Phù Sinh Nhược Mộng (Quyển 4) - Chương 84 - 85
Chương 84: Hương gạo thơm, nhạc vui mừng
Lại trở lại Vân Châu, vốn
tưởng rằng là một mảnh đất khô cằn, nhưng ngàn lần không ngờ tới từ sau khi Ma
Ô phóng hỏa xong, dân chúng lại lặng lẽ trở về, một lần nữa kiến tạo lại gia
viên của mình.
Trên những đống đổ nát đã
xây lên bức tường mới, cỏ cây một thời hoang tàn, nay được khai khẩn thành một
mảnh ruộng mới vàng óng màu lúa chín.
Mỗi người ai cũng đều nghĩ
Vân Châu vô dụng, người Đột Quyết sẽ không trở lại đánh cướp một mảnh đất khô
cằn, lại có thể khiến cho nơi này lặng lẽ biến thành một mảnh thiên địa an
bình.
“Mọi người nhìn! Là Man Tử!
Man Tử đã trở lại!” Xa xa thấy Man Tử, bách tính Vân Châu kích động tiến lên
đón.
“Ha ha, mụ nội nó! Ta đã trở
về! Ta còn đem theo Lục công tử trở về nữa!” Man Tử vô cùng kích động, vén màn
xe lên: “Lục công tử, ngài mau xuống dưới xem, mọi người đều ở đây, đều ở đây!”
Tử Thanh cười ôm Nhã Hề vẫn
mê man xuống xe: “Mọi người mạnh khỏe là tốt rồi.”
“Lục công tử!” Dân chúng đột
nhiên quỳ xuống: “Ngày đó nếu không có công tử, chỉ sợ chúng ta đã sớm chết,
nào có ngày hôm nay, xin nhận một lạy của chúng ta!”
Tử Thanh vội vàng lắc đầu:
“Không! Không! Là ta quá vô dụng nên mới khiến cho gia viên của mọi người bị
hủy, nên là ta cúi đầu với mọi người mới phải.”
“A? Lục công tử, muốn bái
thì cũng không phải ở nơi này, không phải ngài vẫn nói, đến Vân Châu liền muốn
mở tiệc cưới sao?” Man Tử bỗng nhiên giữ chặt Tử Thanh.
“Ha ha.” Tử Thanh cười cười,
nhìn Nhã Hề im lặng tường hòa nằm trong lòng: “Đúng vậy, bất quá hôm nay thì có
phải là quá mức vội vàng không?”
“Làm sao lại vội vàng được!
Đi đi đi, mọi người đều về nhà tìm xem, rượu a, hồng trù* a, nhạc khí gì đó đều
tìm ra đây hết, chúng ta hảo hảo tặng cho Lục công tử một lần rượu mừng!” Man
Tử nói xong liền mang theo huynh đệ cùng dân chúng bị kích động chạy vào thành.
(*dải khăn lụa đỏ buộc trong
ngày cưới)
Nụ cười trên mặt Tử Thanh
dần tắt, quay đầu nhìn Đỗ y quan cùng Đoạn phu nhân đỡ nhau xuống xe, không
khỏi nhớ tới Thanh soái Đột Quyết kia, nương, con có nên nói người biết cha ở
Đột Quyết không? Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt già nua của Đỗ y quan, nhiều
năm như vậy, bởi vì có ngài nên nương mới có thể chống đỡ được đến ngày hôm
nay, so với cha lãnh khốc vô tình, ngài thật sự tốt hơn nhiều lắm.
Nhịn xuống những lời muốn
nói với Đoạn phu nhân, Tử Thanh nhìn Hoắc Hương: “Hoắc cô nương, khi nào Nhã
nhi nàng có thể tỉnh lại?”
Hoắc Hương nhìn kỹ sắc mặt
Nhã Hề: “Đã giải huyệt rồi, có lẽ một hai canh giờ nữa, hẳn là có thể tỉnh
lại.”
An tâm cười, Tử Thanh dường
như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ôm Nhã Hề đi về phía bờ ruộng thơm nức hương
lúa chín: “Nhã nhi, ta hy vọng lúc nàng mở mắt, có thể nhìn thấy đầu tiên là vẻ
đẹp của Vân Châu.”
Đám mây bàng bạc trôi lờ
lững trên bầu trời Vân Châu, yên tĩnh đến nỗi khiến cho mỗi lần hít thở đều
khiến từng làn hương thơm thấm vào cánh mũi.
Ôm Nhã Hề ngồi bên bờ ruộng,
Tử Thanh mỉm cười nhìn phương xa: “Nhã nhi, chúng ta đã trở lại.” Tay trái ngắt lấy cỏ dại ven bờ, nhẹ nhàng kết thành một
vòng tròn trong tay, khẽ đeo nhẫn cỏ lên ngón áp út bên tay phải Nhã Hề: “Nên
tỉnh đi thôi.”
Hai hàng lông mày nhíu lại,
lòng khẽ run lên, hương thơm xông vào mũi khiến nàng rơi vào hoảng hốt.
Lại là mộng sao?
Sắc vàng óng đập vào mắt,
chút gió man mác thổi qua, còn có khuôn mặt khiến lòng mình một lần lại một lần
vướng bận kia.
