Phù Sinh Nhược Mộng (Quyển 3) - Chương 70 - 71

Chương 70: Kim thiền thoát xác

“Thực xin lỗi, ta không
thể làm tổn thương nàng!”

“Có lẽ, có một ngày ta sẽ
xúc phạm tới Nhã nhi, xúc phạm tới nàng…”

“Nếu thực sự có một ngày
như vậy, nàng cũng sẽ không cần ta giống như thế.”

“Nàng cũng không thể lại
làm việc gì ngốc nghếch được! ta không trả nổi cho nàng! Không trả nổi cho
nàng!”

“Để nàng đi theo giúp ta
mạo hiểm, đó mới chân chính là tàn nhẫn với nàng!”

...

Một Tử Thanh khiêm tốn quân
tử, một Tử Thanh lòng giấu bí mật, một Tử Thanh mày nhăn mặt nhíu, một Tử Thanh
lấy tính mạng để bảo vệ, một Tử Thanh có gan gánh vác hết thảy… Đến tột cùng ta
ở khắp nơi làm cái gì? Việc Tử Thanh ngươi làm, như thế nào lại là một chuyện
hoang đường đến thế? Thích một nữ tử như vậy, thật sự là hoang đường sao?

Triều Cẩm đang phóng như
điên bỗng nhiên ghìm cương ngựa, nâng tay xoa xoa đôi môi mình, run rẩy rơi lệ…

“Tử Thanh…” Vội ôm lấy ngực,
trái tim Triều Cẩm như thể bị đao cắt.

“Biết nàng không có việc gì
thì tốt rồi.”

Khuôn mặt tươi cười bình yêu
của Tử Thanh hiện ra dưới đáy lòng Triều Cẩm, Triều Cẩm bừng tỉnh đại ngộ,
ngươi là đang ép ta đi phải không? Thế nhưng ta lại ngốc đến nỗi ngay cả cái kế
đơn giản ấy cũng đều không nhìn ra!

“Cho dù người trong thiên
hạ không cần ngươi, Sử Triều Cẩm ta cũng sẽ không không cần ngươi!”

Triều Cẩm bịt chặt hai tai,
liên tục lắc đầu, sao ta có thể quên được những lời nói của chính mình, có thể
nào lại quên đây?

“Nữ tử yêu thương nữ tử,
có gì không thể?”

Bỗng nhiên nghĩ tới một câu
Lí Nhược từng nói, toàn thân Triều Cẩm run lên, có gì không thể? Có gì không
thể? Lại nhớ tới những tổn thương khúc mắc giữa Nhã Hề cùng Tử Thanh mấy ngày
trước đó, Nhã Hề, ngươi cũng biết thân phận Tử Thanh, phải không? Ngay cả ngươi
cũng đều có thể hết mình thâm tình như vậy, vì sao ta còn cố tình chấp nhất như
thế?

Ghìm ngựa quay đầu, Triều
Cẩm thê lương cười: “Yến Tử Thanh, cả đời này, cho dù chết đi ngươi cũng đừng
mơ thoát được ta! Giá!” Tuấn mã chạy như bay, phóng như điên về phía Vân Châu.

***

Sắc trời mờ mịt, Tử Thanh
lặng lẽ đánh thức tất cả mọi người trong phủ, cuối cùng đã đến lúc đi rồi.

“Hôm nay mây đen dày đặc,
con hài tử này, trời còn chưa sáng, thế nhưng con đã nghĩ đi chơi?” Đoạn phu
nhân nghi hoặc nhìn Tử Thanh.

Tử Thanh cười nhẹ, kéo tay
áo Đoạn phu nhân: “Nương, ngày mưa cũng có cái đẹp của ngày mưa mà, chúng ta
cũng nên đi ra ngoài một chút.”

“Được rồi.”

“Tốt! Tốt! Tử Thanh ca ca,
ta cùng tiểu Tình tử cũng phải đi!” Lí Nhược vỗ tay.

Tử Thanh lạnh lùng nhìn Tô
Tình bên cạnh Lí Nhược, ảm đạm thở dài, vì sao ngươi phải hãm hại Triều Cẩm?

“Tốt, ta đã chuẩn bị xe ngựa
rồi, mọi người đều cùng đi.” Nói xong, Tử Thanh liền gọi Man tử: “Man Tử đại
thúc, mau dẫn các nàng lên xe đi.”

“Rõ!”

“Thỉnh lão phu nhân cùng các
vị tiểu thư đi bên này.”

