Bố già - Chương 26 phần 2
Có tiếng gõ cửa. Hai gã bồi đẩy vô chiếc xe bốn
bánh nhỏ xíu đầy săng-uých nóng và bình cà-phê. Chúng rút tấm mặt bàn ở dưới xe
ra hý hoáy bày thức ăn.
Ba đứa xúm lại ăn săng-uých uống cà-phê. Johnny
dựa lưng vào ghế đốt điếu thuốc hỏi móc Jules:
“Mày nói mày cứu người nhưng… hành nghề phá
thai?”
Jules chưa kịp trả lời thì Lucy ra miệng:
“Anh biết không… vì Jules thực sự muốn giúp mấy
con nhỏ lỡ dại, để tụi nó khỏi điên đầu tự tử hoặc phá bừa bãi chỉ cốt tống
được bào thai ra…”
“Đâu phải giản dị có vậy! Sự thực tao đi vào
ngành giải phẫu và tao lại khéo tay. Tao biết nhiều quá, biết hết nên đâm khổ
vào thân. Tao mổ phanh bụng một thằng, tao coi rõ và tao biết chắc rằng chỗ ung
thư hay ung nhọt của nó thế nào cũng làm độc trở lại và hết thuốc chữa. Vậy mà
phải mỉm cười bảo nó cứ đi về đi, yên chí! Có những con bé đau khổ vì ung thư
và tới tao, tao cắt một bên vú và sang năm cúp nốt bên còn lại. Năm sau nữa thì
tao nạo sạch buồng trứng như hột dưa hấu vậy. Chết chắc chứ sống sao nổi? Nhưng
mấy thằng chồng thì cứ phôn lại hỏi: ‘Bác sĩ thử nghiệm xong chưa ạ? Có gì lạ
không ạ?’
Tao phải mướn một con nhỏ phụ tá chỉ để trả lời
những cú phôn trên và làm nhưng việc vặt để chuyên tâm vào việc chẩn bệnh, trị
bệnh sau khi đã có đủ hồ sơ. Tao chỉ để ra ít thời giờ tiếp bệnh, làm ăn bận
rộn quá mà? Thông thường chỉ những ca hết thuốc chữa tao mới chịu tiếp xúc với
thằng chồng, mà cũng chỉ để ra có hai phút điện thoại. Tao cho biết ngay tình
trạng tuyệt vọng, dĩ nhiên chúng hiểu chớ… nhưng vẫn làm bộ chưa nghe rõ để hỏi
dấm dớ những câu vớ vẩn. Tao bực những sự ngớ ngẩn đó và ghét phải nói sự thực.
Đó là lý do tao nhảy vào nghề phá thai. Dễ dàng
mà lại sạch sẽ. Làm phúc làm đức, ai nấy cũng hể hả cả vì trút được một gánh
nặng. Nó lại hạp với tính tao nữa chớ? Trên nguyên tắc, tao không coi một bào
thai hai tháng là một người, do đó không có vấn đề nhân mạng. Tao khoái làm vì
nghề này vừa ra tiền lại vừa thực sự giúp đỡ được nhiều người, con gái lỡ dại
cũng như đàn bà có chồng. Tao làm hăng lắm. Bữa tao bị chúng nó vồ, tao có cảm
tưởng như một thằng đào ngũ bị Quân Cảnh vớ được vậy! Nhưng cũng may mà có
người quen gỡ giùm cho cái án. Bệnh viện lớn không chịu mướn thì tao tà tà làm
ở đây. Lại bắt đầu thấy những gì đáng nói, phải nói là nói liền. Rốt cuộc cũng
chẳng ai nghe. Nghĩa là cái vòng lẩn quẩn lại bắt đầu.”
Jules còn hứng chí nói nữa nếu Johnny không nhìn
nhận ngay:
“Tao không nghe hồi nào? Tao còn đang suy nghĩ
những lời mày vừa nói mà?”
Lucy Mancini bèn đổi hướng câu chuyện sang một
ngả khác:
“Thôi bây giờ mình nói chuyện khác đi. Anh
Johnny, anh xuống Las Vegas làm chi vậy? Có việc hay du hí đó, ông chủ hãng
phim?”
“Đâu có! Anh xuống đây theo lời yêu cầu của thằng
Michael. Nó có chuyện gì muốn bàn chắc? Khuya nay nó sẽ tới Las Vegas cùng Tom
Hagen. Thế nào tụi nó cũng gặp em đó, Lucy. Nó nói vậy nên anh mới biết chứ? Mà
em có biết chuyện gì không?”
