Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 41 - 42 - 43 - 44
Chương 41: Săn Lùng
From Hunters to Richard: Don’t be secretive, guy!”
*
Học viện Trung Anh đón chào sự ồn ào ngay từ lúc cánh cửa vàng kim mở rộng. Một nhóm học sinh cùng ùa vào trường rồi tách dần ra, chia nhau dán những tờ giấy màu mè lên khắp các thân cây cổ thụ. Phía cổng trường, một nhóm học sinh đang phát tờ giấy màu kia cho những bạn học khác.
Chỉ vài phút ngắn ngủi sau đó, Trung Anh đã bị nhấn trong bầu không khí sôi nổi bởi vô số cuộc thảo luận. Những cái nhăn trán nghĩ ngợi hay nhíu mày hồ nghi dần xuất hiện trên mọi gương mặt sáng sủa, ánh mắt họ nheo lại đầy đăm chiêu.
Học sinh Trung Anh đang tham gia một cuộc săn! Cuộc săn này không cần vũ khí, chỉ cần cái đầu để nghĩ.
“Bạn là thành viên của học viện Trung Anh thì hãy cùng săn lùng tung tích của Richard! Richard là ai? Tại sao không lộ diện? Dấu hỏi này, rồi sẽ có đáp án!
Chúng ta hiện giờ chỉ mới biết Richard là bạn trai của Thanh Ngân - hoa khôi khối 11. Còn quá ít!
Trong số các bạn, ai biết thêm về Richard bí ẩn thì đừng quên chia sẻ. Chúng ta sẽ xâu chuỗi những chi tiết nhỏ bé thành khối thông tin to tát. Chúng ta, rồi sẽ biết Richard là ai!
---
From Hunters to Richard: Don’t be secretive, guy!”
Thanh Ngân cũng đọc thử một tờ truyền tin, vờ cười thú vị để qua mắt những thợ săn. Đâu ai biết rằng, cô cũng đang quay cuồng tìm kiếm Richard...
Nàng hoa khôi ghé vào restroom để dặm lại chút son phấn nhằm che đi trũng mắt sâu buồn rầu vì sự suy sụp của anh trai trong những ngày gần đây. Tuấn Dương muốn bỏ bể hết thảy, trong đó bao gồm bỏ học.
Bất chợt, một đôi mắt hí từ gương phản chiếu khiến Thanh Ngân thoáng lạnh người. Ánh mắt kia sắc lẻm như lưỡi dao xoáy thẳng vào cô. Trong vô thức, đôi môi đỏ thẫm run nhẹ.
Chung quanh vắng lặng, không một bóng người trong không gian được bao bọc bởi tường trắng toát, chỉ vẳng lại tiếng vòi nước nho nhỏ.
- Cậu có biết việc cậu làm dốt nát tới cỡ nào không, hả? Giờ thì hay rồi. Toàn trường đều đổ dồn đi tìm Richard!
- Họ sẽ không đời nào tìm thấy! - Thanh Ngân chắc nịch. Bởi ngay cả cô còn nắm thông tin rất ít ỏi về nhân vật bí ẩn kia thì ai có thể tìm ra Richard? Huống hồ, sự tồn tại của Richard vốn chỉ có hai người biết! Là cô và người đang đứng ở đây.
- Đúng! Chẳng ai tìm ra nhưng Đông Vy thì khác!
- Đông Vy cũng biết Richard?
Tuệ Anh phá lên cười trước vẻ mặt kinh ngạc của cô nàng hoa khôi. Chắc hẳn là nàng ta rất tự tin về sự hiểu biết của mình nên mới thản nhiên tuyên bố như hôm qua. Về Richard, Đông Vy biết rõ qua lần được giải nguy khỏi khách sạn. Cho nên, dù đống quà tặng có bị cô cướp hết thì cũng chỉ để lấp liếm sự quan tâm của người lạ dành cho chuột nhắt chứ đâu thể bịt mắt hoàn toàn.
