Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 65 - 66 - 67 - 68
Chương 65: Chào!
Dùng
bạo lực để tán tỉnh, không tồi nhỉ?
Như
có ma lực xui khiến Hữu Phong phải bước tới phía cô gái nhỏ đang đứng bất động
dưới nắng, xúi giục anh cất tiếng chào hời hợt:
-
Chào!
- ...
- Cô gái nhỏ nín thinh, sắc mặt tái nhợt đi trông thấy.
-
Này!
- ...
- Vẫn không hé nửa lời, hai tay thu lại trong túi áo hoodie. Làn môi nhợt nhạt
mím thật chặt.
Hữu
Phong khá khó hiểu trước sự im lặng ngoan cố cùng ánh nhìn trân trối từ cô
nhóc, hẳn là nhóc ta sợ anh truy tội về vụ chặn xe. Được thôi, càng sợ càng
phải dọa! Hữu Phong nheo mắt, thấp giọng:
-
Vừa làm phiền tôi đấy, biết không?
Cô
gái nhỏ gật đầu rồi lại lắc đầu ngay sau đó, lùi vài bước rồi đột ngột sút mạnh
vào chân người đối diện một cú đá dứt khoát. Hữu Phong đau điếng, nhíu mày kinh
ngạc trong nửa tích tắc còn cô nhóc nắm khoảng ngực áo của anh lôi xuống, nhón
chân và khẽ thầm thì bên tai:
-
Đừng hòng dọa nạt tôi, nhé!
Đừng
hòng? Vừa đánh người vừa thách thức, sao nhóc này có thể láo lếu với anh thế!
Lại còn... cái nhếch miệng hiểm của nhóc ta trước khi bỏ chạy rất giống anh. Lạ
thế!
-
Cậu không sao chứ? - Quản gia Lâm vội xuống xe, mắt nhìn chăm chăm vào gấu quần
dính dấu giày của Hữu Phong.
Chàng
trai khoát tay, vẫn nhìn theo hướng cô gái nhỏ vừa chạy. Chợt bật ra câu nói
rất ư khó đỡ:
-
Dùng bạo lực để tán tỉnh, không tồi nhỉ?
***
-
Bữa trước ghé bệnh viện, tớ thấy ai đó giống Đông Vy cực! Tiếc là đang khám nên
không kiểm tra được.
Ôi!
Dạo này sao nhiều bạn đồn ầm lên là gặp ai đó giống Đông Vy thế?
-
Hoang đường! Đông Vy... ừm, đâu còn nữa. Nhìn nhầm là cái chắc!
- Chả nhẽ nhiều người nhầm vậy? Có khi nào Đông Vy
còn sống không!
- Thế hóa ra thầy giám thị lừa tụi mình à? Vớ vẩn
quá!
- Thôi thôi các cậu, nhìn ai kia kìa!
Cả nhóm cùng nhìn về phía cửa rồi đồng loạt nguýt
dài và đồng thanh hứ một tiếng, tỏ ra rất ghét cô nữ sinh đang vào lớp. Không
ai bảo ai tự chấm dứt cuộc bàn tán sôi nổi vừa nãy để tránh bị soi mói là gây
ồn ào, kéo bè kéo cánh... Thật đáng ghét, nếu cô ta không lẻo mép mách với thầy
cô thì lớp đã vui hơn nhiều rồi!
Tuệ Anh phớt lờ mọi ánh nhìn thù ghét, cô lẳng lặng
bước lên bục giảng, ậm ừ vài tiếng đầy bối rối rồi từ tốn nói:
- Tớ xin lỗi các bạn về thời gian qua. Là do các
bạn chưa hiểu hết về tớ và do tớ thường nặng lời. Nhưng mong lớp hiểu tớ,
chuyện Đông Vy với tớ đã là một cú sốc nên tâm trạng tớ bất ổn. Hy vọng mọi
người tha thứ cho tớ!
Cả lớp nhìn nhau thật lâu, ai cũng bất ngờ trước
lời thú tội của Tuệ Anh. Làm sao mà không bất ngờ cho được khi chỉ mới hôm qua,
cô nàng còn hống hách như thể làm vua thiên hạ thế mà chưa đầy hai mươi bốn giờ
sau, đã nhún nhường như cún con!
- Cậu sống nhiều mặt quá. - Một nam sinh thẳng
thắn.
- Đủ rồi đấy. Cậu xem thường bọn tôi quá! - Tới
lượt nam sinh khác thở dài.
- Ha, lấy lòng nhau để lấy phiếu bầu The girls chứ
gì. Tuệ Anh đúng thông minh, hihi. - Một nữ sinh vờ cười e thẹn.
