Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 35 - 36 - 37
Chương 35: Kẻ Chạy Trốn
Thầy hay thật! Hận
là xuất phát từ đau, muốn hóa giải nỗi đau thì phải lấy niềm vui tấp vào. Niềm
vui ấy có từ những lần trả đũa được thứ gây ra nỗi đau. Một vòng luẩn quẩn mà
thầy rơi ra ngoài rồi à?
*
- Cậu về lớp đi!
Tớ không sao, thật mà.
- Nói dối. Trán
cậu đầy máu kìa, còn bảo không sao!
Đông Vy mệt lả
người nên chẳng thèm tranh cãi với bạn lắm điều nữa, để kệ cậu ta lẽo đẽo theo
sau hộ tống cô.
Tội nghiệp! Cậu ta
cứ tự trách mình mãi...
- Đông Vy ơi. Tớ
thề là tớ chỉ muốn đùa vui thôi. Còn cậu cũng dễ thương lắm!
Cô gái nhỏ vô thức
sờ tay lên mặt mình, vui vẻ hỏi.
- Thật thế à?
- Ừa! - Cậu bạn
lém lỉnh đáp. - Lem nhem như con mèo hen nhà tớ ý! Ha ha ha.
Tràng cười vô
duyên kia chỉ ngừng khi cô gái nhỏ buông tiếng thở dài. Cậu bạn thò đầu lên
trước:
- He he. Đùa tí
mà, giận à?
- Chả thèm! Đừng
nói nhiều thế, để tớ yên.
Đông Vy xin được
yên tĩnh, thùy não cô đang căng ra như muốn đứt phựt vì “lệnh triệu tập” từ
thầy giám thị - một khuôn mặt nghiêm nghị cố hữu và một bài phê bình gay gắt...
Cô gái nhỏ bỗng
thấy lo lắng. Chẳng biết từ lúc nào, cô đã xem thầy như người thân và ăn sâu
vào tiềm thức cô là những lời dạy dỗ, nạt nộ nhưng thật lòng của thầy.
Ánh mắt kỳ lạ thầy
nhìn Đông Vy lúc cô xin nghỉ vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ.
Cô sợ thầy thất
vọng về cô kinh khủng!
Đi bên cạnh, cậu
bạn cùng lớp không bịt nổi miệng mình nên gọi cô gái nhỏ:
- Mèo hen ơi!
- Ừ, sao đấy? -
Đông Vy phì cười. Buồn cười quá chứ còn gì nữa! Mỗi mình cô thôi mà có tới bao
nhiêu biệt danh, toàn là thú cưng mới vui chứ. Chỉ duy nhất Richard gọi cô khác
đôi chút. - Bé con... say xỉn.
Thấy Đông Vy cười,
cậu chàng như được cổ vũ, miệng liến thoắng:
- Có hôm tớ ở lại
học viện muộn, thấy ai đó lẻn vào lớp mình. Lúc tớ chạy về lớp thì gặp Tuấn
Dương, anh ta không nói gì với tớ nhưng tớ thấy trên bàn cậu lại xuất hiện hộp
quà. Lãng mạn quá!
Đông Vy chẳng tin,
hứ một tiếng. Quà nào? Cô làm gì được tên biến thái đó quan tâm như thế. Hắn
chỉ giỏi đùa cợt thôi!
Cậu bạn trố mắt
nhìn, thái độ bất cần của Đông Vy với điều mà cậu vừa chia sẻ chứng tỏ là cô
gái nhỏ không biết tới món quà kia...
- Mèo hen...
- Cậu về lớp! -
Đông Vy trừng mắt, dọa. - Cậu còn theo tớ nữa là tớ thú thật với giáo viên về
chuyện tớ ngã!
- Nhưng mà...
- Đi về nhanh!
Cậu bạn thở thườn
thượt, ấm ức bước đi đầy bất mãn.
Cậu đâu lừa gạt
đâu, cậu còn nhớ rõ hôm ấy trời mưa phùn...
