Bố già - Chương 02 phần 2
Ba tháng sau, lễ Giáng sinh gần kề nên ngồi ở văn
phòng Hagen mở hết tốc lực, làm mau mau cho hết việc để chiều nay ra về sớm một
chút mua tí quà cho vợ con. Đang bận bù đầu thì thằng Johnny Fontane còn phôn
sang, khoe nhắng lên là cuốn phim đang quay cừ lắm, nhiều trò xôm lắm. Nó khoe
luôn đã mua biếu Bố Già một món quà Giáng sinh kinh khủng lắm, cam đoan ngó thấy
dám lé liền. Nó sẽ đích thân đưa tận tay Bố Già nhưng phải đợi làm xong hết mấy
vụ lặt vặt đã.
Nghe Johnny đía tùm lum hắn mấy lần toan cúp máy
nhưng lại thôi. Thằng này có khoa tán tỉnh hay sao mà đang nóng lòng cũng cứ
“chuyện dứt không ra?”. Nó lại còn làm Hagen nôn nóng muốn biết món quà gì, hỏi
nó để nó ấm a ấm ớ là “Bí mật… vô cùng bí mật.” nữa! Chán quá, Hagen bèn
kiếm cách cúp.
Cỡ mười phút sau, Connie gọi tới. Con nhỏ này hồi
còn ở nhà dễ thương bao nhiêu thì đi lấy chồng nhiều chuyện bấy nhiêu. Cứ than
phiền chuyện chồng con hoài. Hai ba ngày lại bò về nhà một lần.
Mà chồng nó, thằng Carlo Rizzi xem ra cũng vô
tài, bất đức và vô duyên. Có một cơ sở mần ăn ranh con, con nít làm cũng được,
giao cho nó để kiếm cơm ăn hàng ngày nó cũng điều khiển không xong. Lỗ mới tức
cười chớ?
Đã thế nó còn nhậu nhẹt, đánh bạc và chơi điếm
tùm lum. Lâu lâu về đập vợ một mách ra gì! Con nhỏ cũng đâu dám mách ai, bất cứ
ai về vụ chồng hành hạ? Chỉ có một mình anh Tom là nó dám thở than. Cũng may là
hôm nay nó không phôn lại để khóc lóc hay mách anh Tom điều gì… mà chỉ hỏi
ý kiến nên mua thứ quà gì để mừng bố, mừng ba ông anh. Quà của mẹ thì nó có ý
kiến rồi! Tom đề nghị món nào nó cũng gạt đi nên sau cùng bực quá Tom phải la
lên nó mới chịu cúp máy.
Hagen nhất định mặc áo ra về, chuông điện thoại
cũng không nghe nữa nhưng khi con thư ký cho hay cậu Michael phôn tới thì hắn
lại vui vẻ, hoan hỉ nhấc máy lên.
“Tom hả? Ngày mai, Kay và tao tính về Nữu-Ước. Có
chuyện muốn nói ông già… trước ngày Giáng sinh. Liệu tối mai ổng có nhà
hay đi đâu?”
“Coi, suya là có ổng! Có đi đâu cũng phải về sau
ngày lễ chớ? Có chuyện gì đó? Nhờ vả gì tao không?”
“Không! Tụi mình ngày lễ sẽ gặp nhau. Cả nhà về
Long Beach chớ?”
Nghe hắn “Ừ.” là thằng Michael cúp máy liền.
Hagen xưa nay chịu nó ở khoản ít lời, đàn ông khỏi có nói vớ vẩn. Nó kín tiếng
y hệt Bố Già.
Trước khi ra về Hagen dặn cô thư ký phôn về nhà
cho vợ hắn hay sẽ về trễ nhưng vẫn ăn cơm nhà. Ra khỏi bin-đinh là chăm chú đi
tới nhà hàng bách hóa Macy. Bỗng
nhiên có kẻ chận đường và kẻ đó lại là Sollozzo!
Nó nắm cứng tay Hagen khẽ nói:
“Tôi có chút chuyện với ông bạn. Khỏi sợ hoảng.”
Hất tay nó ra, hắn chẳng thấy sợ mà chỉ bực mình.
“Tôi mắc bận.”
