Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 141
Chương 141: Sóng gió tuyển tú (1)
Cũng
may, Cố Quân Uyển vẫn ở lại Vương phủ, sau khi nàng kiểm tra thân thể cho
Phượng Kiêu, bảo Phượng Kiêu hết thảy đều bình thường, tử cổ giống như tay
chân của bé, hoàn toàn hợp thành một thể với Phượng Kiêu. Chuyện như vậy, nàng
chưa từng thấy qua, nhưng dựa theo tình huống trước mắt mà đoán, thân thể
Phượng Kiêu tạm thời sẽ không xuất hiện vấn đề gì, nhưng mà mau đi đến Nam
Phượng quốc vẫn tốt hơn.
Mặc
dù Tố Nguyệt không nỡ xa Mộ Dung Thất Thất, nhưng hiện tại liên
quan đến sự khỏe mạnh của Phượng Kiêu, Tố Nguyệt đành buông tha chấp
niệm của mình. Tố Nguyệt không thể đi, Tô Mi lại kiên trì nhất
quyết đòi đi theo Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang không có biện
pháp, tất nhiên đành phu xướng phụ tùy*, cuối cùng quyết định, phu
thê Phượng Thương cùng phu thê Hoàn Nhan Khang, cộng thêm Tấn Mặc
cùng Cổ Quân Uyển, tổng cộng sáu người cùng đến Nam Phượng quốc.
(*Chỉ cảnh đầm ấm, thuận
hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ
cũng đều nghe và làm theo.)
“Tiểu thư, không có ta hầu hạ bên cạnh
người, người phải tự chiếu cố mình cho cẩn thận! Nhất định phải
chú ý an toàn!” Lúc gần đi, Tố Nguyệt nắm tay Mộ Dung Thất
Thất, khóc suốt. Nếu như không mang thai, nàng nhất định sẽ đi theo
Mộ Dung Thất Thất. Mấy năm nay, Tố Nguyệt cùng Tô Mi đến giờ vẫn chưa từng
rời xa Mộ Dung Thất Thất, hiện tại Mộ Dung Thất Thất đi Nam Phượng quốc,
trong lòng Tố Nguyệt sao có thể không lo lắng.
“Đừng khóc, ta cũng không còn là trẻ con!”
Mộ
Dung Thất Thất biết rõ, Tố Nguyệt cùng Tô Mi cùng nàng trên danh nghĩa
là chủ tớ, kỳ thực họ vẫn luôn đối đãi với nàng như muội
muội: “Tố Nguyệt, ngươi cũng phải chăm sóc mình thật
tốt! Đã có hài tử, phải dưỡng thai theo “Quy tắc an thai của phụ
nữ” mà ta đã viết, bây giờ ngươi đang mang thai,
nhất định phải chú ý nhiều hơn mới được!”
Lúc
sau, khi Mộ Dung Thất Thất đã lên xe ngựa, Tố Nguyệt vẫn vẫy tay với
nàng.
Tin
tức Phượng Thương cùng Hoàn Nhan Khang rời kinh, không bao lâu đã truyền tới
tai Mục Hoa, Mục Hoa vội vã truyền tin tốt này cho Hoàn Nhan Hồng.
“Điện hạ, cơ hội tới!”
“Ha ha…” Hoàn Nhan Hồng dù bị nhốt cũng
không thay đổi bao nhiêu, hắn chỉ hơi mập ra một tí, bởi vì không
phơi nắng đủ, làn da có chút tái nhợt, cái mũi khoằm càng thêm nổi
bật, nhìn trông càng thêm cay nghiệt, âm hiểm.
“Vẫn đợi Phượng Thương đến Nam Phượng
rồi hẵng nói! Nhớ kỹ, giữ liên lạc với bọn Long Trạch Cảnh Thiên, chỉ cần
chuyện của Phượng Thương ổn thỏa, chúng ta có thể đổ
chuyện đó lên đầu Minh Nguyệt Thịnh. Không có Phượng Thương
cùng Hoàn Nhan Khang, Phượng Tà căn bản không làm nên chuyện gì. Ngươi, sai
người quan sát nhất cử nhất động. Thái hoàng Thái hậu bất quá chỉ
là một bà lão, làm nên cái tích sự gì chứ!”
