Tứ Quái TKKG (Tập 3) - Chương 07

BẢY: SÀO HUYỆT CỦA FUNGCO

Khu vườn bán bia của quán Thức Ăn Địa Ngục
không còn một bàn trống. Không riêng gì Lida Mon, cả ông chủ quán bụng phệ
Kaipne cũng phải làm nhiệm vụ chạy bàn.

Gaby, Karl, Kloesen giống như đang ngồi
trên thiên đàng giữa trời nắng chói chang với những ống hút thò ra từ các ly đá
chanh quyến rũ.

Tarzan sung sướng nhận nửa ly nước từ tay
Gaby.

- Uống đi… Tarzan. Chắc khát lắm rồi hả?

- Cảm ơn Gaby, mình…

Hắn định nói “Mình… hết khát từ lúc gặp lại
bạn” nhưng cũng may là hắn ngậm miệng kịp. Chỉ tổ làm trò cười cho hai thằng
Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử đang nóng lòng chờ nghe mọi chuyện.

Hắn hào hứng:

- Các bạn biết không, tôi không gặp Smith
mà lại đụng độ lão Stunla. Ngay gốc cây sồi bị sét đánh. Con mắt của lão già đã
láo liên khi tôi hỏi về viên phi công. Điều đó nói lên kết luận gì? Quá đơn
giản, rằng chính Stunla đã che chở cho Smith và nuôi nấng gã, rằng cũng chính
lão tự nguyện làm “giao liên” cho Smith. Phải không nào, ai đã cung cấp băng bó
bột và nạng gỗ cho viên phi công, nếu không là lão Stunla một mình một cõi
trong khu vực đó.

Trong khi Công Chúa và hai quái tròn xoe
mắt thì Tarzan tiếp tục:

- Mọi chuyện bây giờ đã trở nên phức tạp.
Vụ Smith giả vờ nhảy dù sau khi máy bay nổ tung chỉ là tiểu xảo để đánh lừa sự
điều tra của thiên hạ. Xui cho gã là quả bom đã nổ trên không phận đồng hoang
Soine chứ không phải trên biển. May cho gã là gã đã gặp được một ân nhân cứu
mạng với ý đồ chia đôi phần kho báu. Lão Stunla là “thổ địa” của cánh đồng
Soine từ ba mươi năm nay thành thử chuyện lão có quan hệ với tên sưu tầm lá cỏ
kiêm nghề săn thú trộm Fungco là chuyện có thể xảy ra. Như vậy qua báo cáo của
“giao liên” Stunla, gã phi công Smith sẽ nắm rõ ai là người đang nắm trong tay
kho báu của gã!

Tròn Vo rên rỉ:

- Và bọn chúng đều không ưa gì chúng ta vì
chúng ta biết quá nhiều…

Nó chỉ mới than thở đến đó đã phải ngừng
lại gấp vì Lida Mon bất ngờ ghé lại bàn. Cô cười hớn hở:

- Quý vị đã có thông tin sốt dẻo chưa? Này
nhé, đêm qua lão kiểm lâm Croebolo đã cực khổ rình một tên săn trộm ngay cái
xác con hoẵng bị bắn chết,
ai dè lúc thủ phạm xuất hiện thì lão bắn trật lất. Chúng ta phải hiểu là… rượu
bắn chứ không phải lão bắn. Chưa hết, Croebolo buộc lòng phải kêu cảnh sát đến
tiếp viện dù lão thừa biết đối thủ đã cao chạy xa bay. Tuy nhiên ra đến hiện
trường thì con hoẵng cũng… mất tiêu.

- Ủa!

Bốn cái miệng la lên chưng hửng. Vậy mà
trưa nay Tứ quái đều nghĩ rằng lão Croebolo và cảnh sát đã thu dọn con hoẵng
tang vật. Trời đất, vị đệ tam nhân nào đã “phỗng tay trên” con vật đáng thương
của… lão gác rừng?

Giọng Lida vẫn hồn nhiên:

- Thôi chị đi làm việc nhé. Các em thử nhìn
qua dãy bàn kia kìa. Lão Croebolo đang sụt sịt kể lể sự việc với chai rượu to
tướng. Chào các em.

Cô vừa đi khỏi thì Tarzan đã tìm ra câu
giải đáp. Hắn vung tay vào khoảng không:

- Lão Stunla không tầm thường chút nào. Một
nhân vật lợi hại hơn tụi mình tưởng. Tao chắc là lão đã cuỗm con hoẵng để làm
lương khô cho viên phi công. Lão cho Croebolo và Fungco đụng độ, còn lão tương
kế tựu kế phỗng tay trên con mồi. Đáng nể.

