Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 16 - 17
Chương 16: Bứt Ra Và Chạy
Điên Cuồng
Đoái hoài tới
người hoàn toàn lạ lẫm với mình là tự chuốc mối quan tâm vô ích.
Tốn thì giờ, tốn
chất xám và tốn luôn calo.
Mưa phùn, những
bụi nước tinh sạch kéo hơi mát căng tràn khắp không gian.
Thời gian lùa nhau
đi theo từng cú nhích của kim đồng hồ, học viện rơi vào yên lặng khi những con
người trẻ năng động lần lượt bước qua cánh cổng vàng kim sau giờ tan tầm.
Lờ đi tiếng rảo
bước đang nhanh dần ngay phía sau, cô nữ sinh điệu đà bung chiếc dù trắng, đôi
môi với màu son đỏ thẫm hé nụ cười mai mỉa của người đã quá chán ngấy trò bám
đuôi từ những vệ tinh bu quanh.
- Đợi anh đã!
Tuấn Dương gọi
giật đôi giày cao gót lại, khẩn trương chui vào ô cùng Thanh Ngân vì sợ lớp keo
trên mái tóc quý giá bị rửa trôi. Anh nhấc chiếc cán nhựa khỏi bàn tay trắng
muốt, nâng cao ô để che cho cả hai.
Hành động ga lăng
pha chút thương yêu này khiến Thanh Ngân sửng sốt, dợm đúng một bước chân.
Thật khó tin!
Đem toàn bộ sự
hiểu biết về anh ta từ trước tới nay thì cô có thể tóm gọn trong một chữ -
ĐIÊN.
Ừ, anh ta điên và
làm người khác phát điên, nhất là đối với phái nữ.
Tuấn Dương sòng
phẳng, đôi lúc keo kiệt, nhiều lúc cộc cằn và đa phần thì dằn vào não người ta
ấn tượng kinh khiếp.
Khi anh ta cặp kè
với nàng nào đó, nghĩa là, sắp sửa có thêm một nàng ôm mặt, khóc oà.
Các người đẹp dành
hàng tiếng đồng hồ để tô chỉnh nhan sắc, nát óc nghĩ xem quần nào, áo nào, giày
nào để thu về hàng tá ánh nhìn ngẩn ngơ và hơn hết là, sự mê đắm của Tuấn
Dương. Vậy thì sao, lúc tới điểm hẹn, anh ta còn đang cùng cô gái khác chơi trò
mớm thức ăn.
Đi mua sắm, họ vờ
e thẹn chạm tay vào những món đồ đắt tiền, làm bộ ngượng ngùng hay lắc đầu
nguây nguẩy khi anh ướm thử vào người bộ cánh quí phái. Đến lúc thanh toán, anh
nện vào vẻ hí hửng của các nàng chất giọng trơn mượt.
“Nếu em còn thừa
tiền, đổ xăng giúp anh nhé!”
Trò sát gái và
đuổi gái sẽ không có điểm dừng khi Tuấn Dương luôn được bọc kỹ trong lớp vỏ hào
nhoáng, dễ khiến những cô gái xiêu lòng và chao đảo. Khi họ mất cân bằng, tất
nhiên là ngã vào anh, hoặc mạnh dạn hơn thì lao vào anh như thiêu thân mù
quáng. Rồi chẳng mấy chốc, họ cuống cuồng chạy biến như lũ sóc hoảng hốt lỡ gặm
nhầm quả sồi già, cắn nữa dễ gãy răng, lớp vỏ có nát thì ruột đã rỗng...
Đáng cười đấy,
nhưng với địa vị của Thanh Ngân, cô chả cần để lọt vào mắt mình bọn thấp kém.
- Anh giờ mới về à?
Câu hỏi kèm theo chút ngờ ngợ. Bản tính đa nghi
sắc sảo ăn sâu vào Thanh Ngân sẽ không cho phép cô bỏ qua bất kỳ một điểm lạ
thường nào.
Dù nhiều lúc chả liên quan tới cô, biến cô thành
kẻ tò mò rỗi hơi nhưng không thể phủ nhận rằng, lần nào cũng thu về ít nhiều
vài điều lạ lẫm, hay thậm chí là những bí mật.
