Chiến binh của công chúa - Chương 02
Chương 2
Mairin chán nản nhìn tòa pháo đài đang dần
hiện ra khi họ cưỡi ngựa vượt qua bức tường đá cuối cùng để tiến vào sân trong.
Những suy nghĩ về việc bỏ trốn nhụt dần khi nàng nhìn vùng đất rộng lớn trong
vô vọng. Nơi này đúng là nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Khắp nơi đều có người, hầu hết đang luyện
tập, một số người sửa chữa những mảng tường thành phía trong, những người khác
đang nghỉ ngơi và uống nước từ một cái xô gần bậc cầu thang dẫn vào pháo đài.
Như cảm nhận được suy nghĩ u ám của nàng,
Crispen ngẩng lên, đôi mắt màu lục ánh lên nỗi sợ hãi. Nàng siết nhẹ thằng bé
trong vòng tay của mình để trấn an. Nhưng sự thật là, nàng cũng run rẩy như
chiếc lá cuối thu.
Tên lính dẫn ngựa của nàng dừng lại, nàng
phải cố lắm mới ngồi vững được trên yên. Crispen túm lấy bờm ngựa để giữ cho họ
ngồi vững.
Finn cưỡi ngựa ngay bên cạnh và kéo mạnh
Mairin từ lưng ngựa xuống. Crispen ré lên kinh hoàng khi ngã lộn nhào khỏi vòng
tay nàng rơi xuống đất.
Finn cúi xuống, những ngón tay của hắn siết
chặt làm tay nàng tím bầm. Nàng giật mạnh ra và rướn đôi tay bị trói đỡ Crispen
đứng dậy.
Xung quanh họ, tất cả hoạt động dừng lại
khi mọi người ngừng tay để nhìn những người mới đến. Từ xa, một số phụ nữ nhìn
nàng chằm chằm đầy tò mò, họ lấy tay che miệng và thì thầm gì đó.
Nàng biết trông mình lúc này xấu như quỷ,
nhưng hiện nàng chỉ bận tâm về điều gì sẽ xảy ra khi Lãnh chúa Cameron đến để
xem tù nhân của mình. Lúc đó, chắc có Chúa mới giúp được nàng.
Và rồi nàng thấy hắn hiện ra ở đầu cầu
thang dẫn vào tòa tháp chính, ánh mắt sắc nhọn chiếu thẳng vào nàng. Những lời
đồn về sự tham lam, tàn nhẫn và tham vọng của hắn khiến nàng nghĩ đến hình ảnh
một con quỷ. Nhưng thật ngạc nhiên, hắn lại cực kỳ đẹp trai.
Trang phục của hắn hoàn hảo như thể nó chưa
bao giờ được mặc ra chiến trường. Nhưng nàng biết rõ con người thật của hắn
dưới lớp trang phục đẹp đẽ ấy. Nàng đã từng cứu chữa cho không biết bao nhiêu
người lính từng đồng hành với hắn. Bên hông hắn, thanh gươm lóe lên dưới ánh
nắng mặt trời, lưỡi gươm sắc như dao cạo.
Nàng đột nhiên đưa tay lên che cổ, nuốt
khan khi cơn nghẹn dâng lên.
“Ngươi tìm thấy cô ta
à?” Duncan Cameron lớn tiếng từ đầu cầu thang.
“Vâng, thưa Lãnh chúa.” Finn xô nàng về
phía trước, lắc nàng như một con búp bê rách nát. “Đây là Mairin Stuart.”
Duncan nheo mắt, cau mày như thể trước đây
hắn đã từng rất thất vọng. Hắn đã tìm kiếm nàng lâu đến thế sao? Nàng run rẩy
và cố không để cơn sợ hãi lấn át lý trí.
“Cho ta xem bằng chứng,” Duncan quát.
Crispen tiến đến chỗ nàng đúng lúc Finn đẩy
mạnh nàng về phía hắn. Nàng đâm sầm vào ngực hắn với một lực mạnh đến độ khiến
nàng không thở nổi. Một tên lính khác xuất hiện, và trước sự bẽ bàng đến tột
cùng của nàng, chúng vén gấu váy nàng lên.
Duncan đi xuống cầu thang, mặt nhăn lại vì
tập trung khi hắn đến gần nàng. Có điều gì đó hung tợn lóe lên trong mắt hắn,
rồi chúng sáng bừng lên trong chiến thắng khi ngón tay hắn lần theo hình xăm và
hắn nở một nụ cười mãn nguyện. “Huy hiệu hoàng gia của Alexander,” hắn lẩm bẩm.
