Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 45 - 46 - 47 - 48

Chương 45: Ngoan, Mèo Con

Hữu Phong thoáng
liếc mắt đã tóm gọn tâm tư của cô gái nhỏ, anh ngoắc tay lệnh cho cô tới gần
mình. Bất chợt, anh cúi đầu và khẽ nhắm mắt...

*

- Aaaaaaa...

Hét lên một tiếng
kinh khiếp, cô gái nhỏ chợt choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng đáng sợ. Trên vầng
trán trắng muốt lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh bé li ti, làn tóc buông xoã tự
nhiên, ôm lấy khuôn mặt tái xanh. Đông Vy ho vài tiếng, giấc mơ vừa rồi đã tái
hiện lại những cảnh tượng tàn khốc của mấy năm về trước, có máu và có chết
chóc...

Cô gái nhỏ ngồi
bần thần thật lâu, để trí óc thư giãn đôi chút khi đã quá mệt nhoài với những
ký ức u ám. Cô lúc này cần đối mặt với hiện tại xám xịt trước đã! Đông Vy đang
bị cảm nặng, vì người cô yêu đã thẳng tay ném cô xuống hồ nước. Nếu cô không tự
lết thì có lẽ đã chết. Sự sống của cô xem ra quá rẻ!

Trải qua đêm mưa
với cơ thể mềm nhũn và kiệt sức, cô gái nhỏ không thể không liên tưởng Hữu
Phong tới bàn tay lạ lần trước, đều là đưa cô tới lằn ranh giới giữa sống và
chết. Anh đối xử tệ với cô như vậy nhưng tại sao cô vẫn không thể dứt anh ra
khỏi tâm trí? Sao cô lại yêu người tàn ác kia đến thế, sao cô lại mù quáng đến
vậy... Là vì cô quá thiếu thốn tình thương ư?

Không khí mát dịu
của sớm mai len qua khe cửa, như gió vi vút khắp căn phòng nhỏ. Rất khẽ như
tiếng thầm thì, giọng hát yếu ớt tan vào không gian im lìm. Rất nhanh như cái
chớp mắt, bóng người nhảy qua khung cửa sổ, bước tới gần cô gái nhỏ còn đang
hát vu vơ.

- Đi thay đồ, rồi
cùng tôi tới lớp!

- Không!

Hữu Phong nắm chặt
cánh tay xanh xao của Đông Vy, lôi hẳn người cô ra khỏi chăn. Anh kéo cô tới tủ
quần áo và ra lệnh:

- Lấy đồng phục
mới ra!

- Thôi đi! Anh
không có quyền sai bảo tôi!

Cô gái nhỏ nhất
quyết không chịu làm theo lời Gió Quỷ, ánh mắt ngang ngạnh đối thẳng vào đôi
mắt xám u tối. Phần cổ tay bị anh bóp chặt như sắp vụn ra khiến Đông Vy đau tới
tận tim nhưng vẫn cố kìm lại những tiếng rên rỉ đang nghẹn ứ nơi cổ họng. Kể từ
nay, cô sẽ giấu hết nỗi đau anh mang tới như chôn sâu tình bất tử của riêng cô.
Và từ bây giờ, cô sẽ không để mình yếu hèn trước quỷ dữ nữa!

- Đừng dùng thái
độ xấc xược này với tôi! Tôi nói lần cuối, thay đồ ngay đi!

- Không! Anh không
có quyền sai bảo, tôi cần nói với anh bao nhiêu lần nữa?

- Nhỏ miệng thôi.
Không tự thay được thì tôi giúp, okay?

Hữu Phong mở toang
chiếc tủ nhỏ, vứt mọi thứ trong đó ra ngoài để tìm bộ đồng phục mới - một trong
những món quà anh tặng cô gái nhỏ. Lúc tìm thấy nó, anh chợt ngỡ ngàng trong
giây lát... Nó là thứ đồ mới duy nhất lẫn vào đám quần áo cũ của Đông Vy.

Hữu Phong chợt
muốn đem cho người con gái này hết thảy mọi thứ anh đang sở hữu. Anh thu về nét
mặt vô cảm, ấn bộ đồng phục vào cô gái nhỏ và nói nhanh:

- Đang ốm. Không
nên mặc đồ ướt!

