Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 31 - 32 - 33 - 34

Chương 31: Xe Điên.

Anh không tìm,
không để ý đến cô nhưng cô vẫn sẽ trốn khỏi những nơi có anh để đôi mắt xám
thôi mê hoặc thần trí cô.

Với cô, để quên
một người thì trước hết phải quên đi tình cảm mà mình dành cho người ấy.

*

- Tớ đã sai gì
sao?

Đông Vy sững sờ,
bàn tay chìa ra còn khựng lại trong không trung. Cô thấy đau, thấy mình bị xúc
phạm ghê gớm. Cô nhìn sâu vào mắt hí của bạn mập, mong một lời giải thích. Chưa
bao giờ, cô thấy người bạn này lại xa lạ đến thế...

- Tớ xin lỗi, xin
lỗi cậu nhé chuột nhắt!

Tuệ Anh luống
cuống đứng dậy, xoa nhẹ bờ má đỏ rát của cô gái nhỏ và khóc thút thít.

- Xin lỗi cậu, tớ
không cố ý!

Đông Vy đẩy cô bạn
ra vì đau, cảm giác tiêu cực đã biến thành lúng túng với sự sướt mướt của cô
bạn.

- Hic. Đánh tớ mà
cậu lại khóc là sao?

- Xin lỗi cậu. Tớ
căng thẳng quá. Tớ muốn giảm cân thật nhanh, tớ muốn lấy danh hiệu hoa khôi từ
Thanh Ngân!

Cô gái nhỏ lau
nước mắt cho bạn mập, thoáng giật mình vì đôi đồng tử đen láy. Cô có một linh
cảm rất lạ... hình như Tuệ Anh là người đáng sợ.

- Tớ không sao
đâu! Thế có chạy tiếp không?

Tuệ Anh lắc đầu
lia lịa, cô muốn về nhà để bình tâm lại. Lúc cô nhảy lên xe bus còn nhắc Đông
Vy phải ngủ sớm.

Chẳng hiểu sao, cô
gái nhỏ lại thấy lời dặn dò của bạn không còn thành thật nữa. Cái bạt tai ấy
không chỉ hằn lại mỗi năm ngón tay, mà còn cảnh báo cô gái nhỏ rằng... ai rồi
cũng có thể làm cô bị thương!

Với tâm trạng nặng
nề, Đông Vy cứ đứng mãi trên vỉa hè, dáng nhỏ bé ẩn lấp trong đêm.

Muốn đi nhưng
ngoài nhà ven hồ ra thì đôi chân cô không bước được tới đâu nữa.

Cô nhớ căn nhà
xưa, có ông ngoại hay ôm cô vào lòng, khen cô xinh đẹp như một nàng công chúa.
Có bà ngoại thường chăm chuốt mái tóc dày của cô, cột túm chúng lại thành hai
nhúm tóc lí lắc. Có mẹ, tuy ít nói nhưng cho cô một tình yêu vô hạn.

Ngày cô thế chấp
căn nhà là ngày cô có khoảng trống mãi không bù lấp được, cô như mất đi một
mảnh trời riêng...

Cô gái nhỏ theo
chuyến bus đêm đi sâu vào thành phố. Cô sẽ thăm lại ngôi nhà cũ.

Đông Vy rẽ vào một
khu phố sâu hun hút nhưng quen thuộc, cô bắt đầu đếm.

Nào, căn nhà thứ
năm tính từ cột điện sang.

Đông Vy lao nhanh
tới bấm chuông, rất nhanh như thể đó vẫn còn là nhà cô. Niềm xúc động và vui
tới nghẹt thở làm cô gái nhỏ hét giữa khuya. Căn nhà vẫn thế, không có gì thay
đổi!

Một người phụ nữ
đứng trước mặt cô, qua cánh cổng sắt, cô thấy tóc bà ta đã muốn dựng ngược.

- Điên à? Nửa đêm
nửa hôm còn đứng đó làm gì?

- Cháu là chủ căn nhà này!

Người phụ nữ trợn tròn mắt, há miệng quát:

- Bị điên à!

