Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 017 - 018

Chương 17: Địch nhân của địch nhân là bằng hữu

Thi
thể Trịnh Mẫn và nam nhân bị đưa ra ngoài, Mộ Dung Thái phất
tay áo ly khai nơi này, hắn muốn đi tới chỗ Lưu Yên Chi để nàng
vuốt ve an ủi, dù sao gặp phải chuyện như vậy thực quá tổn thương tới
lòng tự trọng của nam nhân. Mộ Dung Thanh Liên nhìn Mộ Dung Tâm Liên đang
ngất dưới mặt đất, cười lạnh một tiếng, cũng trở về Lan Hương viện.

Một
lúc lâu sau, Mộ Dung Tâm Liên chậm rãi tỉnh lại. Màu máu đỏ tươi trên
mặt đất khiến nàng nhớ đến chuyện vừa xảy ra, Mộ Dung Thái thế nhưng
giết mẹ trước mặt nàng, điều này làm cho Mộ Dung Tâm Liên vô luận như
thế cũng không thể chấp nhận.

“Mã
Não, ngươi lại đây!” Mộ Dung Tâm Liên âm trầm trừng mắt nhìn
Mã Não, “Vì sao nương ta lại ở chỗ này? Tiện nhân Mộ Dung Thất Thất
kia đâu? Còn có tên dâm tặc Mộ Dung Tuấn kia đâu? Không phải
là bọn họ ở chỗ này sao!”

“Nhị
tiểu thư, nô tỳ không biết a!” Mã Não cũng bị tình huống
vừa rồi dọa ngây người, “Nô tỳ rõ ràng đem tam tiểu
thư để ở trên giường, sau đó dẫn đại thiếu gia
lại đây, nhưng mà, vì sao lại như vậy, nô tỳ thật sự không
biết a!”

Mộ
Dung Tâm Liên căn bản không có nghe Mã Não giải thích, nàng thầm
nghĩ muốn phát tiết, trút hết toàn bộ thương tâm khổ sở cùng phẫn nộ trong
lòng ra, Mộ Dung Tâm Liên tiện tay rút trâm gài tóc hung hăng đâm xuống
mặt Mã Não, “Tiện nhân, ngươi hại chết mẹ ta! Ngươi trả mẹ cho ta!”

“Tiểu
thư, đừng mà!” Mã Não giơ cánh che mặt, động tác như vậy
càng thêm kích thích Mộ Dung Tâm Liên.

“Ta
xem ngươi trốn như thế nào! Ta xem ngươi trốn như thế nào!” Mộ Dung Tâm
Liên nắm tóc Mã Não, trực tiếp đâm trâm gài tóc vào mắt
Mã Não, đâm một cái không giả được hận, liền đâm thêm mười
mấy cái nữa.

“Nhị tiểu thư tha mạng a! Nhị
tiểu thư tha cho nô tỳ!”

Tiếng kêu thê thảm của
Mã Não hấp dẫn bọn người hầu trong viện đến đây, nhìn thấy bộ
dáng hung tợn của Mộ Dung Tâm Liên, cùng chi chít lỗ to lỗ nhỏ đang chảy
máu trên mặt Mã Não, tất cả mọi người đều bị thủ đoạn tàn nhẫn
của Mộ Dung Tâm Liên dọa sợ tới mức ngây dại.

Đây Nhị tiểu thư hay
dịu động lòng người sao? Chẳng lẽ đây mới là tướng mạo chân
chính của nhị tiểu thư? Nháy mắt, hình tượng Mộ Dung Tâm Liên vất vả
xây đắp bị sụp đổ.

Bất quá, hiện tại Mộ Dung Tâm
Liên cũng không thèm để ý đến chuyện này, Trịnh Mẫn bị người ta
bắt gian tại giường, thể diện của nhị tiểu thư nàng đây đã sớm
mất hết.

