Cú Vọ và Đàn Bồ Câu - Chương 08 - 09 - 10 - 11 - 12 - 13
Chương VIII
- Không sai chút nào! - Bà Joan Sutcliffe kêu
lên lúc rời khỏi cửa sổ trong phòng khách sạn. - Mẹ không sao hiểu nổi tại sao
lần nào mẹ đi xa rồi trở về nước Anh, trời cũng mưa? Thật đáng ghét quá.
Cô bé Jennifer đáp:
- Con thì lại rất sung sướng được trở về quê
hương. Ít nhất cũng được nghe thấy người xung quanh nói tiếng Anh, và chỉ lát
nữa thôi, con sẽ được uống thứ trà ngon tuyệt cùng với mọi thứ kèm theo ly trà.
- Con đúng là nhà quê, con yêu quý ạ. Nghe con
nói câu vừa rồi, mẹ thấy đưa con đi ngao du tận Vịnh Ba Tư đâm thành công cốc.
- Con có phàn nàn gì đâu, thưa mẹ? Nhưng quả là
con rất sung sướng thấy mình lại được đứng trên mảnh đất này.
- Thôi được nhưng mẹ phải kiểm tra lại hành lý
xem có thiếu gì không. Từ hồi chiến tranh, con người đâm ra gian giảo quá đáng.
Mẹ tin rằng nếu mẹ đãng trí một chút thôi thì thế nào cũng có kẻ ăn cắp cái xắc
xanh này của mẹ. Lúc ở Tilbury mẹ đã thấy có đứa cứ lảng vảng bên cạnh mấy cái
va-li của mẹ con mình. Lúc lên tàu hỏa, mẹ lại thấy cũng vẫn thằng cha đó. Bọn
chúng chỉ rình hễ hành khách say sóng hoặc mệt mỏi, không còn tỉnh táo nữa là
chúng "chớp" liền.
- Ôi, mẹ! Mẹ làm như tất cả mọi người đều là kẻ
gian hết.
- Có rất nhiều kẻ gian.
- Nhưng không phải ở nước Anh chúng ta.
- Ở nước Anh…? Nhưng ở nước Anh còn tồi tệ hơn
mọi nơi khác. Sống ở ngoại quốc, bao giờ chúng ta cũng cảnh giác, nhưng về đến
đây là chúng ta dễ buông lơi, coi thường, và thế là bọn lưu manh lọi dụng sự
chủ quan đó… Thôi, bây giờ mẹ phải kiểm lại xem… Chiếc va li to màu đỏ này,
chiếc va li đen này… cả hai chiếc mầu hung và cái xắc xanh… Kia là số gậy đánh
gôn, cây vợt tennis. Ba cái xắc khác, hộp kim loại mẹ con mình mua dọc đường…
mười bốn kiện… Đủ cả!
- Con đói rồi. - Jennifer kêu lên.
- Vậy thì con xuống dưới kia mà ăn điểm tâm. Mẹ
thì cần nghỉ. Mà ba lại không ra đón kia chứ! Cuộc họp Giám đốc rơi đúng vào
lúc vợ con về đến nhà.
Jennifer đang vội vã chuẩn bị xuống nhà thì
chuông điện thoại kêu. Bà Joan Sutcliffe nhấc máy:
- Vâng, tôi đây. Ôi, xin đợi cho một chút.
Vì vừa lúc ấy có tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Một người đàn ông mặc bộ áo quần lao động mầu
xanh, tay xách hòm đồ nghề bước vào.
- Xin lỗi, tôi là thợ điện của khách sạn. Người
ta vừa yêu cầu tôi kiểm tra lại các đường dây phòng bà. Người khách hàng thuê
phòng này trước bà phàn nàn là đèn tối quá. Tôi xin phép vào buồng tắm, được
không ạ?
- Ông cứ làm công việc của ông. - Bà Joan
Sutcliffe đáp.
Rồi bà lại cầm máy điện thoai.
- Tôi xin lỗi. Ông cần gì ạ?
- Bà tha lỗi, nhưng tôi cần gặp bà, về chuyện
ông em của bà.