Đông Vy cười hì hì, giải thích kỹ hơn.

- Nhà cháu thật mà! Bác thuê lại của bác Tân phải
không ạ? Bác ấy giữ hộ cháu thôi.

Câu trả lời của người phụ nữ như ném cô gái nhỏ
vào hang động sâu thẳm, đau đớn.

- À, ông Tân bán nhà này cho bên đây! Ông ta cũng
chuyển đi luôn rồi!

Sợ trí nhớ bị sai trật, cô gái nhỏ lục tung hết ba
lô, sách vở, quần áo...

Thật kỳ lạ! Tờ giấy mà cô ghi sẵn địa chỉ nhà cũ
đã biến mất.

***

Sáng tinh mơ. Có cô gái nhỏ đứng run dưới tán cây
cổ thụ. Giữa cái lành lạnh của ban mai, cô lặng im nhìn cánh cổng bọc vàng kim
hào nhoáng.

Cô chờ thầy giám thị để xin nghỉ làm. Cô không
muốn nhận tiền quá nhiều so với công sức mình bỏ ra. Cô sẽ tự kiếm việc riêng
và góp tiền trả Minh Quý.

Dù sao, người chủ hiện tại của ngôi nhà đó không
có ý định bán lại và Minh Quý cũng chưa nhớ ra cô nên tiền có thể kiếm dần.

Lý do quan trọng nhất cho quyết định rời văn phòng
giám thị lần này của cô chính là Hữu Phong. Anh không tìm, không để ý đến cô
nhưng cô vẫn sẽ trốn khỏi những nơi có anh để đôi mắt xám thôi mê hoặc thần trí
cô.

Với cô, để quên một người thì trước hết phải quên
đi tình cảm mà mình dành cho người ấy.

Cô gái nhỏ buồn miệng, cất lên vài câu hát tươi
vui, giọng cô nhẹ tênh, tan vào bao la gió.

Học sinh lần lượt bước vào học viện, một vài người
vui vẻ chào cô, một vài người mặt lạnh bước qua cô, một vài người nửa cười nửa
khinh khỉnh...

Cô gái nhỏ vẫn hát nhưng giọng mất đi âm sắc vui
tươi.

Sau lần ở căng tin và lần đến phòng y tế, cô đã
bớt mờ nhạt hơn. Phải rồi, cô được người nổi bật như Minh Quý bao bọc thế cơ
mà.

Họ cứ ghen tị, cứ hằn học với cô nhưng họ ngớ ngẩn
lắm. Họ đang tự hạ thấp mình mà cứ cho đó là coi thường cô.

Cô không đủ dũng cảm để tuyên bố rằng, dù tất cả
quay lưng với cô thì cô vẫn sống tốt nhưng cô có đủ tự tin để nói rằng, cô thà
nhìn bóng lưng còn hơn nhìn gương mặt đẹp đẽ nhưng nội tâm xấu xí của họ!

Hạ An thấy cô, chị định nói câu gì đó nhưng rồi
như không quen biết, chị đi thẳng.

Cô gái nhỏ không hát nữa, giọng cô nghẹn ứ nơi cổ
họng. Cô đã mong chị xin lỗi một tiếng.

Đông Vy chờ thêm vài ba phút, đối diện thêm vài
cái nguýt lườm thì xe của thầy giám thị xuất hiện.

Chiếc xe lao rất nhanh, như loài thú chạy điên
cuồng không biết kiềm chế tốc độ.

Lúc xe vọt thẳng vào sân gạch, mọi học sinh đều
phải nhìn lạ lẫm.

Xe tiến tới bãi độ nhưng không dừng lại mà tông
thẳng dãy nhà tầng của ban giám hiệu.

Trước khi mũi xe bị đâm sầm tới méo mó, một bóng
người nhảy ra...

Là Đinh Hữu Phong!

Cảnh tượng kinh khủng này diễn ra nhanh như chớp
mắt, học viện lặng đi trong sự bàng hoàng tột độ.

Hữu Phong thản nhiên như vừa rồi chỉ là việc vụn
vặt. Anh hướng về một phía, nhếch miệng kiêu hãnh.

