Bố già - Chương 17

CHƯƠNG
17

Trận đại chiến 1947 giữa cánh Corleone và Ngũ đại gia đình Mafia Nữu-Ước quả
tình quá tốn kém cho cả đôi bên. Lo bắn giết nhau lại phải lo áp lực cớm buộc
phải nạp thằng khốn đã bắn đại úy Mc Closkey. Có được làm ăn gì đâu? Xưa nay có
mấy khi thầy chú dám mích lòng mấy ông lớn quen che chở cho giới giang hồ làm
ăn? Có vụ Mc Closkey thì sức mấy dám che chở… mà có muốn che chở cũng không
nổi.

Cùng không được che chở nhưng mấy phe khác “lãnh”
nặng hơn phe Corleone nhiều. Nguồn lợi chính của phe này là cờ bạc, nhất là
đánh đề, đánh cá. Cảnh sát tung lưới ra quơ một số chủ sòng, sau khi đàn áp qua
loa. Tụi này khai ra nên lâu lâu một “Tổng hành dinh” cũng bị vồ một mẻ lớn.
Mấy thằng có tiền mở “Tổng hành dinh” lỗ nặng là phải yêu cầu các caporegime can thiệp. Caporegime phải đưa ra Hội đồng gia đình, song vấn đề quả vô
phương giải quyết.

Tạm thời “lặn” ít lâu vậy. Trao lại mối cho bọn
hành nghề tự do để bọn này phân tán mỏng cho đàn em. Như ở Harlem, khu ưa đánh
đề, đánh cá nhất, từng thằng đàn em tạm thời được chia từng phố một. Cớm có
biết cũng vô phương: chơi ổ này ổ kia mọc ra lập tức.

Chỉ ít lâu sau, nhiều tờ báo Nữu-Ước lần lượt rọi
tia sáng vào bí mật Mc Closkey, điều tra sâu rộng mối liên hệ làm ăn giữa ông
Đại úy Cảnh sát và tay tổ ma túy Sollozzo. Có tờ còn đưa hẳn bằng chứng cụ thể
là Mc Closkey đã nhận được nhiều số tiền lớn trước khi bị bắn chết.

Đó là kế hoạch vận động báo chí, tài liệu toàn do
Hagen kín đáo cung cấp. Những loạt bài nổ, cố tình làm xôn xao dư luận, ngay
trong hang ngũ cớm càng nảy nhiều nghi vấn. Giới thẩm quyền cảnh sát không xác
nhận những tin trên nhưng phủ nhận cũng không được. Trong khi đó đám mật báo
viên và các thầy chủ “ăn lương” nhà Corleone bắt đầu xì những tin hoàn toàn bất
lợi cho Mc Closkey. Xưa nay cớm đâu có chê những món tiền lo lót của giới làm
ăn? Nhưng móc nối với bọn đầu xỏ ma túy thì không dám. Nhận tiền của chúng để
âm mưu ám hại một mạng người như Mc Closkey từng làm thì không thể chấp nhận!

Một con nhà luật tinh ranh như Tom Hagen còn lạ
gì tâm lý thầy chú? Dân tin tưởng ở pháp luật một thì lính phải tin mười. Có
pháp luật, trật tự thì mới hành xử được quyền làm Cảnh sát chớ? Đối với Cảnh
sát, đám dân là con dao hai lưỡi! Khi cần đến thì phải biết là chiêu-đãi-o-bế,
có nuốt được cũng còn khó! Nhưng xong việc rồi thì còn nói gì ơn nghĩa? Một khi
đập được thì tội vạ gì không đập thẳng tay, đó là tâm lý chung thầy chú.

Dân giang hồ cần vận động lo lót là thiếu gì ông
lớn? Côn đồ thứ dữ ra tòa lãnh án treo như không! Luật pháp Mỹ còn cho mấy ông
Thống Đốc và ngay cả ngài Tổng Thống đặc quyền ân xá hẳn những tội nhân mà mấy
ông Tòa không thể tha bổng nổi kia mà?

Hành nghề một thời gian là thầy chú biết hết. Bọn
du đãng bất lương chịu chi thì tại sao không vồ kìa? Bản thân cần tiền, con cái
phải cho ăn học đàng hoàng và không lẽ bắt vợ con nhịn ăn, nhịn mặc? Tại sao
không vồ ngay để lâu lâu có quyền du hí một phát? Công việc phải mang sinh mạng
ra hàng ngày mà không đáng được hưởng sao?

