Chiến binh của công chúa - Chương 17 - 18

Chương 17

Thay vì trả lời chồng,
Mairin quay sang Maddie và Bertha rồi khẽ nhún gối chào lịch sự.
“Cảm ơn hai người vì đã tư vấn giúp ta.”

Khi nàng quay lại, Ewan vẫn nhìn
nàng chằm chặp còn Caelen trông có vẻ tức tối vì đã bị triệu đi để làm một việc
vặt là tìm Mairin. Nàng cố gắng đi qua Ewan sau khi rời khỏi ngôi nhà
của Maddie, nhưng chàng không nhân nhượng. Nàng xô chàng ra nhưng chàng không
di chuyển.

Cuối cùng nàng lùi lại. “Ngài muốn nói
chuyện với em ư, thưa Lãnh chúa?”

Ewan buông một hơi thở dài não
nề rồi túm chặt lấy cánh tay nàng. Mairin vẫy tay với hai người phụ nữ
khi Ewan kéo nàng đi. Nàng sảy chân và phải chạy để theo kịp chàng,
nếu không nàng sẽ bị kéo lê đi trên mặt đất bởi ông chồng đang như phải bỏng
của mình mất.

Mairin ngoái ra đằng sau thì thấy Caelen
đang theo sát gót. Nàng bắn cho anh ta một tia nhìn bất mãn với hy vọng
anh ta sẽ đi chỗ khác, nhưng anh ta không có vẻ gì là ấn tượng với
lời yêu câu thầm lặng của nàng.

Cuối cùng, Ewan cũng dừng lại sau
khi rời dãy nhà tranh một đoạn. Chàng đứng trước mặt nàng, to lớn sừng sững như
một chiến binh đang sục sôi muốn được báo thù. Mặc dù nàng đã cố đối
diện với chàng một cách anh dũng nhất, phần nào đó trong nàng xẹp xuống như một
quả bóng xì hơi. Chàng đang cáu. Không, cáu không đủ để diễn tả tâm trạng của
chàng. Chàng đang điên tiết mới đúng.

Phải mất một lúc chàng mới có thể quở trách
nàng. Miệng chàng mở ra rồi lại đóng vào mấy lần và chàng nhìn đi chỗ khác như
thể đang cố lấy lại bình tĩnh.

Mairin ngoan ngoãn chờ đợi, hai tay đan vào
nhau, nàng ngẩng lên nhìn chàng bằng đôi mắt mở to.

“Đừng có nhìn ta bằng đôi mắt ngây thơ đó
nữa,” Ewan gầm gừ. “Nàng đã trái lệnh ta. Một lẩn nữa. Có lẽ ta nên
nhốt nàng vào phòng thì tốt hơn. Nhốt mãi mãi.”

Khi nàng không đáp lại lời dọa nạt
đó, Ewan thở ra.

“Nào? Nàng giải thích như thế nào khi bắt
Cormac đi làm một việc vặt rồi nhanh chóng biến mất khỏi sự bảo vệ của anh ta?”

“Em cần nói chuyện với Maddie,” Mairin đáp.

Ewan nhìn nàng một lúc lâu. “Thế ư?
Nàng không chỉ phớt lờ lệnh của ta mà còn hành động bất cẩn, không quan tâm
gì đến sự an toàn của bản thân, tất cả chỉ vì muốn nói chuyện với Maddie
ư?”

“Đó là chuyện tế nhị mà,” Mairin phản
kháng.

Ewan nhắm mắt và môi chàng chuyển động
mà không thành tiếng. Chàng đang đếm ư? Những lúc như thế này thì học toán
phỏng có ích lợi gì cơ chứ?

“Và nàng không thể để Cormac đi cùng nàng
đến nhà Maddie?”

Nàng kinh hãi nhìn chàng. “Không! Tất nhiên
là không thể rồi. Chuyện đó không thể để cho một người đàn ông nghe được. Đó là
chuyện riêng tư và em không muốn nói chuyện đó ra trước mặt bất cứ người nào.”

