Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 62 - 63 - 64

Chương 62: Coi Chừng Đấy!

Cái
tát này cho cậu nhớ, không được xúc phạm tôi!

*

Kể
từ lúc sở hữu trí nhớ bất thường, Hữu Phong lệnh cho người làm gắn camera khắp
nơi để xem lại mình của ngày hôm qua. Có những hành động lạ đời thường xảy ra
mà anh cũng chẳng lý giải nổi tại sao lại làm thế? Chẳng hạn như đang dùng bữa
cùng Federer, anh đột nhiên vứt hết đồ ăn rồi bỏ vào phòng hoặc lúc này đây, hệ thống camera chiếu lại
hình ảnh Hữu Phong đang tự rạch lòng bàn tay bằng con dao gọt hoa quả sắc lẻm.

Oh...
Cái quái gì thế kia? Hữu Phong không khỏi kinh ngạc, hóa ra đây là nguồn gốc
vết sẹo trên tay anh! Nhưng... tại sao? Không phải anh rất đau à, đau tới phải
mím chặt môi cơ mà! Hay rạch tay cũng là một trong những tật xấu bất trị lớn
dần theo anh như quăng vứt bất cứ thứ gì nếu muốn, chọc tức bất kỳ ai nếu
thích...

- Ôi
trời cậu chủ! Cậu lại thế nữa!

-
Vừa gọi đã tới. Quản gia Lâm đáng nể thật!

-
Cậu khen nhầm đối tượng rồi! Cậu đáng sợ tôi mới đáng nể chứ. - Quản gia Lâm
khiêm tốn đáp, nét mặt nghiêm trọng thoáng giãn ra.

-
Rồi okay! Đáng gì cũng được.

Hữu
Phong cười nửa miệng, chẳng thèm tranh cãi với người già. Sở dĩ gọi quản gia
Lâm tới vì anh tin ông ta sẽ có đáp án cho những thắc mắc choán kín đầu anh.
Thứ nhất là về... Hữu Phong chìa tay ra, nheo mắt chờ đợi.

-
Cậu ghét bố nên ghét luôn dòng máu lai trong mình. Từ bé, mỗi lần cậu bực tức
sẽ muốn nhìn máu chảy. Thay đổi đi nhé hoàng tử bé!

Quản
gia Lâm vỗ vai Hữu Phong, giấu nhẹm chuyện người mẹ anh tôn thờ mới là người
gây ra vết sẹo. Anh tạm thời đã quên đi những vết nhem trong quá khứ, không còn
nhớ chút gì tới người mẹ điên nữa... vậy anh sẽ có sự bình yên. Hiện tại, ai
cũng cố gắng lấp liếm hết chuyện cũ, tạo dựng một hiện tại tươi đẹp để sau này,
anh hồi phục trí nhớ sẽ chịu gác bỏ tính ngang tàn và mọi thù hận. Nhưng lừa
dối Hữu Phong không dễ bởi anh không tin tưởng ai cả. Cuốn nhật ký Federer đưa,
anh vứt ngay khi phát hiện ra vài điều sai sót. Ví như Federer nói Richard
không uống gì khác ngoài trà lục chanh nhưng thực tế, anh dị ứng loại trà đắng
kinh điển đó...

“Con
phải sử dụng lượng thuốc lớn mỗi ngày nên đâm ra ghét vị đắng. Chứ từ bé tới
giờ, Richard ham trà lục chanh giống mẹ lắm!”

Federer
giải thích rõ ràng thế vẫn bị Hữu Phong gạt phắt, anh tự tìm hiểu về mình. Ngày
qua, ký ức đang dần lùa nhau quay về khi Hữu Phong thi thoảng lại nhớ ra điều
gì đó nhỏ nhặt, mặc dù bộ não sẽ trống rỗng ngay sau đó nhưng ai cũng thấp thỏm
với kiểu chất vấn ma mãnh của anh.

-
Tôi từng học ở Trung Anh, đúng chứ?

-
Vâng, thưa cậu chủ!

-
Tôi thân với một nữ sinh khối 11 phải không?

Quản
gia Lâm cứng người, ngữ điệu trong giọng nói thoáng biến đổi:

-
Không đâu cậu chủ. Cậu không giao tiếp với ai tại học viện đó cả. Đa phần là
cậu điều hành Trung Anh với tư cách hiệu trưởng hoặc ngủ! Những người khác cũng
chẳng dám làm phiền vì tính cậu quá hung dữ.