Sự yên ắng của văn
phòng giám thị lúc này ẩn chứa một cơn thịnh nộ to lớn, cứ như có bão đang ào
ạt đánh chiếm.
Quản gia Lâm ghé
thăm học viện đột xuất, câu nói đầu tiên lúc ông ta gặp thầy giám thị là...
- Đông Vy chính là con của ông ta! Muốn giấu tôi
à, không được đâu!
- Hữu Phong biết. Thù hận là của cậu ấy, ông không
nhất thiết phải coi đó là của mình!
Thầy giám thị đè cứng rắn vào giọng nói, thầy muốn
một lần tỏ rõ quan điểm của mình thay vì cứ răm rắp nghe lời quản gia Lâm như
một con rối!
Thầy từng học tại Trung anh nhưng không tốt nghiệp
vì bỏ dở giữa chừng. Năm ấy thầy học 12, mối tình đầu của thầy đột nhiên biến
mất.
Dù là đau và đắng khi biết mối tình đầu chỉ yêu
người khác nhưng thầy vẫn gạt tất cả để đi tìm.
Mối tình đầu bỏ nhà đến một nơi xa lắc nhưng thật
hạnh phúc với người mà mối tình đầu yêu...
Đơn độc và lẻ loi. Thầy quay trở lại thành phố
này, ngày ngày cố gắng không ngừng nghỉ.
Thầy vẫn thường tự ti, tự so sánh mình với mối
tình đầu và người mối tình đầu yêu.
Thầy chỉ là một chàng trai xuất thân nghèo khó,
may mắn được vào Trung Anh, lỡ yêu thầm tiểu thư giàu có, khó sánh với người
nàng yêu - một cậu ấm tài giỏi.
Thầy muốn có mối tình đầu thì nên xứng với cô ấy
và nên ngang hàng với người cô ấy yêu.
Vậy nên, thầy đã tìm mọi cách để lọt vào dòng họ
Thụy Sỹ, hòng chứng tỏ và tạo cho mình một chỗ đứng.
Thầy vẫn mong được bên mối tình đầu...
Sự mệt nhọc của thầy đổi lại là chức vụ tài xế cho
phu nhân của người đứng đầu dòng họ, một công việc khá nhàn hạ nhưng tiền lương
cao ngất.
Thầy thấy vẫn chưa đủ, thầy còn luôn tìm hiếm cơ
hội để mình lên cao nữa!
Lần thầy gặp lại mối tình đầu thì người cô ấy yêu
đã chết.
Những tưởng mình có cơ hội nhưng mối tình đầu vẫn
từ chối thầy kể cả khi thầy chấp nhận làm cha của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Dù bị chối bỏ nhưng thầy vẫn còn hy vọng, tình yêu
của thầy vẫn rất lớn... có điều, nó mãi mãi đến từ phía thầy còn mối tình đầu
không bao giờ đáp lại...
Cái chết của mối tình đầu biến thầy thành điên dại
và chôn vùi bản thân trong những mưu tính tàn độc để hạ gục người bố của Hữu
Phong - kẻ hại chết mối tình đầu.
- Hữu Phong hận hết thảy những ai đã khiến mẹ cậu
ấy buồn. Cậu ấy tôn thờ mẹ! Điều ông và tôi muốn, cậu ấy chắc chắn làm được, kể
cả lúc này cũng có thể! Cậu ấy thừa sức để lật đổ bố mình rồi! - Thầy giám thị
cho thật nhiều đường vào cốc cà phê đã nguội lạnh, giọng nhẹ tênh. - Tôi cứ
tưởng mình sẽ vui khi thù hận được trả nhưng mà chẳng có gì thay đổi! Niềm đau
thì vẫn là niềm đau, nào nguôi ngoai được.
- Thầy hay thật! Hận là xuất phát từ đau, muốn hóa
giải nỗi đau thì phải lấy niềm vui tấp vào. Niềm vui ấy có từ những lần trả đũa
được thứ gây ra nỗi đau. Một vòng luẩn quẩn mà thầy rơi ra ngoài rồi à?
