Thiên đường có thể đợi - Chương 31

Chương 31

“Xin lỗi,” tôi lao vào nhà hàng Kung Po,
túm lấy người phục vụ đầu tiên mình thấy. “Tôi đến gặp bạn - Dan Harding và
Anna Cowan. Họ còn ở đây không?”

“Đi theo nhóm hay bàn cho hai người?” người
phục vụ hỏi lại, vặn vẹo thoát ra và nhìn tôi chằm chằm.

“Chỉ hai người.”

“Giờ chẳng có cặp nào ở đây cả.” Cô ta đưa
tay chỉ vào những chỗ trống xung quanh. “Vị khách cuối cùng vừa về.”

“Nhưng…”

Cô ta đuổi tôi bằng cái gật đầu cụt lủn và
xoay lưng đi.

“Có cặp nào đặt chỗ vào tối muộn không?”
tôi lao tới chặn, suýt va phải con rồng được đặt trên một cái trụ ngay giữa
phòng, chắn mất đường xuống bếp của cô ta. “Làm ơn, kiểm tra giúp tôi. Làm ơn
đi, chuyện này quan trọng lắm.”

“Không có cặp nào cả,” cô ta nheo đôi mắt
đen nhìn mái tóc đẫm nước mưa và đôi giày dính bùn của tôi. “Chỉ còn bàn đặt
cho tám người lúc mười giờ.”

“Cô có thể mô tả khách đã đến không?” Tôi
đánh liều hỏi. “Có người đàn ông nào cao, tóc đen và một cô gái tóc vàng
không?”

Cô phục vụ nhún vai. “Có thể có, có thể
không. Nhiều cặp đến và đi. Tôi chỉ là phục vụ, không phải Colombo tài ba.”

Cô ta chẳng giúp được gì, nói thêm nữa với
cô ta chỉ làm tốn thời gian quý giá.

“Cảm ơn cô,” tôi vội vã ra khỏi quán,
chuông cửa kêu leng keng phía sau khi tôi bước chân lên hè phố ẩm ướt.

Dan và Anna đã đi đâu nhỉ? Nếu tôi chỉ mới
chậm chân một chút thì có lẽ có thể bắt kịp họ. Tôi hết nhìn sang trái lại sang
phải tìm manh mối. Ga tàu điện ngầm nằm ở bên phải chỉ cách chỗ tôi đứng vài
mét, còn trạm xe buýt thì tít cuối đường. Anna sống gần ga điện ngầm đường
Baker nên không thể đi bằng xe buýt, vì vậy cô ấy sẽ về bằng tàu điện ngầm, còn
Dan sẽ đón xe buýt hoặc taxi. Nhưng lỡ như họ không chia tay rồi về nhà thì
sao? Lỡ như họ đến một quán bar trên đường West End hoặc nơi nào khác thì sao?
Tôi sẽ không bao giờ tìm được họ. Tôi đến quá trễ.

Tôi khép chiếc áo khoác mỏng chặt hơn và
rùng mình. Mưa ngày càng nặng hạt và tôi cần chỗ nào đó để suy nghĩ trước khi
quay trở về Ngôi Nhà Dành Cho Những Ai Muốn Trở Thành Ma. Tôi băng qua đường chạy
đến trạm xe buýt, len lỏi qua đám sinh viên đang đứng trú mưa. Xe ô tô làm bắn
tung tóe những vũng nước trên đường, làm ướt sũng những ai dám cả gan đi bộ
trên lề đường. Mọi người trú mưa dưới bất cứ mái che nào, bất cứ thứ gì họ có
được. Thậm chí lối ra vào của trạm xe điện ngầm cũng đông nghẹt, nhưng có một
phụ nữ nhất quyết tách ra, bước đi trong màn mưa. Tôi nhìn cô ta len lỏi qua
đám đông, loạng choạng bước xuống đường, túi xách tay đeo bên người, mái tóc
vàng hoe.

Đó chính là Anna!

Và cô ấy đang bước vào quán Kung Po’s.

Tôi chạy nhanh qua đường, len lỏi qua dòng
xe ô tô và xe máy, tim đập thình thịch lúc do dự đứng bên ngoài cửa hàng quần
áo sát cạnh nhà hàng. Tại sao Anna lại đi vào trong nhà hàng? Có lẽ cô phục vụ
đã nói dốì và có một đôi đặt bàn lúc mười giờ. Dan cũng đang trên đường đến
sao?

Tôi chỉ vừa định lẻn vào nhà hàng thì tiếng
chuông của nhà hàng King Po’s lại vang lên và Anna bước ra, tai nghe điện thoại.

“Jess,” cô ấy đang nói. “Xin lỗi không nghe
điện thoại của cậu. Tớ ra ngoài với Dan, và lúc về tớ để quên điện thoại trên
bàn. Đi được nửa đường về thì tớ mới sực nhớ.”

Có một khoảng ngừng lúc Jess trả lời.

“Gượm đã,” Anna cắt ngang. “Mọi thứ rất tốt
đẹp. Đợi tớ một chút được không? Đừng đi đâu hết. Tớ có rất nhiều chuyện muốn kể
với cậu.”

Anna rảo nhanh, đôi giày cao gót gõ lóc cóc
trên hè phố sũng nước và tôi đi theo sau, đầu cúi xuống. Lúc đi ngang một cái
túi đựng đầy báo miễn phí, tôi lấy một tờ và che trước mặt sao cho vẫn nhìn thấy
gót chân ở phía trước lúc cô ấy bước vào nhà ga xe điện ngầm Swiss Cottage, dựa
vào một bức tường. Tôi nép sát giữa hai máy soát vé, đủ gần để nghe câu chuyện
Anna đang nói với Jess, nhưng cũng đủ xa để không làm cô ấy chú ý đến người phụ
nữ ướt như chuột đứng giữa một vũng nước mưa đang chúi mũi vào tờ báo.

