Vượt qua sóng dữ - Chương 3 phần 1

CHƯƠNG 3

Đêm.

Rừng cao su tối mịt bỗng có
những đốm lửa bay dật dờ quanh những gốc cao su. Những đốm lửa như bóng ma trơi
không biết nương tựa linh hồn vào đâu.

Chúng cứ bay lạc loài, lẩn quẩn
quanh rừng cây cao su. Rồi dừng lại ở gốc cây có bóng người đàn bà treo cổ.
Chúng xoay quanh cây, rồi biến mất.

Những đốm lửa mất đi. Rừng cao
su tối mịt trở lại. Nhưng liền đó bóng người phụ nữ lại hiện lên.

Chiến núp trong lùm cây rinh.
Anh líu cả lưỡi khi thấy người phụ nữ đi như bơi giữa con đường tối mịt. Bà
Thảo Lan đi chậm rãi, toàn thân trắng toát. Rồi bà Thảo Lan đứng lại dưới gốc
cây cao su, than khóc tỉ tê.

Chiến không nghe được bà Thảo
Lan nói gì, nhưng âm thanh rất nỉ non ai oán.

Đứng khóc một hồi, sau đó bà
Thảo Lan đi chậm rãi về phía bờ suối. Khi bà Thảo Lan đi ngang Chiến, anh kinh
hoàng nhận ra đó là bà Thảo Lan. Người đã chết cách đây một tháng, Anh không
hay mình đã tiến lên.

... Đám công nhân đang ngủ bỗng
nghe ti kêu la inh ỏi:

- Ma lửa, ma...

Ai nấy đều giật mình tỉnh giấc
chạy ra xem. Họ đều hốt hoảng:

- Ma trơi xuất hiện rồi.

Có người lại nói:

- Bà Thảo Lan hiện hồn về đó.

- Ôi trời! Ghê quá. Bà ấy linh
thiêng thật.

Mọi người bàn tán:

- Có lẽ tiếng gào thét, tiếng
kêu của Thảo Sương, gọi linh hồn bà ấy trở lại chăng?

- Đúng rồi, bà ấy chứ không ai.

- Nhưng mà tại sao bà Thảo Linh
lại nỡ nhốt cháu mình vào đó, Thảo Sương là cô gái yếu đuối làm sao mà sống
nổi?

Có người chép miệng:

- Có lẽ giờ này cô ấy chết khiếp
vì sợ hãi cũng nên.

-
Họ thật là độc ác.

Mọi
người bàn luận xôn xao:

-
Bà linh thiêng như vậy sao không về mà báo ứng họ.

-
Không đâu. Lúc còn sống bà ấy rất hiền hậu, đâu có hại ai.

-
Ờ, bà nói cũng phải.

Ngoài
nhà củi ánh đuốc vẫn cháy chập chờn, lúc mất lúc hiện, tiếng rên làm não nuột
lòng người, không ai dám ló đầu ra.

Tên
bảo vệ sáng ra vội vả vào ngôi biệt thự ấy để báo cáo. Cảnh Hào nghe xong liền
quát:

-
Mày nói cái gì?

-
Dạ đêm hôm qua có ma ạ.

Hắn
trợn mắt:

-
Có ma ư?

-
Vâng, ma lửa ạ.

Hắn
lặp lại:

-
Ma lửa à?

-
Vâng, lửa cháy quanh nhà kho, lúc tắt lúc hiện, còn tiếng rên, tiếng khóc, mới
ghê làm sao.

Hắn
nhíu mày:

-
Tại sao ma lại xuất hiện giờ này?

Tên
bào vệ ấp úng:

-
Dạ, tôi không biết, nhưng...

Hắn
quát:

-
Nhưng... làm sao?

Tên
bảo vệ nói:

-
Dạ mấy người công nhân gần đó họ bàn tán dữ lắm.

Hắn
ngạc nhiên:

-
Họ bàn tán ra sao?