- Tớ nói cho cậu hay nhé. Richard mà biết tin cậu nhận vơ là bạn gái anh ấy à, thì cậu khó sống lắm!
Tuệ Anh cười mỉa, hai má lúm lõm sâu sau những ngày giảm cân khắc nghiệt. Việc cô bị hạ xuống lớp 10 giờ cũng đã dần xuôi vào sọt rác trí nhớ của đám bạn hời hợt.
- Khó sống? Được, tớ chờ đây! Nhưng cậu thu lại lời xúc phạm kia đi. Cậu mới là kẻ dốt nát! Biết tại sao tôi mạnh miệng thế không?
Thanh Ngân hất nhẹ những lọn tóc vương trước trán, giọng điệu kiêu hãnh như nữ hoàng đứng trước ngàn vạn dân đen:
- Richard sẽ phải lộ diện!
***
Suốt buổi học, Đông Vy không tài nào tập trung được. Đầu óc cô gái nhỏ hệt như thuyền buồm trôi lênh đênh khắp đại dương, không khi nào đứng yên một chỗ.
Đông Vy nào muốn thế, chỉ tại sóng gió cứ tấp vào đời cô như có lời nguyền ấn định rằng cô mãi mãi phải sống trong bộn bề lo nghĩ.
Cô đã gây hấn với ai thế này, để người ta nhẫn tâm nhấn đầu cô xuống hồ nước. Hành động dã man này là nhằm cảnh cáo nhưng... rốt cuộc thì cô không rõ mình đã phạm phải sai lầm nào!
Lúc này đây, cô thấy sợ tất cả mọi thứ. Có cảm giác rùng rợn như là mỗi bước đi của cô đều bị theo dõi và bất cứ lúc nào đó, cô cũng có thể bị xô mạnh từ phía sau bởi bàn tay gớm ghiếc.
Hoang mang. Cô đang hoang mang thật sự... Cô đang khủng hoảng nhưng không có ai để cô bấu víu. Cô đang bơ vơ nhưng không nơi nào chịu chứa chấp cô cả.
Ngôi nhà xưa giờ đã thuộc về người khác, căn nhà bên hồ sắp tới sẽ bị học viện phá hủy...
Nơi nào Đông Vy đặt chân tới, cô đều gieo yêu thương nhưng thứ cô nhận được luôn là sự hắt hủi. Cô gái nhỏ gục đầu xuống mặt bàn, kệ bài giảng còn say sưa của giáo viên bộ môn.
Tiết học cuối cùng chấm dứt sau tiếng chuông réo rắt. Học sinh dần kéo nhau xuống căng-tin, để lại lớp học vắng tanh có cô trò nhỏ đơn độc đang hí hoáy viết viết gì đó, nước mắt đã ngập khoé mắt.
Theo thói quen, cô gái nhỏ dùng ống tay áo định lau quệt mắt ướt nhưng ai đó đã kịp đưa cô chiếc khăn mùi soa mềm mại. Đông Vy bối rối ngoảnh mặt đi nơi khác:
- Em không sao. Đừng thương hại em!
- Mở lòng ra đi cô nhóc. Em sẽ thấy em không một mình. - Hạ An đặt trước cô gái nhỏ cốc sữa thơm tho và đĩa bánh donut ngon lành. - Ăn hết đi. Chị sẽ không nói xin lỗi em đâu nhưng đừng tỏ ra xa cách. Chị rất muốn em và chị thật thân thiếthơn cả lúc trước. Đồng ý không?
- Cảm ơn vì hôm qua. Em đã trông thật tội nghiệp nhỉ! Nhưng em nói rồi, em không cần thương hại. - Đông Vy đè vào giọng nói chút bất cần. - Lần chị làm xấu mặt em, em đã quên luôn rồi!
Không để Hạ An nói lời tiếp theo, cô gái nhỏ đã rời chỗ ngồi và đi thẳng khỏi lớp học. Cô chẳng phải thù ghét gì người chị dễ mến này nhưng cô đang gặp nguy hiểm, cô rất sợ liên lụy tới Hạ An!