Hữu
Phong lắng nghe không sót một từ, chợt cười lạnh:

- Thật?

-
Tôi đảm bảo!

-
Vậy Đông Vy là ai? - Hữu Phong gằn tiếng, đôi mắt xám tro hằn mạnh tia u ám.
Anh lia mạnh chiếc ví cũ cùng tấm thẻ thư viện nào đó lên bàn, rít từng chữ ghê
rợn- Coi chừng đấy! Đừng tưởng qua mặt được tôi!

***

“The
girls” là cuộc thi được tổ chức hằng năm, nhằm tôn vinh nữ sinh Trung Anh, hay
nói cách khác là để các khối lớp chọn ra hoa khôi. Thường thì The girls diễn ra
vào cuối tháng 12, khi việc học không còn đè nặng như những tháng đầu nhưng năm
nay The girls sẽ bùng nổ ngay cuối thu. Có lẽ, học viện muốn dẹp tan bầu không
khí âm u bấy lâu.

Mấy
ngày này, Thanh Ngân kiêu hơn hẳn vì khỏi bàn tán thì ai cũng rõ, nàng là nữ
sinh tỏa sáng nhất The girls năm ngoái và cái mác Hoa khôi đã gắn với nàng như
lẽ dĩ nhiên. Bởi vậy, khối 11 không làm rầm rộ như mấy khối lớp khác, chỉ đơn
giản là lên danh sách những cái tên nổi bật rồi để toàn học viện bỏ phiếu.

Ý
kiến này ai nghe qua cũng nhất trí nhưng Tuệ Anh thì không! Cô nữ sinh đã bác
bỏ bằng những lý lẽ đanh thép tới mức các bạn học phải ớn lạnh và sửng sốt. Họ
bắt đầu nhìn Tuệ Anh khác đi khi nhận ra sự thay đổi lớn của cô gái mập về cả
ngoại hình lẫn cách cư xử.

- Bỏ
phiếu ư? Mọi người không thấy nó quá sơ sài so với The girls hay sao? Ngay cả
khối 10 là lính mới mà còn bày ra nhiều trò quy mô như thế thì tại sao khối đàn
anh đàn chị lại chỉ có bỏ phiếu? Theo em nghĩ, phải bổ sung thêm phần thi kiến
thức, tài năng nữa!

Thanh
Ngân cướp lời cả lớp, độp thẳng:

-
Cậu muốn lọt vào The girls thì cứ nói, sao phải dài dòng!

-
Đấy là cậu nghĩ. Còn quan điểm của tớ, bỏ phiếu là xúc phạm cuộc thi này. - Tuệ
Anh quắc mắt lườm nàng hoa khôi rồi đem ánh nhìn kiên định lướt khắp lớp học -
Mọi người đều biết, Trung Anh là học viện danh giá thế nào mà?

- Cứ
nói thẳng ra là bỏ phiếu thì cậu không có cơ hội! - Thanh Ngân cười khẩy, bồi
thêm câu mỉa mai - Kiến thức, tài năng ư? Thể nào mà cậu chả thua. Vịt thoát
xác là vịt trời, chứ đừng hòng làm thiên nga!

Sặc...
Cả lớp đập bàn đập ghế cười rộ lên đầy khoái chí. Câu chốt của Thanh Ngân quá
cay độc nhưng họ thấy đáng! Dạo này họ ghét Tuệ Anh kinh khủng, từ lúc gầy đi
xinh lên thì luôn hất mặt dạy đời người ta, chưa kể tới những lần cô nàng chê
bai bạn cùng lớp với thái độ coi thường... “Thế mà cậu cũng lọt vào Trung
Anh!”...

Ghét
nhất là sáng nay, khi giáo viên khối 11 phổ biến thể lệ bỏ phiếu thì Tuệ Anh
cãi phắt. Ừ, cô ta đúng, đúng một phần nào đó, còn lại là mớ lý lẽ đáng bị bẻ
nát! Đông Vy vừa mới chết, chuyện đau lòng vẫn còn đấy thì khối 11 sao có thể
làm to như các khối còn lại? Toàn học viện cũng thống nhất thế rồi! Thật chẳng
hiểu, cô ta từng là bạn thân Đông Vy kiểu gì!


thật... vịt giời!

