Thiên đường có thể đợi - Chương 34

Chương 34

CHỦ NHẬT, NGÀY 12 THÁNG NĂM -
NGÀY THỨ MƯỜI SÁU

Đó sẽ là ngày Chủ nhật tuyệt nhất đời tôi
(hay đời sống chết, sao cũng được), tôi chỉ biết thế. Triển lãm Star
Trek
là một ý tưởng tuyệt
vời. Thật hào hứng khi nói về nó. Archie không phải là fan hâm mộ của Star Trek
thì có sao chứ! Điều đó chẳng hề làm cho ngày hôm đó bớt tuyệt vời. Ngay khi
tôi phát hiện ra Sally dưới lớp ngụy trang Klington, tôi biết vận hạn của mình
đã qua. Tôi lên mạng tìm kiếm người yêu cho Archie trong khi đó cô ấy lại ở
ngay trước mặt. Vậy là Archie có nguyên một ngày bẽn lẽn và cười vui vẻ trước cảm
tưởng của tôi về thuyền trưởng Krik, nhưng cuộc hẹn ăn tối là để cho anh ta và
Sally có thể chuyện trò trong một khung cảnh thích hợp hơn. Thử thách gian nan.
Tôi sắp đến đích rồi.

Tôi là người đầu tiên đến quán Kung Po,
ngay sau đó là một Archie đẫm mồ hôi.

“Tôi đến trễ à?” anh ta chạy vội đến bàn và
nhìn đồng hồ. “Xin lỗi, đột nhiên tâm tính bà thay đổi thất thường ngay trước
khi tôi đi. Tôi định không đến, nhưng tôi không chịu được ý nghĩ bỏ cô ngồi đây
một mình thắc mắc lý do vì sao tôi cho cô leo cây. Cô thật sự nên có một cái điện
thoại di động, Lucy.”

“Ừ, ừ,” tôi đáp lại trong lúc anh ta cởi áo
khoác và ngồi xuống. “Từ từ, thở đi đã nào Archie.”

Tôi rót rượu vào ly Archie và anh ta gật đầu
cảm ơn.

“Xin lỗi Lucy, chỉ là tôi hơi căng thẳng
chút thôi. Tối qua tôi lên mạng mấy tiếng liền để tìm việc. Có rất nhiều việc,
nhưng mất rất nhiều thời gian để điền các mẫu đơn và tôi thì cần việc gấp vì là
trụ cột kinh tế chính trong gia đình.”

“Vậy là chắc chắn anh sẽ không quay lại
công ty Máy Vi Tính Bitz?” tôi hỏi.

Archie phun chỗ rượu trong miệng. “Cô đang
đùa phải không?”

“Xin lỗi, ý tôi không phải là anh nên quay
lại. Tất nhiên là anh nên nghỉ, tôi chỉ muốn khẳng định thôi.”

Nếu thứ Hai Archie không quay lại làm việc,
thì tôi cũng chẳng còn việc gì ở đó. Tôi có số di động của anh ta, và Archie có
số điện thoại bàn nhà tôi, vậy là chúng tôi dễ dàng liên lạc với nhau. Vấn đề ở
đây là Sally. Theo những gì tôi biết thì họ chưa cho nhau số điện thoại và nếu
không có những mẩu trao đổi ngắn gọn khi cô ấy mang bánh sanwich mỗi ngày thì họ
sẽ nhanh chóng mất liên lạc. Đó là lý do mà cuộc hẹn ăn tối này rất quan trọng.
Nhân tiện nói về Sally thì cô ấy đâu rồi nhỉ? Tôi nhìn đồng hồ của mình.

“Chúng ta có nên gọi món?” Archie hỏi, cầm
thực đơn lên. “À, nhà hàng có tặng miễn phí bánh mì chiên tôm. Món khoái khẩu của
tôi.”

“Thật ra thì chúng ta còn đợi một người nữa,”
tôi nhìn ra cửa.

“Chúng ta sao?” Anh ta liếc nhìn tôi qua
mép trên tờ thực đơn.

Tôi giữ kín việc mời Sally vì không muốn
làm anh ta hoảng sợ. Rõ ràng là cô ấy thích Archie, nhưng tôi không chắc lắm về
tình cảm anh ta dành cho Sally. Đó là chưa kể đến chút rắc rốì nho nhỏ là anh
ta thích tôi.