Có hai thằng cô hồn lù lù đằng sau làm Hagen hơi
hoảng, đầu gối đã thấy yếu. Nhưng Sollozzo vẫn nhỏ nhẹ:
“Lên xe đi! Nếu tôi muốn chơi thì ông bạn đâu còn
sống được nữa? Phải không?”
Hagen đành lên xe vậy.
oOo
Cú phôn vừa rồi Michael cố tình bịp Hagen. Sự
thực hắn đã về Nữu-Ước rồi, đang ở phòng đằng lữ quán Pennsylvania, cách có
mười dãy nhà. Buông phôn xuống là được em Kay khen ngay: “Nói dóc hay quá.”
Michael xề xuống giường cạnh nàng. “Tại em hết!
Nói về rồi thì phải về nhà, bỏ em ở đây cho ai? Ở đây mình tự do đi ăn cơm, đi
coi hát và về ngủ với nhau. Chớ ở nhà là kỵ! Chưa cưới là khỏi ngủ chung nghe!”
Michael ôm hôn em bé, nghe môi Kay ngọt lịm là
dằn ra giữa giường. Mắt Kay nhắm lại, sẵn sàng chấp nhận ái ân và Michael cảm
thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Bao nhiêu năm đánh nhau tơi bời, đánh rùng rợn
trên mấy hòn đảo Thái bình dương chỉ mơ ước một hình bóng mỹ nhân, một người
đàn bà như thế này đây. Mình dây, da mềm mại và đụng yêu là bốc lửa.
Kay mở mắt ra, chớp chớp và ôm đầu chàng kéo
xuống hôn mùi mẫn. Họ ôm cứng lấy nhau và yêu nhau cho đến lúc phải đi ăn cơm,
coi hát. Ở nhà hàng ra, hai đứa đi ngang qua khu cửa tiệm sáng trưng, đầy quà
Giáng sinh. Michael âu yếm hỏi:
“Nào, em khoái cái gì để anh mua tặng nào?”
“Mình anh đủ rồi! Anh… anh liệu ông già có
chịu em không?”
“Cái đó thực không ngại… Ngại phía ông già bà già
em kìa!”
“Em khỏi cần.”
Michael nói nửa đùa, nửa thực:
“Ngay cái tên họ anh lắm lúc anh cũng muốn đổi
phức. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu có chuyện gì xảy ra thì có đổi cũng chẳng có
nghĩa lý gì. Nên mới thôi đấy. Còn em nhất định muốn nhập họ Corleone thật
sao?”
Kay nói “nhất định” rất đứng đắn. Hai đứa đi sát
vào nhau, bàn vụ đám cưới ngay trong tuần Giáng sinh. Ra Tòa Đốc lý làm thủ tục
có hai đứa bạn làm chứng đủ rồi… nhưng dù sao cũng phải cho ông già hay.
Michael cam đoan cái gì ổng cũng ô-kê hết, miễn đừng có lén lút. Kay không tin.
Nàng đề nghị cưới đã rồi cho ông già bà già biết sau. “Thế nào ông cụ bà cụ
chẳng cho là có bầu?”
Có một điều cả hai cùng không đá động tới là lấy
vợ kiểu này Michael đành phải cắt đứt mọi liên lạc gia đình. Như thế này cũng
đã cúp phần nào còn gì? Hai đứa cùng không muốn. Họ bàn nhau hai đứa chỉ làm vợ
chồng thứ Bảy, Chúa nhật và mấy tháng nghỉ hè thôi để học cho xong Đại Học. Thế
cũng sướng chán!
Vô coi hát, tuồng ca nhạc kịch Carousel có gã ăn trộm mồm mép tía
lia làm hai đứa nhìn nhau cười ngất. Chừng ở rạp hát ra trời khuya lạnh quá,
Kay nũng nịu bá vai bá cổ chàng.
“Coi, bọn mình cưới nhau rồi… anh dám đập em
và chạy theo một con đào hát lắm! Dám không?”
Michael cười:
“Lấy nhau xong anh sẽ đi dạy học, dạy Toán! Nhưng
bây giờ em đói chưa? Đi ăn một cái gì đi?”
Kay ngó chàng lắc đầu. Điệu này con nhỏ chẳng
thiết cái gì… ngoài cái vụ đó! Biết ý, Michael cười, thưởng một cái hôn.
Thôi cứ về phòng, có đói kêu săng-uých lên cũng được.