Hạ An chỉ mỉm cười, cô hiểu rõ tâm tư của cô gái nhỏ. Cô sẽ nói với thầy giám thị chuyện nữ sinh học bổng đang mắc phải. Cô sẽ là chỗ dựa cho nhóc kia, như người nào đó đã nhờ cậy.
Nhâm nhi bánh ngọt và sữa tươi một mình, Hạ An vô ý đánh rơi chiếc donut. Tờ giấy nằm im dưới gầm bàn bỗng lọt vào mắt Hạ An khi cô cúi xuống nhặt bánh. Cánh tay cô nữ sinh phút chốc cứng đờ.
Kia là tờ đơn xin thôi học của nữ sinh học bổng...
Chương 42: Mất Tăm
Không phải thích
mà là yêu, chẳng phải từng vì vẫn đang yêu. Em hiểu chứ Đông Vy?
*
Một tuần cứ trôi
lặng lẽ và buồn tẻ như thể con người ta chẳng chạm được tới niềm vui. Vui, với
học viện Trung Anh lúc này là sự xa xỉ khi tin động trời kia bất chợt giáng
xuống như trận giông bão ghê gớm.
Vào giữa tuần,
thầy giám thị đã thông báo ngắn gọn thế này: Đinh Hữu Phong sẽ rời học viện!
Chỉ vỏn vẹn câu nói ấy, thầy đã khiến toàn bộ học sinh chuyếnh choáng suốt thời
gian qua. Gặng hỏi là vô ích trước sự im lặng tuyệt đối của phía nhà trường.
Đám học trò tội nghiệp chỉ còn biết thủ thỉ tai nhau những lời suy đoán. Nào là
Gió Quỷ giỏi rồi, chả cần học hành gì nữa cho tốn time. Nào là Gió Quỷ phải cai
quản dòng họ quý tộc, không thể tiếp tục việc học được nữa. Nào là... Tuy
nhiên, những “nào là” không làm học sinh thôi thắc mắc, họ luôn đòi hỏi một lý
do rõ ràng.
Bên cạnh đó, Minh
Quý vẫn không xuất hiện khiến học sinh ủ dột tột độ. Họ thầm than thở, thầm
trách móc, thầm oán thán mà chả biết nên trút vào đâu. Có người nói, Minh Quý
ngại vì cuộc thi hôm nọ nên không tới lớp. Có người lại nói, anh đi nghỉ phép
như những lần trước để tĩnh tâm sau vụ hạ lớp...
Bàn tán mãi, học
sinh rồi cũng phải chán. Họ dần im lặng, dần khoác lên mình dáng vẻ tẻ nhạt như
cuộc sống với họ là rất xám xịt! Cũng phải thôi, họ đã gắn bó cùng nơi đây. Ít
hay nhiều thì mỗi học sinh luôn nhận từ Trung Anh vốn kiến thức quý báu và có
vô vàn nguyên do khác để họ tôn thờ học viện! Vì vậy, họ cứ buồn bã, kể cả khi
Trung Anh tổ chức hàng loạt hoạt động ngoại khóa để xốc lại tinh thần cho toàn
trường.
Chỉ duy nhất một
người không vướng phải buồn chán như những bạn học khác, và đó là Đông Vy. Cô
gái nhỏ vẫn bận rộn với bài tập ở lớp và tới văn phòng giám thị giúp người thầy
nghiêm khắc. Đôi lúc, cô còn xông xáo nhổ cỏ vườn trường và quét xác lá trên
sân gạch.
Đông Vy như con rô
bốt giàu năng lượng, học và làm không biết mệt. Sáng tinh mơ, đã thấy cô gái
nhỏ ngồi hát vu vơ dưới tán cây xanh thẫm. Chiều tan học, lại thấy đôi giày nền
trắng sọc đen tung tăng khắp trường. Một vài người chỉ trích Đông Vy là trơ lỳ,
một vài người phê phán cô là vô tâm... nhưng ít ai ngẫm ra rằng, rô bốt thì
được lập trình sẵn, không thể tùy tiện làm theo ý mình...