“Tôi cũng mời Sally nữa,” tôi nói với vẻ thản
nhiên, với lấy tờ thực đơn của mình. “Hy vọng là anh không phật ý.”

“Sally,” Archie cau mày. “Cô đang tính gì vậy
Lucy?”

“Không có gì,” tôi nói dối. “Tôi chỉ nghĩ
là ăn tối cùng nhau cũng là ý hay. Tôi biết Sally và tôi bất đồng quan điểm,
nhưng hôm qua nói chuyện với cô ấy rất vui, vì vậy tôi nghĩ nên mời cô ấy.”

“Cô nên nói với tôi,” Archie lau mồ hôi
trên trán. “Nếu tôi biết Sally cũng đến, tôi sẽ không quá lo lắng về việc để cô
ngồi một mình.”

“Xin lỗi, tôi chỉ quyết định vào phút chót
và dù sao đi nữa thì cô ấy vẫn chưa đến đúng không nào? Nếu không có anh thì
tôi vẫn phải ngồi một mình.”

Archie không nói gì mà chỉ gấp thực đơn lại,
khoanh tay và nhìn lên trần nhà. Tuyệt thật. Giờ thì anh ta làm mình làm mẩy với
tôi. Tôi nhìn chằm chằm ra cửa, cầu mong Sally bước qua ngưỡng cửa. Tôi cần cô ấy
hơn bao giờ hết, để làm cho không khí bớt căng thẳng.

Rốt cuộc lúc tôi đang chuẩn bị lấy miếng
bánh mì chiên tôm cuối cùng mà nhà hàng mời thì cô ấy cũng bước chân vào.

“Wow,” tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt miếng
bánh xuống lại.

Sally trông thật khác trong gam màu đen và
bạc. Cô ấy mặc váy ngắn trên bắp đùi, giày cao gót màu đen đính pha lê nhỏ xíu.
Cô ấy búi tóc cao trên đỉnh đầu, kẻ mắt bằng phấn côn[1] và tô môi đỏ mọng. Cô ấy
tươi cười rạng rỡ trên đường đi về phía chúng tôi.

[1] Một loại phấn
đen đánh mi mắt của người Ai Cập.

“Chào Sally,” tôi đứng dậy hôn lên má cô ấy.
“Cô trông khác quá!”

Archie há hốc miệng nhìn cô ấy, một mẩu
bánh mì dính trên môi dưới.

“Xin lỗi, xin lỗi,” Archie lấy mẩu khăn giấy
lau miệng lúc đứng lên. “Tôi quên mất phép lịch sự. Sally, cô trông quá đẹp.”

Sally cười ngượng ngùng và ngồi xuống chiếc
ghế Archie kéo ra cho cô ấy.

“Tôi cảm thấy thật lố bịch,” cô ấy nói khi
Archie đã an vị. “Hai người mặc đồ bình thường, còn tôi thì ăn vận quá trang trọng.”

“Cô đẹp lắm. Thành thật mà nói thì tôi mặc
đồ jean đi ăn tối như thế này là cẩu thả.”

Archie ngắm Sally không chớp mắt, tờ thực
đơn sắp rớt trên tay, và rồi quay sang nhìn tôi.

“Tôi nghĩ cả hai đều đẹp,” anh ta nhận xét.
Tôi không thể đọc được cảm xúc trong đôi mắt Archie.

“Anh cũng vậy Archie,” Sally khen. “Màu xanh thật sự rất hợp với anh.”

Archie đỏ mặt và chúi mắt nhìn khăn trải
bàn.

“Dùng rượu không Sally?” tôi cầm chai rượu
chỉ về phía cái ly rỗng của cô ấy.

Chúng tôi đang dùng món khai vị với bánh mì
chiên tôm, gà nướng xiên kiểu Thái, sườn ram thì điện thoại của Archie đổ
chuông. Sally đang chỉ cho tôi và Archie những câu chửi bằng tiếng Hoa và cười
nắc nẻ trước cách phát âm của chúng tôi.

“Xin lỗi các quý cô,” Archie đặt miếng bánh
mì đang ăn dở lên đĩa. “Tôi phải trả lời điện thoại.”

Sally và tôi ngừng cười và nhìn anh ta lục
lọi trong ba lô tìm điện thoại.

