Thiên đường có thể đợi - Chương 11 - 12

Chương 11

THỨ BA, NGÀY 30 THÁNG TƯ - NGÀY THỨ TƯ

“Lucy!" Brian rống lên từ ngưỡng
cửa. "Lucy, cô có điện thoại!"

“Hôm nay là thứ mấy?” tôi lẩm bẩm, nhìn anh
ta qua đôi mắt ngái ngủ.

“Thứ Ba. Và có ai đó gọi cho cô kìa.”

“Tôi nằm phịch xuống nệm và nhắm mắt lại.
“Nói với họ là tôi chết rồi.”

Brian khịt mũi. “Hình như là có chuyện gì
đó quan trọng lắm.”

“Ai gọi thế?”

“Một gã tên Graham gì đó. Wellington thì phải.”

“Chết tiệt,” tôi chửi thề, ngồi phắt dậy.

Wellington muốn gì đây? Có thể bỏ tù một cô
gái đã chết vì tội cố ý gây thương tích không? Ôi, Chúa ơi! Nếu chuyện đó xảy
ra thì làm sao tôi có thể hoàn thành thử thách đây?

Tôi trượt xuống giường, loạng choạng ra khỏi
phòng và xuôi theo cầu thang. Điện thoại đang móc trên giá đỡ. Tôi chụp lấy nó.

“Chào.”

“Phải Lucy Brown đó không?” một giọng nói
quen quen cất lên.

Tôi khó nhọc nuốt xuống. “Vâng, tôi đang
nghe.”

“Lucy
Brown, tôi là Graham Wellington.”

“Ôi, Chúa ơi! Graham, thưa ngài Wellington,
về những gì đã xảy ra, tôi…”

“Lucy,” giọng anh ta trở nên nghiêm trang,
“Tôi gọi cô là Lucy được không?”

“Không sao.”

“Lucy, tôi là người phải chịu trách nhiệm
vì đã biến cuộc phỏng vấn của chúng ta hôm qua thành ra hơi thiếu chuyên nghiệp.”

“Vâng. Đúng vậy, nhưng…”

“Và người ta nói với tôi rằng vài nhân viên
không thích mấy lời khen lạc hậu.”

Cái gì? Câu ‘cô có khe ngực đẹp’ biến thành
lời khen lạc hậu từ lúc nào thế?

“Và, khi hiểu ra điều đó,” anh ta tiếp tục,
“cộng thêm khả năng thiết kế web xuất sắc của cô, tôi muốn…”

Anh ta dừng lại.

“Gì?” tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực
như đứa trẻ tập đi lững chững trên nệm lò xo.

“Mời cô về làm việc. Khi nào cô có thể đi
làm?”

Tôi cười vang. Không thể nén được. Buồn cười
hết sức. Tôi làm giả lý lịch, gã này xúc phạm tôi và tôi tát hắn. Và tôi có việc
làm!

“Thế có nghĩa là ‘không’ à?” Giọng Graham thoáng chút sợ hãi.

“Không. Như thế tức là đồng ý. Mai tôi sẽ bắt
đầu đi làm.”

“Cô có thể làm thế sao?” anh ta cao giọng.
“Đúng là ngoài sức tưởng tượng. Cô đúng là một cô gái rất dễ thương, Lucy
Brown. Hẹn gặp cô ngày mai.”

“Thống nhất thế. Chào anh.”

“Chào cô.”

Tôi vẫn cười khúc khích một mình lúc tha thẩn
đi vào bếp, hứng đầy ấm nước. Brian xuất hiện ngay ngưỡng cửa và nhướng lên một
chân mày.

“Mọi việc ổn cả chứ, Lucy?”

“Ổn mà Brian.” Tôi lắc để súc cái ấm và làn
nước trong biến thành đục ngầu. “Thật tuyệt vời. Tôi vừa có việc làm.”

“Cô có việc làm ư? Làm tốt lắm. Nhưng sao
như thế lại tuyệt?”

“Bởi vì ngày mai tôi sẽ gặp Archibald
Humphreys- Smythe. Tôi đã tiến thêm một bước trong việc vượt qua thử thách.