- Về Bob? Ông có tin tức gì về cậu em tôi à?
- Vâng.
- Nếu vậy mời ông lên phòng của tôi: tầng ba,
số 110.
Joan Sutcliffe cau mày, ngồi xuống giường. Bob
làm sao? Bà đã linh cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Một tiếng gõ cửa kín đáo, rồi một người đàn ông
trẻ tuổi từ tốn bước vào phòng. Nhìn vẻ mặt anh ta, bà Sutcliffe không còn hồ
nghi gì nữa.
- Tên tôi là O’Connor, làm ở Bộ Ngoại giao. -
Khách nói.
- Em tôi chết rồi phải không? - Chị người phi
công hỏi độp ngay.
Khách khẽ cúi đầu rồi mới nói:
- Hoàng thân ngồi trong máy bay lúc máy bay bị
nạn rơi xuống một ngọn núi.
Bà Sutcliffe rùng mình, kêu lên:
- Tại sao người ta không báo tin cho tôi biết
bằng vô tuyến lúc tôi đang ngồi trên tàu biển?
- Lúc bấy giờ chưa có tin tức đích xác. Mới chỉ
biết máy bay mất tích và người ta vẫn còn hy vọng. Sau này người ta mới tìm
thấy xác máy bay. Dù sao cũng có một điều giảm bớt cho bà nỗi đau lòng là ông
em bà đã không phải chịu đau đớn nhiều trước khi từ giã cõi đời.
- Cái kết thúc bi thảm đó không hề làm tôi ngạc
nhiên. - Bà Joan ngắt lời.
Giọng bà run run, nhưng bà vẫn trán tĩnh được.
Khách thầm nghĩ "một phụ nữ sắt đá!".
Bây giờ bà đã lại nói được.
- Tôi biết trước là Bob sẽ phải chết trẻ. Nó
không biết sợ là gì, luôn làm những trò mạo hiểm. Ít ra thì tôi cũng được nghe
người ta nói như vậy, bởi mấy năm vừa rồi tôi rất ít được gặp nó.
Một giọt nước mắt rơi xuống ngực áo bà. Joan
Sutcliffe ngẩng đầu lên.
- Tôi quá xúc động, ông thứ lỗi. Ít ra thì tôi
biết rõ em tôi, chắc chắn nó không thể không giúp đỡ Hoàng thân. Nếu nó không
làm thế, tôi còn đau lòng hơn. Và tôi tin rằng tai nạn kia không phải do lỗi
của em tôi.
- Đúng thế, thưa bà. Cuộc chạy trốn tiềm chứa
rất nhiều hiểm nguy, nhưng ông em bà đã không hề ngần ngại.
- Tôi hiểu. Cảm ơn ông đã đến cho tôi biết.
Không khí im lặng một lúc, rồi O’Connor đưa ra
câu hỏi:
- Xin bà cho phép tôi hỏi một câu. Ông em bà có
nhờ bà chuyển hộ một thứ gì đó về nước Anh không?
- Không. Tại sao ông lại nghĩ là em tôi giao
cho tôi thứ gì đó?
- Chúng tôi phỏng đoán như vậy vì trước giờ nổ
ra cuộc đảo chính kia, ông em bà có ghé vào phòng khách sạn của bà.
- Có tôi biết. Cậu em tôi thậm chí còn để lại
một lá thư, nhưng nội dung chẳng có gì quan trọng: cậu ấy mời tôi đến câu lạc
bộ chơi gôn. Lá thư cho thấy đến lúc đó em tôi vẫn chưa biết là sẽ lái máy bay
cho ông Hoàng thân chạy trốn khỏi Ramat.
- Tất cả chỉ có thế?
- Lá thư ấy ạ? Vâng, chỉ có thế.
- Bà còn giữ lá thư đó không?
- Tôi giữ làm gì? Nội dung chẳng có gì quan
trọng cho nên tôi xé rồi.
- Tất nhiên là như thế. Tuy nhiên tôi cũng xin
hỏi là…
- Là sao? Là ngoài lá thư ra còn có gì nữa phải
không? Nói cho cùng thì còn có những điều viết ra bằng thứ mực vô hình.