Quản gia Lâm chăm chú quan sát nét mặt của người
đối diện để đọc suy nghĩ trong họ. Người thầy này đã chán ngấy việc đẩy quá khứ
đè lên hiện tại, muốn yên ổn và hoài niệm cho mối tình vẫn là từ một phía...
Nhưng đã đặt chân vào con đường mất còn này thì
khó mà rút! Đó phải là sự đánh đổi hay liều mình... Như lúc Hữu Phong điều
khiển chiếc xe không phanh, anh phải lao cùng nó...
- Không có tôi, ông và Hữu Phong cũng chẳng mất
gì! Từ lâu, tôi cũng không tham gia vào kế hoạch của hai người. Tôi muốn yên ổn
làm giáo viên và giữ trọn những bí mật. Còn về Đông Vy...
- Thầy muốn bảo vệ đứa bé này? Thầy đã xem nó là
con thầy rồi à? Thầy điên rồi! - Quản gia Lâm nổi giận không vô cớ, nhưng cái
cớ đó chỉ mỗi ông biết.
Cố tình nuôi nấng một sinh linh xa lạ để rồi vô
tình gắn kết với sinh linh ấy như điều thiêng liêng có yêu có chiều nhưng nhiều
mâu thuẫn.
Vì sinh linh ấy là kết tinh của người ông yêu và
một người khác, không phải ông...
- Thầy làm gì tùy thích nhưng đừng có trái lời
tôi! Thôi quan tâm tới Đông Vy đi, cuộc đời nó do Hữu Phong định đoạt!
- Vì lẽ gì? - Thầy giám thị nói như rên rỉ, mong
chút nhân từ nào đó.
- Vì nó là con của kẻ đã phản bội lại mẹ Hữu
Phong! - Khoé mắt người quản gia hiện lên tia buồn man mác. - Mối tình đầu của
thầy cũng chỉ ôm tình đơn phương! Bố của đứa là kẻ khốn kiếp!
Chương
36: Em Ngủ Say!
Nhận lời hay không?
Đồng ý hay không?
Từ chối hay không?
...
Những suy nghĩ cùng lúc xung đột nhau, tạo nên
mảng hỗn độn cho trí óc của cô gái nhỏ.
Đông Vy vò đầu vò tóc, cô đang đứng trước một sự
hiếm có hay có thể nói là ngã rẽ mà chỉ cần bước vào, cuộc đời cô sẽ thay đổi
hoàn toàn!
Ngạc nhiên thật... người đàn ông giữ vẻ điềm tĩnh
lúc cô chặn xe hôm ấy lại là quản gia của họ Đinh, ông muốn nhận Đông Vy làm
con nuôi.
Chỉ cần cái gật đầu, cô sẽ trút bỏ được tất cả khó
khăn về tiền bạc và môi trường sống.
Nhưng... cũng chính cái gật đầu ấy sẽ đẩy cô rời
xa nguồn gốc của mình.
Cô buộc phải mang họ Lâm...
Sự lựa chọn là sự đánh đổi! Được và mất là hai thứ
luôn song hành cùng nhau.
Đông Vy nhắm mắt lại, thở đều đặn để khối óc không
nổ tung vì nghĩ ngợi quá nhiều về cuộc trò chuyện ở văn phòng giám thị. Cô
quyết định rồi, sẽ từ chối quản gia Lâm.
Ngủ cũng là một cách để xả stress, cô gái nhỏ
chẳng thèm thay quần áo, cứ thế chui vào chăn cùng bộ đồng phục nhăn nheo, đôi
chân chỉ mang mỗi tất buông thõng giữa không trung.
Sắc trời chuyển dần từ màu đỏ tím của hoàng hôn
sang màu xám xịt của buổi tối. Bóng đêm dần tràn về, phủ kín mọi cảnh vật và
bao trùm hết thảy trong màu đen đặc, cánh cửa gỗ bỗng nhiên được đẩy nhẹ ra như
có cơn gió nào đó bất chợt thổi.