Về tới lữ quán, Michael đẩy Kay đi tới sạp báo
mua ít tờ lên coi, chàng đi lấy chìa khóa phòng. Đợi lấy được cái chìa khóa
xong chưa thấy Kay trở lại. Coi, con nhỏ làm gì lạ không kìa? Trước sạp báo cứ
đứng sừng sững người ra như trời trồng để đọc cái quái gì không biết? Michael
chạy lại thì nó chìa tờ báo ra, mặt đầm đìa nước mắt:
“Coi, anh coi này?”
Michael vội cầm tờ báo. Hắn tối mắt tối mũi vì
tấm hình Bố Già nằm gục lề đường, phía dưới đầu là vũng máu lênh láng. Có thằng
nào ngồi kế bên bụm mặt khóc như con nít. Thằng Fred, anh hắn chớ còn ai?
Michael có cảm giác vụt biến thành cây nước đá lạnh. Không cuống quít sợ hãi,
không thương xót… mà chỉ căm thù. Chỉ hận đến tái tê người.
Hắn phải đỡ Kay vô thang máy, lên phòng. Không
nói không rằng Michael ngồi xuống giường mở rộng tờ báo ra coi. Mấy hàng tít bự
như đập vào mặt hắn:
“Sếp sòng Vito Corleone bị ám sát, thương tích
cực kì trầm trọng. Đang phải chịu giải phẫu gắp đạn. Cảnh sát canh chừng cẩn
mật. Dám đổ máu lớn trong giới giang hồ.”
Lúc bấy giờ Michael mới thấy mệt! Hắn bảo Kay:
“Chưa, bọn chúng chưa hạ nổi ổng.”
Theo tin các báo thì Bố Già bị chúng rình chơi
vào đúng năm giờ chiều, đúng vào lúc Michael đang ôm ấp nàng, hai đứa cặp kè
nhau bát phố, coi hát, ăn cơm. Coi, giữa lúc bố bị bắn gần chết thì thằng
con… vậy đó! Michael hối hận, cảm thấy tội lỗi đầy người!
Kay đề nghị: “Bây giờ tụi mình đến nhà thương
nghe?”
Michael lắc đầu: “Không, để anh phôn về nhà cái
đã! Mấy thằng làm vụ này điên đầu. Nghe tin ổng thoát chết là tụi nó rét lắm
lắm. Biết đâu tụi nó không liều mạng làm tới nữa?”
Ở Long Beach nhà có hai số phôn mà gọi hoài không
được. Phải hai mươi phút sau, mới có tiếng Sonny ở đầu dây. Nhận ra Michael,
hắn mừng quá:
“Coi, mày đấy hả? Trời đất ơi, cả nhà đang lo!
Mày ở đâu đấy? Tao có sai mấy đứa cấp tốc đi kiếm mày tùm lum.”
“Ông già bịnh tình sao? Nặng lắm không?”
“Nặng lắm chớ? Năm cú liền mà… nhưng ổng
không chịu thua chúng. Ổng không chết, bác sĩ bảo vậy! Tao còn bận lắm, cúp
nghe? Mày đang ở đâu?”
“Ở Nữu-Ước. Bộ thằng Tom không nói lại sao?”
Giọng Sonny hạ thấp hẳn:
“Tom bị tụi nó vồ chưa có tin gì cả nên cả nhà mới lo cho mày chớ? Vợ nó ở
đây này nhưng chẳng biết gì hết, cảnh sát cũng vậy. Càng hay! Bọn chúng làm cú
này điên đầu hết cả! Vậy mày mau bò về nhà gấp, chớ có hó hé gì hết, nhớ chưa?”
“Ô-kê! Mà bọn nào làm biết chưa?”
“Dĩ nhiên biết. Đợi tin Luca Brasi coi sao… rồi
chúng nó có chạy lên trời! Người của mình nhiều quá mà?”
“Rồi, cỡ một giờ nữa tôi sẽ về nhà. Đi tắc-xi…”
Michael gác máy lên suy nghĩ. Vụ này báo đăng ít
ra cũng ba giờ rồi, ra-đi-ô, ti-vi thế nào chẳng loan tin? Thằng Luca Brasi
không thể không biết… vậy sao chưa có tin gì về nó? Nó ở đâu? Tại sao chưa
thấy nó?