-
Dạ, họ bảo Thảo Lan chết oan quá nên đã thành tinh.

Hắn
nạt lớn:

-
Nói nhảm!

Tên
bảo vệ líu ríu:

-
Dạ, người ta còn nói...

-
Nói sao?

- Dạ,
ông bà nhốt cô Thảo Sương như vậy không phải đạo, nên bà Thảo Lan về báo ứng.

- Mày nói sao? Thảo Lan thành
tinh à?

Tên bảo vệ gật đầu:

- Vâng.

Bà Thảo Linh run lên vì sợ:

- Có thật vậy không anh?

Cảnh Hào gạt ngang:

- Tin làm gì cái chuyện vớ vẫn
ấy.

Tên bảo vệ vẫn một mực nói:

- Nếu không tin tối nay ông ra
đó mà xem.

Bà Thảo Linh sà xuống cạnh
chồng:

- Anh này, xem ra chuyện này
không ổn đâu.

Hắn gắt với bà:

- Im đi, biết gì mà nói!

Bà Thảo Linh thấy chồng đột ngột
thay đổi thái độ, lo lắng trong lòng nhưng vẫn không dám nói ra.

Bà đành bước vào trong, ông Cảnh
Hào nói nhỏ gì đó với tên bảo vệ. Hắn gật đầu lia lịa:

- Vâng...

- ...

- Vâng...

Hắn lui ra, Cảnh Hào rít một hơi
thuốc từ từ nhả khói suy nghĩ điều gì đó lung lắm. Hắn chợt mỉm cười một mình. Hắn
cao giọng gọi.

Từ bên ngoài bà Trần chạy vào:

- Thưa ông, tôi đây!

Hắn nghiêm giọng hỏi:

- Thằng Sói đen đâu?

Bà Trần ấp úng:

- Dạ, nó... nó...

Hắn nạt lớn:

- Nó đâu?

Bà Trần đành nói:

- Nó đi chơi với mấy đứa trong
xóm.

Hắn cau có:

- Tôi cấm tất cả mọi người trong
nhà này không ai được phép đến chỗ Thảo Sương.

Bà Trần mấp máy miệng:

- Nhưng mà tôi...

Ông nạt lớn:

- Không đến là không được đến
chứ nhưng nhị cái gì?

Bà Trần ngần ngại:

- Dạ làm như vậy, tôi e cô ấy sẽ
chết mất.

Hắn cười khẩy:

- Chết ư? Làm sao chết được.

Bà Trần phân bua:

- Không chết vì đói thì cũng
chết vì lạnh và sợ hãi.

- Hừm! Vậy bà có muốn vào đó với
nó không?

Bà Trần hoảng hốt:

- Dạ không đâu.

- Vậy thì cố mà im cái miệng lại
giùm.

Bà Trần riu ríu:

- Vâng.

Ông lại nhắc:

- Nhớ đừng để tôi bắt gặp bà và
thằng Sói đen ấy bén mảng đến chỗ con Thảo Sương, nếu cãi lời thì đừng có trách
tôi độc ác.

Bà gật đầu lia lịa:

- Vâng... vâng.

Hắn khoát tay:

- Thôi đi ra đi!

Bà Trần bước về phòng mình, giật
mình lại thấy Tiến Lâm ngồi lù lù một đống:

- Trời! Con làm gì mà ủ dột vậy
Lâm?

Tiến Lâm nhìn mẹ với đôi mắt u
buồn:

- Mẹ, ông ấy nói gì với mẹ?

Kéo con vào trong lòng, bà thì
thầm:

- Này! Ông ta cấm hai mẹ con
mình đến gần Thảo Sương.

Tiến Lâm phì cười:

- Một con người quá độc ác, hiểm
thâm. Hắn hành hạ Thảo Sương như vậy để làm gì?

Vú Trần thở dài:

- Chung quy cũng tại bà Thảo
Linh quá nhu nhược, hắn mới bước vào nhà này chưa đầy hai tháng có biết bao
nhiêu sự cố đã xảy ra. Gia đình người ta tan nát.

