Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 18 - 19
Chương 18: Cuốn Phăng Bởi
Gió Quỷ...
Gió Quỷ - hiện
thân của loài quỷ. Dư thừa quỷ quyệt, đặc biệt quỷ quái và biệt tài là khiến
người sáng suốt nhất cũng phải cay cú tới nổi điên.
*
- Không dính hạt
bụi nào!
Thầy giám thị đưa
ngón tay vừa quệt xuống thảm vải về phía chàng trai trẻ.
Hữu Phong không
nhìn, anh buông tầm mắt dạo chơi khắp văn phòng một lượt. Những chậu cây xanh tốt
kê ngay ngắn trên bệ cửa sổ, mặt bàn kính sáng bóng in những tia nắng mỏng hắt
của trưa hè.
Phảng phất hương
ngọt từ loại quả mang màu đỏ lịm.
Hữu Phong lấy quả
dâu tây nằm trên cùng của chiếc giỏ gỗ, ăn. Nụ cười hiếm hoi dần lan toả trên
gương mặt của người có thói quen để cảm xúc tự chết đi thay vì bộc lộ chúng.
- Thầy định khi
nào sẽ nhận Đông Vy?
Vẻ điềm tĩnh
thường trực của người đàn ông thoáng chốc đã biến mất, trên vầng trán cao rộng
hiện rõ cái cau mày đầy ngờ vực.
- Tôi lại sắp sửa
chui tọt vào cái hố nào của cậu đây?
Theo sát bước
đường của Gió Quỷ nhưng chưa bao giờ đoán ra được bất kỳ một ý định nào từ anh.
Chiều qua, Hữu
Phong đã tới đây và đột ngột hất tung sự tinh tươm vốn có của nó. Đem giấy tờ
tung thành đám hỗn độn, hất ống đựng làm bút lăn khắp mặt bàn, đổ ly cà phê còn
uống dở...
Sau sự đảo lộn đó,
mọi khiếp đảm và thắc mắc của người theo chủ nghĩa hoàn hảo được anh gói gọn
trong câu nói hời hợt.
“Sẽ có người thu
dọn sau.”
Hữu Phong vừa đi
một lát, cô trò nhỏ liền bước vào, điện thoại cho người dì ở dưới quê và nhờ
tìm việc làm...
Biết rồi!
Thầy giám thị tự
đánh nhẹ vào trán mình, ý nghĩ thông suốt kéo hàng lông mày rậm giãn ra.
- Nghĩa là Đông Vy
sẽ đảm nhiệm công việc dọn dẹp tại văn phòng tôi?
- Đúng thế!
Hữu Phong ném nguyên
giỏ hoa quả vào sọt rác chỉ vì dâu tây nhạt thếch, chẳng lưu lại lấy chút hương
vị.
Thế thì ăn làm gì?
Tốn công nhai, tốn công nuốt và dạ dày tốn công co bóp!
Đoán trúng phóc
nhưng người đàn ông vẫn còn rất kinh ngạc.
Chỉ Gió Quỷ mới sở
hữu bộ óc biến hóa đến tột đỉnh như thế.
Nắm bắt được những
suy tính của anh là điều không thể nhất trong số những điều không thể!
Anh có quyền lực
nhưng hiếm khi mới dùng đến. Đáng sợ nhất phải là bản chất Quỷ, có thể xoay
chuyển mọi thứ theo đúng ý muốn của mình.
Ai cũng có thể rơi
vào những dòng xoáy, những bẫy do anh tạo ra.
Ai rồi cũng sẽ nằm
trong kiểm soát của Gió Quỷ, anh dễ dàng điều khiển họ, họ dễ dàng cuốn vào
những sắp đặt tưởng chừng như là rất ngẫu nhiên.
Bàn tay ma quỷ chỉ
việc vẽ ra bản kế hoạch và đôi mắt xám tro sẽ bình thản dõi theo những con
người đang ngầm bị chi phối để thực hiện nó...
Người đàn ông bất
lực nhìn chàng trai trẻ.
Vì bản tính trái
đạo nên anh thích điều khiển người khác như con cờ!
- Tôi tìm việc
khác cho cô bé được chứ. Văn phòng này mình tôi là đủ, cũng không có gì nhiều.