Mắt Ewan đảo lên trời. “Anh ta có
thể chờ bên ngoài ngôi nhà cơ mà.”

“Biết đâu anh ta nghe trộm qua cửa sổ thì
sao,” Mairin cãi lại.

“Thời gian của ta rất quý giá, ta
không thể lùng sục hết cả pháo đài để tìm nàng mỗi lần nàng quyết định
phải nói chuyện riêng với cánh phụ nữ,” Ewan tuyên bố. “Kể từ giờ trở
đi, một là nàng phải có em trai ta hoặc chỉ huy của ta đi cùng, hai là nàng bị
giam trong phòng. Nàng hiểu chưa?”

Caelen cũng không thoải mái trước lời yêu
cầu của Ewan không kém gì nàng. Rõ ràng là anh ta bực mình trước
nhiệm vụ mà Ewan giao phó.

“Ta hỏi, nàng đã hiểu chưa?”

Mairin miễn cưỡng gật đầu.

Ewan quay lại và chỉ vào Caelen. “Chú
đi cùng Mairin. Ta cần phải giải quyết một số việc gấp.”

Vẻ cáu bẳn trên khuôn mặt Caelen không
khiến cho Mairin thoải mái, vậy nên nàng thè lưỡi ra với anh ta
khi Ewan bước về phía sân luyện tập.

Caelen khoanh tay trước ngực và trừng mắt
nhìn Mairin. “Có lẽ tốt hơn hết là chị quay về đại sảnh để ăn trưa.”

“Ổ, nhưng tôi không đói nữa rồi,” Mairin
vui vẻ nói. “Maddie đã rất tử tế mời tôi ăn một tô thịt thỏ hầm.”

Caelen cau mày. “Vậy thì có lẽ chị nên
về phòng và ngủ một giấc đi. Ngủ lâu vào.”

“Mẹ Mairin! Mẹ Mairin!”

Mairin quay về phía phát ra giọng của
Crispen và thấy nó đang chạy về phía mình, đằng sau có thêm ba đứa
trẻ nữa.

“Mẹ đi chơi cùng chúng còn đi,” Crispen nói
và kéo tay nàng. “Bọn con đang chạy thi và cần mẹ làm trọng tài.”

Nàng mỉm cười rồi để cho Crispen kéo mình
đi cùng mấy đứa bạn đang háo hức của thằng bé. Bọn chúng thi nhau nói, đứa nào
cũng tự nhận là mình chạy nhanh nhất và khẩn khoản đòi Mairin quan sát chúng
khi chúng chạy.

Caelen thở dài rõ to rồi sải chân nhanh hơn
để theo kịp họ, nhưng Mairin chẳng thèm quan tâm đến anh ta. Nếu anh
ta cần phải theo dõi nhất cử nhất động của nàng, nàng sẽ cố hết sức để giả
vờ coi như anh ta không có mặt ở đó.

Nàng cười khẽ trước ý nghĩ một người đàn
ông quá khổ như Caelen lại có thể bị phớt lờ. Anh ta cũng đáng sợ và to lớn y
như bất kỳ người lính nào khác của Ewan và anh ta sừng sững như một
cái cây khổng lổ khi đứng trước mặt nàng.

Không, nàng sẽ không thể giả vờ là anh ta
đang không đi theo mình, nhưng ít ra thì nàng cũng có thể phớt lờ anh ta.

Liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của anh ta khiến
nàng đột nhiên cảm thấy tội lỗi. Nàng nhíu mày. Nàng không muốn cảm thấy tội
lỗi. Nàng không muốn bị mất tự do như thế này sau khi đã rời tu viện.

Tuy vậy, cảm giác dằn vặt vẫn dâng lên cho
đến khi nàng vặn vẹo hai tay trước mặt trong lúc đi theo Crispen và những đứa
trẻ khác đến một khu vực ở gần pháo đài.

