Phù Sinh Nhược Mộng (Quyển 3) - Chương 54

Chương 54: Mạch thượng hoa khai*

Cuối cùng vẫn đến thời điểm
không thể không thả Ma Ô rời đi, Triều Cẩm chuẩn bị tốt tuấn mã áo lông cừu, để
Tử Thanh dùng đại lễ cung tiễn Ma Ô, khi khởi hành còn không quên nói rõ ràng
một câu: “Mong tướng quân lấy đại cục làm trọng, chớ để người nhà lại đánh
người nhà.”

Ẩn ý bên trong lời của Triều
Cẩm, Ma Ô thế nào lại không rõ được, tuy rằng mặt xám mày tro bị bắt nhốt ở Vân
Châu những cũng lại được cảnh phong quang tiễn đưa rời khỏi nơi đó, nếu vẫn lại
một lòng bắt lỗi thì thật là người đệ nhất trong thiên hạ mất rồi. Ôm quyền
quất ngựa rời khỏi Vân Châu, Ma Ô không khỏi âm thầm bội phục kế lược của nha
đầu này, thôi, chờ ngày đại kế thành công sẽ lại gặp lại tiểu nha đầu này – Sử
Triều Cẩm.

***

Vân Châu dần dần khôi phục
an bình, bất tri bất giác đã qua một tháng.

Dưới sự điều trị của Hoắc
Hương, Lí Nhược dần dần lại bắt đầu trở bên hiếu động, mỗi ngày dù Tô Tình trầm
mặc ít lời cũng đều phải bị Lí Nhược chọc cười thiệt nhiều, có lẽ những uất ức
trong lòng nàng sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày được Lí Nhược làm phai nhạt
đi.

Lí Vũ dạy Tử Thanh võ công,
đồng thời cũng phụ giúp Tử Thanh học quản lí quân vụ, Triều Cẩm thì chỉ điểm Tử
Thanh chính vụ. Qua một tháng, Tử Thanh cảm thấy cổ nhân làm thứ sử của một
châu nguyên lai lại không dễ dàng như vậy.

***

Tuyết trên núi đã tan, xuân
về hoa nở rộ.

Mỗi ngày sau khi bận rộn xử
lí xong những việc vụn vặt của Vân Châu, Tử Thanh luôn một mình đi lên thành
lâu phía cửa nam, để cho tướng sĩ thủ thành trên lầu lui đi, nhìn sắc xanh
loang lổ phía xa xa, lặp đi lặp lại khẽ thì thào niệm: “Mạch thượng hoa khai,
khả hoãn hoãn quy hĩ.”

Triều Cẩm luôn ở xa xa nhìn
người mặc ngân giáp hồng bào – Tử Thanh kia, nhẹ nhàng thở dài, đáy lòng không
khỏi cũng có một tia bất an, án theo cước trình thì Nhã Hề bọn họ hẳn là đến
Vân Châu rồi mới phải, vì sao đã nhiều ngày như vậy lại vẫn không thấy bóng
dáng? Nếu trên đường xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ cả đời này Tử Thanh chàng cũng
sẽ không tha thứ cho ta, phải không? Tử Thanh a Tử Thanh, ta ở trong lòng
chàng, rốt cuộc được tính là cái gì?

“Triều Cẩm.” Bỗng nhiên Tử
Thanh quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bên này.

Triều Cẩm kinh hãi, chậm rãi
đi ra: “Ngươi… Sao ngươi biết được ta ở đây?”

Tử Thanh thở dài: “Ta biết
mỗi ngày ngươi đều ở đó.”

Triều Cẩm cúi đầu: “Ta… ta
chỉ là tới nhìn xem tường thành có được tu sửa bền chắc không thôi, ta… vẫn là
đi về nghỉ ngơi trước đây.”

“Triều Cẩm…” Tiến lên phía
trước, Tử Thanh đưa tay đỡ lấy hai vai nàng: “Một đường bắc thượng Vân Châu
này, ta nợ nàng nhiều lắm.”

“Nhưng mà, chàng vẫn không
cần ta, không phải sao?” Triều Cẩm hai mắt hàm lệ cúi đầu, khóe miệng lại khẽ
nhếch: “Nhưng mà ta sẽ chờ, chờ đến một ngày nàng ấy không cần chàng nữa…”

Tử Thanh hít sâu một hơi,
nâng tay nhấc lên một sợi tóc bạc trên mái tóc nàng: “Nếu thực sự có một ngày
như vậy, nàng cũng sẽ không cần ta.”