Nếu Đông Vy ủ rũ
và thu mình trong rầu rĩ như người khác thế kia, thì ai sẽ thay cô gánh những
mối lo chồng chất? Nếu cô cứ để mình mềm nhũn như miếng giẻ lau ướt nhẹp nước
thì ai sẽ thay cô chạy cùng thời gian? Chẳng ai cả và cũng không ai hết! Thế
thì, họ có quyền gì để trách cứ cô? Hay đó là bản chất của những kẻ thích áp
đặt người khác? Vậy thì kệ họ đi!
Sở dĩ cô vẫn ở đây
chẳng phải vì Hạ An can ngăn hay Tuấn Dương cấm cản, mà vì một câu nói của thầy
giám thị...
“Tôi sẽ chuyển đơn
xin thôi học của em tới hiệu trưởng.”
***
Vào đêm mưa tầm
tã, cô gái nhỏ nán lại văn phòng giám thị tới khuya. Một phần vì tránh mưa, một
phần vì không muốn về căn nhà kia nữa. Cô mở đĩa nhạc xưa cũ, vừa nghe vừa chôn
mắt vào tấm ảnh treo tường. Hít thật sâu một hơi để thu hết can đảm, cô gái nhỏ
khẽ hỏi:
- Thầy từng thích
mẹ em phải không?
- Không!
Tiếng không cụt
lủn của thầy giám thị khiến cô gái nhỏ bối rối như vừa lỡ miệng, mặc dù câu hỏi
kia dựa trên nhiều căn cứ hẳn hoi. Thầy ít khi để lộ cảm xúc và nét mặt luôn
nghiêm túc như pho tượng nhưng có đôi lần, cô thấy thầy nhìn người phụ nữ trong
ảnh rất trìu mến... Chỉ đôi lần nhưng Đông Vy cảm nhận được thứ gọi là tình
yêu.
- Em xin lỗi vì
nhiều chuyện, thưa thầy!
Thong thả đặt tách
cà phê xuống bàn, thầy giám thị nhìn thẳng vào mắt cô gái nhỏ, đều giọng:
- Không phải thích
mà là yêu, chẳng phải từng vì vẫn đang yêu. Em hiểu chứ Đông Vy?
Chương 43: Tái Sinh
Richard tái sinh
với một dòng máu lạnh biến hạnh phúc của người khác thành tro tàn, với một trái
tim quỷ dữ chỉ lưu trữ trong những ngăn đựng là thù hận sâu sắc, với đôi mắt
xám tro quyến rũ, ru ngủ hết thảy trong bóng tối.
*
Bước ra khỏi chiếc
xe sang trọng là đôi giày thể thảo sọc đen, nhấc chân thật dứt khoát trên con
đường phủ đầy bụi mưa. Bóng dáng phảng phất vẻ đơn độc trong màn đêm u tối.
- Cậu chủ, đợi đã.
Quản gia Lâm bung
chiếc ô đen, rảo bước nhanh hơn để kịp che mưa cho Hữu Phong nhưng bị anh gạt
ra, giọng ông ồm ồm pha lẫn sự lo lắng:
- Cậu đừng để ướt,
cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.
- Ông biết thế thì
tự che đi.
Sau lời từ chối
của Hữu Phong, không một câu nói nào được cất thêm nữa. Chỉ còn âm thanh rờn
rợn khi gió xé mưa lao đi và thoảng mùi đất ẩm ướt quyện vào lớp không khí
lạnh. Nghĩa trang lúc nửa đêm u buồn trong tiếng mưa tuôn.
Thấp thoáng dưới
màn nước lạnh lẽo, Hữu Phong quỳ xuống trước một ngôi mộ, anh không đặt lên đó
bó hoa nào cả, chỉ ghim ánh mắt vô hồn lên tấm bia đen. Bàn tay anh đưa ra, như
muốn lau đi những giọt nước trời đang bám lên đó nhưng rồi rút về... tay anh
siết chặt lại.