Nơi Gió Quỷ nhìn là một chàng trai đang khập
khiễng với cây nạng...

Nam sinh đó vẫy tay với cô gái nhỏ còn khiếp sợ
dưới vòm cây, môi anh đào hé nụ cười nhè nhẹ.

Chương
32: Lớp Ngụy Trang

Đứng trước một chiếc gương cũng như đứng trước một
ánh mắt săm soi, nó sẽ chỉ thấy được ngoại hình mà không thấu được nội tâm của
ta nếu ta biết cách ngụy trang...

*

Lời xin lỗi ít khi được nói ra vì bởi lẽ, ít ai dám
thừa nhận sai lầm của mình.

Hạ An cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ thay vì
đẩy nó ra. Xin lỗi Đông Vy và được cô bé tha thứ là rất dễ nhưng cô khó có thể
đối diện với ánh mắt ấy. Trong đó, một thứ đã vỡ vụn. Hạ An đoán là niềm tin.

Cô muốn làm lành với Đông Vy nhưng lại sợ, tính
ghen tuông và ích kỷ của mình sẽ hại nàng lọ lem tội nghiệp.

Đều là vì Tuấn Dương, vì cô quá yêu anh.

Dù anh cho cô là độc địa thì cô vẫn sẵn sàng ác
với những kẻ được anh để ý tới.

Ngoài cô ra, anh đừng hòng yêu ai!

Anh không tự động quay lại bên cô thì cô cũng
không để anh bên ai!

Đêm lạnh lẽo. Hơi ẩm ướt từ bờ hồ xốc thẳng vào
người Hạ An, đông cứng cô lại như đang ướp lạnh một miếng thịt.

Chiếc mũi nhạy cảm hắt xì liền vài cái nhắc nhở Hạ
An phải nhanh chóng đưa ra một quyết định dứt khoát!

Cứ đứng mãi thế này thì cô ốm mất.

Hạ An lưỡng lự đưa tay lên nhưng chưa vội gõ cửa,
đang không biết phải làm gì tiếp theo thì một giọng nói trầm chợt cất bên tai:

- Đến đây làm gì?

***

Đứng trước một chiếc gương cũng như đứng trước một
ánh mắt săm soi, nó sẽ chỉ thấy được ngoại hình mà không thấu được nội tâm của
ta nếu ta biết cách ngụy trang...

Chiếc gương lớn phản chiếu đôi mắt đang híp lại
thật ngộ, đôi môi căng mọng thật cong và hai chiếc má lúm thật xinh. Tuệ Anh
vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của mình - một lớp ngụy trang an toàn!

Cô biết cách để mình hòa trộn vào đám cậu ấm cô
chiêu luôn đốt cháy mình trong ồn ào, cuồng nhiệt.

Dù cô luôn đứng ngoài lề những cuộc vui ngoài hành
lang lớp học nhưng chẳng ai thèm nghi ngờ điều gì vì cô đóng giả nàng mơ mộng,
mê mẩn phim thần tượng.

Cô ít khi tham gia vào những câu chuyện phiếm vì
chẳng thể nào nuốt trôi những suy nghĩ ngớ ngẩn của lũ bạn trẻ con.

Tuy cùng tuổi nhưng Tuệ Anh thấy mình già dặn hơn
rất nhiều. Nội tâm của cô cũng thế, phức tạp hơn, tham vọng hơn!

Cầm tấm bằng Trung Anh với cô đã là điều hiển
nhiên, tương lai sáng lạng đã là điều bình thường của mọi học sinh ở Trung Anh.
Họ cho đó là đủ nhưng Tuệ Anh khác, cô sẽ thực hiện điều mà ai cũng chỉ dám mơ
ước. Đó là... chạm vào nhân vật nguy hiểm ấy!

Tuệ Anh thu lại nụ cười giả tạo rồi chạy nhanh vào
nhà tắm, cố nôn hết số thức ăn mà dạ dày chưa kịp tiêu hóa.

Đã đến lúc để người đó nhìn thấy vẻ đẹp thật sự
của cô!

