Trưởng lớp Bí Thư - Chương 4

Ngày thứ hai đi học, chúng
tôi học môn sử đầu tiên. Mấy thằng con trai lớp tôi thể hiện ra mặt vẻ không hứng
thú với môn này. Cô sử bước vào lớp, dáng người cô ốm, nước da ngăm ngăm, tóc cô duỗi thẳng
ngang vai, khi cô đi nghiêng sẽ thấy phần xương quai hàm hơi đưa ra trước,
chính vì điều này mà lớp chúng tôi gọi cô là Cô Sử cằm nhô. Những ngày đầu năm học,
chúng tôi cố gắng ghi nhớ hết thầy cô qua biệt danh.

Sau một tháng học tập, tôi
có thể tổng kết sơ sơ số thầy cô và nhân viên trong nhà trường bị chúng tôi đặt
biệt danh như sau: thầy Sỹ hiệu phó là Sỹ Đỏ và mặt thầy lúc nào cũng đỏ và thầy
hay thắc cà vạt màu đỏ. Thầy Lâm là Lâm Su Chơn, tên này là chúng tôi nghe tụi
A12 gọi nên gọi theo. Cô Hiền dạy văn là Hiền Đô La vì trên người cô lúc nào
cũng có vòng vàng, hoa tai vàng, nhẫn vàng. Bác Liêm là Liêm Sư Cọ vì đầu trọc
lóc. Cô Lệ được chúng tôi gọi là Lệ Mama, cô dạy anh văn cực hay, thầy Chuyên dạy
địa lý chồng của cô thì khiến chúng tôi cười bò lăn bò càng mỗi khi tới tiết của
thầy. Cô giáo Minh dạy thể dục đã lớn tuổi mà ăn mặc và phong thái nhí nhảnh
như công chúa Tiểu Yến Tử.

Tháng mười một, sau hai
tháng học tập, lớp chúng tôi thành tích cũng thuộc tốp năm của khối, tất nhiên
lớp dẫn đầu vẫn là A8 lớp chọn. Nói về cái thành tích đáng ăn mừng này phải kể
công lao to lớn của Minh Hoàng đã bỏ công sức kèm tôi môn toán và lý tại nhà. Để
có những buổi học kèm này, tôi đã phải xấu mặt trước cả lớp một trận. Số là bữa
đó học đại số toán tập hợp, tôi là một đứa thiên về khối xã hội nằm trong một lớp
tự nhiên do vậy tôi chính thức là một chú gà môn toán, chuẩn bị kiểm tra một tiết
mà tôi hoàn toàn không biết cách làm bài. Để đối phó với môn toán, tôi thường
chép bài giải của Ngọc Mai nếu không biết làm. Xui cho tôi hôm đó thầy Thùy gọi
tôi lên bảng dò bài, sau khi đọc lý thuyết, thầy kêu tôi giải bài tập.

Bài này giống với bài giải
trong vở của nhỏ Mai, tôi yên tâm chép lại những gì đã viết, tôi có một trí nhớ
rất tốt, chỉ cần nhìn lướt qua tôi có thể ghi nhớ rất nhanh nội dung, vì thế
lúc này tôi đang chép lại những hình ảnh hiện trong đầu lên bảng xanh. Thầy chủ
nhiệm sau khi kiểm tra, gật đầu cho tôi về chỗ ngồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chưa đầy năm phút sau thầy đã gọi tôi lên giải bài toán cho tiết ôn tập. Tôi
quay sang nhìn nhỏ Mai, động tác đứng lên của nhỏ vô cùng chậm rãi như thể kéo
dài thêm thời gian lên thớt của tôi vậy, cuối cùng tôi đành rời khỏi ghế, tiến
chầm chậm về phía bảng như thể đang đi đến nơi hành hình. Nuốt nước miếng, tôi
cầm viên phấn trong tay, nhìn trân trân vào đề toán. Tiếng o o của bốn cái quạt
trần văng vẳng bên tai tôi, gió thổi từ cửa sổ khiến vạt áo sau lưng tôi bay
bay, tôi cảm thấy mình giống như đang chờ cái chết, mấy phút trôi qua tôi vẫn đứng
im nhìn đề bài. Dường như nhận ra sự bất lực của tôi, thầy Thùy quay sang nhìn
tôi, phán một câu xanh rờn:

-
Em không biết làm bài này hả?

