Ba Điều Bí Ẩn (Tập 2) - Chương 03 - 04

Chương III

Im lặng đến mấy phút. Jane Plenderleith sau khi
nhìn nhà thám tử nhỏ bé như để đánh giá một lần nữa, đưa mắt nhìn vào khoảng
không, dáng vẻ bồn chồn, thân hình căng cứng. Và khi Poirot phá vỡ sự im lặng,
thì hình như trong cô trút được một gánh nặng. Poirot hỏi:

- Cô đốt lò sưởi này từ lúc nào?

- Đốt lò ấy à? - Cô lặp lại, vẻ lơ đãng. - Sáng
nay, ngay lúc mới về.

- Trước, hay sau khi lên gác.

- Trước.

- À, ra thế. Củi đã được chuẩn bị trước hay cô
phải xếp từ đầu?

- Đã sẵn cả. Tôi chỉ việc đánh diêm.

Giọng cô tỏ vẻ sốt ruột cho là ông này hỏi chỉ
để cho có chuyện. Có lẽ là thế, vì Poirot lại tiếp:

- Tôi thấy trong phong bà Allen chỉ có một lò
sưởi khí đốt.

- Chỉ có phòng này là lò sưởi bằng củi, các
phòng khác đều sưởi bằng khí.

- Và các cô cũng nấu ăn bằng bếp ga?

- Như tất cả mọi người hiện nay.

- Đúng vậy. Như thế đỡ vất vả.

Jane Plenđerleith nói xong, dậm chân vẻ bứt
rứt, đột nhiên hỏi:

- Cái ông thanh tra Japp ấy… có được coi là
cảnh sát giỏi?

- Ông ấy phán đoán rất tinh, mọi người đều khâm
phục. Làm việc không quản mệt nhọc, khó có điều gì thoát khỏi mắt ông ấy.

Poirot
quan sát cô gái. Dưới ánh lửa, đôi mắt cô xanh trong.

- Cái
chết của người bạn hẳn khiến cô bị sốc mạnh?

- Ồ vâng,
thật khủng khiếp.

Lời đáp
giật giọng, có vẻ thành thật.

- Cô
không ngờ tí nào?

- Tất
nhiên không.

- Vì thế
cô cho là việc ấy không thể xảy ra…

Giọng nói
thân mật của thám tử dường như làm cho Jane bớt giữ thế thủ. Cô trả lời ngay
một cách tự nhiên:

- Đúng
vậy. Dù Barbara có tự tử, tôi cũng không tưởng tượng chị ấy chết bằng cách ấy.

- Bà ấy
có súng mà?

Jane Plenderleith phác một cử chỉ nóng nảy:

- Đành vậy, nhưng khẩu súng ấy… Ồ… chỉ là vật
kỷ niệm. Chị ấy đã sống ở những nơi hẻo lánh nên giữ súng cho lấy lệ… chứ không
có ý đồ gì, tôi cam đoan.

- A! Sao cô dám chắc như vậy?

- Ồ, ví dụ một hôm nói chuyện tự tử, chị ấy bảo
cách tốt nhất là biến khỏi cõi đời là mở vòi ga, đóng kín cửa rồi lên giường đi
ngủ. Tôi nói lại là tôi thì không thề nào nằm chờ chết như thế, thà bắn một
phát vào đầu là xong. Chị ấy trả lời không bao giờ dám tự tử bằng súng vì sợ
run tay bắn trượt.

- Tôi hiểu. - Poirot nói. - Đúng là lạ, vì
trong phòng bà ấy có lò sưởi ga.

- Vâng, không hiểu tại sao chị ấy không dùng
nó.

- Đúng là kỳ lạ, phải không?

- Tất cả mọi thứ đều không có vẻ tự nhiên. Tôi
vẫn chưa thề nào nghĩ rằng chị ấy tự tử, thế mà là tự tử thực ư?

- Có một khả năng khác.

- Ông nói gì?

