Cao Thủ Học Đường - Chương 06
Chương 06
Không
bao giờ trong cái đầu óc thiên tài của Khánh Đăng lại nghĩ rằng mình bị qua mặt
một cách dễ dàng như thế bởi những diễn viên nghiệp dư, có trong mơ cậu cũng
không thể tưởng tượng nổi, thật nực cười!
Kiềm chế đi cơn giận trong lòng, cậu bước ra
khỏi chỗ kéo theo cả Anh Kiệt đang lóng nga lóng ngóng. Dù không hiểu chuyện gì
nhưng Trúc Ly vẫn lẽo đẽo chạy theo. Đăng bước tới bàn Cát Anh, trong lòng dậy
lên một cảm giác tức tối xen lẫn khó chịu. Cát Anh biết nhưng nhỏ vẫn vờ như
không biết, nhỏ vẫn đọc sách bình thường, chỉ đến khi giọng nói trầm ấm của
Đăng vang lên nhỏ mới lướt qua ba người ấy một chút.
- Các cậu thấy chúng tôi giống những thằng ngốc
lắm sao.
Câu hỏi của Đăng tỏ rõ thái độ của mình, cậu
đang cố giữ bình tĩnh. Cát Anh hơi cười, cuối cùng thì anh bạn đó cũng hiểu ra
vấn đề. Nhỏ xếp lại mấy cuốn sách trên bàn, trả lời bâng quơ:
- Cậu thấy vậy ư?
Đăng cười chua chát, cậu liếc nhìn qua cả lớp.
Vẫn là những ánh mắt bình thản đó, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Họ
làm chuyện đó không phải là muốn nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cậu sao, sao
lúc này họ không cười phá lên một trận và dùng những lời mỉa mai chế giễu cậu,
sau đó đuổi cậu ra khỏi lớp như tống khứ một kẻ ngu si không xứng đáng với cái
lớp học này. Giọng Đăng lớn hơn, và cũng khó chịu hơn:
- Cách tiếp đón của lớp mười Toán là đưa học
sinh mới ra làm trò đùa sao?
Cát Anh dừng tay, nhỏ đưa mắt lên nhìn Khánh
Đăng, nhìn một cách chính diện:
- Đó không phải là trò đùa, nó đơn giản chỉ là
một bài toán!
Trúc Ly có vẻ đang bực mình với cách trả lời của
Cát Anh, nhỏ mím môi giận dữ nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, nhỏ đang chờ sự
bùng nổ của Khánh Đăng, như vậy sẽ tốt hơn nhiều. Tất cả hai mươi bảy ánh mắt
của lớp Toán đang chăm chú nhìn lớp trưởng và cậu bạn mới. Anh Kiệt đã hiểu
được phần nào câu chuyện, có thể cậu không thông minh như Khánh Đăng, nhưng bộ
não của cậu cũng biết được chuyện lúc nãy xảy ra là một vở kịch. Một vở kịch do
Lớp mười Toán tự biên tự diễn, mà cậu lại là nhân vật thứ chính. Cũng hay thật!
Khánh Đăng đột nhiên bật cười lớn, nụ cười chứa cả một sự thất vọng, vậy mà cậu
đã từng nghĩ đây là một lớp học có thể lấp đầy khoảng trống trong mình, những
khuôn mặt ngây thơ kia sẽ là niềm vui len lỏi vào cuộc sống nhiều nước mắt của
cậu cơ đấy.
- Cậu nói là một bài toán ư, tôi không ngờ lớp mười
Toán lại là những bậc kì tài trong Toán học như vậy cơ đấy, thật lố bịch.
- Điều chúng tôi cần là một người bạn, chứ không
phải là gia thế hay sự nổi tiếng của các cậu.
Câu nói đó phát ra từ miệng Ngọc Vi, nhỏ đứng
dậy và đang tiến đến gần Khánh Đăng. Giọng nói ấy không có gì gọi là ngụy biện.