Sau khi tống hết đống đồ ngọt ra khỏi bụng, Tuệ
Anh lại chạy điên cuồng trên máy thể dục. Mồ hôi cô tuôn nhễ nhại, chảy ròng từ
thái dương xuống chiếc áo thun ướt đậm.

Cô đã chạy rất lâu nhưng vẫn chưa chịu dừng nếu
như chuông điện thoại không reo lên inh ỏi.

Lúc Tuệ Anh áp tai vào di động, liền vọng lại từ
đầu dây bên kia chất giọng đe dọa:

- Nếu không mau đưa đủ tiền cho tôi thì cô sẽ phải
hối hận mãi mãi!

Chương 33: Cuộc Gặp Gỡ
Không Mong Muốn

Nếu gã hé miệng việc này ra thì chả sao cả, Tuệ Anh đã
giàn xếp hết rồi. Đêm ấy, chính cô và gã lưu manh diễn kịch để dụ Đông Vy...

*

Quay đầu sang nhìn người đang đứng kế mình, phản ứng
đầu tiên của Hạ An là cười mai mỉa.

- Việc tôi đến đây liên quan gì tới anh mà hỏi?

- Hừ. Cô tới đây cũng chẳng có ý đồ tốt đẹp gì đâu!

Tuấn Dương đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt nhơn nhơn
thiên về chọc tức hơn là đối thoại bình thường.

- Hắt xì!

Hạ An tức điên, nhưng những lời khó chịu cô đang định
đáp trả tên kia đã bị kìm hãm bởi mấy cái hắt xì vô duyên.

Chóp mũi phù thủy của cô đỏ dần lên, mặt tím lại vì
lạnh và bực.

- Điên rồi! Ăn mặc thế này thì có ngày nhập viện!

Tuấn Dương cởi áo, khoác lên bộ đồ mỏng manh của Hạ
An. Hành động thì tỏ ra gentlement nhưng miệng vẫn tuôn giọng gây hấn.

Thấy ấm nên Hạ An để im, bỗng thấy bối rối khi môi anh
gần như chạm lên tóc cô. Sự gần gũi lúc này gợi cho cô về những ngày hai người
còn bên nhau...

Anh vẫn thường mắng mỏ cô như đứa nhóc tì hư hỏng vì
cách ăn mặc trái thời tiết của cô. Anh vẫn thường hôn tóc cô thay cho lời xin
lỗi những khi cô giận dỗi...

Hạ An không nén nổi tâm tư nữa, cô vòng tay ôm chặt
Tuấn Dương trong sự bất ngờ của cả hai.

Hơi thở quen thuộc vương vấn quanh nhau, để lộ những
yêu thương vẫn còn cháy bỏng như hôm nào.

Tuấn Dương nghe tim anh đập mạnh và cùng nhịp với trái
tim bướng bỉnh của Hạ An. Tích tắc ấy, anh vô thức để môi mình tìm tới môi cô
gái mà anh vừa yêu vừa ghét.

Hạ An từ từ nhắm mắt như đón nhận, nhưng nụ hôn còn
chưa kịp bắt đầu thì cô đã đẩy mạnh anh ra, hắt xì thêm vài cái.

- Ốm rồi à?

- Không, tôi ổn!

Hạ An chêm vào giọng nói sự xa cách, không quên trả
luôn áo cho Tuấn Dương. Mọi cử chỉ dứt khoát của cô đều tỏ ý từ chối anh.

- Tôi về đây!

Tuấn Dương bối rối rồi dần tức nghẹn. Anh đã đặt tất
cả cảm xúc vào môi mình và khoảnh khắc vừa rồi thật kỳ diệu khi mọi ngăn cách
bấy lâu đều bị gạt bỏ...

Thấy mình như bị giỡn mặt nên anh lớn tiếng:

- Cô tới đây làm gì?

Hạ An đã rất mệt mỏi, cô chẳng muốn cùng anh đôi co
thêm nữa, đáp cộc lốc:

- Tôi chưa vào trong kia, chưa làm gì Đông Vy của anh.
Anh không cần sợ!