Đông Vy thẫn thờ,
gật gật đầu theo nhịp kỳ quặc rồi im lặng vào nhà tắm, ngoan ngoãn hệt mèo con.
Khi cô gái nhỏ trở ra với bộ đồ tinh tươm thì thấy Hữu Phong đang chăm chú ngắm
những bức vẽ dán kín tường, người tựa vào khung cửa đầy nắng, kệ thời gian lướt
trôi. Dáng vẻ anh bình yên như làn gió dịu nhẹ mơn man trên đồng cỏ. Cô gái nhỏ
lặng nhìn người mình yêu với nụ cười tươi sáng, nghe tim đập liên hồi như muốn phô
trương tình yêu của chủ nhân.

Hữu Phong thoáng
liếc mắt đã tóm gọn tâm tư của cô gái nhỏ, anh ngoắc tay lệnh cho cô tới gần
mình. Bất chợt, anh cúi đầu và khẽ nhắm mắt...

Không có nụ hôn
nào rơi như Đông Vy tưởng vì Gió Quỷ chỉ chú tâm tới hương tóc của cô gái nhỏ.
Anh ghé tai cô, nói thật khẽ:

- Thơm lạ!

Sáng hôm đó, sự
trở lại của Đinh Hữu Phong đã cuốn học viện vào niềm vui sướng tưng bừng nhưng lòng dạ của
mọi học sinh đều rối bời khi Gió Quỷ xuất hiện cùng Đông Vy. Anh nắm tay cô gái
nhỏ, cùng lướt qua bao ánh mắt ngơ ngác như khẳng định mối quan hệ mối quan hệ
của hai người. Cách anh vén những sợi tóc vương trên trán cô gái nhỏ, cách anh
cúi đầu thì thầm với cô điều gì đó... tất cả đều là biểu hiện của yêu thương.
Nhân vật nguy hiểm nhất Trung Anh đã biết yêu!

Học viện như nổ
tung vì điều này nhưng không ai biết rằng, ẩn chứa sau cái nắm tay kia là cả
một kế hoạch tàn độc.

Hữu Phong dẫn cô
gái nhỏ tới căng-tin, cẩn thận hỏi cô thích ăn gì.

- Gì cũng được.

Đông Vy ấp úng
đáp, dù biết rõ anh chỉ đang diễn trò tình nhân nhưng cô gái nhỏ vẫn bối rối,
ngượng ngùng như người bạn gái thật sự, cứ để im bàn tay dù cho nó sắp bị bóp
nát. Hữu Phong chọn bừa một số loại bánh rồi rút ví trả tiền, thật thản nhiên
trước con mắt mở to của cô gái nhỏ.

Hai người vừa ra
khỏi căng-tin, Đông Vy liền quay phắt sang hỏi:

- Chiếc ví đó là
của tôi, làm sao anh có nó?

- Ví đó nên quăng
được rồi. Cũ quá!

- Tôi không hỏi
điều đó. Tôi đang muốn biết là tại sao anh có nó?

- Vy thêu chữ trên
ví đấy à? Xấu thậm tệ!

- Anh không hiểu
tôi đang nói gì hả! Tại sao anh có ví của tôi? - Đông Vy phát cáu nên vô thức
to tiếng, hệt như cô nàng đang quát mắng.

- Bánh ngon đấy.
Vy ăn đi!

- Tôi phát điên
với anh mất. Anh...

Không để cô gái
nhỏ tiếp tục la lối, Hữu Phong xé ngay mẩu bánh nhét vào miệng cô và xoa đầu
như dỗ mèo con:

- Ngoan, ăn nào.

Chương 46: Va Chạm

“Cậu giống hệt trai bao! Tôi không gay đâu, đừng
có tán tỉnh cái kiểu đó!”

*

- Công khai yêu nhau rồi! Lại còn nắm tay, đút
thức ăn nữa!

Thanh Ngân vừa đi đi lại lại trong phòng Tuấn
Dương vừa kể hết với anh trai những gì đã diễn ra tại học viện sáng nay, đầu cô
đang rối tung, rối mù, chỉ muốn nhảy dựng lên.