Cứ thế, thành viên trong lớp mỗi người ném một câu
vào Tuệ Anh không ngần ngại. Chỉ riêng nàng hoa khôi là ngoảnh mặt ra cửa sổ
ngắm trời ngắm đất, chả thèm chấp mấy trò mèo của nữ sinh kia bởi Thanh Ngân
không còn xem ả ta là vật cản giữa cô và Hữu Phong nữa rồi! Vì cô chẳng cần hạ,
Tuệ Anh cũng tự gục khi biến mình thành kẻ đáng ghét trong mắt bạn bè và quan
trọng nhất là... Hữu Phong có chấp nhận kẻ đã hại anh hay không? Xem ra cô ả
chẳng biết mình bị nắm đuôi cáo rồi! Cái tát lúc trước, Thanh Ngân sẽ trả đủ và
hơn thế! Còn giờ, nàng mập tỏ ra hối lỗi thì cô cũng nên rộng lượng.
- Xí xóa hết nào lớp mình ơi. Bạn cả mà! - Nàng hoa
khôi mỉm cười, vuốt tóc đầy dịu dàng.
- Thôi khỏi! - Tuệ Anh hừ lạnh, nói rõ to. - Tớ xin
lỗi tất cả nhưng ngoại trừ cậu, bạn trai của Richard ạ!
Nụ cười hiền dịu vụt tắt ngay lập tức, Thanh Ngân
có dự cảm chẳng lành khi cái tên Richard bỗng nhiên được lôi ra. Cứ như đó là
lời dọa dẫm Tuệ Anh gửi tới cô và
quả nhiên là thế thật! Lúc Tuệ Anh về chỗ ngồi, ngang qua bàn nàng hoa khôi thì
đặt lại một tấm thiệp xanh nhạt.
“Đinh Hữu Phong đã về nước. Nếu cậu phun ra mối
quan hệ giữa tôi và Minh Quý, tôi cũng sẽ có thứ để tố cậu đấy bạn-gái-Richard!”
***
Bàn tay mảnh mai đẩy nhẹ cánh cửa màu xanh rêu, đôi
giày nền trắng sọc đen bước chầm chậm vào khoảng sân xi-măng trơn nhẵn. Nhìn
quanh căn nhà im lìm, cô gái nhỏ khẽ thở dài một tiếng, mắt dõi theo những hạt
bụi lơ lửng trong không trung, cười buồn. Anh trở về rồi, vết thương trong tim
cô chưa lành đã lại nứt toạc, rỉ máu. Ước gì anh chưa từng tồn tại trong đời cô
để không yêu, không nhớ, không đau thế này!
- Mới về à, Đông Vy?
- Vâng. - Cô gái nhỏ chớp đôi mắt đỏ hoe, cười
gượng gạo. - Thầy về sớm thế ạ?
- Con bé này! Lại xưng hô sai rồi! - Người đàn ông
thở dài, nửa giỡn nửa nghiêm túc véo mũi Đông Vy. - Gọi bố chứ!
- Vâng, thưa bố! Hôm nay bố về sớm nhỉ, hay bố trốn
việc đấy? - Cô gái nhỏ le lưỡi nghịch ngợm, nét cười rạng rỡ hơn đôi chút.
- Về dặn con vài điều rồi bố đi ngay đây. Nhớ ăn
nhiều thêm rồi uống thuốc, ngủ sớm. Giờ bố phải trở lại Trung Anh để chuẩn bị
vài thứ cho The girls. Thế nhé Đông Vy!
Thầy giám thị vỗ vai cô gái nhỏ, chợt nhận ra nét
buồn loé lên trong đôi mắt sâu khi thầy nhắc đến hai chữ Trung Anh. Thầy biết,
Đông Vy rất muốn quay về học viện nhưng chịu thôi, biến mất là giữ an toàn cho
cô bé, bằng không Federer đổi ý thì nguy!
- Vài ngày nữa con có thể sang Bỉ nhập học rồi,
đừng lo.
Cô gái nhỏ gật nhẹ đầu, khẽ mấp máy môi:
-
Con thấy anh ấy rồi!
- Ừ,
Hữu Phong vừa về sáng nay. - Thầy giám thị giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, nhìn cô gái
nhỏ trìu mến. - Thôi con vào nhà đi, lạnh đấy. Tự con biết thế nào mà, đúng
không?
