Cây Dâu Tằm - Chương 13 phần 1

Chương 13

Chính Pasty đã gợi ý cho
Bailey.

Vài ngày sau đó, Pasty
lại mời hai người đến nhà ăn tối. Bailey đã đến với một thùng lớn đầy thực
phẩm, vì không sao chịu được những món ăn vô vị của Pasty.

- Vấn đề của tôi khi liên
quan đến thực phẩm là tôi không biết phải dọn thứ gì trước và sau bữa ăn, -
Pasty nói.

Bailey lúc ấy đang mải
bận với những băn khoăn của mình. Nàng đã đọc tất cả những gì tìm thấy được về
thị trường của nền kĩ nghệ được gọi là “các món ăn đặc sản” và dường như mọi
con đường dẫn đến thị trường này đều đầy nhóc chúng. Đâu đâu cũng có mứt ngon,
xốt, gia vị hỗn hợp, và rau quả ngâm giấm, và hầu như mọi quốc gia trên thế giới này đều có một mặt
hàng của những sản phẩm của riêng họ. Nàng chỉ có thể lặp lại những gì những
người khác đã làm. Nhưng cái mà nàng thực sự cần là một chỗ trống để có thể
điền vào.

- Trước gì? - Bailey lơ
đãng nói.

- Trước bữa ăn đấy. Trước
bữa ăn mình dọn thứ gì.

- Món khai vị, - Bailey
tự động trả lời.

- Tôi biết chuyện đó. -
Pasty nói. - Tôi biết tên của món đó, nhưng không biết, dọn khai vị những món
ăn gì.

- Chị có thể. - Bailey
bắt đầu nói, nhưng Pasty đã cắt ngang:

- Tôi biết trên truyền
hình người ta vẫn dạy chúng ta cách nấu những món ăn đặc biệt. Chúng ta chỉ cần
thêm thứ này chút ít, thứ kia chút ít, và thế là chúng ta đã có một bữa ăn rất
ngon. Thứ mà họ không cho chúng ta biết là trước hết chúng ta phải nghĩ mình sẽ
làm bữa ăn ra sao, sau đó phải đi mua sắm những thứ cần để tạo ra bữa ăn đó.
Tôi không có được cái đầu óc suy tính những chuyện đó, và cũng không có thì giờ
để làm tất cả những chuyện đó. Tôi mua một con gà, vứt nó vào lò, luộc ít rau
quả và đổ thêm lên một lớp xốt. Rồi tôi thêm ít nước vào khoai tây nghiền sẵn.
Thế là tôi đã có một món ăn tàm tạm. Khi có khách, tôi muốn làm thêm ít món
trước và sau bữa ăn, khai vị, tráng miệng chẳng hạn ngoài món kem ra.

Bailey đứng chớp mắt lẩm
bẩm:

- Những món ăn trước và
sau. - Và rồi những ý nghĩ sau đó quay quanh những món trên. Nấm dầm. Ô liu
trên những khoanh bánh mì nướng. Bánh với sơ ri ngâm rượu đổ lên trên.

- Những món ăn trước và
sau, - nàng lặp lại rồi chợt mỉm cười, choàng tay qua người Pasty ôm siết chặt
cô ta.

- Có chuyện gì chăng? -
Từ phía bên kia sân Scott lên tiếng, - Cho người khác biết được không?

- Chuyện của đàn bà mà! -
Pasty lớn tiếng trả lời chồng rồi thì thầm hỏi Bailey. - Cô cho tôi biết cô
đang nghĩ gì vậy.

- Tối mật, - Bailey nói.
- Chị vừa cho tôi một ý kiến cho công cuộc làm ăn mới của tôi. Chị có tham gia
hay không?

- Có, - Pasty trả lời
ngay.

- Vậy đừng nói gì cho ai
hết, nhất là phái nam, - Bailey nói nhanh như thấy Matt đang tiến lại gần.

Mười phút sau Janice đã
đến, lặng lẽ hỏi Bailey.

- Chị có dự tính gì?

- Tôi sẽ bắt đầu một công
cuộc làm ăn, và sẽ tiến hành trong bí mật. Tôi sẽ không để một người đàn ông
nào biết. Tôi sẽ không để một người đàn ông nào biết. Chị tính tham gia hay
muốn tiếp tục tìm hồ sơ thuế má của chồng chị từ mười năm trước trở lại đây. -
Trong một lúc, Bailey tưởng là mình đã đi quá xa và Janice có thể ném cả ly
rượu vào mặt mình, nhưng khi bà ta lên tiếng thì giọng Janice hết sức nhỏ, nàng
phải cố gắng mới nghe được.