“Ồ, thật tốt cho cô.” Ánh mắt anh ta không
tươi như nụ cười. “Thật tốt cho cô.”

Ngày hôm đó trôi qua thật chậm chạp. Căn
nhà chẳng có ti vi, và cái đài nhỏ xíu, cọc cạch trên bếp liên tục mất sóng, chẳng
thể theo dõi được gì vì cứ vài phút nó lại rè rè. Claire đã ra ngoài (tôi không
biết cô ta đi đâu) và mấy tiếng Brian mới xẹt ra khỏi phòng chỉ để uống tách
trà hay đi vệ sinh.

Tôi hết sức buồn chán.

Đến sáu giờ, không thể chịu tình cảnh đó
thêm giây nào nữa, tôi khẽ gõ cửa phòng Dan.

“Vào đi.”

Brian đang mặc quần đùi, nằm dài trên giường
đọc cuốn sách có tựa là Bách Khoa Toàn Thư Về” Tàu Lửa Chạy Bằng Điện
Từ Năm 1879 Đến Nay.

“Chào, Lucy,” anh ta ngước lên. “Ngồi đi.”

Tôi tiến về phía cái ghế, ngập ngừng khi đi
ngang qua tủ quần áo. Tôi đã sẩy chân khi bước ra tủ quần áo để rời khỏi cõi
trung gian.

“Brian này, anh có phiền nếu tôi ngó qua tủ
quần áo một chút không?”

Anh ta gật đầu. “Ừm, không sao.”

Tôi kéo cửa tủ và nhìn vào trong. Vẫn còn
đó mấy bộ áo liền quần nhung kẻ và màu lam, cùng hàng xăng-đan và vớ xếp gọn ghẽ.
Vậy cái thang cuốn thì sao? Nó có còn ở đó không?

Tôi rẽ chỗ quần áo treo và với tới tay nắm
cửa ở lưng tủ.

“Đừng!” Brian la lên. “Cô sẽ chết ngay.”

Tôi nhảy dựng ra sau như thể bị điện giật.
“Cái gì!” Tôi nhìn chằm chằm vào tay mình.

“Tôi chỉ đùa thôi mà,” anh ta cười nhăn nhở.

“Hay quá nhỉ.” Tôi lại nhìn tay nắm cửa đó.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi xoay tay nắm?”

“Chẳng có gì xảy ra cả.”

“Thật sao?”

“Thật, chẳng có gì xảy ra đâu. Cô chỉ có thể
mở cánh cửa đó nếu phía bên kia có người.”

Tôi vặn qua vặn lại tay nắm và đẩy tới. Chẳng
có gì xảy ra cả.

“Thế nếu tôi muốn quay lại đó thì phải làm
thế nào?” Tôi hỏi, xô mạnh lưng tủ.

“Lúc đó cô phải dùng cánh cửa khác,” Brian
lật một trang sách.

“Cánh cửa nào?”

“Cánh cửa trong tủ quần áo của
cô.”

Hừm. Hay thật, và cũng đầy cám dỗ. Nếu tôi
chán thử thách của mình, tôi có thể nhảy vào tủ quần áo và bò để quay lại cõi
trung gian. Tất nhiên, nói thế không có nghĩa là tôi sẽ làm vậy.

“Ngồi và thư giãn đi.” Brian khuyên khi tôi
đóng sầm cửa tủ lại. “Cô đang làm tôi cảm thấy căng thẳng đấy.”

Tôi thả phịch người xuống cái ghế đan bằng
liễu gai cạnh cửa sổ, co chân lên ngực và nhìn quanh phòng Brian, tuyệt vọng
tìm điểm gì đó có thể làm tôi thích thú. Những tấm áp phích của anh ta chẳng có
gì ngoài tẻ nhạt sao? Hình ảnh tàu lửa làm sao có thể khiến ai đó hứng khởi cơ
chứ?

“Brian, có phải anh quay lại trần thế để ám
một chiếc tàu lửa không?”

Anh ta nhìn tôi qua mép trên cuốn sách.
“Không. Nhà Ga Paddington.”

