Phiêu phong kiếm vũ - Hồi 28

Hồi 28 - Ân Oán Khó Phân

Vạn Hồng đứng bên lan can bất
giác kêu thất thanh một tiếng, song thủ giật mạnh dải lụa như theo bản năng,
tình cảm trong lòng cuồn cuộn như sóng ba đào.

- “Cô ta là ai? Tại sao chàng
có thể liều mạng đi cứu cô ta?”

Những câu hỏi này liên tục xoay
chuyển trong đầu, nhất thời Vạn Hồng trong tay mình đang nắm dải lụa có lẽ đang
nắm giữ sinh mạng Y Phong. Hai tay nàng bất giác buông ra, dải lụa không người
khống chế, thân hình Y Phong lập tức rơi thẳng xuống vực thẳm như sao xẹt.

Vạn Hồng hoang mang đến cực
điểm, cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thời ngay cả tiếng kêu thất thanh cũng
không phát ra được. Đợi đến lục định thần, dõi mắt lùng sục bên bờ vực thẳm thì
chỉ thấy hai chấm đen lay động cùng với dải lụa phơ phất trong không trung.

Áng mây đen đã trôi qua, ánh sáng
lại xuất hiện, khoảng cách từ phi các tới hai chấm đen bên dưới có đến hai ba
mươi trượng. Vạn Hồng vận mục lực nhìn kĩ, song nàng vẫn không thể phân biệt
được chấm đen nào là “chàng” và chấm đen nào là “cô ta”.

Tiếng kêu thất thanh trước đó
của nàng, đương nhiên đã làm kinh động Thiết Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình,
lão lướt ra phi các và trầm giọng quát hỏi:

- Chuyện gì thế?

Vạn Hồng xoay người và lao
thẳng vào vòng tay phụ thân nàng, đoạn nàng thuật lại sự việc trong khi nước
mắt không ngừng tuôn trào.

Nghe xong, Vạn Thiên Bình biến
sắc, tuy nhiên lão vẫn bình tĩnh an ủi con gái mình:

- Đừng hốt hoảng! Tuy hắn đã
rớt xuống, nhưng bằng vào thân thủ của hắn ta tin chắc hắn không thể chết. Chờ
lát nữa vi phụ tìm cách xuống dưới xem thử. Ngươi đã lớn đại như vậy mà còn
khóc cái nỗi gì?

Lão khẽ vuốt mái tóc ái nữ của
mình, tuy ngoài miệng nói thế nhưng kỳ thật trong lòng lão chẳng nắm chắc một
chút nào. Người có thân thủ cao cường đến đâu, nhưng rơi vào tuyệt cốc sâu thẳm
như vậy, nếu nói không có gì nguy hiểm, đó là một cách nói dối.

Chuyện trên phi các là như vậy,
còn vận mệnh của Y Phong của Tiêu Nam Tần ở dưới tuyệt cốc thì sao?

Tuy ngộ hiểm nhưng thần trí của
Y Phong không loạn. Khi cảm thấy thân hình kéo theo dải lụa rơi quá nhanh thì
chàng biết Vạn Hồng đã buông tay, nhất thời chàng cũng không kịp nghĩ là do
nàng giữ không nổi, hay vì một lý do gì khác mà nàng buông tay.

Chàng chỉ kịp quấn nhanh dải
lụa vào tay rồi phóng mạnh vào thân cây lớn bên bờ vực, đoạn chàng cho thân
hình từ từ nương theo dải lụa mà rơi xuống.

Hiện tại có thể nói là chàng đã
thoát hiểm, song vẫn còn một chút hoảng loạn.

Trong đầu chàng chỉ có một ý
nghĩ duy nhất, đó là tìm Tiêu Nam Tần, thậm chí là tìm thi thể của nàng.

Đến một lúc nào đó thì tính
tình của con người sẽ biểu lộ tất cả mà không phân lưu chút nào, tựa như tính
khi quân tử của Y Phong, có khi chàng vất bỏ hai chữ “sinh tử” khỏi tâm trí.

Hiện tại chàng đã tụt xuống đến
tột cùng của dải lụa, vách núi đã hiển nhiên trước mặt, chàng đu mình vào từng
tảng đá nhô ra ngoài, đoạn từ từ rơi xuống dưới. Y Phong không biết mình có thể
xuống đến tận cùng đáy vực hay không, nhưng chàng biết chắc rằng, chỉ cần sẩy
tay một cái là lập tức tan xương nát thịt.