Những câu hỏi làm cho Michael thắc mắc. Đúng lúc
ấy Hagen cũng thắc mắc y hệt. Và ở tuốt bên Long Island, cậu cả Sonny Corleone
cũng đang điên đầu chỉ vì tại sao không nghe tung tích, không thấy tăm hơi Luca
Brasi kìa?
oOo
Chiều hôm ấy, cỡ 5 giờ thiếu 15 là Ông Trùm coi
xong mớ sổ sách lão quản lý công ty nhập cảnh dầu ăn đệ trình. Mặc áo vô, ổng
khõ đầu thằng Fred đang chúi mũi đọc báo:
“Mi bảo thằng Paulie đánh xe ra sẵn. Cỡ vài phút
nữa bố con mình về.”
Thằng Fred càu nhàu:
“Con xuống… chớ thằng Paulie từ sáng có đi
làm đâu? Nó phôn tới kêu đau, xin nghỉ mà? Lại đau nữa!”
Ông Trùm lắc đầu suy nghĩ:
“Coi, tháng này nó xin nghỉ, nó bịnh tới ba lần
rồi. Mi lo kiếm thằng khác thế đi. Đừng có mai ốm, mai đau phiền lắm. Bảo thằng
Tom nghe?”
Fred không chịu. Nó nói ngay:
“Khỏi, bố à! Thằng Paulie nó đàng hoàng. Nó nói
ốm là ốm thiệt. Để con lái xe đưa bố cũng được mà?”
Nó nói là đi liền. Đứng cửa số, Ông Trùm thấy
bóng Fred tất tả băng ngang đại lộ số 9, sang chỗ để xe. Quay vô gọi điện thoại
cho văn phòng Hagen không được, gọi về nhà cũng không được. Bực bội ngó ra cửa
sổ đã thấy chiếc Buick đậu sẵn
đằng trước, thằng Fred đứng dựa lưng vô cửa xe ngó thiên hạ tíu tít đi mua bán.
Thằng quản lý mau mắn đỡ chiếc áo khoác ngoài cho Ông Trùm mặc vô. Ông cảm ơn
đoạn lật đật xuống thang, bước ra cửa.
Trời vào đông có khác, giờ này đã xâm xẩm tối.
Thấy bóng ổng đi ra, Fred vòng một tua mở cửa xe chui vô chờ. Ông Trùm sắp lên
xe thì chần chừ quay lại. Mua mấy trái cây cái đã. Ít lâu nay ổng khoái trái
cây trái mùa; mấy trái cam trái đào tươi tuyệt diệu! Thằng bán hàng chạy ngay
ra và ổng đưa tay trỏ trái nào lấy trái ấy, trừ một trái phía dưới bị ủng thì
để sang một bên. Ông Trùm đỡ túi trái cây, đưa tờ năm đô và lấy tiền thối bỏ
túi.
Vừa quay lưng định ra xe thì có hai thằng chợt ló
mặt ra. Thấy chúng từ sau sạp trái cây bước ra là Ông Trùm có linh tính liền.
Hai thằng mặc áo ngoài đen, mũ nỉ đen đội sụp xuống cố ý che phân nửa mặt.
Chúng đâu dè ổng phản ứng lẹ quá vậy?
Ổng liệng túi trái cây chạy như bay ra chiếc Buick, lẹ như sức trai vậy, miệng la
lớn: “Fred… Fred con!” Lúc bấy giờ hai thằng kia mới kịp rút súng nổ.
Chúng nổ liên tiếp. Phát đầu Ông Trùm bị ngang
lưng, bị như búa bổ, bị đẩy nhào tới. Hai phát sau trúng bụng hết nên ổng té
nằm vật ra đường. Hai thằng lật đật rượt theo, gặp đống trái cây văng la liệt
chỉ sợ trượt té. Chúng nhào tới toan kết thúc đúng lúc thằng Fred nghe tiếng bố
kêu từ trong xe nhào ra. Thế là chúng nhắm đại vào người ổng đang nằm còng queo
kề miệng cống thảy hai phát nữa: một ghim vô bắp tay, một trúng bắp chuối chân
mặt. Hai chỗ này ăn thua gì nhưng máu ra lênh láng dễ sợ. Ông Trùm ngất luôn,
đâu còn biết gì nữa?