“Suốt thời gian qua mọi người đều nghĩ cô đã chết, còn Neamh Álainn thì bị mất
mãi mãi. Giờ thì cả hai đều là của ta.”
“Không bao giờ,” nàng rít lên.
Hơi giật mình, hắn bước lùi lại, quắc mắt
nhìn Finn. “Kéo váy cô ta xuống.”
Finn giật mạnh váy
nàng xuống rồi buông cánh tay nàng ra. Crispen đứng bên cạnh nàng ngay lập tức.
“Ai đây?” Duncan gầm
lên khi thấy Crispen. “Thằng con ngỗ ngược của cô ta à? Cô ta xác nhận nó là
con à? Không thể nào!”
“Không, thưa Lãnh
chúa,” Finn nói nhanh. “Thằng bé không phải con cô ta. Chúng tôi bắt được nó
đang cố trộm con ngựa của ta. Cô ta bảo vệ nó. Không có gì đâu ạ.”
“Lôi nó ra.”
Mairin vòng cả hai tay
quanh Crispen và nhìn Duncan chằm chằm với tất cả lòng căm thù sâu sắc nhất mà
nàng có. “Ngươi cứ thử động vào thằng bé xem, rồi ngươi sẽ phải hối tiếc vì đã
có mặt trên đời này.”
Duncan chớp mắt ngạc
nhiên, sau đó cơn giận lan khắp mặt hắn, khiến nó gần như tím tái lại. “Ngươi
dám, ngươi dám đe dọa ta ư?”
“Làm đi, giết ta đi,”
nàng bình thản nói. “Việc đó sẽ giúp ngươi đạt được mục đích của
mình đấy.”
Hắn giơ tay ra và đấm
thẳng vào má Mairin. Nàng ngã xuống đất, hai tay khum lại ôm lấy cằm.
“Để chị ấy yên!”
Crispen hét lên.
Nàng huých thằng bé,
kéo nó xuống lọt thỏm vào vòng tay nàng. “Suỵt,” nàng cảnh báo. “Đừng chọc giận
hắn thêm nữa.”
“Ta thấy lý trí của
ngươi đã quay lại rồi đấy,” Duncan nói. “Nhớ đừng để nó đi mất lần nữa.”
Nàng không nói gì, chỉ
nằm yên trên mặt đất, ôm chặt lấy Crispen trong lúc nhìn chằm chằm vào đôi bốt
sạch bóng của Duncan. Hẳn là hắn chẳng bao giờ làm việc, nàng nghĩ.
Thậm chí bàn tay đấm vào mà nàng cũng rất mềm. Làm thế nào mà một người đàn ông
vươn lên nắm quyền lực bằng cách đạp đổ bao người khác lại chỉ có sức mạnh như
vậy nhỉ?
“Đưa cô ta vào trong
và bảo lũ đàn bà tắm cho cô ta,” Duncan nói có vẻ ghê tởm.
“Cứ ở bên chị,” nàng
thì thầm với Crispen. Nàng không tin là Finn sẽ không làm đau thằng bé.
Finn lôi nàng đứng
dậy, vừa kéo lê vừa thúc nàng vào trong tháp chính. Mặc dù bên ngoài trông có
vẻ sáng sủa, nhưng bên trong tháp chính thật bản thỉu, ngập mùi ẩm mốc và rượu
bia để lâu ngày. Chó sủa ầm ĩ và mùi phân xộc lên khiến nàng phải nhăn mũi lại.
“Lên lầu đi,” Finn gầm
gừ, xô nàng lên cầu thang. “Và đừng cố làm trò gì. Ta sẽ cho lính canh đứng bên
ngoài cửa phòng cô. Nhanh lên. Đừng để lãnh chúa phải chờ đâu.”
Hai người phụ nữ được
giao nhiệm vụ tắm cho Mairin nhìn nàng với vẻ vừa cảm thông vừa tò mò khi họ
nhanh chóng gội đầu cho nàng.
“Cô có muốn cho thằng
bé tắm chung không?” Một người hỏi.
“Không!” Crispen đang
nằm trên giường la lên.
“Không,” Mairin nhẹ
nhàng lặp lại. “Cứ để nó yên.”