Đột nhiên có những thanh âm như
tiếng rên khe khẽ lọt vào tai chàng, tinh thần chàng lập tức phấn chấn hẳn lên.
Nên biết, tại một nơi nào đó, vào một thời điểm nào đó, đương nhiên không thể
có người nào khác. Do vậy, tiếng rên kia tự nhiên là từ miệng Tiêu Nam Tần phát
ra. Đồng thời tiếng rên cũng gián tiếp báo cho Y Phong biết là Tiêu Nam Tần vẫn
chưa chết.

Lòng vừa khấp khởi vui mừng thì
đột nhiên tay trái của chàng trượt khỏi mép đá, theo đó là nhiều mảnh đá nhỏ vỡ
rơi xuống dưới, tạo thành một loạt tiếng động khẽ, nhưng vẫn không nghe tiếng
đá rơi chạm đáy vực. Y Phong cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống,
toàn thân bất giác xuất mồ hôi lạnh. Chàng vội trấn định tinh thần, một chút sơ
xuất cũng không dám.

Chàng tiếp tục lần bước xuống
dưới chừng hai mươi trượng, tiếng rên khe khẽ vẫn không ngừng phát ra, và càng
lúc nghe càng rõ. Nhưng bất giác g cảm thấy kì quái, vách núi trăm trượng,
chính giữa chẳng có một chỗ dung thân, Tiêu Nam Tần từ trên rơi xuống như một
viên đá, vậy làm sao lại có thể dừng lại nửa chừng?

Năm ngón tay như móc câu bên tả
thủ của chàng chọc sâu vào một khe đá, chàng nghiêng người qua phải rồi cúi đầu
nhìn xuống. Bỗng nhiên chàng phát hiện cách chỗ mình đứng không đầy hai trượng,
có một đám dây leo chằng chịt, tiếng rên khe khẽ của Tiêu Nam Tần từ đám dây
leo đó phát ra.

Khi Y Phong tụt xuống đến nên
thì bất giác chàng buột miệng kêu thất thanh.

Chàng thấy giữa đám dây leo có
một nơi bị đè bẹp, hai cánh tay đầy máu tươi đang bám chặt vào mớ bòng bong đó.
Kế tiếp, chàng thấy khuôn mặt của Tiêu Nam Tần vốn đã nhợt nhạt, bây giờ lại
trầy sướt với nhiều vết máu, làn da căn bản không còn sắc thái như trước. Chàng
cảm thấy toàn thân như mềm ra, hai tay cơ hồ không bám giữ được nữa.

Nhất thời hai mắt của chàng
cũng nhòa đi, chẳng biết là do mây khói trong tuyệt cốc hay là do nước mắt tuôn
trào. Hồi lâu sau, chàng định thần rồi trầm giọng gọi:

- Nam Tần! Đừng sợ! Ta đến đây.

Chàng thấy ánh mắt thất sắc của
Tiêu Nam Tần từ dưới nhìn lên, đồng thời cũng nghe tiếng gọi yếu ớt của nàng:

- Lã ca ca... Thiếu nữ vừa rồi
là ai vậy?

Y Phong cảm thấy tình cảm tự
đáy lòng dâng lên như sóng, nhất thời chàng quên tất cả, điều duy nhất mà chàng
cảm nhận được là thâm tình của Tiêu Nam Tần đối với mình.

Thế là chàng gượng cười, nói:

- Nam Tần! Đừng có ngốc như
thế, đó chỉ là nữ nhi của bằng hữu ta.

Tiêu Nam Tần cũng gượng cười,
nàng nhắm mắt lại và khẽ nói:

- Vậy thì... ta yên tâm rồi...
ta nghĩ là chàng... chàng thích cô ta...

Y Phong càng cảm thấy mơ hồ
trước mắt. Chàng tụt xuống mấy bước nữa, đoạn nhoài người qua đám dây leo, với
tay ôm chặt nữ tử yêu mình tha thiết vào lòng. Tuy là trên đám dây leo, nhưng
chỉ cần tình cảm chân thật thì dù là đám dây leo cũng như trên nệm gấm. Từ xưa
đến nay, có thứ gì quý giá hơn sự chân thật của tình cảm chứ?

Y Phong cảm thấy nghẹn nghẹn
nơi cổ họng, vì sự chân thật của phần tình cảm này mà chàng càng thêm yêu quý
sinh mạng của mình và nàng.