Trong phút chốc cậu cảm thấy mình bị rơi vào một thế giới khác, tim hẫng đi một
nhịp. Bạn? Từ đó từ lâu cậu đã không biết đánh vần, ngay cả Anh Kiệt cũng chỉ
là một người chiến hữu thôi, những tâm sự trong lòng... cậu chưa từng dám nói
với ai? Tuổi thơ của cậu cũng chỉ cho người ta thấy một vỏ bọc hào nhoáng, sung
sướng, đâu có ai biết được sự thật đằng sau những lớp áo đẹp đẽ đó là cả một
nỗi đau. Phải! Cậu cần những người bạn, nhưng lúc này...
Nhật Nam từ bàn thứ hai đánh mắt xuống ba người,
Hà Mi cũng giấu đi cảm giác tội lỗi mà đưa ánh nhìn theo dõi họ... cả hai mươi
tám học viên lớp Toán đang nhìn các cậu đầy chờ đợi. Cậu đánh mắt nhìn lớp một
lần nữa.
- Nếu như cậu cảm thấy chuyện đó không chấp nhận
được thì... cậu nên vào lớp Anh. Thay mặt lớp Toán, cảm ơn các cậu đã đến đây,
và bây giờ...
- Xin lỗi!
Cát Anh chưa nói hết câu đã bị Khánh Đăng cướp
lời. Giọng cậu nhỏ hơn, nhưng tất cả đều nghe thấy, một nụ cười nhẹ xuất hiện
trên khuôn mặt của tất cả các học viên. Đăng quay về chỗ ngồi, Kiệt thở phào
nhẹ nhõm, với cậu chỉ cần một ánh mắt chân tình của lớp Toán là đủ, lí do thứ
hai: cậu rất sợ phải vào học lớp Anh một lần nữa, chắc hẳn cậu sẽ chết ngạt
trong đó mất.
(RENGGG...).
Chuông reo. Thế nhưng lớp Toán vẫn nằm trong
tình trạng thôi miên. Một niềm vui tràn ngập trong không gian của lớp học. Tiết
tiếp theo là tiết công nghệ.
Anh Thư đang nổi đóa lên với Đạt Khoa, nhỏ nhìn cậu
bạn bằng ánh mắt dao găm.
- Đâu, cho tôi thấy cái trang trí hùng vĩ của
lớp Toán nào? Cậu cho tôi xem đi? Các cậu giỏi nhỉ, vậy mà tôi đã tin tưởng
tuyệt đối ở các cậu đấy.
Khoa run bắn người, cậu cũng đâu có làm gì sai,
nghe được cái gì cậu báo lại cái đó. Nhưng xem ra Anh Thư không còn giữ nổi
bình tĩnh nữa, nhỏ đang điên tiết lên. Chỉ muốn băm Đạt Khoa ra làm trăm mảnh
thôi. Bảo Ngọc có vẻ bình tĩnh hơn, nhỏ liếc mắt bảo Đạt Khoa về chỗ, sau đó
quay sang Anh Thư, giọng nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng cả một âm mưu ghê sợ:
- Thua keo này bày keo khác, mày việc gì mà phải
như thế.
- Nhưng tao đang điên lên đấy, thật không ngờ
cái lớp chết tiệt đó lại trở tay nhanh thế. Còn cả một lũ vô dụng nữa chứ.
Bảo Ngọc cười ngọt:
- Chứ không phải do Khánh Đăng à!
Anh Thư quay ngoắt sang nhìn bạn, Bảo Ngọc thở
hắt ra, phe phẩy cái quạt trong tay, nhỏ thì thầm vào tai Thư điều gì đó. Mắt Anh
Thư dịu xuống, nhỏ nhìn Đạt Khoa nở một nụ cười tha thứ.
- Cậu có muốn lập công chuộc tội không?
Ánh
mặt trời đã lên cao, sân trường ngập nắng. Một chút hương thơm của những cánh
hoa hồng phảng phất, tạo nên một không gian thật dễ chịu.
Học viện Angle đang trong giờ nghỉ trưa. Hôm nay
căng teen đông nghẹt, nhưng không vì thế mà lớp Anh mất đi chỗ ngồi của mình.