- Có đấy!
Hữu Phong đá chiếc
sọt đặt ngay dưới bàn, đống quả tươi tuôn từ nắp nhựa, vấy lên thảm...
- Nếu thầy tự dọn
được. Okay! Xem như tôi chưa làm gì cả.
- Được rồi, được
rồi! Đông Vy sẽ là trợ lý của tôi. Lương tháng là tùy ở cậu.
Thầy giám thị giữ
tay Hữu Phong, ngăn anh tàn phá thứ gì thêm nữa.
- Cậu định trả bao
nhiêu đây?
Gió Quỷ - hiện
thân của loài quỷ. Dư thừa quỷ quyệt, đặc biệt quỷ quái và biệt tài là khiến
người sáng suốt nhất cũng phải cay cú tới nổi điên.
Hữu Phong xoay nhẹ
chiếc nhẫn bạc quanh ngón cái, chiếm đoạt quyền đặt câu hỏi:
- Bao nhiêu thì đủ
để Đông Vy mua lại căn nhà ấy trong vòng một năm?
***
Việc học hành của
Đông Vy khá thuận lợi. Trong lớp, cô được xếp vào loại giỏi, ngang hàng cùng
Tuệ Anh và Thanh Ngân.
Chẳng có sự cạnh
tranh giữa ba cái tên đứng đầu lớp này cả, ngược lại, họ chơi với nhau khá
thân. Nhìn qua là thế!
Thiện cảm mọi
người dành cho nữ sinh mới dần nhiều hơn. Thanh Ngân cũng ít nhiều tạo nên một
cách nhìn mới lạ. Cô nàng vẫn giữ nguyên tính kiêu kỳ của riêng mình nhưng
không hề khó ưa.
Cô quan tâm tới
Đông Vy như một người chị hiền trong suốt những ngày gần đây.
Giờ ra chơi, Thanh
Ngân đưa cô gái nhỏ dạo vài vòng để làm quen thêm bạn mới. Cô gái nhỏ làm theo
nhưng thật ra, vẫn muốn ở lại lớp, cùng Tuệ Anh xem phim. Từ chối thẳng thừng
sẽ rất khó coi nên cô gái nhỏ sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp để chấm dứt luôn
thể.
Xã giao cũng tốt,
cô không phủ nhận điều này, chỉ là, đeo lên mình bộ mặt tươi cười và nói những
câu sáo rỗng thì cô dở tệ.
Cô khác Thanh
Ngân!
Đông Vy không tìm
ra cô nàng này có điểm gì đáng ngờ nhưng trực giác luôn tự nâng mức đề phòng
lên tối đa vào mỗi lần giáp mặt với đôi môi đỏ thẫm.
- Đi nào Đông Vy!
Tớ sẽ giới thiệu với cậu một anh chàng siêu thú vị.
Thanh Ngân sà vào
bàn Đông Vy khi hồi chuông chỉ mới reo. Đứng trước luồng sáng hắt từ cửa kính,
làn da trắng ngần của cô nàng gần như trong suốt.
- Tuệ Anh, cậu đi
với...
- Không!
Tuệ Anh gắt lớn,
ném thẳng vào lời đề nghị của Thanh Ngân câu từ chối thô kệch.
Mặc kệ những ánh
mắt đổ dồn về phía mình, cô bạn mập nuốt gọn viên kẹo ngọt và lôi từ ba lô
chiếc máy tỉnh bảng thân thuộc.
Bạn học trong lớp
kéo nhau ra hành lang, vài người tỏ ý bực bội, vài người lắc đầu ngao ngán... trong
những câu xì xầm đang lan truyền, từ “mập” được kháo tưng bừng, lôi kéo mọi câu
chuyện đều phải hướng đến chủ đề nóng hổi này.
Cô bạn mập bỗng
trở nên kỳ lạ, ngoài giờ học, cô bạn chỉ ngồi lỳ tại chỗ và ôm khư khư rạp phim
mini. Biểu hiện như người trầm cảm!
Những quan tâm từ
bạn bè trong lớp đều được cô ghi nhận nhưng chuyện mà cô đang vướng phải thì là
vấn đề riêng tư.