Hiện tại đã là cuối đông, mùa
xuân sắp đến, chàng muốn cùng nàng thụ hưởng những ngày xuân tươi đẹp, thụ
hưởng những năm tháng đẹp nhất của đời người, thụ hưởng phần tình cảm chân thật
ấy.

Chàng buột miệng nói:

- Nam Tần! Hãy cố lên, đừng có
nghĩ quẩn. Chờ ta tìm cách kéo nàng lên.

Tuy nói thế nhưng bất giác
chàng phát hiện mình rơi lệ, những giọt lệ lăng trên má rồi khẽ nhỏ xuống vạt
áo. Thật là trượng phu có lệ nhưng không dễ rơi, chẳng qua là chưa đến độ
thương tâm. Nhưng hiện tại không phải Y Phong thương tâm, mà là vô cùng cảm
động trước chân tình của Tiêu Nam Tần, con người sở dĩ rơi lệ, vốn không nhất
thời là vì bi thương.

Sau khi được chàng kéo lên
trên, Tiêu Nam Tần khẽ nói:

- Lã ca ca hãy yên tâm! Chỉ cần
chàng đến là muội không lo rồi. Muội... căn bản muội chẳng thọ thương gì đâu.

Lúc này quả nhiên thiếu nữ si
tình này đã phục hồi dũng khí bình sinh, và cũng phục hồi tinh lực tranh đấu
đối với tử vong.

Hai người cùng ngồi vận khí
điều tức một hồi lâu, sau đó mới tìm cách bò lên trên.

Khoảng cách càng lúc càng rút
ngắn. Y Phong ngước nhìn lên bờ vực, tuy còn đến mấy mươi trượng nữa nhưng
chàng tự tin bằng vào công lực của mình và Tiêu Nam Tần, dù có xa hơn nữa cũng
vẫn bò lên được.

Đám mây đen che lấp mặt trời
lúc này, giờ đây chẳng biết đã bay về phương nào rồi. Y Phong cảm thấy đại địa
sáng lên, thân thể tràn đầy sức sống, mỗi lần di chuyển lên trên một thước là
chàng thấy tiếp cận với hạnh phúc một thước. Nhưng chàng không biết rằng hạnh
phúc là thứ mà khi con người tưởng rằng nó đã trong tầm tay, song thực chất
khoảng cách giữa nó và con người xa xôi đến độ không thể tưởng tượng.

Tuy nhiên, bất luận thế nào thì
Y Phong cũng biết rằng, từ đây lên đến bờ vực là một hành trình cực kì gian
khổ. Chàng liếc nhìn qua Tiêu Nam Tần bên cạnh và bất giác cảm thấy xót xa tê
tái. Lúc nào chẳng những trên tay, trên mặt mà ngay cả thân hình nàng đâu đâu
cũng có vết máu. Mái tóc vốn đã rối bời, bây giờ càng rối tung như tổ quạ. Xiêm
y trên mình cũng rách nát nhiều chỗ, lộ xuất cả làn da nõn nà như ngọc.

Nhưng trong lòng thiếu nữ si
tình này lại vô cùng sung sướng, thứ vui sướng khiến người ta không để tâm đến
bất kì đau đớn nào của thân thể huyết nhục. Nàng thầm nghĩ:

- “Chàng trong tối qua quả
nhiên là Lã ca ca.”

Một ý vị ngọt ngào ấm áp từ sâu
thẳm trong đáy lòng nàng chợt dâng lên, cho dù dùng hết ngôn từ trên thế gian
này cũng không thể hình dung được nỗi lòng hiện tại của nàng. Huống hồ lúc này
nàng cũng biết là Lã ca ca có chân tình với mình, nếu không làm sao chàng dám
mạo hiểm xuống tuyệt cốc cứu mình?

Thế là nàng mỉm cười, liếc mắt
nhìn sang Y Phong và khẽ nói:

- Lã ca ca có mệt không? Có cần
muội đỡ chàng một lúc không?

Y
Phong mỉm cười lắc đầu. Chàng đưa tay khẽ đỡ lấy ngay lưng nàng, vì chàng biết
người cần giúp đỡ lúc này chẳng phải là mình, mà là nàng.

Trong
đời chàng, tuy chưa một lần luyện qua công phu Bích Hổ Du Tường, nhưng hiện tại
có một thứ sức mạnh kì lạgiúp chàng có thể vận dụng rất hiệu nghiệm, môn công
phu cao minh này. Đương nhiên một phần cũng nhờ công của bản thân chàng tinh
tiến.