Hoàn
Nhan Hồng cười âm hiểm, cứ như thiên hạ đã nằm gọn trong tay
hắn. Từ sau khi trải qua chuyện với Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Hồng tinh tường
hiểu được, chỉ khi mình nắm quyền lực trong tay, mới có thể yên tâm
gối đầu. Phụ hoàng thì sao, nhi tử thì thế ào, con thân
sinh không bằng quyền bên thân.
Trong
khoảng thời gian bị nhốt, tâm tính của Hoàn Nhan Hồng có những biến hóa rất
lớn.
Tuy
không có ai cắt xén phí sinh hoạt của hắn, nhưng so với cuộc sống xa hoa,
lãng phí trước đây ở Đông Cung, cuộc sống hiện tại quả thực kém
xa vạn dặm. Bị nhốt riêng, không có tự do, chỉ có thể ngẩng đầu
nhìn bốn góc trời, chuyện này khiến Hoàn Nhan Hồng hoàn toàn không tiếp
thụ được, cũng khiến hắn nhìn ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như quyền lực,
cha hắn có, con hắn có, chính hắn lại không có, như thế
thì không được!
Cho
nên lúc này, dù có thế nào, hắn cũng sẽ không buông tha cho bảo bối mang tên
quyền lực! Chỉ có nắm giữ quyền lực mới có thể làm vua thiên hạ, mới
có thể hưởng tự do vô tận, có thể làm bất kỳ chuyện
gì mà không bị quản chế.
Phượng
Thương không biết rõ tình hình của Hoàn Nhan Khang, từ sau khi có Mộ
Dung Thất Thất cùng Phượng Kiêu, Phượng Thương bắt đầu thu liễm toàn bộ
hào quang, chỉ vây quanh thê nhi của hắn, sống cuộc sống gia đình yên
ổn.
Lần
này tuy xuôi nam đi giải cổ cho Phượng Kiêu, nhưng đối với đám
người này, lại xem như một “cuộc lữ hành xuyên quốc gia”. Hoàn Nhan Khang cùng
Tô Mi xem lần đi xa này như đi tuần trăng mật,
trên đường đi, thấy gì, gặp gì, đôi vợ chồng này cũng yêu thích,
vui vui vẻ vẻ, cứ như chuyến đi lần này là đặc biệt dùng để du
sơn ngoạn thủy.
Tâm
tình mọi người tốt, tâm tình của Mộ Dung Thất Thất cũng tốt. Vốn nàng còn lo
rằng đường xá xa xôi, Phượng Kiêu nhỏ như vậy, sẽ không thích
ứng được, thật không nghĩ đến đứa nhỏ này lại vô cùng nghe
lời, mỗi ngày đều bú sữa mẹ xong thì ngủ, ngẫu nhiên sẽ
dùng ánh mắt mê mang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hoàn toàn không khóc
quấy giống như những đứa bé khác.
Điểm
duy nhất thay đổi có lẽ là thái độ của Phượng Kiêu đối
với Phượng Thương, lúc trước chỉ cần Phượng Thương chạm vào bé, bé sẽ khóc
rống lên, thậm chí Phượng Thương chạm vào Mộ Dung Thất Thất, bé cũng
sẽ không ngừng khóc, nhưng từ sau lễ đầy tháng, “địch ý” của
Phượng Kiêu dành cho Phượng Thương không còn rõ ràng như vậy, ngẫu nhiên
còn có thể cười cười với Phượng Thương, về sau cũng không bài xích Phượng
Thương ôm bé nữa.
Chuyện
này khiến cho Mộ Dung Thất Thất buồn bực, hẳn là, con hắn bắt đầu thấy lão
cha kia rồi à? Bất kể thế nào, thái độ cải biến của Phượng Kiêu khiến
cho Phượng Thương rất cao hứng. Lúc đầu hắn bị Hoàn Nhan Khang giễu cợt
rất lâu, bảo Kiêu Nhi không thích lão cha này, hiện tại diễn cảnh phụ tử tình
thâm, đến phiên Hoàn Nhan Khang hâm mộ Phượng Thương rồi.
