Bí mật chiếc bình xanh - Phần 1

Nguồn: vnthuquan.net

Jack Haitinhtơn nhìn theo quả
bóng sau cú đánh hớt chỏm một cách chán nản. Đứng bên quả bóng, anh nhìn lại
điểm phát bóng, ước tính khoảng cách. Mặt anh xị xuống. Vừa thở dài, anh vừa
vụng về vung gậy lên quất hai cái, phạt băng cả khóm bồ công anh lẫn bụi cỏ và
cuối cùng thì nhắm chắc vào quả bóng.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Thật là gay cấn khi bạn ở tuổi
hai mươi bốn và hoài bão của bạn ở đời này giảm bớt sự vụng về trong môn đánh
gôn trong khi vẫn buộc phải dành thời gian và trí tuệ cho việc kiếm sống. Năm
ngày rưỡi trong một tuần, Jack như bị cầm tù trong một thứ lăng tẩm cũ kĩ trong
thành phố. Chiều thứ bảy và chủ nhật được dâng hiến một cách thành tín cho hoài
bão đích thực ở đời và với nhiệt tình mong muốn “tiến bộ”, anh đã thuê phòng
tại một khách sạn nhỏ gần bãi Xtuatơn để anh sáng dậy vào lúc 6 giờ, tập một
tiếng đồng hồ trước khi đáp chuyến tàu 8 giờ 45 về thành phố.

Chỉ có mỗi một trục trặc trong
kế hoạch là hầu như anh không thể đánh trúng được một cái gì vào giờ ấy trong
buổi sáng. Cứ hết một cú vung gậy khuyềnh khoàng lại đến một cú đánh hậu đậu,
và hầu như mỗi quả bóng trước khi vào lỗ cũng phải xơi đến bốn cú vụt.

Jack thở dài, hai tay nắm chặt
gậy và lẩm bẩm câu thần chú: “Tay trái vung thẳng, mắt không rời bóng.”

Anh vặn người, vung gậy và
khựng lại như hóa thạch giữa một tiếng kêu rú xé rách sự bình lặng của buổi
sáng mùa hè.

- Giết người! Cứu tôi với!
Giết người!

Đó là giọng phụ nữ và tiếng
kêu tắt đi như một tiếng thở dài nghẹn ức.

Jack quẳng gậy, lao về phía
tiếng kêu. Tiếng kêu từ đâu đó thật gần. Bãi gôn ở một vùng nông thôn dã hoàn
toàn hoang sơ, chỉ thảng hoặc có đôi ba nóc nhà. Thực tế thì chỉ có mỗi một căn
nhà gần đấy, một căn nhà xinh đẹp mà Jack thường để ý vì vẻ u nhã thời Cựu Thế
giới của nó. Anh chạy về phía căn nhà ấy. Nó khuất sau sườn đất phủ đầy thạch
nam. Anh chạy vòng quanh những bụi thạch nam và chưa đầy một phút đã đứng trước
cánh cổng nhỏ có cài then.

Một cô gái đứng trong vườn, và
trong khoảnh khắc, Jack nảy ra kết luận tự nhiên là chính cô gái đã bật lên
tiếng kêu cứu. Nhưng anh cũng thay đổi ý kiến ngay sau khoảnh khắc đó.

Cô gái tay khoác một cái làn
gần đầy cỏ và rõ ràng là vừa ngẩng lên sau khi đã làm cỏ cho một vạt hoa păng
xê rộng. Jack nhận thấy cặp mắt cô gái cũng giống như những cánh hoa păng xê,
dịu như nhung và đen huyền hơn là xanh. Cả thân hình cô trong bộ đồ lanh dài đỏ
tía cũng như một nhành păng xê vậy.

Cô gái nhìn Jack bằng thái độ
nửa phiền muộn, nửa ngạc nhiên.

- Xin lỗi cô, - Anh nói. - có
phải cô vừa mới kêu cứu không?

- Tôi ấy à? Không hề!

Sự ngạc nhiên thành thật của
cô gái làm Jack bối rối. Giọng cô nhỏ nhẹ, mượt mà, có pha chút âm sắc nước
ngoài.

- Nhưng cô phải nghe thấy chứ.
- Anh kêu lên. - Tiếng kêu chỉ phát lên quanh đâu đây thôi mà!

Cô gái nhìn anh chằm chằm:

- Tôi chẳng nghe thấy gì hết.