Cho dù Mộ Dung Thái
có ngăn chặn miệng lưỡi bọn hạ nhân trong phủ, cũng khó đảm bảo rằng
người khác sẽ không nói ra ngoài, tỷ như tam đại thế gia công tử tiểu thư
kia. Hiện tại mặt mũi của nàng đã mất, còn để ý hình
tượng làm cái gì!

Lúc này Mộ Dung Tâm Liên thầm
nghĩ trút hêt giận, phát tiết nội tâm đầy phẫn nộ của chính
mình. Đến lúc Trần Trung lại xuất hiện, mang Mã Não cả người đầy
máu, vô cùng thê thảm đi, Mộ Dung Tâm Liên mới xụi lơ ngồi
xuống đất.

Xong rồi, hết thảy đều
xong rồi. Sự tình hôm nay sẽ khiến nàng bị chê cười trong Mộ Dung phủ,
không, trong cả kinh thành! Không ai sẽ lấy nàng - người có mẹ như
vậy, đừng nói là làm Tĩnh Vương phi, cho dù là trở thành
tiểu thiếp làm ấm giường cho Long Trạch Cảnh Thiên cũng không có khả năng.

Mộ Dung Tâm Liên khóc một trận
nức nở, tới lúc người vây xem tản ra, Phỉ Thúy tìm đến.

“Nhị tiểu thư, xin nén bi
thương!” Phỉ Thúy đưa cho Mộ Dung Tâm Liên một cái khăn tay, “Ngươi
không thể cứ buông tha như vậy a! Sự tình hôm nay khẳng định
có người động tay động chân ở bên trong, ngươi nhất định
phải cố gắng gượng dậy, vì Trịnh di nương mà báo thù a!”

Lời của Phỉ Thúy làm cho Mộ Dung
Tâm Liên đang bi thương lập tức hồi tỉnh. Đúng vậy, nàng không thể cứ
khuất phục như vậy! Vì sao chuyện lại biến thành như vậy, nàng
nhất định phải tìm được nguyên nhân, không thể để cho Trịnh Mẫn
chết oan!

Thấy Mộ Dung Tâm Liên khôi phục
lại trạng thái bình thường, Phỉ Thúy liền dìu Mộ Dung Tâm Liên, chủ tớ cùng trở
về Ngẫu Hương viện

Khi mọi người rời đi hết,
xung quanh hoàn toàn an tĩnh trở lại, một thân ảnh màu đen xuất hiện trong
phòng, người áo đen hướng xuống giường kéo Mộ Dung Tuấn đang bị điểm
huyệt ra, giải huyệt cho hắn, nói. “Hết thảy mọi chuyện ngươi đều thấy
rõ ràng!”

“Thấy rõ!” Mộ Dung Tuấn cắn
răng, hung tợn nhìn chằm chằm về hướng Ngẫu Hương viện. Mộ Dung Tâm Liên thế
nhưng lại tính kế hắn cùng Mộ Dung Thất Thất, muốn cho huynh muội bọn họ thân
bại danh liệt! Lòng dạ tiện nhân này thật sự quá ngoan độc!

“Vì
sao lại giúp ta?” Mộ Dung Tuấn nhìn người áo đen. Nếu không phải người này
ra tay tương trợ, tối hôm nay người chết dưới kiếm Mộ Dung Thái này ắt hẳn Mộ
Dung Tuấn hắn!

“Không
quen nhìn cái bộ dáng thay đổi như chong chóng của tiện nhân
kia.” Người áo đen bỏ lại những lời này, liền biến mất khỏi phòng.

Ngó
không có người thấy, Mộ Dung Tuấn vội vàng ly khai nơi này. Chờ hắn đi
rồi, người áo đen đi tới Thúy Trúc viên.

“Tiểu
thư, chuyện đã xong!” Người áo đen bỏ miếng vải đen che mặt
xuống, hóa ra là Tố Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất ra dấu “ok” với
nàng.