Hữu Phong là duy nhất và là của riêng cô. Anh
không thể gần gũi với ai ngoài cô như thế được, vì rằng, cô đã thuộc về nhân
vật bí ẩn ngay từ lần đầu thấy anh. Khao khát của cô là có anh, khao khát ấy
đang dần lớn thêm và hòa vào cô như một phần cơ thể. Thế nên, cô phải bên anh
cho thỏa những ngày tháng đã mệt nhọc vì vật lộn với cơn thèm yêu.

- Em nhất định sẽ cho con nhỏ đó một bài học! -
Đôi môi đỏ thẫm nói chắc nịch.

Tuấn Dương nằm lì trên giường uống rượu, mắt đăm
đăm nhìn trần nhà.

- Anh từ trước tới nay chưa bao giờ xen vào việc
riêng của em nhưng anh sẽ không để em xử lý Đông Vy đâu!

- Tại sao chứ? Anh thích con nhỏ đó à?

Anh trai nín thinh trước câu hỏi của cô em gái,
không phải vì không biết trả lời thế nào, mà chỉ sợ Thanh Ngân sẽ buồn. Với nữ
sinh học bổng, anh đơn giản chỉ xem cô nàng như người em gái thứ hai. Dạo gần
đây, Đông Vy cũng không còn ghét anh nữa nên hai người khá thân thiết. Anh kể
thật với nhóc ta tình cảm nhập nhằng anh đang giữ cùng Hạ An, cuộc hôn nhân
nhất đáng chết mà anh mắc phải và cả trò chơi của anh trai, em gái. Nếu Thanh
Ngân biết, hẳn sẽ nổi điên, thêm tức cô nữ sinh mới và đấy là điều bất lợi của
cô.

Đông Vy lúc này không còn là nữ sinh học bổng ít
bạn, thường xuyên bị cô lập nữa. Nàng lọ lem hiện đang được nhân vật quyền lực
kia che chở, anh ta sao cho phép người con gái bên mình bị làm hại? Nếu Thanh
Ngân động tới Đông Vy thì chẳng khác gì đưa tính mạng cho quỷ dữ nắm! Em gái
anh có nhiều mưu mẹo tới đâu cũng không đấu lại với hoàng tử lai... ác quỷ,
nhất là khi tính khí của anh ta rất kỳ quặc! Lúc thì nổi điên một cách bất
thường, lúc thì nổi giận theo cách khác thường.

Như lần anh giỡn với Đông Vy, Hữu Phong đã tẩn anh
trận nhừ tử với lí do... bóng chạm phải giày cậu ta. Vậy mà mới đây, khi bị phá
giấc ngủ thì anh ta cũng có bực đấy nhưng chỉ quát đúng một câu: “Nhỏ miệng
lại!”. Sau đó, Tuấn Dương vì quá ngạc nhiên nên nín hẳn còn Gió Quỷ thì trước
khi tiếp tục nhắm mắt ngủ đã nói với anh thế này...

“Cậu giống hệt trai bao! Tôi không gay đâu, đừng
có tán tỉnh cái kiểu đó!”

Tuấn Dương bật cười thành tiếng khi để tâm trí
băng ngược về hai lần chạm mặt Gió Quỷ. Cũng là vệt gió quỷ quyệt ấy nhưng lại
cư xử trái ngược nhau. Người kia đúng là không thuộc thế giới này!

- Em hoàn hảo hơn rất nhiều cô gái khác và có vô
số chàng trai xin chết vì em. Hãy chọn người làm em thấy yên bình và người mà
em sẽ sống thật với chính mình khi bên cạnh. Hữu Phong không dành cho em đâu,
em gái ạ!

- Không dành cho em thì cũng không dành cho bất kỳ
ai! Nhất là con bé kia!

Thanh Ngân chấm dứt cuộc trò chuyện, tà váy trắng
biến mất sau cánh cửa đóng sầm chặt như cánh chuồn lướt nhẹ trên mặt hồ, gợi
lên cảm giác bất an mơ hồ...

Vào giờ nghỉ trưa, Hữu Phong đến tận lớp Đông Vy
và kéo tuột cô gái nhỏ tới căng-tin như một hành động tùy hứng. Anh gọi rất
nhiều món nhưng chỉ cắn cắn bánh mì đen còn số thức ăn còn lại thì giao hết cho
cô gái nhỏ.