- Tôi tìm thấy một chương
mục, - Janice nói, mắt vẫn không rời ông chồng lúc ấy đang cười đùa trò chuyện
với Rick. - Anh ấy không biết là tôi đã tìm thấy, và không biết rằng tôi lấy
chương mục ấy để làm gì, hay có thể nói là cho ai. Tôi đã chuyển số tiền lời
của chương mục, và tôi sẽ bắt đầu chuyển luôn vốn nữa. Đến lúc anh ấy tìm ra,
thì tôi đã làm xong cả rồi.

Bailey vô cùng sửng sốt.
Nàng không thích ông chồng
của Janice mấy, nhưng nàng chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì khiến nàng nghĩ Janice
lại sốt sắng như thế.

- Tôi không thể bảo đảm
là chúng ta sẽ có lời, - nàng nói, - có thể mất cả vốn.

- Vốn của anh ấy, - Janice
nói. - có thể chúng ta làm mất vốn của anh ấy. - Rồi quay người bước đi, đầu
ngẩng cao và vai thật thẳng.

Ngày hôm sau; Bailey thấy
rằng công việc trước tiên của công cuộc làm ăn này là phải cố làm cho Janice và
Pasty làm việc với nhau. Trước hết nàng đã nhẹ nhàng nói trong bữa ăn trưa có
mặt cả ba người.

- Chúng ta không thể cùng
mở công cuộc làm ăn mà những người cộng tác như hai chị không nói chuyện với
nhau.

Nhưng cả hai người ấy đã
nhìn nàng, mặt lạnh như tiền. Rõ ràng là không ai tỏ ra mềm dẻo trong vấn đề
này. Đêm ấy trong khi dọn cho Matt ăn món tôm nướng và xà lách, nàng đã hỏi
chàng:

- Khi Pasty đi đâu đó và
muốn Janice cùng đi với cô ta, làm sao cô ta thông báo ý muốn của mình?

- Dùng thư.

- Dùng thư à? - Bailey
ngạc nhiên như trước giờ chưa hề nghe chuyện này.

- Hai người đó không nói
với nhau, nhưng họ viết thư cho nhau. Dĩ nhiên họ không ghi tên địa chỉ người
gởi, nhưng Patsy thì dùng phong bì màu xanh lá cây, còn Janice phong bì màu
xanh nước biển, nên họ nhận ra nhau. Thật ra toàn bộ câu chuyện xảy ra là vì...

Bailey đưa tay ngăn không
cho chàng tiếp:

- Đừng nói tôi nghe tại
sao họ không nói với nhau. Tôi chỉ cần biết họ liên lạc với nhau bằng cách nào
thôi.

- Nhân nói về chuyện này,
hôm qua ba người đã bàn thảo chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng vậy? - Matt hỏi.

- Thực phẩm, - Bailey đáp
nhanh.

- Patsy nói về thực phẩm!
- Matt nói khi nhìn Bailey quay đi nơi khác để giấu vẻ bối rối của nàng.

- Đúng đấy, chúng tôi nói
về thực phẩm.

- À, ra vậy.

Bailey quay lại nói:

- Thư bình thường đi
chậm, sao họ không dùng điện thư, hay fax?

Matt nhìn đăm đăm vào
nàng hỏi:

- Các cô đang dự tính gì
đây?

- Chúng tôi đang dự tính
một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho Rick. Và Patsy muốn tôi làm một bữa ăn tối
thịnh soạn cho anh ấy. Hình như cô ấy dự tính mời cả trăm người.

- Vậy thì cô nên bắt đầu
chuẩn bị đi là vừa, vì sinh nhật anh ấy sẽ đến trong ba tuần nữa. Cho tôi biết
xem tôi cần giúp gì một tay không?

Bailey không nói gì, chỉ
bước ra ngoài. Nàng vừa bịa ra một câu chuyện, và Matt đã tin nàng. Nàng vừa đi
một bước đầu để trở thành một con người quanh co khúc mắt, lừa lọc, và lại cảm
thấy hài lòng.

Mỗi lần Bailey qua mặt
được Matt không mấy khó khăn, nàng đã suýt phá hỏng công ty hãy còn trong trứng
nước của ba người khi làm phật lòng Janice. Trong buổi họp đầu tiên của ba
người trong phòng thêu may của Patsy, chính Bailey đã tạo ra vấn đề trong khi
cả ba đang thảo luận về tên công ty của họ.

- Cần có một cái tên, để
sau này tạo cho nó một cái thương hiệu, - Patsy nói.

- Mother Duck là cái tên
tốt, - Janice nói mà vẫn không nhìn Patsy.