Nàng đột nhiên dừng lại và quay ngoắt về
đằng sau, khiến Caelen suýt nữa thì va vào nàng. “Tôi đã quyết định sẽ hợp tác
và để chú tháp tùng tôi quanh đây.”

Caelen chỉ nhướng một bên mày lên tỏ vẻ
hoài nghi. “Chị mong tôi tin rằng chị sẽ ngoan ngoãn nghe theo mong muốn
của Ewan ư?”

Nàng não nề lắc đầu. “Tôi đã không
công bằng. Tôi xin lỗi. Việc lãnh chúa của chú cư xử quá quắt không phải là lỗi
của chú. Không, lỗi đó là của chàng. Chú chỉ đang làm nhiệm vụ
củamình thôi. Tôi nên cố gắng làm cho việc đó dễ dàng hơn với chú. Tôi
biết khá rõ gánh nặng mà chàng đặt lên vai chú.”

Nếu nàng trông mong anh ta phủ nhận việc
nàng là một gánh nặng thì nàng sẽ thất vọng nặng nể. Anh ta chỉ nhìn nàng với
vẻ mặt chán chường.

“Dù sao thì tôi cũng hứa rằng tôi sẽ không
giở trò gì nữa,” nàng trịnh trọng nói.

Nàng quay lại với lũ trẻ, lúc này chúng
đang tranh cãi xem ai là người chạy trước. Nàng vào can thiệp, vừa cười vừa xua
những bàn tay đang hăng hái vươn lên.

Một tiếng sau, nàng mệt lử. Ai mà biết là
trẻ con có thể làm người ta mệt đứt hơi như thế? Mairin ngừng đuổi theo Crispen
và cúi gập người xuống, thở hổn hển theo cái cách không được tao nhã cho lắm.

Sau đó, lũ trẻ đang la hét vây lấy
nàng. Nàng quay ra và thấy Caelen nhăn nhó quan sát mọi việc.

“Tôi nên bảo chú đuổi theo bọn trẻ,” nàng
nói to. “Chú được giao nhiệm vụ canh chừng tôi mà.”

“Bảo vệ chứ không phải chăn trẻ,”
Caelen đáp lại gọn lỏn.

“Ta nghĩ là chúng
ta nên tấn công anh ta,” Mairin thì thầm.

“Ổ, làm thôi!” Crispen
thì thầm lại.

“Đúng rồi, đúng rồi,”
lũ trẻ vây quanh họ đồng thanh.

Mairin mỉm cười khi
suy nghĩ xấu xa đó hiện ra. Hình ảnh một chiến binh chạy vòng vòng cầu xin
được tha sẽ là một cảnh tượng rất đáng xem.

“Được rồi,” nàng
thì thầm đáp lại. “Nhưng chúng ta phải làm kín đáo thôi.”

“Như các chiến binh
vậy.” Robbie hét lên.

“Phải, như các chiến
binh. Như cha các cháu vậy,” nàng nói thêm.

Bọn con trai ưỡn ngực
lên, nhưng một số đứa con gái có vẻ bất mãn.

“Thế chúng cháu thì
sao ạ, phu nhân Mairin?” Gretchen, một bé gái tám tuổi hỏi. “Con gái cũng
có thể là chiến binh mà.”

“Không được!” Crispen
nói bằng giọng ghê sợ. “Chiến đấu chỉ dành cho đàn ông. Các cô gái cần
được bảo vệ. Cha ta nói thế.”

Ánh mắt của các cô bé
rất tức giận, thế là để ngăn chặn cuộc nội chiến giữa bọn trẻ, Mairin tụm chúng
lại. “Phải, con gái cũng có thể là chiến binh, Gretchen ạ. Những điều chúng ta
phải làm như sau.”

Họ chụm vào nhau và
nàng thì thầm hướng dẫn cho lũ trẻ.