“Không
tệ!” Mộ Dung Thất Thất đang đang phác hoạ trên giấy, Tố
Nguyệt đi vào vừa vặn thấy được, mới phát hiện Mộ Dung Thất
Thất đang thiết kế trang sức, trâm gài tóc, dây chuyền, hoa tai, lắc tay,
nhẫn... Từ trên xuống dưới, toàn bộ đều là hoa hải đường.

“Tiểu
thư, người muốn tặng cho đại tiểu thư Bạch gia sao? Thật xinh đẹp! Vô
cùng phù hợp với khí chất của Bạch tiểu thư!”

“Thông
minh!” Mộ Dung Thất Thất gật đầu, chờ đến khi nét vẽ cuối cùng hoàn
thành, buông bút lông, tinh tế thổi khô nét mực, “Tô Mi, ngày mai ngươi đi
Tranh Thông bảo trai*(tiệm trang sức),
phân phó cho Lý sư phụ dùng Dương Chi ngọc cực phẩm làm bộ trang sức
này, càng nhanh càng tốt.”

“Tiểu
thư, vì sao lại cứu Mộ Dung Tuấn? Để tên vô lại kia thân bại
danh liệt luôn không tốt sao?” Tô Mi khó hiểu.

“Kẻ
thù của kẻ thù chính là bằng hữu của chúng ta. Càng nhiều người
oán hận Mộ Dung Tâm Liên, ta không phải sẽ càng có thêm nhiều thời gian để
ngủ sao.

“Đúng
a!” Tô Mi cùng Tố Nguyệt cười. Tiểu thư chính là như vậy a, ai đối tốt với
nàng, cho dù chỉ một chút xíu xiu, nàng cũng nhớ rõ, muốn ám hại
nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.


lẽ Bạch Ức Nguyệt không thể ngờ được, hôm nay chỉ vô tình giúp Mộ
Dung Thất Thất, có thể có được nguyên bộ trang sức của “Quang
Hoa công tử”. Nếu để cho nàng biết được Quang Hoa công tử được
mọi người tâng bốc chính là Mộ Dung Thất Thất, không biết sẽ có cảm
tưởng gì.

Gần đây,
Mộ Dung phủ đã xảy ra nhiều chuyện.

Tam
tiểu thư Mộ Dung Thất Thất làm Đoan Mộc đại tiểu thư bị thương,
cắt đứt gân tay phải của nàng, bị Đoan Mộc Lỗi báo lên bề trên. Trịnh
di nương trong phủ được Mộ Dung Thái sủng ái cũng đột nhiên mắc
bạo bệnh mà chết, Nhị tiểu thư Mộ Dung Tâm Liên không chịu được
chuyện mẹ mất đi, bệnh nằm liệt giường...

Thanh
Loan cung, Đoan Mộc Y Y nhào vào lòng hoàng hậu Đoan Mộc Tình, “Bác,
ngài nhất định phải báo thù cho Y Y a!”

Tuy
rằng Đoan Mộc Lỗi tố cáo mọi chuyện, nói Mộ Dung Thái dung túng nữ nhi
hành hung, muốn phế hai tay Mộ Dung Thất Thất để bồi tội với Đoan Mộc
Y Y, nhưng mà lão hồ li Mộ Dung Thái này trực tiếp đưa ra tam đại thế
gia công tử cùng tiểu thư đến làm chứng, chứng minh là Đoan Mộc Y Y
muốn giết Mộ Dung Thất Thất trước, mà sự cố này cũng là chuyện
ngoài ý muốn. Cuối cùng, vụ án đả thương người này mau
chóng chìm vào hư vô, khiến Đoan Mộc Y Y cảm thấy ủy khuất.

“Y
Y, cháu yên tâm, bổn cung sẽ không ngồi yên mà mặc kệ đâu!”

Đoan
Mộc Tình đau lòng nắm tay phải bị tàn phế của chất nữ, trải qua quá trình
chẩn trị của Thái y trong cung, tay phải Đoan Mộc Y Y xem như bị
phế đi, trừ phi có thể tìm được Quái y Liên công tử, nếu không
thì đừng nói là đánh đàn, ngay cả cầm lấy chiếc đũa cũng
không có khả năng.