Bóng người cao vọt bước tới cạnh chiếc giường xếp,
nhìn thật lâu vào người con gái đang ngủ say như mèo con lười nhác.
Anh cởi găng tay đen, từ từ đưa ngón trỏ chạm vào
chóp mũi của mèo con... một cái thật khẽ.
- Grừ, tránh ra đi đồ biến thái!
Richard sững sờ vì lời gắt gỏng kia, gọi anh là
biến thái thì chỉ có mỗi cô nàng láo lếu này!
Bực mình, Richard búng mạnh chiếc mũi xinh xắn cho
bõ tức rồi bật cười khi cô gái nhỏ mở to đôi mắt ngái ngủ để nhìn anh.
- Chào heo con, em
ngủ ngon thế nhỉ?
- Ờ, em mệt.
Đông Vy thờ ơ đáp,
hàng mi díu lại khiến mắt cô ti hí trông rất buồn cười. Che miệng ngáp và uể
oải hỏi:
- Anh gặp em giữa
đêm hôm để làm gì thế? Hay là nhớ em?
Lời cô gái nhỏ vừa
thốt ra thoáng chốc đều cuốn cả hai vào im lặng.
Đông Vy hoang mang
với chính mình. Richard là một người xa lạ mà đáng lẽ cô nên đề phòng chứ không phải mặc
kệ sự ra vào rất tự do của anh ta và hồn nhiên bật ra câu hỏi tùy tiện như thế
kia.
Richard túm áo cô
gái nhỏ lôi dậy để giường có chỗ trống, anh ngồi xuống gần cô, nói bình thản:
- Nhớ em? Hẳn là vậy!
Những thanh âm trầm lạnh tan nhanh vào không gian,
làm ngưng đọng hơi thở của cô gái nhỏ. Bất chợt, Đông Vy tựa đầu vào bờ vai
rộng, buông nhẹ nhàng từng chữ:
- Vừa nãy, em tưởng Richard là một người. Giá như
ai đó cũng như anh, nói nhớ em dù là đùa giỡn nhỉ?
- Là Đinh Hữu Phong à?
Richard chặn trước câu thắc mắc còn chưa kịp thành
lời của cô gái nhỏ bằng giọng cười nhàn nhạt.
- Lần em say, gọi cái tên ấy suốt đêm!
- Ra là thế. Mà thôi quên đi, em hơi rảnh rỗi nên mới yêu mới nhớ. Em đang tập quên tập
quen và tập...
- Tập sống như người bình thường đi! - Richard
xích vai khỏi đầu cô gái nhỏ, vẻ buồn bực. - Tôi cho em rất nhiều thứ, sao
không dùng tới hả? Đi chân đất đau lắm đấy, đồ ngốc!
***
Ngày chủ nhật, nắng trong veo xiên qua những kẽ
lá, lả lướt cùng gió và bụi.
Một chiếc ô tô sang trọng tấp vào lề đường, một cô
gái trẻ bịt khẩu trang kín mặt bước lên xe sau khi nhìn ngó chung quanh qua đôi
kính râm.
Người ngồi sau volant chẳng thèm liếc mắt, cất
giọng điệu khó chịu:
- Gặp tôi có chuyện gì thì nói mau đi!
- Rồi sẽ nói, không phải vội! - Tuệ Anh nhìn chiếc
chân băng bó thê thảm của chàng trai trẻ, bỗng cười mỉa. - Ở đây chỉ có tôi và
anh, anh không cần giả vờ.
Tôi đâu phải con ngốc đó mà dốc lòng thương cho
anh đâu!
- Câm miệng đi. - Minh Quý lớn tiếng quát lên một
cách thô bạo - Chân tôi là gãy thật.
Tuệ Anh kinh ngạc, từ hôm Minh Quý xuất hiện với
đôi chân khập khiễng thì cô luôn đinh ninh đó là chi trò anh ta bày ra để gần
gũi Đông Vy hơn.