Tôi quay sang nhìn thầy cười
như mếu, nuốt nước miếng, tôi cúi đầu xuống nhìn sàn nhà dưới chân mình, môi
mím lại đau khổ, tôi biết lúc này mấy chục cặp mắt của cả lớp đang đồ dồn về
phía tôi, bao gồm cả người biết tỏng tôi học dốt tự nhiên là Minh Hoàng. Kể từ
giây phút đó trở đi, thầy chủ nhiệm đã biết tôi không học tốt môn toán của thầy
cũng như việc tôi không thể nào tự mình làm bài tập được.

Chưa hết đau khổ với môn
toán, tôi lại điên cuồng xoay sở với môn vật lý. Trời ơi! Nhìn cái đề cương ôn
tập thiệt là tôi cũng muốn “rơi tự do” mà. Làm sao đây, làm sao đây, tôi phải
vượt qua hai bài kiểm tra một tiết, không thì tôi làm sao ăn nói với ba má tôi,
hai người rất tự hào khi tôi học Lý Tự Trọng. Làm sao đây, làm sao đây, tôi đường
đường là một bí thư mà không học hành giỏi giang thì làm sao xứng đáng với chức
bí thư, mà nhìn mặt cả lớp. Làm sao đây, làm sao đây, tôi còn muốn lấy giấy
khen, tôi còn muốn tiếp tục sự nghiệp huy hoàng chín năm lãnh phần thưởng, tôi
còn muốn ngẩng cao đầu khi ra đường, tôi còn muốn vênh mặt với mấy đứa em họ,
tôi còn muốn học đại học cơ. Khổ nổi, cho dù muốn thế nào đi nữa tôi vẫn không
nuốt trôi hai môn này. Không lẽ, tôi phải xé giấy đốt uống, phi thực tế quá đi!
Tôi nằm dài ra bàn học, gối đầu lên cuốn sách bài tập đại số, thở dài, đầu óc
không nảy sinh được ý tưởng nào, mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, khoảng không
gian tối thui khiến tôi chẳng thể nhìn thấy được núi Cô Tiên đâu cả. Tương lai
của tôi cũng tối tăm như khoảng không ngoài kia vậy. Tôi ngồi dậy, đi xuống nhà
dưới, mang đôi dép lào màu xanh lá cây của mình vào, mở cửa bước ra đường đi dạo.

Gió núi thổi qua khiến tôi cảm
thấy lạnh, da gà bắt đầu nổi lên. Ánh trăng chiếu mờ mờ hòa với ánh sáng hắt ra
từ các ngôi nhà, tôi chậm rãi thả từng bước trên con đường mòn vòng quanh sân
bóng phía sau nhà. Lúc này đây, tôi ước gì mình có thể thích toán và lý như tiếng
anh vậy. Nhớ ngày còn bé, tôi học tiếng anh từ lớp hai nhưng tới lớp sáu vẫn
không thể nào biết viết thứ ngày. Suốt hai năm lớp sáu và lớp bảy tôi bị mất
danh hiệu học sinh xuất sắc. Quá tức giận, mùa hè năm lớp bảy tôi xin má cho đi
học thêm tiếng anh ở nhà cô Thuận với nhỏ Mỹ Chi trong xóm, kết quả là sau một
mùa hè cật lực cày từ vựng, chấp nhận chép phạt và chai mặt hỏi cách phát âm
hai mươi bốn chữ cái cộng thêm việc lấy bút chì ghi lại cách phát âm, năm lớp
tám, tôi chính thức cầm giấy khen học sinh xuất sắc trong tay. Từ đó trở đi,
tôi đâm ra ghiền môn tiếng anh, đến bây giờ thì tụi ở lớp toàn gọi tôi là Từ Điển
Sống vì từ nào trong sách tôi cũng biết. Đi hai vòng sân, tôi thấy người bắt đầu
nóng nực, lò dò đi về nhà, tôi băng ngang qua nhà Minh Hoàng. Đưa mắt ngước cổ
lên nhìn phòng của hắn trên tầng hai, đèn phòng tắt tối thui, tôi nhủ lòng là
phải tự thân vận động thôi.

