Phù Sinh Nhược Mộng (Quyển 2) - Chương 27

Chương 27: Trực tiếp đối mặt An Lộc Sơn

Từng trận
tuyết lớn thi nhau đổ xuống, tựa hồ khắp các con đường Phạm Dương đều có thêm
một chút vẻ tiêu điều xơ xác.

Ngoài dự đoán,
Sử Triều Nghĩa và Sử tiểu muội cũng không đến xem màn diễn này, chắc là cho
rằng Sử Triều Cẩm nàng phải chết không thể nghi ngờ nên đã sớm người nào người
nấy đi đến tửu lâu uống rượu chúc mừng rồi.

Nhìn vẻ thản
nhiên trên mặt Triều Cẩm, lòng Tử Thanh không khỏi dâng lên một tia kính ý. Nếu
người này thật sự là nam tử thì với phân gan dạ sáng suốt này cũng đủ để đạt
được công tích kinh thiên giữa thời thiên hạ đại loạn.

Rõ ràng nàng
biết phía trước là đường cùng nhưng lại vẫn giữ được bình tĩnh như thế, thật sự
còn có đường có thể đi sao?

An Lộc Sơn
không hổ là tam trấn Tiết độ sứ, phủ đệ ở Phạm Dương được xây dựng cũng coi như
là một đại trạch hoa lệ của hầu tước hoàng thân quốc thích, ngói kim sắc tường
xanh ngọc bích, từng bụi cây ngọn cỏ tựa hồ đều vượt quá giới hạn, đủ khiến
người ta hiềm nghi, An Lộc Sơn quả nhiên là một tên người Hồ có ý đồ phản
nghịch.

Sử Tư Minh
đứng thẳng trước cửa, tháo binh khí tùy thân xuống, cung kính hỏi: “Chẳng hay
An đại nhân đã trở về từ Trường An chưa?”

Quản gia An
phủ lạnh lùng nhìn Sử Tư Minh: “Đại nhân đã về rồi, nhưng thật ra Sử đại nhân
ngươi còn có mặt mũi tới gặp An đại nhân sao? An đại nhân đã trở lại, chờ ngươi
hảo hảo cho người một lời giải thích! Ngươi phải biết xưa nay An đại nhân vẫn
rất thích Khánh Ân công tử.”

Thì ra vẫn
chưa xử trí Lăng Trọng là vì An Lộc Sơn bị triệu vào kinh, xem ra hôm nay quả
thật là một màn tranh luận sinh tử!

“Đúng là hạ
quan đến vì việc này, tội thần nhi tử Sử Triều Cẩm đã được đưa tới, hoàn toàn
để cho An đại nhân xử trí, ta không có một câu oán hận!” Sử Tư Minh hung hăng
trừng mắt với Triều Cẩm, như thể người giờ phút này ở bên người hắn không phải
là thân sinh nhi tử của mình mà chính là một kẻ nghiệp chướng làm liên lụy
người nhà vậy!

“Lúc này đại
nhân đang ở tiền đường.”

“Đa tạ quản
gia đại nhân.” Sử Tư Minh ôm quyền dứt lời liền mang theo Triều Cẩm cùng Tử
Thanh đi vào trong viện.

Băng qua bức
tường chạm trổ hình hổ, xa xa liền nhìn thấy các tướng lãnh tràn đầy uy vũ ở
bên trong đại viện An gia, binh khí cầm trong tay, vẻ mặt hờ hững nhìn ba người
từng bước đi vào đại đường.

Một mùi đặc
trưng của lông dê phả vào mặt, đập vào mắt là đôi con ngươi trợn ngược cùng cái
trán với từng vệt sọc trắng của tấm da hổ rất lớn được trải rộng chính giữa
chiếc ghế dài phía trên đại đường – ngồi trên tấm da hổ là một hán tử khôi khô,
tuy chỉ mới thấy bóng dáng nhưng chỉ với một thân giáp đen bằng da cừu cũng đã
phá lệ long trọng, mới liếc nhìn đã cảm thấy người này đằng đằng sát khí.

Kẻ đó cầm chắc
thanh kiếm dựa trên ghế, một đầu tóc quăn của người Hồ vô cùng rối loạn, thanh
âm vang lên như tiếng chuông ngân: “Sử lão đệ a Sử lão đệ, ngươi cùng ta tương
giao mười năm cũng không dễ dàng gì, vì sao nhi tử chúng ta lại cố tình làm ra
chuyện như vậy?”

Sử Tư Minh vội
vàng quỳ xuống lạy: “Là hạ quan không biết cách dạy con! Thỉnh đại nhân trách
phạt!”

Xoay người,
đôi con ngươi như chuông đồng khiến người ta sợ hãi của An Lộc Sơn đập vào mắt,
ánh mắt như long lên, đỏ hồng lộ sát ý nồng đậm: “Nhi tử ngươi giết hại nhi tử
ta, ngươi nói xem! Nếu lão tử một đao đâm chết con ngươi, Ân nhi của ta sẽ nhắm
mắt được sao?”