Anh ta muốn lợi dụng cô nữ sinh ngốc nghếch ấy để
chọc tức hoặc đánh bại Hữu Phong vì Đông Vy là người duy nhất đã phá bỏ mọi quy
tắc của Gió Quỷ...
Đã từng thấy tại sân thư viện, Hữu Phong nổi giận
với đám nam sinh vì họ trêu chọc Đông Vy. Đã từng thấy trên bậc tam cấp, hai
người không dứt mắt khỏi nhau như đôi tình nhân thực thụ. Đã từng thấy...
Tuệ Anh thấy, nghĩa là Minh Quý cũng thấy bởi
chính cô là tai mắt ngầm của hắn
tại học viện...
- Anh bị gì? Ngã cầu thang à?
- Câm đi! Cô không có quyền đặt câu hỏi cho tôi.
Minh Quý vừa lảng tránh vừa chấm dứt nhanh đề tài
này, anh không thể thừa nhận nguyên nhân - Đinh Hữu Phong!
Từ bé đến giờ, hôm đó là lần đầu tiên anh muốn
đánh cậu ta nhưng cuối cùng là nạn nhân của người tàn bạo, mặc dù Hữu Phong
chẳng bao giờ ra tay với anh.
Có lẽ, cơn tức giận của cả hai đã lên tới đỉnh
điểm...
Hữu Phong luôn
thế, coi thường anh. Đối với cậu ta, anh cũng chỉ vô dụng và ngu đần như bao kẻ
khác. Cậu ta cứ thản nhiên biến mọi thứ thành đồ sở hữu và nô lê của cậu ta.
Anh ghét cậu ta, căm thù cách cậu ta khiến hai mẹ con anh phải rời Thụy Sỹ và
sống giữa đống tiền của người “có
trách nhiệm”.
Ông ta chỉ xem Hữu Phong là con trai, mặc dù mẹ
anh mới là vợ cả!
Thật nhục nhã...
Cánh môi anh đào mím chặt để kìm nén nỗi đau thắt
tim, Minh Quý đấm mạnh vào volant, gào to:
- Bảo cô câm mồm thì câm luôn thế à? Không có gì
nói thì biến khỏi xe tôi!
- Tôi muốn tiền! - Tuệ Anh đáp rõ ràng.
Minh Quý chẳng thèm hỏi, vứt ngay ví tiền vào
người cô nàng mập như bố thí. Những thông tin cô ta đưa cho anh chưa bao giờ là
miễn phí!
Tuệ Anh liếm ngón tay, đếm tiền thoăn thoắt rồi
mỉm cười:
- Nhiều thế?
Minh Quý khoát tay thay cho lời xua đuổi cô ta
xuống xe, anh khá mệt mỏi vì chân đau và những bộn bề suy tính.
Trước khi mở cửa xe, Tuệ Anh đột nhiên chiếu thẳng
tia nhìn sắc nhọn vào đôi mắt đẹp
của thiên sứ, đanh giọng:
- Anh làm sao thì làm nhưng đừng để tôi biết là
anh hại Hữu Phong thêm lần nữa!
- Ý cô là sao?
- Ngoài anh ra thì còn ai có thể đứng sau vụ xe
điên?
***
Thoáng thấy Hạ An đứng lấp sau cây cổ thụ, Thanh Ngân
liền quàng tay Tuấn Dương, nhón chân hôn má anh thật tự nhiên.
Lúc môi cô dời khỏi má anh, bóng người mảnh dẻ của
ai đó không còn thấp thoáng sau gốc cây to lớn...
- Em đùa gì lạ thế?
Tuấn Dương chùi chùi má, tuy không thích bị Thanh
Ngân hôn nhưng chẳng nỡ gắt gỏng đứa em bé bỏng mà anh cưng nựng vô cùng!
Bố mẹ bận bịu kiếm tiền, nhà chỉ còn mỗi hai anh
em cứ lủi thủi chơi với nhau. Có người lạ xen vào thì ghét, vì anh trai không
muốn ai giành mất em gái và ngược lại cũng vậy.