“Cho dù người trong thiên hạ
này không cần chàng thì cũng sẽ không có chuyện Sử Triều Cẩm ta không cần
chàng!” Quyết tuyệt giương mắt nhìn Tử Thanh, Triều Cẩm nhào vào lòng nàng, lắc
đầu, lại lắc đầu: “Chàng hãy tin tưởng ta…”

“Ta không xứng…” Thanh âm
run rẩy của Tử Thanh vang lên, lại hít sâu một hơi, nếu nói ra chân tướng có
thể khiến nàng không tiếp tục ngốc nghếch như thế, ta tình nguyện lúc này rơi
xuống địa ngục! Tách ra kéo dãn khoảng cách giữa hai người, Tử Thanh nhìn vào
đôi mắt đầy kinh ngạc của nàng: “Triều Cẩm, kỳ thật ta là…”

“Lục công tử! Lục công tử!”
Xa xa, một tiểu tốt cưỡi ngã phóng vội đến, cắt ngang lời Tử Thanh đang muốn
nói.

“Nếu là lời khiến người ta
tổn thương, đừng nói vẫn tốt hơn.” Đột nhiên cảm thấy chuyện Tử Thanh muốn nói
này có khả năng sẽ làm hết thảy mọi việc thay đổi, Triều Cẩm liền lui lại phía
sau một bước, xa xa nhìn về phía tiểu tốt cưỡi ngựa kia: “Là thị vệ An gia, Nhã
nhi của chàng đã trở lại.”

“Triều Cẩm, cho dù nàng
không nghe ta nói thì ta cũng hy vọng từ hôm nay trở đi nàng sẽ đem trọng trách
của mình giao cho ta, không cần tự làm khổ mình nữa.”

“Rời xa kế lược trù mưu thì
cũng không phải là Sử Triều Cẩm ta.” Buồn bã cười, Triều Cẩm xoay người sang
chỗ khác: “Nếu có thể đổi lấy một tia thương tiếc hoặc đau lòng của chàng, ta
sẽ tình nguyện chấp mê bất ngộ.”

“Triều Cẩm…”

“Lục công tử, xe ngựa của
phu nhân bị hỏng trên đường, còn thỉnh công tử mau chóng đi tới khoảng mười dặm
để nghênh đón!” Tiểu tốt cưỡi ngựa nhìn thấy Tử Thanh ở phía xa xa trên thành
lâu, không khỏi mừng rỡ hô.

“Ta biết rồi.” Tử Thanh vội
vàng đáp, mà Triều Cẩm dĩ nhiên đã chạy xuống thành lâu rồi.

Nặng nề thở dài, Tử Thanh
lấy lại bình tĩnh, nén xuống nỗi bất an trong lòng, đi xuống, phân phó tướng sĩ
thủ thành dưới lầu chuẩn bị tốt xe ngựa, xuất thành.

Một khắc sau, xe ngựa mới đi
chưa được ba dặm đường đã gặp được xe ngựa của Đoạn phu nhân.

Tử Thanh thúc ngựa chạy qua,
phát hiện ngoài một trăm danh thị vệ nha hoàn ra thì tựa hồ còn có hơn mấy trăm
tướng sĩ xa lạ hộ tống.

“Là công tử!” Đỗ y quan từ
xa nhìn thấy Tử Thanh, liền cưỡi ngựa tiến lên trước: “Ha ha, khí sắc công tử
hôm nay không sai a.” Ánh mắt vừa liếc thấy tay nàng đã bỏ đi mảnh vải quấn
quanh, chắc là thương thế đã tốt lên, bất giác có chút kinh ngạc.

“Hài tử!” Đoạn phu nhân ở
trong xe ngựa vừa nghe thấy Đỗ y quan hô lên đầu tiên, liền vội vàng vén màn
xe, từ xa nhìn thấy một tướng quân cưỡi bạch mã khoác hồng bào chạy tới, có
chút hoảng hốt thì thào thương nhớ: “Thanh lang…”

“Phu nhân, đó là công tử gia
a.” Nha hoàn ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở Đoạn phu nhân đang thất thần.

Tử Thanh phóng tới trước xe
ngựa, ghìm cương, nhảy xuống đi tới, mỉm cười: “Nương, trước mắt thành Vân Châu
đã bình an, chúng ta an toàn rồi, cùng nhau về nhà đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3