Ba mươi cái đầu ngẩng cao đi về chỗ quen thuộc, xung quanh là những lời rì rầm
bàn tán. Toàn là lời khen. Anh Thư có thể khẳng định chắc nịch là như vậy. Lớp mười
Anh là một hiện tượng của học viện Angle, đứng nhất toàn trường ở bất cứ lĩnh
vực nào tham gia, chưa kể đến những khuôn mặt đẹp đẽ thánh thiện của mười lăm
nữ sinh nữa chứ, một điều đáng tự hào mà lớp Toán có cố vươn lên cũng không bao
giờ theo kịp. Cho nên "những vị thánh nhân" ấy có một quyền hạn tối
ưu trong cái học viện rộng lớn này, nhất nhất tất cả mọi người đều nghe theo,
cũng đúng thôi, vì ngoài lớp Toán ra không ai có cơ hội được tận mắt nhìn thấy
bộ mặt thật của những học sinh ưu tú ấy.
Anh Thư khẽ nở một nụ cười khi nghe thấy ai đó
nhắc chuyện về Khánh Đăng. Chính xác là cái tên đó đi ngang qua lúc Khánh Đăng
đang nổi giận với lớp Toán, và chuyện đó khiến nhỏ thấy vui. Có quá nhiều lí do
để đảm bảo rằng ba học viên mới sẽ là của lớp nhỏ. Liếc mắt sang Bảo Ngọc, Anh
Thư hơi rợn người, chính nhỏ cũng không thể phủ nhận Bảo Ngọc diễn quá đạt,
nhìn cách Ngọc ăn cơm cũng cho thấy đó là một nàng tiểu thư khuê các hiền lành
như một viên pha lê trong suốt. Vỏ bọc quá hoàn hảo. Bảo Ngọc bắt gặp tia nhìn
của lớp trưởng, nhỏ chớp mắt:
- Sao thế, lại có chuyện gì nữa à!
Giọng nói dịu dàng như một ngọn gió, Anh Thư
cười khẩy:
- Tao muốn hỏi chuyện mày nói lúc nãy.
Bảo Ngọc đặt nhẹ một ngón tay lên môi, ra hiệu
im lặng, sau đó nhanh chóng liếc tặng Anh Thư một cái nhìn cảnh báo. Ở đây còn
có rất nhiều học viên khác, không thể hành động khinh suất được.
- Lát nữa về kí túc nói sau.
Anh Thư gật đầu, nhỏ tiếp tục ăn hết phần cơm
của mình. Trong đầu đang sẵn sàng cho cuộc chiến thứ hai với lớp Toán.
Anh Kiệt bước đi trước, cậu muốn nhìn cho hết
cảnh vật của cả học viện này. Quả thực học viện rất rộng, và cũng rất đẹp, khó
trách ông bố lại tống khứ cậu vào đây dễ dàng vậy. Cuộc sống của cậu vốn trôi
qua rất êm đềm nếu không muốn nói là quá nhàm chán. Kiệt thừa tiền thừa vật
chất và thừa cả tình cảm. Nhưng tình bạn thật sự thì chưa bao giờ cậu cảm nhận
được. Có chăng cũng chỉ là những kẻ lợi dụng cậu hòng kiếm chác. Kiệt và Đăng
quen nhau gần sáu tháng trong một show diễn, họ làm bạn với nhau nhưng ít thân
thiết. Ngoài mặt ai cũng nói rằng bộ ba Đăng - Kiệt - Trúc Ly là những người
bạn tri kỉ, nhưng sự thật thì luôn có một khoảng cách rất lớn với những lời
đồn.
Đăng vẫn chưa thoát được ra khỏi những suy nghĩ
trong đầu. Bước chân vẫn đều đều, nhưng trí óc của cậu lại đặt ở một nơi khác. Anh
Kiệt dừng chân lại cậu vỗ lên vai Khánh Đăng, hỏi bằng cái giọng tò mò:
- Sao nhìn cậu cứ như người mất hồn thế, lại
tương tư đến em nào à?