- Tốt nhất là cô đừng làm gì ngốc nghếch như lần
trước!

Tuấn Dương dứt lời thì gõ cửa ầm ầm, cảnh đêm vốn tĩnh
mịch đã bị anh náo động.

Hạ An chột dạ, tay cứ nắm chặt chiếc túi có đựng ít
thuốc giảm đau và hoa quả với vẻ bồn chồn.

Tuấn Dương đã thay cô quyết định nhưng cô khó mà đối
diện với Đông Vy khi mà... anh đột nhiên tới thăm cô nàng vào đêm hôm thế này.
Khi quen cô, anh rất ít khi dành thời gian buổi tối để hẹn hò vì còn bận bịu ở
những quán bar. Vậy mà lúc này, anh lại có mặt tại đây. Tình cảm của anh với cô
bé đã vượt xa những nồng nàn của ngày trước rồi.

Hạ An tội nghiệp thật! Ai cũng để cô ngoài lề cuộc
sống của họ mất rồi...

Tuấn Dương phát hiện ra ý định bỏ đi trong im lặng của
cô thì vội hét:

- Nhím bù xù ơi, mau mở cửa. Hạ An đến tìm em đây này!

Ngõ hẻm của khu phố vắng vẻ, một bóng người đổ dưới
ánh đèn đường vàng nhạt. Gã lưu manh đứng cạnh chiếc xe cũ, châm điếu thuốc lá
và rít mạnh.

Tàn thuốc như những đám bụi, rơi dưới chân gã ngày một
thêm nhiều.

Gã mất kiên nhẫn, bấm điện thoại gọi cho ai đó và gào
to:

- Để tôi chờ thêm nữa thì cô đừng trách!

Tuệ Anh vừa mới tới chỗ hẹn, cô bực tức ngắt điện
thoại và bước nhanh đến trước mặt gã.

- Ông muốn gì nào?

Dậm cho đốm thuốc tàn lụi, gã lưu manh đi thẳng vào
vấn đề chính:

- Muốn tiền!

- Tôi trả ông rồi! Chúng ta đã thỏa thuận là xem như
không biết nhau nữa. Tại sao ông còn làm phiền tôi hả?

- Tôi sắp chết rồi đây!

Gã lưu manh như con thú hoang bị dồn tới đường cùng,
rú lên man rợ. Giọng gã lạc đi, tựa hồ như cổ họng bị đập vỡ, phả ra mùi khét
rẹt.

- Cô có biết tôi bây giờ thế nào không hả? Hắn không
chịu buông tha cho tôi. Hắn đánh tôi rồi lôi tới bệnh viện. Vừa khá hơn một
chút thì hắn lại tìm tới! Tôi có chuyển chỗ ở cũng không thoát nổi hắn. Trên
người tôi giờ toàn là thương tích. Cô có thấy không hả?

Tuệ Anh thốt lên kinh khiếp khi gã lưu manh tự vạch áo
ra, những vết bầm dập chồng lên nhau, tụ máu và biến da gã thành màu thâm tím.

- Tôi sẽ vào nhà xác mất! Tôi phải trốn khỏi đây. Cô
mau cung cấp tiền cho tôi!

- Ông mất trí rồi! Hãy nhớ tôi và ông chẳng liên quan
gì đến nhau nữa cả.

Tuệ Anh chẳng hề động lòng trước tình trạng sống dở
chết dở của kẻ bị săn đuổi này, cô chỉ chỉ vào gã với vẻ coi khinh:

- Ông nghe cho kỹ đây. Tôi chẳng việc gì phải nôn tiền
cho ông cả. Ông nghĩ là tôi có đủ từng ấy tiền cho ông à? Mà có, tôi cho ông
lần này thì lấy gì đảm bảo là không có lần sau. Thoả hiệp từ đầu rồi mà ông còn
nuốt lời sao? Việc tôi giao ông đã làm, tiền công ông đòi, tôi đã trả đủ. Bây
giờ ông thế nào tôi cũng chỉ có thể thương hại thôi!