- Vô hình?… Hẳn bà định nói đến thứ hóa chất
thường được nói đến trong các truyện tình báo?
Có vẻ bà Joan Sutcliffe không hưởng ứng câu nói
đùa của khách mà bà cho là nhạt nhẽo. Bà thầm nghĩ "Vô duyên!".
- Tôi e rằng ông Bob Rawlinson có dùng thứ hóa
chất đó thật. - O’Connor nói dường như để thanh minh.
- Dớ dẩn! Tôi tin chắc Bob không bao giờ sử
dụng cách đó. Tính em tôi quá ngay thẳng thì có…
Lại một giọt nước mắt nữa lăn trên gò má bà
Sutcliffe.
- Ôi, cái xắc tay của tôi đâu rồi nhỉ? Tôi cần
lấy khăn tay. Chắc tôi để quên trong phòng tắm…
- Để tôi sang lấy cho bà.
Chưa nói hết câu, khách đã bước qua cửa vào
buồng tắm và bỗng ông ta đứng sững lại: một người đàn ông mặc đồng phục xanh
công nhân đang cắm cúi lục một chiếc va li bỗng bật nhổm dạy.
- Tôi là thợ điện. - Anh ta vội nói. - Một chỗ
dây cần chữa gấp.
O’Connor ấn vào nút điện. Đèn buồng tắm bật
sáng.
- Đèn vẫn sáng tốt, có làm sao đâu? - O’Connor
lộ vẻ ngạc nhiên.
- Tại tôi vừa chữa xong mà lại. - Người thợ
điện vừa đáp vừa vội vã thu dụng cụ bỏ vào hòm đồ nghề, bước nhanh ra ngoài.
Sau khi lấy chiếc xắc tay, O’Connor bước đến
máy điện thoại.
- Phòng 110 đây. Khách sạn có cử thợ điện lên
đây sửa chữa gì không? Vâng, tôi đợi… Không à? Không cử ai lên à? Không, không
có hỏng hóc gì hết.
Bà Sutcliffe lộ vẻ lo lắng:
- Kẻ trộm à?
- Chắc thế!
Bà hoảng hốt mở xắc kiểm tra lại, rồi thở phào
nhẹ nhõm:
- May chưa mất gì. Tiền còn nguyên.
Tuy nhiên, O’Connor lại có vẻ lo lắng.
- Đúng là bà tin chắc rằng ngoài lá thư ra, ông
em bà không để lại cho bà thứ gì nữa chứ?
- Chắc chắn là như thế.
- Rất có thể ông Rawlinson nhét thứ gì đó vào
giữa các đồ đạc mà bà không biết… Thí dụ một gói nhỏ nào đó chẳng hạn?
- Vô lý! Mà để làm gì kia chứ?
- Có khả năng là hoàng thân Ali Yusuf nhờ ông
em bà giữ một vật quý nào đó, nhưng ông em bà lại cho rằng cất thứ đó trong
hành lý của bà an toàn hơn là ông ta mang theo trong mình.
- Ôi! Nếu như thế thì tôi không biết thật.
- Hay bà cho phép tôi giúp bà thử lục các hành
lý của bà xem sao, được không ạ?
Bà Joan Sutcliffe hoảng hốt:
- Lục tung tất cả lên hay sao?
- Tôi biết việc này làm phiền bà, nhưng kết quả
lại có tầm quan trọng hết sức lớn. Và xin bà đừng ngại, tôi sẽ xếp mọi thứ lại
y như cũ, mẹ tôi bảo tôi là đứa ngăn nắp không ai bằng.
Câu nói khéo của ông ta đã có tác dụng. Bà Joan
Sutcliffe chịu để O’Connor làm:
- Nếu việc quan trọng đến thế thì tôi đành để
ông làm vậy. - Bà nói rất khẽ.
O’Connor không chần chừ gì nữa. Ông ta cười
nói:
- Vậy ta làm luôn.