Con Oskar hưởng ứng lập luận của Tarzan
nhanh nhất:

- Ẳng, ẳng…

- Chết rồi, suýt nữa quên phần Oskar. Nó
đói. Thấy không, nó chỉ xài “ẳng, ẳng” chứ không kêu “gấu gấu”. Ê, Tròn Vo xuất
quỹ mua thêm bánh mì…

Thằng mập gượng gạo đứng dậy. Riêng quân sư
Karl vẫn băn khoăn:

- Tại sao chúng ta vẫn không thấy xác máy
bay rơi, dù chỉ là một mảnh kim loại?

Tarzan gật gù:

- Rồi sẽ thấy, tụi mình đang có trong tay
cơ hội ngàn năm một thuở. Khoan bận tâm chuyện đó quân sư. Sửa soạn lên đường
đến sào huyệt gã Fungco là vừa.

Gaby la lên:

- Chờ con Oskar ăn xong bánh mì đã.

- Ờ thì chờ. – Tarzan chỉ còn biết “tuân
lệnh”.

*

Tứ quái đạp xe dưới cái nắng gay gắt.
Tarzan và Karl thoải mái cởi trần, chỉ khổ thân Kloesen phải chấp nhận chiếc áo
ướt sũng mồ hôi vì nước da dễ bị cháy nắng. Khỏi đề cập đến Gaby, cô làm sao
bắt chước bọn con trai được.

Đám trẻ rảo qua phố Fungco trú ngụ hai lần,
một nơi toàn những mái nhà ẩn giữa những vườn rau và vườn cây ăn trái.

Sau cùng chúng hỏi thăm một thằng nhóc.
Thằng này chỉ tay về căn nhà tồi tàn nhất phía cuối dãy phố. Tứ quái đạp xelại
đó lần thứ ba. Hai xác xe hơi nằm chình ình trong vườn, gỉ sắt bám đầy thành
xe, căn nhà thấp, bề ngoài tàn tạ. Lớp vôi tường đã tróc nham nhở. Một đoạn ống
máng gãy gập treo lủng lẳng rất khó chịu. Đằng sau các ô cửa kính đều kéo rèm,
người đứng ngoài không thể biết những sinh hoạt bên trong.

Tarzan đưa mắt xem xét. Vườn vắng hoe, cửa
vào khóa trái. Fungco vắng nhà và có thể đã đem cái két sắt đến một nơi khác
chăng?

Đám trẻ dừng xe ở góc phố.

- Đột nhập chứ Tarzan?

- Khoan đã, tụi mình đến kiốt của Fungco
trước. Biết đâu gã đang có mặt tại đó…

Kiốt của tên săn trộm nằm ngay đầu con
đường phụ bên nhà ga, dẫn ra một công viên nhỏ. Cửa kiốt mở toang. Chiếc xe đạp
của Fungco dựa vào tường.

Tarzan không vội vã. Hắn khoát tay gọi
Karl. Trong chớp mắt hắn đã ẩn thân sau một chiếc xe hơi đậu sẵn vào quan sát
kiốt bằng… ống nhòm.

- Đúng là Fungco ngồi trong đó.

Máy Tính Điện Tử lầm bầm:

- Chúng ta đang đối diện với một trong
những kẻ giàu nhất quốc gia.

- Và… vờ vịt cũng số một. Coi, gã làm như
chẳng có một đồng xu trong túi dù mới cướp trên tay một kho báu. Thôi, để gã
yên. Tụi mình nên tận dụng cơ hội này.

*

Đám trẻ đổ bộ xuống đầu đường Brich Aiden.
Trong vườn nhà Fungco vẫn không một dấu hiệu gì chứng tỏ có người mai phục.

Tarzan nói:

- Bây giờ thì đề nghị các chiến hữu chạy
lại bến xe ô tô buýt đằng kia và núp sau cái thân cây để canh chừng Fungco giùm
tôi. Gã có thể trở về bất cứ lúc nào vì gã đã hết còn ai để phục vụ. Mọi người
đã đổ ra đồng hoang Soine tìm kho báu hết rồi…

Giọng Gaby thật dịu dàng:

- Cẩn thận tối đa nghe Tarzan. Mình cho
rằng, việc bao giờ bạn cũng hành động một mình là không đúng đâu.