Bailey thấy ngao ngán.
Làm sao họ cùng làm
việc với nhau khi hai người này không chịu nói chuyện với nhau mà lại thích kèn
cựa nhau nhau như những đứa bé? Nàng muốn giảm không khí bắt đầu căng thẳng
đang gia tăng trong căn phòng.

- Sao chúng ta không lấy
tên Golden Six? Với những cái tên đó, chúng ta có thể bán mọi thứ làm ra ngay
tại Calburn này, - Bailey mỉm cười nói. Và rồi sửng sốt khi thấy hai người nọ
nhìn nàng đầy vẻ bất mãn, môi Patsy cong lên, và đôi mắt Janice trở nên lạnh
lùng, cứng rắn.

- Tôi đã nói điều gì sai
chăng? - Bailey nói nho nhỏ.

- Sao cô không nói là 30
tháng 8 luôn cho tiện? - Janice giận dữ đứng lên rời khỏi phòng.

Cái giọng cay độc trong
câu nói của Janice làm Bailey muốn nghẹt thở. Ngày sinh nhật của Jimmie là 30
tháng 8. Có phải họ đã phát giác ra tung tích nàng không?

Chắc không thể có chuyện
này rồi, Bailey thầm nghĩ. Chắc đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nàng
đưa mắt nhìn Patsy đang chăm chú nhìn xuống tập sổ trên vế và hỏi:

- Tôi nói điều gì sai
vậy?

Khi Patsy nhìn lên nàng,
đôi mắt cô ta cũng lạnh lùng như Janice trước đó.

- Tôi biết cô không phải
người vùng này, nhưng sáu chàng trai ấy có ý nghĩa rất nhiều đối với người dân
trong thị trấn này. Vì thế, tôi khuyên cô không nên đùa cợt với chuyện đó, và
đặc biệt tôi khuyên cô không nên đưa ra bất cứ nhận xét nào chống lại họ với
Matt.

- Bố của Matt và Rick là
một trong sáu người đó.

Trong một lúc Bailey cố
nhớ lại những gì mình đã từng nói về đám người kia với Matt. Hình như anh chẳng
bao giờ hé lộ cho thấy là mình có liên hệ với họ cả.

- Thế còn Janice? -
Bailey lại hỏi.

- Bố của cô ấy, - Patsy
lẩm bẩm, lại cúi xuống tập sổ, - là một trong số đó.

Một tiếng đồng hồ sau,
Bailey ngồi vào xe, gục đầu vào tay lái. Cuộc họp là một sự đổ vỡ. Sáng nay nàng
đã thức dậy lòng đầy nhiệt thành với công việc làm ăn rất tốt đẹp với hai người
phụ nữ mà hiện đã trở thành hai người bạn, và đang tiến hành chuyện này trong
vòng bí mật, không người đàn ông nào dính líu đến họ được biết.

Giờ đây nàng cảm thấy như
mình vẫn bị chặt một đôi chân. Hai người hùn hạp công việc này không chịu nói
chuyện với nhau, và buổi họp bàn chuyện làm ăn đã biến thành một cuộc họp mặt
thông thường của các cô gái, trong đó rốt cuộc mọi người đã lặng lẽ giận dữ bỏ
ra về.

Bailey dựa người ra ghế,
nhắm mắt. Một phần của con người nàng muốn bỏ cuộc ngay. Một phần khác lại bảo
nàng nên đi đến cửa hàng bán đồ lót phụ nữ gần nhất mua một thứ thật khêu gợi,
rồi về nhởn nhơ trước mặt Matt. Nàng vẫn cho Matt thuộc hạng người thích một
gia đình với một vài đứa nhỏ, một người vợ làm món bơ đậu và xăng uýt rau câu,
thích lái xe đưa mấy đứa nhỏ, đi tập bóng đá, và theo học các điệu vũ ba lê.

Nhưng dù nghĩ thế, nàng
vẫn cho chìa khóa vào xe, mở máy. Ok. Nàng nghĩ, mình là một kẻ từ xa đến, một
kẻ không biết gì về địa phương, đã đưa ra những nhận xét về lịch sử thị trấn
này làm phật lòng người khác.

Nàng cho xe chạy lên xa
lộ về Ridgeway và đậu lại trước thư viện.

Khi Bailey đưa mảnh giấy
yêu cầu tài liệu tham khảo cho cô gái phía sau bang giấy phụ trách báo định kì,
thì cô ta chẳng có vẻ gì ngạc nhiên. Chắc cô ta không phải là người Calburn,
Bailey nghĩ, nếu không đã chú ý nhận xét về ngày tháng trên mảnh giấy này rồi.
Vài phút sau, Bailey đã cho cuộn vi phim vào máy, và đang nhìn vào tờ Ridgeway
Bazette ngày 31.8.1968. Nàng muốn tìm cho ra lý do Janice đã tức giận khi nghe
đề cập đến ngày ấy. “Bài báo mang tiêu đề: Tấn thảm kịch ở Calburn”.