- Nhìn gì?

- Anh muốn làm gì với tôi?

Đông Vy nhìn chằm chằm người đối diện như lục lọi
trong mắt anh câu trả lời xứng đáng, cô thích được anh quan tâm thế này nhưng
cô không quên cô đang là con rối cho anh ta điều khiển!Cô không thể xuôi theo
anh ta như con búp bê không có đầu óc thế này được!

- Tôi đang hỏi anh đấy. Anh muốn thế nào?

- Yêu. Được không? - Hữu Phong nhếch miệng hời
hợt.

Không chỉ tay chân mà tim cô gái nhỏ cũng muốn
rụng rời khi câu trả lời của Gió Quỷ tiến thẳng vào tai, âm điệu trong giọng
nói đầy bỡn cợt như thể bố thí tình thương cho Đông Vy. Cô gái nhỏ đứng phắt
dậy, chả thèm một câu đã bỏ đi.

- Vy!

Hữu Phong không chần chừ nhiều đã cất tiếng gọi
nhưng cô gái nhỏ vẫn ngoan cố bước. Anh nén bực tức, rời khỏi bàn và đi theo
cô. Thế nhưng khi anh vừa quay người thì bị
ai đó hắt nước hoa quả vào người...

Toàn căng-tin nín
lặng!

Cô nữ sinh vừa sơ
ý kia chết trân, cầm trên tay chiếc cốc thủy tinh rỗng tuếch, chỉ còn vương vài
giọt nước cam dưới đáy. Cơ mặt nhăn nhúm trong sợ hãi, ánh mắt chứa đựng sự van
nài đến tuyệt vọng như bị dồn tới vách vực thẳm. Môi run rẩy, mấp máy mãi mới
bật ra nổi câu nói đứt quãng:

- Em... xin...
lỗi.

Gió Quỷ ừ một
tiếng, giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết:

- Đi chết đi! Chết
thế nào thì tùy.

Cô nữ sinh bật
khóc nức nở, vội túm lấy áo Hữu Phong để van xin nhưng không ngờ rằng, sự động
chạm này đã đẩy cơn giận của anh lên cao hơn. Gió Quỷ đẩy mạnh cô nữ sinh kia
ra, nhưng khi anh định lôi đầu cô nàng dập vào đâu đó thì một bóng người lao
nhanh vào lòng anh, ôm chặt anh như can ngăn.

- Áo anh ướt rồi,
mình đi thay nào! Anh từng nói, không được mặc đồ ướt mà!

Chất giọng nhẹ và
hương tóc dịu khiến Hữu Phong bị thôi miên trong tích tắc, anh đặt lên làn tóc
của cô gái nhỏ một nụ hôn rất khẽ, như cánh hoa rơi trên mặt hồ phẳng lặng.

Toàn căng-tin im
phăng phắc!

Đông Vy choáng
nặng như cả người bị nhúng trong loại rượu nặng độ, thần trí cô gái nhỏ thấm
hơi men, mất đi tỉnh táo nên nắm tay Hữu Phong kéo đi.

- Em đưa anh đi
thay áo!

Cô gái nhỏ trước
khi đi đã ngoảnh đầu nhìn nữ sinh tội nghiệp kia thật thương cảm nhưng nữ sinh
ấy đáp lại bằng ánh nhìn ghen ghét và đầy thách thức. Đôi môi đỏ thẫm mím
nhẹ...

Chương 47: Chiếc Hôn Mở
Mắt

Nếu ánh mắt có thể
giết người thì đôi mắt xám tro đang hằn mạnh những tia giận dữ lúc này là kẻ
sát nhân tàn độc.

*

Cuộc va chạm gây
nghẹt thở ở căng-tin như một dấu hiệu cho biết sẽ còn nhiều điều gay go nữa
trút xuống Trung Anh. Từ khi Hữu Phong nắm tay Đông Vy thì sự trật tự vốn có
của học viện đã bị phá vỡ hoàn toàn và những lớp mặt nạ ngụy trang sẽ dần bị lột
sạch.