Đúng
không? Câu hỏi ấy cứ đeo bám Đông Vy mãi. Thực chất giữa người ta và cô giờ
ngoài thù hận ra thì chẳng còn gì nữa rồi. Nỗi nhớ về anh chưa giây phút nào
nguôi ngoai trong cô nhưng gắn liền với ký ức yêu thương luôn là cảnh tượng
chết chóc vào ba năm trước, lúc ông bà ngoại cô nằm bệt trong vũng máu... Vậy,
nên quên người ta để tất cả được ngủ yên. Đúng không?
Đông
Vy khẽ so vai, bước nhanh vào nhà tìm chút ấm áp bởi đây là nơi tuổi thơ cô bắt
đầu. Chính thầy giám thị mua lại căn nhà cũ ngay khi cô chuyển nhượng cho người
hàng xóm. Cô gái nhỏ cởi giày bỏ lại trước thềm, bước chân đầu tiên còn chưa
đặt vào phòng khách đã khựng lại trong không trung. Cô gái nhỏ bịt miệng, mắt
mở to đầy kinh ngạc.
- Về
rồi à? - Chất giọng trầm thấp được thảy vào không gian yên tĩnh như tiếng gió
vút qua hang động thẳm sâu.
Chương 66: Nước Cờ Mạo
Hiểm.
Vy
này, là của tôi thì sẽ về bên tôi.
Cô
gái nhỏ đứng chôn chân, toàn bộ mạch máu trong cơ thể như ngừng chảy lần thứ
hai trong ngày. Lúc sáng do cô lơ đễnh nên suýt bị BMW đâm, còn bây giờ, anh
thế nào lại chủ động tới đây? Liệu anh có biết tới người con gái duy nhất từng
tay trong tay với anh, hay chỉ muốn tóm lấy cô nàng láo lếu đã chặn xe và hành
hung anh?
-
Anh sao lại ở đây? - Đông Vy khá bình tĩnh lên tiếng, quá nhiều chuyện khủng
khiếp đã tôi luyện cho cô nét mặt lạnh, lầm lì.
-
Thì Vy ở đây! - Vị khách đáp gọn lỏn, chả buồn nhìn cô gái nhỏ đang đứng trơ
như khúc gỗ.
-
Sao anh biết tên tôi chứ? Mà tôi ở đây thì sao, liên quan gì tới anh nào? Sao
anh có thể tùy tiện vào nhà người khác thế chứ? Sao...
-
Suỵt! - Hữu Phong đặt ngón tay lên môi ra dấu im lặng, đôi chân dài gác hẳn lên
mặt bàn rất tự nhiên. Anh chợt cười nhẹ tênh. - Vy này, là của tôi thì sẽ về
bên tôi.
Đông
Vy ngẩn ngơ. Có cơn yêu thương nào đó vừa ghé qua, thổi bùng bao nhớ nhung của
những ngày dài đằng đẵng. Hóa ra, Gió Quỷ còn nhớ tới Vy như một vật sỡ hữu
từng có và đang muốn NÓ về bên anh. Hóa ra, trong tiềm thức của anh, cô không
khác gì món đồ yêu thích...
-
Tôi không cần biết lý do anh xuất hiện tại đây nữa, tôi muốn anh ra khỏi đây,
ngay lúc này! Tôi không quen anh!
-
Đông Vy chìa tay làm động tác mời người nào đó ra khỏi cửa, cổ họng cứ nghẹn
lại.
Vị
khách siết chặt những ngón tay, rất tức giận khi bị đuổi và bị phủ nhận mối
quan hệ trước kia. Vừa sáng nay gặp Đông Vy, anh chợt ra mình đã từng ôm con
người nhỏ bé này nhiều lần, dù là những chiếc ôm rất ngắn ngủi nhưng lại thật
ấm. Anh không cần biết lý do Đông Vy tránh né, lẩn trốn anh, chỉ cần hiểu là Vy
đang phản bội!
-
Quen hay không? - Hữu Phong nheo mắt, kiên nhẫn cho cô gái nhỏ cơ hội cuối
cùng.
- Không!
- Ừ,
giỏi.
Hữu
Phong cười lạnh bước qua cô gái nhỏ, tuyệt nhiên không nói thêm bất cứ điều gì.
Nếu hôm ấy, anh chịu ngoảnh đầu lại, sẽ thấy những giọt nước mắt ứa tràn khóe
mi...