- Chào mẹ! Lâu rồi
con không gặp Người.
Đứng kế bên, quản
gia Lâm khẽ nhắm mắt để kìm lại những đau đớn đang vây trọn tim ông. Vào ngày
này của mười năm trước, ông mất
đi người ông yêu thương nhất, còn Hữu Phong mất đi người anh tôn thờ nhất.
Người phụ nữ ấy thật nhẫn tâm, bà tự kết liễu đời mình và để lại vết đen trong
ký ức của những người đang sống.
Bà thuộc kiểu
người cực đoan, thích huỷ hoại bản thân chỉ vì tình yêu của bà vĩnh viễn không
được đáp trả. Bà đâm ra hận thù mọi thứ.
Suốt những năm
tháng thiếu nữ, bà yêu một người đàn ông nhưng chỉ dám yêu thầm vì người ta đã
có bạn gái và họ yêu nhau rất sâu đậm, như thể sinh ra là dành cho nhau. Bà ôm
mối tình thầm và âm mưu chia rời họ nhưng rồi chính bà lại rơi vào tay một kẻ
quyền lực...
Kẻ đó ưa nhan sắc
của bà, lôi bà về làm vợ như vung tay mua món hàng rẻ tiền. Bà vùng vẫy nhưng
không sao thoát nổi lưới vây uy quyền vô hạn mà hắn nhốt bà vào. Bà cam chịu
hay phản kháng đều là vô nghĩa khi hắn chi phối cả dòng họ của bà, bà dù có gan
cũng không dám làm trái ý hắn, hắn muốn bà phải theo. Luôn là thế!
Bà mang thai và
định phá bỏ nhưng hắn không cho phép bà làm hại cốt nhục của hắn. Và rồi, bà đã
sinh ra một bé trai. Hắn đặt tên con là Richard... Hắn nâng niu Richard bao
nhiêu thì bà hắt hủi đứa bé bấy nhiêu. Hắn chiều chuộng Richard cỡ nào thì bà
ghẻ lạnh đứa bé cỡ đó.
Bà đã bị thù ghét
làm cho hóa rồ, trút hận, trút căm phận lên Richard, tựa hồ đứa bé là nguyên do
của mọi chuyện thương tâm quanh đời bà.
Richard chết vào
mười năm trước, cũng ngày này. Khi mẹ cậu bé vĩnh viễn ra đi, cậu đã chẳng rơi
một giọt nước mắt nhưng để Richard chết theo. Cậu đã lấy tên mẹ đặt và tiếp
nhận mối thù của mẹ, của riêng cậu.
Richard tái sinh
với một dòng máu lạnh biến hạnh phúc của người khác thành tro tàn, với một trái
tim quỷ dữ chỉ lưu trữ trong những ngăn đựng là thù hận sâu sắc, với đôi mắt
xám tro quyến rũ, ru ngủ hết thảy trong bóng tối.
Và sự hồi sinh này
được vùi kín... Không ai biết Richard đã chết, không ai biết tới ác quỷ ghê rợn
đứng sau lớp vỏ bọc mê hoặc kia, không ai biết tới sự tàn độc phía sau một
phong thái bình thản...
Không ai biết
Richard chính là Đinh Hữu Phong - Gió Quỷ đang dần cuốn thế gian vào địa ngục.
- Mẹ, người còn
ghét con không?
Quản gia Lâm đặt
tay lên vai Hữu Phong, vỗ nhẹ.
- Chúng ta đi
thôi, cậu đã ở đây lâu rồi. Cậu nên ngủ, mai còn sang Thụy Sỹ.
- Ông thử nói xem,
mẹ còn ghét tôi không? - Hữu Phong di ngón tay lên dòng chữ khắc trên bia mộ,
giọng mờ đục.
- Mẹ chưa bao giờ
ghét cậu cả.
- Thế à?
Cười nhạt một
tiếng, Hữu Phong phả những thanh âm trầm lạnh vào không gian:
- Tôi hại bao
nhiêu người rồi, ông nhớ không?