Chương
37: Chọc Giận Gió Quỉ
... chợt nảy ra ý định trêu chọc
Gió Quỷ... Anh không còn e sợ sự tàn ác của quỷ dữ như trước kia nữa rồ
Em đùa gì lạ thế?
Tuấn Dương chùi chùi má, tuy
không thích bị Thanh Ngân hôn nhưng chẳng nỡ gắt gỏng đứa em bé bỏng mà anh
cưng nựng vô cùng! Bố mẹ bận bịu kiếm tiền, nhà chỉ còn mỗi hai anh em cứ lủi
thủi chơi với nhau. Có người lạ xen vào thì ghét, vì anh trai không muốn ai
giành mất em gái và ngược lại cũng vậy. Năm
anh lớp 7 là bắt đầu hình thành bad boy chuyên tán gái, Thanh Ngân không thích
những cô nàng quanh anh nên thường tỏ thái độ và nghỉ chơi với anh.
Rồi khi biết anh trai mình có
thêm biệt tài “đuổi gái”, Thanh Ngân đã không còn khó chịu với việc yêu đương
nhắng nhít của anh. Cô em gái còn vờ làm người tình khiến khối nàng phải ghen tị.
Thanh Ngân muốn giữ kín trò đùa này như một bí mật nho nhỏ của hai anh em. Tuấn
Dương lại càng không để lộ vì anh phải thay bố mẹ canh giữ viên ngọc hiếm luôn
được khối người theo đuổi.
Trò chơi sẽ kết thúc khi anh trai
hoặc em gái có được tình yêu thật sự...
Nhưng muộn rồi!
Tuấn Dương đắng lòng, anh bây giờ
đã không thể tự quyết định cuộc đời mình nữa. Nói cho cùng, lòng tham của con
người là đáng sợ nhất! Vì những ham muốn bản thân, con người có thể đánh đổi
bất cứ thứ gì, cho dù là hy sinh cuộc sống của một người khác...
- Em biết anh buồn nhiều! Hay là
để em thuyết phục bố mẹ, hủy đám cưới quái quỷ kia?
- Nếu anh không cưới cô tiểu thư
kia, nhà mình sẽ mất số vốn đầu tư rất lớn. Em không thuyết phục được tính tham
lam của bố mẹ đâu!
Tuấn Dương đút tay vào túi, bước
nhanh về trước để tránh né ánh mắt thương xót của cô em gái. Đời anh xem như
vứt, tuổi trẻ sống động và bồng bột tới đây là chấm dứt. Anh giờ như món hàng
trao đổi, chờ ngày chuyển giao...
Biết anh trai đang đau vì cuộc
hôn nhân xếp đặt của gia đình nên Thanh Ngân không đả động gì thêm, đôi cao gót
lẳng lặng nối theo sau đệm những bước êm nhẹ.
Đoạn rẽ giữa hai dãy nhà tầng lớp
11 và 12, có một đám học sinh nhốn nháo quanh bảng thông báo kết quả kỳ thi
tuyển chọn mới vừa diễn ra vào đầu tuần.
Tuấn Dương không quan tâm, thẳng
bước tới lớp với bộ dạng bất cần trước khi nhắn nhủ cô em gái xem giúp điểm của
Hạ An.
Anh sẽ thầm lặng theo dõi người
con gái anh yêu nhất và cũng là người anh nợ nhiều nhất. Tim anh sẽ mãi hướng
về cô như kẻ si tình mù quáng ngày nào...
Vào tới lớp, Tuấn Dương bắt gặp
cảnh tượng khá lạ mắt pha lẫn chút quyến rũ...
Đinh Hữu Phong nằm ngủ trên bàn
giáo viên, chân gác thẳng lên bảng lớp học. Áo khoác mỏng của đồng phục nam
sinh được cậu ta kê đầu.