Sau khi xả hết bọt xà
phòng trên tóc Mairin, họ giúp nàng tắm và nhanh chóng mặc cho nàng một chiếc
váy dài màu xanh dương tuyệt đẹp với những đường thêu tinh tế quanh cổ, tay áo
và gấu váy. Nàng thấy ngay trang phục của mình mặc giống màu của Duncan. Hắn
coi nàng là chiến lợi phẩm mới dễ dàng làm sao.
Khi hai người phụ nữ
đề nghị làm tóc cho nàng, Mairin lắc đầu. Ngay khi tóc khô, nàng sẽ tết nó lại.
Hai người phụ nữ nhún
vai rồi rời khỏi phòng, để nàng ở lại chờ lệnh triệu tập của Duncan.
Nàng ngồi xuống giường
cạnh Crispen, ngay lập tức nó rúc vào cánh tay nàng.
“Em đang làm chị bẩn
đấy,” nó thì thầm.
“Chị không quan tâm.”
“Chúng ta sẽ làm gì hả
chị Mairin?”
Giọng nó run rẩy đầy
lo lắng, nàng hôn đỉnh đầu nó.
“Chúng ta sẽ nghĩ ra
điều gì đó, Crispen ạ. Chúng ta sẽ nghĩ ra điều gì đó.”
Cửa mở toang, theo bản
năng, Mairin đẩy Crispen ra sau lưng. Finn đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt ngạo
nghễ.
“Lãnh chúa cho gọi
cô.”
Nàng quay sang Crispen
và ôm lấy cằm nó cho đến khi nó nhìn thẳng vào mắt nàng. “Em ở đây nhé,” nàng
thì thầm. “Đừng ra khỏi căn phòng này. Hứa với chị đi.”
Thằng bé gật đầu, mắt
mở to sợ hãi.
Nàng đứng lên và bước
đến chỗ Finn. Khi hắn giơ tay ra định túm lấy cánh tay nàng, nàng giật ra. “Tự
ta có thể đi mà không cần giúp đỡ.”
“Con khốn kiêu căng,”
hắn cắn cảu.
Mairin xuống cầu thang
trước hắn, mỗi giây trôi qua, nỗi sợ hãi của nàng một tăng lên. Khi thấy vị
linh mục đứng bên cạnh lò sưởi trong đại sảnh, nàng biết Duncan đang tận dụng
cơ hội. Hắn sẽ cưới nàng, ngủ với nàng, và chính thức quyết định số phận của cả
nàng lẫn Neamh Álainn.
Khi Finn đẩy nàng tới
trước, Mairin thầm cầu nguyện được ban sức mạnh và lòng can đảm cho những gì
nàng sẽ phải làm.
“Cô dâu của ta kia
rồi,” Duncan nói, cắt ngang cuộc trao đổi với vị linh mục.
Ánh mắt sắc lạnh, hắn
nhìn nàng chăm chú, như ngầm cảnh báo về những hậu quả nếu nàng từ chối.
Chúa ơi, xin hãy giúp
con.
Vị linh mục hắng giọng
và tập trung sự chú ý vào Mairin. “Con có bằng lòng không, cô gái?”
Sự yên lặng bao trùm
như thể tất cả đang chờ câu trả lời của nàng. Rồi, rất chậm rãi, nàng lắc đầu.
Vị linh mục chuyển ánh nhìn sang phía Duncan, trong đôi mắt hiện lên lời buộc
tội.
“Chuyện này là thế nào
hả Lãnh chúa? Ngài đã nói với tôi là cả hai người đều mong muốn cuộc hôn nhân
này.”
Vẻ mặt của Duncan làm
vị linh mục phải lùi lại. Ông ta vội vàng làm dấu thánh và đứng cách Duncan một
khoảng an toàn.
Duncan quay sang nàng,
máu như đông lại, một người đàn ông điển trai trong phút chốc trở nên đáng ghê
sợ.
Hắn bước về phía nàng,
siết chặt đến mức nàng e là xương mình sẽ gãy mất.
“Ta sẽ chỉ hỏi một lần
nữa thôi,” hắn nói bằng giọng nhỏ nhẹ đầy giả tạo. “Nàng có bằng lòng không?”
Nàng biết. Nàng biết
rằng khi nàng thốt ra lời từ chối, hắn sẽ trả đũa. Hắn thậm chí còn có thể giết
nàng nếu nhận thấy con đường đến với Neamh Álainn tiêu tan. Nhưng việc nàng
sống ẩn dật bao lâu nay không phải để đầu hàng trước dấu hiệu đầu tiên của
nghịch cảnh. Bằng cách này hay cách khác, nàng phải tìm lối thoát khỏi mớ bòng
bong này.