Chương IX
Bốn mươi lăm phút sau, cô bé Jennifer đi ăn
sáng về. Vừa mới vào phòng, thấy quang cảnh như vậy cô sửng sốt:
- Mẹ làm gì thế kia?
- Mở hành lý! Con không nhìn thấy à? Bây giờ mẹ
xếp lại như cũ. Ôi, tôi quên. Ông O’Connor, đây là con gái tôi, Jennifer.
- Nhưng mẹ mở tất cả ra làm gì?
- Hình như cậu Bob có nhét thứ gì đó vào trong
các hành lý của mẹ con mình. Mà mẹ quên chưa hỏi, cậu có đưa con cái gì không
đấy?
- Đưa con ấy ạ? Tại sao cậu lại đưa con? Nhưng
mẹ mở cả va li riêng của con đấy ạ?
- Mớ tất. - O’Connor vui vẻ đáp. - Nhưng bây
giờ thì xong rồi, tôi không thấy có thứ gì cả. Tôi sẽ xếp lại ngăn nắp cho cô
bé. À, bà Sutcliffe ạ, tôi nghĩ bà nên dùng một chút gì đó. Để tôi gọi khách
sạn mang thứ gì lên phòng nhé? Trà hoặc rượu Brandy pha Sôđa nào?
O’Connor bước về phía máy điện thoại.
- Nếu vậy, tôi xin một tách trà. - Bà Sutcliffe
nói.
Gọi lấy trà xong, O’Connor xếp các thứ vào vào
khéo léo đến mức làm bà chị của phi công Bob Rawlinson phải khâm phục.
- Bà mẹ ông nhận xét đúng đấy. - Bà nói.
- Mẹ tôi rất chú ý đến tính trật tự ngăn nắp
của tôi.
Thật ra bà mẹ của O’Connor đã mất từ rất nhiều
năm rồi, và tác phong ngăn nắp trật tự của ông ta hoàn toàn chỉ là học được
trong thời gian làm việc cho Đại rá Pikeaway.
Làm xong công việc, O’Connor ho một tiếng trước
khi nói tiếp với bà Joan Sutcliffe:
- Có một điều tôi mong bà lưu ý: bà nên hết sức
thận trọng, cảnh giác trong việc đi lại.
- Ông nói thận trọng cảnh giác, cụ thể là thế
nào?
O’Connor không muốn nói cụ thể.
- Những cuộc đảo chính thường hay làm nảy sinh
nhiều rắc rối hết sức phức tạp, không phải chỉ trong nước mà cả ở nước. Bà định
ở lại London một thời gian chứ?
- Không. Mai chúng tôi vê quê ở tỉnh. Nhà tôi
sẽ đưa chúng tôi đi.
- Rất tốt! Nhưng xin bà đừng có hành động nào
thiếu cân nhắc nhé. Nếu bà thấy có hiện tượng gì lạ, xin bà đừng ngần ngại gọi
điện ngay đến số máy 999.
- Ôi, số máy của ông là ba con chín! - Jennifer
reo lên thích thú. - Cháu rất thích quay máy những con số kiểu ấy.
- Đừng ngốc nghếch thế! - Bà mẹ ngắt lời con
gái.
Chương X
Trích một bài đăng trên báo địa phương:
"Hôm qua, một người tên là Andrew Ball bị
đưa ra tòa về tội đột nhập vào nhà ông bà Sutclifffe định ăn trộm. Nói thêm,
căn phòng của bà Sutcliffe đã bị tên gian lục lọi tung tóe, trong lúc cả gia
đình ra lễ nhà thờ ngày Chủ nhật. Các đầy tớ trong nhà mải nấu ăn dưới bếp
không ai nghe thấy gì. Bỗng không biết tại sao, tên gian đột nhiên hốt hoảng,
vội vã bỏ chạy. Có lẽ y nghe thấy tiếng động nào đó làm y hoảng hốt, vì khi bỏ
chạy, y chưa kịp lấy đi thứ gì. Khi bị thẩm vấn, Andrew khai y thất nghiệp. Xin
nói thêm rằng, đồ nữ trang của bà Sutcliffe đều đã được gửi ở nhà băng."