“Lăng trì!
Lăng trì! Báo thù cho thiếu công tử!” Tiếng hô lanh lảnh vang lên ngoài đại
đường, vọng khắp toàn bộ An phủ, Tử Thanh chỉ cảm thấy dư âm tiếng vọng vang
lên như không dứt trong lỗ tai mình.

Trời ạ! Cái
loại đại tướng quân cổ đại khôi ngô thế này thì dù chỉ một đầu ngón tay cũng đủ
đâm chết người ta! Bảo ta phải bảo vệ nàng cho tốt thế nào đây? Tử Thanh nhìn
quanh bốn phía, đừng nói là chính mình tay không tấc sắt, mà cho dù có binh khí
thì cũng tuyệt đối không đỡ nổi quá ba chiêu.

Lại tinh tế
nhìn An Lộc Sơn kia, bụng to mặt đen, thật đúng là một kẻ xấu xí! Lại nghĩ đến
việc Huyền Tông Trường An (1) cùng Dương Quý Phi thế nhưng còn gọi người này là
“Lộc Sơn nhi”, Tử Thanh đột nhiên cảm thấy nổi đầy da gà.

(1)
Huyền Tông Trường An: Đường Huyền Tông (8/9
/685 3/5/762), thụy hiệu Đường Minh
Hoàng, tên húy
là Lý Long
Cơ, là vị hoàng đế thứ 6 của nhà Đường
Trung Quốc, trị vì Trung Quốc từ năm 712 đến 756. Thời
gian trị vì của ông dài nhất trong các vị hoàng đế nhà Đường, và ông được xem
là mang đến cho nhà Đường đỉnh điểm về văn hóa và quyền lực. Thời kỳ trị vì
cuối của ông đã bị ảnh hưởng của Dương Quý Phi
, một trong những thiếp của ông, và cuối cùng đã bị chấm
dứt bằng một binh biến
lớn và
khốc liệt (loạn An Sử).

Rút kiếm ra
khỏi vỏ, không phải chỉ vào Sử Triều Cẩm đứng một bên vẫn chưa quỳ mà là đưa
cho Sử Tư Minh, An Lộc Sơn tiến đến sát mặt hắn: “Lão tử muốn ngươi tự mình đến
chấp hình! Nếu không cắt đủ ba ngàn miếng thịt mà tiểu công tử nhà ngươi đã
tuyệt khí, vậy số còn lại sẽ cắt từ trên người ngươi!”

Thật là hình
phạt khủng khiếp! Tử Thanh không khỏi hít một hơi, nhìn về phía Triều Cẩm,
nhưng thấy nàng lại vẫn như trước một câu không nói, trấn tĩnh như thường.

“Vâng... đại
nhân!” Tiếp kiếm, Sử Tư Minh xoay người nhìn về phía Triều Cẩm: “Đừng trách ta,
đây là ngươi tự mình làm bậy, không thể sống!”

“Ta có tội
gì?” Lạnh lùng, rốt cuộc Triều Cẩm cũng mở miệng.

An Lộc Sơn
trừng mắt: “Ngươi phái người giết nhi tử ta! Ngươi lại còn dám hỏi ngươi có tội
gì?”

“Là ai nói ta
giết nhi tử ngươi? Nếu hôm nay không hỏi ra rành mạch, vậy tiểu chất có chết
cũng không nhắm mắt! Ngày sau tất hóa thành lệ quỷ, quấn lấy ngươi đến chết!”
Cắn răng nói xong những lời này, trên mặt Triều Cẩm thế nhưng lại xuất hiện một
nụ cười cay đắng thê lương yếu ớt.

“Hảo! Giết
người thì giết cả đôi! Lão tử thích như vậy! Người đâu, đem Lăng Trọng tới!” An
Lộc Sơn ngã ngồi lên tấm da hổ, một tiếng hô như chuông đồng ra lệnh.

“Tuân lệnh!”

Không bao lâu
sau, Lăng Trọng hấp hối toàn thân đầy vết máu bị giải lên, bị quẳng ngã thật
mạnh dưới chân Triều Cẩm.

“Lăng Trọng
trước giờ vẫn là gia tướng hộ vệ của Sử gia tiểu công tử ngươi, điểm ấy không
sai!”

“Phải, về
chuyện đó thì An bá bá ngài chưa nói sai!”

An Lộc Sơn
trừng mắt với Lăng Trọng, ánh mắt đỏ bừng như máu: “Lăng Trọng! Ngươi nói cho
lão tử, đến tột cùng thì vì sao ngươi phải hạ độc thủ với Ân nhi như vậy?”

“Là... là tiểu
công tử gia...”

“Lăng tướng
quân, ngươi phải chịu khổ vì ta rồi.” Nước mặt đột nhiên chảy xuống hai má, thế
nhưng Triều Cẩm lại cúi xuống, nhẹ nhàng nâng tay vuốt ve vô số vết thương trên
mặt Lăng Trọng: “Những việc còn lại, cứ để ta hoàn thành.”