Tiến Lâm lộ vẻ tức giận, anh ta
nói với mẹ:

- Con thấy cái chết của dì Thảo
Lan có gì đó bí ẩn.

Vú Trần gật gù:

- Phải, bà ấy đang khỏe mạnh,
đâu có biểu hiện gì là bệnh đâu. Vậy mà chết ngon lành.

Tiến Lâm ra chiều suy nghĩ:

- Con nhất định tìm ra nguyên
nhân.

Vú Trần thở dài:

- Nhưng con phải cẩn thận hắn.
Hắn có tai mắt rất nhiều.

Tiến Lâm gật gù:

- Mẹ hãy an tâm.

Chợt bà Trần lại nói:

- Này, vậy còn chuyện học hành
của con thì sao?

Tiến Lâm chợt buồn:

- Có lẽ con sẽ xin nghỉ phép một
tháng. Mẹ à!

Vú Trần tròn mắt nhìn con:

- Nghỉ chi mà nhiều vậy con?
Chuyện học hành...

Tiến Lâm hiểu ý mẹ nên nói:

- Con không an tâm để Thảo Sương
ở lại. Con sợ hắn sẽ hại cô ấy đến chết.

Bà Trần thở dài:

- Con đừng xem thường ông ta.
Hắn là kẻ không có nhân tính.

Tiến Lâm trấn an mẹ mình:

- Con đã lớn, mẹ yên tâm về con.
Con sẽ có cách mà.

Chợt bà lại hỏi:

- Chuyện ma đêm hôm qua là thế
nào?

Tiến Lâm cười cười:

- Có lẽ vì thấy Thảo Sương quá
khổ nên bà mẹ về cảnh cáo ông ta thôi.

- Nếu bà ấy linh như thế thì nên
báo mộng mình biết tại sao mình chết chứ.

Tiến Lâm phỉ cười:

- Từ từ mà mẹ. Nhưng mẹ thấy ông
bà ấy thế nào?

Vú Trần nhận xét:

- Hắn thì không có gì. Còn bà
Thảo Linh thì hơi chao đảo một chút.

Tiến Lâm lo lắng nói:

- Chẳng hiểu sao bà Thảo Linh
lại nghe lời và sợ ông ấy đến như vậy. Hắn ta có bùa ư?

Bà Trần khuyên con:

- Hắn ta rất độc ác. Con nên cẩn
thận đấy.

Tiến Lâm gật đầu:

- Mẹ yên tâm đi.

- Đêm con cũng đừng đến chỗ Thảo
Sương làm gì.

- Vâng, mẹ đi nghỉ đi. Con đến
nhà các bạn chơi.

...

Các bạn của Tiến Lâm đều reo
lên:

- Sói đen!

- Tiến Lâm!

Tiến Lâm cười với mọi người, và
anh lên tiếng:

- Xin chào các bạn!

Chiến vỗ vai bạn:

- Tụi này chờ bạn lâu lắm rồi
đó.

Sói đen như có ý tìm. Sinh hiểu
ý bạn nên nói:

Mỵ không đến đâu.

Chiến nói với Sói đen:

- Mỵ còn nhỏ lắm, vả lại là con
gái nữa. Theo tụi mình không tiện tí nào cả.

Sinh vội vàng hỏi Tiến Lâm:

- Này, đêm hồi hôm cậu ở đâu?

Tiến Lâm ngạc nhiên hỏi lại:

- Ở nhà có gì không?

Sinh lại hỏi:

- Đêm hồi hôm có sự cố bộ cậu
không hay sao?

Tiến Lâm gật đầu:

- Ma trơi xuất hiện phải không?

Chiến nuối tiếc:

- Đêm hồi hôm tôi ngủ quên nên
chẳng hay biết gì cả.

Sinh thắc mắc:

- Anh có thấy ma hay không?