- Ngủ quên thôi. Ngữ văn xếp vào tiết cuối thật
sai lầm.
Tuấn Dương nói nhanh, nhìn về phía trước để tránh
khỏi những tia thăm dò Thanh Ngân tung ra.
- Ngủ sao? Làm thế nào anh qua mắt giáo viên thế?
- Dễ! Lấy sách úp vào mặt, chui tọt xuống bàn giả
nhặt bút...
Thanh Ngân cười khúc khích với loạt mưu mẹo của
người đi cạnh, nhưng lòng dạ cô chỉ chứa mối nghi hoặc to đùng.
Hôm nay, cô bận trao đổi một vài điều với giáo
viên nên mới nán lại trường tới giờ này. Còn Tuấn Dương, anh ta có lý do gì để
ở đây khi học viện chẳng còn một ai.
Ngủ quên à? Tiếng chuông báo hết tiết réo không đủ
inh ỏi để lôi anh ta dậy à?
Thanh Ngân bất giác khoác tay anh, mái đầu nghiêng
nghiêng như tựa vào vai anh.
Tuấn Dương choàng tay qua vai cô, cùng băng qua
màn bụi nước, những bước chân song hành rải đều.
Bỗng, họ dừng lại, một cú ôm ghì hay nụ hôn hiện
thoang thoáng qua lớp vải mỏng tang của ô trắng.
Đôi mắt Hạ An cụp xuống rồi tức khắc rực lên, hằn
mạnh vằn máu.
Tên khốn kiếp!
Đêm ấy, cô gạt bỏ chuyện xưa, gọi hắn tới cứu Đông
Vy.
Trong lúc hoảng hốt, cô vô tình ra những lời năn
nỉ ngu ngốc. Làm ơn tìm Đông Vy, làm ơn tìm Đông Vy...
Chẳng thèm gồng mình tỏ cứng cỏi nữa, cô ném hết
sợ hãi vào từng lời nói, dồn hết nước mắt yếu đuối lên đôi vai rộng của hắn.
Chạy đôn đáo, lục tung thành phố hóa ra là vì để ý
tới nữ sinh mới thật sự, thế mà cô dại dột vận vào người bao nhầm tưởng.
Cô đã lún sâu vào mối tình rối rắm này, không thể
dứt bỏ cũng như bước tiếp... Đứng yên một chỗ thì ăn liên tiếp những vố đau.
Si tình mà, ép buộc lý trí thì trái tim vẫn cứ
bướng bỉnh hướng về nơi ấy, đem khổ sở dằn lên khắp cơ thể.
Tim là thứ khốn kiếp!
***
Nền trời lưu ánh đỏ hoàng hồn dần lan màu tím sẫm,
chiều nhá nhem sắp tối.
Đông Vy ở phòng thầy giám thị kể từ lúc tan học
đến giờ. Cô gọi điện cho dì, và muốn trình bày với thầy một vài việc.
Xui, chú nghe máy và dập ngay sau tiếng alo của
cô.
Ác cảm dành cho cô có lẽ sẽ chỉ bị xóa bỏ khi cô
nắm chút địa vị. Lúc ấy, cô sẵn sàng ném tiền vào người chú ta, giải thoát dì
cô khỏi tên đàn ông mất nhân tính ấy!
Cô sẽ đón dì về căn nhà ngày xưa, dì chăm mảnh
vườn còn cô đi làm. Nụ cười dịu hiền của dì len lỏi vào giấc mơ, thổi bùng ham
muốn mạnh liệt từ cô, thôi thúc đôi tay phải lục tìm cơ hội và nếu có, phải túm
chặt lấy.
Cô muốn nhờ thầy giám thị tìm việc cho cô.
Thoả mãn với môi trường an toàn trong thời gian
qua như thế là đủ rồi. Đến lúc cô phải bứt ra và chạy điên cuồng.
Mục tiêu đã vạch sẵn, chỉ cần cô cố gắng hơn nữa
và hơn nữa, một ngày nào đó, cô sẽ đạt được hết tất cả.