Không muốn gây chú
ý thêm nữa nên đợi lúc căng-tin thưa người, Tuấn Dương mới tiến tới bàn của
Thanh Ngân, kéo ghế ngồi xuống sát cạnh cô em gái lắm trò, vẫn còn cầm khư khư
ly nước rỗng như kẻ mất hồn.

- Anh đã bảo em
đừng có dây với Hữu Phong. Sao em còn cố ý đổ nước cam vào người hắn, hả? Đấy
không phải là cách gây chú ý khôn ngoan!

- Đã gây chú ý thì
em chỉ cần người ta để ý tới em. Đạt được mục đích mới là quan trọng, còn khôn
ngoan hay không, em chả thèm! - Thanh Ngân cáu, rõ ràng là cô rất ghét sự dạy
bảo, dù anh trai hay ai đi chăng nữa.

Tuấn Dương cũng
bực bội không kém. Anh đã thật lo lắng khi thấy em gái mình bị Gió Quỷ đe dọa
nhưng đổi lại là thái độ bất cần thế này đây!

- Em thật ngang
bướng! Nếu Đông Vy không kịp thời can ngăn thì em xảy ra chuyện rồi!

- Thế ư? Chứ không
phải là nó vờ thánh thiện à? Không có nó, em cũng tự xoay sở được!

Thanh Ngân xoa nhẹ
bờ vai đau tấy vì xô xát lúc nãy, có hơi chạnh lòng bởi người ấy cư xử thật
nhẫn tâm. Phái đẹp là để yêu để chiều chứ nào để anh cứ mãi dửng dưng.

- Đã nói vậy thì
tùy em. Giỏi thì tự lo hết đi, đừng để bố mẹ dàn xếp sẵn tương lai như anh. Thế
thôi!

Tuấn Dương cho tay
vào túi, dáng đi có phần xiêu vẹo như chính cuộc sống của anh đang bị mất thăng
bằng. Sự buồn rầu vào khoảng thời gian gần đây đã bắt đầu lấn lướt hết niềm vui
mà anh có được trong mười tám năm vừa qua. Anh từ một người quen với lối sống
hoang dã đã trở thành người khép kín như chính tuổi trẻ của anh đang được đóng
lại. Đám cưới... chẳng bao lâu nữa sẽ diễn ra.

Anh định bỏ học
nhưng vẫn còn nhiều thứ nán anh lại và chiếm phần lớn trong đó là mối tình buồn
mà sâu. Anh muốn nhìn thấy người đó thật nhiều để tìm lại chút ấm áp cho những
ngày chán nản. Và anh chẳng thể rời đi khi một số việc còn chưa đưa ra ánh
sáng.

Richard, người cứu
Đông Vy đêm hôm ấy rốt cuộc là ai? Anh khẳng định rằng Richard là bạn trai
Thanh Ngân, đơn giản vì anh rất rõ chuyện tình cảm của em gái. Dường như Thanh
Ngân cũng không biết rõ Richard, bởi cô em gái thông minh chẳng chịu hé môi lúc
anh hỏi tới nhân vật này. Tuấn Dương có cảm giác rằng Richard chính là bóng
người đã lẻn vào lớp học để tặng quà cho nhím xù vào ngày mưa phùn...

Và anh chưa rời bỏ
học viện là vì đang canh chừng Tuệ Anh. Cô nữ sinh mập này thật ra nguy hiểm
tới cỡ nào? Anh tìm hiểu rất kĩ nhưng vẫn không rõ nguyên do để cô ta xử lý
Đông Vy, người bạn có thể xem là thân với cô ta. Nhím xù nếu biết tới chuyện
khủng khiếp này, chắc chắn sẽ thất vọng ghê gớm và đánh mất lòng tin vào tất cả
những ai đang bên cạnh cô nhóc. Vì thế nên chuyện này được anh giữ kín tuyệt
đối, kể cả Hạ An anh cũng giấu. Anh không muốn người anh yêu buồn vì bất cứ lí
do nào đi chăng nữa, dù rằng... anh mới là nỗi đau lớn nhất của cô.

***

Hữu Phong khoanh
tay nhìn người con gái đứng trước mặt mình, thần thái anh tĩnh lặng, đôi mắt
xám tro thấp thoáng những vệt sáng lạnh lẽo, nửa như soi xét nửa như ngắm
nghía. Bóng dáng cao lớn của anh bao trùm cô gái nhỏ, nửa như che chở nửa như
muốn nuốt sống.