Nàng nâng vai lên, cảm
thấy xương sống như bị một thanh gươm đâm vào. Bằng giọng rõ ràng, dứt khoát,
nàng thốt ra lời từ chối của mình. “Không.”
Tiếng gầm giận dữ của
hắn gần như khiến tai nàng ù đặc. Nắm đấm của hắn làm nàng văng đi cả mét, co
rúm người lại, thở hổn hển. Hắn đã đánh mạnh vào sườn nàng đến mức nàng không
thể hít nổi không khí vào phổi nữa.
Nàng ngước ánh mắt
choáng váng và mơ hồ lên và thấy hắn đang đứng phía trên, cơn tức giận của hắn
thật khủng khiếp, cảm giác như có thể sờ thấy được. Trong giây phút đó, nàng
biết mình đã lựa chọn đúng. Nếu như hắn giết nàng trong lúc hắn giận dữ thì ai
biết cuộc đời nàng sẽ như thế nào khi lấy hắn làm chồng? Sau khi nàng sinh cho
hắn đứa con thừa kế cần thiết để có được Neamh Álainn, nàng hẳn sẽ vô dụng với
hắn, và khi đó hắn sẽ tống khứ nàng thôi.
“Đầu hàng đi,” hắn nói
và giơ nắm đấm lên đe dọa.
“Không.”
Giọng nàng không còn
mạnh mẽ như trước nữa, nghe giống hơi thở hơn, và môi nàng run run. Nhưng nàng
cố gắng nói rõ ràng nhất có thể.
Những tiếng lầm rầm
trong sảnh không ngừng vang lên, mặt Duncan căng ra, đôi má hắn tím đến nỗi
nàng nghĩ hắn sắp nổ tung.
Chiếc bốt bóng loáng
vung lên, đá thẳng vào người nàng. Tiếng thét đau đớn của nàng tắt lịm bởi cú
đòn tiếp theo. Cứ như thế, hắn đá nàng, rồi lôi nàng dậy và giộng thẳng cú đấm
vào mạng sườn nàng.
“Lãnh chúa, ngài giết
cô ta mất!”
Mairin gần như bất
tỉnh. Nàng không biết ai nói câu đó. Nàng rũ rượi dưới tay hắn, mỗi hơi thở đều
khiến nàng đau đến chết ngất.
Duncan thả nàng xuống
với vẻ ghê tởm. “Nhốt cô ta vào phòng. Không ai được phép cho cô ta ăn uống. Kể
cả thằng nhãi đi cùng cô ta nữa. Để xem cô ta chống cự được bao lâu khi mà
thằng oắt kia rên rỉ vì đói.”
Nàng lại bị lôi xềnh
xệch dù đang bị thương nặng. Mỗi bậc cầu thang là một nỗi đau đớn tột cùng khi
cơ thể nàng va vào sàn đá cứng. Cánh cửa phòng bật mở, Finn ném nàng vào trong.
Nàng ngã lăn xuống
sàn, cố gắng giữ mình tỉnh táo sau mỗi hơi thở.
“Chị Mairin!”
Crispen lao đến bên
nàng, đôi bàn tay bé nhỏ của nó ôm chầm lấy nàng.
“Đừng, đừng chạm vào
chị,” nàng thì thầm bằng giọng khản đặc. Nếu thằng bé chạm vào nàng, nàng chắc
chắn mình sẽ ngất xỉu.
“Chị phải lên giường
đã,” thằng bé tuyệt vọng nói. “Em sẽ giúp chị. Nào, chị Mairin.”
Nó gần như sắp khóc.
Nếu không nghĩ đến việc thằng bé sẽ sống sót thế nào dưới bàn tay của Duncan
nếu nàng chết đi, Mairin đã nhắm mắt lại và cầu nguyện được ra đi thanh thản.
Nàng gắng hết sức bò
về phía giường, mỗi cử động đều làm xương nàng đau thấu tim gan. Crispen cố
gắng nâng đỡ nàng hết sức có thể, giúp nàng trèo qua thành giường.
Nàng nằm vật ra tấm
nệm rơm, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Thở cũng đau nữa, Crispen nằm cạnh
nàng, cơ thể ấm áp, đáng yêu của nó tìm kiếm nguồn an ủi mà nàng không thể nào
cho nó.
Thay vào đó, thằng bé
vòng tay quanh người nàng, ôm chặt lấy nàng vào cơ thể bé nhỏ của mình. “Đừng
chết nhé, chị Mairin,” nó khẽ khàng cầu khẩn. “Em sợ lắm.”
