Phù Sinh Nhược Mộng (Quyển 3) - Chương 61 - 62

Chương 61: Đại quân Đột Quyết

“Khụ khụ…” Một trận ho khan
kịch liệt làm cho Tử Thanh phải che miệng ngồi dậy, Đoạn phu nhân cùng Hoắc
Hương cuống quít tiến lên đỡ lấy Tử Thanh.

“Tỉnh! Rốt cục cũng tỉnh!”

Tử Thanh nhíu mày, chỉ cảm
thấy trong cuống họng vẫn còn mùi máu tươi nồng đậm, chỉ yên lặng nhìn Hoắc
Hương: “Nhã nhi nàng… hiện tại nàng thế nào?”

Hoắc Hương thở dài: “Nàng
uống chút cháo thì thật ra không có gì đáng ngại cả, nhưng mà huynh, đang êm
đẹp lại thế nào mà cực bi công tâm* vậy?”

(*cực bi công tâm: quá bi
thương dẫn đến ảnh hưởng tinh thần)

“Uống được ít cháo là tốt
rồi, là rốt rồi.” Tử Thanh giãy dụa muốn xuống giường, lại bị Đoạn phu nhân đè
lại: “Con hài tử này, bị bệnh thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, còn muốn chạy đi đâu?”

Tử Thanh liên tục lắc đầu:
“Vân Châu sắp nổi lên một hồi bão táp, con không thể ngã xuống được, nếu không
tất cả chúng ta đều sẽ tai ương ngập đầu!”

“Cái gì?”

“Khụ khụ.” Tử Thanh giương
mắt nhìn Hoắc Hương: “Toàn bộ mọi người trên dưới trong phủ, sau này phàm là
việc ăn uống thì phải lưu tâm nhiều hơn, bên trong Vân Châu có một con sói
hoang, tùy thời đều có thể hung hăng cắn chúng ta một cái.”

“Lục công tử! Lục công tử!”
Tử Thanh vừa dứt lời, tiểu tướng vẫn đang trực ở cửa thành phía bắc liền vội
vàng chạy vào: “Không tốt! Bên ngoài cửa bắc tựa hồ có cả ngàn quân mã tập kết!
Hình như là đi về phía Vân Châu!”

“Điều ta lo lắng vẫn xảy
ra!” Tử Thanh cả kinh xuống giường: “Mau chóng tập kết nhân mã, toàn thành đóng
cửa đề phòng!”

“Tuân lệnh!” Tiểu tướng liền
xoay người chạy đi.

“Rốt cuộc sao lại thế?” Vẻ
mặt Đoạn phu nhân đầy kinh hãi.

Tử Thanh không kịp giải
thích nhiều, cầm lấy giáp y ở bên giường, trao cho Đoạn phu nhân cùng Hoắc
Hương một nụ cười an bình: “Chỉ cần ta còn một hơi thở thì cũng sẽ bảo vệ mọi
người bình an!”

Bước ra khỏi phòng, lại dừng
lại trước cửa phòng Nhã Hề.

“Nhã Hề cô nương, mau uống
thuốc đi…” Thanh âm Hằng vương vang lên trong phòng.

Tử Thanh kinh hãi, đột nhiên
đẩy cửa bước vào, thấy là cảnh Hằng vương bưng chén thuốc, múc một thìa muốn
đút cho Nhã Hề vẫn tái nhợt nằm trên giường.

Nàng tình nguyện uống thuốc
của hắn cũng không nguyện uống cháo ta cầu xin nàng uống sao?

Tử Thanh cười thê lương, ánh
mắt đầy đau lòng khiến Nhã Hề cảm thấy lạnh đến thấu xương.

“Tử Thanh…” Thì thào gọi,
Nhã Hề biết nàng hiểu lầm, biết mình lại làm nàng tổn thương sâu sắc thêm lần
nữa.

Khuôn mặt anh khí trong nháy
mắt biến thành một màu trắng bệch, Tử Thanh chậm rãi tiến lên, vẫn không nhúc
nhích nhìn Hằng vương, cắn răng nói: “Điện hạ! Nay Vân Châu có chiến hỏa, trong
có kẻ gian hạ độc, Tử Thanh sợ không bảo hộ được điện hạ chu toàn, cho nên đặc
biệt đến thỉnh điện hạ mau chóng theo cửa nam rời khỏi Vân Châu!”

Hằng vương lạnh nhạt cười:
“Tiểu vương không thể đi, nay mọi người nguy nan sớm tối mà ta lại lén lút chạy
trốn thì tất nhiên sẽ bị người trong thiên hạ nhạo bang!”

“Vậy thỉnh điện hạ di giá
đến tiền viện trong phủ, Tử Thanh sẽ phái binh bảo hộ!”

“Không cần, tiểu vương cũng
dẫn theo mấy trăm hộ vệ thủ hộ bốn phía phủ nha, chắc chắn không có việc gì đâu.”

Chương 62

Quỳ gối bảo vệ Vân Châu

“Một ngày một đêm…” Tử Thanh
lặp lại để nhớ kỹ những lời này, bỗng nhiên cắn răng một cái, đi nhanh xuống
chân tường thành: “Mở cửa!”

“Nhưng mà bên ngoài…” Binh
sĩ thủ vệ cả kinh: “Công tử, mở cửa đi ra ngoài rất nguy hiểm!”