Vừa khóa xong cửa, tôi quay
người đi vào nhà, mới bỏ đôi dép ra khỏi chân, tôi đã nhìn thấy Minh Hoàng ngồi
thù lù ngay ghế salon xem thời sự với ba má tôi. Thấy tôi, má tôi nói ngắn gọn:

-
Thằng Hoàng chờ con nãy giờ.

Tôi ngó má, rồi ngó sang
Minh Hoàng, hắn ta đứng dậy cười cười nhìn tôi, đưa tay trái sờ mũi, hành động
này của hắn khiến tôi vội vàng nâng mức độ cảnh giác lên báo động một. Tôi nhíu
mày, mở miệng hỏi hắn:

-
Qua đây làm chi?

-
Học nhóm! - Minh Hoàng đáp lời
tôi một cách tĩnh rụi.

-
Học nhóm? - Tôi nhìn hắn,
khóe môi giật giật.

-
Chớ không lẽ qua coi thời sự
với cô chú? - Minh Hoàng cười rất đểu đáp trả tôi.

Tôi tức, cánh mũi phập phồng
hơi thở, ba má tôi nhìn hai đứa rồi tủm tỉm cười. Tôi nhịn, đi thẳng lên phòng,
Minh Hoàng cũng theo sau tôi. Vào phòng, tôi lấy chân đá cái ghế nhựa màu xanh
của tôi trước bàn học cho hắn, ý chỉ hắn ngồi đó, rồi phóng thẳng ra ban công
nhấc cái ghế nhựa xanh mà ba tôi hay ngồi đọc báo mỗi sáng vào phòng. Khi tôi
ngồi xuống thì thấy Minh Hoàng nhìn vở bài tập đại số của tôi, khóe môi nhếch
nhếch cười. Có ai nói với hắn là nụ cười này của hắn dễ khiến tôi nổi điên hay
chưa? Tôi biết là tôi không thông minh với mấy môn tự nhiên nhưng mà hắn cứ tỏ
thái độ kiểu đó càng khiến tôi thêm cay cú với cái sự dốt nát của mình. Tôi khịt
mũi, cầm cây bút trong tay xoay xoay. Minh Hoàng ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi chớp
mắt nhìn lại hắn. Xem kìa, xem kìa! Mười sáu tuổi mặt tôi lấm chấm mụn bọc, còn
hắn thì không có cái mụn nào, mười sáu tuổi lông mi và lông mày của tôi vẫn nhạt
màu còn hắn thì lông mi dài cong vút, lông mày thì rậm ri, tôi thiệt chỉ muốn
nhổ quách hai hàng lông mày của hắn cắm qua lông mày của tôi mà thôi.

-
Nhìn đủ chưa? - Minh Hoàng
lên tiếng khiến tôi giật mình, thu hồi ánh mắt ganh tị của mình lại.

Tôi mím môi, hít mũi một
cái, im lặng chờ đợi hắn lên tiếng. Minh Hoàng thả cuốn vở bài tập đại số của
tôi xuống bàn, chỉ tay vào bài tôi đang cắn bút cách đây bốn mươi phút, nói với
tôi bằng vẻ vô cùng bình tĩnh và nhẹ nhàng:

-
Bốn cái đáp án này, cái nào
chứa biến?

Tôi tằng hắng lấy giọng,
nhìn qua bốn cái đáp án, tất nhiên là tuy tôi dốt toán nhưng không đến nỗi cả
biến cũng không biết, tôi trả lời:

-
C với D.