Phía đối diện, cô
gái nhỏ không hề tránh né ánh nhìn khó nắm bắt từ ai đó. Cô ngước mắt, đối
thẳng với anh bằng nét mặt rất dễ yêu, nửa bực tức nửa khó xử. Hai tay chống
ngang hông, nửa láo xược nửa tinh ranh.

Gió lướt qua, cuốn
theo lá vàng từ trên cây vứt xuống mặt đất, tạo nên những thanh âm êm ái đệm
vào khung cảnh yên tĩnh. Vài giây sau, chất giọng trầm được thảy vào không gian
ấy:

- Nhìn gì?

- Anh lôi em ra
đây và em muộn buổi học chiều rồi! Mà anh cũng đang nhìn em đấy, thế anh nhìn
cái gì nào?

Đông Vy tỏ ra
không sợ, thậm chí thái độ láo lếu của cô gái nhỏ khiến người ta dễ nhầm tưởng
là cô đang bắt nạt người kia.

- Đưa tôi đi thay
áo! - Hữu Phong nhấn mạnh từng chữ, anh nheo mắt. - Ai đã nói thế?

- Em nói! Nhưng mà
đó là việc riêng tư, việc cá nhân. Anh đi thay đồ thì đi đi, em chỉ nhắc nhở
thôi, không nhất thiết phải kéo em ra ngoài này! - Đông Vy vẫn cứng giọng nhưng
thay đổi tư thế đứng, hai tay không ngừng vặn vẹo mép váy.

- Vậy ai là người
đưa tôi ra khỏi căng-tin?

- Cũng là em.
Nhưng sao? Em chỉ muốn anh không gây chuyện thôi mà. Còn bây giờ, anh tự giải
quyết vấn đề của mình đi. Đừng ăn vạ như con nít thế kia, em không muốn bỏ dở
buổi học đâu!

Đông Vy tuôn ra
tất cả những gì chứa trong đầu, dễ dàng như đọc một tờ giấy. Không phải là cô
gái nhỏ không e ngại bản tính ghê sợ của ai đó mà cô đã nhanh trí nghĩ ra cách
đối phó trước khi phun ra những lời này.

Quan sát thấy nét
mặt của ai đó đang dần tối lại, cô gái nhỏ liền lùi vài bước... Đương nhiên là
ý định bỏ trốn đó bị Gió Quỷ tóm ngay tức khắc, anh vươn tay túm chặt cổ áo
Đông Vy và lôi mạnh về phía mình như những lần trước. Nếu ánh mắt có thể giết
người thì đôi mắt xám tro đang hằn mạnh những tia giận dữ lúc này là kẻ sát
nhân tàn độc.

Chính vào lúc Gió
Quỷ đáng sợ nhất, cô gái nhỏ bỗng nhón chân... không nhắm mắt và đặt môi mình
lên đôi môi lạnh ngắt ấy... thật khẽ... thật nhanh... chiếc hôn mở mắt dịu êm
như cánh bồ công anh vút theo gió, bay giữa cánh đồng hoa thơm ngát và ngon
lành như giọt sương tinh khiết đậu trên lá cỏ xanh mướt vào mỗi sớm mai.

Hữu Phong choáng,
vật thể sắt đá nhất trên cơ thể anh đập trật liền vài nhịp, buông cô gái nhỏ
trong vô thức và lợi dụng giây phút lơ đãng này của anh, cô nàng đã bỏ chạy...

Gió Quỷ thất thần
nhìn theo mèo con, ngón tay tự chạm nhẹ vào môi mình, nơi còn lưu giữ chút ngon
chút ngọt của người con gái... anh đang yêu.

Chương 48: Châm Ngòi Nổ

Muốn Hữu Phong
thuộc về mình thì đừng dại dột lao vào anh để bị con người độc ác ấy trừng trị.
Muốn quỷ dữ thuộc về mình thì trước hết, phải gạt bỏ người đã chiếm mất tim
anh...

*

Hôn ư... mối quan
hệ giữa hai người xuất phát từ khi nào và thân mật tới mức này từ bao giờ?