Mộ
Dung Thất Thất, ngươi thật độc ác!

Nghĩ
đến trong cung có Mộ Dung Tuyết Liên đoạt đi sủng ái vốn
thuộc về mình, hiện tại lại đến Mộ Dung Thất Thất đả thương chất nữ
của mình, trong mắt Đoan Mộc Tình loé lên tia ngoan độc. Nữ nhân
Mộ Dung gia đều không phải thứ tốt lành! Đều đáng chết!

“Bác,
cái phế vật Mộ Dung Thất Thất kia hiện tại chắc chắn đang cười nhạo ta,
nàng có thể gả cho Tĩnh Vương làm Tĩnh Vương phi, ta lại tàn phế! Về
sau, đảm bảo sẽ chẳng ai nguyện ý thú Y Y.” Nước mắt
trong suốt của Đoan Mộc Y Y giống như chuỗi hạt trân châu bị chặt đứt,
một viên rồi lại một viên rơi xuống quần áo, “Bác, Y Y không cam lòng, Y Y
không cam lòng!”

Thấy Đoan
Mộc Y Y nhắc tới Long Trạch Cảnh Thiên, Đoan Mộc Tình lập tức
hiểu được ý của nàng.

Chương 18: Tính toán của hoàng hậu

Hoàng
Thượng Long Trạch Vũ có ba nhi tử hai nữ nhi, Tĩnh Vương Long Trạch
Cảnh Thiên mười tám tuổi, mẫu phi là một trong tứ phi Hiền phi Hà Hân
Nhi, Ngụy Vương Long Trạch Cảnh Minh mười hai tuổi, mẫu phi chỉ là một
cung nữ bình thường, Triệu Vương Long Trạch Cảnh Kì chín tuổi, mẫu phi là Đức
phi Bạch Mộng Ngữ. Đại nữ nhi Bình Dương công chúa Long Trạch Vũ Nhi
mười lăm tuổi, do Đoan Mộc Tình sinh ra. Tiểu nữ nhi Tín Dương công chúa
Long Trạch Cẩm Nhi mới ba tuổi, mẫu phi là Hoàng quý phi Mộ Dung
Tuyết Liên.

Năm
đó lúc Đoan Mộc Tình mang thai, khi lâm bồn Bình Dương công chúa khó sanh,
khó khăn lắm mẫu tử bình an, nhưng thân mình lại chịu tổn thương,
từ đó về sau không còn khả năng hoài thai. Không có con trai
là tiếc nuối lớn nhất trong lòng Đoan Mộc Tình, hiện tại trong triều,
Long Trạch Cảnh Thiên có uy vũ rất cao, khiến cho Đoan Mộc Tình
chịu áp lực rất lớn.

Tuy
vậy Đoan Mộc Tình cho rằng chỉ có đứa nhỏ nàng hạ sinh mới
là con trai trưởng, mới có tư cách kế thừa ngôi vị! Nhưng mà, mười
mấy năm qua cái bụng của nàng cho tới bây giờ không có chút biến đổi,
uống bao nhiêu trân dược cũng không hề khá hơn.

Hoàng
Thượng hiện tại bị Mộ Dung Tuyết Liên nhu tình như nước quyến
rũ đến đến không bỏ được, cứ vào đầu tháng và ngày
mười lăm, chỉ đến Thanh Loan cung một chút cho có lệ, ngoài ra, thời
gian còn lại đều ở Phiêu Tuyết cung bồi bạn cùng Mộ Dung Tuyết Liên cùng
tiểu nữ nhi Long Trạch Cẩm Nhi.

Hiện
nay Mộ Dung Tuyết Liên lại đang có thai bốn tháng, nếu nàng hạ sinh
ra nam hài, dựa vào sủng ái của Hoàng Thượng đối với nàng, đến
lúc đó chỉ sợ địa vị của mình sau này khó bảo toàn, lại
càng không có cơ hội sinh hạ thái tử.