Poirot nhìn thẳng vào cô gái:

- Có thể là bà ấy… bị ám sát.

- Ô, không! - Jane Plenđerleith giật mình lùi
lại vì kinh sợ. - Không! Không thể!

- Kinh hãi thật, nhưng cô cho là có thể không?

- Nhưng, cửa ra vào, cửa sổ đều đóng từ bên
trong.

- Cửa ra vào khóa thật, nhưng không thấy chìa
khóa, vậy có thể nó được khóa từ bên ngoài cũng được, bên trong cũng được.

- Nếu không thấy chìa khoá… thì đúng là khóa từ
bên ngoài rồi, nếu không chìa khóa phải ở đâu đó trong phòng…

- Rất có thể nó còn đó, vì ta chưa lục soát kỹ.
Chìa khóa cũng có thể bị vứt qua cửa sổ và có người nhặt lên.

- Ám sát! - Jane Plenđerleith lầm bầm, khuôn
mặt thông minh thể hiện những ý nghĩ đang tiến triển. - Có lẽ ông nói đúng.

- Nhưng nếu là giết người, phải có động cơ.
Liệu cô có biết động cơ nào không?

Jane thong thả lắc đầu, mặc dù vậy, một lần
nữa, Poirot có cảm giác cô này cố tính giấu giếm điều gì.

Cửa mở, Japp đi vào. Poirot đứng dậy:

- Tôi đã gợi ý với cô Plenderleith rằng bà
Allen chết không do tự tử.

Japp hơi ngỡ ngàng, nghiêm khắc nhìn Poirot:

- Không nên vội có ý kiến dứt khoát. Phải xem
tất cả các giả thuyết.

Nói rồi, ông lại gần cô gái:

- Cô đã nhìn thấy vật này chưa? - Ông chìa bàn
tay trong đó có một vật nhỏ hình bầu dục bằng men xanh.

Jane lắc đầu:

- Không, chưa nhìn thấy bao giờ.

- Không phải của cô hay của bà Allen?

- Không, thứ này phụ nữ không dùng.

- À, vậy
cô biết nó là cái gì?

- Rõ quá.
Đó là một nửa của cái khuy cài cổ tay áo đàn ông.

Chương IV

- Cô gái
này có vẻ hơi kênh kiệu. - Japp nhận xét.

Hai người
lại đang ở trong phòng bà Allen. Các nhân viên đã chụp ảnh và mang xác đi, các
dấu vân tay cũng đã lấy hết.

Poirot
nói:

- Tuy
nhiên, chớ nên coi thường cô ta, sự thực là cô bé thông minh đấy.

- Ông có
nghĩ cô ta là thủ phạm? - Japp hỏi. - Có thể lắm chứ. Phải xem cô ta có bằng
chứng ngoại phạm không. Có thể hai cô bạn đã mâu thuẫn với nhau về chàng trai…
cái cậu tập tọng nghị sĩ ấy. Cô ta nhận định cậu này một cách cay nghiệt, đó là
điều đáng ngờ. Có thể cô ta cũng mê anh chàng nhưng không được đáp lại. Loại
gái này dám thủ tiêu người nào mình không ưa, rồi vẫn tỉnh bơ như không. Phải
rồi, phải kiểm tra xem đêm qua cô ta ở đâu. Vùng Essex thực ra cũng gần, xe lửa
có nhiều chuyến, mà nếu đi xe hơi càng nhanh… Biết đâu tối qua cô chẳng lấy cớ nhức
đầu, lên phòng đi ngủ sớm.

- Ông nói
đúng. - Poirot đáp.

- Dù sao,
cô ta chưa nói hết. Ông có cảm thấy thế không? Cô ta còn biết một điều gì.

- Phải,
tôi cũng nhận thấy như vậy.

Japp than
vãn:

- Loại vụ
việc này bao giờ cũng khó. Nhân chứng thường không chịu nối hết vì những lý do
tế nhị.