“Thì em chỉ biết qua loa. Đại khái tối mai sẽ có
bữa cơm gia đình, có mấy đứa tụi mình và thằng Fred nữa. Chắc để nói về vụ quản
trị lữ quán, nghe nói sòng bạc hồi này lỗ quá nên Michael được lệnh xuống coi.”
Phải có lệnh Ông Trùm và phải là chuyện quan trọng lắm nên Michael mới phải
từ Nữu-Ước mò xuống Las Vegas đích thân quan sát thình lình. Điều đó Johnny
không lạ. Nhưng thằng Michael coi thế nào… mặt mũi nó giờ đây ra sao thì chưa
nghe nói nên Johnny hỏi thầm:
“Hình như Michael mới sửa lại chỗ mặt bể, phải
không?”
“Đâu có? Em cứ tưởng con Kay phải bắt buộc nó sửa
lúc hai đứa làm đám cưới… nhưng Michael vẫn để y nguyên. Trông dễ sợ mà nước
mũi chảy ra dài dài! Đáng lẽ phải làm lại từ lâu. Mà không hiểu tại sao Jules
chỉ được mời đến cho biết ý kiến rồi thôi, tịt luôn?”
“Mặt nó thấy ghê… sao không làm phứt cho rồi?”
Thấy Johnny thắc mắc mãi em Lucy cũng nói cho
xong:
“Michael biểu thế nào cũng có chút chuyện cho
Jules… Không biết có phải về vụ này không? Mà đằng nào tối mai lúc ăn cơm nó
chẳng nói ra.”
“Cái thằng Michael này lạ lắm! Nó cóc tin ai hết.
Nó bắt tao cứ soát lại coi mấy thằng trước làm có đúng điệu không. Có một vụ
giải phẫu hạng bét ai cũng làm được mà nó nhất định không chịu bỏ qua, vẫn buộc
phải coi lại đàng hoàng.”
Ba đứa đang nói chuyện tía lia, thì từ bên phòng
ngủ của Nino chợt có tiếng người động đậy. In hình nó tỉnh rồi, nó đang cựa
quậy. Ba đứa cùng chạy vô: Johnny ngồi xề xuống giường trong khi Lucy và Jules
đứng bên giương mắt ngó:
“Ô hay, sao hồi này tao đâm kì cục vậy kìa? Đến
phải sống ngoan ngoãn trở lại chắc? Mày còn nhớ cách đây một năm lúc hai đứa
mình cặp hai con Palm Springs không? Hồi đó tao hứng quá. Tao thề là tao không
hề ghen với mày, mày có tin nổi không Johnny?”
“Ủa, sao tao không tin kìa?”
Johnny làm ra vẻ tin lắm lắm nhưng Jules và Lucy
cứ ngó nhau: Có đời nào anh Johnny thèm làm cái việc tầm bậy là giựt đào của bồ
Nino? Không bao giờ… Tuyệt dối. Mà tại sao cả năm nay Nino mới mang ra nói và
bảo là không ghen? Phải có lý do chớ? Cả hai đứa cùng nghĩ ngay: hay giờ đây
Nino Valenti đâm chán đời, cố tình nhậu nhẹt cho chết luôn chỉ vì ông bạn vàng
vô cùng quý hóa Johnny Fontane đã cuỗm luôn em bé để anh nhà quê Nino đau lòng ôm mối hận
tình?
Jules và Lucy đứng nhìn nhau, không hiểu sao Nino
nói lạ vậy. Sau khi khám bệnh cho nó lần nữa, Jules nói:
“Phải có y tá trông nom cho mày đêm nay… Và sau
đó mày còn phải ở biệt trong phòng ít ngày. Tao không nói đùa đâu…”
“OK… Chịu liền. Với điều kiện em y tá của mày
đừng có đẹp quá!”
Gọi điện thoại kêu nữ y tá xong, hai đứa bỏ đi để
một mình Johnny ở lại đợi. Nó ngồi thừ người ngó Nino nằm thiêm thiếp ngủ vô
cùng mệt mỏi. Thằng Nino vừa nói nó không ghen vụ hai con nhỏ ở Palm Springs
năm ngoái. Vậy là nó dám ghen, nó ghen với cả mình sao?
oOo
Cách đây hơn một năm Johnny Fontane một bước nhảy
lên chủ hãng phim lớn và ngay cuốn phim đầu đã bắt bạc ào ào. Cuốn phim nó đóng
vai chính và Nino cũng có một vai kha khá. Nhưng lạ quá, chưa bao giờ Johnny
cảm thấy buồn bực như vậy. Đào kép, chuyên viên làm trọn nhiệm vụ, quỹ còn để
dư ra một số tiền không xài hết! Cứ điệu này thì ông chủ cũng như tất cả anh em
cộng tác sắp giàu lớn đến nơi. Nếu có một người đau khổ thì đó là Jack Woltz.