Bây giờ thì đến lượt Jack nhìn
chằm chằm vào cô gái. Hoàn toàn không thể tin được là cô ta lại hoàn toàn không
nghe thấy tiếng kêu cứu vào giây phút lâm chung ấy. Nhưng thái độ bình thản
hiển nhiên của cô khiến anh không thể nghĩ là cô đã dối anh.

- Tiếng kêu phát lên từ rất
gần quanh đây. - Anh khăng khăng.

Giờ thì cô gái nhìn anh một
cách nghi ngờ.

- Kêu như thế nào? - Cô gái
hỏi.

- “Giết người! Cứu tôi với!
Giết người!”

- “Giết người! Cứu tôi với!
Giết người!” - Cô gái nhắc lại. - Thưa ông, người nào đó đã trêu ông đấy. Ai có
thể bị giết ở đây được?

Jack nhìn quanh. Ý niệm và và
hình ảnh về một xác chết nằm trong vườn nhạt nhòa đi. Tuy nhiên, anh vẫn hoàn
toàn đoán chắc rằng tiếng kêu anh đã nghe đích thực chứ không phải là tưởng
tượng. Anh nhìn lên cửa sổ của căn nhà. Tất cả đều yên ắng, tĩnh mịch.

- Ông có muốn khám xét nhà
chúng tôi không ạ? - Cô gái hỏi một cách lạnh lùng.

Sự khó chịu không dấu diếm của
cô đã làm Jack càng lúng túng. Anh quay đi.

- Xin lỗi. - Anh nói. - Có lẽ
tiếng kêu từ xa hơn phía trong rừng chăng?

Anh ngả mũ và rút lui. Liếc
lại một lần cuối, anh thấy cô gái bình lặng trở lại công việc nhổ cỏ.

Anh tìm kiếm trong rừng hồi
lâu mà không thấy một biểu hiện gì bất thường đã xảy ra.

Nhưng anh vẫn đinh ninh như
đinh đóng cột là rõ ràng đã nghe thấy tiếng kêu. Cuối cùng, anh bỏ cuộc tìm
kiếm, chạy vội về khách sạn, ngốn ngấu bữa ăn sáng và nhảy ra chuyến tàu 8 giờ
45, chỉ hở có một, hai giây như thường lệ. Ngồi trên tàu lương tâm bắt đầu cắn
rứt anh đôi chút. Đáng lẽ anh phải báo ngay cho cảnh sát nhưng gì đã nghe thấy
chứ? Anh đã không làm thế chỉ vì thái độ hồ nghi của cô gái păng xê mà thôi. Rõ
ràng là cô gái nghi ngờ anh diễn cái trò làm quen - rất có thể cảnh sát cũng
nghĩ như vậy. Có chắc là anh đã nghe thấy tiếng kêu không? Đến bây giờ thì Jack
không còn hoàn toàn chắc chắn như anh đã đinh ninh - phản ứng tự nhiên, do sự
cố gắng nắm bắt lại một cảm giác đã mất. Phải chăng đó là tiếng kêu cứu của một
con chim nào đó từ xa mà đầu óc anh đã uốn nắn thành tiếng kêu của một phụ nữ?

Nhưng anh cáu kỉnh gạt ngay ý
nghĩ đó. Đúng là giọng phụ nữ và anh đã nghe thấy! Anh còn nhớ, anh đã nhìn
đồng hồ vừa trước lúc tiếng kêu vang lên. Lúc đó chắc chắn là khoảng 7 giờ 25.
Đấy là một chi tiết cụ thể, quan trọng đối với cảnh sát, nếu - nếu như điều gì
đó phải được khám phá.

Buổi tối về nhà, Jack lướt qua
tất cả các báo buổi tối, tìm xem có tin tức gì về một tội ác nào đó trong ngày
không. Nhưng chẳng có gì hết và anh cũng không hiểu là mình an tâm hay thất
vọng nữa.

Sáng hôm sau là một buổi sáng
quá ẩm ướt - tới mức nhiệt tình của một tay mê gôn nhất đời cũng phải ẩm xì
luôn. Jack bật khỏi giường vào nhũng phút cuối cùng, trệu trạo bữa sáng, chạy
ra tàu và lại đọc vội các tờ báo. Vẫn chẳng thấy nói gì về một khám phá hãi
hùng nào. Những tờ báo buổi tối cũng vậy.