- Im
hết đi! - Tuệ Anh gào to át hết tiếng cười, đập gãy luôn thước gỗ - Khi Đông Vy
sống, ai là người duy nhất bên cậu ấy? Cho nên tự cười vào mặt các cậu trước
đi!

Trong
sự im lặng tuyệt đối của lớp học, Tuệ Anh tới gần Thanh Ngân và...

Chát!

-
Cái tát này cho cậu nhớ, không được xúc phạm tôi!

Chương 63: Hớ Hênh

Chấp
nhận con người thật của tôi hoặc xem tôi như đã chết!

Hồ
Minh Quý trong nháy mắt đã biến thành nam sinh bất cần nhất học viện. Không ai
đả động tới thì thôi nhưng hễ túm tụm xì xào là anh dẹp cả đám. Thế nên, chủ đề
về anh là chủ đề nóng hổi nhất và đồng thời bị hạn chế nhất trong những cuộc
trò chuyện. Minh Quý cũng từng trịnh trọng lên tiếng rằng:

-
Chấp nhận con người thật của tôi hoặc xem tôi như đã chết!

Về
việc này, có lẽ nữ sinh thích ứng nhanh hơn cả. Nhoáng cái đã thấy cả đám cười
tình tứ với Hồ Minh Quý, tỏ ý luôn xem anh là bạn. Mà họ cao cả vậy cũng phải
thôi, phong độ của anh đâu hề suy giảm, thành tích học tập vẫn cao ngất, nụ
cười lãng tử vẫn cướp hồn... chỉ có điều, đừng dại mà xấn lại gần anh như
trước!

- Hi
Minh Quý! Tan học cậu rảnh không? Có thể đi ăn tối với tớ một lát không?

- Ăn
mà nhìn cậu, nuốt sao nổi!

Minh
Quý luôn thế, phang một câu lạnh nhạt rồi bỏ đi trong tiếng khóc rấm rứt của
những nữ sinh mến mộ anh. Thực ra anh không có ác ý, chỉ là quá phát ngớn với
thứ tình cảm ngớ ngẩn của họ. Anh đã cho họ ra rìa cuộc sống thì còn cố chen
vào làm gì để bị hắt hủi?

Giờ
ăn trưa của ngày hôm đó, Minh Quý cứ tưởng mình sẽ chẳng còn ai dám quấy rầy
anh nhưng suy đoán ấy hoàn toàn trật lật. Lúc anh đang chậm rãi thưởng thức bữa
trưa thì có kẻ sà vào bàn anh, trợn mắt nạt sừng sộ:

-
Này, anh dạy dỗ con bé ấy cho tốt vào chứ! Để nó du côn như thế sao?

- Con bé nào? Du côn nào? Cô nghĩ tôi hiểu không? -
Minh Quý thở hắt nhìn nàng hoa khôi lớp dưới. Anh bực nhưng chẳng rõ vì lẽ gì
mà không đuổi quách nàng ta đi!

Thanh Ngân đan tay vào nhau, bờ má thoáng ửng đỏ
bởi ngại. Cô nàng thỏ thẻ:

- Tôi không nói, anh cũng biết con bé đó là ai. Hôm
trước nó vừa đánh tôi!

Minh Quý ngạc nhiên, anh đã rõ vấn đề nhưng vẫn
không hiểu nổi nàng hoa khôi chia sẻ với anh điều này để làm gì trong khi anh
và nàng ta đâu hề dính dáng tới nhau? Làm vạ sao, tiểu thư này vô duyên thật!
Thế nhưng Minh Quý không thể phủ nhận rằng trước “sự duyên dáng” này, tâm trạng
anh bỗng khá khẩm hơn chút.

- Bị đánh à? Mách với tôi làm gì? Muốn tôi bảo vệ
à? - Minh Quý lại vứt ra loạt câu hỏi dồn ép.

Thanh Ngân biết sự hớ hênh của mình nên đỏ bừng
mặt, tay xoắn xoắn tóc chữa thẹn rồi phóng luôn theo lao. Đôi môi đỏ thẫm bướng
bỉnh cất tiếng:

- Anh liệu hồn dạy bạn gái anh đi! Nhân cách và đạo
đức mất hết rồi, hừ.

- Bạn gái tôi? Cũng được đấy! - Đôi môi mỏng tựa
cánh anh đào chợt cười nhẹ tênh.

- Không cấm cản được thì xuôi theo, thế thôi! -
Federer nhún vai.