Còn bây giờ, kiên nhẫn đợi thầy giám thị.
Chẳng biết Hồ Minh Quý là tên nào nhưng cô ghét
hắn rồi đấy!
Cô liến thoắng tìm mọi ưu điểm của mình, khuếch
đại đôi chút nhằm nâng trình độ bản thân lên vài bậc để thầy tìm cho cô công
việc nào đó lương cao đôi chút.
Có lẽ thầy nhận ra, nên cười mãi.
Giáo viên nghiêm khắc nhất học viện cười đểu cô
đấy!
Gạt qua một bên, cô tiếp tục bắn ra những kinh
nghiệm dày dặn mà mình đã tích lũy, từng dạy ngoại ngữ cho mấy nhóc tì dưới
quê, phiên dịch lặt vặt cho vài người, kê tính sổ cho quầy hàng bán lẻ...
Thầy chăm chú lắng nghe, vai rung lên vì nín cười
còn cô, sự tự tin teo tóp đến thảm hại.
Nhưng thầy đâu thể cười hết buổi chiều được, đang
định đáp lời cô thì chuông điện thoại cá nhân reo vang, thầy phải giải quyết
vài vấn đề liên quan tới Hồ Minh Quý, cô có thể gặp thầy vào ngày mai.
Chưa quen biết, sao đã chơi xỏ nhau!
Cô ghét Hồ Minh Quý, tước mất một lần cơ hội của
cô.
Minh Quý là nhân vật nổi trội trong học viện, vắng
mặt suốt thời gian qua vì lí do riêng.
Tin Minh Quý trở về như dội vào không khí cơn lốc
mới, làm những cô nàng nghiêm chỉnh nhất cũng nhảy tưng tưng, hồ hởi.
Minh Quý hẳn là rất đẹp trai và được ngưỡng mộ.
Đông Vy đoán thế!
Tuệ Anh lúc ấy ăn dữ tợn, má phùng to như quả bóng
được thổi căng.
Cô bạn không đề cập tới Minh Quý, Đông Vy cũng gạt
cái tên đó qua một xó xỉnh của trí nhớ.
Đoái hoài tới người hoàn toàn lạ lẫm với mình là
tự chuốc mối quan tâm vô ích.
Tốn thì giờ, tốn chất xám và tốn luôn calo.
Một người thực tiễn như Đông Vy, cô sẽ đứng ngoài
lề của mặt ồn ào ấy, không lấn qua nó cũng không để nó át đi.
Nhưng rõ ràng là Minh Quý vẫn nằm nguyên trong đầu
cô gái nhỏ, đôi lúc, gợi nhớ cho cô nam sinh lớp 12 vô tâm vô tính, đến nét hấp
dẫn trên gương mặt cũng rất lạnh và tàn bạo.
Chương
17: Bóng Đêm Và Những Góc Khuất
- Thời gian, mi cứ đi, cứ tiếp
tục chôn vùi tuổi trẻ của ta đi. Bao nhiêu cố gắng mà ta từng dốc ra, mi lấy
sạch. Mặc xác ta mệt mỏi hay kiệt sức cũng phải lết cùng mi. Chứng kiến ta lớn
lên, chứng kiến ta liên tiếp vấp ngã cũng đều là mi. Ta còn biết, mi rất thích
đem khó khăn nhấn vào đầu ta. Thế mà, ta vẫn cùng mi đấy thôi. Mi cứ chạy, cứ
mang ta lớn dần lên và có ngày, ta sẽ ném vào mi thành công của riêng ta!
*
Đông Vy nhỏm dậy, lấy bình tưới
nước phun lên những chậu cây nhỏ trên bệ cửa sổ. Bất kỳ một người yêu thiên
nhiên nào cũng không nỡ để cây khô héo.
Rồi sau dần, cô dời đến đống bề
bộn còn dăng ngổn ngang. Những thứ này đập vào mắt người ưa ngăn nắp rất dễ gây
chướng.
Tại sao thầy luôn đòi hỏi tất cả
phải toàn vẹn mà lại có thể để văn phòng bừa bộn thế này!