Có điều không phải vì vậy mà thầy chú có
quyền ăn bẩn. Ăn tiền sòng bạc
được. Đút túi tiền phạt vạ cũng được, thiếu gì thằng không thích đi nộp phạt
đậu xe trái phép, chạy quá tốc lực? Bắt tiền mấy động mãi dâm hay lờ đi cho các
em bổ-lẻ làm ăn cũng vẫn còn được. Đó là những thứ tiền ăn được. Nhưng có những
địa hạt phải kiêng nể, đụng đến là bôi bẩn ngay nghề lính, do đó không thể nhân
nhượng được. Chẳng hạn buôn lậu ma túy, hiếp dâm, ăn cướp, sát nhân…

Một ông Đại úy bị sát hại thì cả ngành bắt buộc
phải có phản ứng quyết liệt. Nhưng khi hiểu ra rằng Đại úy Mc Closkey đã bị bắn
cùng với một gốc ma túy cả nước biết, lại bị tình nghi dính vào vụ mưu sát thì
phản ứng sẽ phải yếu dần. Huống hồ còn bao nhiêu thứ thiếu thốn, nào công nợ
nào xe trả góp chưa xong, vợ sắp bể bầu… Bao nhiêu thứ chi tiêu chỉ trông
vào độc một khoản lương lính sao nổi? Mấy đứa bán hàng trái phép chỉ đủ tiền ăn
nhậu, phạt vạ là tiền túi… nhiều vị túng bấn quá đã phải nã tiền nghi can
ngay trong bót.

Cuối cùng tình hình hết căng thẳng. Giới giang hồ
lại đựơc bật đèn xanh, với điều kiện phải chi nặng hơn. Vị đại diện quận lại sẽ
có một “lít” phải chi hằng tháng: ông nào, việc nào, và lãnh bao nhiêu. “Trật
tự xã hội” được tái lập bình thường.

oOo

Ông Trùm Corleone còn nằm bệnh viện là còn phải
canh gác chặt chẽ. Đám thám tử tư do Hagen mướn tới vẫn được bọn đàn em Tessio
yểm trợ cật lực. Nhưng Sonny vẫn không yên tâm; khoảng giữa tháng Hai, có thể
xuât viện được là Ông Trùm được đưa gấp về Long Beach nằm tĩnh dưỡng. Phòng ngủ
biến thành phòng bệnh, với đầy đủ dụng cụ cấp cứu. Y tá tuyển riêng, thay phiên
gác bệnh hai tư trên hai tư và phải trả thật đắt để mời bằng được bác sĩ
Kennedy về nhà làm y sĩ thường trú, lo điều trị riêng một mình Ông Trùm.

Cư xá được phòng thủ nghiêm mật. Mấy căn nhà cho
mướn bây giờ toàn dân có súng ở, bao nhiêu phí tổn đi về Sicily do gia đình
Corleone tình nguyện đài thọ hết.

Cùng lúc đó Fred được gởi sang Las Vegas dưỡng
bệnh. Vấn đề an ninh khỏi lo, cánh Las Vegas đã bằng lòng bảo đảm cho nó thì
sức mấy các đàn anh Nữu-Ước dám rượt theo để sinh sự với anh em miền Tây cho
đến lúc bấy giờ vẫn trung lập? Chơi cánh Corleone ở Nữu-Ước còn mệt, đâu dám
viễn chinh tầm thù? Ở Las Vegas, Fred Corleone còn có nhiệm vụ dò đường để
chuẩn bị đầu tư vào kĩ nghệ cất khách sạn, mở sòng bạc.

Theo nghiêm lệnh của bác sĩ Kennedy thì tuyệt đối
cấm nhắc đến chuyện làm ăn trước mặt Ông Trùm. Có ai nghe đâu? Ngay bữa đầu
tiên nằm dưỡng bệnh ở nhà, ổng đã yêu cầu bộ tham mưu họp bàn ngay trong phòng
bệnh, có đủ mặt Sonny, Hagen, Clemenza, Tessio. Còn yếu quá chưa nói được
thì Bố Già ngồi nghe rồi
lắc đầu hay gật đầu. Nghe báo cáo Fred đã được cử sang Las Vegas học nghề làm
sòng bạc ổng gật đầu lẹ lẹ. Nghe bọn đàn em bắn bỏ Bruno Tattaglia ổng khẽ lắc
đầu, đưa tay làm dấu. Nhưng buồn nhất là vụ Michael hạ sát Sollozzo và Mc
Closkey phải trốn về Sicily. Không nói không rằng, Ông Trùm xua tay cho mọi
người ra hết, ra văn phòng nói chuyện với nhau, ổng không muốn nghe nữa.