***
“Tiểu thư. Tiểu thư
của tôi, tỉnh dậy đi. Cô phải tỉnh dậy.”
Tiếng thì thầm khẩn
cấp làm Mairin tỉnh lại, và ngay khi nàng xoay người để tìm mối phiền toái đang
quấy rầy mình, cơn đau buốt nhói rần rần chạy khắp mình mẩy khiến nàng phải há
hốc miệng ra để thở.
“Tôi xin lỗi,” người
phụ nữ lo lắng nói. “Tôi biết tiểu thư bị thương nặng, nhưng cô phải nhanh
lên.”
“Nhanh lên?”
Giọng Mairin líu ríu,
đầu óc nàng quay cuồng. Bên cạnh nàng, Crispen trở mình và hoảng hốt khi thấy
bóng người đứng bên giường.
“Vâng, nhanh lên.”
Giọng nói bồn chồn lại vang lên.
“Bà là ai?” Mairin cố
hỏi.
“Chúng ta không có
thời gian để nói chuyện, thưa tiểu thư. Lãnh chúa đã uống say và ngủ rồi. Ông
ta nghĩ cô bị thương quá nặng nên không thể bỏ trốn nổi. Chúng ta phải đi ngay
nếu cô muốn thoát khỏi đây. Ông ta định giết thằng bé nếu cô không đầu hàng
đấy.”
Khi nghe thấy từ “bỏ
trốn” đầu óc nàng tỉnh táo hơn một chút. Nàng cố ngồi dậy nhưng suýt thét lên
vì cơn đau nhói bên sườn.
“Nào, để tôi giúp cô.
Cả cậu nữa, cậu bé,” người phụ nữ nói với Crispen. “Cậu và tôi cùng giúp tiểu
thư của cậu nào.”
Crispen lồm cồm bò dậy
rồi tụt xuống giường.
“Sao bà lại làm việc
này?” Mairin hỏi khi hai người họ đỡ nàng ngồi dậy.
“Việc ông ta làm là
điều đáng hổ thẹn,” người phụ nữ thì thầm. “Đánh một cô gái như cô. Ông ta điên
rồi. Cô luôn là nỗi ám ảnh của ông ta. Tôi lo cho tính mệnh của cô, dù cô có
đầu hàng hay không, ông ta cũng sẽ giết thằng bé.”
Mairin dùng chút sức
lực còn lại để siết nhẹ tay bà. “Cảm ơn bà.”
“Chúng ta phải khẩn
trương lên. Có một lối đi bí mật ở phòng bên cạnh. Cô sẽ phải đi một mình. Tôi
không dám đưa cô đi. Ở cuối lối đi, Fergus chờ cô cùng với một con ngựa. Cậu ấy
sẽ đặt cô và cậu bé lên lưng ngựa. Việc đó sẽ làm cô đau, nhưng cô phải gắng
chịu.”
Mairin gật đầu chấp
thuận. Trốn thoát trong đau đớn hay chết trong
thanh thản. Đó không phải là một quyết định khó khăn.
Người phụ nữ hé cửa phòng, quay trở lại chỗ
Mairin và đặt một ngón tay lên môi nàng. Bà đưa tay sang trái ra hiệu để Mairin
biết là lính canh vẫn đang ở đó.
Crispen luồn tay vào tay nàng, và nàng siết
nhẹ để trấn an nó. Từng chút, từng chút một, họ nín thở, len lỏi qua những tên
lính canh đang say ngủ trong bóng tối của hành lang. Mairin nín thở trong suốt
quãng đường, sợ rằng nếu nàng chỉ hơi thở dốc một chút, lính canh sẽ tỉnh dậy
và đánh thức cả pháo đài.
Cuối cùng, họ cũng đến được căn phòng kế
bên. Bụi bay cuộn mù lên quanh mũi nàng khi họ bước vào trong, nàng phải bóp
chặt hai cánh mũi để không hắt hơi.
“Ở đây,” người phụ nữ thì thầm trong bóng
tối.
Mairin đi theo âm thanh của giọng nói cho
đến khi nàng cảm nhận được sự lạnh giá lan tỏa từ bức tường đá.
“Chúa sẽ ở bên cô,” người phụ nữ nói khi bà
chỉ cho Mairin và Crispen đi vào đường hầm nhỏ.