Tarzan đánh bài lảng. Biết làm sao, cái
nghề… thám tử buộc con người cô độc như vậy. Càng ít người càng dễ tiến thoái
chứ sao.

Tarzan lẻn vào cổng vườn. Cánh cổng khép hờ
vì xệ bản lề. Hắn liếc chung quanh chớp nhoáng và vòng ra phía sau căn nhà.
Những cây táo sum suê che khuất các gia đình hàng xóm. Ở đây ngoài những mái
nhà chẳng còn quan sát gì được. Tuy nhiên với những bụi rậm và cây cối xuất
hiện không theo một quy hoạch nào hết thì khu vườn quả là thiên đàng của trò
chơi cút bắt đối với tụi nhỏ.

Tarzan lôi chùm chìa khóa của Fungco ra
ngắm nghía. Hắn đặt tay lên khóa cửa xấu xí và… trời đất, mới vặn nhẹ mà cánh
cửa đã mở. Fungco đãng trí đến mức không thèm khóa cửa ư?

Hắn đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn dọc hành
lang u ám. Có thật tên săn trộm cẩu thả cỡ đó? Bây giờ là lúc phải đi bằng đầu ngón
chân như vũ nữ ba lê. Toàn một mùi ẩm mốc bốc lên từ mặt sàn lát đá bẩn thỉu.

Trên tường chằng chịt những móc áo dính
theo những chiếc áo choàng không bao giờ giặt, những chiếc mũ nhơ nhớp mồ hôi
và những chiếc sơ mi hôi hám. Tarzan suýt đá trúng đôi ủng cao su cạnh tường.

Hắn giả vờ hô một cách tính toán:

- Chào gia chủ. Có ai ở nhà không?

Dĩ nhiên là chẳng hề có tiếng hồi âm. Đã
đến lúc hắn yên trí đóng cánh cửa sau lưng lại. Có điều hắn chưa kịp huýt sáo
ăn mừng thì cánh cửa ở cuối hành lang bỗng nhiên bật mở.

Tarzan hơi sững sờ. Người hắn tê cứng trong
một giây. Nhưng gã Fungco có phóng xe hơi cũng chẳng về đến đây nhanh như thế
được.

Một người đàn bà với dáng điệu ngái ngủ
chường mặt ra. Mụ thản nhiên nhét gấu áo vào thắt lưng quần Jeans nhung, hớ hênh
như không có kẻ đối diện.

- Ơ, chú em làm cái trò gì vậy hả?

Tarzan đã bớt đánh trống ngực:

- Xin lỗi cô, à, xin lỗi… chị. Em định kiếm
ông Fungco.

- Không có nhà.

Người đàn bà trả lời cộc lốc. Tuổi mụ có lẽ
ngoài ba mươi. Mái tóc đỏ của mụ rối bù như tóc nhuộm. Đặc biệt là hàng lông mi
trên đôi mắt, nó cong veo và đều đặn khiến Tarzan biết ngay là lông mi giả.
Càng tốt, Tarzan nghĩ thầm, đám lông mi giả sẽ làm sự tò mò của mụ bị trở ngại.
Hai cái khuyên dài cỡ ngón tay tòn teng dưới tai mụ càng làm người đàn bà kì dị
hơn với bộ mặt bê bết son phấn.

Mụ ngáp một cái thật dài:

- Tìm Fungco phải đi cửa trước chớ, sao chú
em lại vào cửa sau? Và đáng lẽ còn phải bấm chuông mới đúng phép lịch sự. Nhưng
thôi…

Người đàn bà trở nên dễ dãi:

- Cho tôi biết lý do đi cậu bé đẹp trai?

Tarzan khai thác ngay cơ hội tốt:

- Thưa chị, ông nội của em bị đau dạ dày.
Ông nội biết ông Fungco là một người chuyên sưu tầm lá thuốc. Vì vậy em được cử
đến đây để mua một số dược thảo…

- À, thì ra… Này, chuyện “dược thảo” thì
chú em phải gặp trực tiếp Fungco. Nhưng… thuốc chữa dạ dày thì ở nhà luôn có
sẵn. Có mang theo tiền không?

- Em chỉ có vài mark!

- Một gói lá thuốc trị bịnh dạ dày giá ba
mark. Nào, vào bếp với tôi.

Bếp là căn phòng sau lưng người đàn bà.
Trên kệ chất đầy chén đĩa chưa rửa. Dưới cửa sổ có một chiếc đi-văng rộng chứa
một tấm mền sặc sỡ nhăn nhúm.