Càng
xuống phía nam, thời tiết càng ấm áp, không im lìm vắng vẻ như Bắc Chu,
khắp Nam Phượng quốc đều là non xanh nước biếc, hoa hoa đua nhau
khoe sắc. Tiến vào Nam Phượng quốc, Cổ Quân Uyển hết sức cao hứng, loại vui vẻ
khi trở lại cố hương, người bên ngoài không thể nào cảm nhận được.
“Thấy không, đây là sông
Thanh, đây là nơi bắt nguồn của bản làng đầu tiên của chúng ta,
nó ngay trên sườn núi Thanh Lương kia! Chỉ cần đến đầu nguồn,
là đến thôn xóm của Tường tộc ta rồi!” Cổ Quân Uyển ngồi trên xe ngựa
cùng Mộ Dung Thất Thất cùng Tô Mi, giới thiệu cho họ, trên đường đi,
nàng đã kể cho Mộ Dung Thất Thất nghe rất nhiều chuyện về Tường tộc,
nhất là khi nhắc đến bản Trúc Lâu của Tường Tộc, cả người Cổ Quân Uyển đều
hiện lên vẻ hưng phấn.
“Tiểu Uyển rất thích bản làng nhỉ?”
“Đó là đương nhiên! Từ nhỏ ta lớn lên trong
bản, mẹ ta chết sớm, cha ta phải quản lý bản, còn gánh trách nhiệm của cả
phụ mẫu mà chiếu cố ta, toàn bộ bản làng đều chứa đầy những kỷ
niệm tươi đẹp lúc nhỏ của ta! Nếu có thể, ta nguyện ý mãi
mãi sống trong bản làng của Tường tộc ta! Giống với phụ mẫu ta!”
Cổ
Quân Uyển có một đôi mắt xinh đẹp, tuy không lớn, lại sáng ngời
hữu thần, tràn đầy sức sống. Nhìn bộ dáng Cổ Quân Uyển, Mộ Dung Thất Thất có thể đoán đại
khác bộ dáng của cha nàng - Cổ Đức.
“Thất Thất, ngươi đừng lo lắng! Cha ta
rất tốt! Nhìn thấy Tiểu thế tử đáng yêu như thế, ông nhất định
sẽ giúp các ngươi!”
Cổ
Quân Uyển biết rõ Mộ Dung Thất Thất đang lo lắng chuyện gì, ở phủ
Nhiếp Chính Vương lâu như vậy, Cổ Quân Uyển cùng Mộ Dung Thất
Thất đã trở thành bạn thân đến mức không giấu giếm nhau chuyện
gì.
Nàng
yêu thích Mộ Dung Thất Thất, cảm thấy Mộ Dung Thất Thất đúng là nữ
nhân trong nữ nhân, có nữ nhân nào ôn nhu, hiền lành, gia thế, dung mạo,
mọi mặt đều tốt, lại không chút kiêu ngạo hay không? Điều khiến Cổ
Quân Uyển khâm phục nhất là, tiểu nữ nhân này lại không hề nhu nhược, vào những
lúc cần bảo vệ trượng phu cùng hài tử, nàng đều xuất ra lực lượng
cường đại, khiến cho người ta không thể không bội phục.
Chuyện
của Mộ Dung Thất Thất, Cổ Quân Uyển đã lặng lẽ viết thư kể cho
Cổ Đức, cũng nói giúp cho Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương
không ít lời hữu ích. Chỉ là, Cổ Quân Uyển biết rõ quy củ của
Tường tộc, nếu thật muốn giải cổ, cho dù Phượng Thương là Nhiếp Chính
Vương của Bắc Chu quốc, cũng nhất định phải qua ba cửa ải.
Ba
cửa ải này, Cổ Quân Uyển từng nói qua với Mộ Dung Thất Thất. Lên núi đao,
xuống biển lửa, vào đầm rồng. Ba cửa này tuy nghe đơn giản,
nhưng độ khó lại hơi bị lớn.
Tường
tộc từ trước đến nay luôn sùng bái dũng sĩ, ba cửa ải này, trong tộc họ,
số người có thể thông qua thật ít đến thảm thương, Đừng
nói đến việc thật sự đi thử, chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh như
vậy, đã khiến cho người ta không rét mà run.