Lộ
trình tuy gian nan, nhưng bất luận là con đường nào, chung quy cũng có lúc đến
đích. Y Phong lại đỡ lưng Tiêu Nam Tần, đẩy nàng lên trên bờ vực, sau đó chàng
cũng tung mình lên theo. Cả hai cùng nằm lăn ra đám cỏ cạnh bờ vực mà thở dốc,
Y Phong nhắm mắt tĩnh dưỡng, chờ đến lúc chân khí trong cơ thể điều hòa, chàng
mới mở mắt ra.

Tiêu
Nam Tần vẫn nằm cạnh chàng, mây trắng trên trời vẫn bay, ánh nắng đã ngã bóng
về tây. Nàng biết đây là thực chứ không phải là mộng, thế là cảm giác hạnh phúc
lập tức xâm chiếm toàn thân nàng.

Y
Phong khẽ trở người, mục quang nhìn lên thân hình Tiêu Nam Tần, chàng thấy xiêm
y màu tím nhạt của nàng giờ đây đã biến thành màu xám đen. Vạt áo trước ngực đã
rách toạc, lộ xuất chiếc yếm hồng ra ngoài, đâu đâu cũng thấy vết máu. Khi mục
quang của Y Phong dịch chuyển lên khuôn mặt xinh đẹp đôn hậu của nàng thì chàng
không tự chủ được nữa, thân hình chàng bật dậy và nhào tới...

Khuôn
mặt của nàng đầy vết trầy sướt, đường ngang đường dọc chồng chéo lên nhau. Lớp
da mỏng mịn bật ra hai bên lộ xuất phần thịt rướm máu hồng, và chỗ huyết dịch
đã đông lại, kết thành những vết thâm đen trên da thịt. Có vài vết thương khá
sâu, hiện vẫn còn rỉ huyết. Khuôn mặt xinh đẹp đôn hậu của nàng, giờ đây trở nên
xấu xí vô cùng.

Y
Phong không nhẫn tâm ngắm nhìn nữa, chàng quỳ xuống cạnh thân nàng, hai mắt lại
thêm một lần mơ hồ.

Tiêu
Nam Tần từ từ mở mắt ra, nàng thấy ý trung nhân đang cúi nhìn mình. Thế là trên
môi thiếu nữ si tình này nở một nụ cười mãn nguyện. Nụ cười làm động những vết
thương trên mặt khiến nàng cảm thấy rất đau đớn, nhưng hiện tại nàng thấy sự
đau đớn này quá ư nhẹ nhàng.

Nàng
đưa tay nắm lấy tay nàng, cử động khiến nhiều vết thương trên ngọc thủ toạt ra,
và máu tươi lại âm ỉ chảy. Hồi lâu sau nàng khẽ nói:

-
Chàng không nghỉ ngơi ư? Xem này, nhãn thần của chàng trông khó coi lắm...

Nàng
ngừng lại thở một hơi rồi nói tiếp:

-
Sáng nay khi tỉnh dậy, muội đã không trông thấy chàng, chàng không biết trong
lòng muội khó chịu như thế nào ư...

Nàng
gượng cười, nói tiếp:

-
Muội còn cho rằng tối qua không phải là chàng, và cho rằng đó là tên Tiêu Vô
đáng chết. Lã ca ca, hãy trút lớp dịch dung trên mặt chàng có được không? Cho
muội xem diện mục thật của chàng đi. Ôi... muội thật sự hận những nét quỷ quái
trên mặt chàng, hại muội lo hơn cả nửa ngày.

Mấy
lời ôn nhu đa tình này được thiếu nữ si tình Tiêu Nam Tần nói ra rất khẽ.

Nhưng
đối với Y Phong mà nói, nghe xong chàng chẳng hiểu gì cả, thậm chí còn vô cùng
kinh ngạc. Nhất thời ý nghĩ trong đầu chàng trở nên hỗn độn, không lần ra chút
manh mối nào.

Tiêu
Nam Tần lại khẽ nói:

-
Nếu tối qua chàng không đến, muội... muội thật chẳng biết nên làm thế nào...

Nàng
mỉm cười rồi nói tiếp:

-
Nhưng chàng đến rồi... muội... muội không ngờ chàng lại... xấu như vậy. Lã ca
ca, từ nay về sau đừng có rời xa muội có được không? Muội... muội đã là của
chàng rồi.