Bọn con trai không
thích thú lắm với vai trò của mình trong cuộc tấn công. Bọn con
gái lại rất hào hứng. Sau khi nhẩm lại nhiệm vụ, các cô bé tản
ra và đi về phía pháo đài. Ngay khi đi qua Caelen, chúng dừng chân và quay
lại để hù dọa anh ta từ đằng sau. Caelen vẫn còn đang bị phân tâm bởi một đám
con trai om sòm đang tiến lại phía anh từ đằng trước.

Anh ta hoài nghi nhìn
Crispen rồi nhìn sang Mairin. Nàng chỉ mỉm cười ngây thơ và chờ đợi.

Caelen không biết thứ
gì vừa va vào mình. Hét lên như những con yêu tinh nhỏ, mấy đứa con gái lao bổ
vào anh từ phía sau. Chúng nhảy lên lưng rồi trèo lên người anh như một đám
châu chấu.

Hét lên vì ngạc nhiên,
Caelen đổ sầm xuống giữa một đống chân tay và tiếng hét vì thích thú. Bọn con
trai, không nằm ngoài cuộc vui, cũng hét lên ầm ĩ và nhảy chồm lên đống
người trước mặt.

Sau khi ngạc nhiên và
tiếng kêu la lúc đầu, Caelen chấp nhận đòn tấn công một cách nhẹ nhàng. Anh cười
và đánh vật với lũ trẻ, nhưng rồi cuối cùng cũng phải xin tha khi bọn con gái
vật anh ngã lăn ra đất và bắt đầu hàng.

Mấy cô bé nhanh chóng
tuyên bố thắng cuộc trong lúc hội con trai khăng khăng cãi rằng chúng mới là
người khiến Caelen phải phục tùng.

“Chú Caelen, Crispen
nói rằng con gái không được làm chiến binh, rằng trách nhiệm của một người đàn
ông là phải trở thành chiến binh và bảo vệ các cô gái,” Gretchen nói
với vẻ chán ghét. “Nhưng phu nhân Mairin bảo rằng con gái cũng có thể làm chiến
binh. Ai đúng ai sai ạ?”

Caelen cười thầm.
“Crispen đúng khi nói rằng nhiệm vụ của một chiến binh là phải bảo vệ người phụ
nữ của anh ta và những kẻ yếu hơn. Tuy nhiên, phu nhân của các cháu là một
ví dụ rất hùng hồn cho việc một cô gái cũng có thể là chiến binh.
Cô ấy có thể khiến tất cả chúng ta cầu xin tha thứ trước cuối
tháng này đấy.”

“Ta nghĩ là chú nói
đúng, em trai ạ.”

Mairin quay lại và
thấy Ewan cùng các chỉ huy của chàng đứng cách đó một khoảng không xa
và nhìn cảnh Caelen chiến đấu với lũ trẻ.

Nàng lo lắng nuốt
khan, chắc chắn là nàng sắp bị thuyết giáo một bài về nghĩa vụ của mình.
Nhưng Ewan bước tới và bế một đứa trẻ lên để phủi bụi cho nó.

Gretchen cười toe toét
với Mairin khi nó ngồi trên lồng ngực rộng của Caelen. “Cháu muốn trở thành
chiến binh như lãnh chúa của chúng ta. Mới tuần trước cháu
hạ dược Robbie đấy.”

“Làm gì
có!” Robbie gầm lên.

“Có mà.”

Trước sự hoảng hốt của
nàng, Robbie lao về phía Gretchen, kéo cô bé từ ngực
Caelen xuống. Tuy nhiên, nàng không cần phải lo. Cô bé rõ ràng là
không nói ngoa. Gretchen vật Robbie ngã xuống và ngồi giạng chân trên
người thằng bé, đè hai tay nó xuống đất.

Mairin thở dài và đi
đến để ngăn chặn một cuộc chiến toàn lực giữa con trai và con gái.
Ewan cũng đến cùng lúc và đưa tay kéo Robbie lên trong lúc Mairin cúi
xuống để nhấc Gretchen ra khỏi cậu bé đang giãy giụa bên dưới.