Cũng
may Cổ Quân Uyển đã sớm tiết lộ tin tức với bọn Phượng Thương, Mộ
Dung Thất Thất cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, cho nên dọc
theo đường đi, Mộ Dung Thất Thất một mực vẫn luôn tìm kiếm phương
pháp vượt qua ba cửa ải kia.
Đặc
biệt là cửa thứ ba, vào đầm rồng, tìm kiếm tầm ngàn
năm, đó là vấn đề khiến người ta đau đầu
nhất. Đầm rồng sâu bao nhiêu, không người nào biết, chỉ có hiếm hoi
vài vị “anh hùng” cái thế bắt được tầm ngàn năm.
Về
chuyện ba cửa ải của Tường tộc, Phượng Thương sau khi biết cũng chỉ cười cười.
Có
thể có bao nhiêu khổ chứ? Có thể vất vả hơn những năm mình hắn
chịu đựng một mảnh đen tối lạnh lùng kia sao? Hiện tại,
hắn đã có người yêu, đã có khoảng trời riêng của
bọn hắn, còn có hài tử đáng yêu, đã có được hạnh phúc
này, chẳng lẽ hắn còn sợ những cái kia sao?
Phượng
Thương đã tiến vào Nam Phượng quốc, bên kia, tại kinh thành Nam
Phượng quốc, Minh Nguyệt Thịnh đang loay hoay sứt đầu mẻ trán
vì chuyện tuyển phi.
“Bệ hạ, đây là tất cả tư liệu về
những tú nữ được tuyển chọn từ các châu quận, họ đều
là những nữ tử trong sạch.” Cổ Đức cho người chất một đống
bức họa của tú nữ trong thư phòng Minh Nguyệt Thịnh: “Ngài cần lựa chọn
một vị hoàng hậu, hậu cung cũng cần thêm vài vị mỹ nhân, Nam Phượng quốc càng
cần rót vào nguồn máu mới!”
Nghe
Cổ Đức nói xong, Minh Nguyệt Thịnh thả bút lông trong tay xuống, giương
mắt nhìn Cổ Đức: “Thừa tướng, người nói những điều này đều
là thứ yếu, trẫm thấy, ý quan trọng nhất người muốn
biểu đạt chính là, hậu cung cần các thế lực đến để cân đối
a!”
Minh
Nguyệt Thịnh nói thẳng, Cổ Đức nở nụ cười. Ông chừng năm mươi tuổi,
vóc dáng không cao, làn da ngăm đen, người rất to lớn. Năm tháng
vô tình khắc sâu dấu vết trên mặt vị tộc trưởng Tường tộc này, nhưng
mà lòng của ông, lại không bị năm tháng đả bại.
Nghe
Minh Nguyệt Thịnh nói đến ý nghĩa mấu chốt của hậu cung,
Cổ Đức vuốt vuốt chòm râu, cũng không thèm nói những lời khách sáo: “Bệ
hạ đã biết rõ, nên tinh tường, hậu cung cũng là một
triều đình nho nhỏ. Tất cả thế lực trong triều đều được thể hiện
qua hậu cung, muốn cân đối triều định, trước hết bệ hạ phải xử
lý tốt những nữ nhân trong hậu cung kia.”
“Thừa tướng, Tây Kỳ quốc vừa nhập vào
bản đồ nước ra, còn rất nhiều chuyện cần được trẫm xử lý, trẫm không
có tâm tư để ý đến những thứ này.”
Đạo
lý kia, Minh Nguyệt Thịnh sao có thể không biết, chỉ là trong
lòng hắn lấp đầy hình bóng của một nữ tử tên Mộ Dung Thất Thất, hắn không
muốn ruồng bỏ phần tình cảm này, mặc dù Mộ Dung Thất Thất
là thê tử của người khác. Đối với Minh Nguyệt Thịnh, Mộ Dung
Thất Thất là hoa sen trắng trong nước, hắn chỉ bảo vệ từ xa là đủ rồi.