Thầy
giám thị trầm ngâm nhìn tách cà phê đã nguội lạnh, lòng ngổn ngang trăm mối lo
vạn nỗi buồn. Thật không hiểu nổi Federer nghĩ gì lại dễ dàng để Hữu Phong về
nước như thế trong khi chính ông ta đã lệnh cho thầy dàn dựng nên cái chết của
Đông Vy nhằm chấm dứt mối liên quan giữa cô gái nhỏ và Hữu Phong. Cô có thể bắt
đầu cuộc sống mới với con người mới như là được sinh ra lần thứ hai trên thế
giới này. Như vậy là để cắt đứt áng tình mới chớm nở kia, Hữu Phong không thể
yêu con gái của kẻ đã hại người mẹ anh tôn thờ và ngược lại, Đông Vy chẳng thể
ở bên con trai của kẻ đã giết ông bà ngoại cô yêu quí nhất.
Lúc
biết hết thảy những điều này, Đông Vy đã muốn chết thật sự bởi có bào mòn toàn
bộ sức lực, cô gái nhỏ cũng không bắt Fererer trả giá được. Phải khó khăn lắm,
thầy giám thị mới vực cô dậy khỏi những ý nghĩ tiêu cực, cho cô một chỗ dựa với
tư cách bố nuôi. Sợ bố buồn, Đông Vy đành nghe lời tuyệt đối, chịu phẫu thuật
da, chấp nhận sang Bỉ làm mới mình và rời xa toàn bộ mọi thứ. Cô gái nhỏ sẽ
chịu mất mát nhưng đó là cách duy nhất có thể bảo vệ cô khỏi móng vuốt của con quỷ
sắp thức dậy...
-
Chính Federer không muốn Hữu Phong gặp Đông Vy kia mà!
-
Đâu ai muốn, nhưng Hữu Phong muốn thì sao? Có cấm được không? Và lại, Federer
để Phong về là có mục đích. - Quản gia Lâm nhàn nhã rót trà, cười khó hiểu.
-
Mục đích gì? Hay là muốn Hữu Phong nhớ lại hết đây?
-
Chà, thầy đoán đúng rồi!
-
Cái gì?
Thầy
giám thị đứng vụt dậy, không tin nổi những gì vừa nghe thấy. Ai trong cuộc cũng
rõ, chỉ cần Hữu Phong nhớ lại, quá khứ sẽ bị bóc trần ngay tức khắc bởi mẩu ký
ức của ngày đẫm máu sẽ quay về. Ba năm trước, khi Hữu Phong lần ra dấu vết của
người bạn duy nhất mẹ anh từng thân thiết thì cũng là lúc Federer quyết định
tàn sát gia đình người phụ nữ ấy. Chẳng ngờ con trai ông có mặt hôm ấy và vô
tình biết được động cơ giết người của Federer khi đám sát thủ nhầm tưởng anh là thành viên trong gia
đình.
Hữu
Phong mắn sống sót khỏi vụ thanh trừng nhưng lúc tỉnh lại, anh quên bẵng hết
mọi sự việc đã diễn ra vào ngày u tối. Và lần này đây, một khi anh hồi phục trí
nhớ thì chẳng điều gì có thể giấu giếm được nữa cả! Anh hận sẽ càng hận, ác sẽ
thêm ác...
-
Điên rồi sao! Thế khác nào đẩy Đông Vy vào tay quỷ dữ? Tính Hữu Phong thế nào,
các ông rõ hơn ai hết mà!
-
Bình tĩnh đi! Tôi và Federer đã nghĩ kỹ rồi. Đông Vy sẽ là nước cờ mạo hiểm để
vùi chôn mối hận thù kéo dài suốt bao năm qua và thức tỉnh Hữu Phong khỏi bóng
ma của quá khứ!
-
Nước cờ này ra sao? - Thầy giám thị ngồi lại vào ghế, hai tay đan chặt nhau đầy
căng thẳng.
- Là
dứt khoát một lần cho xong. Không giấu mãi được, không thể tiếp tục sống với lo
lắng nữa, chúng ta ai cũng mệt mỏi rồi. - Quản gia Lâm nhấp chút trà, nói trong
hơi thở nhè nhẹ. - Thầy đang là một người bố, có lẽ thầy biết rõ cảm giác của
Federer chứ? Bị cậu con trai độc nhất hận thù như vậy, đau lắm. Đến lúc Phong
mất trí nhớ thì Federer khổ tâm thêm, ngày nào cũng phải nhìn Hữu Phong vật lộn
với đống camera, đống câu hỏi, đống ký ức chồng chéo. Muốn phát điên không?
-
Cho nên, Federer để cậu nhà về gặp Đông Vy là muốn con bé làm chất xúc tác giúp
Hữu Phong hồi phục nhanh hơn?