Kỳ thật, Jack nghĩ, nhưng
tiếng kêu rõ như ban ngày có thể một bọn trẻ nghịch ngợm nào đó đã chơi một trò
tinh quái ở trong rừng chăng.

Sáng hôm sau, anh đi rất sớm.
Khi qua căn nhà nọ, anh liếc thấy cô gái lại nhổ cỏ ở ngoài vườn. Rõ ràng là
một thói quen của cô ta. Anh phát một quả bóng thật tuyệt và thầm mong cô gái
nhìn thấy. Anh đặt bóng lên điểm phát bóng tiếp sau và liếc đồng hồ trên tay.

- Đúng 7 giờ 25. - Anh lẩm
bẩm. Không chừng...

Lời lẩm bẩm đóng băng trên môi
anh. Từ phía sau lưng, lại ré lên tiếng kêu đã từng làm anh kinh hoàng. Giọng
một phụ nữ trong sự hãi hùng vô vọng.

- Giết người! Cứu tôi với!
Giết người!

Jack chạy bổ lại. Cô gái păng
xê đang đứng bên cổng. Cô ngỡ ngàng, bối rối khi Jack chạy thẳng đến một cách
tự tin và kêu lên:

- Lần này thì cô nghe thấy
chứ?

Cặp mắt cô gái mở to vì một
xúc động nào đó mà anh không thể hiểu được, nhưng anh thấy cô lùi lại khi anh
tiến đến và thậm chí còn liếc về phía căn nhà như thể muốn chạy trốn.

Cô gái lắc đầu, nhìn anh chằm
chằm.

- Tôi chẳng nghe thấy gì cả. -
Cô gái nói một cách hờ hững.

Thật chẳng khác gì cô gái đấm
một quả vào giữa mặt anh. Thái độ chân thật của cô quá hiển nhiên khiến anh
không thể không tin cô. Tuy nhiên, anh không thể tưởng tượng ra tiếng kêu ấy
được - anh không thể - anh không thể. Anh nghe cô gái nói với một giọng ôn tồn
đượm đầy trắc ẩn.

- Hình như ông bị đau đầu, có
phải không ạ?

Trong chớp mắt, anh hiểu ngay
thái độ sợ hãi và luôn luôn nhìn lại căn nhà của cô gái. Hẳn cô cho là anh mắc
chứng hoang tưởng.

Và rồi, ý nghĩ hãi hùng dội
xuống người anh như một gáo nước lạnh: cô nói đúng chăng? Anh bị bệnh ảo giác
ư? Với ý tưởng hãi hùng đó ám ảnh, anh quay người, ủ rũ bước đi mà không nói
lấy một lời. Cô gái nhìn anh, thở dài, lắc đầu rồi lại cúi xuống nhặt cỏ.

Jack dũng cảm tự lý giải vấn
đề. Nếu mình lại nghe thấy tiếng kêu chết tiệt ấy vào 7 giờ 25, anh tự nhủ, thì
rõ là mình đã mắc chứng ảo giác. Nhưng mình sẽ chẳng nghe thấy nữa.

Cả ngày anh bần thần rồi đi
ngủ sớm và quyết định sáng hôm sau sẽ đưa vấn đề ra thử nghiệm.

Ở trường hợp như vậy thì cũng
tự nhiên thôi - anh trằn trọc đến quá nửa đêm và cuối cùng thì ngủ thiếp đi, 7
giờ 20 anh mới ra khỏi khách sạn và chạy ngay đến bãi gôn. Anh nhận thấy là anh
không thể đến đúng cái chỗ ma quái kia vào 7 giờ 25, nhưng chắc chắn nếu tiếng
kêu chỉ đơn giản là một ảo giác thì anh có thể nghe thấy nó ở bất cứ đâu. Anh
tiếp tục chạy, mắt không rời đồng hồ đeo tay.

7 giờ 25. Từ rất xa dội lại
tiếng kêu của một phụ nữ. Lời không rõ, nhưng anh đoán chắc đó vẫn là tiếng kêu
anh đã nghe thấy, và nó vẫn phát ra từ một điểm, một nơi nào đó quanh căn nhà
nọ.

Thật là kỳ, thực tế này làm
anh vững dạ. Cuối cùng thì rất có thể đó là một trò nghịch ngợm tinh quái. Biết
đâu đấy, có thể chính cô gái chơi khăm anh. Anh lấy lại tư thế, rút gậy trong
túi gôn ra. Anh có thể chơi một vài bàn hướng về phía căn nhà.