Tiến Lâm lắc đầu:

- Làm sao mà thấy được. Tối đến
đánh một giấc đến sáng. Sáng dậy có nghe mẹ mình kể lại.

Chiến chép miệng:

- Tại sao mấy lúc gần đây ma lại
xuất hiện ở khu vực ngôi biệt thự.

Sinh nói với Sói đen:

- Anh Tiến Lâm này! Anh ở đò
đêm, anh có thấy ma không?

Sói đen đành gật đầu:

- Có chứ. Đêm đêm hay có tiếng
rên và tiếng khóc kể lể nghe ghê lắm.

Chiến giành nói:

- Đó, thấy chưa. Hôm nọ tôi đến
đó tìm anh mới vừa đến cái cây to dẫn vào cổng thì con ma xuất hiện đu đưa, đu
đưa trên cành cây, mặt đờ trắng và tóc xõa dài xuống tận đất luôn.

Mấy người nghe rùng mình. Còn
Tiến Lâm thì nói:

- Phải, dạo này ma xuất hiện ở
khu vực ấy liên tục.

- Anh ơi! Có phải bà Thảo Lan về
báo mộng không?

Tiến Lâm nhìn Sinh như thông
cảm, đáp:

- Có lẽ là vậy. Dì ấy chết một
cách oan ức. Và...

Sinh cắt lời:

- Có phải anh muốn nói về cô
Thảo Sương?

Tiến Lâm gật đầu:

- Đúng vậy, Cảnh Hào quá tàn
nhẫn đối với cô ấy. Ta lo sợ có ngày cô ấy sẽ chết trong tay hắn ta.

Chiến cũng tức giận:

- Nhưng mà tại sao bà Thảo Linh
lại có thể làm ngơ khi đứa cháu gái của mình bị hành hạ như vậy?

Tiến Lâm thở dài:

- Điều đáng nói là ở chỗ đó. Bà
ấy quá nhu nhược.

Sinh vỗ vai bạn:

- Anh hãy tìm cách cứu cô ấy ra.
Tiến Lâm rầu rĩ:

- Cứu ư? Nhưng mà cứu bằng cách
nào?

Sinh xua tay:

- Hổng lẽ anh chẳng có cách nào
sao?

Tiến Lâm lắc đầu:

- Cách thì có, nhưng mà làm sao
mà qua mặt được mấy tên bảo vệ đằng đằng sát khí ấy!

Chiến nóng vội:

- Hay tụi mình khử luôn mấy tên
ấy luôn.

Tiến Lâm cản ngăn:

- Đừng, đừng gây tội ác. Họ nào
có tội gì đâu, cũng chỉ vì cuộc sống thôi mà.

Sinh nảy ra ý kiến:

- Mà này, tại sao có ma như vậy
tụi nó vẫn không sợ chứ?

Chiến không tin nên nói:

- Không đâu, tụi nó cũng chết
khiếp đó chứ. Lúc ma xuất hiện có lẽ tụi nó cũng đã chuồn mất rồi.

- Thảo Sương khóc than thê thiết
giữa đêm khuya, khiến cảnh vật xung quanh cũng buồn theo cô. Ai thấy cảnh đau
lòng này mà không thương tâm.

Tiến Lâm đã đến, nhưng anh chưa
dám ra mặt. Những ánh lửa bập bùng cháy lên. Mọi người lại nhớn nhác. Mấy tên
bảo vệ cũng chạy biến đâu mất. Lựa thời cơ ấy, Tiến Lâm bước đến gần nhà kho,
anh nghe thật rõ tiếng của Thảo Sương gào lên:

- Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con. Mẹ về
rước con theo với!

Tiến Lâm bước lại gần song cửa
gọi nhỏ:

- Thảo Sương!

Nghe tiếng gọi thân quen, ngở
mẹ, cô mừng rỡ, mắt sáng lên gọi to:

- Mẹ, mẹ về với con đó hả? Mẹ
ơi! Mẹ rước con đi với nghe.

