Phù Sinh Nhược Mộng (Quyển 4) - Chương 82 - 83

Chương 82: Biết vậy chẳng làm

Tường thành cổ xưa của thành
Trường An nguy nga xuất hiện trong tầm mắt, nơi tọa lạc hoàng đô đầy khí phách
và tôn quý, phảng phất như thể hít sâu một hơi cũng đều ngửi được mùi huyết
tinh từ ngàn năm quanh quẩn nơi trái tim.

Một thương đội người Hồ đứng
ngoài thành Trường An, Tử Thanh cằm dán đầy râu ló đầu ra ngoài, cảnh giác nhìn
xung quanh.

Nhã nhi, ta đến đây... Hít vào một hơi, không hiểu sao trái tim lại đau đớn
không xua tan được.

Nay Lí Vũ không thể tương
trợ, thân phận Đoạn phu nhân nếu bại lộ, nợ cũ năm xưa tính xuống thì sẽ rước
họa vào thân, mà Đỗ y quan, cho dù trở lại đông cung, thái tử cũng sẽ không vì
một linh nhân mà nguyện ra mặt cứu giúp, lúc này đây, chỉ có thể một mình tác
chiến.

“Nương, Hoắc cô nương, lát
nữa vào Trường An, mọi người tìm một khách điếm trú chân trước, trăm ngàn lần
phải nhớ rõ, đừng để cho thị vệ vương phủ Hằng vương nhận ra.” Quay đầu nhìn
Đoạn phu nhân cùng Hoắc Hương giả trang nam tử mặt đầy râu, Tử Thanh lại dặn
dò.

Nói xong, Tử Thanh nhảy
xuống xe ngựa, hơi ôm quyền với tướng sĩ Vân Châu đóng giả làm hộ vệ thương
đội: “Dọc đường đi, đa tạ các vị bảo hộ, nếu ta tại Trường An có nháo loạn ra
đại sự gì, Tử Thanh cầu chư vị hộ tống nương cùng Hoắc cô nương rời đi trước.”

Man Tử vỗ vai Tử Thanh: “Lục
công tử quá khách khí rồi, ta cam đoan, nếu chỉ cần có gió thổi cỏ lay ta sẽ
liền lập tức bình yên đưa phu nhân cùng Hoắc cô nương rời đi.”

Đỗ y quan chỉ thở dài, nhìn
Trường An xa cách hơn mười năm: “Công tử, tòa thành này sẽ ăn thịt người, trăm
ngàn lần phải cẩn thận.”

“Ân, ta biết.” Nói xong, có
chút đăm chiêu nhìn Đỗ y quan, Tử Thanh đột nhiên cúi đầu thật sâu: “Nhiều năm
như vậy, đa tạ ngài vẫn chiếu cố nương.”

“Công tử nói quá lời, lão nô
không dám nhận.”

Tử Thanh nặng nề thở dài,
nhấc màn xe lên, nhìn hai người trong xe: “Nương, Hoắc cô nương, bảo trọng.”

“Thanh nhi, con phải cẩn thận!”

Nương, nếu lần này con có
thể cứu Nhã nhi về, con sẽ nói với người, con đã gặp cha, hắn không đáng để
người chờ đợi thêm nữa.

“Yến công tử, cẩn thận.”

“Hoắc cô nương, ngươi cũng
phải bảo trọng.”

Nói xong, Tử Thanh cũng
không quay đầu lại, chạy vào thành Trường An, Hằng vương phủ! Lí Thiến! Nếu
ngươi làm Nhã nhi tổn thương dù một chút, ta tất khiến cho ngươi phải trả lại
gấp trăm lần!

Thành Trường An thực rộng
lớn, Tử Thanh chưa từng tưởng tượng nổi đến mức thế.

Nhã nhi, đến tột cùng thì
nàng bị tên súc sinh kia đưa đi đâu? Nàng nói cho ta biết, nói cho ta biết đi!