“Một nhà ga sao?”

“Đúng. Nhà ga Paddington có một tầm nhìn
quan sát tàu rất tuyệt.”

Có phải anh ta đang trêu tôi không? Tôi nhướng
chân mày với Brian nhưng anh ta chẳng hề cười. Anh ta thật sự muốn ám một nhà
ga xe lửa.

“À, phải. Vậy là giờ anh đã ở đây được mấy…
chín ngày rồi phải không?”

“Đúng.”

“Và việc hoàn thành thử thách đến đâu rồi?”

“Lucy, tôi không muốn bàn về thử thách của
mình,” Brian lầm bầm, đưa sách lên che mặt.

“Tại sao lại không nói về nó? Có khi tôi có
thể giúp…“

Cửa phòng mở ra bất thình lình và tôi giật
bắn. Ồ! Tuyệt thật. Claire đã về. Và cô ta trông chẳng vui vẻ lắm.

“Cô có thể ra ngoài được không?” cô ta nói
với tôi, tựa lưng vào khung cửa. “Tôi có vài lời muốn nói với Brian. Riêng tư.”

Tôi liếc sang nhìn bạn cùng nhà, nhưng anh
ta vẫn giấu mặt sau cuốn sách. Đồ hèn nhát.

“Yêu cầu thật lịch sự.” Tôi cười với
Claire.

Cô ta giả vờ cười. “Vãi.”

“Thấy chưa,” tôi nói lúc lách qua cô ta. “Tỏ
ra lịch sự chẳng chết ai cả đúng không?”

“Chào, Cô Dâu,” cô ta nói và sập cửa cái rầm
sau lưng tôi.

Tôi đảo quanh đầu cầu thang mấy giây rồi áp
tai lên cửa phòng Brian. Có chuyện gì bí mật đến nỗi Claire không thể nói trước
mặt tôi chứ? Hừm, tiếng Brian thì thào. Hừm. Hừm. Hừm. Tôi chẳng nghe được lời
nào của anh ta và Claire. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi tự mở cửa bước vào đây?

Tôi lững thững đi về phòng mình, mở tủ quần
áo và nhìn vào trong. Brian đã đúng. Phía sau dãy quần áo đang treo là một cánh
cửa màu trắng, y như của Brian. Tôi chạm vào nắm đấm cửa.

Có nên mở nó? Hay đừng mở? Điều tệ hại nhất
có thể xảy ra là gì?

Tôi có thể lao vút vào cõi trung gian,
không bao giờ gặp lại Dan nữa và anh ấy cứ băn khoăn suốt phần đời còn lại rằng
liệu tôi có chết với ý nghĩ anh ấy là kẻ vô tích sự.

Ồ. Được thôi. Thật sự rất tệ đấy.

Tôi ném mình lên giường, túm lấy tấm ảnh đặt
trên tủ đầu giường. Đó là tấm ảnh chụp tôi và Dan trong chuyến du lịch đầu tiên
của chúng tôi là tới Menorca[1]. Dan đang cười toe toét như một gã điên, còn
tôi thì cười nắc nẻ. Đó là một kỳ nghỉ tuyệt vời. Cát trắng, biển sạch và mát,
ánh mặt trời rực rỡ. Một buổi chiều, khi Dan cảm thấy sung sức khác thường, anh
ấy thách tôi thi bơi.

[1] Đảo Menorca nằm
ở phía Đông của Tây Ban Nha.

“Em có nhìn thấy cái phao ngoài kia không?”
Dan hỏi, tay chỉ ra xa xa.

“Có” tôi gật đầu.

“Anh sẽ bơi đua với em đến đó.”

Tôi nheo mắt nhìn cái phao. Nó khá xa và
tôi không phải tay bơi nhanh lắm.

“Chỉ khi cả hai cùng bơi ếch,” tôi mặc cả.

“Được thôi,” Dan đồng ý, đưa tay ra. “Em chấp
nhận đua rồi nhé.”