Tử Thanh lắc đầu, chuyện tới
nước này chỉ có thể phô trương thanh thế, nếu không thì cho dù có đóng chặt cửa
thành đi nữa cũng không trụ được quá một khắc: “Mở cửa! Còn nói nhiều nữa thì
sẽ xử trí theo quân pháp!”

Quân sĩ kinh hãi, cố hết sức
mở cửa thành ra, Tử Thanh hít sâu một hơi, đi ra ngoài: “Đóng cửa thành lại!”

“Nhưng mà một khi cửa thành
đóng lại thì nếu đại quân đánh tới công tử người sẽ không vào được a!”

“Đóng cửa!” Tử Thanh lại
hung hăng quát lên, quân sĩ cũng chỉ có thể y lệnh mà đóng cửa lại.

Tử Thanh đi ra khỏi phạm vi
thành lâu, vẫy tay về phía cung tiễn thủ đứng trên tường thành: “Mang cung tiễn
đến đây!”

“Tuân lệnh!”

Trường cung cùng túi tên ném
xuống tường thành, Tử Thanh tiếp lấy đặt lên vai.

Đại quân đang hung mãnh tiến
tới đột nhiên dừng lại, bày trận thế phía trước tường thành, bỗng nhiên tiếng
trống trận ngừng, từ trong mấy ngàn đại quân một vị tướng quân mặc hắc cừu đồng
giáp cưỡi ngựa tiến ra, chưa thấy rõ thân ảnh nhưng cỗ khí phách trời sinh đã
tỏa ra trong vòng ba trượng.

“Tiểu tướng phía trước tường
thành là ai? Hãy xưng tên đi!” Tướng quân mặc hắc cừu đồng giáp nheo mắt lại,
vung roi ngựa chỉ hướng Tử Thanh.

Tử Thanh ngửa đầu, nghiêm
nghị ôm quyền: “Thứ sử Vân Châu An Khánh Ân ở đâu, xin hỏi tướng quân dẫn quân
đến đây là có gì chỉ giáo?”

Hắc cừu đồng giáp tướng quân
lạnh lùng cười: “Ngươi chính là vị An gia Lục công tử kia?”

Tử Thanh cười nhạt: “Chẳng
lẽ tướng quân đến xâm phạm Vân Châu là vì tại hạ?”

Hắc cừu đồng giáp tướng quân
âm lãnh cười: “Ngươi dùng một chi binh không đủ ngàn người, thế nhưng có thể
khiến tam đệ Ma Ô của ta thảm bại mà về, thật sự làm cho Ma Dịch ta bội phục
vạn phần!”

“Tướng quân tới đây là vì
muốn thay Ma Ô tướng quân rửa nhục?” Tử Thanh lớn tiếng hỏi.

Ánh mắt lạnh như băng của Ma
Dịch dừng trên người Tử Thanh: “Binh gia vốn thắng bại là chuyện thường, thắng
thua mà thôi, ta tin tưởng Tam đệ luôn luôn sẽ có một ngày chiến thắng trở về.”
Ánh mắt đột nhiên lóe lên tia tức giận: “Nhưng vì sao ngươi lại đi khắp nơi
khoe khoang chiến tích của mình, đâu đâu cũng tuyên dương Tam đệ ta bại dưới
tay ngươi! Khẩu ức khí này! Ta vì Tam đệ mà nuốt không trôi!”

Tử Thanh giật mình: “Ta đi
khắp nơi tuyên cáo rầm rộ trận chiến ở Vân Châu ngày đó khi nào chứ?”

Ma Dịch ngửa đầu cười lạnh:
“Cứ tưởng rằng tiểu tử ngươi dám một mình một người ra khỏi thành thì còn có
chút gan dạ sáng suốt, ai biết dĩ nhiên lại là tên xú tiểu tử dám nói không dám
thừa nhận!”

Tử Thanh hít một hơi, đồng
dạng lạnh lùng cười: “Ta đã nói thì ta sẽ nhận, ta chưa nói thì muốn ta thừa
nhận cũng là vạn lần không có khả năng! Phạm Dương An gia đã có minh ước cùng
Đột Quyết, nếu tướng quân cứ khư khư cố chấp phá hỏng minh ước thì chỉ sợ cũng
không dễ dàng nói công đạo với vương đình Đột Quyết!”

Ma Dịch nhảy xuống ngựa,
từng bước đến gần Tử Thanh: “Ngươi muốn sử dụng điều này gây áp lực với ta?”

Tử Thanh ôm quyền: “Không
dám! Chỉ là tướng quân hưng binh vấn tội thì cũng nên nghĩ kĩ trước xem nên
động hay không động tới minh ước mà trúng kế châm ngòi của kẻ tiểu nhân!”

Ma Dịch ngửa đầu nhìn tường
thành, cười khinh miệt: “An gia tiểu tử, ta nhìn thành Vân Châu này của ngươi
tuyệt đối không kháng cự được một đợt tiếng công của thiết kỵ của ta, nhưng phá
hỏng cái thành này của ngươi cũng không có ý tứ gì, không bằng ngươi làm một
giao dịch với ta?”

Tử Thanh nghe liền biết có
một tia cơ hội xoay chuyển: “Nguyện nghe ngài nói.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3