Rõ ràng mụ đàn bà son phấn vừa ngủ trưa tại
đây.

Mụ đưa cho Tarzan một gói giấy nhỏ nhất
giữa một đám gói lá thuốc xếp trên giá:

- Nó đây.

Tarzan ớn lạnh nhìn gói giấy. Bên ngoài gói
là hàng chữ “Thuốc trị đường ruột” viết xấu ỉn.

Đúng thời điểm đó, hắn ngó qua cửa sổ, căn
bếp nằm sát đường nên hắn có thể thấy được một phần phố Brich Aiden.

Hắn lạnh toát cả người. Fungco đang đạp xe
vùn vụt với cử chỉ đầy sốt ruột. Người đàn bà cũng liếc thấy reo lên:

- Fungco về kia rồi. Chú bé cần gì thêm cứ
nói với anh ấy.

Tarzan giúi đồng ba mark vào tay mụ. Hắn ấp
úng:

- Vâng, vâng… nhưng em còn kẹt một… con chó
ngoài vườn. Em phải chạy ra coi nó còn ở đó hay không?

Hắn chụp ngay gói thuốc phóng một mạch qua
hành lang ra cửa sau. Lúc này phải tính đến từng phần trăm giây cho guồng chạy
tốc độ.

Giọng người đàn bà rượt theo ơi ới:

- Ở ngoài đó có con chó săn của Fungco trấn
giữ rồi. Từ từ mà chạy…

Tarzan “bay” ra vườn. Fungco chưa ló mặt nhưng
gã có thể xuất hiện bất cứ lúc nào sau khi dựng xe ở góc nhà.

Tarzan đóng sập cửa lại đề phòng và nhanh
như một tia chớp nhảy ba bước khuất sau bụi cây dâu rậm rạp. Hắn dán người
xuống đất vừa đúng lúc nghe tiếng “gừ gừ” của một con vật vĩ đại đang bị xích ở
gốc cây gần đó. Chúa ơi, một con béc-giê thuộc giống chó săn nhà nòi. Cũng may
là nó đã bị rọ mõm, nếu không tiếng “gừ gừ” đã trở thành “gâu gâu” và Tarzan đã
mang họa vào thân. Fungco đang rẽ vô vườn. Gã vừa hắng giọng vừa nhổ nước bọt.
Không có trang bị nào trên người gã…

Tarzan do dự. Hắn chưa quyết định nằm
nguyên tại chỗ hay đánh bài chuồn, tuy nhiên hắn vẫn không nhúc nhích. Tiếng
“gừ gừ” ghê rợn của con béc-giê đang choán hết đầu óc hắn.

Chưa được một phút, Fungco đã từ trong nhà
trở ra. Gã còn hấp tấp hơn cả lúc phóng về. Coi, gã ngó chung quanh dáo dác rồi
đi ra cổng. Phước ba đời cho Tarzan là gã không dừng ánh mắt ở chỗ gốc cây xích
con chó dữ.

“Gã không tin là mình dắt theo một con chó,
bởi nếu có thì con chó đó đã chạy lại chỗ đồng loại của nó là con béc-giê gớm
ghiếc kia. Vậy thì chỉ có thể là gã đi tìm mình.”
Tarzan nghĩ đến đó, tiếng khàn khàn của Fungco đã nổi lên:

- Ê, ba đứa nhãi ranh lại đây.

Tarzan nhấp nhổm không yên. Có nghĩa là
Fungco đã phát giác ra Karl, Kloesen và Gaby. Tiếng Karl Máy Tính cực kì dõng
dạc:

- Có phải ông định gọi chúng tôi?

- Còn phải hỏi. Tụi bay tưởng rằng trốn ở
bến ô tô buýt là qua mắt được tao ư? Còn lâu bọn nhãi nhép ạ. Nào, nghe tao hỏi
đây: tụi bay có thấy một thằng lỏi con chừng mười sáu tuổi dắt theo một con chó
qua đây không?

Tiếng của Karl hơi mất bình tĩnh:

- Làm gì… có.

- Á à, không có hả. Vậy… con chó chết rấp
đứng cạnh con nhỏ kia là con gì. Không thể tin tụi bay được. Có thể tụi bay
cùng một băng với nhau. Hừm, tao nhớ ra rồi. Hồi nãy tụi bay túm tụm trên bãi
xe cạnh nhà ga theo dõi tao bán rượu, còn hôm qua tụi bay rửng mỡ trong… Thức
Ăn Địa Ngục.