Sonny ngồi chễm chệ sau buya-rô ngỏ ý:

“Để ông già nghỉ đỡ vài tuần cho đến lúc bác sĩ
bảo khỏe hẳn đã. Công việc cứ tiến hành đều chớ, bọn cớm đã bật đèn xanh rồi
mà? Phải lo trước tiên mấy cái ‘tổng hành dinh’ khu Harlem. Lâu nay mấy thằng
đen tọa hưởng, giờ mình phải lấy lại. Bọn khốn này làm đâu hỏng đấy. Tao nghe
có mấy thằng bọn nó chơi điếm, cho bọn đàn em ăn giựt tiền đồ, tiền cá lu bù.
Đ. M., đi thì đi Cadillac mà mở miệng là than nghèo, than lỗ! Người ta trúng
không chịu chung ngay cứ trốn mặt, khất lần và muốn lãnh đủ đòi chia phân nữa!
Mấy thằng bao đề nhà mình phải tuyệt đối cấm chúng nó se sua, cấm lên mặt nhà giàu,
xe hơi mới, ăn diện và giở trò lật lọng không chịu chung cho bà con trúng.
Những thằng bao đề lậu làm ăn riêng là bắt tốp hết. Tụi nó làm mình mang tiếng
lây. Bây giờ Tom lo bật đèn xanh cho chúng nó khởi sự là một thời gian sau sẽ
đâu vào đấy như cũ hết.”

“Mày đừng quên là mấy thằng đen bên Harlem cũng
chì lắm nghe Sonny? Hồi này tụi nó làm ‘tổng hành dinh’ quen rồi, quen đớp lớn
rồi. Sức mấy tụi nó chịu trở lại cửa con?”

“Vụ đó mày khỏi lo. Cứ đưa ‘danh sách’ cho
Clemenza là xong. Cho tụi nó ‘đi’ là công việc Clemenza xưa nay.”

Clemenza xác nhận: “Việc đó để tao. Xong ngay.”
Nhưng vấn đề Tessio nêu ra mới quan trọng. Lão cho biết rành rẽ:

“Mình sắp đặt làm ăn đương nhiên năm cánh kia sẽ
nhào vô phá liền. Tụi nó sẽ ‘làm thịt’ từ các tổng hành dinh bên Harlem… đến
các ổ bao đề mặt đông Nữu-Ước. Tụi nó dám kiếm chuyện xô xát, đụng độ ngay
trong ngành may cắt của mình. Nghĩa là nhiều chuyện sẽ xảy ra, tốn kém bằng
thích.”

“Tụi nó dám không? Mấy thằng tao cử ra ngoài nghe
ngóng đều cho hay tình hình này mình vẫn có thể giải quyết êm đẹp được, miễn
chịu bồi thường sinh mạng thằng Bruno.”

Nghe Sonny lạc quan, Hagen phân tích ngay:

“Bây giờ có dễ gì thương thuyết? Mấy tháng vừa
qua cánh nào ở Nữu-Ước chẳng mất đứt nhiều lợi tức và đổ tội cho mình? Sự thực
là vậy. Bản tâm tụi nó muốn gì? Chỉ muốn mình đứng ra và ngoại giao mua chuộc
thẩm quyền để cùng làm ăn lớn ngành ma túy, nghĩa là đi đúng kế hoạch Sollozzo.
Có vậy thôi. Nhưng tụi nó phải liên kết nhau quần cho mình mệt đã, mình xuống
chắc đã, thì họa chăng mình mới đổi ý, chịu đi với tụi nó.”

“Ma túy thì khỏi nói. Ông già đã biểu không… thì
phải là không. Chừng nào ổng đổi ý là vấn đề khác.”

“Như vậy thì hiển nhiên mình kẹt, kẹt vấn đề
chiến thuật. Lợi tức của mình phần lớn do sòng bạc, bao đề, bao đánh
cá… nghĩa là tiền hở, tiền
lúc nào cũng có thể mất, nếu chúng phá. Còn cánh Tattaglia chẳng hạn, lợi tức
của chúng ở địa hạt khai thác mãi dâm, bóc lột bọn phu bến tàu. Mình làm sao
phá nổi? Mấy cánh khác cũng có ít nhiều quyền lợi ở sòng bạc, nhưng lợi tức
chính của tụi nó nằm ở ngành xây cất, cho vay lời, làm áp-phe nghiệp đoàn và
đấu thầu với nhà nước. Tụi nó có đánh đấm, có dọa người ta lấy tiền… nhưng cũng
có nhiều công việc làm ăn hợp pháp. Nói chung, tiền của tụi nó không phải tiền hở, tiền nằm ngoài đường. Chẳng hạn
mình muốn chơi cái hộp đêm của cánh Tattaglia là quá nhiều nguy hiểm. Ông già
còn chưa dậy nổi thì thế của bọn nó đâu có thua gì mình? Đó là chỗ kẹt của bọn
mình.”

“Để cái chỗ kẹt đó… tao lo cho, Tom! Tao sẽ
có giải pháp. Phần mày cứ lo mở đường thương thuyết chử coi? Còn làm ăn được
thì mình vẫn cứ tiến hành… rồi chuyện tới đâu thì tới chớ? Tụi nó biết phá, bộ
tụi mình không biết trả đòn? Mình cứ dàn sẵn, Tessio và Clemenza không thiếu
đàn em. Cần đấu súng một-chọi-một… mình vẫn đủ người để chơi với cả năm cánh
tụi nó họp lại. Nếu tụi nó muốn chơi thật thì mình sẳn sàng trải nệm.”