Theo sau đó là câu chuyện
về một vụ sát nhân tự sát của Frank McCallum và người vợ trẻ của anh ta, Vonda.
Bài báo viết: “Trong nhóm người Golden Six, Frank là người có tài ăn nói”. Anh
ta là người có giọng nói có thể thuyết phục bất cứ ai, và trong nhiều năm dường
như mọi thứ anh ta chạm đến đều là “bằng vàng” cả. Anh ta rời Calburn ngay sau
khi tốt nghiệp trung học, nhưng vài năm sau đã quay trở lại, góa vợ và một đứa
con trai nhỏ. Với tài ăn nói và giao dịch mua bán, anh ta đã dễ dàng kiếm được
một việc làm tại một cửa hàng xe hơi cũ ở địa phương. Chỉ trong một năm, anh ta
đã trở thành người quản lý cửa hàng ấy, và một năm sau đó nữa, anh ta bán được
nhiều xe hơi hơn bất cứ cửa hàng nào trong tiểu bang.

Nhưng sau đó dường như
vận may của anh ta đã thay đổi. Có người bảo là chuyện này xảy ra khi anh chàng
Frank dùng văn nói của mình để cám dỗ một cô nữ sinh trung học tên là Vonda
Olekxy. Những người theo đạo cơ đốc dòng Bap tít ở Calburn tức giận về chuyện
Frank đã làm, và nhiều người bảo rằng nhóm The Golden Six đã đi quá xa. Thế là
Frank McCallum cưới Vonda, cô gái chỉ bằng phân nửa tuổi anh ta.

Chẳng bao lâu sau cuộc
hôn nhân này, Frank đã đến sở làm trong tình trạng say sưa. Không ai biết chính
xác chuyện gì đã xảy ra, hay đã xảy ra như thế nào, nhưng một chiếc xe có gài
số không biết làm sao lại tông vào Frank, rồi kẹp người anh ta vào một bức
tường bê tông. Nhiều tuần lễ sau đó, anh ta phải nằm bệnh viện, và khi rời bệnh
viện, anh ta như chỉ còn là cái vỏ ngoài của con người trước đây. Anh ta không
còn sử dụng được cánh tay trái, nhưng, tệ hơn nữa là anh ta dường như mất cả
vận hên trước đó nữa. Chỉ trong vòng một năm có vụ tai nạn xảy ra, Frank mất
công việc làm. Không tiền bạc, không việc làm, nghiện rượu, Frank bèn đem cô vợ
trẻ về ngôi nhà thời thơ ấu, một ngôi nhà nhỏ bên vùng núi, không điện nước.
Chúng ta chỉ có thể tưởng tượng nỗi thất vọng mà anh ta đã cảm thấy trước sự
đổi thay ấy của cuộc sống của mình.

Nhưng có ai trong chúng
ta có thể quên được những hành động vẻ vang của nhóm Golden Six? Nhiều năm
trước đây, năm 1953, sáu cậu bé đã được gởi từ ngôi trường thân yêu của chúng
để đến một trường trung học khác. Bọn chúng đã phải chịu đựng những sự độc ác
tại nơi học mới, bị bắt nạt, bị quấy rối, bị chế nhạo. Tuy vậy, những cậu bé
này có trả đũa lại không? Không, khi có một mối nguy hiểm, khi một hành động
anh hùng nào cần đến, là những cậu bé ở Calburn này đã có mặt. Không ai trong
số phân nửa những người ở tiểu bang này mà không nghe chuyện nhóm Golden Six
này đã cứu toàn ngôi trường khi nơi đây bị đe dọa. Nhưng đó là chuyện thuở ấy,
còn bây giờ đây là thực tế. Frank McCallum đã từ trên đỉnh cao rơi xuống vực thẳm
của cuộc sống, từ một vị anh hùng đến cuộc sống nghèo khổ tuyệt vọng và say
sưa, và cuối cùng đi đến chỗ sát nhân và tự vẫn. Chúng tôi không biết hoàn cảnh
nào đã đưa đẩy anh ta đến hành động này mà chỉ biết sự việc xảy ra. Vào ngày
30.8.1968, Frank McCallum bắn chết cô vợ trẻ, rồi quay súng tự sát. Vị pháp y
xác định đây là một vụ giết người và tự sát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3