Cô gái vẫn ở trong vườn như
thường lệ. Sáng nay cô ngẩng lên và khi anh ngả mũ chào thì cô nói: “Chào ông”
một cách e lệ. Anh cảm thấy cô gái đáng yêu hơn bao giờ hết.

- Hôm nay trời đẹp đây chứ? -
Jack nói một cách vui vẻ mà bụng thì rủa thầm cái chán nản không thể tránh khỏi
của khung cảnh.

- Vâng, đúng như vậy, trời đẹp
lắm.

- Rất tốt cho vườn tược chứ
cô?

Cô gái mỉm cười, để lộ một lúm
đồng tiền mê hồn.

- Ồ, không! Hoa của tôi cần
mưa cơ. Ông xem kìa, hoa héo hết cả!

Jack đáp lại cử chỉ tự nhiên
của cô gái, bước đến chỗ hàng rào thấp ngăn vườn với bãi bóng, nhìn vào.

- Hoa đẹp cả đấy chứ. - Anh
nhận xét một cách vụng về vì bắt gặp cái nhìn thoáng thương hại của cô gái.

- Nắng thật là tuyệt, phải
không ông? - Cô gái nói. - Vì đối với hoa thì có nắng cũng vẫn có thể tưới
được, chứ với người thì nắng vừa tốt cho sức khoẻ vừa chữa được bệnh nữa. Hôm
nay tôi thấy ông khá hơn nhiều.

Giọng đầy khích lệ của cô gái
càng làm Jack phiền muộn hơn. Khỉ thật, anh tự nhủ. Chắc chắn cô ta đang muốn
chữa bệnh cho mình bằng ám thị.

- Tôi hoàn toàn khoẻ mạnh. -
Anh nói, giọng đầy kích động.

- Vậy thì tốt. - Cô gái đáp
nhanh và dịu dàng.

Anh chơi một vài bàn nữa rồi
vội về ăn sáng. Ngồi ăn, anh cảm thấy, không phải là lần đầu, sự chăm chú gần
như theo dõi của một người đàn ông ngồi bàn bên cạnh. Ông ta là một người đứng
tuổi với một bộ mặt đầy quyến rũ và đầy sức thuyết phục. Một chòm râu đen, một
cặp mắt xám, sắc như nước và phong độ thư thái, đường hoàng của ông ta đã đặt
ông vào tầng lớp trên trong giới chuyên môn. Tên ông ta, Jack có biết, là
Lavinhtơn và anh cũng có nghe mang máng người ta đồn ông ta là một chuyên gia y
tế nổi tiếng. Nhưng Jack không phải là khách thường xuyên của phố Haly nên cái
tên ấy cũng chẳng can dự gì đến anh.

Nhưng sáng nay, anh thấy rất
rõ mình đang bị quan sát một cách thầm lặng, và điều đó làm anh hơi sợ. Chả lẽ
điều bí mật của anh lại lồ lộ trên mặt để mọi người đều thấy được sao? Người
đàn ông này, do kinh nghiệm nghề nghiệp, biết được có một cái gì đó trong chất
xám của não anh chăng?

Anh rùng mình vì ý nghĩ ấy. Có
thật không? Có thật anh hóa dại không? Chuyện này là một ảo giác hay là một trò
chơi khăm?

Bỗng anh nghĩ ra một giải pháp
rất đơn giản để thử nghiệm. Từ trước, anh vẫn chỉ có một mình trên sân cỏ. Giả
thử có một người nào đó cùng đi với anh? Như vậy thì một trong ba điều có thể
xảy ra: tiếng kêu có thể câm bặt; cả hai có thể cùng nghe thấy tiếng kêu; hoặc
có thể chỉ có mình anh nghe thấy tiếng kêu.

Tối hôm đó, anh bắt đầu thi
hành kế hoạch. Anh muốn Lavintơn cùng đi với anh. Họ bắt chuyện nhau một cách
dễ dàng - người đàn ông lớn tuổi hình như chỉ chờ có thế. Rõ ràng là vì một lý
do nào đó Jack làm ông ta quan tâm. Ông ta nhận cùng chơi một vài bàn trước bữa
ăn sáng một cách dễ dãi và tự nhiên. Họ nhất trí bắt đầu vào sáng hôm sau.

