Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 07
7.
- Đó sẽ là…
sẽ giống như một hội chợ cho những ai muốn đoạn tuyệt với cuộc sống. Ở khu
turờng bắn, khách hàng sẽ trả tiền nhưng để làm điểm ngắm.
Mishima lắng
nghe Vincent nói và ngồi xuống giường:
- Con trai
bố quả là một thần đồng đấy.
- Đó sẽ là
khu công viên giải trí hết sức nguy hiểm. Trên các lối đi có các dòng nước mắt
chảy dài róc rách, dịu dàng tuôn dọc theo các gò má khách hàng, giữa các mùi vị
bốc lên từ các món khoai tây chiên và nấm độc mà người ta đem đến bán đầy ở đó.
“Amanites
phalloides[3]!” Vincent
kêu loạn lên trong phòng mình, Lucrèce và Marilyn, dường như cũng đang sống
trong khung cảnh đó, ngửi thấy cả mùi khoai tây chiên…
[3] Tên
một loại nấm độc, có màu xanh hoặc vàng.
Những giàn
nhạc oóc Baberie Bắc Phi chơi các ca khúc buồn thảm. Các giàn đu quay phụt sẽ
tuôn ra người hệt như các giàn thun bắn đá lên trên thành phố. Sẽ có hàng giậu
rất cao và một vách đá dựng đứng mà các cặp tình nhân nắm tay nhau nhảy từ đó
xuống.
Marilyn vặn
vẹo và vò tay.
- Những
tiếng cười nấc nở nghẹn ngào pha lẫn tiếng ầm ào gây ra từ các bánh xe của một
con tàu ma mà con tàu ấy sẽ chui tọt vào một tòa lâu đài gô-tích hờ, giăng đầy
cạm bẫy kỳ cục và cái nào cái ấy đều gây ra thảm họa chết chóc: điện giật, chết
đuối, những hàng răng bừa nhọn sắc sẵn sàng sập xuống lưng. Bạn bè hay cha mẹ
đến tiễn đưa một người bị đè chết nào đó sẽ ra về với một cái hộp nhỏ đựng tro
hài cốt của kẻ tuyệt vọng kia bởi ở cuối mỗi giàn đu quay sẽ có một đài hỏa
táng, nơi những xác chết sẽ lần lượt trượt xuống.
- Tuyệt thật
đấy. - Người cha nói.
- Bố sẽ tiếp
nhiên liệu cho lò đốt. Mẹ sẽ bán vé…
- Còn em, em
sẽ làm gì? - Marilyn hỏi. - Em làm ở vị trí nào?
Vincent
Tuvache xoay một vòng ba phần tư mái đầu về phía em gái. Sức mạnh gây ấn tượng
của ánh mắt cậu và ánh sáng hốc hác tỏa ra từ các dấu vết hoảng loạn bên dưới
lớp băng quấn đầu cậu mới kỳ kạ làm sao! Bên ngoài, trong bóng đêm, qua lớp
kính ô cửa sổ nhỏ gian phòng tối của cậu, một bảng quảng cáo bằng nê-ông bất
ngờ phát ra thứ ánh sáng vàng, đậm và điên loạn, khiến cậu lóa mắt. Các hình
bóng khuôn mặt cậu khi ấy bỗng trở nên xanh rớt và chòm râu ngắn lúc này điểm
màu hồng như thể được vẽ bằng bút lông cứng với những đường nét nhỏ tạc hình
sao. Phò ra giữa thứ ánh sang nhân tạo ấy, cậu cũng như được khoác một vầng hào
quang bởi sự rung cảm của một niềm đam mê tự hủy hiếm có. Ba người vây quanh
cậu xúc động cảm nhận được tiếng kêu cháy bỏng ấy. Vincent, đầu cúi thấp, có vẻ
như bị cuốn đi dưới sức ép của một trái bom nổ:
- Đó sẽ hệt
như khi nằm mơ và khi con thức giấc, và khi con lại thiếp đi và rồi con lại vẫn
mơ thấy cùng một chuyện thần tiên như thế, cùng một giàn cảnh như thế…
- Con đã có
dự án này trong đầu từ lâu rồi à? - Người mẹ hỏi.
- Trên các
lối đi dạo, nhân viên phục vụ sẽ cải trang thành các mụ phù thủy già xấu xí rao
bán những trái táo tình yêu tẩm độc. “Này, cô gái. Hãy cắn trái táo tẩm độc này
đi…” Rồi các mụ ấy lại đi đến chào hàng những người khác nữa.
- Em ấy mà,
em có thể làm được việc này đấy. - Marilyn gợi ý. - Em xấu xí thế này cơ mà.
Cậu con cả
trình bày hết các dự án của mình: sàn các ô ghế ngồi của Bánh Xe Khổng Lồ sẽ
sụn xuống khi lên cao đến hai mươi tám mét, hàng đường ray chạy lên của vòng số
8 khổng lồ còn khuyết, sau một đoạn xuống nhanh chóng mặt, sẽ dừng lại đột ngột
khi đang đà mạnh nhất. Cậu bày lại mô hình mà hồi nãy đã bị sụp do một nắm đấm
giận dữ. Cùng lúc đó, đứa em trai dời khỏi phòng đi ngang trước cánh cửa để ngỏ
cửa phòng Vincent và, vừa lẩm nhẩm hát, nó vừa búng tay theo nhịp:
- Đừng lo
lắng chi, hãy vui lên đi[4]!
[4] Nguyên
bản tiếng Anh: Don’t worry, be happy!…
Mẹ nó khiếp
đảm và tức tối hết sức, liền quay lại vung nắm tay xiết chặt về phía nó. Đối
với vợ chồng chị, những ngón tay búng lách chách của Alan cứ như là một tai họa
lớn.