“Y
Y, không phải ngươi nói Mộ Dung Thất Thất có Tuyết Phu Hoàn của Liên công
tử sao? Nếu bản cung hạ ý chỉ, bắt nàng tìm Liên công tử đến
chữa trị tay phải cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Mặc
dù biết trong lòng Đoan Mộc Y Y ngưỡng mộ Long Trạch Cảnh Thiên,
nhưng Đoan Mộc Tình tuyệt đối sẽ không để Đoan Mộc Y Y gả
cho Long Trạch Cảnh Thiên.

Hiền
phi cùng nàng xưa nay bất hòa. Nếu Long Trạch Cảnh Thiên lên làm thái tử, về
sau thành hoàng đế, vậy ngày sau nàng sẽ sống như thế nào? Cùng
Hà Hân Nhi trở thành Thái Hậu? Sống dựa sắc mặt nữ nhân kia? Đoan Mộc
Tình vô luận như thế cũng không thể chịu được.

Huống
chi Hoàng Thượng còn đang ở tuổi trung niên, nàng cũng mới ba mươi hai
tuổi, còn có cơ hội mang thai. Hoàng Thượng còn chưa có lập thái tử,
nàng phải nắm lấy cơ hội! Ngôi vị hoàng đế này phải là của con nàng!

Đoan
Mộc thế gia - nhà mẹ đẻ của Đoan Mộc Tình, hẳn sẽ toàn lực giúp
nàng duy trì địa vị hoàng hậu này, vô luận là Đoan Mộc Hồng Trần hay
là Đoan Mộc Y Y, hôn nhân bọn họ đều phải có giá trị
mới được.

Nhất
vinh cầu vinh, nhất tổn câu tổn* (một
người vinh thì tất cả cùng vinh, một người tổn hại tất cả cùng tổn hại
),
nếu không có một hậu thuẫn cường đại ở phía sau khó mà sống
yên trong cung. Cũng như tồn tại trong một gia tộc lớn, cho dù phải thay
đổi sự thật, cũng không được để người nào gây hại đến mình.

Trong
lòng Đoan Mộc Tình vốn đã chọn cho Đoan Mộc Y Y một chỗ nương
tựa, để nàng đến Thượng Quan thế gia, gả cho Thượng Quan Vô Kỵ, đây
mới là lựa chọn tốt nhất. Thượng Quan gia rất có uy vọng ở quân
doanh, nếu chính mình lại sinh hạ tiểu hoàng tử, vậy vạn dặm giang sơn
này đều là của con nàng!

Đoan
Mộc Y Y không biết một chút gì về vận mệnh mà Đoan Mộc
Tình đã sớm an bài sẵn cho nàng, lúc này nàng vẫn đang suy
nghĩ về chuyện Liên công tử mà Đoan Mộc Tình vừa nói.

Tương
truyền y thuật của Quái y Liên công tử xuất thần nhập hóa, nếu Mộ Dung Thất
Thất thật sự có thể tìm Liên công tử đến đây, chẳng những tay
nàng có hi vọng phục hồi như cũ, mà ngay cả chứng bệnh bất túc của
hoàng hậu nói không chừng cũng có thể chữa khỏi.

“Bác,
nếu Mộ Dung Thất Thất không thỉnh được Liên công tử đến thì phải
làm sao bây giờ?”

“Không
mời được?” Khóe môi Đoan Mộc Tình lộ ra một nụ cười tàn khốc, “Bản
cung liền lột bỏ danh hiệu Tĩnh Vương phi của nàng, khiến cho nàng trở thành
người chưa gả ra ngoài đã bị ruồng bỏ!”

“Bác...”
Đoan Mộc Y Y rất là cao hứng, bác không quên chuyện của mình, nàng quả
nhiên vì mình mà bắt tay trả thù Mộ Dung Thất Thất. Lại
nghĩ đến tay phải mình, tâm trạng của Đoan Mộc Y Y lại thoáng chốc
liền trầm xuống. Liên công tử là hy vọng duy nhất giúp phục hồi tay phải
của nàng như cũ, nàng không muốn sống cả đời với cái tay tàn tật này.