Đôi con ngươi
suy nhược tràn đầy kinh hãi, Lăng Trọng không thể tin được những lời mình nghe
thấy.

“Bẩm báo đại
nhân, ở ngoài phủ có Sử gia nhị phu nhân cùng gia tướng Lăng Viễn Trung cầu
kiến, nói là muốn được nhìn mặt nhi tử yêu quý lần cuối cùng, cầu xin đại nhân
thành toàn!” Gia tướng bỗng nhiên báo lại, cắt đứt lời Triều Cẩm muốn nói.

Không sai biệt
lắm những người cần đều tới cả rồi.

“Nhìn mặt con
lần cuối, lão tử ngay cả nhìn mặt con mình lần cuối cũng không được! Các ngươi
còn muốn nhìn? Được! Lão tử thành toàn cho các ngươi! Để cho các ngươi cùng
theo nhi tử mình xuống hoàng tuyền! Để cho bọn chúng tiến vào!” An Lộc Sơn như
nổi điên rít gào, nhìn về phía Sử Tư Minh: “Ngươi cứ từ từ còn có thêm một kẻ
cần lăng trì nữa!”

“Cẩm nhi!” Vừa
vào cửa, Sử nhị phu nhân liền nhào về phía Triều Cẩm, khóc thương tâm như đứt
gan đứt ruột.

“Trọng nhi!”
Lăng Viễn Trung đầu đầy tóc bạc đau lòng nhìn nhi tử yêu dấu, khuôn mặt già nua
nước mắt tuôn như mưa, hoảng hốt vội vàng quỳ xuống, cầu xin An Lộc Sơn: “An
đại nhân, ta chỉ có một nhi tử độc nhất như vậy, ta nguyện ý dùng mạng mình đổi
một mạng cho hắn!”

“Ở trong mắt
lão tử, ngươi đã là một người chết rồi, làm sao ngươi còn mệnh để đổi?” An Lộc
Sơn không kiên nhẫn nói xong, hung hăng trừng mắt với Sử Tư Minh: “Người cuối
cùng cũng nhìn rồi, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Tử Thanh... bảo
hộ ta, còn thiếu nữ nhân đứng đầu nổi gió lợi hại kia chưa tới.” Đột nhiên
Triều Cẩm nói khẽ với Tử Thanh một câu.

Thật sự là
phải dùng cứng đối cứng!

“Thả... chậm
đã!” Hít thật sâu một hơi, Tử Thanh bất chấp mọi giá!

“Ngươi là tiểu
mao tử (2) nào! Dám ở trên đại đường của lão tử hô ‘chậm đã’?” Cơn phẫn nộ của
An Lộc Sơn bùng lên như hỏa diễm thiêu đốt Tử Thanh.

(2) Tiểu
mao tử: chỉ những người còn trẻ tuổi đáng chê trách

“Thiếp thân
thị vệ của Sử gia tiểu công tử, Yến Tử Thanh!” Thanh âm dõng dạc vang lên đầy
mạnh mẽ! Thanh âm Tử Thanh cơ bản đã nâng lên đến cao nhất: “Án theo trình tự
pháp luật, trước tiên phải đưa ra chứng cứ, sau đó mới phán hình phạt, cuối
cùng mới chấp hành, rõ ràng là vài người vô tội, ngươi là tam trấn Tiết Độ Sứ,
là quan viên tối cao ở nơi này, thế nhưng lại không nhìn pháp luật mà qua loa
định tội, lạm sát kẻ vôi tội, xin hỏi ngươi bảo người trong thiên hạ làm sao có
thể phục ngươi?”

“Trình tự pháp
luật? Đây là thứ đồ bỏ gì? Lão tử mặc kệ! Lão tử chỉ muốn kẻ khác đền mạng cho
nhi tử ta!”

“Ô... lão gia! Ân nhi chết thật thảm a!
Người cần phải giải oan cho Ân nhi!” Đột nhiên thanh âm một phu nhân vang lên,
lại có một vị phu nhân rực rỡ xinh đẹp lao ra từ trong trung đường, cho dù hai
mắt mông lung đẫm lệ nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm thấy động dung mất hồn.

“Phu nhân đừng khóc! Lão tử sẽ không bỏ qua
cho bọn chúng!” An Lộc Sơn vội chuyển thân chạy qua, ôm lấy nàng, vạn phần
thương tiếc.

Ngơ ngác nhìn vị phu nhân tú lệ trước mắt,
đáy lòng lại truyền đến một trận tim đập dồn dập không rõ lí do. Tử Thanh lắc
lắc đầu, chỉ cảm thấy diện mạo ngời trước mặt này rất quen thuộc, giống như đã
từng thấy ở nơi nào? Nhưng mà lục lại kí ức, Tử Thanh tuyệt đối chưa từng gặp
qua người này, vì sao lại có một loại cảm giác thân thiết chậm rãi nảy sinh
dưới đáy lòng?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3