Cuốn phim số một vừa thành công lớn là Johnny
quay luôn hai phim một lúc, lần này còn để cho Nino thủ vai chánh một phim.
Thằng Nino chơi vai trò của nó rất xuất sắc, một công tử đẹp trai, duyên dáng
dễ thương mà các bà các cô chịu nhất. Nino đóng ngon lành thì Johnny càng có
dịp thâu bộn, đụng chỗ nào cũng nảy ra tiền. Hãng phim có lời lớn thì nhà băng
cũng có ăn chia và Bố Già nghiễm
nhiên có quyền vớ một mớ. Có dịp kiếm ra tiền cho Bố Già. Johnny đã khoái mà nó còn vô cùng hoan hỷ ở chỗ chứng minh
được là ổng đoán không sai. Vậy mà nó vẫn buồn.
Nếu kể về uy thế thì chưa bao giờ Johnny lên đến
thế. Sức mấy đệ nhất danh ca bằng nổi ông chủ hãng phim, sản xuất độc lập và
phim đang hốt bạc? Các em xinh như mộng chạy theo nhiều quá, dù chỉ vì tiền.
Muốn đi đâu có máy bay riêng, sống hách như vua chúa mà đóng thuế cũng được nhà
nước ưu đãi nhiều khoản. Chủ hãng mà? Sung sướng đến vậy mà bên trong Johnny
còn đau khổ.
Lý do thì Johnny biết quá. Sống mũi nhức, trán
nhức, cổ họng đau rát. Muốn hết đau nhức chỉ có cách xử dụng giọng ca, hát lớn
lên… nhưng nó đâu dám? Nó nhờ Jules Segal coi lại và Jules biểu được, muốn ca
lúc nào cũng được nó mới đánh liều thử một lần. Vừa mới thử cất tiếng thì giọng
ồ ồ nghe ghê quá mà sáng hôm sau chỗ cổ họng đau buốt kinh khủng. Không đau như
hồi chưa cạo mụn cóc, lần này tưởng đâu cháy cổ họng. Đành không dám thử nữa,
chỉ sợ giọng mất luôn, hư luôn hết gỡ.
Đời Johnny Fontane mà mất giọng ca thì tiền bạc
thế lực mà làm gì? Cả một con zê-rô tổ bố! Vì đời nó dính liền với giọng ca, nó
chỉ biết một nghề ca. Nó hơn người nhờ giọng ca. Nó biết giọng ca của nó tuyệt
diệu. Bao nhiêu năm kinh nghiệm nó là một cây ca nhà nghề. Nó ca quá vững,
chẳng phải hỏi ai nghe ai. Bảnh như vậy đó mà thình lình mất hết, mất đứt. Cả
một sự phí phạm tai hại.
Hôm ấy là Thứ Sáu, Johnny muốn cuối tuần về nhà
chơi với các con và Ginny. Bao giờ nó cũng phôn cho hay trước sắp về. Nó chỉ
trông cho con vợ cũ từ chối một lần thôi… nhưng chẳng bao giờ Ginny nói “Không
được.” cả. Có bao giờ nàng từ chối không cho bố con chúng nó gặp nhau? Vậy là
khá lắm, biết điều lắm rồi. Nhưng dù Virginia có là người đàn bà mà nó quan tâm
đến hơn cả thì vấn đề hai đứa làm vợ chồng trở lại vẫn không thể nào được. Họa
chăng mấy chục năm nữa kia! Lúc ấy hai đứa cùng cỡ 65, cùng đến tuổi về hưu,
cùng vứt bỏ hết mọi chuyện đời thì họa may.
Về đến nhà Johnny đụng đầu cả một thực tế phũ
phàng. Vợ thì nhăn nhó khó chịu rõ… còn con chẳng đứa nào ham bố về hết. Mấy
hôm trước mẹ nó chẳng hứa chiều thứ Bảy cho hai đứa đi với chúng bạn về thăm
một nông trại, có dịp cưỡi ngựa bằng thích sao?