- Nhiều. - Quản
gia Lâm khựng lại đôi chút rồi thở dài. - Rất nhiều.
- Hẳn vậy.
Hữu Phong buông
lời hờ hững, đôi chân từ từ gượng dậy sau mấy tiếng đồng hồ quỳ trên nền ướt.
Tích tắc đó, nét mặt ma quỷ chỉ còn lưu chút xót thương, hồ như chưa từng có
chút đau buồn nào hiện diện nơi khoé mắt sắc lạnh. Anh cất giọng dứt khoát:
- Ra sân bay thôi!
Chương 44: Gió Vờn
Vòng ôm đột ngột
mang theo mùi nước hoa sắc lạnh chờn vờn quanh cánh mũi bé xinh, đem hơi lạnh
từ chủ nhân vây bủa lấy cơ thể nhỏ nhắn. Giọng nói quen thuộc như hòa trong
gió, thoảng nhẹ bên tai...
*
Mười hai giờ đêm.
Một bóng người bị nuốt chửng bởi sắc đen ghê rợn về khuya. Mưa nối gót giày thể
thao, bắn đất bùn lên bộ váy đồng phục cũ kĩ. Mái tóc dày được cột túm sơ sài,
mưa xối qua đã làm ướt nhẹp...
Thầy giám thị nhìn
theo cô trò nhỏ cho tới khi bóng cô teo lại thành một chấm đen và hòa lẫn vào
đêm tối. Thầy đã muốn đưa Đông Vy về nhà nhưng cô gái nhỏ không chịu. Có lẽ
ngại hoặc thương hại thầy vì tình yêu dành cho người mẹ đã mất. Biết trước là
cô trò nhỏ sẽ như thế nhưng thầy vẫn nói vì cần quen dần với những bí mật,
những góc khuất. Quá khứ sẽ còn kinh hoàng hơn những gì cô từng chứng kiến, quá
khứ mà cô trải qua là tiếp diễn của một quá khứ trước kia, nhiều đau thương và
đẫm máu hơn.
Thầy giám thị châm
một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ nhìn đốm đỏ lan dần. Thầy đã xem Đông Vy
như con gái nhưng chẳng thể giúp gì cho cô, ngày trước là thế và hiện tại càng
không thể. Mẹ Đông Vy mất, chẳng phải vì tai nạn nào cả, mà do bà tự tử. Bà
muốn đi theo người bà yêu và tin tưởng rằng, con gái bé bỏng sẽ sống tốt khi
không phải sớm đối mặt với tiền bạc, lo lắng, và hơn hết là bà mẹ đau ốm, tiều
tụy. Bà không chỉ mắc bệnh tim mà còn vướng phải căn bệnh nan y khác, điều này
được giấu kỹ, con gái bà chẳng thể hay biết, rồi thể nào bà cũng chết. Thế nên
bà chọn cách tự dấn thân tới thần chết để sớm trả lại con gái cuộc sống ưu tư
như ngày nào. Bà tin tưởng thầy sẽ nuôi dưỡng Đông Vy nhưng sự ích kỷ của thầy
đã đẩy cô gái nhỏ vào con đường khác.
Quá khứ, thầy nợ
cô bé một lần. Hiện tại, thầy muốn trả nhưng cuộc đời cô bé ấy đã do Hữu Phong
định đoạt. Hữu Phong có thể hại Đông Vy bất cứ lúc nào vì người mẹ anh tôn thờ
vốn rất hận gia đình cô bé. Sự hận thù đó là vô lý, nó nảy sinh từ mối tình
không kết quả. Mẹ Hữu Phong đã yêu người đàn ông ấy thật sâu đậm. Người đàn ông
ấy... là ba của Đông Vy...
Chọn ai, yêu ai,
đó là quyền của ông ta nhưng người mẹ mà Hữu Phong tôn thờ cũng tự cho mình
quyền yêu và hận. Bà hận hết thảy mọi thứ, bà như phát điên trong cung điện
nguy nga của dòng họ quý tộc.