Cổ Đức
không biết chuyện của Mộ Dung Thất Thất, từ sau khi Minh Nguyệt Thịnh lên ngôi
vẫn kháng cự lập hậu nạp phi, khiến cho Cổ Đức có chút không hiểu nỗi
vị quân Vương trẻ tuổi trước mắt này. Nữ nhân trong hậu cung là biện pháp tốt
nhất để Đế Vương kiềm chế triều đình, Minh Nguyệt Thịnh như vậy,
ngược lại có chút khác lạ.
“Bệ hạ, nếu như ngài kiên quyết không lập hậu
cũng được, trước tiên ngài có thể tuyển một vài nữ tử trẻ tuổi
lấp đầy hậu cung, những chuyện khác, từ từ tính!” Cổ Đức cho
rằng nguyên nhân Minh Nguyệt Thịnh không chấp nhận chuyện này
là vì trong triều chưa tính là ổn định, hắn lo nước lo dân,
còn nguyên nhân khác, đại khái là hoàng đế trẻ tuổi sẽ không thông
suốt trong chuyện này, vậy càng cần nữ nhân đến để khai đạo cho
hắn, dù sao Hoàng hậu cùng Hoàng tự* (*người
kế thừa trong hoàng tộc) đều liên quan đến ổn định quốc gia.
“Bệ hạ có hùng đồ đại chí*(*mưu lược, kế hoạch vĩ đại,
chí lớn), thế nhưng cổ ngữ đã nói, thành gia lập nghiệp, ắt
phải thành gia trước, mới có thể lập nghiệp được!”
Cổ Đức
còn muốn tiếp tục khuyên bảo Minh Nguyệt Thịnh, Minh Nguyệt Thịnh lại ôm
bụng kêu lên: “Thừa tướng, hình như trẫm ăn nhầm đồ, đi một chút
sẽ trở lại…”
Không
đợi Cổ Đức kịp ngăn lại, Minh Nguyệt Thịnh kéo theo Phúc Nhĩ rời khỏi
thư phòng. Nhìn bóng lưng Minh Nguyệt Thịnh biến mất như một cơn gió,
Cổ Đức đành chịu mà lắc đầu. Bệ hạ a, mỗi lần đều dùng
một chiêu này, chẳng lẽ ngài không biết nhàm sao?
Nhìn
một đống bức họa chất đầy trên bàn, Cổ Đức thở dài. Những nữ tử
này đều được chọn lựa tỷ mẩn, vô luận nhân phẩm, gia thế, dung
mạo hay tài hoa, đều trong trăm có một, tiến cung làm hậu
phi đều đạt yêu cầu, vì sao Minh Nguyệt Thịnh lại không thích cơ
chứ? Hay là, hắn có tật xấu gì hay sao?
Trong
ngự hoa viên, Minh Nguyệt Thịnh nghe Phúc Nhĩ báo lại rằng Cổ Đức
không đuổi theo, mới thả chậm bước chân, nhẹ nhàng thở ra.
“Phúc Nhĩ, trẫm như vậy, có xem
là đang trốn tránh trách nhiệm hay không?” Trong ngự hoa viên, cả
vườn sắc xuân, Minh Nguyệt Thịnh híp mắt, nhìn những đám mây thơ thẩn trên
bầu trời, thong thả hỏi.
“Bệ hạ, ngài như vậy, mới có trách nhiệm
với các nàng.”
Các
nàng mà Phúc Nhĩ nói, chính là chỉ những tú nữ được tuyển chọn kia.
Thiên hạ này, bai nhiêu người tước tiêm não đại* (chỉ những người ngụy trang, tô son trát phấn, luồn cúi chỉ hòng
nhận được lợi lộc, nhiễu loạn triều chính), đưa nữ nhi vào cung,
ước gì các nàng có thể biến thành phượng hoàng đầu cành, nhưng
bọn họ sao biết được, hậu cung là nơi đáng sợ cỡ nào, nữ tử
thuần khiết, ngây thơ, chỉ cần tiến vào cung, từ bề ngoài đến linh hồn,
sẽ đều biến thành ma hại người.