Vài câu hỏi thăm
dò được tung ra, có lúc, Tuệ Anh trả lời vô thưởng vô phạt, có lúc, hét vào mặt
người khác như vừa rồi.
Có lẽ, cô bạn mập
đang theo chế độ ăn kiêng khắc nghiệt nào đó!
Đông Vy cũng nghĩ
như vậy. Tuệ Anh gần đây có gầy hơn, dễ thấy nhất là hai má lúm đồng tiền,
chẳng cần tới nụ cười mà vẫn hiện thật xinh!
Cô bạn không thay
đổi thái độ với Đông Vy, mối quan hệ giữa hai người vẫn rất thân thiết.
Tuệ Anh nhất quyết
giữ bí mật nên Đông Vy tôn trọng nhưng cô sẽ để ý tới cô bạn nhiều hơn.
Cô gái nhỏ khá bối
rối trước nụ cười niềm nở của Thanh Ngân, tay đặt dưới gầm bạn vặn vẹo vào
nhau.
- Tớ không đi nữa
đâu Thanh Ngân ạ. Tớ sống khác lắm, sẽ làm mất vui mọi người.
- Đừng nói thế
chứ!
Cô hoa khôi gạt
phắt, toan nắm cô gái nhỏ kéo đi như thường lệ thì Tuệ Anh giữ lại, quắc mắt:
- Này bạn, chuột
nhắt bảo không thích đấy thôi!
- Đông Vy chỉ ngại
chút chút, tớ lo được.
Ánh mắt Thanh Ngân
rực lên, những móng nhọn bấm thật sâu vào cổ tay mảnh dẻ của Đông Vy là bằng
chứng cho cơn tức giận mà nàng hoa khôi lấp liếm.
Nét mặt cô nàng
vẫn vui tươi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, yểu điệu khiến khối người lầm tưởng.
Cô gái nhỏ rụt tay
về, đè cứng rắn vào đôi mắt, nhìn thẳng vào Thanh Ngân:
- Tớ không đi
được! Xin lỗi cậu nhé!
Nụ cười ngưng đọng
trong vài giây ngỡ ngàng, Thanh Ngân buông lơi những ngón tay, giọng nhẹ tênh:
- Ừ. Tớ muốn giúp
cậu, không cần thì thôi nhé.
- Cậu sẽ không
giận tớ chứ?
- Đông Vy, tớ sao
có thể giận cậu. Cả Tuệ Anh nữa! - Thanh Ngân nhìn hai cô bạn trìu mến, giọng
máy móc như phát ra từ cuốn băng ghi âm - Tớ đi ăn trưa thôi! Hai cậu vui nhé!
Đông Vy giật thỏi
socola khỏi cô bạn mập, vẫy tay chào cô hoa khôi đã đi tới cửa lớp.
Ngoài hành lang
vắng vẻ, cô nữ sinh vuốt làn tóc êm mượt, cười khẩy.
- Tôi giận à? Không hề! Tôi căm thù đấy, bọn khờ
khạo.
Chương
19: Lên Đạn Cho Phát Súng Đầu Tiên!
Vẫn thế... nắm bắt được hết thảy mọi điều như đọc
một cuốn sách. Người khác chưa kịp lật sang trang mới, anh đã gập nó lại vì
biết trước đoạn kết.
*
Chiều muộn lộng gió, làn không khí mịt mờ bởi vô
số bụi cát được quẳng vào.
Vài bóng người thưa thớt trên sân lát gạch rộng
thoai thoải, tiếng bước chân nhỏ dần và tắt hẳn khi bộ đồng phục Trung Anh
khuất sau cánh cổng vàng kim.
Giờ tan học là vách ngăn giữa ồn ào và im ắng,
trao trả khoảng lặng cho học viện.
Đông Vy nhắm mắt nhắm mũi, chân rảo bước thật
nhanh, khuôn mặt nhỏ thó lấp sau đám tóc dày buông tự do khi chiếc dây thun đã
bị gió cuỗm mất.
Cô gái nhỏ cắm mặt xuống đất, đầu chúi hẳn về
trước thích thú với trò nhìn mũi giày của mình lúc di chuyển.
Tính đến nay là hơn một tuần lễ Đông Vy làm việc
tại văn phòng của thầy giám thị. Công việc của cô khá đơn giản, không khó khăn
như cô vẫn luôn mặc định về vấn đề kiếm tiền và có tiền.