Tiến Lâm nghe đau nhói ở tim
mình, anh thổn thức:

- Thảo Sương, anh đây mà. Tiến
Lâm đây!

Thảo Sương ngơ ngác:

- Tiến Lâm ư? Mà Tiến Lâm là ai?

Cô corúm mình lại, giật mình hốt
hoảng:

- Không, không... đừng đánh tôi,
đừng đánh tôi.

Tiến Lâm gọi cô:

- Thảo Sương! Anh đây mà. Sói
đen đây.

Cô sáng mắt:

-
Anh là Sói đen hả?

-
Ừ, Sói đen đây.

Thảo
Sương đưa bàn tay ra ngoài.

-
Sói đen!

Tiến
Lâm nắm bàn tay cô:

-
Thảo Sương, cô hãy cố gắng, tôi sẽ giúp cô.

Thảo
Sương chợt hỏi:

-
Anh có đưa mẹ em đến đây không?

Tiến
Lâm cúi đầu:

-
Không có.

Thảo
Sương lại khóc:

-
Sao mẹ em không tới?

Tiến
Lâm dỗ dành:

-
Đây thức ăn, em cầm lấy và ăn đi.

Thảo
Sương hở hững nhìn gói thức ăn. Cô gào lên:

-
Tôi gặp mẹ tôi! Mẹ tôi đâu?

Tiến
Lâm không thể ở lại đây luôn được nên bảo:

-
Em cố gắng giữ gìn sức khỏe.

Thảo
Sương corúm người lại, sợ hãi:

- Ở
đây em sợ lắm.

Tiến
Lâm thấy tim mình nhói đau. Cảm thấy hận lão già Cảnh Hào nhiều hơn. Và cả bà
Thảo Linh nữa.

Ánh
lửa ma trơi vẫn nhảy múa xung quanh khu nhà kho. Nhìn ra Thảo Sương càng sợ hãi
hơn nữa. Vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ ma làm cho Thảo Sương gầy guộc hẳn đi. Tiến
Lâm ứa nước mắt khi quay lưng trở ra bỏ lại sau lưng người con gái yếu đuối,
giữa rừng sâu hoang lạnh...

Điệp
Ngân bĩu môi trước những lời bào chữa của Cảnh Hào.

- Em chẳng thèm tin đâu.

Cảnh Hào năn nỉ:

- Thật mà, mấy hôm nay anh rất
bận.

Điệp Ngân chu môi:

- Công việc của anh quan trọng
hơn cả em nữa sao?

Cảnh Hào choàng tay lên vai cô
gái lai Thái xinh đẹp:

- Đừng mà em. Chỉ vì anh đang lo
cho hạnh phúc của tụi mình sau này mà thôi.

Cô đỏng đảnh:

- Phải như vậy không?

Hắn ôm cô vào lòng:

- Anh đâu có dối gạt em làm gì.
Nhưng có điều...

Điệp Ngân sửa lại tư thế ngồi,
cô xỉ lên mũi hắn:

- Có điều làm sao? Tại sao anh
lại ngập ngừng?

Cảnh Hào nhướng mày nhìn cô:

- Thỏi vàng to tát nằm dưới con
suối nước nóng ấy không xác định được vị trí.

Điệp Ngân nóng nảy:

- Tin ấy có thật không? Hay chỉ
là một cái tin đồn nhảm.

Cảnh Hào lắc đầu:

- Không đâu. Ông Cả Trạch là
người giàu nhất khu vực ấy. Ông ta có cả khu rừng trồng toàn là cây cao su đang
cạo mủ.

Điệp Ngân nũng nịu:

- Và có cả bà Thảo Linh xinh đẹp
làm mất cả hồn anh phía không?

Cảnh Hào lắc đầu:

- Em đừng nghĩ vậy, oan cho anh
mà.

- Vậy chứ sao lâu nay anh không
về với em. Để em chờ muốn dài cổ luôn.

Hắn phì cười:

- Thì anh đã về với em rồi nè.