-
Thầy đúng nữa rồi! Hữu Phong trở lại, chắc chắn sẽ làm khốn khổ nhiều người là
điều không tránh khỏi. Nhưng quỷ dữ có thể ngủ yên nếu được cảm hóa, thầy hiểu
không? Hữu Phong đâu phải máu lạnh hoàn toàn, cậu ấy vẫn biết rung động trước
cô bé ấy đấy thôi!
-
Đông Vy... sẽ thế nào?
Đọc
được nỗi lo sợ trong mắt thầy giám thị, quản gia Lâm buông tiếng thở dài. Ông
biết chứ, Đông Vy sẽ là nạn nhân số một của Gió Quỷ, bởi lẽ cô gái nhỏ vừa được
anh yêu vừa bị anh hận. Anh càng yêu sẽ càng trút hận lên cô gái nhỏ và không
nằm ngoài khả năng, vì quá yêu ai đó anh sẽ chịu trút bỏ mọi hận thù.
Mạo
hiểm luôn song hành cùng nguy hiểm nhưng đó sẽ là con đường chuẩn xác nhất để
dẫn tới thành công. Đã chấp nhận bước đi cùng Gió Quỷ thì ắt sẽ phải nếm đau
đớn nhưng nếu đã đánh thức được anh, thế giới của những con người u độc sẽ đầy
ắp yêu thương, mọi toan tính mưu mô sẽ là rác rưởi...
- Đi
nước cờ này, con bé sẽ được sống tiếp cuộc đời của mình. Còn không, sang Bỉ thì
chỉ là tồn tại, chịu đựng! Tôi cá chắc, con bé sẽ vật vờ trong mớ đau khổ thôi!
Mà thầy có đảm bảo, Hữu Phong sẽ không tìm ra con bé?
Thầy
giám thị đốt thuốc liên tục, gieo ánh mắt xa xăm qua khung cửa kính để ngắm
nhìn đám lá lặng lẽ rời cành. Khẽ thở hắt:
-
Tôi hiểu rồi. Đông Vy sẽ quay về học viện ngay ngày mai!
Chương 67: Nhân Tình
Phiền
ông nhắn với tình nhân bé bỏng kia thế này, gieo gió ắt gặp bão, mất dạy thì
trời đày!
*
Ngồi
trên trạm chờ xe bus, Tuấn Dương từ tốn ăn soup Hạ An đưa với vẻ mặt đầy nghĩ ngợi, anh đang tìm
cách tháo gỡ cái thai ảo mà cô em
gái bịa ra. Cách tốt nhất là thú nhận với bố mẹ nhưng nếu thế, họ sẽ thêm giận anh và kiểu gì
cũng gây khó dễ cho Hạ An. Còn lấp liếm bằng lý do phá hay sẩy thai, bố mẹ anh
chắc gì đã tin. Nhưng nếu cứ giữ nguyên mọi chuyện thì sau chín tháng, hậu quả
sẽ thêm lớn. Tuấn Dương hết vò đầu lại trưng ra bộ mặt nhăn nhó, cuối cùng là
tiu nghỉu quay sang bạn gái buông giọng bỡn cợt:
-
Hay chúng mình có con thật đi?
-
Biến thái!
Hạ
An đấm mạnh vào lưng Tuấn Dương liền mấy cái khiến anh vừa cười vừa ho sặc sụa.
Thực ra anh chẳng cần nghĩ thêm cho mệt óc, cái gì đến sẽ đến! Dù bố mẹ có quá
quắt tới mấy cũng mặc, anh và Hạ An nhất định phải bên nhau. Thế thôi!
Còn
hơn nửa tiếng bus mới trờ tới, Tuấn Dương ngán ngẩm ăn nốt chỗ soup còn lại rồi
dắt Hạ An dạo phố đêm, cùng nói cười vui vẻ. Giữa ánh đèn đường ấm áp, mái đầu
mềm mại của cô gái tựa lên bờ vai rộng, vòng tay qua ôm chàng trai thật tình
cảm. Thi thoảng cuộc trò chuyện giữa hai người lại ngắt quãng khi cái tên Đông
Vy được vu vơ nhắc tới... Tuấn Dương thở hắt, còn Hạ An nấc khẽ. Quả thực đây
là cú sốc lớn nhất đối với mỗi người từ trước đến
nay, cô gái nhỏ luôn giữ vị trí rất quan trọng trong tim mỗi người để rồi sự ra
đi đột ngột của cô đã tạo nên một khoảng hẫng không thể lấp đầy.
-
Mình về lại bến bus thôi!