Chúng tôi ào xuống bãi biển, lao vào làn nước
mát lạnh và bắt đầu bơi. Lúc đầu chúng tôi đeo bám nhau khá tốt, nhưng rồi Dan
hụp đầu xuống và bắt đầu bỏ xa tôi. Trước khi tôi kịp định thần, anh ấy đã cách
tôi khoảng mười mét. Chẳng cách nào tôi thắng được.

Tôi ngừng bơi, đứng nước và chèo bằng hai
tay. Xung quanh quá yên tĩnh đến nỗi tôi có thể nghe được hơi thở của mình.
Trên bãi biển, người người nhỏ như con kiến đang giũ cát ra khỏi khăn và nằm
trên ghế xếp. Tôi cảm thấy mình như nàng tiên cá hay thần biển nào đó đang quan
sát thế giới con người. Cảm giác đó thật sung sướng.

“Này,” một giọng nói bất bình vang lên ngay
bên cạnh. Đó là Dan, mặt đỏ bừng và thở phù phù. “Em bỏ cuộc.”

“Em đâu có bỏ cuộc,” rồi nhắm mắt lại lúc
anh ấy tóe nước lên người tôi. “Em chỉ dừng lại ngắm nhìn thôi.”

“Chà,” anh ấy nhìn chằm chằm về phía bãi biển.
“Đúng là đẹp chết đi được.”

“Em biết.”

Trên đầu, một con mòng biển bay ngang qua
kêu quang quác.

“Em nghĩ thiên đường thì như thế nào nhỉ?”
Dan hỏi, đứng và chèo bằng tay cạnh tôi, chân đạp nước.

“Em không biết. Một vùng đất đầy hoa anh
túc, ánh mặt trời, mây bồng bềnh và họ hàng chạy lại gặp em thì sao?”

“Anh thì nghĩ thiên đường giống như thế
này.”

Tôi mỉm cười. “Thật không?”

“Thật.”

“Vậy chuyện gì xảy ra nếu chúng ta cùng chết?
Em sẽ sống trên thiên đường hoa anh túc còn anh sống trên thiên đường biển
nha?”

Khi ấy Dan với lấy tôi và kéo về phía anh.
Tôi vòng chân quanh hông anh và cả hai dập dềnh trong nước, sóng vỗ chung
quanh.

“Anh hy vọng là có cả hai. Lúc đó chúng ta
sẽ ở bên nhau.”

“Em thích vậy”, tôi đáp lại hôn lên môi
anh.

Một tiếng hét và âm thanh cửa đóng lại ầm ầm
lôi tôi ra khỏi giấc mộng ngày.

“Brian!” Claire đang hét lên. “Brian, quay lại đây.”

Tôi phóng xuống giường và bay ra khỏi
phòng. Bạn Gothic cùng nhà của tôi đang đứng trên đỉnh cầu thang, rống lên sau
khi Brian mở cửa chính và đóng sầm. Giọng anh ta vẳng lại. “Để cho tôi yên!”

“Này, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế
Claire? Cô đã làm gì anh ta?”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi. “Tôi chẳng làm gì
anh ta cả. Tôi chỉ hỏi anh ta có thể giúp tôi vượt qua thử thách không, thế là
Brian bỏ đi và nổi khùng lên.”

Tôi không chắc là mình tin lời cô ta.

“Tôi sẽ đi theo anh ta. Cô ở yên đây.”

“Muốn làm gì thì làm,” cô ta càu nhàu. “Tôi
chẳng quan tâm.”

Lúc tôi lấy áo khoác và ra khỏi cửa thì
Brian đã đi được nửa con đường.

“Brian!”
tôi gọi. “Brian, đợi đã.”

Thay vì trả lời hay đi chậm lại, anh ta
tăng tốc, sải nhanh trên đường như một người đang thực hiện sứ mệnh.

Chết tiệt. Anh ta bị làm sao thế?

Tôi đi theo anh ta trong mười phút, ngồi thụp
xuống mấy khu vườn và nấp sau bụi cây mỗi khi anh ta băng qua đường và nhìn
xung quanh. Khi chúng tôi đến chỗ tấm bảng nhà ga thì tôi mới biết anh ta đi
đâu. Brian đang đi tới nhà ga Paddington. Tôi cá là thế.