Họ ra đi trước lúc 7 giờ một
chút. Đó là một ngày lý tưởng, trời cao thăm thẳm, yên ắng mà cũng không quá
nóng. Ông bác sĩ chơi rất đẹp, còn Jack thì quá chật vật. Đầu óc anh căng ra
đón cơn khủng hoảng sắp tới. Anh liên tục liếc trộm đồng hồ. Họ chơi đến điểm
phát bóng thứ bảy - giữa điểm này và lỗ là căn nhà - khoảng 7 giờ 20.

Cô gái, như thường lệ, vẫn ở
ngoài vườn. Cô không ngẩng lên khi họ đi qua.

Hai quả bóng nằm trên sân cỏ.
Bóng của Jack nằm gần lỗ, còn bóng của ông bác sĩ nằm xa hơn một chút.

- Thế chứ. - Lavinhtơn nói. -
Còn một cú cuối cùng nữa thôi!

Ông cúi người tính đường bóng.
Jack đứng trơ như phỗng, mắt dán vào đồng hồ. Lúc đó là đúng 7 giờ 25 phút. Quả
bóng lăn nhanh trên bãi cỏ, dừng lại bên miệng lỗ ngập ngừng, rồi rơi xuống lỗ.

- Tuyệt! - Jack nói. Giọng anh
vừa khàn vừa lạc hẳn đi. Anh đẩy chiếc đồng hồ đeo tay cao lên cánh tay với một
cái thở dài nhẹ nhõm. Không có gì xảy ra cả. Cơn mê thế là tan.

Họ dừng một chút trước điểm
phát bóng thứ tám. Jack nhồi tẩu thuốc rồi châm lửa với những ngón tay hơi run.
Một sức nặng khủng khiếp đã được nhấc khỏi đầu anh.

- Trời ơi, hôm nay thật là một
ngày tuyệt diệu! - Anh vừa nhận xét vừa nhìn quang cảnh phía trước một cách mãn
nguyện. - Tiếp tục đi, ông Lavinhtơn, đến lượt ông đấy.

Và nó đã đến. Đúng vào giây
khắc ông bác sĩ vụt quả bóng. Một giọng phụ nữ ré lên trong hấp hối:

- Giết người! Cứu tôi với!
Giết người!

Chiếc tẩu rơi khỏi bàn tay
không hồn của Jack khi anh quay phắt về phía tiếng kêu và rồi, chợt nhớ lại,
anh nhìn chằm chằm vào người bạn mình. Lavinhtơn đang nheo mắt nhìn suốt bãi
bóng.

- Có lẽ phát bóng hơi nhẹ,
bóng chỉ đến gần lỗ là cùng.

Ông ta không nghe thấy gì cả!

Jack thấy mọi vật xung quanh
quay tít. Anh bước được một, hai bước chòng chành. Khi tỉnh lại, anh đang nằm
trên một vạt cỏ ngắn và Lavinhtơn thì đang cúi nhìn anh.

- Đấy, được rồi, tốt rồi!

- Tôi làm sao thế?

- Anh bị choáng, anh bạn trẻ
ạ, đừng có quá cố gắng đến thế.

- Lạy chúa! - Jack thều thào.

- Sao thế? Có chuyện gì trong
đầu phải không?

- Tôi sẽ kể cho ông nghe ngay
tức khắc, nhưng tôi có điều muốn hỏi ông trước đã.

Ông bác sĩ châm tẩu thuốc của
mình và ngồi xuống bên anh.

- Anh có thể nói bất cứ điều
gì anh muốn. - Ông nói một cách vỗ về.

- Ông đã theo dõi tôi hai, ba
hôm nay. Vì sao?

Lavinhtơn hơi nheo mắt.

- Đó là một câu hỏi gay cấn.
Nhưng anh biết đấy, mọi người đều bình đẳng trong việc nhìn nhau chứ.

- Đừng né tôi. Tôi thành thực
đấy. Vì sao thế? Tôi hỏi vì một lý do quan trọng.

- Tôi sẽ trả lời anh hoàn toàn
thành thực. Tôi nhận thấy ở anh tất cả những biểu hiện của một người đang đánh
vật với một cảm giác căng thẳng đến cực độ và nó làm tôi không thể không muốn
biết sự căng thẳng ấy là cái gì.

- Tôi có thể nói để ông biết
điều đó một cách dễ dàng. - Jack nói một cách cay đắng. - Tôi bị điên!

Anh dừng lại đột ngột, nhưng
lời tuyên bố của anh dường như chẳng gây được một sự kinh ngạc hay một sự lưu
tâm nào như anh chờ đợi. Anh nhắc lại:

- Tôi nói để ông biết là tôi
bị điên mất rồi!