Mairin chỉ có đủ thời gian để dừng lại cảm
ơn bà bằng cái siết tay nhẹ, rồi sau đó nàng kéo Crispen tiến vào con đường
hẹp.
Mỗi bước đi khiến Mairin rúm người lại vì
đau. Nàng sợ xương sườn mình đã gãy, nhưng ngay lúc này nàng chẳng thể làm gì
để giải quyết chuyện đó được.
Họ hối hả đi trong bóng tối, Mairin chỉ còn
biết kéo Crispen đi theo sau mình.
“Ai đó?”
Mairin dừng lại khi giọng một người đàn ông
vang lên, nhưng nàng nhớ ra người phụ nữ có bảo Fergus đang chờ họ.
“Fergus phải không?” nàng nhẹ nhàng hỏi. “Là tôi, Mairin Stuart đây.”
“Đến đây nào, tiểu
thư,” anh ta giục.
Nàng lao về phía cuối
đường và đặt chân trên nền đất lạnh, ẩm ướt. Mặt nàng nhăn lại vì đôi chân trần
dẫm lên những hòn sỏi nhấp nhô. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh và thấy lối đi dẫn
ra sau pháo đài, chỗ này chỉ có một bức tường chắn giữa pháo đài và sườn đồi
vươn thẳng lên trời.
Không nói một lời,
Fergus biến vào bóng tối, Mairin chạy để bắt kịp anh ta. Họ đi dọc theo chân
đồi, hướng về vùng cây cối rậm rạp ở vành đai lãnh địa của Duncan.
Một con ngựa đã được
chuẩn bị sẵn, Fergus nhanh chóng tháo dây cho nó rồi thu lại trong lúc quay
sang Mairin.
“Tôi sẽ giúp cô lên
trước, sau đó đến cậu bé.” Anh ta chỉ ra xa. “Hãy đi theo hướng bắc. Chúa
phù hộ cho cô.”
Không nói thêm, anh ta
bế nàng lên, gần như là ném nàng lên yên ngựa. Nàng cố giữ thăng bằng để không
ngã xuống. Nước mắt trào lên hai khóe mi và nàng gập người lại vì đau, vật lộn
để không ngất xỉu.
Xin Chúa hãy giúp con.
Fergus nhấc Crispen
lên, để thằng bé ngồi trước nàng. Nàng mừng vì nó không ngồi sau mình, sự thật
là nàng cần thứ gì đó để bám vào.
“Em có giữ được dây
cương không?” nàng thì thầm với Crispen khi dựa vào thằng bé.
“Em sẽ bảo vệ chị,”
Crispen mạnh mẽ nói. “Bám chắc vào em nhé, chị Mairin. Em sẽ đưa chúng ta về
nhà, em thề đấy.”
Nàng mỉm cười trước sự
quả quyết trong giọng nó. “Chị biết là em sẽ làm được.”
Fergus vỗ vào mông
ngựa, và nó bắt đầu tiến về phía trước. Mairin cắn môi để ngăn lại tiếng hét vì
cơn đau đang chực phát ra. Nàng sẽ không thể nào chịu đựng nổi dù chỉ là một
dặm.
***
Alaric McCabe dừng
ngựa lại và giơ tay lên để ra hiệu cho lính của mình. Họ đã đi suốt buổi sáng,
tìm khắp các ngả đường, theo đủ các dấu chân ngựa mà không có kết quả. Tất cả
đều là đường cụt. Anh ta nhảy xuống và rảo bước về phía trước để xem xét kỹ
những dấu vết lộn xộn trên mặt đất. Quỳ xuống, anh ta chạm vào những vết móng
ngựa và những ngọn cỏ bị ngả sang một bên. Trông giống như ai đó đã ngã ngựa.
Mới đây thôi.
Anh đưa mắt nhìn khu
vực xung quanh và thấy có dấu chân trong khoảng đất trống cách đó vài mét, sau
đó anh chuyển tầm mắt sang khu vực mà người đó hướng đến. Từ từ đứng dậy, anh
nắm gươm trong tay và ra hiệu cho lính của mình tỏa ra bao vây khu vực đó.
Rất cẩn thận, anh lách
qua những thân cây, thận trọng tìm kiếm bất cứ dấu hiệu mai phục nào. Anh thấy
con ngựa trước, nó đang ăn cỏ cách đó không xa, dây cương buộc lủng lẳng, yên
bị lệch. Anh cau mày. Việc coi sóc một con ngựa chểnh mảng như vậy quả là tội
lỗi.