- Thưa ông, chúng tôi chưa từng sống dưới
địa ngục, và…

- Tao muốn nói là quán trọ Thức Ăn Địa Ngục
rõ chưa. À á a, thằng mới đột nhập nhà tao đúng là một thằng trong băng tụi
bay. Nó đâu? Hả?

Không gian trở nên im lặng tuyệt đối. Một
sự im lặng nghẹt thở.

Tarzan lại nghe gã săn trộm gầm gừ:

- Vậy chứ, cái xe đạp thứ tư là của thằng
nào hả?

Máy Tính Điện Tử ngập ngừng:

- Của tôi. Xe đạp tôi bị hư hôm qua gửi sửa
ở tiệm. Ông còn… thắc mắc gì không?

Fungco đột nhiên im lặng. Gã nghẹn lời
trong im lặng để chuẩn bị cơn điên tiết. Có điều chỗ gã đang đứng cách bọn trẻ
không được gần lắm, chưa kể chúng đều có xe đạp trong tư thế nhảy lên yên. Gã
dự định chụp cổ thằng Karl đang đứng khá xa bến ô tô buýt. Tiếng gã gay gắt:

- Đồ khốn nạn, tao…

Fungco vừa định tấn công thì đã nghe một âm
thanh vang dội như tiếng búa thợ rèn nện mạnh:

- Coong!

Hòn đá lớn bằng trái banh nhỏ mà Tarzan mới
lượm dưới bụi cây đã bay chính xác đến mục tiêu cần thiết. Hòn đá va mạnh vào
xác chiếc xe hơi làm bắn ra những tia lửa đỏ rực.

Nhanh như sóc Tarzan lao thẳng đến góc nhà
và… chạy theo hướng ngược lại. Trước mắt hắn đầy những bụi cây và hoa hướng
dương cản đường.

Nháy mắt, hắn đã vọt qua cửa sổ nhà bếp.
Các bạn hắn đang dắt xe đạp đứng ngơ ngác cạnh cửa vườn.

Chúng đánh lạc hướng gã bằng cách giả đò
ngó khoảng vườn phía bên kia. Quả nhiên Fungco lọt bẫy. Gã đần độn nhìn theo lũ
trẻ.

Khi ấy thì Tarzan thoát nạn. Hắn nhanh
chóng băng qua bờ rào. Ba chiến hữu cùng con Oskar vẫy đuôi chạy đến. Tarzan
nhảy lên xe.

- Biến!

Tarzan hét lớn. Cả đám đạp xe phóng liền,
chỉ tội nghiệp con Oskar thu hết sức lực cạnh tranh tốc độ bằng sức… chó.

Chạy khoảng một trăm mét, bấy giờ Tarzan
mới ngoái lại. Trời ạ, gã Fungco bắt đầu chạy ngược vào đúng con đường mà hắn
đã thoát ra lúc nãy.

- Coi chừng gã đi kiếm xe đạp…

Tròn Vo hổn hển:

- Sao?

- Sao… trên trời, quỷ sứ ạ. Fungco định
truy đuổi chúng ta.

- Hả, chuồn cho lẹ các bạn ơi!

Gaby thở ra muốn khóc:

- Chúa ơi, con Oskar hết muốn chạy rồi…

Trước khi rẽ trái ở ngã tư, cô bé ráng nén
hồi hộp liếc xéo. Ôi chao, Tarzan đã đoán trúng phóc. Gã Fungco đang phóng băng
băng trên đường phố, chiếc xe đạp của gã đảo liên tục theo hình chữ chi.

- Núp sau bức tường quảng cáo mau lên các
bạn!

Bốn đứa khuất sau tấm panô quảng cáo tức
thì. Chúng đồng loạt xuống xe, ép mình sát vào tấm gỗ. Tấm gỗ tuy không đè sát
mặt đất nhưng cỏ dại cao ngất đã che kín hết khe hở.

Gaby đứng sát Tarzan. Mùi thơm từ tóc cô bé
tỏa ra chung quanh.

Tiếng Gaby nhẹ như hơi thở:

- Lạy trời gã không thấy tụi mình. Mình sợ
gã này quá chừng.

- Có gì mà sợ, Gaby. Tụi mình đã làm gì
động tới gã đâu. Tôi chỉ không muốn gã nhìn thấy tụi mình nữa thôi.