Chương 71: Bốn bề thọ địch

“Tử Thanh... Tử Thanh…”

Nước mưa điên cuồng quất lên
người Triều Cẩm, thành Vân Châu trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Trái tim mãnh liệt co thắt
lại, Triều Cẩm thúc ngựa tìm khắp đầu đường đến cuối phố, nhưng mà bất luận
thét gọi thế nào, đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng mưa rơi rào rào.

“Ngươi ở đâu? Rốt cuộc ngươi
ở đâu?” Triều Cẩm thúc ngựa trở lại cửa nam, lắc đầu, muốn để mình tính táo
lại, Sử Triều Cẩm, ngươi không thể loạn, trấn tĩnh, trấn tĩnh, trấn tĩnh, nơi
này không có vết máu, khẳng định Tử Thanh bình yên, nàng không có việc gì, tất
nhiên không có việc gì.

Rời khỏi Vân Châu, nơi bọn
họ có thể đi chỉ có… chỉ có Lạc Dương… Phương hướng hẳn là hướng đó…

Triều Cẩm hít thật sâu mấy
hơi, ghìm ngựa phóng về phía Lạc Dương, cúi đầu liền thấy dấu vó ngựa hỗn độn
còn chưa bị mưa to xóa hết, một đường này phương hướng đúng là Lạc Dương.

Nhìn dấu vó ngựa loang lổ,
rõ ràng là thiết kỵ đại quân Đột Quyết, nếu Tử Thanh bị đuổi theo… Triều Cẩm
đột nhiên lắc đầu, không có khả năng! Không có khả năng! Tử Thanh không có việc
gì, không có việc gì!

“Tử Thanh!” Thê lương hô
lên, Triều Cẩm quất mạnh ngựa, dọc theo dấu vó ngựa hỗn loạn một đường đuổi
theo.

Tử Thanh, chờ ta, chờ ta…

***

Sơn cốc xanh um tươi tốt,
dưới mưa to có vẻ đặc biệt xanh ngắt.

Vó ngựa tung bay, Tử Thanh
một khắc cũng không dám chậm lại.

Tiếng hò hét ở phía sau càng
ngày càng gần, mưa to làm cho con đường trong sơn cốc trơn trượt, tuấn mã chạy
càng ngày càng chậm.

“Vút!”

Đột nhiên, một sợi dây thừng
xuất hiện dưới vó ngựa Tử Thanh, con ngựa mệt mỏi bị sợi dây ngáng, đột nhiên
ngã lộn ra đất, Tử Thanh bị quăng thật xa ra ngoài.

Cảm giác được vết thương bị
rách truyền đến cơn đau như xé, Tử Thanh cắn răng một cái đứng lên, toàn thân
không khỏi run rẩy.

“Ngươi chạy không thoát được
đâu.”

Tử Thanh kinh hãi quay đầu,
chỉ thấy hơn mười thị vệ của Hằng vương đã sớm mai phục tại chỗ này, giờ một
đám cao thủ tay cầm đại đao, chờ lấy tính mạng nàng.

“Điện hạ đã sớm tính được
ngươi sẽ đi qua sơn cốc này, đi đường tắt để đuổi theo xe ngựa, nên đặc biệt
lệnh cho ta ở đây chờ An lục công tử đã lâu.”

Nắm chặt hai nắm đấm, Tử
Thanh đột nhiên bật ra một tràng cười lạnh thê lương: “Ha ha, thì ra ta đã bốn
bề thọ địch…” Năm đó Bá vương Hạng Vũ cũng có tâm tình như vậy sao? Thê lương,
tuyệt vọng lại không cam lòng, không nỡ, Ngu Cơ bình yên ra đi, có lẽ Bá vương
mất đi còn thanh thản hơn ta, mà Nhã nhi… Chẳng lẽ không thể chạy thoát khỏi
bàn tay tên súc sinh kia? Không! Ta không chấp nhận số mệnh này, phải xông ra,
xông ra!

Tử Thanh đột nhiên hung hăng
cắn răng, rút ra bội kiếm bên hông: “Đến đây đi!”

Một đạo tia chớp xé rách bầu
trời, một tiếng sấm kinh thiên vang vọng khắp nơi.

***

“Lộp cộp!” Con ngựa dưới
thân Triều Cẩm hí dài một tiếng, đột nhiên bốn vó mềm nhũn, ngã gục xuống, kịch
liệt thở dốc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3