Tuấn
Dương vội chấm dứt cuộc dạo bộ lãng mạn trước khi Hạ An khóc òa vì nhớ cô gái
nhỏ, còn anh cũng mang tâm trạng nặng nề không kém, sống mũi cay nghẹt.
Bus
tới, trong lúc Hạ An còn chuẩn bị trước tiền lẻ thì đột nhiên Tuấn Dương siết
chặt tay cô, hướng ánh mắt cả hai về đoạn đường phía đối diện... là Tuệ Anh và
gã yêu râu xanh đang cặp kè hệt đôi tình nhân thật sự...
Bus
rời bến, Tuấn Dương và Hạ An im lặng đi dọc vỉa hè, kín đáo theo dõi hai con
người đang tay trong tay bên nhau. Hay thật, một cô nữ sinh xinh xắn có thể
quen thân với một gã lưu manh bẩn thỉu. Chắc chắn, mối quan hệ này không tốt
đẹp gì!
Hạ
An đã biết tỏng Tuệ Anh và trò yêu râu xanh mà cô nàng dàn dựng nên từ lâu đã
thôi nhìn mặt nhau. Sở dĩ Hạ An không làm ầm lên là vì nể chút tình nghĩa xưa,
còn Tuấn Dương nhắm mắt cho qua là bởi Đông Vy, cứ để linh hồn cô gái nhỏ bình
yên. Phanh phui mọi thứ khác nào đào xới chuyện riêng của Đông Vy kia chứ!
Hai
người cùng dừng bước, cùng mở to mắt kinh ngạc khi gã lưu manh hôn Tuệ Anh
trong con hẻm vắng. Cô nữ sinh đáp ứng nhiệt tình nhưng ngay khi gã rời đi, cô
chùi mạnh miệng mình và nhẩm câu chửi rủa.
-
Khốn! Rồi mày không sống nổi với tao đâu!
***
Gã
lưu manh liếm môi mình, cười nham nhở. “Người tình” của gã ngon đấy chứ, vừa
trẻ vừa đẹp lại chịu chơi. Tính ra đã hơn một tháng trời kể từ ngày Tuệ Anh gọi
gã là thằng khốn nhưng cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn theo gã như con rối. Đơn
giản vì gã nắm thóp của nàng ta!
Lần
đầu, gã lấy Richard ra buộc Tuệ Anh phải nôn tiền nhưng sau đó, gã đã không rời
thành phố mà ở lại tiêu xài như ông hoàng. Tuệ Anh biết vẫn phải cắn răng đưa
đầy đủ tiền mỗi lúc gã vòi trong suốt thời gian dài. Rồi đột nhiên vào tháng
trước, cô nữ sinh van xin được buông tha vì không thể tiếp tục chu cấp cho gã
nữa. Gã đời nào bỏ qua dễ dàng thế, không tiền thì tình, vậy là gã có một nhân
tình quá ư lý tưởng.
Tuệ
Anh thông minh, sắc sảo nhưng bị gã lừa rồi! Richard chưa từng tìm gã đánh đập,
hành hạ cũng như bắt ép gã kể về Tuệ Anh bao giờ. Ngay cái đêm vứt gã cho đám
đồng tính, Richard đã chẳng chạm mặt gã thêm lần nào! Mọi thứ về Richard đều do
gã bịa đặt hoàn toàn nhưng cô nữ sinh cứ thế không mảy may nghi ngờ, chỉ nơm
nớp lo sợ gã tuôn bậy tuôn bạ nên luôn chiều lòng gã. Thật tội nghiệp người
tình bé nhỏ!
Gã
đi tới chiếc xe cũ dựng bên đường, còn đang hí hửng nghĩ về nụ hôn ướt át vừa
nãy bỗng giật thót tim khi nhận ra khuôn mặt in rõ trong kính chiếu hậu.
-
Tôi hỏi ngắn gọn nên ông cũng sẽ trả lời ngắn gọn! Rốt cuộc ông và nữ sinh kia
là thế nào, nói!
-
Là... tình nhân.
Đoán
lờ mờ ra chuyện này nhưng Tuấn Dương vẫn không khỏi ngạc nhiên, anh túm lấy cổ
áo gã lưu manh, hất hàm hỏi:
- Có
thật không?
-
Thề có Chúa, tôi không dám nói dối đâu! - Gã run giọng, mặt tím lại vì sợ. Tuy
gã không ăn đòn từ Richard nhưng bị chàng trai trước mặt tẩn vô số lần. Những
vết bầm dập lúc trước gã khoe Tuệ Anh cũng đều do tên này mà ra...
-
Ông ép nó chứ gì?
-
Tôi...
