Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 107 - Phần 1

Chương
107: Đã chết, đều đã chết

Vị hoàng tử này lá gan
thật là lớn, lại muốn lấy đầu Nam Lân Vương làm cầu đá... Mọi
người không khỏi nhìn Phượng Thương, hầu hết ánh mắt đều dừng trên cổ
hoàn mĩ của Phượng Thương, nghĩ bụng Hoàn Nhan Nghị rốt cuộc
có khả năng gì, mà lấy được đầu Phượng Thương.

Văn võ bá quan đủ loại thần
thái, song sắc mặt Phượng Thương không hề thay đổi, hai mắt híp lại, giống
như chưa từng nghe thấy lời Hoàn Nhan Nghị vừa nói. Duy chỉ Mộ Dung Thất Thất
nghe thấy lời này, liền cười: "Ca, xem ra huynh muội chúng ta không được
hoan nghênh rồi! Giết ca ca, sợ sau đó sẽ chính là lăng nhục
muội muội đi..."

Lời nói của Mộ Dung Thất Thất
nhàn nhạt mà rơi vào tai Hoàn Nhan Liệt, chỉ là một câu nói nhỏ nhưng
lại làm sắc mặt Hoàn Nhan Liệt có thay đổi lớn.

"Súc sinh!" Hoàn Nhan
Liệt khuôn mặt dữ tợn, "Nhìn cái gì, còn không đem tên súc sinh này
trói lại cho trẫm!"

Một tiếng "súc sinh"
làm Lâm Khả Tâm tỉnh táo lại, thấy Kính Đức dẫn người tới trói Hoàn Nhan
Nghị, Lâm Khả Tâm “Rầm!” một tiếng quỳ gối trước mặt Hoàn Nhan Liệt.
"Bệ hạ, xin người tha cho Nghị nhi! Nghị nhi bình thường kính cẩn
hiếu đạo, hôm nay như vậy, nhất định là bị hãm hại! Xin bệ hạ
minh xét!"

Lâm Khả Tâm khuôn mặt
lê hoa đái vũ, nhưng Hoàn Nhan Liệt lại vô cùng chán ghét. Tại sao
những nữ nhân này trước mặt một kiểu, song sau lưng lại một kiểu? Lúc trước hắn
còn nhớ tới phụ tử thân tình, nhưng Hoàn Nhan Nghị lại nói lời vô liêm sỉ
như vậy! Xem ra ngày thường, biểu hiện của Hoàn Nhan Nghị cũng là giả vờ,
cũng là lừa gạt hắn

"Rượu vào lời ra, cho
dù bị động tay chân nhưng lời hắn vừa nói chính là tâm địa
thực của hắn!" Chân Hoàn Nhan Liệt vừa rút về liền bị Lâm Khả Tâm gắt
gao ôm lấy, sắc mặt âm trầm. "Trẫm thấy, mẹ con các
ngươi đã sớm thèm khát ngôi vị hoàng đế rồi, nhất định
là người mẹ như ngươi ngày thường xúi giục hắn, nếu không hắn sẽ không nói
như vậy. Hừ! Muốn trẫm chết sớm để các ngươi có được thiên hạ, mưu
tính cũng thật là vẹn toàn đó!"

Suy nghĩ bị Hoàn Nhan Liệt nói
ra, Lâm Khả Tâm sợ đến sắc mặt trắng bệch, nàng vội vàng phủ nhận, dùng
sức dập đầu, "Bệ hạ, thần thiếp bị oan, thần thiếp một lòng chỉ
vì bệ hạ, chưa từng có ý niệm phản nghịch trong đầu như
vậy, xin bệ hạ đừng nghe lời tiểu nhân khiêu khích, xin bệ hạ minh
xét!"

"Khiêu khích? Còn cần
người khiêu khích sao? Vừa rồi là hắn chính miệng nói ra!"

Hoàn Nhan Liệt nhìn về phía
Hoàn Nhan Nghị, thấy hắn vẫn còn say, càng cảm thấy đứa con trai này thật
mất thể diện.

"Kính Đức, cả ngươi cũng
không nghe lời trẫm sao? Mau trói tên súc sinh kia lại cho trẫm!"

"Dạ!" Kính Đức
vội vàng gật đầu, phất tay, bảo hai thái giám đi tới, một phải một
trái bắt lấy hai tay Hoàn Nhan Nghị.

Đang cao hứng lại bị người khác
quấy rầy, cảm giác vô cùng khó chịu. Hoàn Nhan Nghị vừa nhìn thấy hai thái
giám, liền giáng cho bọn họ mỗi người một bạt tai: "Khốn nạn! Không nhìn
thấy trẫm đang bận sao!"

Có lẽ do ban nãy nói chuyện
cùng Hạ Vân Tích, nên Hoàn Nhan Nghị lúc này kích động, cảm giác như mình
đã lên ngôi thành hoàng thượng rồi, vì vậy mới xưng “Trẫm”.