Câu hỏi đang nảy
ra khiến Tuệ Anh tức điên, tức hơn cả lúc chứng kiến cảnh tượng kia. Cô là con
mắt của Minh Quý tại học viện này ngầm theo dõi đối thủ của hắn ta và cũng là
người cô thầm yêu thầm nhớ. Mọi thứ thuộc về Hữu Phong dù nhỏ nhặt tới đâu, cô
cũng chưa từng bỏ sót. Cô hiểu anh rất rất rõ, hệt như anh là người duy nhất
tồn tại trên thế giới này.

Mắt cô, chỉ thấy
mỗi anh. Tim cô, chỉ đập vì anh. Thế nên, kẻ nào chiếm mất Hữu Phong thì xem
như, kẻ đó đang cướp đi sự sống của cô. Vậy thì, cô buộc phải ra tay với kẻ
đó...

Tuệ Anh nhìn ngó
quanh lớp học vắng tanh, thăm dò thật kỹ lưỡng rồi mới gọi điện thoại.

- Anh sao không
tới học viện? Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra, anh có biết không hả? Em trai anh
và con bé kia yêu nhau luôn rồi đấy!

Giọng cô nữ sinh
mập khá nhỏ, vừa đủ nghe cho đầu dây bên kia và... chiếc máy ghi âm tí hon gắn
dưới gầm bàn. Cô nàng không biết là chính mình cũng đang nằm trong tầm ngắm của
tên thợ săn khác nên vẫn tiếp tục:

- Anh tính sao?
Muốn biệt tích luôn hả? Chân anh khỏi rồi, có thể lết tới đây được rồi. Hay anh
xấu hổ vì bị hạ lớp nên không dám tới. Nếu thế thì anh hèn nhát quá, chả trách
anh luôn thua Hữu Phong!

Dường như đầu dây
bên kia không đáp lời, thảng hoặc là những câu cụt lủn nên cuộc trò chuyện qua
điện thoại diễn ra khá ngắn gọn, chủ yếu là lời nữ sinh mập và kết thúc bằng
tiếng gầm gừ của cô nàng.

- Richard ấy, phải
để Richard xuất hiện trước khi con bé đó biết Hữu Phong là người tặng quà cho
nó! Nếu anh giúp tôi việc này, tôi hứa, sẽ chơi Hữu Phong một vố đau!

Cô nàng mập ngắt
máy, lôi từ ba lô ra tập giấy gồm những tấm thiệp màu xanh nhạt được ghim lại,
cô lật giở từng tờ, mày chau lại như đang đắn đo điều gì đó. Cô sẽ làm hại Hữu
Phong một lần, để anh biết anh đang sai lầm khi lựa chọn nữ sinh học bổng. Thật
sai lầm!

Mới đầu, cô rất có
cảm tình với Đông Vy là vì người bạn này sống thật, lại ngoan hiền, ít ai tốt
đẹp bằng. Thế nhưng, từ khi biết tới những lần chạm mặt kỳ lạ của hai người đó
và những bức tranh thể hiện rõ tình cảm của cô gái nhỏ thì tình bạn chỉ còn là
lớp vỏ để che kín mọi tính toán của Tuệ Anh. Cô đã thuê gã lưu manh đóng giả
yêu râu xanh để răn đe cô nàng nhưng về sau, có chút áy náy và hốt hoảng thật
sự khi Đông Vy biến mất nên lúc ở văn phòng giám thị, cô đã nhờ thầy gọi Hữu
Phong giúp đỡ. Cô nào biết rằng, anh vốn dĩ đã ra mặt...

Cùng người bạn
nhỏ, Tuệ Anh lao vào tìm người lạ bí ẩn đã để lại tấm thiệp sau khi cứu chuột
nhắt. Cô vừa hiếu kỳ muốn biết anh ta là ai, vừa e ngại anh ta tóm được âm mưu
của cô. Cũng đúng vào thời điểm này, cô vô tình phát hiện những hộp quà được
gửi tới vào lúc lớp học không bóng người, đặc biệt là tấm thiệp xanh nhạt kèm
theo cái tên cô vẫn đang truy tìm - Richard! Người bạn nhỏ chẳng có cơ hội biết
tới điều này vì Tuệ Anh đã nhanh tay rút tờ thiệp đó, chỉ chừa lại bộ đồng phục
mới tinh. Lúc đầu, khi giấu giếm những món quà từ người lạ, Tuệ Anh đơn thuần
là bảo vệ chuột nhắt khỏi tai tiếng nhưng mục đích đó đã hoàn toàn thay đổi khi
cô rõ danh tính của Richard...