Máy mp3 được nắm hờ trong tay rất
hời hợt nhưng tạo cảm giác rờn rợn như thể thiết bị hiện đại kia sẽ tan thành
mảnh vụn trong bàn tay quỷ.
Quanh lớp học không có lấy một
bóng người, sở dĩ vì chẳng ai dại mà lởn vởn quanh nhân vật ác độc này!
Tuấn Dương chợt nảy ra ý định
trêu chọc Gió Quỷ... Anh không còn e sợ sự tàn ác của quỷ dữ như trước kia nữa
rồi. Cùng lắm thì chết thôi, đời anh khỏi phải gắn kết với người anh không hề
yêu thương.
Nhẹ bước tới gần Gió Quỷ, Tuấn
Dương đột ngột rút mạnh tai phones của cậu ta và hét to:
- Dậy đi Quỷ lười!
Đông Vy có giày mới. Một đôi thể
thao nền trắng sọc đen rất chất. Cô gái nhỏ luôn thở dài khi nhìn xuống chân
mình vì tiếc ngơ tiếc ngẩn số tiền không nhỏ phải bỏ ra. Cô nào ngờ tính kẹt
xỉn của mình lại thua mối tương tư mà cô dành cho người nào đó...
Vì anh thường đi kiểu giày này
nên cô cũng muốn sở hữu nó, để thử cảm nhận chút gì đó mang hơi hướm của anh.
Lạ nhỉ? Dường như khi mình thích
một người nào đó thì sẽ yêu luôn cả những gì người ấy thích.
Đông Vy vừa chăm chú đếm ô gạch
vừa cắm đầu đi tới văn phòng giám thị. Cô sẽ nhờ thầy nhắn với quản gia Lâm đáp
án cho lời đề nghị ngày hôm ấy và tiện thể xem kết quả của cuộc thi tuyển chọn.
Cô không muốn tới bảng thông báo
vì chán cảnh nhốn nháo và ồn ào.
Thầy giám thị không có ở trong
nên Đông Vy đành phải về lớp, lúc đi ngang qua đám học sinh ầm ỹ, cô gái nhỏ
chợt nghe loáng thoáng những câu trò chuyện lạ kỳ.
- Đề thi tuy khó nhưng các buổi
ôn tập, giáo viên đều giảng giải kỹ rồi mà. Sao điểm thấp lè tè vậy nhỉ?
- Hiệu trưởng ra đề khó quá đáng!
Tớ ôn thi vất vả cũng không kiếm nổi điểm trung bình.
- Bọn mình vậy là ổn, không bị hạ
lớp vì trước giờ học lực bọn mình cũng chả hơn ai. Chỉ khổ cho những người xuất
sắc!
Vụt qua đầu một dự cảm không hay,
Đông Vy liền chen người lên trước, tim cô gái nhỏ hơi run, mắt dò tìm tên mình
trên bảng điểm.
Phù, cô đã an toàn với số điểm
vượt mốc trung bình.
Nhưng thật đáng kinh ngạc khi Tuệ
Anh - người bạn mập lại bị hạ một lớp! Nỗi hoang mang này không chỉ choán kín
cô gái nhỏ mà còn cả những bạn học chung quanh.
Một thiếu sót nữa đem tới những
thắc mắc không ngừng cho tất cả... nửa bảng điểm dành cho khối 12, tờ giấy kết
quả của lớp học đỉnh nhất của Trung Anh đã bị ai đó xé mất.
***
Tuệ Anh vắng mặt tại học viện
suốt ngày hôm nay. Liệu cô bạn đã biết tin buồn kia chưa, hay vì biết rồi nên
mới không chịu tới lớp?
Đông Vy sốt ruột đến mức đi tìm
Hạ An, vì chỉ có chị là gần gũi với người bạn mập nhất.
Chưa bao giờ cô gái nhỏ bén mạng
tới dãy nhà tầng lớp 12 nên có chút lạ lẫm và hơn hết là sợ.