Chương 85: Khoảnh khắc gặp lại
Đại đường phủ nha, chữ “hỉ”
đỏ thẫm tạm thời dán lên đặc biệt khiến người ta chú ý.
Lúc Tử Thanh cõng Nhã Hề vào
đại đường, bách tính Vân Châu liền vỗ tay rào rào.
Buông Nhã Hề xuống, Tử Thanh
nắm chặt tay nàng, trái tim cuồng loạn không phân biệt được rõ đến tột cùng là
thắc thỏm hay là kích động.
“Nhất bái thiên địa…!” Thanh
âm của Man Tử bỗng nhiên vang lên.
Tử Thanh cùng Nhã Hề hướng
về bầu trời cao rộng, cùng nhau quỳ xuống, bái lạy.
“Nhị bái cao đường…!”
Tử Thanh và Nhã Hề xoay
người lại, đối mặt với Đoạn phu nhân cùng Đỗ y quan tươi cười ngồi ngay ngắn
trên “đường”, vừa mới quỳ xuống, một thanh âm hùng hậu liền vang lên từ phía
sau: “Ta mới là cao đường của ngươi! Cho dù ngươi muốn hoang đường, thì muốn
bái cũng chỉ có thể bái ta!”
“Thanh...” Đoạn phu nhân đại
kinh thất sắc, không thể tin được nhìn lang khôi tướng quân anh khí bừng bừng
xuất hiện ở trước cửa phủ nha.
Đỗ y quan khẽ ho một tiếng,
từ vị trí “thượng” đứng lên.
Giận dữ tiến vào, Thanh soái
tiến lên tóm lấy tay Đoạn phu nhân: “Ta thực không nên động lòng trắc ẩn, thực
không nên tin tưởng lời Thanh nhi!” Đảo mắt trừng Đỗ y quan, gương mặt tái nhợt
ánh vào mắt, Thanh soái lạnh lùng trào phúng: “Ngươi thế nhưng ngay cả một lão
nhân cũng đều có thể chấp nhận?”
“Bốp!” Đoạn phu nhân đột
nhiên quăng một cái tát vào mặt Thanh soái, toàn thân run rẩy, đợi nhiều năm
như vậy, đổi lấy dĩ nhiên lại là một câu như thế!
“Cha! Sao người có thể nói
như vậy!” Tử Thanh giận dữ đứng dậy, bảo vệ trước mặt Đoạn phu nhân.
“Con... con đã sớm gặp qua
hắn?” Đoạn phu nhân kinh ngạc hỏi.
Tử Thanh cúi đầu: “Lúc con
cứu Triều Cẩm ở Đột Quyết đã gặp gỡ người... Nhưng mà, hắn là một nam tử lãnh
huyết vô tình! Nương, người thật sự chờ sai lầm rồi!”
Thanh soái giận dữ kéo áo Tử
Thanh: “Ngươi hoang đường đã đủ chưa? Sao ngươi lại có thể thành thân với một
nữ tử?” Liếc mắt nhìn Đoạn phu nhân: “Ngươi là già nên hồ đồ phải không? Cũng
là do ngươi hoang đường nên mới dạy cho Thanh nhi của chúng ta thành người thế
này!”
Một câu hỏi, khiến cho trên
dưới mọi người trong phòng đều ồ lên.
“Ta cùng nữ tử thành thân
thì sao?” Tử Thanh tránh né tay hắn: “Lưỡng tình tương duyệt, có gì sai?” Nói
xong, nâng Nhã Hề dậy, gắt gao nắm chặt tay nàng, thản nhiên cười: “Ta chỉ
biết, ta muốn bảo vệ nàng, thương nàng, yêu nàng, làm sao ta lại hoang đường?”
“Nói hay lắm!” Man Tử cùng
dân chúng Vân Châu đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhịn không được vén hỉ khăn
lên, Nhã Hề nắm chặt tay Tử Thanh, kiên định cười: “Cả đời của nữ tử, có thể
gặp được một người thiệt tình thương nàng, yêu nàng, đó là hạnh phúc lớn nhất.”
Nhìn vào mắt Tử Thanh: “Ta thực quá may mắn, được phu quân thương tiếc, cuộc
đời này của Nhã Hề thế là đủ rồi.”
“Điên rồi! Điên rồi! Hoang
đường!” Thanh soái hung hăng quát.
“Ngươi làm loạn đủ chưa?”
Đoạn phu nhân rưng rưng lệ nhìn hắn: “Lời Thanh nhi nói, ngươi có nghe thấy
không? Nhã Hề nói, ngươi cũng nghe thấy rồi chứ? Ta chờ ngươi hơn hai mươi năm,
không hơn không kém hơn hai mươi năm! Đến tột cùng thì lời thề non hẹn biển
ngươi nói năm đó tính là cái gì?”
“Những lời này ta ngược lại
muốn hỏi ngươi!” Hai tròng mắt Thanh soái như bốc lửa, lại không giấu được đau
đớn trong đáy lòng: “Năm đó vì sao phải vứt bỏ Thanh nhi cùng An Lộc Sơn bắc
thượng? Ngươi ngay cả một chút khổ cũng không chịu được sao?”