Gã lưu manh sững người vì sự trơ tráo của cô gái trẻ,
ngay lập tức, gã nắm tóc Tuệ Anh và ghì đầu cô vào thành xe. Gã lồng lộn:

- Cũng vì mày mà tao mới thành ra thế này! Mày không
giúp tao, để tao chết thì mày cũng không yên ổn đâu!

- Ông dọa tôi à?

Đầu bị va mạnh cũng chẳng làm Tuệ Anh sợ hãi, giọng
nói còn pha chút giễu cợt.

- Ông đủ gan để giết tôi không? Hay báo cảnh sát và
học viện là tôi sai khiến ông cưỡng bức con bé đó đi! Bằng chứng ông không có
nhưng mà tôi à, tôi thừa sức cho ông tù mọt gông vì tội quấy rối nữ sinh đấy!
Biết điều thì cút xa tôi ra!

Tuệ Anh dùng hết sức đẩy bàn tay bẩn thỉu ra khỏi tóc
mình, cô nàng khá đắc thắng vì gã bị nắm thóp. Nếu gã hé miệng việc này ra thì
chả sao cả, Tuệ Anh đã giàn xếp hết rồi. Đêm ấy, chính cô và gã lưu manh diễn
kịch để dụ Đông Vy...

Một cái bẫy hoàn hảo và che mắt được hết Tuấn Dương,
Hạ An. Họ đều nghĩ cô là nạn nhân thì sao tin gã được!

Hơn nữa, cô biết cách để gã không dám ho he. Gã gây ra
những vụ cướp bóc, trộm giật nào thì cô đều biết hết thảy! Gã không dám tố tội
cô!

- Mày còn trẻ mà đã thủ đoạn thế rồi à con ranh!

Gã lưu manh lớn tiếng chửi bới, mắt gã trợn ngược và
long sòng sọc như quái thú trong những bộ phim kinh dị. Gã gầm gừ với bộ dạng
điên khùng:

- Mày tưởng tao ngu à? Ha ha! Nếu tao nói với hắn thì
sao nhỉ? Tao chưa làm gì con bé đã bị hắn hành hạ ra thế này, còn mày là đứa
chủ mưu thì sẽ ra sao nhỉ? Ha ha!

Sắc mặt Tuệ Anh trắng bệch, hồ như mạch máu của cô đã
bị đông cứng bởi tiếng cười gàn dở. Gã lưu manh dí tay vào trán cô gái trẻ:

- Mày nghe đây này! Ba ngày sau phải có tiền cho tao,
nghe không con ranh! Tao theo dõi mà thấy mày phản tao hoặc chậm tiền là tao
phun sạch mọi chuyện với hắn, nhớ kỹ đi con ranh!

Chương 34: Ném Giày Vào
Gió Quỷ

Bằng một cú đá
chuẩn xác, giày sneaker nền trắng sọc đen đã hất tung chiếc giày vải của cô
nhóc con lên tận mái nhà thư viện.

*

Lếch thếch cùng
chiếc ba lô đi qua khuôn viên trường, cô gái nhỏ dừng lại một chút để hít hà
hương cỏ dại trong lành.

Vì gió mang bụi
táp vào hay vì đau buồn mà khoé mắt cô cay xè.

Suốt đêm qua, Đông
Vy cứ lởn vởn quanh ngôi nhà cũ để tưởng nhớ lại những ngày tháng đầy ắp yêu
thương. Cô gái nhỏ thẫn thờ ngồi mãi trước cửa nhà cho tới mờ sáng mới vội vã
về học viện.

Chẳng hiểu sao,
chỉ là cô ngồi dưới mái hiên và giữa bao la bóng tối nhưng vẫn thấy bình yên
hơn căn nhà nhỏ gần bờ hồ.

Có lẽ... cô thật
sự không thuộc về vườn ươm tinh tú này!

Còn hơn nửa tiếng
mới tới giờ học nên cô gái nhỏ lẻn vào thư viện, tìm vài cuốn truyện tranh nhí
nhố.

Cô muốn cười...
dường như đã rất lâu rồi, môi cô chỉ biết mím chặt.