Bất chợt, có cơn đau
sượt qua bên hông nàng, và rồi trước sự ngạc nhiên của nàng, một mũi tên lao
xuống ngay bên cạnh lũ trẻ rồi cắm phập xuống đất. Chúa ơi, nó vừa mới bay
qua giữa nàng và Ewan.

Mairin thất kinh, nàng
hoảng sợ khi thấy suýt nữa thì nó đâm vào một trong số những đứa trẻ. Nàng
quay ngoắt lại để tìm kẻ tấn công nhưng bị Caelen xô ngã và nằm đè trên
mặt đất.

“Tránh ra!” Nàng vừa
hét vừa đánh vào vai Caelen. “Chú đang làm cái quái gì thế? Bảo vệ lũ trẻ kia
kìa.”

“Yên nào!” Anh ta hét
lên. “Ewan đang trông nom chúng rồi.”

“Thật là không
chấp nhận được!” Mairin hét lên. “Sao họ lại có thể bất cẩn đến thế? Suýt nữa
thì lũ trẻ bị giết rồi đấy!”

Caelen bịt miệng nàng
lại và từ từ nhấc người ra khỏi cơ thể nàng. Anh ta nhìn quanh và Mairin có thể
thấy Ewan đang ôm lũ trẻ trong tay trong khi ánh mắt sắc bén quét
khắp nơi. Gannon và Cormac mỗi người giữ một vị trí bên mấy đứa bé
còn lại trong lúc nằm im đợi lệnh của lãnh chúa.

Ewan chửi thề,
Mairin cau mày vì chàng đã nói những điều bậy bạ trước mặt lũ trẻ. Nàng sẽ phải
nói chuyện đó với chàng ngay khi có cơ hội.

Ewan ngẩng đầu và
gầm lên ra lệnh. Ngay lập tức, khu vực được bao quanh bởi những người
lính của chàng. Lũ trẻ được vội vã đưa về dưới sự canh phòng cẩn mật,
còn Ewan đứng nhìn xuống Mairin.

Caelen đứng dậy và hai
người kéo tay nàng lên. Nàng bị nhấc bổng lên, sau đó nàng lấy tay phủi bụi
trên váy.

Mairin với tay xuống
để rút mũi tên từ mặt đất lên trước khi những người khác kịp làm thế. Sau đó
nàng đập nó vào ngực Ewan, nỗi sợ hãi bị thay thế bằng sự giận dữ.

“Người của chàng sao
lại có thể bất cẩn đến thế? Lũ trẻ suýt nữa thì bị giết đấy!”

Chương 18

Ewan cũng giận dữ
trước sự việc đó như vợ chàng, nhưng chàng không cho phép nàng mắng mỏ mình
trước mặt quân lính.

“Nàng im lặng cho ta.”

Nàng mở to mắt và lùi lại một bước. Tốt,
cuối cùng nàng cũng nhận ra địa vị của mình. Nhưng sau đó mắt nàng hẹp lại và
nàng quắc mắt điên tiết với chàng.

“Em không im,” nàng thấp giọng nói. “Chàng
phải dành một nơi an toàn cho lũ trẻ chơi và nô đùa thoải mái. Chơi gần sân tập
của chàng như thế này rất nguy hiểm nếu lính của chàng không kiểm soát được mục
tiêu của họ.”

Chàng lấy mũi tên từ nàng và kiểm tra dấu
hiệu trên đó. Sau đó ngẩng lên nhìn nàng. “Cho đến khi ta biết được ai đã gây
ra chuyện này, nàng thôi việc sỉ nhục lính của ta đi. Hãy quay về xem lũ
trẻ thế nào. Cormac sẽ đi cùng nàng.”

Sự tổn thương lóe lên trong mắt nàng,
nhưng nàng xoay người và đi nhanh, váy tung bay theo bước chân nàng.

Chàng quay sang Gannon, điên tiết
trước tai nạn. “Tìm người đã bắn mũi tên này cho ta rồi mang hắn đến trước mặt
ta. Không những hắn suýt nữa giết bọn trẻ mà còn suýt giết cả vợ ta đấy.”