Thế
là trong mớ ý nghĩ hỗn độn, Y Phong đã lần ra chút manh mối, từ những lời nói
của nàng, chàng đã đoán ra chuyện tối qua rốt cuộc là thế nào, nhưng chàng
không muốn tin đó là sự thật.


đối với thiếu nữ si tình này mà nói, những chuyện đó quá ư là tàn khốc.

Nhất
thời Y Phong vẫn quỳ cạnh nàng, miệng ấp úng không nói thành lời.

Tiêu
Nam Tần khẽ trở người và nói:

-
Trông chàng kìa, chuyện mà muội bảo chàng làm thì chàng đều không nghe theo,
hãy gỡ bỏ những thứ quỷ quái trên mặt chàng đi nào.

Y
Phong buông một tiếng thở dài, chậm rãi gỡ chiếc mặt nạ da người và lớp dịch
dung trên mặt nạ. Tình cảm trong lòng chàng lúc này rất lẫn lộn khó nói, ngay
cả bản thân chàng cũng không nhận ra, đó là bi thống, thương hại hay là phẫn
hận. Nhưng bất luận thế nào, chàng cũng không nỡ nói ra “chàng” trong tối qua
chẳng phải là mình.

Làm
sao chàng nỡ khiến một thiếu nữ si tình đáng thương phải nhỏ lệ lần nữa, khi mà
ngấn lệ tối qua vẫn chưa ráo.

Huống
hồ với kinh nghiệm nhiều năm bôn tẩu giang hồ của mình, chàng biết những vết
thương trên mặt nàng dù có lạnh lại thì cũng không thể nguyên vẹn như trước.

Khi
một thiếu nữ xinh đẹp phát hiện dung diện của mình đã không còn đẹp như xưa,
lúc đó nỗi bi thống trong lòng nàng đủ để khiến nàng ân hận suốt đời. Như vậy,
làm sao chàng có thể nhẫn tâm khiến nàng phải chịu đựng thêm một nỗi đau khủng
khiếp nữa?

Trong
chớp mắt khi gỡ chiếc mặt nạ da người ra, Y Phong đã tự quyết định thà mình
nhẫn nhục gánh chịu tất cả, tuyệt không để thiếu nữ si tình này phải chịu nhục
một lần nữa. Và chàng cho rằng quyết định của mình là hoàn toàn chính xác,
chẳng còn sự lựa chọn nào cả, dù mình phải chịu đau khổ. Có thể đủ đền đáp phần
chân tình cao hơn trời đất của nàng đối với mình.

Chàng
cúi thấp xuống, vẻ mặt tươi và ánh mắt rưng rưng nhìn nàng, chàng nói:

-
Nam Tần! Sau này nàng chớ suy nghĩ lung tung nữa, tối qua chẳng phải ta thì là
ai?

Lời
vừa dứt, chàng thấy vẻ tươi cười như hoa xuân lập tức hiện trên mặt nàng, nét
cười này khiến những vết thương xấu xí dường như đều trở nên xinh đẹp lạ
thường.

Chàng
lại nói tiếp:

-
Nàng cứ ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ lát nữa ta sẽ đưa nàng đi. Ôi... sáng
nay... sáng nay, ta không biết là nàng dậy sớm như vậy, do đó ta mới đến đây
tìm một vị bằng hữu, không ngờ lại có vài chuyện phát sinh...

Chàng
chưa nói hết lời thì đột nhiên sau lưng có tràng cười nhạt phát ra. Y Phong
quét mục quang nhìn tứ phía, chàng trông thấy khuôn “mặt sắt” không lộ biểu cảm
đang chăm chú nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.

Thì
ra đó là Thiết Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình, lão nhếch mép cười nhạt, đoạn
nói:

-
Hóa ra là ngươi! Thật không ngờ lão phu hành tẩu giang hồ cả đời, lại bị ngươi
lừa không ít lần.

Y
Phong quăng chiếc mặt nạ da người xuống đất, nhất thời tập trung toàn lực thần
đề phòng. Tiêu Nam Tần mở to mắt ra nhìn, khi thấy diện mục lạnh lùng của Vạn
Thiên Bình, lòng nàng cũng kinh hãi không thôi.

Tuy
nàng không biết Vạn Thiên Bình, nhưng trông tình trạng hiện tại, nàng cũng biết
nhất định là lão quái kia không có hảo ý với Y Phong. Vì thế, nàng vội chống
hai tay xuống đất, cố gắng ngồi bật dậy.