Sự tinh tươm của những lần Đông
Vy tới đây bị hất tung một cách kỳ lạ...
Cô gái nhỏ xếp gọn giấy tờ, ghim
chặt lại để chúng không bay nhảy tứ tung. Cắm đám bút còn lăn long lóc vào ống
đựng, tỉ mẩn kỳ cọ vết loang từ cà phê đang bám chặt lấy mặt bàn kính.
Đông Vy nhón vào miệng quả dâu
tây ngọt lịm, tự thưởng cho những ngón tay tê rần vì nước lạnh.
Đông Vy ngáp nhẹ, nhìn chiếc đồng
hồ với mười hai con số la mã to đùng. Thầy có lẽ đã về nhà rồi...
Đúng mười giờ, cô gái nhỏ rời
khỏi phòng giám thị, vươn mình hít chật phổi hơi lạnh ẩm ướt.
Quỳ xuống. Cột dây giày thật chặt
và bắt đầu chạy.
Đông Vy của tuổi mười bảy sẽ bỏ
lại sau đêm đen và xuyên thẳng qua cái lạnh lẽo.
Quá khứ! Cô sẽ lật nó lại, tóm
lấy những kẻ đã giết ông bà ngoại và lẻn vào bệnh viện, xô mẹ từ trên hành lang
cao...
Mắt Đông Vy nhòa đi, cô gái nhỏ
dừng cạnh bờ hồ, gió quật vào da cô đau rát, hệt như những cái bạt tai mà tương
lai gửi về hòng để ép chết sự hèn nhát vừa xui cô bỏ cuộc.
Phải... Cô đã muốn buông xuôi, cô
đã chán ngấy con đường dài dài bất tận, mình cô bước trong đơn độc.
Quá khứ biến thành con quái thú,
sẵn sàng vồ chộp lấy cô bất cứ lúc nào và đêm nhốt trong ký ức ghê rợn. Hiện
tại là bóng ma, đeo đuổi theo cô thật dai dẳng và nhân lúc cô sơ sẩy sẽ chơi xỏ
cô. Tương lai cười nhạo cô, những đẹp đẽ mà cô đã mường tượng thành ra viển
vông.
- Thời gian, mi cứ đi, cứ tiếp
tục chôn vùi tuổi trẻ của ta đi. Bao nhiêu cố gắng mà ta từng dốc ra, mi lấy
sạch. Mặc xác ta mệt mỏi hay kiệt sức cũng phải lết cùng mi. Chứng kiến ta lớn
lên, chứng kiến ta liên tiếp vấp ngã cũng đều là mi. Ta còn biết, mi rất thích
đem khó khăn nhấn vào đầu ta. Thế mà, ta vẫn cùng mi đấy thôi. Mi cứ chạy, cứ
mang ta lớn dần lên và có ngày, ta sẽ ném vào mi thành công của riêng ta!
Những âm thanh to rõ đập mạnh vào
không khí, gió bạt qua và bóp méo.
Đông Vy đứng sát mí hồ, tự nhận
đầu mình vào dòng nước lạnh để gạt bỏ hết nước mắt.
Cô gái nhỏ mang gương mặt ướt
nhèm dí sát vào lớp cửa gỗ một lúc rồi mới bước vào.
Không gian vắng lặng. Dự cảm lạ
lẫm chợt ùa tới, cảnh báo cho cô điều gì đó rất mơ hồ. Cô gái nhỏ nghi hoặc
đứng lặng im.
Chợt, một bàn tay xuyên bóng tối
đẩy cô vào bức tường lạnh lẽo...
- Chào, em nhận ra tôi chứ?
Đông Vy mở căng mắt, lục tìm trí
nhớ xem giọng nói trầm này là của ai. Dáng người cao lớn hiện thấp thoáng, đôi
mắt đen chứa ánh nhìn khó nắm bắt, pha chút trêu đùa chút quan tâm...
Những điều này đã lôi tuột tâm
trí của Đông Vy về ngày ở khách sạn. Tờ giấy xanh nhạt kèm bánh donut.
- Ừ. Đúng rồi! Là Richard.