Quét mấy thằng đen lập “Tổng hành dinh” thì quá
dễ. Nhờ mấy ông cớm vồ, chiếu cố mạnh tay hơn thường lệ một chút là xong. Hồi
đó bọn đen còn bị kì thị nặng đến đó vác tiền lo lót thầy chú hoặc ông lớn,
chịu chi bao nhiêu cũng cứ bị gạt phắt. Vụ Harlem đâu có thành vấn đề?

oOo

Năm cánh Nữu-Ước họp nhau đánh mạnh ở một ngả ít
đề phòng nhất. Hai cán bộ cao cấp Nghiệp-đoàn May-Cắt có liên hệ với cánh
Corleone thình lình bị quất sụm. Bọn cá mập mon men ra bến tàu làm ăn bị đuổi
cổ. Mấy thằng đầu não nghiệp đoàn phu bến tàu trở cờ. Bất cứ thằng nào bao đề,
chủ sòng nào cũng bị đe dọa, muốn tiếp tục làm ăn phải cắt đứt liên hệ với cánh
Corleone. Cánh này có tay chủ sòng làm ăn lớn nhất Harlem và trung thành nhất
thì chính hắn bị hạ sát một cách thảm thương. Chẳng biết làm sao hơn, Sonny
đành ra lệnh cho hai ông caporegime cấp
tốc trải nệm.

Hai căn cứ mật được dựng lên đầy đủ súng ống,
chăn nệm, thực phẩm cho bọn đàn em “cấm trại” mỗi ông caporegime phụ trách một căn cứ. Chủ sòng ló mặt ra đường là
phải có cận vệ. Mấy thằng ở Harlem trở cờ tạm thời hãy cứ để đấy. Đánh lớn nên
chi phí lớn… trong khi tiền thâu dzô kể như zêro. Có mấy tháng trời mà bao
nhiêu biến cố. Biến cố lớn nhất là cánh Corleone đâm hụt hơi vì xuất lực quá
nhiều và thực lực không ghê gớm như họ tưởng!

Trước hết vì Ông Trùm còn phải nằm dưỡng thương,
một phần thế lực bị vô hiệu hóa, mất chỗ dựa. Rồi mười năm bình an, xếp súng
một xó làm cả hai ông caporegime lu
mờ, đánh đấm hết hay, hết dữ. Clemenza bắn vẫn ngon, quản trị vẫn cừ nhưng điều
khiển đàn em, nhảy lên dẫn dắt chúng xung phong thì yếu rõ. Tessio bây giờ hết
gân, hết dám xuống tay rùng rợn như hồi đó. Còn Tom Hagen khả năng có thừa song
“trí thức” quá, chẳng phải là một consigliori thời
chiến. Không phải gốc Sicily cũng đã yếu quá rồi.

Một thằng chiến trận quen như Sonny thì còn lạ gì
những nhược điểm cốt yếu trên? Nó biết hết và công nhận ngay chỗ yếu của mình…
Nhưng làm được gì? Nó bó tay vì nó đâu phải Ông Trùm? Chỉ một mình Ông Trùm mới
đủ thẩm quyền thay thế consigliori
các caporegime! Mà đã lâm chiến thì
thay người là cả một vấn đề, thay cho một cấp lãnh đạo như caporegime còn dám đưa đến chỗ sụm luôn chỉ vì đã không được
việc còn sớm đưa đẩy con người ta đến chỗ phải trở cờ. Mới đầu Sonny chỉ tính
đánh cầm chừng, đợi ông già bình phục là đích thân ổng sẽ lo đối phó. Nhưng chủ
sòng lớn trở cờ, chủ sòng nhỏ bị khủng bố liên miên cánh Corleone quả đã bị đẩy
đến chân tường, Sonny không thể không đánh lớn.

Chiến lược của nó là đánh mạnh, đánh thẳng ngay
vô đầu não phe địch. Kế hoạch hành quân của Sonny đã được vạch sẵn và có tính
cách nhất tề, đại quy mô… chừng phát động là cả năm Ông Trùm của năm cánh đối
địch phải nạp mạng chắc. Bộ phận theo dõi của nó đã trải rộng ra để nắm vững
từng đường đi nước bước của từng mạng, không sai chạy. Nhưng mới nhập trận có
một tuần thì cả năm ông Trùm cùng “lặn” cái rụp, hết dám thò mặt ra ngoài. Do
đó, cánh Corleone đành gồng mình quần thảo liên miên với cả năm địch thủ liên
kết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3