Bố già - Chương 18
CHƯƠNG
18
Cửa hàng xe đòn của Bonasera ở đường Mulberry nhà
riêng lão chỉ cách vài dãy nhà. Lão có lệ về nhà ăn cơm chiều nhưng chập tối
thế nào cũng phải trở ra cửa hàng để xăng xái góp mặt với quý vị tang chủ có
người nhà nằm lại.
Bonasera đã chọn nghề chôn người làm kế sinh nhai
nên tối kỵ những quân ưa đặt điều nhạo báng cái nghề đòi hỏi nhiều tiểu tiết
tưởng là không quan trọng này. Dĩ nhiên bà con quen biết hay láng giềng của lão
chẳng bao giờ dám láo lếu vậy vì nghề nào chẳng là nghề, miễn có đổ mồ hôi là
khả kính rồi!
Nhà riêng của Bonasera trang hoàng đúng điệu, chỗ
nào cũng có tượng Đức Mẹ, bàn thờ Chúa bóng đèn màu nhấp nháy. Lão ngồi đợi vợ
con dọn cơm chiều nhâm nhi ly huýt-ky, hút mấy hơi Camel. Mụ vợ bưng mấy dĩa súp nóng lên, hai vợ chồng húp sì sụp.
Trơ trọi hai vợ chồng già, đứa con gái phải gởi tạm lên Boston ở với dì nó,
mong nó sớm quên đi những kỉ niệm hãi hùng do hai thằng súc vật gây nên hồi đó.
Giữa bữa cơm mụ vợ hỏi: “Tối nay ông có ra cửa
hàng không?” Lão gật đầu. Sao lại không nhỉ? Mụ coi trọng nghề nghiệp của chồng
thật… nhưng chẳng hiểu quái gì hết. Mụ cũng như mấy người ngoài cứ tưởng đâu
trong nghề này quan trọng nhất là vấn đề kĩ thuật, nghĩa là phải lo rửa ráy, tô
điểm làm sao cho người nằm trong hòm mặt mũi tươi tỉnh như lúc còn sống. Về vụ
này thì Bonasera nhất. Nổi tiếng quá rồi. Họ đâu biết chính sự hiện diện của
ông chủ nhà đòn mới là vô cùng cần thiết.
Tang gia đòi hỏi Bonasera phải có mặt trong đêm
chót hết, lúc người thân của họ còn quàn lại cửa hàng, đợi bà con tới phúng
điếu. Con người của Bonasera quả có hạp với sự chết chóc. Khuôn mặt rầu rầu,
trang nghiêm là cả một sự ai-điếu, giọng lão ề à đều đều đúng như giọng đám ma.
Lão có nghệ thuật trấn áp sự khóc lóc bi thương quá lố cũng như dọa dẫm con nít
quấy nhiễu những lúc tang gia bối rối. Nhất định không xen vô công việc gia chủ
nhưng cần đến là Bonasera có mặt ngay. Vì vậy đã nhờ vả cửa hàng lão một lần là
nhà “có việc” không thể quên nổi… cũng như Bonasera không bao giờ để “thân chủ”
nằm trơ một mình trong một đêm cuối cùng của cuộc đời.
Trên phương diện nghề nghiệp, Bonasera coi trọng
đêm vĩnh biệt lắm. Cơm nước xong lo chợp mắt một lúc cho tỉnh táo, dậy rửa mặt
cạo râu đàng hoàng, thoa phấn nhiều nhiều cho trơn tru và không quên súc miệng
nước thuốc cho thơm tho. Quần áo dĩ nhiên là phải mới thay, giặt ủi thẳng nếp,
sơ mi trắng bong, ca vát đen, bộ đồ nỉ đen, vớ đen giày cổ đen kinh. Ngay mớ
tóc lão cũng phải đen, chẳng phải nhuộm cho trẻ trung như mấy lão người đồng
hương mà hoàn toàn vì lý do nghề nghiệp. Một mái tóc muối tiêu coi bộ kém trang
trọng!
Xong đĩa súp, mụ vợ dọn đĩa bít-tết sà-lát và ly
cà-phê đen là xong bữa. Ngồi nhấm nháp cà-phê lót khói Camel, lão nghĩ đến đứa con gái,
mụn con độc nhất vừa trải qua một cơn đại nạn. Khuôn mặt xinh xắn của nó nhờ
giải phẩu thẩm mỹ hoàn toàn không để lại vết tích nhưng ánh mắt con nhỏ vẫn
nguyên vẹn sự hãi hùng làm lão không dám ngó. Phải cho nó một dịp sống xa nhà
để thời gian và khung cảnh mới may ra hàn gắn được nỗi bi thương. Chỉ có chết
mới hết… chớ đau khổ, hãi hùng có bao giờ vĩnh viễn? Chính nghề chôn người
khiến Bonasera luôn luôn lạc quan!