- Có phải bà ấy giữ chân anh lại
không cho đi không?

Cảnh Hào lắc đầu:

- Làm sao bà ấy dám ngăn cản
anh. Nhưng có điều này, mấy hôm nay tự nhiên ma xuất hiện nhiều lắm.

Hơi nhôm người lên, Điệp Ngân
tròn mắt:

- Có ma ư?

Hắn gật đầu:

- Có lẽ Thảo Lan hiện về.

Cô ta thảng thốt:

- Hả? Thảo Lan nào vậy?

- Thì cô em của bà Thảo Linh đó.

Điệp Ngân nhăn mặt:

- Nhưng tại sao bà ấy chết?

Cảnh Hào lắc đầu:

- Anh làm sao mà biết được?

Điệp Ngân nhận xét:

- Vậy là cái chết bà ta không
minh bạch rồi.

Hắn nhìn vào mắt người yêu:

- Sao em biết?

Điệp Ngân mím môi:

- Người chết oan khuất, hồn họ
khó siêu thoát nên vất vưởng đâu đó mà thôi.

Hắn hoảng hốt:

- Có thật vậy không?

Điệp Ngân đáp:

- Thật chứ. Đó là do cha em ngày
xưa kể lại.

Hắn thì thầm một mình:

- Có lẽ vậy. Nên mấy hôm nay đêm
nào cũng có ma xuất hiện quanh khu vực ấy.

Điệp Ngân nghi ngờ:

- Anh nói gì vậy? Anh thấy ma rõ như vậy à?

- Ồ
không. Anh chỉ nghe bọn công nhân kể lại mà thôi.


tính hiếu kỳ, Điệp Ngân bá cổ Cảnh Hào vòi vĩnh:

-
Chuyến này anh cho em cùng đi qua bên đó với.

Cảnh
Hào chối từ:

-
Làm sao được! Không tiện đâu em.

-
Sao lại không tiện chứ?

Hắn
nhăn nhó:

-
Bà Thảo Linh sẽ nghi ngờ mất.

Điệp
Ngân xỉ lên trán ông:

-
Anh ngốc lắm!

-
Sao lại mắng anh là ngốc?

Điệp
Ngân cười tủm tỉm:

-
Ngốc chứ còn gì.

-
Em nói cho anh nghe thử xem.

Điệp
Ngân tươi tắn nói:

-
Thì anh cứ bảo với bà ta, em là đứa em gái của anh. Vậy là ổn rồi.

Cảnh
Hào do dự:

-
Như vậy liệu có ổn không? Nếu lộ ra thì mất công toi hết đó.

Điệp
Ngân vẫn giữ ý mình nên nói:

-
Nhất định em sẽ giữ bí mật.

Trước
những lời năn nỉ ỉ ôi của Điệp Ngân, khiến hắn phải xiêu lòng.

-
Được rồi, vậy em chuẩn bị đi.

Điệp
Ngân vội vào phòng thu xếp hành lý. Viễn cảnh được sống với người tình làm cô
rất vui. Vừa xếp hành lý cô vừa hát véo von.

Cảnh
Hào đang ngồi trước thềm uống cà phê với Điệp Ngân, thì thấy tên bảo vệ lôi vú
Trần đi vào, hắn nói như ra lệnh:

-
Đưa con mụ ấy lại đây.

Tên
bảo vệ đẩy mạnh vú Trần tới trước mặt Cảnh Hào, giọng khúm núm:

-
Dạ, em bắt quả tang bả đem cơm cho con Sương đó anh Hai.

Cảnh
Hào trừng mắt nhìn vú Trần:

-
Mẹ kia! Bà biết tội của mình chưa?


Trần chắp tay lạy hắn:

-
Tôi van ông hãy tha cho cô Thảo Sương đi! Cô ấy vô tội mà.

Mặc
cho bà van xin, hắn cứ quất roi lên người bà.

- Van xin này! Xin này!