Thằng Fred nghe tiếng bố kêu tên và nghe hai
tiếng súng rõ nhưng lúc ở xe chui ra, nó cuống quá, sợ quá không rút nổi khẩu
súng. Nếu hai thằng kia tính chơi thì nó bị rồi nhưng chúng hoảng hồn. Cũng
ngán vậy chớ? Chúng biết thằng Fred có súng vả lại chơi bấy nhiêu có lẽ đủ rồi, chậm chân dám bị bắn lắm
nên bảo nhau chuồn êm.
Ông Trùm nằm sóng soài trên vũng máu và thằng
Fred cuống quít đứng bên, không biết phải làm gì? Người đi đường dừng lại,
người trong nhà túa ra. Họ bu tới coi, đứng tụm năm tụm ba bàn tán. Trong khi
đó thấy bố nằm cong queo máu ra ghê quá, thằng Fred hết hồn. Nó đứng ngẩn ngơ,
chết lặng người và nếu không có người trông thấy đỡ kịp nó dám té xỉu luôn.
Fred được đặt ngồi đại trên vỉa hè và nó sợ thất
thần, ngồi ngay như phỗng đá. Lúc thiên hạ bu quanh coi thì một xe Cảnh sát cứu
cấp rú còi chạy tới làm họ dạt ra hết. Chiếc “ra-đi-ô-car” của báo Daily News bám theo sau, một thằng
phóng viên nhiếp ảnh nhào xuống bấm máy lia lịa, nhằm Ông Già đang nằm bất
tỉnh. Rồi nó quay sang một gã đàn ông bận đồ lớn, mặt to tai lớn trong thật
dềnh dàng dễ nể nhưng khóc bù lu bù loa như con nít, nước mắt nước mũi chàm
ngoàm trông vừa tức cười vừa chẳng ra thể thống gì.
Xe cứu thương chạy tới, nạn nhân được khiêng đi.
Xe Cảnh sát chạy tới ào ào, nhân viên bủa ra lăng xăng. Một gã cớm chìm chạy tới
hỏi Fred, nhưng nó thẫn thờ cóc biết gì đành phải móc ví nó ra coi giấy tờ.
Chừng biết nó là ai thì lập tức một toán cớm chìm lo “lập hàng rào” gấp! Một
thằng mò lấy khẩu súng nó vẫn đeo trong bao da dưới nách. Rồi mấy thằng hè nhau
xốc nó lên chiếc xe bót mang số ẩn tế, chạy vù đi. Chiếc ra-đi-ô-car của nhà
báo đeo dính, bỏ thằng nhiếp ảnh viên ở lại làm nhiệm vụ, nghĩa là bấm máy lia
lịa, chụp loạn xà ngầu.
Nửa giờ sau vụ ám sát Ông Trùm là Sonny ngồi nhà
nhận liên tiếp năm cú phôn. Cú thứ nhất của thầy chú John Philips, người nhà
nước nhưng lãnh lương tháng của Ông Trùm. Hắn ở toán cớm chìm số một có mặt sớm
nhất mà?
Đang ngủ trưa quá trễ bị vợ dựng dậy, Sonny sợ
choáng người.
“Ông Già bị chúng chơi nặng lắm, chở vô y viện
Pháp rồi, không biết sống chết thế nào. Thằng Fred còn bị cớm chìm hốt về quận
Chelsea, nó sợ lạc tinh thần, phải nhớ lo gấp nó ra ngay đi.”
Sandra thấy chồng nghe phôn không biết có tin gì
mà thình lình mặt đỏ tía tai, mắt long lên dễ sợ quá. Hất hàm hỏi, hắn gạt phắt
mà còn quay đi, hỏi gặng trong máy:
“Chắc chắn… còn sống chớ?”
“Chắc chắn. Tôi đứng kế bên. Mất máu nhiều coi dễ
sợ lắm nhưng tính mạng thực sự coi không đến nỗi nào!”
“Rồi, 8 giờ sáng mai lại đây. Sẽ có thưởng…”
Đặt máy xuống, Sonny cố dằn không cho cơn giận
bốc lên. Tính hắn xưa nay nóng quá dễ hư việc. Mà hư việc lần này thì chết. Bèn
quay máy gọi Hagen cái đã. Chưa nhấc ống lên chuông đã reo lần thứ hai.