Thuở
nhỏ Phúc Nhĩ ở trong cung hầu hạ những phi tần kia, nhìn quen hưng suy
sủng nhục* (* ý chỉ thăng trầm,
sóng gió trong hậu cung), hiện tại hắn có thể hiểu được tâm
tình của Minh Nguyệt Thịnh. Huống chi trong tim vị chủ tử này còn có một
nữ tử! Phúc Nhĩ dám nói, chỉ cần nữ tử kia còn, nữ nhân trong thiên hạ
này đều không cách nào lọt vào mắt vị quân Vương này. Chỉ có thể nói
vận mệnh trêu ngươi a!
“Phúc Nhĩ, ngươi luôn tốt với trẫm như vậy!
Vô luận trẫm làm gì, ngươi đều ủng hộ trẫm, tìm mọi cớ nói giúp
trẫm…”
Minh
Nguyệt Thịnh quay người, nhìn về phía Phúc Nhĩ. Người cung
nhân đã đến Tây Kỳ quốc cùng hắn từ năm đó, hôm nay
tóc đã hoa râm. Hắn còn nhớ rõ, từ sau khi mẫu hậu hắn - Miêu Sở Vân
mất trong đêm rét lạnh, Phúc Nhĩ vẫn luôn bên cạnh an ủi hắn, cổ
vũ hắn, hơn nữa còn nói với hắn: “Điện hạ, Phúc Nhĩ sẽ luôn luôn ở
cạnh ngài, đến tận một khắc cuối cùng trong đời Phúc Nhĩ.”
Ngầm
lại, từ khi Phúc Nhĩ đi theo hắn đến bây giờ, đã qua mười mấy
xuân thu. Hôm nay hắn đã là Hoàng đế Nam Phượng quốc, Phúc
Nhĩ lại vẫn tận tâm tẫn trách mà hầu hạ hắn. Người trước mắt, chỉ sợ
là người hiểu rõ hắn nhất trên thế giới này. Đối với Minh Nguyệt
Thịnh, Phúc Nhĩ vừa là thầy, vừa là bạn, hắn chưa từng xem Phúc Nhĩ
là nô bộc cấp thấp.
“Bệ hạ, nô tài đã đáp ứng Hoàng
hậu nương nương nhất định sẽ chăm sóc ngài tốt Hoàng hậu nương
nương đối với nô tài có ân cứu mạng, mạng này của nô tài
là của ngài!”
Lời
của Phúc Nhĩ, khiến tim Minh Nguyệt Thịnh trở nên ấm áp giữa chiều xuân.
Có một người trung thành và tận tâm với mình đến vậy, thật sự
là một chuyện may mắn.
“Phúc Nhĩ, Mộ Dung Thất
Thất đi đến đâu rồi?”
“Hồi bẩm bệ hạ, công chúa vừa mới tiến vào Nam
Phượng quốc, Cổ cô nương đã cho bồ câu đưa tin về rồi.”
“Ừ, trẫm đã biết.”
Sau
đó, Minh Nguyệt Thịnh vẫn lặng im không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng mình,
nhìn mây bay trên bầu trời. Phúc Nhĩ chậm rãi lui qua một bên chờ Minh
Nguyệt Thịnh, chờ đến tận mặt trời lặn xuống núi, tia nắng cuối ngày le
lói, Minh Nguyệt Thịnh vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Thân
ảnh cô đơn của Minh Nguyệt Thịnh khiến Phúc Ngươi thở dài trong lòng.
Chuyện của Minh Nguyệt Thịnh, nô tài như hắn không nên lăm miệng, nhưng
mà nhìn thấy chủ tử như vậy, Phúc Nhĩ vẫn rất đau lòng Minh
Nguyệt Thịnh. Dù sao, hắn nhìn Minh Nguyệt Thịnh lớn lên, bầu bạn cùng hắn
suốt khoảng thời gian ở Tây Kỳ quốc, trong đầu hắn luôn xem Minh
Nguyệt Thịnh là con mình mà thương yêu.
Chỉ
là, đời người a, nếu không nhấp nhô, vậy không gọi là đời người rồi.
Sau
khi Cổ Đức ra khỏi nội cung, đám đại thần đợi bên ngoài lập
tức tiến lên vây lấy ông: “Thừa tướng đại nhân, bệ hạ nói như thế
nào? Rốt cuộc bệ hạ có thái độ gì?”