Những ngón tay chàng siết lại khi nhớ đến
việc mũi tên đó bay sát người Mairin và chàng như thế nào. Mặc dù mũi tên đó
không bay đủ cao để gây ra vết thương nặng cho chàng, nhưng với một cô gái nhỏ
bé như Mairin, mũi tên đó là chí tử.

Anh mắt chàng nhìn xuống chỗ Mairin vừa
đứng cách đó không lâu. Chàng cau mày và quỳ xuống, đưa tay chạm vào đất. Cổ
họng chàng thít lại và tim chàng bắt đầu đập mạnh, máu thẫm lại trên nền
đất bên cạnh dấu chân nàng. Khi chàng lần theo dấu vết Mairin để lại, chàng
thấy nhiều giọt máu hơn.

“Lạy Chúa,” chàng thì thào.

“Sao thế, Ewan?” Caelen hỏi ngay
lập tức.

“Máu.”

Chàng đứng bật dậy và nhìn chằm chằm theo
Mairin. “Mairin!”

Tiếng gầm của Ewan khiến Mairin
khựng lại khi nàng đang đến gần cầu thang dẫn vào tòa tháp chính. Nàng nhăn mặt
và quay lại. Nhưng vấn đề là thế giới không ngừng quay khi nàng làm
thế.

Nàng chao đảo và cố chớp mắt để nhìn cho
rõ, nhưng thật kỳ lạ, đầu gối nàng run rẩy và mểm nhũn một cách
bất thường. Trước khi kịp hiểu ra điều gì, nàng đã thấy mình sắp khuỵu gối
và Ewan chạy về phía nàng như một vị thần đang chuẩn bị báo thù.

“Chúa ơi,” nàng thì thầm. “Con lại khiến
chàng nổi giận rồi.”

Nhưng chàng không có vẻ tức giận. Chàng có
vẻ… lo lắng. Chàng lao về phía nàng và quỳ xuống trước mặt
nàng. Gannon đứng ngay sau lãnh chúa, anh ta trông cũng rất lo lắng.
Thậm chí Caelen cũng có vẻ gì đó khác với vẻ mặt chán chường thường thấy. Lông
mày anh ta nhíu lại, anh ta nhìn nàng chằm chằm cứ như đang chờ phản ứng của
nàng.

“Tại sao chúng ta lại đang quỳ dưới đất thế
này, Lãnh chúa?” Nàng thầm thì.

“Ta cần đưa nàng lên phòng,” chàng nói với
nàng như với một đứa bé.

Lông mày nàng nhíu lại khi cảm thấy đau
nhói bên mạng sườn như thể có ai đó vừa đâm nàng bằng một thanh kim loại nóng.
Nàng túm chặt lấy mạng sườn và siết lại, nhưng lãnh chúa nắm lấy vai nàng một
cách nhẹ nhàng.

“Nhưng sao lại thế? Chắc chắn là chàng
không thể…”

Nàng vươn người tới trước và khẽ khàng:
“Bây giờ không phải là lúc ái ân, Ewan. Đang giữa ban ngày ban
mặt. Mới quá trưa một chút thôi.”

Chàng phớt lờ câu nói của nàng và cúi xuống
bế nàng lên. Nàng va mạnh vào chàng, việc đó khiến mạng sườn nàng đau nhói.
Nàng thở gấp, cảnh vật xung quanh như mờ đi khi nước mắt trào ra.

“Ta xin lỗi,” chàng tức tối nói. “Ta không
cố ý làm nàng đau.”

Có lẽ việc chàng đưa nàng lên phòng không
hẳn là một ý tồi, vì sự thật là nàng đột nhiên cảm thấy mệt và rất khó mở mắt.

“Nếu chàng không quát tháo nữa thì em
sẽ ngủ được,” nàng cáu kỉnh nói.