- Tôi đã nói rồi, cửa sổ phòng khách cần phải
gia cố thêm. - Ông Henri Sutcliffe nói với vợ.
Bà Joan Sutcliffe vừa cau mày lại thì cô con
gái Jennifer chen vào:
- Con không hiểu tại sao cảnh sát lại đoán được
là có kẻ gian đột nhập nhà mình và đến đúng lúc để bắt nó?
- Mẹ thì lấy làm lạ là nó không lấy đi thứ gì.
- Mình tin chắc nó không lấy mất thứ gì chứ?
- Căn phòng bị lục soát tung tóe, các ngăn kéo
đều bị cầy xới cho nên em phải mất rất nhiều thời gian kiểm tra mới dám tin
chắc là không mất mát thứ gì. Có mỗi một thứ em chưa thấy là chiếc khăn choàng
đỏ.
- Ôi, lỗi tại con đấy. Hôm đi trên tàu biển,
con lấy ra choàng rồi bị gió cuốn xuống biển mất. - Jennifer thú nhận.
Bà mẹ đã định nói một câu cáu kỉnh nhưng
Jennifer đã kịp phản công trước:
- Con không vào học cái trường nội trú
Meadowbank ấy đâu. Một đứa bạn con học nội trú ở đó kêu lắm. Người ta dạy toàn
những thứ dớ dẩn: cách bước vào xe Rolls-Royce, rồi cách bước ra, phép tắc cư
xử khi được mời đến dự tiệc ở Cung điện Hoàng gia Buckingham, toàn những nghi
lễ chẳng bao giờ dùng đến.
Bà mẹ ngắt lời con gái:
- Thôi đi! Con không biết xin được vào trường
đó khó khăn lắm sao? Không phải bạ ai cũng vào được đâu. Trường đó nhận con là
vì vị trí xã hội của ba và có thêm thư giới thiệu của cô Rosamonde. Phải có
những điều kiện như thế, bà hiệu trưởng Bulstrode mới chịu xét đấy. Vả lại sau
này biết đâu có lúc con được Nữ hoàng mời đến dự tiệc ở Cung điện Buckingham
thì sao? Khi đó con phải biết nghi lễ, phép tắc mà xử sự chứ!
Chương XI
Tòa tuyên phạt Andrew Ball, không có nơi ở cố
định ba tháng tù giam về tội xâm phạm nhà tư. O’Connor ngồi kín đáo trong phòng
xét xử theo dõi. Nghe thấy tuyên án xong, ông ta vội vã đi tìm một trạm điện
thoại để gọi về báo tin:
- Cảnh sát không tìm thấy gì trong người hắn.
Lúc ấy chúng tôi đã chờ khá, lâu sau mới đánh động để hắn bỏ chạy. Xem chừng
thằng cha là người của nhóm Greko, và thuộc loại chuyên được dùng vào kiểu
những công việc như thế này. Đầu óc hắn không sáng láng gì, nhưng được cái tận
tụy.
- Và hắn chịu nhận bản án ấy, ngoan như một con
cừu non chứ gì? - Đầu dây đằng kia Đại tá Pikeaway nhếch mép cười chê bai.
- Vâng, đúng thế. Y hệt thái độ của một cậu học
trò ngu xuẩn bị dồn vào ngõ cụt. Họ không hề gắn hắn ta vào "chiến
công", đúng với nghĩa chiến công.
- Vậy là hắn ta không phát hiện ra được thứ gì?
Cả cậu nữa, cậu cũng không tìm ra được thêm điều gì hay sao? Nếu vậy có nghĩa
chúng ta lầm, thằng cha phi công Bob Rawlinson không hề nhét vật đó vào trong
số hành lý của bà chị. Cậu nghĩ sao?
- Các nhóm khác hình như đều tin là Bob có
nhét…
- Bọn chúng làm lộ liễu quá! Hay chúng cố tình
làm thế để đánh lạc hướng chúng ta?
- Theo Đại tá thì ngoài khả năng này, còn có
khả năng nào khác nữa không?