Buông tay, Richard đọc thẳng suy nghĩ của cô. Như
người cai quản bóng tối, anh đã đem chúng che đi gương mặt của mình. Một chiếc mặt
nạ hoàn hảo.
- Anh là Richard? Cảm ơn vì ngày hôm đó...
Cô gái nhỏ ngắt câu, không hề muốn nhớ lại chuyên kia.
- Anh biết những gì về em? Anh cũng là học sinh ở đây
sao?
Đưa ra loạt câu hỏi để đánh lạc hướng sự chú ý của
Richard, cô gái nhỏ vươn tay đến công tắc điện.
Cô sẽ thấy rõ gương mặt của Richard, người lạ đột nhập
vào nhà cô nhưng chẳng đem đến sự sợ hãi và rút bỏ mọi đề phòng của cô.
Dù đôi mắt đen này cô chưa từng thấy, dù giọng nói này
cô chưa từng nghe, dù mọi thứ thuộc về Richard đều lạ lẫm nhưng lại tạo cảm
giác thật thân quen.
- Đừng! - Chộp lấy bàn tay lạnh cóng của cô gái nhỏ,
Richard cười ma mị. - Nên tiết kiệm điện, nhé!
- Nếu anh không muốn em biết tới anh, tại sao lại tới
tìm em?
Đông Vy nói cứng cỏi, ánh mắt cô sáng lên, xoáy thẳng
vào bóng tối.
- Em muốn trông thấy Richard, ngay bây giờ!
- Tôi muốn Đông Vy từ bỏ ý định đó! Ngay bây giờ!
Người lạ không đùa, anh giằng mạnh tay còn lại của cô,
dằn vào giọng những âm cảnh cáo:
- Biết tôi, Richard, là đủ cho
em. Tôi thế nào, em không cần nhìn!
Đông Vy bất lực để tay mình trong
đôi tay mang găng đen. Richard thật quái quỷ, anh giấu nhẹm hết thảy vào màu
đen tối tăm, thứ màu huyền bí có quyền năng khiến mọi đôi mắt trở thành mù
loà...
- Em cần chứ! Thật không công
bằng khi Richard biết rõ về em, còn em thì mù mịt.
Quẳng đi những đôi co của cô gái
nhỏ, Richard buông câu khẳng định:
- Bé con say xỉn, tôi sẽ bảo vệ
em!
Hệt như có cơn bão trút thẳng vào
nơi Đông Vy đang đứng khiến cô chao đảo, nhịp tim đập mạnh mẽ. Nhưng ở một góc
nhỏ nào đó, cô ghét cách anh gọi mình là bé con say xỉn...
- Lần sau, đừng có rửa mặt bằng
nước hồ và kêu ầm lên như thế! Nhớ nhé!
Tay Đông Vy được ném về tự do,
thứ ánh sáng lạnh từ đôi mắt đen dịu tắt ngấm, trả lại không gian nhỏ bóng đêm
đặc quánh.
Người lạ đã rời khỏi đây...
***
Gói bánh tuột khỏi bàn tay thuỗn
đơ, Tuệ Anh nhìn trừng trừng vào hộp quà đang nằm chễm chệ trên bàn. Lớp giấy
bọc đỏ rực kiêu hãnh khẳng định sự có mặt của nó.
Tuệ Anh nuốt nước bọt, dụi dụi
mắt, mong là thị giác của mình đang chỉ bị lừa.
Quái! Cô vừa mới chỉ rời khỏi vài
ba phút để mua bánh thay vì vào căng tin. Cô đã muốn canh giữ lớp học, không để
ai đó tiếp tục chơi trò “quà tặng mỗi ngày” nữa.
Quái! Đông Vy rốt cuộc là đã gây
sự chú ý với nhân vật tầm cỡ nào để người đó gửi cho cô bạn hàng loạt món đồ
giá trị có khủng như thế!
Đôi giày hot, kẹp tóc đính hạt
kim sa, túi xách da cá sấu,... mỗi một thứ đều là hàng hiếm và rất đắt tiền.
Nếu để người khác biết được, chuột nhắt sẽ bị cô lập ngay tức khắc.