-
Ò, dị hai cái đó có phải là
mệnh đề hay không? - Minh Hoàng quay đầu sang nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.

Tôi đảo mắt qua trái nhìn đồng
hồ, kim giây đang tích tắc nhích từng chút một, tôi lại đảo mắt qua phía phải
trúng ngay tủ quần áo của mình, ngắm ảnh của anh Huyn Bin được tôi dán ngay gần
gương soi. Tôi nhìn lại mặt Minh Hoàng, hắn ta bắt đầu nhíu mày, coi bộ sắp nổi
quạu, tôi lí nhí trả lời:

-
Phải!

-
Dị thì làm bài tập đi! -
Minh Hoàng đầy cuốn vở bài tập về phía tôi, hất cằm ý kêu làm bài.

Tôi vội vàng ngồi thẳng
lưng, cầm cây bút bi Thiên Long màu xanh của mình lên viết đáp án vào vở vài tập.
Lúc tôi sắp ngừng bút, tôi nghe Minh Hoàng nói nhỏ:

-
Học được, chỉ là không tự
tin làm bài thôi, sau này phải tự tin lên, sai thì rút kinh nghiệm cho sau này
làm đúng hơn.

Tự nhiên nghe hắn nói thế,
tim tôi đập mạnh, hơi thở chậm lại, tôi mím môi, hắn đi guốc trong bụng tôi rồi.
Ngày xưa học cấp hai còn có sách giải, làm bài xong muốn biết kết quả thì mở
sách ra xem, còn bây giờ tôi học sách thí điểm, đào đâu ra sách giải đây, vì thế
làm bài xong tôi cũng không biết đúng hay sai mà viết vào vở. Tôi thở dài, xem
ra phải lếch xác đi học thêm toán rồi.

Sau hai tiếng, hơn mười giờ
Minh Hoàng đứng dậy chào ba má tôi đi về, cuối cùng tôi cũng làm xong bài tập
ôn kiểm tra một tiết, tiễn Minh Hoàng ra cửa, tôi lí nhí nói:

-
Cảm ơn!

Minh Hoàng đủng đỉnh bỏ hai
tay trong túi quay lại nhìn tôi, cười cười sau đó hắn quay người bước qua đường.
Lúc tôi đóng cửa, nhìn thấy hắn đang đứng trước nhà Chí Hiếu, Chí Hiếu thì giơ
ngón tay cái ra hiệu số một với tôi, tự nhiên tôi thấy rợn da gà, vội quay người
đi vào. Hai con người đẹp trai học giỏi trong xóm tôi mà đứng lại với nhau thì
thế nào mấy đứa như tôi cũng thành đề tai bắn phá, tốt nhất là đi vào nhà cho
an lành.

Mặt trời của một ngày mới
còn chưa ló dạng khỏi vách núi sau nhà, tôi đã bò dậy khỏi giường, vươn vai ưỡn
ngực tập thể dục. Nói là tập thể dục cho oai chớ mấy bài tập của tôi vô cùng
đơn giản, mấy động tác khởi động thể dục nè, sau đó chạy bộ tại chỗ, mười lăm
phút sau, tôi đưa tay quệt mồ hôi trên trán, ngồi vào bàn học. Lật vở và sách
hai môn toán, lý ra xem lại một lần nữa, tôi lẩm nhẩm lại lý thuyết. Sáu giờ
kém hai mươi, tôi theo thường lệ thay áo dài đi học. Lúc hai chị em tôi dắt xe
ra khỏi nhà thì thấy Chí Hiếu và Minh Hoàng cũng ra khỏi nhà bắt đầu đi học. Thấy
hai chị em tôi, Chí Hiếu và Minh Hoàng gật đầu cười chào chị tôi, sau đó đạp xe
đi. Tôi cũng lo leo lên xe cho chị chở đi học để chị tôi còn quay trở lại trường
đại học kịp giờ lên lớp.