Từ thơ bé, Hữu
Phong đã phải nếm rất nhiều vị đắng do bà ta gieo rắc. Bà ghét đôi mắt xám tro
đẹp mê hoặc của con trai nên cấm anh nhìn bà quá lâu. Hữu Phong bị ám ảnh, cứ
tự soi mình trước gương mà chẳng hiểu vì sao mẹ ghét anh tới thế. Rồi anh tập
đeo contact lens để có màu mắt đen, để mẹ không xa lánh anh. Chỉ khi ra ngoài,
anh mới giải thoát những vệt xám tro đẹp đẽ.
Hữu Phong chịu đau
nhiều, cảm xúc của anh đã chết dần qua bao lần thương tổn. Anh chính thức biến
thành ác quỷ vào mười năm trước, bản chất tàn độc dần lấn chiếm tính người của
anh, khiến anh liên tiếp ném đời kẻ khác vào sọt rác. Những kẻ mẹ hận, những kẻ
anh hận.
Hạnh phúc, đối với
anh là thứ không nên tồn tại. Vì thế, anh sẽ luôn phá huỷ thứ tốt đẹp đó nếu nó
lai vãng chung quanh. Và anh cũng dẹp bỏ chính hạnh phúc của bản thân mình. Anh
sống với một cá thể độc lập, không cần bất kỳ ai và không ai được phép gần anh.
Dường như mười năm qua, anh chưa từng cười lấy một lần, có chăng chỉ là những
cái nhếch miệng ác hiểm như chính phong thái của anh.
Đông Vy đã rơi vào
tay quỷ dữ...
Thầy giám thị từng
nghĩ anh sẽ yêu, sẽ quên hết quá khứ nhưng không phải vậy. Anh đang vờn cô gái
nhỏ, chỉ cần cái chạm tay, anh sẽ khiến cô sống không bằng chết. Đáng sợ hơn là
Đông Vy yêu Hữu Phong!
Thầy giám thị luôn
thầm lặng giúp đỡ và tìm cách kéo cô thoát khỏi những sắp đặt của Hữu Phong,
thậm chí thầy còn muốn đẩy cô gái nhỏ đi nơi nào đó thật xa để Gió Quỷ không
cuốn tới. Nhưng hơn ai hết, thầy hiểu rõ, Quỷ đã nhắm thì con mồi có xuống tới
địa ngục cũng bị lôi lên.
Dù vậy, thầy vẫn
không thể làm ngơ. Thầy cố tạo áp lực cho cô gái nhỏ tại Trung Anh và chính thầy
là kẻ nhấn cô xuống hồ nước hôm đó...
Thầy đã đạt được
mục đích khi cô trò nhỏ vì sợ hãi mà tự ý nộp đơn xin nghỉ học nhưng tới phút
cuối, thầy lại níu cô lại.
Hữu Phong đã rời
học viện, chẳng còn gì nguy hiểm nữa rồi. Thầy có thể bao bọc và bù đắp cho Đông
Vy như đứa con mới tìm lại được. Mỉm cười nhẹ, thầy giám thị dõi mắt ra xa...
Bất chợt, điếu thuốc trên tay xuống...
Một bàn tay giúp
thầy nhặt lên, một giọng nói lạnh như từ xa vọng tới:
- Thầy đừng vứt
rác bừa bãi chứ!
- Cậu... không
phải cậu sẽ định cự bên Thụy Sỹ à?
- Không! Tôi không
buông tha nữa!
Đông Vy trở về căn
nhà nhỏ vào đúng giờ điểm lọ lem phải về nhà. Sống lưng cô chợt lạnh buốt khi
đi xuyên đêm, băng qua màn mưa, hệt như có đôi mắt nào đó ẩn nấp quanh đây. Nếu
biết mình nhát gan thế này thì cô đã nhờ thầy giám thị đưa về!