"Ngươi xem, ngươi
xem đi! Mới vừa rồi ngươi còn nói trẫm oan uổng các ngươi, hiện tại hắn
cũng bắt đầu thay thế địa vị trẫm rồi!"

Câu này của Hoàn Nhan Nghị,
không nghi ngờ gì chính là đập nát toàn bộ trắc ẩn cuối cùng của Hoàn
Nhan Liệt, trực tiếp đẩy mình vào hố lửa. "Bốp!" Hoàn Nhan Liệt
vỗ tay một cái, hai người áo đen liền xuất hiện trước mặt mọi người.

"Trói Hoàn Nhan Nghị
lại!"

Người áo đen chỉ nghe lệnh Hoàn
Nhan Liệt, tiến lên trái phải dùng dây trói Hoàn Nhan Nghị lại thật chặt, cũng
không biết có phải người áo đen cố ý hay không, mà cũng
không thèm phủ y phục lên cho hắn. Lúc này, Hoàn Nhan Nghị toàn thân bị Người
áo đen trói chặt như cái bánh tét, trực tiếp ném ở trước mặt Hoàn Nhan Liệt.

"Buông ra! Các ngươi thật
to gan! Buông ra!" Hoàn Nhan Nghị vừa giãy dụa, vừa kêu la, Hoàn Nhan Liệt
tiến lên, một cước đá vào mặt Hoàn Nhan Nghị, lập tức máu từ mũi Hoàn
Nhan Nghị chảy xuống, kèm theo một tiếng "Răng rắc".

"A!" Sống
mũi đau đớn kịch liệt làm Hoàn Nhan Nghị tỉnh táo lại. "Là ai! Con mẹ
nó là ai dám đá ta!"

Hoàn
Nhan Nghị nói tục, khiến văn võ bá quan hoàn toàn không còn
gì để nói. Cho dù uống thuốc, trở nên điên cuồng, ít nhất
cũng nên giữ lại một chút lý trí chứ! Thân là hoàng tử,
trên đời này người có thể đá ngài như vậy có được mấy
người? Thật là không biết động não!

Thì
ra vị điện hạ ngày thường hào hoa phong nhã, giữ mình trong sạch này lại
còn có ham mê NP (tức là xxx tập thể), hơn nữa còn
thích sủng ái ngay ngoài trời, chưa kể đến phát ngôn thô tục cộng
thêm chứng hoang tưởng bậc cao nữa... Hoàn Nhan Nghị vốn được cho
là hòa nhã, bởi vì việc vừa rồi khiến danh dự hoàn toàn mất sạch.

Câu
‘con mẹ nó’ của Hoàn Nhan Nghị, làm Lâm Khả Tâm suýt ngất xỉu. Đứa
nhỏ này não bị chuột rút sao? Lại đần độn như thế? Dám nói chuyện với
Hoàn Nhan Liệt như vậy!

Quả
nhiên, nghe lời này, Hoàn Nhan Liệt rút từ bên hông người áo đen ra một cây
roi, quất lên người Hoàn Nhan Nghị.

"Chát!"

Hoàn
Nhan Liệt cũng là người tập võ, lực tay rất lớn, hơn nữa lúc này bị Hoàn
Nhan Nghị làm cho nổi giận rồi, cho nên đặc biệt nặng tay.

"Ối! A! Đau
quá!" Hoàn Nhan Nghị kêu to. Nhưng hắn bị trói cực kỳ chặt, tránh
không được, cộng thêm cả người trần truồng, lăn qua lăn lại trên
mặt đất trốn roi của Hoàn Nhan Liệt, nhìn từ mọi góc độ tựa như một
con giun trắng thật lớn, xoay xoay trên mặt đất.

"Thật xấu." Mộ Dung
Thất Thất vừa dứt lời, Phượng Thương liền dùng tay che hai mắt nàng lại.
"Đừng xem, nhìn thứ ghê tởm như vậy, sẽ đau mắt!"

"Phì." Lời nói của
Phượng Thương khiến Mộ Dung Thất Thất cười ra tiếng. Đau mắt? Cái cớ này
thật tức cười. Thế nhưng Phượng Thương lại nói được nghiêm túc như vậy.
Bất quá, nếu Phượng Thương che mắt của nàng, không cho nàng xem thứ xấu
xí kia, thì nàng dứt khoát nhắm hai mắt lại, chẳng qua vẫn nghe thấy
tiếng rên của Hoàn Nhan Nghị.

"A! Phụ hoàng, sao
người đánh nhi thần!"

Cả người đau nhức rốt cục
làm Hoàn Nhan Nghị thanh tỉnh. Nhìn lại, trước mắt toàn người là người,
Lâm Khả Tâm quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đầy nước mắt,
mà hắn...