- Và cũng
không thể trách họ.

- Không,
nhưng làm cho nhiệm vụ chúng ta thêm vất vả.

- Có thế
mới làm nổi bật được tài năng của ông. - Poirot an ủi. - À, kết quả dấu vân tay
thế nào?

- Đúng là
án mạng. Súng được lau chùi cẩn thận rồi đặt vào tay người chết. Dù có tài
thánh, bà Allen cũng không thể vươn tay qua cổ, sau khi bắn rồi lại còn lau
sạch khẩu súng.

- Rõ ràng
là có người khác can thiệp.

- Ngoài
ra, trên nắm đấm cửa sổ và cửa ra vào, không có một dấu tay nào. Ngược lại, ở
những chỗ khác, toàn là dấu tay bà Allen.

- Jameson
đã phát hiện thêm điều gì không?

- Từ bà
phục vụ ư, không. Bà ta khẳng định giữa Allen và Plenderleith không hề có mâu
thuẫn. Tôi đã bảo Jameson đi thẩm tra thêm trong số hàng xóm. Chúng ta cũng sẽ
hỏi chuyện chàng Charles West, xem đêm qua anh ta ở đâu, làm gì. Bây giờ ta sẽ
soát xét các giấy má ở đây.

Ông bắt
tay ngay vào việc, các chỗ trong phòng được nhanh chóng lục soát. Giấy má không
nhiều và sắp xếp ngăn nắp. Japp vừa xem vừa chuyển dần cho Poirot.

Cuối cùng
Japp thở phào, ngả lưng vào ghế:

- Chả có
gì đáng kể, những biên lai, vài hóa đơn chưa thanh toán. Các thiếp mời, thư của
bạn bè; còn đây là cuốn sổ ngân phiếu, và sổ tài khoản ngân hàng của bà ta. Ông
có thấy gì đặc biệt?

- Có, tài
khoản ngân hàng đã cạn.

- Còn gì
nữa?

Poirot
mỉm cười:

- Ông
định thử thách tôi đấy hả? Còn, ông định nói cái này chứ gì: cách đây ba tháng
bà ta đã ký séc lấy hai trăm livrơ cho chính mình, và một séc khác, cũng đứng
tên mình, lấy hai trăm livrơ hôm qua…

- Còn
những séc rút tiền khác chỉ là những món nhỏ, tối đa mười lăm livrơ. Hơn nữa,
phải chú ý rằng số hai trăm livrơ mới rút hôm qua hiện không có trong phòng.
Trong túi xắc chỉ có bốn livrơ và vài xu. Rõ chưa?

- Ông
muốn nói bà đã tiêu ngay món tiền đó hôm qua?

- Phải.
Nhưng tiêu việc gì, hay trả nợ ai?

Cửa mở,
Jameson đi vào. Japp hỏi:

- Thế
nào? Có thu lượm được tin tức gì không?

- Có, khá
nhiều. Trước hết không ai nghe thấy tiếng súng. Có hai, ba bà nói là có nghe,
nhưng đó là họ tưởng tượng ra thế thôi. Với bao loại pháo đùng, pháo hoa ấy,
thì khó mà phân biệt được.

- Hừm. -
Japp ngao ngán. - Anh nói tiếp đi.

- Bà
Allen ở trong nhà gần hết cả buổi chiều và tối. Bà về lúc năm giờ rồi đi ra lúc
sáu giờ, nhưng chỉ là để ra hộp thư bưu điện đầu phố. Khoảng chín rưỡi, một xe
con mác Standard đỗ trước cửa, một người đàn ông xuống xe. Đặc điểm khoảng bốn
nhăm tuổi, dáng vẻ quân nhân, áo ba-đờ-xuy xanh thẫm, mũ quả dưa, râu mép rậm.
James Hogg, anh lái xe ở số nhà 18, nói đã từng thấy người này đến thăm bà
Allen.