Giữa các tấm gỗ liên kết thành cái panô
khổng lồ có những kẽ hở. Tarzan ghé mắt nhìn. Coi, gã Fungco đột ngột thắng xe
lại và chống một chân xuống đất. Mặt gã đỏ như một con gà chọi. Tarzan hơi rợn
người. Có cảm giác rằng gã đã thấy hắn. Lúc nhìn gần, mặt gã lộ hết nét đê tiện
và gian xảo. Đối với một kẻ chẳng cần biết đến sự sống chết vì ngộ độc rượu của
trẻ con, lại tỉnh bơ giết một con hoẵng mẹ vừa sinh nở thì… quả là chẳng còn gì
để bàn. Gã hoàn toàn mất nhân tính.

Hãy coi “con thú” gào thét:

- Chường mặt ra bốn đứa nhãi con kia. Tao
thừa biết tụi bay trốn ở đâu…

Tròn Vo giật thót mình định cựa quậy nhưng
nó đã bị ngay một cú thúc sườn đau điếng. Nó thấy Tarzan lạnh lùng đặt một ngón
tay trỏ lên môi.

Fungco chỉ bắt nọn. Gã làm sao đủ bản lãnh
để thi thố sự kiên nhẫn với lũ trẻ ở trò chơi quen thuộc này. Và tất nhiên gã
mất kiên nhẫn trước.

Fungco chờ đợi một cách vô ích để rồi đành…
quay xe đạp ngược trở lại.

*

Mặt trời buổi chiều hắt ánh nắng vàng nhạt
xuống băng đá. Hội nghị Tứ quái bắt đầu bằng lời tường thuật của Tarzan.

Tarzan kết luận:

- Tớ đâu có ngờ gã có cô bồ trong nhà. Dù
sao, tụi mình đã đánh động Fungco mất rồi. Và bởi vậy, chuyến trinh sát vừa rồi
đã thất bại.

Tròn Vo nhíu mày:

- Gã có thể giấu kho báu ở đâu, các huynh?

- Làm sao biết được. Nhưng chắc chắn không
thể ở kiốt. Bởi lẽ, sau khi thuổng kho báu gã phải về nhà trước đã. Theo tao,
hiện thời kho báu vẫn ở trong nhà. Này, ông mập, bữa nay thứ mấy rồi mày?

Tròn Vo cười ngất:

- Mày đãng trí rồi đại ca ơi. Hôm nay thứ
bảy mà.

Tarzan cũng cười:

- Thì… thứ bảy nên tao mới hỏi mày. Thế này
nhé, tối thứ bảy trước sau gì cô bồ tóc đỏ của Fungco cũng sẽ đòi đi chơi. Tao
đã chứng kiến mụ đánh son môi đỏ chót và bôi phấn bê bết rồi. Đợi anh ả đi
khỏi, căn nhà chìm vào bóng đêm là tao sẽ vào ngay…

Gaby đặt tay lên cánh tay Tarzan:

- Chúa ơi, bạn lại “đơn thương độc mã” nữa.
Nhớ đề phòng nghe.

Tarzan cố giữ cánh tay thật yên, cho tới
lúc Gaby nhẹ nhàng rụt tay về.

- Yên tâm đi Gaby! – Giọng hắn chợt nhỏ
lại.

Kloesen phá tan không khí ai oán:

- Nếu bị tóm, mày vẫn có thể huyên thiên về ông nội tưởng tượng
mà. Nhưng các gói “dược thảo” ở đâu rồi?

Tarzan bật cười:

- Mày nhắc tao mới nhớ. Tao liệng mất tiêu
hồi nào. Bây giờ thì làm ơn xuất quỹ ba mark đi Tròn Vo. Lỡ đụng độ gã Fungco
là tao có tiền xì ra ngay ba mark. Phải biết đóng vai đi mua lá thuốc trị dạ
dày cho ông nội chớ… Hả?

Gaby lúc đó mới nhìn đồng hồ, kêu:

- Chết, mình phải về nhà lập tức. Đêm nay
hai mẹ con sẽ khai trương món thức ăn gia chánh mới là… bánh hoa quả.

Tròn Vo thở ra toàn nước bọt:

- Bao giờ thì… ăn?

- Tận chiều mai, phải đợi ba mình đi làm về
chứ. Cuối tuần này ba phải trực ở Sở cảnh sát. Ơ… bạn sao vậy Kloesen? Tôi sẽ
để dành cho bạn một miếng lớn cơ mà…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3