Trống báo giờ truy bài vang
lên, cả lớp khí thế học tập hiện ra rõ nét, thay vì mấy hôm trước chúng tôi còn
chụm đầu giỡn thì hôm nay đứa nào đứa nấy cũng mở vở mở sách ra học bài. Tôi mở
cuốn vở nháp của mình ra chính giữa, lấy cây thước gở hai đầu kim bấm giữa cuốn
vở lên, rút ra hai đôi giấy trắng tiến hành kẻ khung điểm lời phê. Lúc tôi đang
viết tờ cuối cùng cho môn vật lý thì Thiên Tai khều tôi từ phía sau:

-
Ê Bí, cho tui xin tờ giấy
làm kiểm tra coi!

Tôi lại rút cuốn vở nháp ra
rứt cho Thiên Tai một đôi, thằng bạn gật đầu cảm ơn tôi rối rít, rồi lại quay
sang Trang Mập xin xỏ thêm một đôi giấy nữa kẻ khung điểm lời phê.

Trống báo giờ truy bài hết,
tôi hít hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần chiến đấu với môn toán. Nhỏ Mai quay
sang huých tay vào hông tôi nói nhỏ:

-
Tí nữa cứ từ từ làm, bài nào
mày biết không bỏ qua, tao làm xong tao đọc cho mày!

Tôi cười tít mắt gật đầu như
mổ thóc với nhỏ bạn, ai kêu nhỏ là bạn thân của tôi làm chi.

Mấy bữa trước chúng tôi đã
nghe phong phanh rằng trường tôi có tiền lệ làm bài kiểm tra một tiết sáu môn
chính theo đề thống nhất toàn khối, do vậy trong ba tiết đầu tiên của một ngày
trong tuần chúng tôi sẽ phải thay đổi thời khóa biểu để ưu tiên môn kiểm tra
lên trước. Đáng lẽ tiết một hôm nay của lớp tôi là giờ giáo dục công dân nhưng
đã bị đẩy xuống tiết năm nhường cho môn toán kiểm tra. Chưa hết lo lắng thì tôi
thấy thầy Hòa bước vào lớp, cứ ngỡ là thầy chủ nhiệm ai ngờ lại là thầy Hòa chủ
nhiệm lớp A8, chúng tôi vội đứng dậy chào thầy.

-
Các em bỏ hết sách vở vào cặp
mang lên trên bục để, trên bàn chỉ có bút viết và giấy nháp. Giấy làm bài nhà
trường phát, sau này các em làm bài kiểm tra một tiết trên tờ giấy thi khổ lớn
này, giấy này có bán ở thư viện và mấy tiệm văn phòng phẩm trước trường, lần
sau các em nhớ nhé.

-
Dạ! - Cả lớp chúng tôi trả lời
thầy rồi vội vàng mang cặp lên bục.

Lúc cả lớp ổn định, thầy Hòa
bắt đầu phát đề và giấy làm bài ra cho chúng tôi. Cầm tờ đề, tự nhiên hai tay
tôi đổ mồ hôi. Tôi hít hơi ổn định tinh thần, đọc kỹ đề bài. Đọc đề xong, tôi
nuốt nước miếng, cúi đầu xuống, tôi tính khều nhỏ Mai nhưng liếc thấy nhỏ đang
chăm chú làm bài, tôi khịt mũi, thôi thì làm mấy câu mình biết, được cái nào
hay cái đó.

Hơn nửa thời gian trôi qua,
tôi đã làm xong mấy câu biết làm, còn lại ba câu tôi không đoán chắc làm đúng,
ngẩng đầu nhìn lên bảng, liếc mắt sang phải thấy thầy Hòa đang nhìn tôi cười cười.
Tôi gãi đầu thầm nghĩ thầy nhìn thế thì làm sao mà em hỏi bài đây hả thầy. Tự
nhiên trong đầu tôi hiện lại cảnh Minh Hoàng ôn tập cho tôi ở nhà “sau này phải
tự tin lên”. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu lấy khí thế, bắt đầu làm hết
mấy câu còn lại.