Cô không ngại với
việc thầy yêu mẹ, chỉ thấy thương cho sự si tình thầy. Mẹ cô đã ra đi nhưng
tình yêu của thầy vẫn còn mãi, tồn tại trong không gian này và đang thăng trầm
cùng thời gian. Mẹ đã không chấp nhận thầy nhưng điều đó không có nghĩa là mối
tình sâu nặng sẽ chấm dứt. Lời từ chối của thầy vẫn còn đó và thầy vẫn lặng lẽ
yêu...
Tình yêu bất tử là
gì? Có phải là thứ tình yêu hòa vào máu, ẩn náu trong tim. Người ta cứ yêu như
là bản năng, cứ nhớ thương như là hít thở, cứ mong chờ như là thói quen.
Một ý nghĩ vụt qua
đầu Đông Vy khiến tim cô gái nhỏ lạnh ngắt. Phải chăng cô cũng như thầy giám
thị, đang ôm thứ tình yêu mà người đời vẫn luôn ca tụng? Liệu rằng cô có quên
nổi ai kia hay sẽ mãi yêu như đã và đang? Nhưng dù sao đi nữa thì cô vẫn ổn,
vẫn tồn tại với đất trời như cỏ dại có sức sống mạnh liệt. Vậy thì tình bất
diệt kia, cứ xem như là người bạn đồng hành.
Đông Vy bước vào
nhà, còn chưa kịp cởi giày thì bị một đôi tay siết chặt từ phía sau. Vòng ôm
đột ngột mang theo mùi nước hoa sắc lạnh chờn vờn quanh cánh mũi bé xinh, đem
hơi lạnh từ chủ nhân vây bủa lấy cơ thể nhỏ nhắn. Giọng nói quen thuộc như hòa
trong gió, thoảng nhẹ bên tai:
- Nhớ tôi không?
Kim đồng hồ như
đông cứng lại trong nhiều tích tắc. Cô gái nhỏ quên mất cử động, chỉ đáp thật
khẽ:
- Không nhớ.
- Nói, nhớ tôi.
Nói đi!
- Em nhớ... - Đông
Vy chợt nín bặt, tự nuốt gọn từ cuối và cứng giọng. - Em nhớ ra, anh chẳng là
gì của em cả. Việc gì em phải nói nhớ anh?
- Vậy nói là đã
quên tôi, dám không?
Hữu Phong gằn từng
chữ để nhấn đe dọa vào cái đầu ương ngạnh của cô gái nhỏ, tay anh ngày một siết
mạnh, tựa hồ như đang nghiền nát món đồ chơi đáng ghét. Anh đang khiến Đông Vy
đau vì vòng ôm chứa nhiều cảm xúc phức tạp mà chính bản thân anh cũng rối bời. Cô
là con gái của ông ta, là một trong những kẻ nên bị dày xéo nhưng anh không làm
được thế... Anh sợ người con gái này sẽ đau, sẽ ghét anh. Khỉ thật! Anh cũng có
thể sợ hãi như người tầm thường...
Đông Vy đau nhưng
vẫn kệ mình trong vòng tay lạnh lẽo để nguôi ngoai nỗi nhớ hành hạ cô những
ngày qua. Sự vắng mặt của anh để lại cô khoảng trời trống trải và một tâm hồn
mục rỗng. Dù đã sống quen với cô đơn nhưng Đông Vy không sao thích nghi nổi với
việc anh mất tăm. Dù đã nhận thức rõ, anh chỉ là vệt gió quỷ quyệt, tuyệt đối
không vứt tim cho bất kỳ ai nhưng Đông Vy vẫn muốn gió cứ lướt bên đời, mong
gió đừng về nơi không có cô.
Đông Vy ghét sự
đớn hèn của mình, cô bỗng hét lên:
- Em đã quên anh
từ lâu rồi!
Hữu Phong xoay
mạnh cô gái nhỏ, hơi thở lạnh phả nhẹ lên làn tóc dày. Đôi mắt nheo lại rất
đáng sợ, màu xám tro lan tỏa tựa lớp sương mù đang chiếm cứ. Gió Quỷ túm áo cô
gái nhỏ, lôi xềnh xệch ra khỏi nhà và... đẩy mạnh xuống hồ nước.