Tôi chờ cho đến khi anh ta lên tàu rồi phi
như bay qua các bậc thang để nhảy vào toa tiếp theo. Và gấu áo bị mắc kẹt khi
hai cánh cửa khép lại.

Chết tiệt.

Cả toa cười với tôi khi tàu xình xịch chuyển
động và tôi kéo mạnh gấu áo ra.

“Ra đi nào, ra đi nào, đồ đáng ghét.”

Tôi tì gót chân vào cửa làm đòn bẩy và kéo.
Ra đi nào! Ra đi nào! Gấu áo tuột ra và tôi loạng choạng ngã về phía sau, vấp
phải va li ai đó và ngồi trên lòng một doanh nhân đang ngủ.

“Xin lỗi,” tôi há hốc miệng lúc anh ta thức
giấc với một tiếng cười hô hố “Xin lỗi, xin lỗi.”

Tôi cố đứng dậy và túm lấy tay nắm trên đầu.
Anna Friel[2], trong biển quảng cáo nhà hát West End[3], cười nham nhỏ với tôi.

[2] Nữ diễn viên
người Anh.

[3] Một trong những
nhà hát lớn nhất thế giới của London.

“Cút đi, con bò ngu ngốc, tự mãn,” tôi lầm
bầm trong miệng, “trong Pushing Daisies[4] cái gì chẳng dễ.”

[4] Một seri phim
truyền hình.

“Đây là nhà ga Paddington,” trưởng tàu
thông báo khi con tàu từ từ tiến vào nhà ga. “Từ nhà ga Paddington, hành khách
có thể chuyển tàu đi các tuyến về mọi Quận Huyện, Vành Đai, khu Hammersmith[5]
và Trung Tâm Thành Phố”

[5] Một trong những
trung tâm thương mại vận chuyển chính của London.

Cửa toa mở và tôi tìm kiếm trong đám đông.
Brian đang hướng về cửa ra vào. Nhanh lên nào, theo anh ta. Tôi nhảy khỏi tàu
và hốì hả đi trên sân ga.

Thang cuốn lên đưa tôi lên lưng chừng nhà
ga Paddington và tôi dáo dác nhìn quanh. Brian đi đâu mất rồi? Tôi hoảng vía và
dò tìm cẩn thận trong đám đông. Lúc ở trong phòng Brian từng nói gì đó về việc
nhà ga Paddington có tầm nhìn tuyệt nhất. Tôi nhìn chòng chọc lên mái vòm nhà
ga. Nhưng ở đâu đây? Tôi sẽ phải hỏi bảo vệ.

“Xin lỗi,” tôi hướng về phía người bảo vệ đầu
tiên xuất hiện trong tầm mắt. “Vui lòng chỉ cho tôi chỗ có tầm nhìn quan sát xe
lửa tốt nhất.”

Anh ta nhìn khắp người tôi và cười thân thiện.
“Cô quên áo khoác trùm đầu à?”

“Thật ra,” hai gò má tôi nóng bừng, “tôi
không phải là nhân viên giám sát tàu. Tôi đang tìm một người.”

“Thế hả,” anh ta chỉ ra xa xa, có vẻ như
không chắc lắm. “Đa số lang thang ở đằng kia.”

“Cảm ơn anh,” tôi bắt đầu tiến về cuối nhà
ga. À, anh ta kia rồi. Mái tóc đen, bù xù của Brian thấp thoáng trong đám đông
đang băng qua cầu bắc ngang nhà ga.

Tôi bước lên các bậc thang và rón rén lại
chỗ anh ta. Anh ấy đang dựa vào thành lan can bằng kim loại, mắt không rời khỏi
những chuyến tàu đang xình xịch, từ từ tiến vào và rời khỏi nhà ga. Hình như
anh ta đang khóc.

“Brian,” tôi đặt tay lên vai anh ta. “Lucy
đây. Anh ổn chứ?”

Anh ta giật thót và quệt tay áo qua mắt.
“Cô đang làm gì ở đây?”