- Có chứ, nhiều là đằng khác. Vật đó rất có thể
vẫn còn ở Ramat, và được giấu trong một chỗ nào đó bên trong khách sạn Ritz.
Một khả năng nữa: Bob Rawlinson đã giao phó nó cho một người khác, trước khi
anh ta ra sân bay. Hoặc khả năng mà lão Robinson đã phỏng đoán: một phụ nữ khác
đã đoạt lấy thứ đó. Khả năng cuối cùng là thứ đó quả thật nằm trong số hành lý
của bà Joan Sutcliffe, nhưng do bà ta không biết nên đã vô tình quăng xuống
biển cùng với một vật nào đó mà bà ta không cần đến nữa… Nếu khả năng này là sự
thật thì chính lại là hay nhất cho tất cả mọi người đấy.
- Nhưng đây là một tài sản cực lớn.
- Vậy ra cậu cho rằng cuộc sống của con người
là nhỏ hay sao?
Chương XII
Thư của Julia Upjohn gởi cho mẹ.
Con đã vào học nội trú trong
trường Meadowbank. Con chơi thân với một đứa cũng mới vào học, tên là Jennifer.
Hai đứa rât hay đánh quần vợt với nhau. Nó gặp đôi chút khó khăn, vì cây vợt
của nó, như nó kể cho con nghe, đã một lần bị rơi xuống biển, may mà vớt lên
được. Nó còn kể là hồi nó nghỉ dưỡng bệnh ở Ramat, nó suýt được nhìn thấy một
cuộc đảo chính. Đúng lúc cuộc đảo chính sắp nổ ra thì nó và mẹ nó bị người ta
bốc đến sứ quán, chở bằng máy bay rồi bằng tàu biển về nước Anh.
Bà hiệu trưởng Bulstrode, bề
ngoài trông lành hiền, nhưng rất ác. Bọn con đặt cho bà ta biệt hiệu là Bò Tót.
Cô Rich dạy văn thì khủng khiếp: mỗi khi cô trích đọc một đoạn trong bi kịch
của Shakespeare, thì tất cả bọn con run lên cầm cập, chỉ trừ mỗi con Jennifer,
nó là đứa quá từng trải rồi mà.
Môn riêng Pháp thì cô Blanche
dạy, tính cô luộm thuộm lắm. Đáng ghét nhất là cô giáo thể dục, tên là cô
Springer. Cô ấy tóc hung và lại hôi nách nữa chứ. Hôm nào trời nóng thì bốc mùi
kinh khủng.
Bà Chadwick dạy toán. Bà ấy
rất vui tính và dễ dãi. Môn lịch sử và tiếng Đức được giao cho cô Vansittart,
cô này gần như một thứ hiệu phó của bà hiệu trưởng Butstrode.
Trường có rất nhiều học sinh
nước ngoài, trong đó có hai đứa Italia, một con Đức, một đứa Thụy Điển, và đặc
biệt có một Công nương, nửa như Thổ Nhĩ Kỳ nửa như Iran. Nó được người ta gọi
là "Công nương Shaila". Nó khoe rằng nếu như Hoàng thân Ali Yusuf, cố
Quốc trưởng Ramat, không bị tai nạn máy bay thì ông ta sẽ lấy nó. Con Jennifer
bảo con là con công nương kia nói dối, vì ông hoàng thân Ali đã có người yêu
khác rồi. Đúng là phịa.
Con đoán mẹ sắp đi du lịch. Mẹ
đừng quên hộ chiếu như lần vừa rồi đấy…
Thư của Jenniffer gửi cho mẹ.
Càng ngay con càng thấy thích
học ở đây, không như con tưởng lúc trước. Thời tiết tuyệt đẹp. Mẹ có thể cho
con một cây vợt khác được không ạ? Ngày mai, khá nhiều đứa trong bọn con đi
London để xem một vở vũ kịch. Bữa ăn ở đây rất ngon.
Nhà có còn bị kẻ trộm mò vào
lần nào nữa không ạ?