- Bốn
nhăm. - Japp nói. - Như vậy không phải là Charles West.

- Ai thì
không rõ, nhưng người này ở trong nhà bà gần một tiếng, hắn đi lúc mười giờ hai
mươi và dừng lại ngoài cửa nói với lại với bà Allen. Một thằng nhóc, tên
Frederic Hogg đã nghe thấy hắn nói gì.

- Và hắn
nói gì?

- Thôi
nhé, hãy nghĩ kỹ, rồi tin cho tôi biết. Bà ta đáp lại điều gì, và hắn nói:
“Tốt, hẹn gặp tiếp”. Rồi hắn lên xe, đi.

- Lúc đó
là mười giờ hai mươi. - Poirot nói.

Japp đưa
tay gãi mũi:

- Vậy là
lúc mười giờ hai mươi, bà Allen còn sống. Gì nữa?

- Anh lái
xe nhà số 22 về nhà lúc mười rưỡi, các con nhỏ chờ bố về đề ném pháo cùng những
đứa trẻ khác quanh đấy. Rồi tất cả đi ngủ.

- Và
không thấy ai khác vào nhà số 14 nữa?

- Không,
nhưng như thế không có nghĩa là không ai đến. Mọi người mải xem pháo hoa chưa
chắc đã để ý.

- Hừm! -
Japp lại lắc đầu. - Vậy phải tìm ra cái người dáng vẻ quân nhân, râu mép rậm
đó. Hắn có thể là người cuối cùng thấy bà Allen còn sống. Ai thế nhỉ?

- Liệu cô
Plenderleith có biết chăng? - Poirot gợi ý.

- Có thể,
nhưng cô ta có chịu nói ra không. Ông nghĩ sao,
ông Poirot. Ông đã ở lại một mình với cô ta một lát khá lâu, thế mà ông chưa
trổ hết tài để bắt cô ta mở miệng?

Poirot xòe hai tay:

- Rất tiếc, chúng tôi chỉ nói về những lò sưởi
khí đốt.

- Lò sưởi khí đốt? - Japp ra vẻ thất vọng. -
Ông làm sao vậy? Từ lúc đến đây chỉ thấy ông quan tâm đến bút lông ngỗng và bồ
rác. Đúng thế! Tôi đã thấy ông lén khua khoắng một bồ rác ở dưới nhà, thế ông
tìm thấy gì?

Poirot:

- Một catalô và một tạp chí cũ.

- Ý nghĩ ông thế nào mà làm vậy? Nếu ai muốn
thủ tiêu một tài liệu gì đáng ngại, không bao giờ lại bỏ vào bồ rác!

- Đúng thế. - Poirot vẫn ôn hòa nói. - Người ta
chỉ vứt những thứ vặt vãnh không quan trọng.

Japp nhìn
Poirot, ngờ vực:

- Thế bây
giờ ông định làm gì? Còn tôi, sẽ có việc của tôi.

- Tôi
tiếp tục đi tìm những vật không quan trọng. Hãy còn một
thùng rác to.

Ngay sau đó, Poirot đi ra; Japp nhìn theo, chán
ngán thốt lên:

- Ông này lẩn thẩn! Lẩn thẩn rồi!

Thanh tra Jameson giữ im lặng, dè dặt không
phát biểu gì, song trong bụng thì nghĩ: “Các ông người nước ngoài đến lạ!”. Và
nói nhỏ với Japp:

- Ra đấy là ông Hercule Poirot mà tôi đã từng
nghe nói?

- Ông ấy là bạn thân của tôi. - Japp nói. -
Trông thế thôi, chứ ông ấy tinh lắm đấy, nhưng dù sao đã bắt đầu có tuổi rồi…

- Vâng, không thể tránh được quy luật.

- Dù sao cũng phải xem ông ta có ý đồ gì trong
đầu.

Japp nói. Và ông lại gần bàn giấy, ngắm kỹ
chiếc bút màu xanh cẩm thạch.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3