-
Thôi, mặc xác ông và nó! Tôi hỏi câu cuối đây, nó có sai ông hại ai nữa không?
Trước
khuôn mặt hung dữ của Tuấn Dương, gã lưu manh gật đầu, tuy nhiên miệng vẫn ngậm
chặt không hé nửa chữ. Tuấn Dương nhấn đầu gã vào cửa xe, giọng phát ra sặc mùi
bạo lực:
-
Nói hay muốn nát đầu?
-
Cậu hứa là sẽ giữ bí mật chứ? - Gã lưu manh dồn hết can đảm ra điều kiện, dù
sao đây cũng mới chỉ là ý định của Tuệ Anh.
-
Tôi biết mình phải làm gì!
-
Vậy được rồi. Tuệ Anh bảo tôi bắt cóc một nữ sinh cùng lớp do mâu thuẫn.
- Cụ
thể là ai?
-
Hoa khôi khối 11 ấy. Nghe đâu vì cuộc thi The girls... hự...
Tuấn
Dương thụi vào bụng gã thay vì ngắt lời, tay anh dời lên cổ gã bóp mạnh:
-
Cấm động tới em-gái-tôi! Nó có mệnh hệ gì, nhà ông sẽ là nhà xác, biết chưa? -
Tuấn Dương quắc mắt hăm dọa, chợt cười quái dị. - Phiền ông nhắn với tình nhân
bé bỏng kia thế này, gieo gió ắt gặp bão, mất dạy thì trời đày!
Chương 68: Thật Láo!
Vâng!
Tôi đâu quản nổi mấy kẻ trơ lỳ.
*
Không
sang Bỉ. Sẽ không phải lo lắng cho dì, cho bố nuôi. Sẽ không phải rời xa những
con người thân thiết. Sẽ không phải đơn độc, sống chung với sự tủi thân. Và nhất
là, sẽ không phải quên đi người con trai đã chiếm trọn tâm trí...
Cô
gái nhỏ hít một hơi thật sâu, căn đúng thời điểm chiếc BMW sắp phóng qua liền
lao ra chặn. BMW phanh gấp, bốn bánh như nghiền nát mặt đường, mũi xe cách thân
người mảnh mai chỉ vài cm. Đông Vy hé mắt nhìn quản gia Lâm đang lắc đầu cười
khổ, lệnh cho tài xế mở cửa rước mình vào.
Cô
gái nhỏ cảm ơn rối rít cho có lệ, thực chất quản gia Lâm dựng nên pha mạo hiểm
này để cô tiếp cận nhân vật nguy hiểm ấy. Đông Vy phải chủ động gần anh bởi Gió
Quỷ sẽ không thèm tìm cô sau cuộc đối thoại cũn cỡn nữa. Theo lời Lâm quản gia
kể, từ lúc rời nhà Đông Vy đến giờ anh không chịu ăn uống, cứ tự nhốt mình với
chuỗi ký ức đứt gãy, thậm chí còn phải uống thuốc an thần vì đầu đau buốt. Có
lẽ, hôm qua là ngày anh mệt mỏi nhất trong số những ngày mệt mỏi...
- Có
vẻ thích chặn xe người khác nhỉ? - Hữu Phong đón đầu cô gái nhỏ bằng cái nhếch
miệng hờ hững.
-
Ừm! Chào buổi sáng!
Đông
Vy cũng tỏ ra thật thản nhiên dù thần trí đang bay toán loạn. Qua nét cười quỷ
quyệt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác là cô gái nhỏ hiểu... Gió Quỷ không
hề quên chuyện ngày hôm qua. Nén run rẩy, xốc lại bình tĩnh, cô gái nhỏ ngồi
sát Hữu Phong, mặc kệ đôi mắt xám tro hằn mạnh tia giận dữ.
-
Dịch ngay ra! Cách tôi...
- Ồ,
một mét chứ gì? Thật xin lỗi, nửa mét cũng không được rồi! - Đông Vy nhún vai,
chỉ chỉ vào chiếc ba lô to đùng đang nằm chễm chệ trên khoảng ghế trống gần cửa
xe. Phớt lờ luôn sắc mặt tối sầm của ai đó, cô gái nhỏ lầm bầm:
-
Ích kỷ! Tại sao chỉ mình anh ta mà chiếm hết nửa chiếc ghế thế này! Lại còn
không chịu nhường phái nữ. Gentleman gì chứ, có mà...
-
Này, đủ rồi! Đừng tưởng tôi không nghe nhé!
-
Nghe rồi thì mời anh xịch ra kia chút đi!