Y
Phong khẽ xoay người rồi cũng đứng thẳng lên. Tuy chàng biết lúc này Vạn Thiên
Bình đã nhận ra diện mục thật của mình thì nhất định sẽ có phiền phứa, nhưng
chàng vẫn bình tĩnh an ủi nàng:

-
Nam Tần, không sao đâu, nàng cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi...

Vạn
Thiên Bình cười nhạt, tiếp lời:

-
Nhưng lão phu thật sự hơi lấy làm kì quái, ngươi đã giam lão phu trong động,
vậy còn cứu lão phu ra làm gì?

Y
Phong lui lại một bước, chàng đứng cản trước mặt Tiêu Nam Tần, mục quang nhìn
hai tay Vạn Thiên Bình không chớp. Đột nhiên chàng lên cười ha ha một tràng
dài, tiếng cười khiến Thiết Diện Cô Hành Khách biến sắc. Rồi đột nhiên tiếng
cười của Y Phong dừng lại, thần sắc của chàng trở nên uy nghi lẫm liệt.

Sau
tràng cười bất ngờ, chàng không nói một lời nào, tựa như tràng cười của chàng,
vốn chẳng có chút ý nghĩa gì. Vạn Thiên Bình càng chăm chú quan sát chàng kĩ
hơn.

Nào
ngờ ngay lúc đó có tiếng kêu lanh lảnh vang lên, tiếp theo là một bóng thanh y
lướt tới như bay. Không cần nói cũng biết đó là Vạn Hồng, khi nhận ra người đối
diện với phụ thân mình có dáng vẻ giống vị khách tối qua, nhưng diện mục hoàn
toàn khác thì nàng kinh hãi kêu lên:

-
Ngươi... ngươi là ai? Đây là chuyện thế nào?

Y
Phong không để ý đến nàng, chàng nhìn Vạn Thiên Bình và trầm giọng nói:

-
Vạn lão tiền bối! Chuyện như thế nào thì có lẽ trong lòng lão tiền bối đã rõ.
Tại hạ và tiền bối vốn không thù không oán, việc sáng hôm qua làm phiền tiền
bối, ngày sau tại hạ nhất định sẽ đền đáp, còn như tại sao tại hạ phải đeo mặt
nạ, thiết nghĩ thế gian thị phi khôn lường, tiền bối là người thông đạt, tại hạ
không cần phải giải thích. Có điều tại hạ cần nói rõ rằng, tại hạ tuyệt đối
không đùa giỡn với tiền bối.

Thiết
Diện Cô Hành Khách lạnh lùng “hừ” một tiếng, đôi mắt chim ưng như dán vào người
Y Phong, tựa như muốn nhìn thấu trong tâm can chàng rốt cuộc có bí mật gì.


đến hiện tại, lão không biết thiếu niên đang đứng trước mặt mình, chẳng phải là
người từng cứu mình ra khỏi bí động của Vũ Khúc bên trong núi Vô Lượng.

Sau
đó, bất giác lão cảm thấy kì quái vô cùng, lão nói:

-
Trong đời lão phu ân oán rõ ràng, xưa nay chưa có chuyện gì mà không đoán định
được. Nhưng hiện tại, giữa ngươi và lão phu quả là ân oán khó phân, theo lý mà
nói, nếu ta không được ngươi cứu thì có lẽ sẽ chết mục xương trong bí động núi
Vô Lượng, song sở dĩ lão phu bị giam trong đó cũng do chính ngươi hãm hại.

Vạn
Hồng tròn xoe song mục, nàng hết nhìn phụ thân rồi nhìn qua Y Phong. Trước đó
nàng vốn đã vô cùng kinh ngạc, bây giòo nghe xong thì càng thêm hồ đồ, chẳng
biết rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Y
Phong mỉm cười định nói, nhưng Vạn Thiên Bình vội khoát tay và đáp lời:

-
Có ân báo ân, có thù báo thù, và lão phu không bao giờ quên tầm thù này. Nhưng
hiện tại nếu lão phu báo thù ngươi thì không thể báo ơn ngươi, nếu báo ơn ngươi
trước rồi sau đó báo thù ngươi, như vậy sao có thể gọi là đã báo ơn ngươi?