“Có,” Anna đang nói. “Thật ra Dan dường như
vui vẻ hơn nhiều so với lần cuối cùng tớ gặp anh ấy và có vẻ rất thích những gì
tớ nói… Không, anh ấy không nói về Lucy…”

Tim tôi đập lỗi nhịp. Dan không nói về tôi
lần nào suốt bữa ăn sao? Không một lần nào à?

“Đúng,” Anna nói tiếp. “Tớ cũng nghĩ đó là
một dấu hiệu tốt. Jess, nếu tớ tiết lộ với cậu điều gì đó, cậu có hứa là sẽ
không phản ứng thái quá không? Hứa phải không? Tớ nghĩ Dan đang tán tỉnh tớ…

Tôi suýt đánh rớt tờ báo của mình. Cái gì?
CÁI GÌ?

“Lúc tớ định rót đầy lại ly rượu cho anh ấy,
anh ấy đặt tay lên tay tớ để ngăn tớ đừng rót quá đầy. Tất nhiên là tớ không chịu
và anh ấy nhìn tớ bằng ánh mắt… Đúng, ánh mắt đó và không chịu quay mắt đi… Jess này, tớ thật
sự rất bối rối.”

Tôi hạ tờ báo xuống và nhìn cô ấy chằm chằm.
Cô ấy đang chơi trò quái quỷ gì thế? Bất cứ khi nào Dan nhìn cô ấy thì cũng là
ánh mắt ‘ngừng cố ép tôi uống say bí tỉ như bạn’. Chúng tôi thường trêu chọc việc
Anna thường thích uống nhiều như thế nào. Chỉ có một vấn đề là cô ấy không
thích say một mình. Ai cũng phải uống cùng, dù thích hay không.

“Tại sao tớ lại bốì rối hả?” Anna tiếp tục.
“Bởi vì Dan là hôn phu của Lucy, đã là hôn phu của Lucy, và tớ không hiểu tại sao
anh ấy lại tán tỉnh tớ, nhưng có một tia lửa giữa bọn tớ, Jess, một sự kết nốì
thật sự… Đúng, tớ có đáp lại… Không, không phải như thế đâu Jess. Tớ không muốn
chuyện như thế xảy ra, thật đấy, cậu biết là… Jess, đợi một phút đã, hãy nghe tớ
nói… Tớ chỉ gặp Dan bởi vì tới đang cố an ủi anh ấy. Tớ không có dụng ý gì cả.”

Anna im lặng, theo tôi nghĩ thì Jess đang chất
vấn cô ấy đang định làm cái quái gì. Tôi không thể thấy phản ứng của Anna vì cô
ấy đứng xoay lưng về phía tôi, nhưng hai vai cô ấy thõng xuống và trông như thể
đang thở dài sườn sượt.

Thở dài ư? Cô ấy chẳng có lý do gì để thở
dài. Cô ấy đang tán tỉnh bạn trai tôi. Lòng trung thành của cô ấy đâu mất rồi?
Cô ấy giống như người bạn thân nhất của tôi.

“Jess,” Anna nói. “Jess, đừng giận tớ,
nhưng tớ nghĩ tớ đang yêu Dan và tớ chắc anh ấy cũng thế. Tớ muốn anh ấy là cha
của con mình.”

Thứ gì đó trong tôi đổ vỡ. Tôi chỉ cảm thấy
trống rỗng và ngực đau nhói khi tôi lao tới Anna và dùng hết sức xô cô ấy. Cô
ta há hốc miệng vì kinh ngạc và loạng choạng quay lại, bám lấy vách tường. Tôi
đẩy lần nữa và Anna ngã xuống sàn, điện thoại rớt bên cạnh.

“Cô bị làm sao thế?” Anna hét lên, túm lấy
điện thoại và túi xách trên sàn nhà ga bẩn thỉu, quờ quạng đứng dậy.

Tôi định mở miệng định đáp trả, nhưng rồi
ngậm ngay lại. Lời cảnh cáo của Thánh Bob vang lên bên tai. Nếu tôi nói một lời
với Anna, thử thách của tôi sẽ bị hủy.

“Tao biết mày là ai,” cô ta nhìn từ đầu xuống
chân tôi. Cô ta đang cười, nhưng mắt thì lạnh tanh. “Mày là con mụ câm quái dị
lén theo Dan. Tao không biết gần đây mày có soi lại mình trong gương không,
cưng, nhưng mày chẳng thể với tới anh ấy đâu. Ồ, và khả năng chuyện trò của mày
cũng rất thấp… tao nên nói sao nhỉ? Ngu đần.”

Tôi giơ tay định tát Anna, nhưng cô ta tóm
lấy cổ tay tôi.

“Tao sẽ không làm thế nếu tao là mày,” cô
ta vén tóc ra khỏi mắt. “Tao nghĩ mày đã gây đủ phiền phức rồi đấy nhỉ? Giờ thì
xin lỗi tao trong khi tao đi gặp Dan và nói với anh ấy mày quái dị đến thế
nào.” Cô ta cười tự mãn. “Trò chơi chấm dứt rồi kẻ thất bại. Tao là người thắng.”

Tôi vô vọng nhìn cô ta khoác túi xách lên
vai và khệnh khạng bước đi. “Nhân thể,” cô ta quay lại, “anh ta là một người
tình tuyệt vời.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3