Đi thẳng lên tầng hai, cô gái nhỏ
ngước mắt nhìn những tấm biển nhỏ gắn trước cửa mỗi lớp học. Bất giác, cô chặc
lưỡi vì sự đãng trí của chính mình. Cô cứ tưởng mình biết nhiều thứ lắm nhưng hóa
ra lại mù tịt về thứ đơn giản nhất như lớp học Hạ An.
Cô gái nhỏ đành phải biến mình
thành vô duyên, hết ngó đầu vào lớp này lại nghiêng mắt nhìn vào lớp kia để tìm
cô nữ sinh tay đeo vòng vải.
Mới đầu còn chưa có ai để ý tới
cô nhóc nhưng rồi dần dần, học sinh khối lớp trên đồng loạt ghim vào cô bé em
ánh mắt bất thường. Có kẻ còn ác độc hắng giọng:
- Ê, anh hẹn em tối nay cơ mà!
Sao tới tìm anh giờ này vậy cưng?
Một tràng ồ lớn và những câu cợt
nhả cùng hùa theo lời đùa giỡn của cậu nam sinh vừa nãy khiến Đông Vy gần như
chết điếng.
Cô gái nhỏ cố bỏ ngoài tai những
lời lẽ không hay, đi dọc hành lang và qua từng lớp học với bước chân nặng nề.
Một lúc nào đó, suy nghĩ của cô
gái nhỏ đeo đuổi về những ngày thơ bé, ông ngoại thường dạy cô hãy đừng quan
tâm tới đám đông. Vì đó là sự tụ tập của những kẻ thiếu chính kiến và nghèo
chất tôi! Họ vô tư theo phe của bất cứ kẻ nào như sói sống theo bầy đàn, sẵn
sàng cắn xé bất cứ kẻ nào.
Xốc lại chút tự tin, cô gái nhỏ
bước nhanh, nhanh hơn nữa và vô ý đâm sầm phải một người.
Có lẽ chỉ cần lời xin lỗi chân
thành là xong nếu ai đó không phải... Đinh Hữu Phong.
Chẳng để cô gái nhỏ kịp phản ứng,
anh đã xách người cô lên, dễ dàng như một túi hàng nhẹ cân.
- Oái, anh định làm gì?
Đông Vy trợn tròn mắt khi Gió Quỷ
nhảy lên lan can và kéo theo cô. Người cô nghiêng ngả vì mất thăng bằng nên dựa
hẳn vào Hữu Phong, còn anh giữ cô gái nhỏ bằng cách túm chặt cổ áo nhăn nheo.
Học viện Trung Anh bỗng chốc dậy
lên những náo loạn trong im lặng, học sinh đều gắng kiềm chế tâm trạng bấn loạn
để không hú hét vì Gió Quỷ rất ghét tiếng ồn.
Đứng trên cao, bóng dáng ngang
tàn của Hữu Phong trấn áp hết thảy mọi thứ. Kể cả những nét mặt hiếu kỳ, tò mò
cũng dần co rúm vì sợ hãi dưới ánh mắt tàn nhẫn của anh.
Vài vệt gió thoảng qua, vờn nhẹ
chiếc áo khoác đồng phục được anh thắt ngang hông và thổi tung mái tóc dày của
cô gái nhỏ đang có nhịp tim hỗn loạn.
Ngự trị trong đôi mắt là ánh xám
tro lạnh và ác như rút dần linh hồn của những kẻ dưới kia. Trên lan can tầng
cao nhất học viện, giữa ánh nắng vàng rực và lòng tôn kính của học sinh Trung
Anh, Gió Quỷ vứt vào không gian chất giọng trầm thấp:
- Luật cấm thứ ba! Không động
chạm tới Đông Vy, okay?
Gió bỗng quật mạnh, hất tung váy
của cô gái nhỏ và chính khoảnh khắc ấy, Hữu Phong đem cô gái nhỏ ôm vào lòng...
Chiếc ôm giữa chiều lộng gió,
không kéo dài quá năm cú nhích của kim giây đồng hồ nhưng được chứng kiến bởi
hàng nghìn con mắt tinh anh.