Bỗng đâu chuông điện thoại ở phòng khách reo
vang. Có lão ở nhà mụ vợ có bao giờ nghe phôn? Bonasera tợp hết ly cà-phê, dụi
tàn thuốc và vừa đi lại máy vừa nới cà vạt, cởi nút sơ mi sẵn để nghe xong chỉ
việc ngả người nghỉ lưng giây lát.
Nhấc phôn lên Bonasera “Hello” thật lịch sự và
nghe đầu dây đằng kia có một giọng nói sẵng:
“Tom Hagen đây. Tôi gọi nhân danh Ông Trùm, theo
lời ổng yêu cầu.”
Bonasera nghe nhói một phát nơi bụng, choáng váng
cả người, ông Trùm Corleone! Vậy là sắp có chuyện rồi! Hơn một năm nay mối nợ
canh cánh bên lòng nghe chừng đã nhạt. Hồi mới đầu thấy hai thằng súc sinh khốn
khổ khốn nạn, bị một trận gần chết vì dám đụng đến con cưng của bạn Ông Trùm
Corleone, lão quả thực dám làm bất cứ điều gì ông bạn nhờ vả lại lắm. Nhưng bây
giờ thì… Xưa nay lòng biết ơn còn đi mau hơn nhan sắc nữa! Giọng lão thốt nhiên
rụng rời: “Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi nghe đây…”
Bonasera ngạc nhiên quá! Xưa nay nghe nói Tom
Hagen ăn nói lịch sự, đàng hoàng lắm sao bữa nay ông consigliori lại mệt mỏi cộc cằn đến thế này? Hắn nói không úp
mở:
“Ông còn nợ Ông Trùm một việc. Chắc ông vui lòng
làm trả chớ? Cỡ một giờ nữa, không sớm hơn mà có thể chậm chút đỉnh… đích thân
Ông Trùm sẽ tới đằng cửa hàng để nhờ ông một việc. Xin ông tới cửa hàng, đừng
để người làm ở lại. Nếu được xin cho hay mà không thì để Ông Trùm còn đi nhờ
người khác.”
“Ủa, sao ông nói vậy? Bố Già của con bé cháu mà có chuyện cần đến thì làm sao tôi từ
chối được? Tôi sẽ tới ngay bây giờ, tôi đi liền.”
Ở đầu giây, giọng nói có vẻ hòa dịu nhưng vẫn có
chút kì lạ mà Bonasera đoán không ra.
“Tốt lắm, Ông Trùm cũng tin vậy. Thắc mắc là tôi
thắc mắc đó thôi. Vậy ông ráng làm giùm việc này, rồi ra có việc gì cần đến tôi,
ông có thể kể như tôi là bạn.”
“Ông vừa nói đích thân Ông Trùm sắp đến cửa
hàng?”
“Đúng thế.”
“Nếu vậy Ông Trùm khỏi hẳn bệnh rồi ạ? Lạy Chúa
tôi…”
Bonasera chỉ nghe một tiếng “Phải” là máy cúp. Mồ
hôi ở đâu ra mà nhiều vậy? Lão vô thay quần áo, xúc miệng. Chỉ kịp thay chiếc
sơ mi mới. Phôn lại cửa hàng, ra lệnh cho thằng phụ tá ở lại với tang gia ở
đằng trước, phía sau là “phòng làm việc” phải để trống cho lão. Nó lấy làm lạ
tính hỏi lại thì Bonasera gắt lên: “Tao bảo sao cứ làm vậy, khỏi hỏi!”
Mụ vợ ăn cơm chưa xong thấy chồng mặc đồ, hấp tấp
ra “cửa hàng” cũng lấy làm lạ nhưng không dám hỏi. Bữa nay Bonasera có vẻ
nghiêm trọng quá. Lão chỉ nói “Tôi có chút việc làm gấp.” rồi lật đật bỏ đi
ngay.
Cửa hàng Bonasera là cả một tòa nhà đứng sừng
sững trên một khu đất rộng chung quanh có hàng rào trắng toát. Từ cửa ngoài vô
“phòng làm việc” ở phía sau có một con đường nhỏ vừa đủ rộng cho xe
Hồng-thập-tự, xe tang ra vô. Lão đích thân mở cửa sắt lớn, đi vòng ra đằng sau
và thấy ở cửa hàng phía ngoài tang gia đang đứng lố nhố.