“Tôi lo cho anh.”

“Cô không phải bận tâm,” mắt anh ta lại
nhìn những chuyến tàu. “Tự cô đã có quá nhiều việc phải giải quyết rồi.”

“Nhưng tôi thật sự không yên tâm,” tôi di
chuyển ra trước khuôn mặt lấm lem, buồn bã của anh ta. “Tôi chỉ biết mỗi anh và
Claire trong cái thế giới nửa sống nửa chết lạ lẫm này. Chúng ta cần chăm sóc
cho nhau.”

Brian khịt mũi. “Cô nghĩ Claire sẽ lo lắng
cho chúng ta ư?”

“Thôi được, Claire thì không chắc, nhưng
tôi vẫn quan tâm đến cô ấy. Cô ấy giống đứa em gái nhỏ khắc khẩu mà tôi chưa từng
có.”

Điều đó là sự thật. Tôi bắt đầu nghĩ Brian
và Claire như là gia-đình-chắp-vá của mình. Claire là đứa em nhỏ phiền nhiễu,
còn Brian là người cậu kì dị, bốc mùi. Có thể có rất nhiều người nửa sống nửa
chết trên thế giới này, nhưng chúng tôi không biết họ là ai hay họ sống ở đâu.
Đâu còn ai khác để tôi chuyện trò về những gì sắp xảy đến cho chúng tôi ngoài
Brian và Claire.

“Có chuyện gì vậy Brian? Thôi nào, đi đâu đó nói chuyện nào.”

Trong một thoáng tôi tưởng anh ta định bảo
tôi biến đi và để mặc anh ta. Nhưng không phải thế, Brian nhún vai.

“Được thôi. Trong sân ga có một quán cà phê
pha trà rất ngon.”

Chúng tôi ngồi một bàn cạnh cửa sổ, trước mặt
Brian là tách trà nghi ngút khói, còn tôi thì gọi một tách cà phê và một đĩa
bánh rán (tôi đang hoảng loạn hết sức, tôi chỉ cần thứ gì đó ngọt ngọt để vượt
qua).

“Vậy,” tôi mở lời, “có chuyện gì? Có phải
là về thử thách của anh không?” Brian gật ngay và nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi
chưa bao giờ định vượt qua thử thách.”

“Tại sao? Anh không thể tìm ra người mà hồ
sơ quy định là Mục Tiêu Thử Thách à?”

“Ồ, tôi đã tìm ra cậu ta.”

“Nghe có vẻ khả quan,” tôi phấn chấn.

Brian bỏ hai cục đường vào tách và khuấy đều.
“Không có đâu.”

Lạy Chúa, chuyện trò với Brian nhiều khi
khó như bắc thang lên trời.

“Sao anh không kể với tôi chuyện gì đã xảy
ra?”

“Được thôi, nói ra thì cũng chẳng giải quyết
được gì.” Brian nhún vai và thổi
trà. “Tôi phải thuyết phục một thằng nhóc mười lăm tuổi tên là Troy Anderson thừa
nhận là nó mê đường ray xe lửa. Nó mê mẩn tàu lửa, nhưng bạn bè nó nghĩ sở
thích đó là ngớ ngẩn.”

Tôi nghĩ trong đầu, không chỉ bạn bè nó,
nhưng không nói thành lời.

“Anh đã nói chuyện với nó chưa?”

Brian đưa tách trà lên môi và uống một hớp.
Tôi đợi anh ta từ tốn đặt tách trà lại lách cách trên đĩa lót, và lấy khăn ăn
lau mép.

“Tôi có nói vài lời với thằng nhóc. Thực ra
thì tôi tự giới thiệu.”

“Rồi sao? Nó nói gì?”

“Mẹ kiếp, đồ quấy rốì trẻ con.”

“Ôi.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê và cố nghĩ ra điều
gì để nói. Lúc tôi nhìn lên, nước mắt lăn dài trên gò má Brian.

“Ôi, Chúa ơi!” tôi nắm lấy bàn tay to lớn của
anh ta. Nó lạnh, ướt và mấy ngón tay run run. “Không sao đâu. Có khi anh vẫn có
thể nói chuyện lại với nó lần nữa.”