Biết vậy nên Johnny hối mẹ con chúng đi liền, âu
yếm hôn hai đứa con, cho phép chúng đi chơi. Ở cỡ tuổi chúng thì còn gì hấp dẫn
bằng về nhà quê chơi trò cưỡi ngựa? Chẳng hơn phải ở nhà cùng một ông bố nhăn
nhó, mỗi chút mỗi làm theo ý mình?
Johnny phải bảo: “Cô cứ đưa hai đứa đi chơi cho
chúng khoái. Tôi uống xong vài ly rượu cũng biến liền.”. Gương mặt Ginny không
giấu nổi vẻ thờ thẫn, rầu rầu. Lâu lâu cũng phải gặp một ngày như thế này chớ
bộ sống thui thủi không chồng như Ginny có sung sướng gì?
Thấy nó làm một ly huýt-ky thật bự, Ginny la quá.
“Ô hay, anh việc gì mà phải nhậu dữ vậy? Tôi tưởng anh đang làm ăn đại phát tài
chớ? Không dè anh lại kinh doanh hay đến thế đấy!”
Nghe giọng nó, Johnny làm gì không hiểu. Đàn bà
là vậy, đàn bà đứa nào cũng có tật ưa ganh, thấy thằng chồng lên vù vù là mặt
đã xị xuống rồi. Ra nó tưởng thằng chồng cũ đại phát tài nên vừa thấy mặt đã
nhăn nhó. Làm như thằng chồng bốc khá là nó mất mát, thua thiệt một cái gì khó
chịu vậy.
Muốn nó hết nhăn nhó có khó gì? Chỉ than khổ là
đủ. Johnny cũng làm bộ nhăn nhó:
“Đại phát tài cũng cóc có nghĩa gì! Giọng ca của
tôi có còn đâu?”
Lạ thật, Ginny hết rầu liền mà còn có ý thương
hại:
“Coi, giọng ca có mất luôn cũng có làm sao? Anh
bây giờ có phải con nít đâu mà tha thiết giọng ca quá vậy? Ngoài ba mươi lăm
tuổi rồi mà? Bộ làm chủ hãng phim nhiều tiền hơn… không khoái hơn đi ca hả?”
Johnny ngạc nhiên ngó con vợ cũ:
“Tôi là ca sĩ. Tôi thích ca, tôi yêu nghề… chớ
tuổi tác đâu có gì ăn nhậu gì mà cô nói vậy?”
“Tôi lại không thích anh ca chút nào! Bây giờ anh
quay phim cừ thì anh không hát được tôi còn mừng nữa.
“Không ngờ cô có ý nghĩ đểu vậy!”
Johnny giận run người. Nó hét lớn lên. Không ngờ
con vợ cũ có thể nuôi ý tưởng độc địa như vậy và nói hẳn ra miệng. Nó có thể
oán hận tới cỡ đó sao? Ginny thấy nó nổi giận chỉ mỉm cười:
“Có gì đểu nào? Anh bắt tôi phải nghĩ gì khác khi
thấy bọn con gái chạy theo anh ào ào… chỉ vì cái giọng ca đó? Nếu tôi ra đường
mà bọn đàn ông đuổi theo tôi như vậy anh sẽ phản ứng thế nào? Tôi chỉ mong sao
anh mất giọng luôn, anh ca không nổi nữa kìa. Nhưng dĩ nhiên đó là hồi trước
khi mình ly dị.”
“Cô không hiểu gì hết… hoàn toàn không hiểu gì
hết!”
Johnny vừa cằn nhằn vừa cạn sạch ly huýt-ky. Nó
vô nhà bếp gọi điện thoại cho Nino, hẹn hò xuống Palm Springs chơi một cú weekend cho thỏa thích. Nó cho Nino
số phôn của một em rất hách mà nó vẫn mê xưa nay nhờ liên lạc giùm:
“Thế nào mày cũng có một con bạn của nó, Nino.
Tao sẽ đến nhà mày lối 1 giờ nữa”.
Con vợ cũ từ biệt thật lạnh nhạt nhưng Johnny đâu
cần? Ít khi nó bực bội cỡ này. Phải chơi cho nát nước mấy ngày cho hả giận, cho
tiêu hết sự căm hận chất chứa lâu nay.