Thư của Margaret Gore West gửi cho mẹ:
Không có chuyện gì mới. Có tin
đồn bà hiệu trưởng Bulstrode sắp nghỉ hưu, và cô Vansittart dạy môn lịch sử và
tiếng Đức sẽ thay. Con đem chuyện này hỏi bà Chadwick dạy toán, thì bà Chadwick
trả lời rằng tin đồn không đúng. Cho nên con cố gắng từ nay không nghe những
câu chuyện ngồi lê đôi mách nữa…
Cô Rich dạy văn vẫn đáng yêu
như trước, nhưng bọn con rất ghét cô Springer dạy thể dục…
Thư của Ann Shapland, thư ký của bà Hiệu trưởng
Bulstrode, gửi Dennis Rathbone:
Không có gì mới ở trường
Meadowbank. Khu vườn hoa đẹp tuyệt vời và chúng em có một người làm vườn mới
đến làm, phụ việc cho bác già Briggs. Một chàng trai thân hình rất cân đối.
Đáng tiếc là bọn con gáai đôi khi khá ngu ngốc.
Thư của cô Blanche, giáo viên dạy tiếng Pháp,
gửi René Dupont, P.R. tại thành phố Bordeaux nước Pháp:
Tình hình ở đây vẫn phẳng
lặng: tuy nhiên em không thể nói rằng em thích thú nhiều tại nơi này. Đám học
sinh khá vô giáo dục, nhưng em không muốn phàn nàn với bà hiệu trưởng
Bulstrode. Đối với loại phụ nữ như bà ta, cần phải cảnh giác. Cho đến lúc này
chưa có dấu hiệu gì là quá tồi tệ, nhưng con người không thể chỉ sống bằng hy
vọng…
Chương XIII
Trong trường Meadowbank cuộc sống vẫn lặng lẽ
trôi. Hôm đó, trong phòng nghỉ của giáo viên, hai giáo viên "tân
binh" phải trả lời những câu chất vấn của các đồng nghiệp. Thoạt đầu là cô
Blanche dạy tiếng Pháp. Đã bao giờ đến đất Anh chưa? Sinh ra tại vùng nào của
nước Pháp?
Cô Blanche trình bầy lễ độ, nhưng khá dè dặt,
trái với cô Springer dạy thể dục, sôi nổi và ầm ĩ. Người ta tưởng như đang ngồi
dự một hội nghị, với chủ đề là trình độ chuyên môn. Cô Springer không tinh ý,
cô không biết cử tọa không hài lòng về thái độ của cô. Cô nói:
- Cần phải coi sự vô ơn là chuyện bình thường.
- Giọng cô mỗi lúc một to thêm. - Cái đáng buồn là con người ta nhiều khi quá
hèn, không dám đương đầu với sự thật. Đó là điều tôi căm ghét nhất, bởi tôi
thích thẳng tiến đến cái đích mình đã chọn lựa, và tôi luôn vạch trần những
điều xấu xa bị người ta che giấu.
Cô giáo thể dục Springer cất tiếng cười vang
rồi nói thêm:
- Các chị hẳn sẽ sửng sốt nếu tôi kể ra cho các
chị thấy một loạt chuyện xấu xa tôi đã khám phá ra được, về những con người mà
chúng ta đinh ninh là đạo đức không ai bằng.
- Hẳn tất cả những chuyện vạch mặt người khác
đó làm chị thích thú, đúng vậy không? - Cô Blanche dạy tiếng Pháp mỉa mai hỏi.
- Tất nhiên là tôi không thích thú gì, nhưng
mặt khác, tôi cảm thấy tôi đã làm tròn một bổn phận, nhưng người ta không tán
thành tôi. Vì thế tôi đã nộp đơn xin từ chức để phản kháng.
Cô đưa mắt nhìn một lượt khắp xung quanh, rồi
lại cười khanh khách:
- Tôi hi vọng trong số những người ngồi đây,
không ai có điều gì phải giấu kín trong đáy lòng, một điều khiến lương tâm phải
cắn rứt chứ?
Không đồng nghiệp nào của cô thích thú cái trò
đùa dai này, nhưng cô Springer lại là người kém tinh ý và cô không nhận thấy gì
hết.