Brian lắc đầu và nước mắt chảy từ cằm xuống
cái áo liền quần xám vàng. “Tại sao nó sẽ nói chuyện với tôi nữa chứ? Nó nghĩ
tôi là thằng gàn dở. Tôi sẽ không bao giờ vượt qua thử thách này được đâu Lucy.
Và tôi sắp hết thời gian.”

“Nếu anh không vượt qua thử thách cũng đâu
có phải là tận thế đâu. Có khi anh lại thích thiên đường thì sao?”

“Không.” Brian nức nở. “Không. Tôi muốn ở
đây. Tôi cần phải ở đây.”

“Nhưng chúng chỉ là tàu lửa thôi,” tôi khẽ
nói.

“Thì đốì với tôi Dan cũng chỉ là một gã đàn
ông thôi,” mắt Brian mở to.

“Nhưng anh ấy là tình yêu của đời tôi.”

“Với tôi tàu lửa cũng thế.”

Thật kì quặc khi một người đàn ông trung
niên lại yêu một khối kim loại đến thế, nhưng, theo một cách nào đó, tôi hiểu cảm
giác ấy. Tàu lửa làm anh ta cảm thấy hạnh phúc. Chúng cho anh ta lý do thức dậy
mỗi buổi sáng. Có khi chúng cũng làm tim anh ta đập nhanh nữa.

“Brian,” tôi nói mà không hề nghĩ, “sao tôi
lại không giúp anh vượt qua thử thách kia chứ?”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, rồi
úp bàn tay to lớn vụng về lên tay tôi.

“Thật không? Tôi sẽ biết ơn cô suốt đời.”

“Sẽ ổn cả thôi. Đừng lo lắng quá. Cả hai
chúng ta sẽ đều vượt qua thử thách. Rồi anh xem.”

Anh ta cười rạng rỡ với tôi qua bàn cà phê
mà tâm can tôi chùng xuống. Tôi còn chưa biết vượt qua thử thách của mình ra
sao thì làm thế quái nào mà tôi định hoàn thành thử thách của hai người chứ?

Chương 12

THỨ TƯ, NGÀY 01 THÁNG NĂM -
NGÀY THỨ NĂM

Điển hình. Đúng là điển hình một cách chết
tiệt. Ngày đầu tiên tôi đi làm ở Công ty máy vi tính Bitz và trời mưa. Tôi dành
hàng
giờ
duỗi thẳng tóc và
giờ tóc dính bết vào đầu như mấy ngày chưa gội. Và đôi bốt da lộn đẹp nhất của
tôi ướt đẫm. Quá đủ để gây ấn tượng với Archie. Anh ta sẽ chẳng thèm liếc mắt
nhìn tôi lần thứ hai.

Tôi hít một hơi thật sau, xoay nắm cửa, và
bước vào văn phòng.

“Xin chào!” Tôi chào với vẻ quá hớn hở.

Gã Râu Ria Số Một ngừng đánh máy, ngước lên
nhìn tôi, và lại nhìn chỗ khác ngay. Anh ta trông tệ hơn lần trước. Mái tóc
dài, bóng nhẫy của anh ta được túm lại bằng một sợi dây chun, áo T-shirt màu
đen có chữ ‘Tay Chơi’ màu trắng to đùng ở phía trước. Có một vệt mứt dính trên
chữ ‘C’.

“Hay lắm.” Râu Ria nói và nhìn chằm chằm
vào đôi bốt của tôi. “Chúng tôi không nghĩ sẽ gặp lại cô.”

“Tôi có thể nói gì đây?” Tôi nhún vai. “Tôi
quá cần việc làm.”

Râu Ria nhướng chân mày. Anh ta đang nhìn
đâu đó sau vai tôi.

“Ngài Wellington đến chưa?” tôi hỏi, khẽ
nghiêng người sang bên trái.

“Không. Hôm nay ông ta vào muộn.” Được lắm,
anh ta lại đang nhìn bốt tôi. “Nhưng chúng tôi đã sắp xếp chỗ cho cô trong trường
hợp cô muốn tự khám phá bàn làm việc của mình.”