Tiếng sột soạt nhẹ bên
phải làm anh quay ngoắt sang, anh thấy một người phụ nữ nhỏ bé, lưng cô ta dựa
vào một cây lớn. Váy cô ta phồng lên giống như đang giấu một ổ mèo con trong
đó, đôi mắt to màu xanh dương của cô ta tràn ngập sự sợ hãi và giận dữ.
Mái tóc đen rối bù thả
dài đến tận eo, và lúc đó anh mới chú ý đến màu chiếc áo chùng và gia huy thêu
trên đường viền áo.
Cơn thịnh nộ bỗng
nhiên dâng tràn, anh tiến lại, thanh gươm vung lên cao trên đầu.
Cô ta tung một cánh
tay ra đằng sau, đẩy một thứ gì đó vào giữa cô ta và cái cây. Váy cô ta lại
động đậy lần nữa, lúc đó anh nhận ra cô ta đang che chắn cho một người nào đó.
Một đứa bé.
“Ra đằng sau chị,” cô
rít lên.
“Nhưng Mair…“
Alaric cứng người. Anh biết giọng nói
đó. Ngón tay anh run lên, lần đầu tiên trong đời, tay anh ta không nắm chặt
quanh cán gươm. Không đời nào anh cho phép một người nhà Cameron động vào thân
nhân của anh.
Gầm lên giận dữ, anh lao tới trước, túm lấy
vai người phụ nữ và xô mạnh cô ta sang một bên. Crispen đứng đằng trước cái
cây, miệng há hốc. Sau đó, nó nhìn thấy Alaric và ngay lập tức nhảy vào vòng
tay anh.
Thanh gươm rơi xuống đất – một sơ suất khác
– nhưng trong giây phút đó Alaric không quan tâm. Sự nhẹ nhõm ngọt ngào làm anh
choáng váng.
“Crispen,” anh khàn giọng nói khi ôm thằng
bé vào lòng.
Một tiếng hét giận dữ vang lên cùng lúc anh
bị một người phụ nữ tấn công. Anh ngạc nhiên đến mức bị đẩy về phía sau, vòng
tay ôm Crispen lỏng ra.
Cô ta chen vào giữa anh và Caelen rồi tung
một gối vào háng anh. Alaric gập người lại, miệng nguyền rủa khi cơn đau bao
phủ toàn thân. Anh khuỵu một gối xuống, tay túm lấy thanh gươm và huýt sáo gọi
người. Người phụ nữ này bị điên rồi.
Qua ánh mắt mờ đi vì đau, anh nhìn thấy cô
ta túm lấy Crispen đang vùng vẫy phản đối và cố gắng chạy. Nhiều việc xảy ra
cùng một lúc. Hai người lính của anh đứng trước mặt cô ta. Cô ta dừng lại, đẩy
Crispen ra sau lưng. Khi cô ta định chạy về hướng ngược lại, Gannon đưa tay
ngăn cô ta lại.
Trước sự ngạc nhiên của Alaric, cô ta xoay
người, túm lấy Crispen, và ngã xuống đất, lấy cơ thể che chắn cho thằng bé.
Gannon cùng Cormac đứng khựng lại và nhìn
Alaric khi những người lính khác lao ra sau các thân cây.
Thế rồi bọn họ bối rối hơn nữa khi Crispen
cuối cùng cũng ngọ nguậy được để chui ra, quắc mắt giận dữ nhìn Gannon.
“Không được đánh chị ấy!” Nó gầm lên.
Tất cả mọi người đều chớp mắt trước sự dữ
dằn của Crispen.
“Này nhóc, tôi đâu có ý định đánh cô ta,”
Gannon nói. “Tôi chỉ cố ngăn không cho cô ta chạy trốn thôi. Về phần cậu, lạy
Chúa, chúng tôi đã tìm cậu suốt mấy ngày nay. Lãnh chúa lo cho cậu đến phát ốm
đấy.”
Alaric bước đến chỗ Crispen và nhấc nó ra
khỏi người phụ nữ đang nằm rúm ró trên mặt đất. Khi anh giơ tay ra để đỡ cô
lên, Crispen lại nổi điên lần nữa và xô anh lùi lại.
Alaric há hốc miệng nhìn cháu trai mình.
“Đừng chạm vào chị ấy,” Crispen nói. “Chị
ấy bị thương nặng lắm, chú Alaric.”
Crispen nhay nhay môi dưới và cả thế giới
đều có thể thấy cậu nhóc sắp vỡ òa ra khóc. Bất kể cô gái này là ai thì cũng rõ
là Crispen không sợ cô ta.