- Kỳ thật! - Lavinhtơn lẩm
bẩm. - Lạ lùng thật!

Jack cảm thấy phẫn nộ:

- Có lẽ đối với ông thì chỉ có
thế thôi. Cánh thầy thuốc các ông nhẫn tâm thật.

- Đừng, đừng, anh bạn trẻ, anh
nói lung tung quá. Này nhé, mặc dù tôi đã có bằng cấp, nhưng tôi không hành
nghề. Nói đúng hơn, tôi là một bác sĩ, nhưng không phải là bác sĩ của cơ thể.

- Bác sĩ tâm thần?

- Đúng, nhưng đúng hơn nữa,
tôi tự coi mình là bác sĩ của tâm hồn.

- Ồ!

- Tôi hiểu sự miệt thị trong
giọng anh. Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải dùng một từ nào đó để biểu thị cái cội
nguồn khiến nó có thể đước phân biệt và tồn tại độc lập với khung vỏ của nó là
cơ thể. Anh biết đấy, anh bạn trẻ ạ, người ta phải chung sống hòa bình với linh
hồn. Đấy không phải chỉ là một thuật ngữ tôn giáo do các giáo sĩ bịa ra. Chúng
ta thì gọi nó là tâm thần, là cái tôi vô thức, hay là bất cứ thuật ngữ nào mà
anh thích. Anh vừa mới bẳn lên với tôi, nhưng tôi đoán chắc với anh là tôi thực
sự kinh ngạc trước một thanh niên hoàn toàn bình thường, hoàn toàn cân bằng như
anh, lại có thể bị chứng ảo giác, lại có thể mất trí.

- Tôi mất trí rồi, hoàn toàn
điên rồ rồi.

- Anh bỏ qua cho, nhưng tôi
không tin điều đó.

- Tôi bị ảo giác.

- Sau bữa ăn tối?

- Không, vào buổi sáng.

- Không thể thế được. - Ông
bác sĩ vừa nói vừa châm tẩu thuốc vừa tắt.

- Tôi nói cho ông biết là tôi
nghe thấy những điều mà không ai nghe thấy cả.

- Trong một ngàn người, có thể
có một người nhìn thấy cả bốn vệ tinh của sao Thổ. Chỉ vì chín trăm chín mươi
chín người không trông thấy, thì cũng không phải là lý do để hoài nghi sự tồn
tại của các vệ tinh này, và rõ ràng là cũng không có lý do gì để bảo người thứ
một ngàn là điên.

- Bốn vệ tinh của sao Thổ là
một thực tiễn đã được khoa học chứng minh.

- Rất có thể là những ảo giác
của hôm nay sẽ là những thực tiễn khoa học được chứng minh vào ngày mai.

Thái độ tự tin một cách bình
thản của Lavinhtơn có hiệu lực đối với Jack. Anh cảm thấy nhẹ hẳn người và vui
vẻ hẳn lên. Ông bác sĩ chăm chú nhìn anh giây lát và gật đầu.

- Đấy, vấn đề đối với cánh trẻ
các anh là các anh cứ một mực cho rằng chẳng có gì có thể tồn tại ngoài triết
lý của mình và khi điều gì đó xảy đến, hất các anh ra khỏi thứ triết lý chủ
quan đó là các anh cũng lộn nhào luôn. Nào, bây giờ thì cần phải nghe tất cả
duyên cớ để tin được rằng anh đang phát rồ, rồi thì chúng ta mới quyết định có
nhốt anh lại hay không.

Trung thành tới mức tối đa,
Jack kể lại cả một chuỗi các sự kiện.

- Nhưng có điều tôi không
hiểu, - Anh chấm dứt câu chuyện. - là tại sao sáng nay nó lại đến vào lúc 7 giờ
30, chậm 5 phút.

Lavinhtơn suy nghĩ một, hai
phút.

- Đồng hồ anh bây giờ là mấy
giờ? - Ông ta hỏi.

- Tám giờ kém mười lăm. - Jack
xem đồng hồ, trả lời.

- Thế thì đơn giản thôi. Đồng
hồ của tôi là tám giờ kém hai mươi. Đồng hồ anh nhanh năm phút. Đấy là một điểm
rất thú vị và rất quan trọng - đối với tôi. Thực tế thì nó là vô giá.

- Vì sao?

Jack bắt đầu hứng thú.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3