Dạo qua dãy sách
triết lý dày cộm, cô gái nhỏ thoáng thấy một bóng người rất quen... nhưng vừa
mới chớp mắt thì đã không thấy ở đâu nữa.

Nghi ngờ vào đôi
mắt thiếu ngủ của mình nên Đông Vy lại cắm cúi chọn sách.

Khoảng mười phút
sau, cô gái nhỏ tiu nghỉu bước trên từng ô gạch, hai tay vặn vẹo lấy nhau rất
bứt rứt.

Thẻ thư viện cô
lại quên đem theo rồi!

Đông Vy tự vỗ mạnh
vào trán mình, than thở:

- Aaa, grừ, đầu
với óc, mi thật ngốc!

- Quá đần độn!

Gì? Ai vừa mắng cô
thế?

Đông Vy ngoái đầu
nhìn Hữu Phong, chẳng biết anh đứng sau cô từ lúc nào, hừ một tiếng khinh
khỉnh.

Vẻ mặt ngờ nghệch
của cô gái nhỏ khiến anh thêm bực mình, đặt ngón trỏ trên vầng trán trắng xanh,
Gió Quỷ nâng mi:

- Đầu óc chỉ chứa
bánh mì đen!

Cô gái nhỏ im thin
thít, không dám thở mạnh cho tới lúc người tàn bạo rời đi.

- Phù!

Đông Vy thở phào
một tiếng như vừa thoát nạn nhưng sắc mặt của cô tối sầm lại ngay sau đó vì
nhận ra mình vừa bị xúc phạm!

Lúc còn bé, Đông
Vy thường được ông bà ngoại khen là nhanh nhẹn, thừa hưởng trí thông minh từ ba
mẹ nên cô rất ghét cách ai đó hạ thấp cô như thế!

Lại còn ngang
nhiên bỏ đi!

Bặm môi lại, cô
gái nhỏ tháo giày dưới chân ra và ném mạnh...

Chiếc giày cũ bay
vút lên không trung, nhắm thẳng vào dáng người cao ráo mà lao đi.

Tựa hồ như nắm bắt
được điều bất thường nên Hữu Phong từ từ quay người... sống lưng quyền quý bất
động trong phút chốc.

Bốp!

Bằng một cú đá
chuẩn xác, giày sneaker nền trắng sọc đen đã hất tung chiếc giày vải của cô
nhóc con lên tận mái nhà thư viện.

Hữu Phong nhếch
miệng ngạo nghễ, búng về phía nhóc con cái nháy mắt rất đểu!

Nhóc con đờ đẫn...
lần này thì mất đi “em” giày yêu quí thật rồi...

Hạ An ốm, cơn sốt
không cao lắm nên cô vẫn tới trường như thường lệ.

Ai cũng biết là kỳ
thi sắp tới quan trọng thế nào, làm sao bỏ dở việc học trong lúc này được!

Đầu cô đau âm ỉ,
dáng chỉ yếu ớt như nhành liễu giữa buổi sáng. Bước đi có phần xiêu vẹo và chậm
chạp.

Cũng tại đêm qua
cô cùng Tuấn Dương đứng trước căn nhà bên hồ quá lâu, chờ Đông Vy chỉ là cái cớ,
thật sự thì cô quyến luyến không muốn rời anh còn anh... chắc là lo lắng cho cô
nhóc ấy nhiều nên cứ đợi thôi...

Xuống căng tin, Hạ
An chỉ uống chút nước ấm rồi về lớp, gục trên bàn chợp mắt cho qua giờ nghỉ
trưa.

Lớp học vắng vẻ
chẳng có lấy một ai ngoài cô nữ sinh đau ốm, lạnh ngắt như tờ và yên ắng như
không gian chết. Hơi thở nặng nề dần đều đặn hơn, chút ánh nắng đậu trên chóp
mũi nhỏ nhọn điểm nét yêu kiều cho cô nàng đang ngủ say.

Một ai đó xua tay
trước đôi mắt đã khép lại và lay nhẹ vai Hạ An để thử đánh thức cô nàng dậy.

Một ai đó im lặng
ngồi cạnh bên như canh gác giấc ngủ của cô nàng.