Đăng giật mình, cậu không đáp lời bạn chỉ cười
nhẹ. Trúc Ly lại khác, nhỏ đang muốn nổi điên lên với Anh Kiệt, ít ra còn có
nhỏ ở đấy, sao cậu ta lại có thể ăn nói như vậy chứ. Thấy thái độ tức giận của Trúc
Ly, Kiệt bật cười, cậu biết được tình cảm của nhỏ dành cho Khánh Đăng, nhưng có
vẻ hai người lại không hợp. Dù không biết nhiều về gia đình Đăng, nhưng cậu có
thể biết được một người như Trúc Ly sẽ không bao giờ đánh thức được trái tim
nguội lạnh của cậu bạn ấy. Phải? Tim Đăng lạnh, cậu biết được một nỗi đau nào
đó hằn sâu trong tâm hồn của bạn. Liệu ai có thể đánh thức được nó? Một câu hỏi
khó trả lời.
Ngọc Vi uống một ngụm nước giải khát, nhỏ đưa
mắt lên nhìn năm người bạn trước mặt.
- Các cậu thấy họ thế nào?
- Ai cơ?
Thế Bảo lau chau nhảy xen vào, miệng vẫn nhai
bim bim ngấu nghiến. Nhật Nam giật gói bim bim trong tay bạn, cho vào miệng ăn
ngon lành. Cậu đang cần tiếp năng lượng cho những vận động quá mức của sáng
nay. Hà Mi vẫn chưa hết sợ, lần đầu tiên trong đời người ta bắt nhỏ đóng kịch,
và nhỏ đã hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc, nhưng sao trong lòng nhỏ vẫn
cảm thấy không yên, một cảm giác tội lỗi dâng trào khiến nhỏ khó chịu. Đặt li
cam vắt xuống bàn, nhỏ e dè lên tiếng:
- Chúng ta thử thách họ, làm vậy có quá lắm
không.
Ngưng một giây, Cát Anh chìm trong suy nghĩ. Nhật
Nam cũng rơi vào một trạng thái tương tự. Chính cậu là người đã nghĩ ra chuyện
này, cậu không ngờ rằng nó lại phức tạp đến thế. Ngọc Vi thở dài:
- Muốn có một thứ, chúng ta phải hi sinh một
thứ, vậy mới công bằng.
Hà Mi nhăn mặt:
- Nhưng các cậu ấy có mất lòng tin ở chúng ta
không.
Ngọc Vi nở một nụ cười, nhỏ quay sang Hà Mi trấn
an bạn:
- Mi khờ! Cậu không thấy thái độ Khánh Đăng và Anh
Kiệt sao, họ tin chúng ta mà.
Hà Mi lắc đầu, nhỏ nuốt khan vì có lẽ khi nhắc
tới cái tên này mấy đứa bạn sẽ không để yên cho nhỏ:
- Còn Trúc Ly thì sao?
Ngọc Vi trương hai con mắt lên nhìn Hà Mi tức
giận, trước khi nhỏ kịp cho cô bạn một cái cốc thì Cát Anh đã lên tiếng:
- Trúc Ly sẽ không vào lớp Toán.
Hà Mi nghiêng đầu khó hiểu, nhỏ nhìn bạn với một
chút tò mò:
- Tại sao vậy? Tớ thấy cậu ấy cũng được mà.
- Mi khờ! Cậu muốn tớ nổi điên lên đấy à!
Ngọc Vi hét lên đầy tức tối, nhỏ không còn gì để
nói với Hà Mi nữa, sao cô bạn của nhỏ lại có thể suy nghĩ mọi chuyện đơn giản
như vậy chứ, Vi thừa biết Hà Mi rất ngây thơ, nhưng cũng phải có mức độ chứ, ai
cũng có thể nhìn thấy bộ mặt giả dối của Trúc Ly, và nhỏ chúa ghét cái bộ mặt
ấy. Thế Bảo khuấy mạnh li trà chanh, cậu nhìn Ngọc Vi cười khì:
- Ngọc Vi! Bà cứ yên tâm để Trúc Ly sang đi, mặc
dù nhỏ đó đẹp hơn bà nhưng tôi sẽ không bao giờ cho nhỏ cơ hội đâu, trong lòng
tôi bà vẫn là số một.