Y
Phong ngầm thán phục vị Thiết Diện Cô Hành Khách này, tuy cả đời của lão chẳng
quang minh lỗi lạc, nhưng nếu lấy hai chữ “ân”, “thù” mà nói, quả nhiên lão vẫn
chưa mất bản sắc của gã trượng phu.

Tuy
nhiên biết người trong võ lâm có nhiều kẻ không giống người thường, đặc biệt
bốn chữ “ân oán phân minh” rất được bọn họ xem trọng.

Hiện
tại Vạn Thiên Bình đang rất khó xử. Y Phong lạnh lùng nhìn lão, trong lòng
chàng cũng đang mâu thuẫn, chẳng biết có nên nói cho lão biết người cứu lão ra
khỏi bí động là một người khác hay không?

Một
làn gió núi thổi qua, Tiêu Nam Tần nép sát vào người Y Phong. Chàng biết nếu
mình nói ra chuyện này nhất định Vạn Thiên Bình sẽ lập tức ra tay với mình, mà
với công lực của mình hiện giờ, tuyệt đối không phải là đối thủ của lão. Như
vậy chẳng những mình sẽ mất mạng tức khắc, mà Tiêu Nam Tần cũng không thể nào
chịu đựng nổi cú sốc này.

Nhưng
một nam tử hán, đầu đội trời chân đạp đất thì sao có thể giả mạo người khác để
nhận lãnh ân tình? Huống hồ kẻ đó từng đem đến cho mình một nỗi nhục thấu xương
thấu cốt.

Thế
là chàng khẽ buông một tiếng thở dài, trở tay choàng vai Tiêu Nam Tần và trầm
giọng nói:

-
Vạn Thiên Bình! Tại hạ cũng không ngại nói cho lão biết rằng, người cứu lão rời
khỏi bí động ở núi Vô Lượng không phải là tại hạ. Giữa lão và tại hạ không có
ân oán, nhưng bây giờ lại có oán vô ân, nếu lão muốn phục thù tại hạ thì hãy tự
nhiên động thủ.

Lời
chàng nói chưa hết thì đã bị tràng cười của Vạn Thiên Bình cắt dứt. Lão nói:

-
Có chí khí! Có bản lĩnh.

Lão
ngừng một lát rồi nói tiếp:

-
Có điều ngươi cũng không khỏi xem thường lão phu quá rồi, lẽ nào lão phu còn có
thể tin những lời quỷ của ngươi.

Lúc
này Vạn Hồng đã lặng lẽ tiến đến cạnh phụ thân nàng và khẽ nói:

-
Phụ thân! Người đã không thể báo thù, lại không thể báo ân, vậy người chẳng báo
gì cả, có phải là xong mọi chuyện không?

Vạn
Thiên Bình dịch mục quang nhìn sang nữ nhi của mình, đoạn lão lại buông một
tiếng thở dài. “Biết con không ai bằng cha.”, lão đã nhận thấy tình cảm của con
gái mình đối với người này. Điều này vốn là mong ước của lão, cũng chỉ là
chuyện do lão sắp đặt kế hoạch, nhưng hiện tại lại khiến lão khó xử.

Ý
nghĩ liên tục xoay chuyển trong đầu lão, đang lúc phân vân bất quyết thì một ý
nghĩ đột nhiên thoáng qua, lão mở miệng nói:

-
Cả đời lão phu ân oán phân minh, đối với ngươi cũng tuyệt không thể là chuyện
vong ân bội nghĩa, nhưng cũng không thể có thù mà không báo, vậy lão phu cho
ngươi hai con đường để ngươi lựa chọn.

Y
Phong cười ngạo nghễ, đoạn cất giọng lạnh lùng nói:

-
Nếu tại hạ không đi hai con đường đó thì sao?

Nào
ngờ Vạn Thiên Bình căn bản chẳng nghe lời chàng nói, lão tự nhiên nói tiếp:

-
Con đường thứ nhất, lão phu thấy ngươi là một hán tử đáng thương, nếu ngươi bái
lão phu làm sư phụ, như thế thì ân oán trước đây giữa ngươi và lão phu tự nhiên
được hóa giải. thêm vào đó là ngươi có thể học được không ít tuyệt nghệ của lão
phu...

Lão
ngừng một lát rồi tiếp lời:

-
Còn như cuốn Thiên Tinh bí kíp, lão phu cũng có thể cùng ngươi tham khảo.