Sớm trong lành, mùi sương mùi cỏ quấn lấy nhau, lan
tỏa khắp khu vườn. Những cành lá ươn ướt vươn mình dưới nắng mai, từng tia vàng
óng ả ươm soi rõ sắc xanh diệp lục. Chút yên bình của buổi sáng, Federer tản bộ
cùng quản gia Lâm như mọi khi, vừa bàn chuyện công việc vừa hít hương hoa, hai
mái đầu điểm bạc thấp thoáng trong sương mai.

Quản gia Lâm thuật lại chuyện Hữu Phong nhất quyết
đòi về thăm quê mẹ và tìm hiểu nơi mình từng gắn bó để nhặt thêm những ký ức đã
rơi rớt. Có lẽ, bệnh mất trí nhớ quái ác tới đâu cũng phải biến trước con người
quỷ quyệt kia. Thôi thì như Federer nói, không cấm cản được thì đành xuôi
theo...

- Vậy mai tôi sẽ theo cậu chủ về Việt Nam, thưa
ngài.

- Ừ. Nhưng thời hạn là một tuần! - Federer dứt
khoát. - Tới lúc đó, biện pháp nào cũng phải đem Richard về cho ta, nhớ đấy!

- Vâng, chủ nhân. - Quản gia Lâm cúi gập người đầy
kính trọng - Ngài còn dặn dò thêm gì không?

Federer phẩy tay ra chiều khó chịu với thái độ quá
mức cung kính của Lâm quản gia. Bởi mối quan hệ giữa hai người không đơn thuần
chỉ là chủ tớ, bề trên bề dưới như bao năm qua vẫn thế. Thực chất, quản gia Lâm
còn có thân phận khác nữa là... anh vợ của Federer! Tuy nhiên, điều này được giữ
kín tuyệt đối đến nỗi Minh Quý cũng không hay biết gì!

- Này Lâm, ông lớn tuổi rồi. Cứ theo hai cha con
tôi mãi thế này sao được? - Federer buông tiếng thở dài.

- Tôi sẽ ở bên cạnh hai người cho tới hết đời. -
Quản gia Lâm chân thành.

- Bậy!

Federer nạt ngang, nét mặt cau lại đầy bực bội. Ông
là chủ nhân của Lâm về mặt quyền lực nhưng xét theo khía cạnh khác, Lâm là một
người bằng hữu, một tri kỉ đáng quý. Suốt nhiều năm qua, Lâm luôn dốc hết thời
gian, tình cảm cho Federer và hoàng tử bé Richard cứ như... người vợ hết lòng
vì mái ấm của mình.

Federer bất chợt nhìn xuống đôi giày da dưới chân,
màu nâu cổ điển đã dần phai theo năm tháng. Ông cười buồn, lời nói thoát ra nhẹ
tênh như mây xốp trắng nhưng day dứt từng chữ:

- Lâm! Đừng hy sinh vì tôi nữa!

Chương 64:
Kéttttt!

Nằm gọn trong đôi mắt xám tro là cô gái nhỏ đang
đứng chết trân trước mũi xe, vóc dáng mảnh mai như trong suốt dưới vô vàn tinh
thể nắng...

*

- Này! Em bị làm sao thế?

- Hả? - Hạ An giật mình, suýt chút đã đánh rơi ly
nước hoa quả.

Tuấn Dương nhìn bạn gái chăm chăm, mấy hôm nay cô
cứ như người mất hồn, lúc lơ đãng lúc thờ thẫn. Anh gặng hỏi thì chỉ cười trừ
cho qua! Thời gian hai người bên nhau vốn đã ít, cô còn cứ thế này thì hết chịu
nổi! Tuấn Dương cau mày trách:

- Nghĩ ngợi gì suốt thế, nói anh nghe coi.

- Có gì đâu. Em hơi mệt thôi mà! - Hạ An nói nhanh.

- Không có gì hay có mà giấu? Chuyện là sao, bố mẹ
anh tới làm khó em hay con nhóc Thanh Ngân lại nói bậy bạ! - Tuấn Dương nhìn
thẳng vào mắt bạn gái đầy nghiêm nghị - Em coi anh là người yêu thì tuyệt đối
phải kể thật!

- Ưm... em... - Hạ An bối rối, nhấp nhấp vài ngụm
nước trong căng thẳng. Cô nhẹ giọng hết mức có thể. - Anh này, hay tạm thời
mình không gặp nhau nữa. Em...