Cả cơ sở nhà đòn bây giờ Bonasera mua lại của một
đồng nghiệp già giải nghệ mấy năm trước. Hồi đó ông chủ cũ cất cửa hàng không
tính toán gì hết, muốn lên tiền đình căn nhà phải bước cả mười bực thang, người
già yếu hay tàn tật làm sao leo nổi? Thành thử họ phải “đi” nhờ cái thang máy
đặt ở góc nhà, xưa nay chỉ dùng để lên xuống người chết hay quan tài. Vô cùng
bất tiện. Về tay Bonasera, lão cho sửa lại gấp. Tang chủ hay người đi phúng
điếu có lối lên thoai thoải, lên thẳng tiền đình, khỏi phải sử dụng thứ thang
máy chỉ để dùng cho người chết.
Cửa hàng Bonasera chia hẳn ra làm hai khu riêng
biệt, có vách dầy ngăn, âm thanh qua cũng không lọt. Phía ngoài chia từng ngăn
cho từng tang chủ để họ cử hành lễ tống táng theo nghi thức tôn giáo họ muốn.
Phía sau là “lãnh vực chuyên môn” của nhà đòn. Có văn phòng, có nhà kho bày đủ
kiểu quan tài lớn nhỏ, có “phòng làm việc” để sửa soạn, khâm liệm. Ngay cạnh
“Phòng làm việc” là gian nhỏ khóa cứng, bên trong để những hóa chất những “đồ
nghề” cần thiết để cải sửa dung mạo người quá cố.
Bonasera nhanh nhẹn mở khóa bước vô văn phòng.
Lão ra ngồi buya-rô đợi “cố nhân” Vito Corleone. Có mấy khi lão hút thuốc ở
buya-rô nhưng tối nay Bonasera cần đốt một điếu Camel. Cứ nghĩ đến vụ Ông Trùm sắp tới nhờ vả, lão đã rầu muốn thúi
ruột. Lão hoảng thiệt tình. Không làm thì không xong mà làm thì… Phải có chuyện
gì quan trọng lắm lắm lão Corleone mới phải đích thân tới hẹn giờ đàng hoàng mà
như lời Hagen nói… còn phải đuổi hết người làm công về, một mình ông chủ ở lại!
Cố nhân sắp nhờ vả gì Bonasera biết chớ? Chôn
người là nghề, là lãnh vực chuyên môn xuất xắc của Bonasera thì lão còn được
nhờ vả chuyện gì ngoài vụ lo cho xác chết! Mấy tháng nay cánh Corleone đổ máu
lớn, một mình chơi lại cả Ngũ đại
gia đình Nữu-Ước. Các báo ngày nào chẳng đăng tin… đại để cả hai bên
đều lãnh đủ, người chết cứ như ngã rạ! Hôm nay chắc cánh Corleone vừa quất được
một mạng nào đó của đối phương, một tay cực kì quan trọng phải thủ tiêu cấp tốc
trong vòng bí mật hoàn toàn chớ gì? Có một ông bạn thân-chủ nhà đòn đám ma thì
tiện nghi quá cỡ rồi: nhờ một thằng có môn bài chôn người thủ tiêu một xác chết
thì kín quá, tuyệt quá!
Vậy là đời lão sắp khốn nạn. Tiếp tay chôn xác
chết giùm cho mấy ông ăn cướp còn là gì, nếu chẳng phải tòng phạm sát nhân? Ra
tòa là ở tù hàng năm sắp lên mà tù khổ sai, cấm cố chớ chẳng phải tù thường!
Ôi, chủ nhà đòn danh tiếng mấy chục năm Amegiro Bonasera mà tù tội vì dính líu
vào vụ giết người của mấy thằng Mafia thì còn gì là mặt mũi? Vợ con ông chủ còn
xấu mặt lây là cái chắc!
Chết đến nơi rồi. Bonasera phải đốt thêm điếu Camel. Coi, tù tội đâu đã nguy hiểm? Bất
quá chỉ bôi đen tên tuổi, tiêu ma danh dự. Còn cái vụ này… cái vụ sắp sửa phải
dính vô dám mất mạng! Lão tiếp tay cho Corleone, tức đứng hẳn về cánh Corleone
thì nhất định là kẻ thù chung của Ngũ
đại gia đình Mafia. Tụi nó biết… mà dĩ nhiên thế nào tụi nó chẳng
biết… thì ôi thôi còn gì cái mạng của ông chủ nhà đòn? Chết chắc!