Chơi bời ở khu Palm Springs thì sung sướng quá
rồi. Nơi đây Johnny Fontane có nhà riêng, mùa này còn có sẵn đầy tớ sai bảo là
khác. Hai em còn trẻ nên tính nết rất chịu chơi và dĩ nhiên chẳng phải tuýp đi
xin, năn-nỉ ái tình. Cả bọn bơi lội đã rồi phơi nắng tới sẩm tối. Nino kéo em
bé lên phòng và yêu em lúc da còn rát nắng… nhưng Johnny chẳng thấy hứng chút
nào. Nó biểu em Tina lên phòng tắm một mình. Có điều lạ mà Johnny nhận thấy từ
lâu nay là nó chẳng bao giờ hứng nổi mỗi khi có chuyện gây gổ với Ginny!
Một mình Johnny mò lên phòng khách phía trước nhà
bốn bề vách kiếng có cây dương cầm để sẵn. Hồi còn đi ca với ban nhạc, Johnny
hay có lối đùa chơi với cây dương cầm để biểu diễn một bản tình ca ướt át dưới
ánh trăng vàng của một cây đèn chiếu. Hôm nay nó cũng ngồi dương cầm gõ vài nốt
và ư ử ca thử một vài đoạn. Em ca sĩ thon nhỏ tóc vàng Tina sau khi pha cho anh
Johnny ly rượu cũng kín đáo ngồi sau lưng khe khẽ hát theo. Johnny để mặc cho
em ca một mình, mò lên phòng tắm vừa xối nước vừa hát vài câu ngăn ngắn. Tắm
xong đi xuống vẫn thấy Tina còn ngồi trước dương cầm một mình. Nino vẫn chưa
thấy mặt, không hiểu nó ham gái hay say rượu nằm ngất ngư chỗ nào rồi?
Lúc Johnny trở lại cây dương cầm thì Tina đã lảng
ra ngoài sân, đứng ngó ra phía hồ tắm. Nó thử cất tiếng hát một bản quen thuộc
ngày xưa. Cổ họng không thấy đau gì hết! Giọng ca chưa cất bổng lên được nhưng
ít nhất cũng đã phát ra tiếng. Johnny nghểnh cổ ngó: Tina vẫn đứng ngoài, cửa
kính vẫn đóng kín. Nó có thể hát thử mà không sợ ai nghe thấy. Johnny lấy hơi
thử ca thật chững chạc một bản tình ca “ruột” hồi đó. Giọng nó cất lên cao vút,
thật khỏe như những lần biểu diễn trước công chúng vậy. Chỉ chờ một phát nhói
đau ở cổ họng là rồi! Nhưng không sao cả, không cảm thấy trở ngại gì hết. Nó
lắng nghe lại chính giọng mình. Đồng ý nghe bây giờ lạ hẳn nhưng Johnny khoái
vậy. Nghe trầm hơn. Một giọng nam rõ
ràng chớ không phải… đồng nam.
Nó trầm và phong phú. Johnny đi một hơi dứt bản và ngồi lặng yên suy nghĩ.
Nó bỗng giật bắn mình. “Khá lắm… khá lắm lắm
mày!” Quay lại thấy Nino đứng sững trước cửa. Một mình nó, Johnny tối kỵ đang
hát một mình có người nghe lọt. Nhưng một mình thằng Nino thì được. Không sao
hết! Nó lên tiếng:
“Nino… mày cho hai con nhỏ de đi giùm tao cái!
Mày biểu tụi nó về đi…”
“Mày nói đi. Sao lại tao nhỉ? Cả hai con cùng
ngoan ngoãn quá mà… đuổi nó về sao được? Vả lại tao vừa yêu con nhỏ của tao tới
hai lần bây giờ nỡ lòng nào để cho nó nhịn đói bò về nhà?”
Thôi được, kệ cha chúng. Có hát dở như hạch mà có
chúng nó nghe đã sao chưa nào? Johnny nhấc phôn kêu gấp một thằng nhạc trưởng ở
Palm Beach, mượn đặc biệt cho Nino một cây mandoline.
Nó hét lớn: “Giờ này ở California có ma nào chơi mandoline nữa bố?” Johnny phải la lớn hơn: “Cứ kiếm bằng được
cho tao.”
