Phù Sinh Nhược Mộng (Quyển 3) - Chương 68

Chương 68: Lang bản hồng nhan

(Hồng nhan lại là sói)

“Đỗ y quan, đợi lát nữa
người mau chóng tới giáo trường tìm Man Tử đại thúc mang rơm cỏ ở khắp nơi đến,
bó thành người cỏ, mặc giáp của tướng sĩ vào, toàn bộ dựng trên đầu tường thành
Vân Châu.” Tử Thanh vội vàng dặn dò xong, đột nhiên chặn Đỗ y quan đang quấn
băng bàn tay bị thương của mình: “Băng chặt một chút, như vậy ta sẽ không có
cảm giác đau.”

“Công tử, nếu mảnh vải này
quấn vết thương quá chặt, rất dễ bị dính vào vết thương, ngày khác thay thuốc
tất nhiên sẽ càng đau.”

“Phải xem có mạng để đổi
dược hay không mới được.” Tử Thanh cười khổ sở: “Còn có, Đỗ y quan, chuẩn bị ba
cỗ xe ngựa, sáng sớm ngày mai ta muốn mang gia quyến xuất du. Về phần bách tính
Vân Châu, tiếp theo nhất định phải đánh thức từng nhà, lặng yên rời đi.” Đột
nhiên, Đỗ y quan hung hăng thắt nút dây vải, cơn đau truyền tới từ vết thương
không khỏi khiến Tử Thanh hít một hơi.

“Lão nô làm đau công tử?”

“Không có việc gì, nhớ lấy,
hết thảy đều phải âm thầm tiến hành, không thể kinh động tới thị vệ Hằng vương
cùng binh sĩ Đột Quyết trong thành, nếu không, chúng ta chỉ có một đường chết.”

“Vâng, lão nô lui trước.”

Tử Thanh thở dài, Triều Cẩm,
hiện tại sợ nhất chính là nàng không chịu rời đi a. Thay thanh bào thật dài, Tử
Thanh gắt gao siết chặt đai lưng, cắn chặt răng, lặng yên rời khỏi phủ, đi về
phía đại lao.

Tối nay mây đen đầy trời,
cơn mưa dai dẳng suốt một ngày, vẫn không hề ngớt.

Đại lao Vân Châu, khắp nơi
đều tràn ngập một cỗ hương vị mục nát, ánh nến mờ nhạt lúc sáng lúc tối, giống
như những đốm lửa u minh trên con đường xuống Hoàng tuyền, có vẻ phá lệ
âm lãnh.

Ngồi dựa vào một góc đại
lao, Triều Cẩm hai tay ôm đầu gối, thản nhiên cười: “Tử Thanh… Nếu chàng an
bình, ta cũng không hối tiếc…”

“Nhưng mà ta có tội.” Thanh
âm Tử Thanh bỗng nhiên vang lên, mỉm cười: “Nếu nàng chết oan trên tay ta, ta
thật sự liền nghiệp chướng nặng nề.”

“Tử Thanh! Sao lại là
chàng?” Triều Cẩm kinh hãi, đứng dậy vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.

“Ta đến đưa nàng đi.” Tử
Thanh vừa nói, một bên mở khóa sắt ra, vươn tay: “Đi, theo ta!”

Triều Cẩm lắc đầu: “Không
được, ta không thể đi! Nếu không Vân Châu khó giữ được, ai ai cũng đều lo lắng
cho tính mệnh!”

“Hiện tại ta muốn bảo vệ
tính mệnh của nàng!” Tử Thanh tiến lên, giữ chặt tay nàng: “Đi!”

“Tử Thanh…” Muốn tránh né
khỏi tay Tử Thanh, nhưng vừa nghĩ tới thương tích trên người nàng, Triều Cẩm
lại chỉ có thể dùng lực thật nhẹ, tùy ý để nàng lôi ra khỏi đại lao.

Mới vừa đi đến cửa đại lao,
Tử Thanh liền quay đầu nói với người canh gác: “Tối nay ta muốn thẩm vấn nghi
phạm, ngày mai sẽ đem nàng trở lại.”

“Rõ!”

Một đường giữ chặt Triều Cẩm
đi đến trước cửa nam, xa xa liền thấy Man Tử đang đứng trực ở cửa thành.

“Man Tử đại thúc!”

“Lục công tử! Ngài đây là?”

Tử Thanh hơi xua tay: “Giờ
này ta muốn ngươi giúp ta làm hai việc, thứ nhất, mau chóng tìm cho ta hai con
ngựa, thứ hai, sau khi Đỗ y quan dựng lên người cỏ trên mỗi tường thành, ngươi
liền để vài dân chúng hoặc tướng sĩ Vân Châu ra khỏi thành, ghi nhớ trách
nhiệm, phải đi thật xa, thẳng đến khi phong ba ở Vân Châu lắng xuống rồi hẵng
trở về.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì?” Man Tử bối rối.

“Hiện tại không kịp nói cho
ngươi, Man Tử đại thúc, phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3