Vào mỗi sáng sớm, pha tách cà phê nóng, trưa sẽ
ghé qua căng tin chọn lấy giỏ hoa quả tươi và dọn dẹp văn phòng lúc xế chiều.
Ngoài danh sách những việc mang tính đều đặn kia
thì đôi lần, cô gái nhỏ tới thư viện, tìm tài liệu giúp thầy.
Chuỗi ngày phẳng lặng này vẫn không đem chút bình
ổn nào cho cô gái nhỏ mà ngược lại, gây nỗi bất an và đeo bám cô thật dai dẳng.
Đông Vy đã quen với những nỗ lực không ngừng nghỉ,
phải gồng mình, phải guồng chân chạy khi bắt tay vào bất kể việc gì nên sự nhàn
hạ lúc này như gài sẵn cạm bẫy. Rồi ngày nào đó, trận giông bão cũng sẽ ập tới.
Cô lúc ấy liệu có chống đỡ nổi khi để bản thân quá quen với yên ổn?
- Hey, nhím bù xù! Đợi anh, đợi anh với.
Hơi thở gấp gáp xen tiếng gọi dồn dập vẳng đến tai
Đông Vy, tựa hồ lời truy đuổi rùng rợn khiến cô gái nhỏ giật bắn mình.
Ngoái đầu vứt cho Tuấn Dương cái nhìn thù hằn rồi
bặm môi lao đi.
- Nhím bù xù, em đừng chạy! Đợi anh mau!
- Đông Vy, đứng lại ngay!
Đông Vy bỏ hết ngoài tai, cởi nhanh giày cầm nơi
tay vì sợ phần đế sẽ bong ra. Với cô, giày dởm là chỉ để hoàn thiện phần nhìn,
muốn che chắn đôi chân thì không đủ bền chắc!
Lẽ ra, cô gái nhỏ chẳng phải chạy, chỉ việc đóng
vai câm điếc là xong. Thích nữa thì xả thẳng vào Tuấn Dương triệu câu chỉ trích
nhưng cô không thể lãng phí quỹ thời gian vốn đã rất hạn hẹp của mình!
Cô sẽ bị thầy giám thị tống cổ nếu tới muộn!
Thầy có thể giúp đỡ, dành cho cô chút quan tâm
nhưng đừng gây ra bất kỳ sai sót nào, tuyệt đối ĐỪNG!
Kinh nghiệm này cô rút ra từ lần bị thầy khiển
trách thậm tệ chỉ vì lỡ tay cho quá nhiều đường vào cà phê.
“Gì thế này hả Đông Vy? Em cho tôi uống nước đường
hay sao! Thứ này sẽ giúp tôi tỉnh táo à? Bài học nào đã dạy em như thế? Thử lục
trong đống kiến thức của em tôi xem nào.”
“Quá chểnh mảng, sao nhãng. Em thế này là không
tôn trọng tôi và công việc hiện tại! May mắn muốn là có ư? Cơ hội là do em tự
tạo ra ư? Em đáp lại người nâng đỡ em thế này ư?”
“Một nhầm lẫn nhỏ nhặt cũng có thể dẫn đến sai lầm
to lớn. Một thiếu sót bé ti cũng dễ gây nên thất bại. Em hiểu chứ Đông Vy?”
Đúng thế! Cuộc sống chịu ném cho cô sự ưu đãi thì
phải biết nâng niu và tận dụng tới cùng.
Lúc Tuấn Dương đuổi kịp, toan níu cô gái nhỏ lại
thì dáng mảnh dẻ của Đông Vy đã vụt mất ngay trước tầm mắt của anh, hay đúng
hơn là, bị che lấp sau bóng người cao ráo.
- Chà, màn đuổi bắt ấn tượng đấy!
Một giọng nam nhẹ nhàng cất lên, êm tai hệt như
tiếng chim chóc gọi ban mai bừng tỉnh. Mang chút yên bình gửi vào không gian
ngập gió.
Tuấn Dương ngạc nhiên. Không hẳn vì sự xuất hiện
đường đột của nam sinh vắng mặt suốt ba tháng vừa qua, trí tò mò của anh đang
hướng về hình ảnh lúc cậu ta kéo nhím con ra sau lưng.