- Em có ý gì chứ? Thế nào gọi là tạm thời? Anh còn
chưa đủ cố gắng để em tin tưởng, phải không?

- Đâu... đâu có chứ!

- Vậy thế nào? Hả? - Tuấn Dương hỏi dồn, nắm tay
thu lại như sắp đánh người.

Hạ An cúi gằm mặt, líu ríu:

- Vì
em thương anh thôi mà. Từ lúc tự lập tới giờ, anh chịu khổ nhiều rồi, em sợ anh
gục mất. Em muốn anh về nhà, thuyết phục bố mẹ dần dần cũng được, anh nhé?

-
Anh lớn rồi, con nít đâu mà em lo vớ vẩn thế!

Tuấn
Dương sẵng giọng rồi đùng đùng bỏ đi trong ánh mắt ngơ ngác của Hạ An và những
cái nhìn đầy hiếu kì từ bạn học xung quanh.

Một
số người chặc lưỡi ngán ngẩm. Trung Anh từ bao giờ đã lắm thị phi thế này?

Tuấn
Dương ngồi sau khuôn viên trường, cơn bực tức dần nguôi ngoai theo mặt hồ phẳng
lặng. Anh giận Hạ An chỉ chút ít, còn tự trách mình mới là nhiều. Anh lớn thế
rồi mà vẫn để cô lo lắng, lây khó khăn cho cô! Đến bao giờ, anh mới thật sự
thoát khỏi cái bóng cậu ấm tự cao tự đại, luôn cho mình là giỏi đây?

Anh
thở dài, định bụng sẽ tìm người ta làm lành nhưng chạy khắp học viện vẫn chẳng
gặp. Cho tới lúc chuông réo vào học, anh mới thấy Hạ An còn ngồi bất động trong
can-tin, vẻ mặt đờ đẫn còn lưu nét hoang mang. Cô chầm chậm lên nhìn anh với
đôi mắt đỏ hoe, nấc khẽ:

- Em
biết hết cả rồi!

-
Biết... gì cơ? - Đến phiên Tuấn Dương lúng túng, không dám nhìn Hạ An.

- Em
biết, biết rõ vì sao anh hủy hôn mà bố mẹ vẫn để yên cho hai đứa rồi! Ngốc ơi
là ngốc ơi! - Hạ An bật khóc, ôm chầm lấy Tuấn Dương trách móc. - Sao anh lại
nói với gia đình là em đã có thai với anh chứ?

***

-
Này! Nói bậy bạ gì với Hạ An đấy, hả?

- Ý
anh là gì chứ? - Thanh Ngân tròn mắt ngạc nhiên, anh trai chưa từng xửng cồ với
cô bao giờ.

- Hạ
An có...

-
Thì em nói đấy! - Thanh Ngân cắt ngang, đôi môi đỏ thẫm hờn trách. - Anh ngốc,
em giúp anh đấy! Hứ!

Tuấn
Dương lờ mờ hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn nghiêm mặt:

-
Giúp gì kì vậy?

-
Anh ngốc quá thể! Anh hủy hôn vì ai nào? Bố mẹ sẽ ghét ai nào? Bố mẹ có thừa
điều kiện để gây khó dễ cho ai kia không nào? - Sau loạt câu hỏi tới tấp như
mưa trút, Thanh Ngân hứ một tiếng rõ đanh đá. - Nếu em không biện lý do, ai kia
với anh đã chẳng yên thân suốt tháng qua rồi!

-
Thế sao giờ em mới nói. Làm anh tưởng em hỗn với An nữa. - Tuấn Dương thở phào
nhẹ nhõm, cười mỉm mỉm khi nhận ra cô em gái bướng bỉnh đã chịu chị dâu. Nhóc
này cũng lớn rồi đấy chứ!

-
Hừ. Anh trốn em mà, không gặp sao nói.

Thanh
Ngân bĩu môi giận dỗi. Cô lúc đầu cũng muốn ngắn cản cặp đôi lệch lạc này nhưng
ngẫm lại, cô không có quyền nhúng mũi vào tình cảm của anh trai và nhất là khi,
vì người con gái mình yêu mà anh hy sinh đủ thứ. Bởi vậy, cô mới bịa ra lý do
đó để bố mẹ chấp nhận hai người.

- Ồ!
Em gái thông minh nhỉ! Nhưng em nói với Hạ An...