Thằng em bao đề khu đó hối hả báo cáo. Chúng vừa
chơi Ông Trùm nằm ngay đơ giữa đường. Chết rồi. Sonny vặn hỏi vài câu là biết
ngay cu cậu chỉ đứng xa xa ngó… Làm sao đúng bằng thầy chú Philips.
Chuông reo lần thứ ba, hắn nhấc phôn lên nghe báo
danh “Đây nhà báo Daily News.” là hắn
cúp máy cái rụp.
Gọi lại nhà Hagen thì vợ hắn cho biết hắn vẫn
chưa về. Đành phải dặn: “Nó về bảo tới ngay. Cần lắm nghe!”. Sonny ngồi một
mình suy tính. Chẳng hạn Ông Già gặp trường hợp này phản ứng thế nào. Hắn biết
vụ này không ai ngoài thằng Sollozzo. Chính nó chơi. Nhưng cỡ nó chẳng dại gì
chống đối với một Ông Trùm. Còn ám sát thì cha nó cũng không dám nghĩ tới! Phải
có một thế lực, một nhóm khá mạnh đứng sau lưng yểm trợ ngầm thì thằng Sollozzo
mới dám chơi liều mạng.
Sonny giật mình vì cú phôn thứ tư. Giọng thằng
nào ở đầu dây nghe lịch sự êm ái quá!
“Phải ông Santino Corleone không ạ? Cho ông hay
là ông Tom Hagen hiện ở trong tay bọn tôi và 3 giờ nữa sẽ ra về, mang theo một
đề nghị. Trước khi biết cái đề nghị đó xin chớ vọng động, bằng không sẽ có đổ
máu lớn, vô ích. Đằng nào thì sự việc cũng đã rồi và chuyện làm ăn thì đâu còn
đó. Biết tính ông nóng lắm bọn tôi phải dặn hờ đó vậy đó.” Nó cố ý sửa tiếng
giễu cợt thật đểu… Nghe giọng điệu có vẻ Sollozzo lắm! Hắn cố dằn.
“Được, tôi sẽ chờ.”
Rồi cúp máy. Nhìn đồng hồ Sonny ghi giờ ngay cho
khỏi quên.
Lúc hắn mò xuống bếp mụ vợ hỏi ngay:
“Cái gì đó mình?”
Hắn bình tĩnh:
“Ông Già bị chúng bắn.”
Thấy nó hốt hoảng, sợ xanh mặt, Sonny phải trấn
an:
“Ổng không chết! Đừng bấn lên chớ. Không có gì
nữa đâu mà sợ hoảng!”
Chẳng nên cho nó biết vụ Hagen làm gì, Sonny nghĩ
vậy đúng vào lúc chuông reo lần thứ năm: Clemenza gọi lại. Coi, giọng lão sao
như nghẹt thở vậy kìa? Lão hỏi biết vụ ông Già chưa? Sonny bèn nói:
“Nhưng ổng không chết, vậy mới hay!”
Đầu dây đằng kia lặng đi một chút rồi có hơi thở
hổn hển:
“Có thật không? Thật vậy hả? Tạ ơn trời đất. Tao
nghe ổng bị gục ở giữa đường, ‘đi’ luôn rồi mới sợ chớ!”
Sonny xác nhận: “Ổng còn sống.” sau khi chú ý
nghe để phân tích giọng điệu của lão này. Nghe chân thành, xúc động
lắm… nhưng cả nước này còn ai không biết Clemenza kịch sĩ nhà nghề?
“Vậy mi phải cáng đáng công việc đi. Mi cần gì
tao, Sonny?”
“Tôi muốn chú tới ngay. Biểu cả thằng Paulie
nữa.”
“Có vậy thôi? Mi không muốn tao cử vài thằng
xuống nhà thương hay lại đằng nhà cho chắc ăn?”
“Khỏi, chú và thằng Paulie đến gấp đủ rồi.”
Sonny ngừng lại để Clemenza “đánh hơi” ra có
chuyện lạ đã. Rồi cũng đóng kịch, cũng làm ra vẻ in như mọi lần… hỏi tới
tấp, hỏi một hơi:
“Cái thằng Paulie sao kì quá? Nó biệt mặt luôn.
Nó ở nhà làm cái thá gì kìa?”