Ngọc Vi đá thẳng một phát vào chân Thế Bảo, nhỏ
đang tránh tông cả li kem vào mặt cậu bạn. Một Mimi chưa đủ để làm nhỏ điên sao,
lại còn cả cái tên này nữa. Ông trời đúng là bất công mà! Bảo ôm chân la oai
oái, ấy thế mà cậu còn được Nhật Nam tặng luôn cho một cú đấm không mấy nhẹ
nhàng. Đúng là cái miệng làm khổ cái thân. Cậu thề sẽ không bao giờ nhỡ miệng
thêm một lần nào. Nhưng đúng một phút sau như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lại
quay sang hỏi lớp trưởng.
- Cát Anh này, tớ thấy thái độ của tên Đăng lạ
lắm, cứ nhìn cậu chằm chặp, có khi nào... Khánh Đăng thích cậu không?
Rầm...
Cái ghế ngã chỏng vó, Thế Bảo lồm cồm bò dậy, mặt
lấm lét. Nhật Nam chĩa một ánh mắt hình viên đạn dành cho cậu bạn, miệng lẩm
bẩm:
- Tiểu Bảo bối, cậu ăn gan trời hay sao mà nói
vậy hả? Tào lao!
Thế Bảo xoa xoa trên trán, hết chân rồi lại đến
đầu, chắc cậu không sống nổi mất. Khuôn mặt Ngọc Vi tỏ rõ sự sung sướng:
- Cho chết, ai kêu ăn nói bậy bạ cho lắm vào, gậy
ông đập lưng ông.
Hà Mi chạy lại đỡ Bảo, miệng rối rít hỏi han:
- Cậu có sao không?
Thế Bảo cúi mặt, sao cái miệng cậu bao giờ cũng
vậy nhỉ, ý nghĩ vừa mới được hình thành đã cho ra sản phẩm rồi. Nhật Nam quay
sang nhìn Cát Anh, nhỏ vẫn chẳng có gì là thay đổi. Khuôn mặt thản nhiên như
mọi ngày. Thích ư? Định lí đó quá xa vời đối với nhỏ?
Ba mươi học viên lớp Anh đang sum họp trong
phòng kí túc xá. Nói đúng hơn là hai mươi tám người còn hai người được cử làm...
người canh cửa. Kế hoạch đã bắt đầu được triển khai. Bảo Ngọc liếc qua tờ giấy
trên bà học… thời khóa biểu của lớp mười Toán. Anh Thư quay sang nhìn nhỏ, có
chút e ngại:
- Mày có nghĩ lần này mọi việc sẽ thành công
không?
Bảo Ngọc mỉm cười, ánh mắt tự tin:
- Mày cứ tin tao đi, thầy Hòa dạy Hóa lớp mình
và lớp Toán mà.
Sau đó nhỏ xoay người lấy ra một bọc ni lông
trong cặp, Anh Thư cười ẩn ý:
- Cái này ở đâu ra vậy.
Bảo Ngọc chưa kịp trả lời, Đạt Khoa đã vỗ ngực
ra oai:
- Công của tớ đấy lớp trưởng ạ!
Anh Thư chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao
giờ hết:
- Tốt lắm, nhưng ai sẽ làm nhiệm vụ lần này.
Không có ai lên tiếng, giờ đấy tất cả đều vào
học, ngay cả Bảo Ngọc cũng bế tắc. Nhỏ chưa nghĩ đến chuyện này, vậy chẳng nhẽ
một đêm thức trắng nghĩ kế hoạch sẽ mất toi sao. Một bóng người bước vào, cả
hai mươi tám học viên trong phòng chết đứng. Nhưng người đó nhanh chóng nở một
nụ cười:
- Chuyện đó... để tôi!