Một ai đó nghịch
nghịch chùm vòng vải quấn quanh cổ tay gầy guộc.

Một ai đó thò tay
vào ba lô đã mở sẵn khoá, lấy bức ảnh tình nhân mà cô nàng vẫn kẹp giữa cuốn từ
điển dày cộm.

Một giọng nói cất
lên xa xôi:

- Em này, anh thật
muốn quay về bên em!

Thời gian lặng lẽ
trôi đi. Giờ nghỉ trưa dần bị rút ngắn. Tiếng chân người đi trên cầu thang bộ
đã bắt đầu xuất hiện.

Học sinh đang rủ
nhau về lớp, chuẩn bị cho buổi ôn tập chiều nay.

- Mọi chuyện... đã
muộn rồi.

Như lúc đến, một
ai đó bước khỏi lớp trong lặng lẽ... Một ai đó sẽ không biết tới giọt nước mắt
nóng hổi đã ứa ra, chảy dài trên bờ má của cô nàng chẳng còn ngủ say...

***

- Mời học sinh
Đông Vy khối 11 lên văn phòng giám thị!

Tiếng loa thông
báo cắt đứt bài giảng còn say sưa, tất cả bạn học đều nhất loạt nhìn về phía cô
nữ sinh đang miệt mài ghi chép theo phản xạ.

Tuệ Anh thúc nhẹ
cô bạn kế bên, nhắc nhở:

- Thầy giám thị
muốn gặp cậu kìa chuột nhắt!

Đông Vy ghi nốt
mấy chữ rồi gấp sách vở, sau đó là đứng dậy xin phép giáo viên bộ môn. Từng hành
động của cô gái nhỏ đều luống cuống và hấp tấp kiểu-gì-đó.

Dường như cô bạn
đang mất bình tĩnh!

- Ha ha ha!

- Ồ, cậu không đau
chân hả Đông Vy? Ha ha ha.

- Bảo Minh Quý mua
cho cậu đi. Sao phải vờ khổ sở!

Lại thêm một trận
cười nữa trút vào cô gái nhỏ khi bạn học trông thấy đôi chân chỉ mang tất của
Đông Vy kể từ sáng nay. Vài câu trêu ghẹo, châm biếm làm cô gái nhỏ buồn nhưng
không để lộ vẻ rầu rĩ, vẫn tiến thẳng về phía trước với ánh mắt kiên định.

Nhân lúc giáo viên
không để ý, một cậu bạn ác ý đã ngáng chân cô gái nhỏ khiến cô suýt chút thì
ngã nhào. Đã thế, cả lớp học còn xem đó là trò vui nên cười ầm ỹ.

Phải dạy những con
người đáng ghét này một bài học!

Đông Vy tự động
ngã sấp xuống, vầng trán còn chưa khỏi hẳn va mạnh vào bàn học. Một cơn đau đột
ngột giáng thẳng vào đầu cô gái nhỏ khiến cô đau thắt như bị quật mạnh vào hố
gai, bật ra tiếng kêu tê dại dù đã cắn chặt răng.

Cả lớp khiếp sợ,
nhìn cô gái nhỏ đang bịt chặt tay lên miệng vết thương cũ trên trán.

- Chuyện gì đã xảy
ra thế? - Giáo viên bộ môn cất giọng nói nghi kị.

- Thưa cô...

- Em sơ ý nên ngã,
thưa cô.

Đông Vy nhanh nhảu
cướp lời cậu bạn, không nỡ để cậu ta bị phạt dù mới chỉ vài giây trước, cô còn
chịu đau để cậu ta phải gánh hậu quả cho trò đùa ngớ ngẩn của mình.

Nhưng vậy cũng đủ
rồi, hẳn là cậu ta rất hối hận và day dứt đây!

- Em nên nghỉ ngơi
nhiều một chút. - Giáo viên trìu mến nhìn cô trò đáng thương. Thừa biết cô đang
giấu tội cậu ấm nghịch ngợm kia.

- Để em đưa bạn ấy
xuống phòng y tế!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3