Clemenza giải thích ngay. Rất tinh ý, Sonny lắng
nghe không thấy những tiếng phụ thuộc bên ngoài lẫn vô máy nữa nên biết ngay
cha nội này đã đề cao cảnh giác. Lão đang bít kín ống đây!
“Paulie hả? Nó cúm… nó xin nghỉ bữa nay, từ
hồi sáng mà? Cái thằng cứ chớm lạnh là cúm mới kì!”
“Kì thiệt! Nó cúm mấy lần cả thảy… ít lâu
nay?”
“Đâu ba lần, bốn lần thì phải. Tao hỏi thằng Fred
cần kiếm thằng nào thay không thì nó bảo khỏi mà? Ấy, trò đời cứ nhàn nhã là
sinh bệnh sinh tật hết: mười năm nay đâu có chuyện gì?”
“Đúng thế. Chú lại ngay đằng nhà Ông Già. Tôi
cũng đến ngay. Nhớ kêu thằng Paulie đi cùng, tiện xe chú cho nó quá giang luôn.
Ốm với đau gì! Chú nhớ nghe…”
Không đợi trả lời, Sonny gác máy. Ngó mụ vợ nãy
giờ cứ ngồi thút thít khóc, nó dặn kĩ càng:
“Có người nào của mình phôn tới thì biểu nó gọi
qua bên Ông Già cho tôi gấp. Số riêng nghe? Còn bất cứ ai khác thì cứ không
biết gì hết. Vợ thằng Tom có hỏi thì biểu nó bận đi công việc.”
Biết mụ vợ hắn xưa nay chỉ ngán “có chuyện” Sonny
nghĩ ngợi một lát rồi nói rất tự nhiên:
“Tôi sẽ cho mấy đứa lại đây ở… Có gì đâu mà
sợ? Mình phòng bị mà? Tụi nó biểu gì mình cứ làm in vậy. Có việc thật cần, bắt
buộc phải cho hay… hãy gọi tôi ở đằng Ông Già, số đặc biệt. Đừng có cuống
quít lên.”
Đêm xuống từ lúc nào, gió lồng lộng trong cư xá
tối om. Trong cư xá thì có tối nữa Sonny cũng chẳng ngại. Cả khu phố tám ngôi
nhà của Ông Trùm hết mà? Hai căn ngay cổng vô do hai tay em mướn, chúng “làm”
cho nhà này từ lâu và mấy thằng em út dưới quyền cũng ở lại luôn, tin được cả.
Qua một cái sân tới sáu căn xếp thành hình bán nguyệt thì gia đình Hagen một,
gia đình Sonny một và Ông Bà Trùm ở căn phố nhỏ nhất. Ba căn bên kia hiện cho
mấy ông bạn già ở đậu, chừng cần đến mới lấy lại. Coi bề ngoài hiền lành vậy mà
cư xá kín bưng như pháo đài.
Tám căn nhà quây lại thì cả tám đều có đèn pha. Bật
lên hết thì sáng rực như ban ngày! Sonny lẹ làng băng ngang qua sân, kín đáo
lỏn vô nhà bố mẹ bằng chìa khóa riêng. Chừng nó cất tiếng gọi, bà mẹ đang nấu
ăn trong bếp mới chạy ra. Hắn tỉnh táo kéo Bà Trùm vô trong nhà, mời ngồi đàng
hoàng, mới thong thả nói:
“Có người vừa phôn con biết chuyện này. Hồi chiều
bố bị thương nên phải đưa vô bệnh viện. Mẹ thay đồ đi thăm bố nghe? Con sai một
thằng lái xe đưa mẹ đi liền…”
Bà Trùm ngó sững nó giây lát rồi mới hỏi bằng
tiếng Ý:
“Bị chúng nó bắn phải không?”
Sonny gật đầu. Bà mẹ cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc
rồi đứng dậy đi vô. Đi đâu thì cũng phải vô bếp tắt ga cái đã. Trong khi bà lên
lầu thay đồ thì Sonny chớp vội miếng bánh, cặp thịt làm miếng săng-uých ăn đỡ.
Thịt béo quá mỡ dây ra đầy tay.
Nó đi thẳng vô “văn phòng” mở một ngăn tủ khóa
kín, lôi ra một máy điện thoại thứ đặc biệt. Máy này gắn riêng, số là số của
người khác đứng tên và địa chỉ cũng… nằm ở một chỗ nào khác. Hắn gọi Luca
Brasi trước. Không nghe trả lời.