Bà Trần oằn oại trong cơn đau.
Hắn đánh đập một cách tàn nhẫn. Bà không cảm thấy đau mình mà bà chỉ thấy xót
xa cho Thảo Sương ở trong kho, cô ngày một gầy còm, ốm yếu, giọng bà yếu ớt:

- Xin tha cho cô ấy!

Những lằn roi như mưa trút xuống
người vú Trần. Điệp Ngân đứng ra ngăn:

- Thôi được rồi. Anh đánh một
hồi nữa sẽ gây ra án mạng đó.

Hắn lầm bầm:

- Tôi tớ chết thì đã sao?

Điệp Ngân lắc đầu phản đối:

- Anh không được lạm quyền như
vậy. Dù sao bà
ta cũng là vú nuôi trong nhà này.

Hắn
lắc đầu:

-
Điệp Ngân! Em là người ngoài không nên xen vào chuyện của gia đình người ta.

Điệp
Ngân lắc đầu:

-
Nhưng anh sẽ rơi vào vòng tù tội nếu chẳng may bà ta chết đi.

Hắn
cười khan:

-
Không ai làm gì được anh đâu. Giữa chốn rừng hoang ai mà để ý chứ.

Điệp
Ngân lắc đầu:

-
Nhưng em không muốn anh làm như vậy.


Thảo Linh cũng vừa bước ra, bà cũng lên tiếng:

-
Dằn mặt bà ta như vậy là đủ rồi.

Hắn
nghiến răng:

-
Như vậy xem bà ta có dám trái ý ta nữa hay không?

Điệp
Ngân định đỡ vú Trần dậy, nhưng hắn gạt ngang:

-
Em đừng làm vậy. Đối với người ăn kẻ ở trong nhà cần phải nghiêm khắc.

Điệp
Ngân tỏ vẻ không bằng lòng. Thảo Linh cũng nghiêm giọng:

-
Anh cô nói phải đấy!

Nói
xong, bà quày quả bước vào trong. Điệp Ngân
nhìn theo cười thầm trong bụng.

Vú Trần sau trận thập tử nhất
sinh ấy lại càng thêm căm phẫn tên Cảnh Hào, nhất là Sói đen, cậu nghiến răng
cố nén xúc động dâng lên trong lòng.

- Tại sao hắn đối xử với mẹ như
thế?

Bà Trần thều thào:

- Tại mẹ mang cơm đến cho Thảo
Sương.

Sói đen tức giận kêu lên:

- Trời ơi! Con nhất định sẽ
không đội trời chung với hắn.

Bà Trần ngăn con:

- Hắn bây giờ có thế lực rất
mạnh, con đừng nên đụng vào hắn mà rước lấy họa vào thân.

Tiến Lâm bực bội:

- Nhưng mà hắn hành hạ mẹ như
thế này làm sao con chịu nổi chứ.

Bà Trần lắc đầu:

- Mẹ có đau cũng không sao, chỉ
lo cho Thảo Sương từ nay không ai chăm sóc. Cô ấy sẽ chết mất.

Tiến Lâm trấn an mẹ:

- Mẹ đừng lo để cho con nghĩ
cách.

- Nhưng con nên cẩn thận.

Tiến Lâm gật đầu:

- Vâng.

Tiến Lâm ngồi trầm ngâm suy
nghĩ, anh đâu ngờ hắn lại độc ác đến như vậy.

Một ngày kia hắn cùng em gái họ
đi đâu đó, Tiến Lâm lân la đến gần bà Thảo Linh trò chuyện.

- Dì Linh hôm nay đẹp ghê nha!

Bà lườm anh:

- Nè, cậu hôm nay làm sao vậy?

Sói đen liền nói:

- Dạ cháu muốn nói...

Bà Thảo Linh lắc đầu:

- Nói gì thì nói đi.

Anh cúi đầu:

- Dạ cháu muốn nói đến Thảo
Sương.


ta hơi nhíu mày:

-
Thảo Sương làm sao?