Thế là chỉ một lát sau nhà đầy nhóc những dụng cụ
ghi âm. Hai con nhỏ được nhờ làm “điều chỉnh viên” để canh máy cúp máy. Ăn cơm
tối xong Johnny nhờ Nino đệm mandoline
để nó biểu diễn lại tất cả những bản “ruột” ngày nào. Nó hát thật tự nhiên,
thật khỏe, không cần giữ giọng. Mà cổ họng nó có sao đâu? Vậy là tha hồ hát,
hát mãi. Trong khoảng thời gian mất giọng biết bao nhiêu lần Johnny đã suy nghĩ
nhiều về cách thức trình bày từng lời ca câu ca, phải biểu diễn khác hẳn hồi
trước. Nó đã hát trong đầu, đặc biệt nhấn mạnh chỗ nào, như thế nào cho thật
văn minh. Bây giờ nó hát thật và chừng đó mới thấy nhiều chỗ trình bày trong
tưởng tượng thì được lắm nhưng hát thật, hát lớn lên lại hỏng rõ. Nó không cần
nghe nữa mà tập trung vào cách thức trình bày. Cũng trật nhịp, nhưng chỉ tại
nghỉ hát quá lâu! Luyện lại là đâu vào đấy chắc. Bao nhiêu năm hành nghề, có cả
một máy nhịp trong đầu… thì còn trật thế nào?
Lúc Johnny ca xong, em Tina mắt sáng lên chạy tới
bá cổ hôn ngon lành. Em khen một câu rất vô duyên là “Bây giờ em mới hiểu tại
sao má em hồi đó mê coi Johnny Fontane đến thế.”. Gặp trường hợp nào khác chắc
chắn em sẽ lãnh phản ứng ê mặt song tối nay Johnny và Nino chỉ cười hề hề.
Johnny cho chơi lại cuốn băng để lắng nghe, phân
tích kĩ giọng mình. Giọng ca thay đổi, thay đổi nhiều nữa nhưng rõ ràng vẫn là
Johnny Fontane, chững chạc, phong phú! Có hồn, có tình cảm mà kĩ thuật trình
diễn thì cao độ, phải nói là bực thầy. Mới gượng lại đã vậy thì rồi đây hẳn
không chê được! Nó cười hỏi Nino:
“Giọng tao khá đấy chứ?”
“Khá quá là khác… nhưng phải đợi ngày mai xem có
còn khá không!”
“Ít ra cũng khá hơn mày chắc. Tao đếch cần mai.
Bây giờ ngon là đủ.”
Thằng Nino tính nết vậy đó. Johnny bực mình lắm
nhưng chẳng thể làm gì hơn. Nó nghỉ, không hát nữa. Hai đứa cặp hai con đi du
hý một phát rồi đến khuya về Johnny du dương với em bé Tina. Phải công nhận là
nó hát còn cừ thật… nhưng làm tình thì bết rõ. Johnny biết Tina cụt hứng nhưng
chẳng thể làm sao hơn. Không lẽ trong một ngày… làm cái gì cũng bảnh?
Đêm hôm đó Johnny trằn trọc vì cơn ác mộng: nó
nằm mơ thấy hát lại được. Chừng biết đó là sự thực lại chỉ lo mất giọng. Bèn
mặc py-ja-ma mò xuống dưới nhà, vặn ra-đi-ô nghe một lát rồi lấy hơi hát theo.
Nó chỉ cất tiếng khe khẽ trong cổ họng và hồi hộp quá. May quá, cổ họng nó
không đau mà cũng không vướng víu gì hết. Lúc bây giờ Johnny mới dám cao giọng
hát. Thanh âm phát ra dễ dàng quá, không cần phải cố gắng. Một làn hơi phong
phú, trung thực. Yên chí rồi, cơn ác mộng hãi hùng đã qua hẳn.
Đối với Johnny đó là niềm vui lớn. Miễn là nó còn
giọng, còn ca được ngon lành. Thất bại điện ảnh chẳng cần, em Tina mất hứng
cũng chẳng sao mà con vợ cũ có hận nó vì giọng ca cũng thây kệ nó. Chỉ hơi tiếc
một chỗ: phải chi nó tìm lại được giọng ca lúc ca cho hai đứa con nhỏ nghe thì
khoái biết mấy!
oOo
Lúc bấy giờ con y-tá tà tà đẩy vô một chiếc xe
nhỏ đầy những thuốc. Johnny đứng lên ngó thằng Nino: nó nằm thiêm thiếp, ngủ
hay chết cũng chưa biết chừng. Nó biết thằng Nino ghen, chẳng phải vì nó tìm
lại được giọng ca mà chỉ vì nó đã quá sung sướng khi hát lại được. Nghĩa là
Johnny còn quá tha thiết đến giọng hát. Trong khi nó, nó không còn quan tâm đến
bất cứ một sự gì. Nino đâu còn thiết đến một chuyện gì, kể cả mạng sống của
chính nó?