Vạn
Hồng thầm cảm kích trong lòng, nàng biết phụ thân đưa ra con đường này là hoàn
toàn vì mình. Bất giác nàng nhìn Y Phong với ánh mắt thân mật, và thầm mong chờ
chàng nói ra tiếng “được”.

Nào
ngờ Y Phong chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói:

-
Lão nói ra con đường thứ hai đi?

Những
vết thương trên tay Tiêu Nam Tần tuy đau thấu xương thấu cốt, nhưng nàng vẫn
nắm chặt cánh tay Y Phong lòng thầm cảm phục chàng.

Thiết
Diện Cô Hành Khách chợt biến sắc, lão gằn giọng nói:

-
Con đường thứ hai ư? Hừ! Năm xưa lão phu kiến dựng phi các này, từng điều tra
kĩ toàn bộ trên dưới Tây Lương Sơn, mới chọn ra được chỗ này...

Bỗng
nhiên lão ngừng lại giữa chừng, Y Phong bất giác cảm thấy kì quái, tại sao Vạn
Thiên Bình lại nói đến chuyện ngoài đề này?

Vạn
Thiên Bình cười nhạt một tiếng, lão nói tiếp:

-
Nhưng trước khi phát hiện ra nơi này, lão phu đã tìm ra một sơn động, sơn động
đó cũng giống như bí động trong núi Vô Lượng, tức chỉ có một đường ra vào. Bây
giờ lão phu sẽ đem ngươi giam vào sơn động đó, như vậy ân oán giữa chúng ta
cũng có thể hóa giải. Một tháng sau, nếu ngươi vẫn chưa chết trong sơn động,
lão phu sẽ thả ngươi ra, nhưng từ nay về sau, dù là nửa câu, ngươi cũng không
được làm trái ý lão phu.

Y
Phong nhếch mép cười khẩy một tiếng, bỗng nhiên chàng thấy ánh mắt của Vạn
Thiên Bình sắc lạnh như dao, lão chăm chú nhìn chàng và nói tiếp:

-
Nếu ngươi không tiếp nhận hai con đường đó thì chớ trách lão phu xuất chiêu.

Vạn
Hồng khẽ kéo tay áo lão và nói:

-
Thời gian một tháng là quá dài, phụ thân, người có chờ được không?

Vạn
Thiên Bình cười nhạt, nói:

-
Trong mắt phụ thân ngươi, mười năm cũng chẳng qua là một cái búng tay, huống hồ
là thời gian ngắn ngủi một tháng?

Lão
nhìn qua Y Phong rồi nói tiếp:

-
Trong vòng một tháng đó, lão phu nhất định sẽ canh giữ cửa sơn động cho ngươi,
không cho bất kì người nào lai phạm, và cũng không cho bất kì ai đoạt được cuốn
Thiên Tinh bí kíp trên mình ngươi.

Y
Phong hơi chột dạ, chàng biết bên ngoài Vạn Thiên Bình tuy tỏ ra rộng lượng,
nhưng thực ra trong thâm tâm lào không lúc nào quên cuốn Thiên Tinh bí kíp.
Chàng nghĩ, nếu sau một tháng mà mình chết đi, khi đó cuốn Thiên Tinh bí kíp tự
nhiên sẽ thuộc về lão, còn nếu ta không chết, suốt đời này phải nghe theo lời
lão thì cuốn Thiên Tinh bí kíp chắc phải cũng thuộc về lão hay sao?

Lão
đã đưa ra con đường này hang động kia tất phải ở một nơi bí mật, bản thân mình
tuyệt đối không thể thoát ra được. Nhưng nếu mình không tiếp nhận điều kiện của
lão thì không chừng sẽ đổ máu lập tức tại đương trường, thậm chí cả Tiêu Nam
Tần cũng khó thoát.

Chàng
đang phân vân bất quyết, bồng nhiên Tiêu Nam Tần khẽ kéo tay chàng và nói:

-
Đồng ý với điều kiện của lão đi.

Y
Phong giật mình, nhưng chàng lời nói của nàng tất có dụng ý. Thế là chàng gượng
cười, nói:

-
Sơn động đó ở đâu?

Vạn
Thiên Bình phất tay áo, nói:

-
Đi theo ta.

Đoạn
lão sải bước đi xuống hẻm vực, Vạn Hồng thì nhìn qua phi các và khẽ hú một
tiếng. Y Phong và Tiêu Nam Tần lặng lẽ cất bước đi theo Vạn Thiên Bình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3