Tiến
Lâm nói luôn:

-
Dạ, cô ấy đau ốm như vậy nếu cứ nhốt hoài cháu e không tiện đâu, cô ấy sẽ chết
mất.


hơi chau mày:

-
Nhưng đây là ý của ông ta.

Tiến
Lâm lắc đầu nhìn bà:

-
Nhưng đây là gia đình bà, cô Thảo Sương là đứa cháu ruột duy nhất của bà mà.


ta đắn đo:

-
Nhưng ta không thể để mất hạnh phúc vì nó được.

Tiến
Lâm cười chua chát:

-
Hạnh phúc của bà ư? Bà xây dựng hạnh phúc trên sự đau khổ, yếu ớt của đứa cháu
gái mình ư?


ta nạt ngang:

-
Cậu biết gì mà nói!

Tiến
Lâm vận nói:

-
Bà nên cẩn thận hơn. Nhất là đối với Điệp Ngân, em gái họ của hắn ta.


Thảo Linh tức giận:

-
Cậu ăn nói quàng xiên gì vậy. Người ta là anh em mà.

Tiến
Lâm thấy bà ta giận dữ nên nói:

-
Nếu dì cho đó là anh em thì thôi cháu không nói nữa. Nhưng mà cháu sẽ hận hắn
ta đã tàn nhẫn với Thảo Sương và sự hành hạ của hắn đối với mẹ cháu.


hét lên:

-
Mày dám làm gì ông ta?

Tiến
Lâm lắc đầu:

-
Dạ không, cháu không làm điều gì phạm pháp đâu. Nhưng có điều ông ta mạnh tay
với mẹ cháu quá.

Bà Thảo Linh khoát tay:

- Tại mẹ mày làm trái ý ông ấy.

Tiến Lâm nhăn mặt:

- Vậy bộ dì không thấy thương
tâm đến hoàn cảnh của Thảo Sương sao?

- Hứ! Tại nó chứ tại ai?

Tiến Lâm hỏi vặn vẹo:

- Tại cô ấy làm sao vậy dì? Cô
ấy có gì nên tội đâu.


ta lúng túng:

-
Á... thì... thì... tại... mà thôi đi mày. Mày có quyền gì mà hạch sách người
ta.

Tiến
Lâm nhắc nhở:

-
Dì cũng nên coi chừng đó. Có ngày ông ta lại quật tới dì nữa. Tài sản này sẽ
rơi vào tay ông ta.


Thảo Linh trợn mắt:

-
Mày muốn chết hả?

Tiến
Lâm vẫn bình tĩnh:

-
Cháu chỉ muốn cảnh tỉnh dì thôi. Nếu dì không tin thì hãy chờ đi. Dì chờ xem
anh em của họ...


xua đuổi Tiến Lâm:

-
Mày đi ngay!

Tiến
Lâm gật đầu:

-
Cháu đi! Nhưng hổm rày dì có nghe là dì Thảo Lan hiện hồn về chưa. Dì ấy linh
thiêng lắm. Ai hại dì ấy thì coi chừng đó.


Thảo Linh nguyền rủa Tiến Lâm không tiếc lời:

-
Đồ quy tha ma bắt mày đi, thứ ở đợ mà bày đặt lên lớp tao hả?

Tiến
Lâm không trả lời nữa, anh im lặng bỏ đi. Anh ta thấy tội nghiệp người phụ nữ
mù quáng này hơn là ghét.

Phòng
khách của ngôi biệt thự sáng trưng. Trong phòng không có ai ngoài Điệp Ngân và
Cảnh Hào. Hai người vừa uống trà, vừa nói chuyện rất tâm đắc.

Căn
phòng rất ấm cúng và thanh thản.

Chợt
có tiếng gió thổi mạnh. Tiếp theo đó là tiếng lá cây khua xào xạc.

Tiếng
khua dữ dội như có ai đó giận dữ rung những ngọn cây liên tục.

Báo cáo nội dung xấu