“Ngươi có nghe Hằng vương
phủ nói không, tối nay có Biện Châu ‘Hoàng linh’ dâng tiếng ca ở vương phủ!”

“Hoàng linh?”

Chương 83: Loạn thế hùng tâm

Ánh trăng sáng tỏ, thành
Trường An ở rất xa chỉ còn thấy bóng dáng mơ hồ.

Tử Thanh đứng trên con đường
ngoài thành Trường An, ôm lấy Nhã Hề, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nước mắt rơi
xuống thân thể run rẩy của nàng: “Nhã nhi, về sau, cho dù chết ta cũng sẽ không
rời khỏi nàng một bước.”

“Tử Thanh... ta... ta còn trong sạch...” Mơ mơ màng màng, Nhã Hề thì thào
thốt ra một câu: “Nàng... nàng đừng... ghét bỏ ta...”

Tử Thanh rơi lệ cười, chỉ
cảm thấy trong ngực như bị vô số kim châm, rất đau, rất hận.

“Nhã nhi, Hoắc cô nương cùng
Đỗ y quan rất nhanh sẽ tới thôi, nàng sẽ không có việc gì, sẽ không có việc gì
đâu.” Tử Thanh nhìn hướng thành Trường An, Man Tử đại thúc, trăm ngàn lần phải
đưa nương và Hoắc cô nương bình yên ra đây.

Tiếng vó ngựa dần vang lên,
càng ngày càng gần.

Tử Thanh vội vàng đi lên
nghênh đón.

“Công tử! Người thế nhưng
còn nhanh hơn chúng ta!” Man Tử từ xa xa trông thấy Tử Thanh, liền chạy vội
tới, ánh mắt chạm đến vết máu trên người nàng, không khỏi kinh hãi: “Công tử bị
thương!”

“Là máu của tên súc sinh
kia!” Tử Thanh cắn răng, đau lòng nhìn Nhã hề: “Ngày sau trở về Trường An, ta
muốn hắn chết cũng không yên!”

“Công tử...” Thấy sát ý chưa
bao giờ có trong mắt Tử Thanh, Man Tử ưu tư nhìn Nhã Hề suy yếu được y bào của
Tử Thanh bao bọc, đến tột cùng thì Nhã Hề cô nương gặp phải kiếp nạn gì mới
khiến cho công tử trở nên bạo lệ như thế?

“Hu…!” Đỗ y quan kéo dây
cương, vội vàng chạy tới: “Công tử, mau lên xe, Hằng vương chết rồi, triều đình
tất nhiên sẽ truy lùng tra xét đến cùng, nơi này không thể ở lâu!”

Khẽ gật đầu, Tử Thanh ôm Nhã
Hề lên xe ngựa.

“Cảm tạ trời đất, Nhã nhi
rốt cục cũng được cứu ra!” Đoạn phu nhân kinh hồn chưa định nhìn mặt Nhã Hề:
“Hài tử đáng thương, nhất định là chịu rất nhiều đau khổ.”

“Yến công tử...” Hoắc Hương
cảm thấy được Tử Thanh khác thường, chạm phải ánh mắt nàng, cảm thấy thực đáng
sợ.

Xe ngựa lăn bánh, Tử Thanh
đột nhiên hỏi Hoắc Hương: “Hoắc cô nương, có thể có biện pháp làm cho Nhã nhi
bất tỉnh mấy tháng không?”

“Vì sao phải làm như vậy?”
Hoắc Hương kinh ngạc hỏi.

Tử Thanh run rẩy hơi kéo một
góc áo, chữ “Hằng” đập vào mắt làm cho Đoạn phu nhân cùng Hoắc Hương đều chấn
động mãnh liệt.

“Súc sinh! Thật đúng là súc
sinh!”

“Hắn chết còn chưa đủ...”
Thanh âm Tử Thanh trầm thấp mà lạnh lùng: “Một ngày nào đó, ta muốn hắn cả
xương cốt cũng không còn.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3