“Chào bà,” anh ta trả lời.

Tôi cảm thấy tim mình như rớt ra ngoài.

“Vâng thưa bà,” anh ta nói tiếp.

Tôi có thể nghe được giọng nói oang oang của
bà Archie, nhưng không nghe rõ bà ta đang nói gì.

“Có một cái đèn pin trong phòng ngủ của
cháu. Sao ạ? Vâng, cháu biết… không, tất nhiên… nhất định… khoảng nửa tiếng nữa
cháu sẽ về. Vâng. Chào bà.” Anh ta cau mày tắt điện thoại rồi cất lại trong ba
lô.

“Chuyện gì vậy?” tôi cố ra vẻ thản nhiên.

“Là bà,” anh ta đẩy đĩa của mình ra. “Đột
nhiên cúp điện và bà không muốn kiểm tra cầu dao vì sợ điện giật.”

Cái gì? Ngay cả tôi cũng biết bật cầu
dao thì chẳng thể làm đau ai.

“Anh đùa chắc?” tôi hỏi.

Archie lắc đầu. “E là không. Cầu thang lên nhà tắm tối thui và bà đã nhịn tiểu
cả nửa tiếng rồi. Bà nói bà không thể nhịn lâu hơn nữa.”

“Anh có quay lại không?” Sally hỏi, cô ấy vẫn
mỉm cười.

“Có lẽ không,” Archie nhìn đồng hồ. “Tôi về
nhà, bật cầu dao và quay lại đây thì đã mười giờ, lúc đó đã xong món chính rồi.”

Mặt Sally buồn thiu. “Anh không quay lại
dùng món tráng miệng hay cà phê sao?”

“Tôi thành thật xin lỗi,” Archie đứng dậy,
mặc áo khoác vào. Anh ta rút vài tờ tiền ra khỏi ví và đặt cạnh đĩa của mình.
“Chúng ta có thể hẹn ăn tối vào lúc khác.”

“Cũng được.” Sally đứng dậy và hôn lên má
anh ta. “Giờ này tuần sau thì sao? Lucy? Cô đi được không?”

Tôi gõ gõ ngón tay lên thành ly rượu của
mình. Tôi không có một tuần. Nếu hết ngày thứ Sáu này Archie không nhận ra
Sally là một nửa của mình thì nhiệm vụ của tôi đi tong. Tôi sẽ bị ném khỏi
thiên đường dù có muốn hay không, và sẽ không bao giờ được gặp lại Dan nữa.
Anna sẽ vồ lấy anh ấy và tôi sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Lucy, Lucy nào? À, cô gái
tôi từng hẹn hò…

“Lucy,” Archie hỏi khi thấy tôi rót thêm một
ly rượu nữa cho mình. “Cô ổn chứ?”

Tôi lắc đầu. “Quay về với bà anh đi Archie.
Bà cần anh. Tuần tới tôi sẽ gọi cho anh sau, được chứ?”

“Cảm ơn vì đã thông cảm, Lucy.” Anh ta đi
vòng qua bàn và hôn lên má tôi.

“Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Tôi
hỏi lúc anh ta dợm bước về phía cửa.

“Dĩ nhiên là được.” anh ta quay lại.

“Bà có biết tối nay anh hẹn ăn tối với tôi
không?”

Anh ta mỉm cười. “Dĩ nhiên là biết.”

Tôi đoán đâu có sai.

“Chuyện là sao vậy?” Sally hỏi ngay sau khi
tiếng chuông cửa vang lên và Archie khuất dạng. “Sao trông cô quá bực mình vì
Archie về với bà? Đâu có gì nghiêm trọng đâu. Tuần tới chúng ta có thể đi ăn tối
nữa mà.”

“Chỉ là tối nay tôi trông đợi rất nhiều
thôi.” Tôi đẩy đĩa ra, sự ngon miệng đã biến mất.

Sally nghịch cái kẹp bướm của mình, cầm ly
rượu lên, đặt xuống, rồi cắn ngón tay cái.

“Tôi có thể hỏi cô vài câu không Lucy?”
Sally ngước nhìn tôi qua đôi lông mi giả.

“Cô cứ hỏi.”

“Cô và Archie yêu nhau hả?”