Trống báo hết tiết vang lên,
tôi bỏ bút xuống nộp bài, thầy Hòa thu bài xong chúng tôi đứng dậy chào thầy.
Tôi chưa kịp kéo tà áo dài ngồi xuống thì đã thấy tám con mắt cùng bốn cái mặt
của Ngọc Mai, Hoài Thu, Mỹ Hạnh và Thùy Trâm quay xuống nhìn tôi chằm chằm như
thể mặt tôi đang có “con ve chó” cực kì bự ngự trị. Tôi vội rụt người, kéo mình
ra xa khỏi tụi nó, mắt liếc bên trái đảo bên phải, tôi nói:

-
Nói, đừng nhìn như kiểu mặt
tao có con ve chó!

Hoài Thu đưa tay sờ sờ cằm
lên tiếng:

-
Cả tiết mày ngồi im lặng làm
bài, không hỏi tao cũng như con Mai, nói, có biết làm hay không?

-
Sao không! - Tôi trề môi trả
lời.

-
Chuyện này lạ! - Mỹ Hạnh gật
gù nhìn tôi - Ngày thường mày toàn quay trái, quay phải, cắn bút với toán, dị
mà hôm nay không hỏi, khai, đi học thêm chỗ nào biết đề trước hả?

Tôi chớp mắt nhìn bốn đứa
nó, không lẽ tụi nó thật sự xem tôi là đứa dốt toán trầm trọng. Tôi thở dài,
nói:

-
Không có, tao còn tính hỏi tụi
mày có nên đi học thêm toán thầy chủ nhiệm không kìa.

-
Dị thì chiều nay đi học với
tụi tao. - Thùy Trâm nói với tôi.

Tôi gật đầu với nhỏ. Tiết tiếp
theo, cả lớp chúng tôi lại tiếp tục với vật lý, lấy khí thế tự tin của môn
toán, tôi tiếp tục im lặng làm bài, không hỏi, không chờ đợi đứa nào chỉ bài cả.

Giờ ra chơi.

Tôi đang chuẩn bị chiến đấu
mồm với bịch xoài trong tay nhỏ Ngọc Mai mới mua lên từ căn tin thì đã nghe tiếng
loa phát thanh thông báo họp Đoàn, tôi vội vàng nhai miếng xoài rồi chụp lấy cuốn
vở, chạy xuống phòng Đoàn ở dưới tầng cuối dãy.

Lúc trở về lớp đã gần hết giờ
ra chơi, tôi ngồi phịch xuống ghế, mặt buồn thiu nhìn cái hột xoài nằm chỏng
chơ trong bịch sắp bị nhỏ Hoài Thu xách đi quăng rác.

Bụng sôi òng ọc, bữa ăn sáng
là ổ bánh mì của tôi đã đi tong sau khi vận “nội công” cho hai tiết kiểm tra,
tôi xụi lơ.

-
Cho mày nè! - Ngọc Mai đẩy
qua bịch cơm cháy còn nguyên chưa khui.

Tôi ngẩng đầu, cười thật
tươi nhìn nhỏ bạn, ánh mắt chứa đầy sự cảm kích, chưa kịp để cho tôi nói tiếng
nào thì Ngọc Mai lại cười cười với vẻ mặt quái dị, phun ra năm từ mà tôi nghe
xong muốn cắn lưỡi.

-
Minh Hoàng kêu đưa cho mày!

Tôi tắt nụ cười, quay đầu, nhìn về phía cuối lớp,
Minh Hoàng chẳng thèm nhìn tôi mà đang tập trung vào cuốn sách tiếng anh cho tiết
tiếp theo. Cái dáng vẻ chăm chú của hắn ta khiến tôi nở nụ cười. Biết rõ là tôi
đang nhìn mà hắn còn làm ra vẻ chăm học, nhưng mà hai cái vành tai đỏ đỏ của hắn
đã phản bội hắn rồi, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, rõ ràng tôi quá biết tính
cách của hắn. Cái bịch cơm cháy này cốt chỉ để hắn mượn cớ tí về hỏi thăm xem
tôi làm bài thế nào thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3