“Không, nàng đừng ngủ. Chưa ngủ được. Ta
cần nàng tỉnh táo cho đến khi ta kiểm tra vết thương của nàng.”

Sau đó chàng lại quát, lần này là yêu cầu
ai đó cho mời thầy thuốc. Thầy thuốc ư? Nàng đầu cần một thầy thuốc. Nàng chỉ
cần một giấc ngủ ngon thôi. Và nàng bảo lãnh chúa như vậy.

Chàng mặc kệ lời nàng, bế nàng lên phòng họ
rồi đặt nàng lên giường. Nàng đang chuẩn bị nhắm mắt lại thì chàng bắt đầu cởi
quần áo nàng ra.

Nàng mở bừng mắt và đập vào tay chàng.
“Chàng đang làm gì thế?”

Ewan trông đằng đằng sát khí khi chàng
cúi xuống chăm chú nhìn nàng. “Nàng bị thương rồi. Giờ thì để ta cởi
đồ của nàng ra để tìm vết thương.”

Mairin chớp mắt. “Bị thương ư?” Chà, thực
ra mạng sườn nàng rất đau.

“Chắc hẳn là mũi tên đã đâm vào nàng,”
chàng nói. “Chỗ nàng đứng có vết máu. Nàng có đau ở đâu không?”

“Ở mạng sườn em ấy. Chàng nói em mới
để ý, chỗ đó đau lắm.”

Khi chàng đưa tay lên mạng sườn, nàng rên
rỉ. Ewan nhăn mặt lại. “Cố gắng chịu đựng nhé. Ta xin lỗi, nhưng ta
cần phải xem chúng ta gặp phải vấn đề gì.”

Chàng rút ra một con dao từ thắt lưng và
cắt một khoảng rộng trên hông váy nàng.

“Lúc nào chàng cũng phá hỏng quần áo của
em,” Mairin thiểu não nói. “Chẳng sớm thì muộn, em cũng sẽ chẳng còn gì để mặc
ngoài đồ ngủ mất.”

“Ta sẽ cho người may váy mới cho
nàng,”Ewan lẩm bẩm.

Điều đó khiến nàng vui lên trông thấy trong
lúc chàng xé chỗ váy còn lại.

Ewan lăn nàng sang bên hông không bị
đau và nàng cảm thấy chàng khá căng thẳng.

“Nàng đã bị mũi tên đâm trúng rồi.”

Người nàng cứng lại. Sau đó nàng lắp bắp.
“Bị mũi tên đâm ư? Lẽ nào người của chàng bắn vào em. Em muốn biết người
đó là ai. Em sẽ lấy một cái bình của Gertie và phang cho anh ta một
quả vào lưng.”

Ewan cười thầm. “Vết thương không tệ
lắm nhưng vẫn đang chảy máu. Nàng sẽ phải khâu.”

Mairin nằm yên không nhúc
nhích. “Ewan?”

“Sao nào?”

“Đừng để họ lấy kim đâm vào em. Xin chàng
đấy. Chàng nói vết thương không tệ lắm mà. Chàng có thể rửa sạch rồi băng nó
lại được không?”

Nàng ghét vẻ van xin trong giọng mình. Nghe
thật yếu ớt và ngu ngốc, nhưng nghĩ đến việc một mũi kim đâm vào da thịt mình
còn đáng sợ hơn cả việc một mũi tên cắt qua da.

Ewan đặt môi lên vai nàng và giữ như
thế một lúc lâu. “Ta xin lỗi, nhưng vẫn phải làm thôi. Vết cắt sâu và hở to
quá, băng lại không ổn. Vết thương cần phải được làm sạch và khép miệng.”

“Chàng sẽ… chàng sẽ ở đây với em chứ?”

Chàng vuốt nhẹ tay xuống cánh tay nàng rồi
lại lướt lên vai rồi đến cổ nàng. Chàng gạt tóc ra khỏi mặt nàng và ôm lấy gáy
nàng.

“Ta sẽ ở bên nàng,
Mairin.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3