Lão hối hận đầy mình. Ôi, nhờ vả làm chi cho khốn
khổ? Mụ vợ lão quen biết con mụ trùm Corleone làm chi cho mang vạ thế này? Mà
cả con nhóc con nữa. Quen biết, chơi bời làm gì… để bị hành hạ, để bố phải đi
cầu cạnh người ta giờ mới ra nông nỗi! Mà cả cái nước Mỹ này nữa, ăn nên làm ra
được, giàu có được cũng khổ. Bonasera hận quá!
Hận người, hận đời chán chê thì Bonasera bỗng
thấy lóe lên một tia sáng lạc quan. Ô hay, sự tình đâu đã đến nỗi bi thảm đến
thế mà đã vội bấn lên? Mọi việc dám xuôi chèo mát mái lắm chớ? Xưa nay Vito
Corleone đâu phải người không khôn ngoan? Xưa nay lão nổi tiếng thận trọng, đa
mưu túc kế. Cần phải giữ bí mật, lão còn giữ hơn ai hết! Như vậy hoảng hốt làm
gì… sao bằng bình tĩnh chờ coi. Mà bây giờ làm mất lòng Vito Corleone không
nguy hiểm sao? Sợ còn mau chết nữa!
Có tiếng bánh xe nghiến lạo xạo. Quen quá rồi,
Bonasera biết ngay có xe tới khúc đường trải đá sỏi, đi vòng cửa sau. Lão vội
mở cửa sau đón khách. Clemenza hùng hục ào vô theo sau là hai gã cận vệ coi bặm
trợn quá. Cùng xếp mập, hai thằng chia nhau đi kiểm soát một vòng, không thèm
chào hỏi, xin phép mà nhào bừa vô như nhà tụi nó vậy. Hai thằng “xét nhà” xong
chia nhau đứng hai góc, một mình Clemenza bước ra.
Lát sau có xe nữa tới, xe Hồng-thập-tự. Tai
Bonasera nghe lầm sao nổi? Lão mập lại trở vô, theo sau có hai thằng khiêng
cáng. Thôi đúng rồi! Đúng như Bonasera đoán trước… trên cáng có một thân hình
người, che tới mấy lớp mền nhưng hai bàn chân vẫn thò ra, da vàng như sáp.
Clemenza đưa tay trỏ để hai thằng khiêng cáng vào
“Phòng làm việc”. Có tiếng chân bước từ ngoài sân tối thui vô căn phòng sáng
ánh đèn, Ông Trùm Corleone chớ còn ai?
Quái, nằm dưỡng thương cả mấy tháng, ổng gầy yếu
là phải song dáng đi sao… cứng nhắc, khó khăn thế kia? Chiếc nón nỉ lấy ra cầm
tay, mớ tóc trên cái đầu bự coi bộ thưa thớt quá. Coi già nua, gầy yếu hơn bữa
gả con nhiều… nhưng oai phong vẫn còn, thế mới lạ! Úp nón vô ngực, ổng cất
tiếng:
“Thế nào cố nhân? Chỗ anh em có chút việc nhờ
nhau được chớ?”
Bonasera gật đầu. Ông Trùm Corleone theo chiếc
cáng bước vô phòng khâm liệm, lão tò tò đi sau. Chiếc cáng được đặt lên bàn
cao. Ổng khẽ đưa cái nón ra hiệu để mấy người kia ra hết. Lúc bấy giờ Bonasera
mới lí nhí:
“Nào, bạn cần tôi làm gì nào?”
Ông Trùm ngưng thần hướng vô chiếc cáng thong thả
đáp:
“Bạn…
nếu bạn thương tôi
nhờ bạn ráng hết sức, bạn mang hết kinh nghiệm nhà nghề
lo giùm cho thằng cháu. Tôi… tôi không dám để mẹ nó nhìn cảnh tượng này…”
Chậm chạp nhích tới bên cạnh bàn, Ông Trùm mạnh
tay lật chiếc mền lên. Ôi chao, Bonasera không thể nén nổi một tiếng rú kinh
hoàng… dù chôn người liệm xác là nghề từ mấy chục năm nay. Ghê rợn quá! Khuôn
mặt bự của Sonny Corleone hiện ra, nát bấy những vết đạn. Mắt bên trái là cả
một hố máu bầm, tròng mắt bể vụn. Một mớ thịt bầy nhầy, nát ngướu thay cho sống
mũi và gò má trái.
Có dễ đến gần một giây đồng hồ Bonasera cảm thấy
bàn tay Ông Trùm Corleone đặt trên vai lão, có ý tìm một thế dựa.
“Bạn thấy
chưa? Bạn thấy thằng
con tôi bị chúng chơi dã man chưa?”