Rõ ràng đang xen vào chuyện của anh một cách trắng
trợn!
- Liên quan gì tới cậu!
- Tôi bảo liên
quan sao?
- Cậu đâu có nói.
Nhưng cậu muốn thế! Nếu cậu không liên quan, tránh ra đi!
Tuấn Dương gằn
giọng, tia thù hằn phủ kín đôi mắt hẹp dài. Hai cúc áo đầu tiên được cởi bỏ, để
lộ vòm ngực rắn rỏi.
- Cậu lại thế rồi!
Tay Tuấn Dương co
lại vì tức giận, hung hãn gào to:
- Tôi bảo cậu
tránh ra! Ngay đi, Hồ Minh Quý!
Gương mặt gây mê
hoặc của nam sinh hiện thoáng qua nét khó chịu nhưng vội tắt ngấm khi Đông Vy
bước ra, nhìn anh kinh ngạc.
Đôi môi mỏng như
cánh anh đào vẽ nụ cười yêu chiều gửi đến cô gái nhỏ, đưa tay vén những lọn tóc
rối tung của cô thật dịu dàng.
- Cậu hãy tránh xa
Đông Vy! Vì cô ấy thuộc về tôi!
Giai điệu của bản
nhạc cổ điển phiêu cùng hương ngọt thơm từ giỏ gỗ đựng đầy trái cây.
Những đồ vật thô
cứng xung quanh bỗng trở nên thật có hồn.
Cánh cửa văn phòng
giám thị mở ra, đôi giày thể thao bước thẳng tới máy hát đĩa, rút mạnh chiếc CD
còn quay tít, lia một đường chuẩn xác vào sọt rác.
- Thầy lôi mấy thứ
sến súa này từ đâu?
Không khí lãng mạn
bị cắt rụp, mái đầu ngả vào tay ghế thư giãn, vẫn còn gật nhẹ theo điệu nhạc đã
ngắt một vài nhịp.
- Cậu... - Thầy
giám thị ôm đầu nhìn chàng trai trẻ, rên rỉ - Đây là văn phòng của tôi kia mà!
- Tôi đang đứng
đây đấy thôi.
- Cậu là khách,
không muốn nghe cũng nên hỏi ý tôi đã chứ!
Nửa ngồi nửa nằm
trên chiếc sofa dài bọc da, Hữu Phong gác tay lên thành ghế:
- Okay. Thầy muốn
chuyển văn phòng không?
- Thôi, cậu không
cần lịch sự như thế đâu!
Thầy giám thị thở
một hơi rõ dài. Từ ngày Đông Vy làm trợ lý, Hữu Phong tới đây nhiều hơn hẳn,
điều ấy có nghĩa là sọt rác nhanh đầy.
Bất kể thứ gì anh
không thích thì sẽ bị vứt đi, chúng buộc phải biến mất dù đóng vai trò như thế
nào. Anh cũng không quan tâm chúng thuộc về ai.
- Cái CD đó Đông
Vy tặng tôi đấy.
- Oh!
- Mẹ cô bé lúc còn
sống rất thích nghe.
Vệt ánh sáng kỳ lạ
ánh lên trong đôi mắt xám tro rồi vụt tắt trong tức khắc.
- Đông Vy phụ
trách việc kể chuyện cho thầy nghe?
Thầy giám thị nhún
vai, đi tới nhặt chiếc đĩa nhạc. Cũng may là sọt rác trống trơn nên không bị
xây xát gì.
- Cô nhóc muốn tôi
giữ gìn nó để những ca từ mà mẹ cô nhóc yêu thích được ngân vang.
- Vứt đi.
- Hình như là cậu
không nghe tôi nói gì nhỉ? Nhắc lại
nhé, CD này là...
Ngắt đứt tiếng nói đều đều của thầy giám thị là
ánh nhìn u tối biến nhãn cầu thành màu rùng rợn như từ hang động lạnh lẽo.
- Vứt!
Mệnh lệnh phát ra tựa cơn gió lạnh luồn qua khe
cửa, rít nhẹ.
Thầy giám thị run tay, từ từ thả vật hình tròn...