Cảm
thấy chưa đủ lếu láo, cô gái nhỏ hất tay Hữu Phong khỏi lưng ghế, xô chân anh
sang một bên, cất giọng vênh váo:
-
Đấy, có phải thoải mái hơn không? Cứ ngồi như ông hoàng!
Cô
gái nhỏ vừa dứt lời, thầy giám thị đỡ không nổi liệng luôn tay lái, còn quản
gia Lâm vốn giỏi giữ bình tĩnh cũng phải quay mặt ngắm đường phố, hai vai không
ngừng run. Hữu Phong hít thở nhẹ, lần lượt chỉ tay vào từng người, rít lên:
-
Hai người, nhảy xuống xe!
***
Hệt
con thú hoang lao đi như vũ bão, phóng qua cánh cửa vàng kim và chỉ vài tích
tắc sau đã suýt đâm sầm vào gốc cây cổ thụ. Cửa xe bình thản mở ra trước mọi
cái nín thở căng thẳng, đôi giày thể thao nền trắng sọc đen kiêu hãnh bước
xuống trước vô số ánh mắt ngỡ ngàng cùng tràng hú hét dữ dội.
Bất
ngờ này còn chưa kịp tan, ngạc nhiên khác đã ập tới khi cô gái nhỏ thò đâu khỏi
xe, cười rạng rỡ dưới nắng sớm:
-
Chào mọi người. Tớ về rồi đây!
Sau
cái vẫy tay đáng yêu của nữ sinh học bổng, Trung Anh như vỡ tung bởi chuỗi âm
thanh đồng loạt kéo tới, nào tiếng vỗ tay, nào những tiếng thốt kinh ngạc, nào
cả tiếng bàn tán... Giữa cơn lốc ồn ào, cô gái nhỏ xách ba lô đuổi theo bóng
dáng cao ngạo.
-
Hữu Phong! Chờ em vớiiii.
Gió
Quỷ dời mắt xuống bàn tay nhỏ đang túm chặt áo anh, buông đúng một chữ khô
khốc.
-
Thả!
- Để
em dẫn anh tới lớp nhé? Trung Anh rộng lắm, anh sẽ lạc đường cho xem!
-
Thả ra! - Hai chữ lạnh lẽo ném thẳng vào bộ dạng chờ mong của cô gái nhỏ.
- À,
chưa vào học nên mình không vội tới lớp. Anh chưa ăn sáng phải không? Em dẫn
anh tới căng-tin nhé!
-
Dẹp!
Hữu
Phong gạt mạnh tay Đông Vy, độc tác thô bạo đến mức cô gái nhỏ suýt chút thì
ngã nhào. Người con gái này thật kinh dị, mới hôm qua còn đuổi anh khỏi nhà giờ
đã quay ngoắt sang đeo bám anh. Mất trí nhớ chứ không phải mất lý trí! Anh phủi
áo, gằn từng chữ:
-
Biến-ngay-đi!
-
Anh nhớ hết mọi chuyện mới có quyền nói câu đó với em. Và lại, em biến hay
không, đó không phải việc của anh!
-
Okay, tùy vậy.
-
Thật không? Thế, anh chập nhận để em bên anh rồi nhé!
-
Vâng! Tôi đâu quản nổi mấy kẻ trơ lỳ. - Gió Quỷ hừ lạnh.
Cô
gái nhỏ sững người, nụ cười trên môi vội tắt lịm tựa đóa hoa bị gió vùi dập.
Người con trai này thật vô tâm, đâu thèm biết cô cố chấp bám lấy anh là để kéo
anh khỏi những ngày không quá khứ, không ký ức. Anh khó chịu, còn cô đau. Mỗi
lần nhìn thấy anh, nghĩ về anh là mỗi lần cô gặm nhấm nỗi đau, tim rỉ máu. Anh
đâu thèm biết đôi mắt xám tro mê hoặc của anh là thừa hưởng từ Federer - kẻ đã
chôn vùi tuổi thơ cô chỉ trong một ngày ngắn ngủi.
Sống
mũi cô gái nhỏ cay nghẹt, quanh mắt như có màn sương bao phủ, làm nhòe mờ thân
ảnh ngạo mạn phía trước. Một giọt nước tinh khiết chầm chậm ưa ra khỏi khóe mắt
buồn thương.
Dường
như cảm nhận được ai đó đang khóc, chàng trai khẽ nhíu mày, miễn cưỡng ngoái
đầu lại...
Bốp!
Bằng
cú ném cực kỳ dứt điểm, chiếc giày nữ đã đập thẳng vào gương mặt hoàn mỹ chỉ
trong nháy mắt...