“Chú sẽ không làm cô ấy đau đâu, nhóc,”
Alaric nhẹ giọng nói.
Anh quỳ xuống, vén tóc ra khỏi mặt cô và
nhận thấy cô đã bất tỉnh. Một bên má cô có vết bầm, nhưng ngoài ra trông cô
không có vẻ bị thương.
“Cô ấy bị thương ở đâu?” anh hỏi Crispen.
Nước mắt dâng đầy trong mắt Crispen, và nó
vội và lấy mu bàn tay lấm bẩn của mình lau đi.
“Bụng ạ. Cả lưng nữa. Chỉ cần chạm vào chị
ấy cũng đủ khiến chị ấy đau muốn chết rồi.”
Rất cẩn thận, để không làm cho thằng bé nổi
khùng, Alaric vén những lớp áo lên. Khi bụng và lưng Mairin hiện ra, anh thở
dốc. Xung quanh anh, những người khác nguyền rủa và lầm bầm lời thương cảm cho
cô gái mảnh mai.
“Lạy Chúa lòng lành, chuyện gì xảy ra với
cô ấy vậy?” Alaric hỏi.
Toàn bộ khung xương sườn bầm tím, những vết
bầm xấu xí cũng xuất hiện dày đặc trên tấm lưng mịn màng của cô. Anh chắc chắn
một trong số đó là dấu giày của đàn ông.
“Hắn đánh chị ấy,” Crispen nghẹn ngào. “Đưa
chúng cháu về nhà đi, chú Alaric. Cháu muốn gặp cha.”
Không muốn thằng bé mất bình tĩnh trước mặt
những người khác, Alaric gật đầu và vỗ nhẹ vào cánh tay nó. Còn rất nhiều thời
gian để hỏi chuyện thằng bé. Ewan sẽ muốn nghe toàn bộ câu chuyện.
Anh ta nhìn chằm chằm xuống người phụ nữ
đang bất tỉnh và cau mày. Cô ta đã lấy thân mình ra để bảo vệ Crispen, tuy
nhiên cô ta lại mặc trang phục có màu biểu trưng của Duncan Cameron. Chắc chắn
Ewan sẽ giận điên lên nếu Cameron có liên quan đến sự mất tích của Crispen.
Chiến tranh. Sau cùng, chiến tranh cũng sẽ
được tuyên bố.
Anh ra hiệu cho Cormac trông nom cô gái,
còn mình đưa tay ra đón Crispen, định bụng sẽ cho thằng bé cưỡi ngựa cùng mình.
Có một số câu hỏi mà anh muốn biết đáp án trên đường về nhà.
Crispen lắc đầu quả
quyết. “Không, chú đưa chị ấy đi, chú Alaric. Chị ấy phải đi
cùng chú. Cháu đã hứa với chị ấy rằng cha sẽ bảo vệ chị ấy, nhưng hiện cha
không ở đây nên chú phải làm việc đó. Chú phải làm.”
Alaric thở dài. Chẳng
thể nào lý luận được với thằng bé này, và ngay lúc này anh đang quá vui mừng về
việc nó còn sống, vậy nên anh chấp nhận yêu cầu tai quái của nó. Sau này anh sẽ
phải chỉnh đốn nó về tôn ti trật tự trong nhà.
“Cháu cũng muốn đi
cùng chú,” Crispen nói, ánh mắt lo lắng của nó hướng về phía người phụ nữ.
Nó nhích gần lại chỗ
cô ta như thể nó không thể chịu được việc phải rời xa cô ta dù chỉ là nửa bước.
Alaric nhìn lên trời.
Ewan đã không dạy dỗ thằng bé này đến nơi đến chốn rồi. Chỉ có thể như thế
thôi.
Và thế là Alaric cưỡi
ngựa với cô gái ngồi trước, thân hình gục trong vòng tay bảo vệ của anh, còn
Crispen ngồi lên đùi anh, đầu nó rúc vào ngực cô ta. Anh trừng mắt nhìn thuộc
hạ của mình, cấm bất cứ kẻ nào mở miệng cười. Khỉ thật, anh phải bỏ gươm để có
thể mang hai người theo cùng, cho dù cân nặng của học cộng lại cũng không bằng
một chiến binh.
Ewan nên biết ơn mới
phải. Sau khi Alaric giao người phụ nữ này cho Ewan, anh trai anh sẽ quyết định
nên làm gì với cô ta.