Rồi mới tới vị caporegime tin cẩn Tessio. Cho lão hay tự sự và ra lệnh cho
mang ngay lập tức năm mươi thủ hạ đến hai nơi: nhà thương, cư xá. Chia đều ra,
tới cấp tốc. Lão hỏi Clemenza tới chưa và Sonny cho hay “Hiện chưa phải dùng
đến toán Clemenza vội.” thì lão trưởng toán này hiểu ngay. Lão suy nghĩ một
chút rồi mới có lời:
“Xin lỗi cho tao nói câu này… và chắc ông
già mi có nói cũng nói như vậy… Có làm mi cứ từ từ, coi trước sau cho cẩn
thận, chắc chắn đã. Một thằng như Clemenza không dễ gì phản mình đâu!”
“Cảm ơn chú! Tôi cũng nghĩ vậy… nhưng ở địa
vị tôi thì phải lo trước chớ? Chú nghĩ sao?”
“Mi nói đúng! Còn gì nữa?”
“À, nhờ chú cho người của mình nhắn Dartmouth cho
thằng Michael em tôi hay, rồi đưa nó về đây giùm. Tôi sẽ phôn cho nó hay trước
chú cứ yên chí, tôi sẽ cân nhắc kĩ càng.”
“Ô-kê. Để tao ra lệnh cho tụi nó xong là tới nhà
Ông Già mi liền. Mi nhớ mặt mấy thằng đàn em tao chớ?”
Sonny “ô-kê” là cúp phôn. Nó đi tới một chiếc két
sắt đặt ngầm trong vách, hí hoáy mở khóa lôi ra một cuốn sổ đóng bìa da xanh,
chia từng trang thứ tự A B C… Nó kiếm phần chữ T và đọc lướt một hồi, cho
tới chỗ muốn tìm. Có ghi sẵn: “Ray
Farrel, năm ngàn đô, trước Giáng Sinh.” và một số điện thoại mật.
Sonny quay số đó gấp và lên tiếng:
“Farrel hả? Sonny Corleone đây… Tôi nhờ anh
việc này, làm gấp, làm liền nghe? Có hai số phôn này… anh làm ơn check lại giùm tôi coi trong ba
tháng vừa qua có những ai gọi tới và
chúng gọi đi những đâu. Tất cả
mọi liên lạc điện thoại của chúng, không bỏ sót một cú nào nghe? Xin cho biết
kết quả trước mười hai giờ khuya nay, gọi số đặc biệt của tôi. Yên chí sẽ hậu
tạ nữa!”
Nó đọc rõ ràng, rành mạch hai số phôn của
Clemenza và Paulie Gatto. Gác phôn xuống Sonny thử gọi Luca Brasi lần nữa. Vẫn
không trả lời. Vậy là dám có chuyện bất thường nhưng tạm thời hãy cứ biết như
vậy. Còn biết bao nhiêu chuyện gấp rút nữa mà chỉ có một mình nó phải giải
quyết. Cỡ một giờ nữa là nhà này sẽ đầy người, sẽ phải bố trí, phải phân phối
từng việc cho từng người… Đâu phải chuyện chơi?
Ngồi thừ người trên chiếc ghế xoay, Sonny bây giờ
mới “thấm” tính cách quan trọng sinh tử của hiện trạng. Coi, mười mấy năm nay
gia đình Corleone mới lại gặp tình cảnh “dầu sôi lửa bỏng” này. Người gây ra
sóng gió rõ ràng là thằng Sollozzo và chắc chắn nó phải núp sau lưng một
trong ngũ đại gia đình Nữu-Ước.
Cánh nhà Tattaglia. Vậy là phải đổ máu lớn. Hoặc phải bọc xuôi theo đề nghị của
nó.
Sonny nhếch mép cười. Mày tính hay tuyệt vời,
nhưng mày xui tận mạng vì ổng đâu có chết? Ông còn sống thì tụi mày chết hết.
Với hung thần Luca Brasi, với lực lượng đánh đấm của họ nhà Corleone… thì
kết quả ra sao ai cũng biết!
Nhưng Luca Brasi đi biệt đâu kìa?