"Là ai thoát y phục của
bổn điện hạ? Là ai làm?!"

Thấy Hoàn Nhan Nghị giả ngây
giả dại, khiến Hoàn Nhan Liệt càng cảm thấy tên khốn vô liêm sỉ
này đã đem cái mặt già của hắn ném sạch rồi. Hôm nay quả thực
là mất hết mặt mũi! Hoàn Nhan Liệt cũng không trả lời Hoàn Nhan Nghị...,
chỉ liên tiếp quất roi lên người hắn, để lại những vết máu.

"Phụ hoàng, nhi thần bị
oan, nhi thần bị oan!" Hoàn Nhan Nghị rốt cục biết xấu hổ, trực tiếp quay
lưng, bảo vệ thân mình, miệng liên tục kêu oan, nhưng Hoàn Nhan Liệt vừa rồi bị
kích thích, làm sao còn nghe được lời của hắn!

Bên này, Hoàn Nhan Nghị bị Hoàn
Nhan Liệt quất roi cho hoàn toàn tỉnh táo, bên kia, Già Lam cởi áo
ngoài, choàng lên người Hạ Vân Tích.

"Sư muội? Sư muội!"

Già Lam kêu liền hai tiếng, Hạ
Vân vẫn chưa tỉnh lại, chỉ đắm chìm trong hạnh phúc, nàng si mê nhìn
Già Lam, đưa tay xoa gương mặt của hắn, "Hảo ca ca, vì sao
mới một chút không gặp, chàng đã thay đổi rồi?"

"Sư
muội! Ta là Già Lam, là Tam sư huynh của muội!"
Già Lam cau mày, bắt lấy tay Hạ Vân Tích.

"Tam
sư huynh? Ha ha, vị ca ca này, chàng đừng gạt ta! Tam sư huynh
còn đang ở Bồng Lai đảo! Chàng giả ai không giả, lại giả bộ Tam sư
huynh gạt ta!"

Thấy
Hạ Vân Tích vẫn mơ mơ màng màng, Già Lam kéo nàng đi tới bên
hồ, đem đầu nàng trực tiếp giúi xuống. Mới đầu xuân, hồ nước lạnh như
băng, Hạ Vân tiếc rùng mình một cái, sặc nước, hoàn toàn tỉnh.

"Tam
sư huynh, sao huynh lại ở đây?" Hạ Vân Tích trên mặt vẫn nhỏ nước
tí tách, giật mình nhìn Già Lam, vẻ mặt vô cùng bất ngờ.

"Lời
này ta hỏi muội mới đúng!"

Già
Lam biết, Hạ Vân Tích trúng độc mê huyễn hình, hơn nữa Hoàn Nhan Nghị
cũng bị như vậy. Rốt cuộc là người nào làm? Tại sao phải làm như vậy?

Nghe
Già Lam nói, Hạ Vân Tích cảm thấy mơ hồ, lại cảm thấy có chút
lạnh, định kéo áo chặt vào người, mới phát hiện quần áo trên
người mình biến thành áo ngoài của nam nhân, mà bên trong không mặc
gì khác.

"A..."
Hạ Vân Tích hét lên: "Sao lại thế này? Làm sao lại..."

Vừa
nói, Hạ Vân Tích dần dần hồi tưởng lại, khuôn mặt Hoàn Nhan Nghị rõ ràng
hiện lên trước mắt. "Là hắn, nhất định là hắn làm!"

Hạ
Vân Tích muốn đứng lên, nhưng bởi vì chuyện vừa rồi mà hai chân
vô lực. Nhìn thấy thân hình Hoàn Nhan Nghị bị trói cách đó không
xa, Hạ Vân Tích lần nữa hét lên.

"A..."

Hạ
Vân Tích thét chói tai, khiến Hoàn Nhan Nghị nhớ lại chuyện tình lúc trước, hắn
chiếm được nàng, hắn rốt cục có được nàng rồi! Không như Hạ Vân Tích,
vẻ mặt Hoàn Nhan Nghị vô cùng mừng rỡ. Chẳng lẽ, đây chính
là trong cái rủi có cái may?

"Vân
nhi, ta ở chỗ này, Vân nhi!"

Mặc
dù bị trói chặt, Hoàn Nhan Nghị vẫn tiếp tục vùng vẫy, muốn lại gần Hạ Vân
Tích.

Thoáng
thấy Hoàn Nhan Nghị cả người không mảnh vải, Hạ Vân Tích lại
càng ôm đầu thét chói tai. Nàng không biết tại sao lại dây dưa với
Hoàn Nhan Nghị, tại sao lại cùng hắn phát sinh chuyện như vậy. Người uống rượu
không phải Phượng Thương sao, giờ sao lại thành Hoàn Nhan Nghị!