Anh ta nhổm người ra khỏi ghế và đứng dậy.
Lạ chưa, anh ta nhỏ xíu. Anh ta khoảng một mét sáu lăm và gầy nhom đến nỗi tôi
có thể thấy xương vai qua lần áo T-shirt.

“Cô sẽ vui vì chúng tôi dành cho cô cái máy
vi tính có tốc độ nhanh nhất,” anh ta phẩy tay về dãy bàn làm việc. “Đi theo
tôi.”

Chết tiệt, tôi thầm rủa trong đầu lúc anh
ta dừng trước cái bàn trống ngay giữa phòng. Tất cả mọi người đều thấy màn hình
của tôi.

“Ổn chứ,” Râu Ria nói với giữa trán tôi.
“Làm quen với vài người chứ.”

Ôi, Chúa tôi! Tôi sắp gặp Archie. Tôi liếc
khắp phòng. Anh ta là ai nhỉ? Làm ơn, tôi khấn, làm ơn hãy để anh ta chính là
gã tóc ngắn, râu ria nhẵn nhụi (tôi luôn có thể thay áo T-shirt với logo chương
trình Red
Dwarf
bằng thứ khác thời
trang hơn).

“Đây,” Râu Ria giới thiệu, chỉ vào gã mặt
tàn nhang với mái tóc đỏ ngồi bên phải tôi, “là Geoff.”

Tôi đưa tay ra. “Chào Geoff, tôi là Lucy.”

“Được rồi,” gã lẩm bẩm, mắt vẫn dán vào màn
hình ngay trước mặt.

Hình như Râu Ria nghĩ màn giới thiệu đã diễn
ra suôn sẻ và chỉ vào gã đeo kính có có bộ tóc đen bóng nhẫy ngồi bên trái tôi.

“Đây là Nigel.”

Nigel nhìn lên và tặng tôi nụ cười với hàm
răng vàng khè.

“Rất vui được gặp cô,” anh ta yếu ớt bắt
tay tôi.

“Giờ thêm một người nữa,” Râu Ria chỉ ra
sau lưng tôi.

Ồ. Đó là Gã Được Nhất. Archie. Phải thế chứ.
Anh ta có đôi mắt nâu ấm áp và gò má cao. Ngoại trừ áo T-shirt và bộ tóc rẽ
ngôi nhờn dầu, anh ta thật sự rất ưa nhìn.

Tôi mỉm cười với anh ta và đưa tay ra. “Xin chào, tôi là Lucy.”

“Joe.”

CHẾT TIỆT!

“Tôi có thể giới thiệu cô với nhiều người ở
đây,” Râu Ria ra dấu về phía còn lại trong khi tôi rầu rĩ như quả bóng bị xì,
“nhưng Graham muốn tất cả chúng ta ra ngoài uống gì đó vào giữa buổi, khi đó cô
sẽ được làm quen với tất cả mọi người.”

“Được,” tôi thả người xuống ghế. “Nghe thật
tuyệt.”

“Đây là thông tin đăng nhập của cô,” Râu
Ria đưa cho tôi mẩu giấy. “Và Vớ Vẩn sẽ cài đặt tất cả những phần mềm cô cần.”

Tôi ngước nhìn anh ta. “Anh vừa nói Vớ Vẩn
à?”

“Anh ta là quản trị mạng. Một gã cừ. Nếu
máy vi tính của cô có vấn đề gì chỉ cần ới anh ta một tiếng.”

“Tại sao lại gọi anh ta là Vớ Vẩn?”

“Vì đó từ anh ta hay dùng khi có sự cố. Nó
như câu cửa miệng. Đa số mọi người không biết tên thật của anh ta. Cô có cần biết
thêm gì nữa không, Lucy?”

“Tên anh. Anh chưa cho tôi biết tên.”

Râu Ria đỏ mặt ngượng nghịu và đưa tay ra.
“À, đúng. Tôi thật khiếm nhã. Tôi là Archibald Humphreys-Smythe.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3