Tôi cười vang. “Tất nhiên là không! Sao cô
lại có ý nghĩ đó kia chứ?”

Cô ấy lại cắn móng tay. “Vì hai người như
hình với bóng kể từ khi cô đến Công ty Bitz,” Sally lẩm bẩm. “Mọi người đều
nghĩ hai người là một cặp.”

“Không có đâu. Chúng tôi chỉ là bạn.”

“Ôi, tạ ơn Chúa!” Sally thở dài và ngồi dựa
vào lưng ghế. “Cô không biết tôi nhẹ nhõm như thế nào đâu.”

“Sally, có phải cô…?”

Phục vụ xuất hiện, nhướng chân mày trước lượng
thức ăn chúng tôi đã dùng và nhanh chóng dọn dẹp bàn. Lúc anh ta khuất dạng với
chỗ đĩa bẩn, tôi nói tiếp.

“Sally, cô yêu Archie phải không?”

“Đúng.” Cô ấy cắn môi, dấu răng hằn trên lớp
son. “Tôi đã yêu anh ấy kể từ khi bắt đầu công việc mời bánh sandwich ở Công ty
Bitz.”

“Ôi, Sally,” tôi rướn qua bàn chạm vào tay
cô ấy. “Tôi thấy thật tuyệt. Sao cô không thổ lộ với anh ấy tình cảm của mình?”

Sally nhún vai. “Tôi biết tôi xấu xí,
nhưng…”

Tôi cười. To con, hung dữ và thân thiện thì
còn có thể, nhưng xấu xí ư? Chắc chắn là không.

“Nhưng tôi rất nhát mỗi khi dính dáng đến
đàn ông,” cô ấy rầu rĩ. “Tôi thích họ mở lời trước. Tôi thuộc tuýp cổ điển.”

“Archie cũng cổ hủ như vậy,” tôi nói thẳng.

“Tôi biết, và tôi rất thích điểm đó của anh
ấy, nhưng tôi không ngốc, Lucy. Tôi biết anh ấy thích cô.”

“Không, không phải.”

“Có,” cô ấy ngồi thẳng lên và cúi về phía
tôi. “Anh ấy cạo râu vì cô. Thậm chí anh ấy còn cắt hết mái tóc đẹp. Đó là lý
do hôm bữa tôi nổi giận với cô. Anh ấy làm thế vì anh ấy nghĩ như vậy sẽ làm cô
thích anh ấy nhiều hơn.”

“Không phải đâu,” tôi nói dối. “Archie nói
với tôi là anh ấy cô đơn và tôi chỉ đang giúp anh ấy gặp gỡ ai đó. Tôi nghĩ nếu
tôi làm cho anh ấy trông khá hơn thì phụ nữ sẽ thấy Archie hấp dẫn.”

“Nhưng tôi chỉ thấy anh ấy hấp dẫn khi là
chính mình thôi.”

“Tôi không biết, Sally. Tôi ước gì mình biết
trước.”

Phục vụ lại xuất hiện, lần này mang ra món
chính. Anh ta nhìn cái ghế trống của Archie với vẻ mặt rất kì lạ, nhưng vẫn đặt
món mì xào tôm vào chỗ đó. Sally lấy dĩa chọc chọc vào món gà của mình và thở
dài.

“Không quan trọng. Archie không thích tôi
như cách tôi nghĩ về anh ấy. Anh ấy chỉ nhìn tôi như một con bé mời sandwich lắm
mồm.”

Tôi lấy nĩa găm một miếng nấm, cho vào miệng
và chậm rãi nhai trong khi hàng trăm ý nghĩ chạy đua trong đầu. “Tôi nghĩ anh ấy
có thích cô, chỉ là chưa nhận ra điều đó thôi.”

“Thật sao?” Sally nhìn tôi không chớp, mắt
mở to. “Không phải cô nói cho qua đấy chứ?”

“Không, tôi nghĩ anh ấy thật sự thích cô.
Anh ấy chỉ cần nhận ra nhiều như thế nào.”

Và anh ấy cần ngừng phải lòng mình, tôi
nghĩ, nhưng không nói ra.

“Làm cách nào?” Sally phấn khởi hỏi. “Chúng
ta có thể làm cách gì để điều đó xảy ra đây?”

Tôi lắc đầu. Tôi thật sự không biết phải
làm sao.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3