Ngồi vào bàn làm việc, người đàn ông chôn mình
trong im lặng, những ngón tay trắng bệch duỗi hẳn trên mặt kính trơn nhẵn.
Có lẽ, đầu óc bị chất nhạc nồng nàn thôi miên đến
u mê nên mới hy vọng từ Hữu Phong một sự đồng cảm.
Trái tim của anh chỉ để truyền máu nuôi cơ thể,
đừng hòng xuôi theo những vị cảm xúc.
Lý trí của anh chỉ để điều khiển người khác. Vẫn
luôn đanh cứng trước mọi yếu mềm.
Gió Quỷ như đã chết hẳn, còn linh hồn chơi đùa
cùng những người đang sống...
- Minh Quý sẽ nhập học vào tuần tới. Cậu ấy muốn
chuyển xuống lớp dưới nửa năm.
- Cậu ta đem lý do nào ra để loè mắt toàn trường?
Vẫn thế... nắm bắt được hết thảy mọi điều như đọc
một cuốn sách. Người khác chưa kịp lật sang trang mới, anh đã gập nó lại vì
biết trước đoạn kết.
- Minh Quý bỏ mất ba tháng bài vở, sẽ bị khớp với
nếu học tiếp 12. Cậu ấy chuyển về 11, trong nửa năm đó ôn phần kiến thức thiếu
sót rồi sẽ về lại 12.
Thực ra, Hồ Minh Quý đứng trong top 10 học sinh
xuất sắc nhất. Với thành tích ấy, cậu ta có thể nhập luôn vào khối 12 và bỏ ra
nửa tháng là xong!
Như Hữu Phong nói, cái cớ này chỉ là lớp ngụy
trang cho một tính toán.
- Minh Quý muốn chuyển tới lớp Đông Vy.
Khoé miệng kiêu ngạo nhếch nét rất hiểm, mùi nước
hoa sắc lạnh cùng những âm điệu trầm ma mị chờn vờn.
- Không! Đẩy cậu ta xuống khối 10 đi.
- Khối 10?
Thầy giám thị sững người. Minh Quý xuống tận hai
lớp chắc chắn học viện sẽ um sùm lên.
Một lớp còn có thể gạt qua nghi ngờ, hai lớp thì
không thoát khỏi những lời dị nghị!
Hữu Phong chưa bao giờ đảo lộn học viện, dù anh có
thể chọn người nhận học bổng, dòng họ quí tộc của anh có thể tạo đặc quyền cho
anh để thao túng học viện này...
- Không được đâu Hữu Phong! Cậu trước giờ vẫn giữ
yên bình cho Trung Anh kia mà.
- Cứ làm thế đi.
Hữu Phong bỏ mặc thầy giám thị đang cố ngẫm nghĩ,
cầm vài quả cherry trong tay, vừa mới ăn một quả đã lại ném giỏ trái cây.
- Tuần sau, toàn khối 11 và 12 sẽ tham gia cuộc
thi tuyển chọn. Điểm số sẽ quyết định lớp học!
- Cậu hạ Minh Quý vào lúc đó?
Hữu Phong gật đầu, anh sẽ đẩy Minh Quý vào cái bẫy
tuyệt hảo và đây mới chỉ là phát đạn đầu tiên, chào đón cậu ta trở thành một
trong những con rối của anh.
- Chúng ta chưa thông qua hiệu trưởng. E là không
thể đâu! Cuộc thi tuyển chọn này quá gấp.
- Hiệu trưởng đồng ý. Thầy thông báo từ ngày mai
đi.
Hữu Phong khép mắt, chấm dứt cuộc thảo luận. Biến
không thể thành có thể với anh còn dễ hơn là nuốt trôi món đồ nhạt nhẽo.
Thầy giám thị tuy là tài xế riêng của anh nhưng
chức vụ giám thị học viện mới là chính. Lo lắng như thế là bổn phận và tâm
huyết của thầy ta.
- Hữu Phong, cậu chi phối luôn hiệu trưởng rồi
sao?
- Không!
Sau cái thở phào nhẹ nhõm của người thầy đáng
kính, Hữu Phong thả lỏng người, dựa hẳn lưng vào sofa êm, tiết lộ trong cơn
buồn ngủ:
- Tôi tự chi phối chính mình làm gì.