Vì mờ nhạt, chịu khó nên chuột
nhắt mới yên ổn được tại đây. Nhưng một khi, cô không giúp Đông Vy giữ bí mật,
cứ để mặc cho toàn trường biết nữ sinh học bổng mỗi ngày đều nhận một món quà
xa xỉ thì những lời dị nghị hay những ánh mắt coi khinh sẽ bủa vây lấy cô bạn.
Đến lúc ấy, cho dù Đông Vy có vô
can đi chăng nữa thì cô bạn cũng không thoát khỏi sự ghen ghét, độ kị. Cô bạn
rồi sẽ như nhiều trường hợp trước kia, là kẻ hèn mọn, bám víu vào những nam
sinh có gia thế... Nam sinh càng nổi bật thì người dính vào càng bị bới móc,
miệt thị.
Mạnh mẽ ra sao thì vấn đề nằm ở
chỗ sớm hay muộn, cô bạn cũng phải rời học viện mà thôi...
Ai chịu được sự chối bỏ từ chính
cộng đồng của mình?
Tuệ Anh sẽ không để Đông Vy bị
vứt vào một trong hai loại người tự rút khỏi Trung Anh!
Hàng ngày, cô đều lấy cớ ăn kiêng
để ở lỳ trong lớp. Nhưng cô chỉ hở ra một chút khi trở lại sẽ thấy quà nằm
chình ình trên phần bàn của Đông Vy như lúc này.
Theo cách bí tài tình và đầy bí
ẩn, nó mang tới cô sự kinh ngạc và dần hình thành trong cô nỗi sợ hãi. Sợ mất
Đông Vy và hơn hết là, sợ người đứng sau việc này!
Là ai đó đang cố tình gieo nguy
hiểm vào Đông Vy hay thật sự quan tâm đến cô bạn thế này!
Là ai đó muốn cải thiện bề ngoài
xuyềnh xoàng của nàng lọ lem hay muốn hất văng cô nàng đây!
Tuệ Anh lao ầm tới, đem nhét hộp
quà vào ba lô.
Cô biết mình không thể duy trì
được việc cất giấu này mãi nhưng cô có thể làm gì khi chưa lần ra dấu vết của
ai đó!
Nhiều lần, cô muốn nói với Đông
Vy vì chuột nhắt là manh mối duy nhất để dẫn tới đáp án chính xác cho dấu hỏi
kỳ bí choán kín đầu Tuệ Anh. Nhưng cô lại không chắc chắn là chuột nhắt sẽ
tuyệt đối giữ kín bí mật này như cô.
Chuột thông minh đấy, não có
nhiều nếp nhăn đấy nhưng với đôi mắt thánh thiện, cô bạn không đời nào nhìn ra
những góc khuất tại Trung Anh.
Hạ An, chị ấy thân với chuột nhắt chẳng phải vì Tuấn
Dương ném bóng thay cho lời làm quen với Đông Vy hay sao? Hẳn chị ta ghét cô
bạn lắm. Nếu cô đoán không nhầm thì gã yêu râu xanh là nhằm để dạy dỗ cô bạn.
Tuấn Dương, anh ta bám theo chuột vì muốn đem cô bạn
ra đùa giỡn, tiện thể chọc điên Hạ An. Đến nhà cô bạn, vờ như chờ đợi nhưng là
để thăm dò xem có còn ai khác đi cùng cô bạn không. Anh ta cũng như cô, rất
muốn biết người cứu Đông Vy khi thầy giám thị báo tin.
Cô từng cho Tuấn Dương vào diện tình nghi nhưng gạt ngay!
Nếu anh ta, thì phải nhét quà tận tay Đông Vy ngay trước mặt Hạ An thì mới
phải. Và người keo kiệt như anh ta, cùng lắm là tặng Đông Vy dây giày...
Thanh Ngân, nàng cáo này thì nắm được vài điều rồi. Có
thể nhiều hơn cô! Dạo gần đây, nàng ta bắt chuyện, gần gũi Đông Vy thì cũng đã
sắp sẵn hàng đống toan tính. Với con cáo này, cô tin là tự Đông Vy sẽ đánh hơi
được mùi nguy hiểm!