Rốt cuộc thì anh
quan tâm nữ sinh học bổng ấy tới cỡ nào để có thể theo sát cô nhóc như thế?
Nhóc ta vừa mất giày, anh đã tặng ngay đôi mới! Anh thật sự rất nâng niu cô
nhóc nên mỗi món quà đều thật tinh tế và giá trị khiến cô ghen tị tới phát
điên.

Tuệ Anh vuốt nhẹ
tập thiệp dày, hai má lúm duyên dáng hiện rõ trên khuôn mặt thon gọn. Cô đã gầy
hơn nhiều rồi, biết cách làm đẹp thì sẽ ngang hàng với nàng hoa khôi. Về nhan
sắc, có thể nàng ta nhỉnh hơn cô đôi chút nhưng lấy trí tuệ để so sánh, cô ăn
đứt nàng ta.

Muốn Hữu Phong
thuộc về mình thì đừng dại dột lao vào anh để bị con người độc ác ấy trừng trị.
Muốn quỷ dữ thuộc về mình thì trước hết, phải gạt bỏ người đã chiếm mất tim
anh...

***

- Chị Hạ An đừng
buồn!

Đó là lời duy nhất
cô gái nhỏ có thể thốt ra khi bắt gặp nữ sinh khóa trên ngồi khóc nức nở dưới
tán cây to. Đôi vai gầy run lên từng đợt như đang phải gánh chịu những điều
khủng khiếp, tiếng nấc nghẹn bị kìm lại nên chỉ vang lên đứt quãng, khó nhọc.
Những chiếc vòng vải quấn quanh cổ tay trắng xanh, rũ rượi. Hạ An ngẩng đầu
nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt trũng sâu, ngập nước.

Đông Vy ngồi xuống
cạnh nữ sinh tội nghiệp ấy, vẫn giữ im lặng vì không biết an ủi thế nào. Phải
rõ nguyên do, cô mới có thể trấn an được chị, còn không sẽ chỉ làm phiền cơn
khóc của chị mà thôi. Cô gái nhỏ dùng cuống lá viết lên nền đất mấy chữ.

“Chị sao thế?”

Hạ An lướt mắt qua
dòng chữ ấy, lại khóc nấc lên, người mềm nhũn ngả vào cô nữ sinh nhỏ như đã
kiệt sức. Nước mắt cứ trào ra, mascara nhoè đi, trôi theo những giọt nước nóng
hổi. Bộ dạng thảm hại này mới đúng là con người thật của cô, vẻ nhanh nhẹn đanh
đá bên ngoài đúng ra chỉ là lớp vỏ. Hạ An thì thào với đôi môi khô nứt:

- Chị và anh ấy
kết thúc thất rồi. Có muốn, cũng không quay lại được nữa.

- Chị đã biết
chuyện rồi sao?

Đông Vy đáp khẽ,
cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt đau đớn của người đang khóc ấy nữa. Vốn dĩ
cô không cho chị biết việc Tuấn Dương sắp kết hôn là sợ chị đau thế này đây!
Nhưng cuối cùng thì chẳng có gì là bí mật nếu nó đã là sự thật, mà sự thật thì
ai cũng biết. Cô gái nhỏ chỉ sợ, người báo với chị tin này là Thanh Ngân, nàng
hoa khôi xinh đẹp đó rất biết làm người khác đau vì những lời cay độc của mình.

- Có gì chị chưa
sao?

Hạ An đặt ra câu
hỏi khó hiểu nhưng chẳng cần nữ sinh nhỏ đáp lời, cô giờ đang đau tới từng thớ
da thớ thịt, không còn sức để quan tâm thêm bất cứ điều gì nữa. Cô gục đầu vào
hai chân, miệng rên rỉ:

- Chị sắp kết hôn
rồi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3