Hạ
Vân Tích lắc đầu, tìm kiếm thân ảnh Phượng Thương, cuối cùng giữa
một đám người chen chúc cũng nhìn thấy Phượng Thương một thân bạch y. Hắn
lạnh lùng đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng, khi ánh mắt nàng và hắn
chạm nhau, Hạ Vân Tích cảm nhận được sâu sắc sự kinh tởm và chán
ghét.

"Không,
không phải như thế!" Thời điểm nhìn thấy hết thảy văn
võ bá quan trong triều, Hạ Vân Tích biết tất
cả đều đã bị Hoàn Nhan Nghị phá hủy rồi.

Danh
dự của nữ nhân, còn cả hôn sự của nàng, kể cả Phượng Thương, tất cả đều
bởi Hoàn Nhan Nghị mà không còn gì nữa.

Giọt
nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt Hạ Vân Tích chảy xuống, nàng không nói
một câu, hung ác nhìn Hoàn Nhan Nghị, dường như muốn dùng ánh mắt
xuyên thủng tim Hoàn Nhan Nghị.

Hoàn
Nhan Nghị chưa từng bị Hạ Vân Tích nhìn như vậy, hắn biết, nàng nhất định
rất căm hận mình. Xảy ra chuyện như vậy trước mặt bao nhiêu người, thể diện của
Hạ Vân Tích, thể diện của Đông Lỗ quốc đều mất hết.

"Vân
nhi, thật xin lỗi, ta không kìm lòng được, ta thật sự rất yêu nàng, ta
thật lòng yêu nàng!"

Những
lời của Hoàn Nhan Nghị nói với Hạ Vân Tích khiến mọi người vỡ lẽ. Thì ra
là như vậy! Bởi vì Nhị hoàng tử yêu Vân công chúa, nên mới dùng cách
quyết liệt như vậy để chiếm được nàng.


điều vị điện hạ này cũng không cẩn thận chút nào! Chỗ nào không chọn, lại
chọn ngay ngự hoa viên đông người qua lại. Chuyện không trong sạch như vậy
xảy ra ở hoàng cung, người trong cuộc còn là hoàng tử và công chúa,
chuyện này thật quá kinh khủng rồi.

Hoàn
Nhan Nghị nói "yêu", nhưng trong lòng Hạ Vân Tích lại cảm thấy thật
nực cười. Dừng một lúc, hai chân dần có cảm giác, Hạ Vân Tích đứng
lên, từng bước từng bước đi về phía Hoàn Nhan Nghị.

"Ngươi
yêu ta? Không, ngươi không yêu ta, ngươi hại ta! Ngươi rõ ràng biết ta
thích Phượng Thương, còn dung thủ đoạn hèn hạ như vậy chiếm lấy ta, ngươi
yêu ta sao? Ngươi chỉ yêu thân phận của ta và sự hậu thuẫn từ Đông Lỗ
quốc mà thôi.”

"Ngươi
ghen tỵ với Phượng Thương! Ngươi sợ chàng chiếm ngai vàng của ngươi, cho nên
muốn củng cố địa vị của mình, mới nhắm vào ta, thậm chí không ngần
ngại phá hủy ta để đạt được điều ngươi muốn!
Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"

"Không!
Không phải như thế!" Hoàn Nhan Nghị lắc đầu, mặc dù hắn từng
nghĩ như vậy, nhưng hắn thích Hạ Vân Tích nhiều hơn. "Vân nhi, ta
thật lòng yêu nàng! Thật sự! Ta thề! Ta lấy tính mạng của mình ra thề!"

"Tính
mạng?" Lời này trong tai Hạ Vân Tích thật nực cười.
Nàng đã không còn gì nữa! Chuyện vừa rồi Phượng Thương
nhất định nhìn thấy, hắn vốn đã không thích nàng, bây giờ chắc
chắn càng ghét nàng nàng, cho nàng là nữ nhân tùy tiện.

"Ngươi đã nguyện ý dùng
tính mạng thề, vậy ngươi hãy chết đi!"

Hạ
Vân Tích rút bảo kiếm bên hông Già Lam, đâm thẳng vào tim Hoàn Nhan
Nghị. Một kiếm này cực nhanh làm người khác không kịp ngăn cản, đợi tất cả
kịp phản ứng, Hạ Vân Tích đã rút bảo kiếm, máu tươi đỏ sẫm bắn
tung tóe lên mặt nàng.

"Nghị
nhi!" Lâm Khả Tâm nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn chết lặng, ngay cả
Hoàn Nhan Liệt cũng sửng sờ.

"Vân
nhi..." Khóe miệng Hoàn Nhan Nghị tuôn ra máu tươi, vô cùng sửng sốt.
Người con gái hắn yêu thích, vừa rồi còn thân mật, lại hận hắn như vậy.

"Vân
nhi, nàng thật... hận ta như vậy sao?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3