-
Anh ngốc, ngốc thế! Báo cho chị ấy biết để còn chuẩn bị chứ sao! - Thanh Ngân
dậm dậm chân, nguýt dài - Bố mẹ muốn nhận cháu đó!

Trời...!
Tuấn Dương ôm trán kêu than, thế này là hại anh rồi chứ giúp gì. Lấy cháu ở đâu
ra trời hỡi? Chuyện này mà lộ, dám chắc bố mẹ sẽ từ mặt anh vĩnh viễn!

Đang
mải miết với những kế sách khác, Tuấn Dương chợt giật bắn người bởi tiếng hét
của nữ sinh nào đó.

-
Phần còn lại, hai người tự lo nhé!

Sau
vài giây định thần, Tuấn Dương mới biết em gái mình đã gây họa và bỏ chạy mất
tăm...

***

Rời
sân bay, quản gia Lâm đưa Hữu Phong tới thẳng nghĩa trang thăm mộ mẹ. Anh vẫn
giữ nguyên phong thái lãnh đạm, bình thản quì xuống theo đúng lễ nghi, mắt lướt
qua những dòng chữ khắc trên tấm bia.

Nếu
như nhiều năm qua, từng có một người con luôn đeo khuôn mặt u buồn, đau thương
mỗi lần tới đây thì lúc này, có một chàng trai mang tâm trạng rỗng không tựa tờ
giấy trắng, ánh mắt thờ ờ và tĩnh lặng.

-
Tôi thấy chóng mặt. Về thôi!

-
Vâng. - Quản gia Lâm đáp ngắn gọn, bung ô che nắng chói gắt ban trưa.

-
Mai, ông nhớ đưa tôi tới đây, okay? - Giọng Hữu Phong đượm buồn vì đến cả đấng
sinh thành anh cũng không có chút ấn tượng.

-
Hẳn rồi! - Quản gia Lâm cười mỉm, phủi phủi chút bụi vương trên áo chàng thiếu
niên. - Tôi đưa cậu về nhà trước đã nhé! Nghỉ ngơi phải được ưu tiên!

Hữu
Phong lẳng lặng gật đầu rồi không nói gì thêm trong suốt quãng đường dài. Anh
tựa hẳn người lên ghế êm, mắt nhắm hờ vẻ mỏi mệt, đôi giày thể thao buông lỏng
trên tấm thảm đen tuyền sang trọng. Anh có cảm giác lạc lõng hệt như bản thân
không thuộc về thế giới này. Mỗi
sớm mai thức giấc, mọi thứ quanh anh đều mới mẻ tới lạ lẫm, lạ lẫm tới vô tình,
vô tình tới thắt tim. Anh chơi vơi... Dường như từng bước chân anh qua chưa hề
lưu dấu, dường như cuộc sống của anh không bắt đầu mà đã chấm dứt thật chớp
nhoáng. Rốt cuộc, anh là ai đây?

Kéttttt!

Tiếng
phanh xe chói tai gấp gáp vang lên, đột ngột cắt phăng dòng suy nghĩ của chàng
trai trẻ. Anh cau mày, lười biếng hé mắt quan sát xem thử cái quái gì khiến xe
phải thắng khẩn cấp như thế!

- ...

Chợt,
Hữu Phong đánh rơi nhịp thở ngay tích tắc ấy. Nằm gọn trong đôi mắt xám tro là
cô gái nhỏ đang đứng chết trân trước mũi xe, vóc dáng mảnh mai như trong suốt
dưới vô vàn tinh thể nắng. Khuôn mặt thanh tú điểm nét sợ sệt, mái tóc rối bị
gió hất tung che mất vầng trán nhỏ xinh...

-
Phóng qua đi! - Quản gia Lâm run giọng ra lệnh cho tài xế kế bên, tim đập thật
hỗn loạn.

Tài
xế tuân lệnh đánh tay lái... Chiếc xe BMW chậm rãi lăn bánh, lướt qua cô gái
nhỏ còn đứng lặng trên lòng đường tấp nập tựa một sinh linh tội nghiệp bị quẳng
bên lề dòng đời hối hả, ngơ ngẩn nhìn theo BMW đang chạy sượt qua.

-
Dừng-ngay-lại!

Hữu
Phong đột nhiên gầm lên, mở vội cửa xe trong hai ánh nhìn kinh hoảng...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3