Những đại
thần này vội vàng, đều bởi nữ nhi trong nhà đều đã lọt
vào đám tú nữ, cho nên thái độ của Minh Nguyệt Thịnh, quyết định
sự hưng suy sau này của gia tộc họ. Từ khi Minh Nguyệt Thịnh đăng
cơ đến nay, vẫn không nạp bất kỳ phi tần nào, khiến
cho đám đại thần này đợi đến sốt ruột.
Nói
trắng ra là, bọn họ không quan tâm con gái của mình phải chăng có được
sủng ái, mà là Hoàng thượng có chịu tiếp nhận phương thức
trao đổi loại ích ngươi tới ta đi như kia hay không.
Cổ Đức đã lăn
lộn trong triều nhiều năm, tất nhiên biết rõ ý nghĩ trong lòng
những người này. Không thể trách bọn họ bợ đỡ, nịnh hót, ích kỷ, khi
triều đại đổi thay đều như thế. Chỉ có móc nối lợi ích
của gia tộc bọn họ với hoàng gia, mới có thể khiến đám đại thần
này an tâm. Nếu không, gần vua như gần cọp, không cùng nhận thức, không
đạt được lợi ích chung, vạn nhất đế Vương trở mặt, vậy chẳng
phải là gặp chuyện không may?
Thấy
Cổ Đức không nói chuyện, có người nóng nảy: “Thừa tướng, ngài mau cho
cái tin chính xác đi! Rốt cuộc là bệ hạ có ý gì? Chúng
ta đều đang đợi tin của nàng đây này!”
“Đúng vậy a, Thừa tướng, bệ hạ cũng không còn
nhỏ tuổi, rốt cuộc hắn định khi nào tuyển tú? Bên ngoài đều
có vài tin đồn kìa, ta sợ cứ tiếp tục như vậy, sẽ ảnh hưởng đến
bệ hạ a!”
“Tin đồn gì?” Nghe nói thế, Cổ Đức
nhướng mày, hắn mới trở về Tường tộc một chuyến, trong kinh thành có tin
gì bất lợi với Minh Nguyệt Thịnh rồi hả?
“Thừa tướng, lời này cũng không phải ta nói,
ngài đừng trách ta!” Người nọ bị Cổ Đức nhìn chăm chú liền
vội vàng xua tay bảo việc này không có chút quan hệ nào với mình: “Các
vị đồng liêu có lẽ đều từng nghe qua những lời này.”
Lúc
nói lời này, biểu cảm của đám đại thần bên cạnh có chút ít
không được tự nhiên, thế nên Cổ Đức mới biết, trong kinh thành thật
sự có chuyện chỉ trích Minh Nguyệt Thịnh không tuyển hậu.
“Rốt cuộc đồn cái gì?”
“Cái này…” Quanh co cả buổi, có giọng nói
lý nhí trả lời Cổ Đức: “Bên ngoài đều đồn bệ hạ yêu
thích nam sắc.”
Lời
này vừa được nói ra, đám đại thần đều ngừng thở, cẩn thận
từng li từng tý nhìn Cổ Đức. Không nghỉ sắc mặt Cổ Đức
vốn đang trầm xuống, bỗng “ha ha” cười to.
“Đây quả thực là vớ vẩn, cực kỳ vớ
vẩn! Bệ hạ là nam nhân khỏe mạnh, sao lại yêu thích nam sắc chứ! Hoàn toàn
là lời đồn nhảm…”
Có
người thông mắt bắt được một chút ý mẫn cảm trong lời của
Cổ Đức, lập tức mở miệng hỏi: “Thừa tướng, ý của ngài là, bệ
hạ đồng ý tuyển tú rồi hả? Vậy thì tốt quá.”
Không
để Cổ Đức kịp giải thích, một đám người đều quỳ gối trước
hoàng cung, hô lớn: “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Các ngươi…” Cổ Đức vừa mở
miệng, đám đại thần kia đều tủm tỉm cười, đứng lên: “Thừa
tướng, đa tạ! Ngài quả thật là đại công thần của Nam Phượng quốc ta
a!”