Tựa
hồ nhìn thấu ý nghĩ của Đoan Mộc Y Y, Đoan Mộc Tình nhẹ
nhàng vỗ vỗ tay nàng, “Bác biết tâm ý của cháu, cháu yên tâm, bác
tuyệt đối sẽ không để cho Mộ Dung Thất Thất lên làm Tĩnh Vương phi!
Hai tỷ muội một người đã là Hoàng quý phi, người còn lại
nếu là Tĩnh Vương phi, vậy quả thực quá lợi cho họ rồi!”

“Bác,
người thật tốt!” Đoan Mộc Y Y cười đến âm trầm.

Mộ
Dung Thất Thất, không được bao lâu nữa ngươi sẽ trở thành người bị chồng
ruồng bỏ, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu!

Ý
chỉ của hoàng hậu không bao lâu liền truyền tới Mộ Dung quý
phủ, ý chỉ nói nếu hiểu chuyện, tội chết có thể miễn, nhưng lại
khó tránh khỏi tai họa, Mộ Dung Thất Thất nội trong mười ngày phải
tìm được Liên công tử để chữa trị tay phải của Đoan Mộc Y Y!

“Tiểu
thư, hoàng hậu rõ ràng có quan hệ mật thiết với Đoan Mộc Y
Y!” Tô Mi cắt mật đào, gắm tăm trúc vào, đưa
mật đào đến bên môi Mộ Dung Thất Thất. “Ngài tính làm sao bây giờ?
Thật sự muốn chữa trị cho tay nàng sao? Theo ý của thuộc hạ, nàng ta
dám giương cung bạt kiếm với tiểu thư, cái tay kia cho dù bị phế mười lần
cũng không đủ!”

Cái
miệng nhỏ Mộ Dung Thất Thất ăn mật đào, thực ngọt, xưa nay nàng rất
thích ăn hoa quả ngọt a.

Không
ai biết đại danh đỉnh đỉnh Liên công tử là Mộ Dung
quý phủ Tam tiểu thư, Đoan Mộc Y Y cùng Đoan Mộc Tình càng
nghĩ không đến, người các nàng tìm kiếm đang
thích ý ngồi hóng gió ăn mật đào.

“Tô
Mi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Tay của Đoan Mộc Y Y,
ta đương nhiên sẽ chữa trị. Ta chẳng những muốn chữa khỏi cho riêng nàng,
còn muốn chữa khỏi bệnh bất túc của Đoan Mộc Tình, để cho nàng hoài
thai một hoàng tử. Hoàng hậu nương nương đã mong chờ đứa nhỏ lâu
lắm rồi, đến khi nàng sinh hạ con trai trưởng, Tây Kì quốc ắt hẳn sẽ
náo nhiệt lên!”

Tuy
rằng Mộ Dung Thất Thất tươi cười ngọt ngào, thanh âm ôn nhu, nhưng Tô
Mi nhận ra đây chỉ là một nụ cười thích chí, đầy mưu mô của
Mộ Dung Thất Thất.

Vị
tiểu thư này chỉ e thiên hạ không loạn, chắc hẳn đang nghĩ đến chuyện
gì đó thú vị trong lòng Tô Mi đang yên lặng cầu nguyện cho
kẻ đang bị Mộ Dung Thất Thất nghĩ đến.

Ý
chỉ Hoàng hậu cũng không làm Mộ Dung Thất Thất sợ hãi, ngược lại làm cho Hoàng
quý phi của Phiêu Tuyết cung Mộ Dung Tuyết Liên lo lắng lên.

Mộ
Dung Tuyết Liên biết, Đoan Mộc Tình nói là chữa trị cánh tay
cho Đoan Mộc Y Y chỉ là lấy cớ, kỳ thật là vì chính
nàng, nữ nhân này muốn có con trai đến điên lên! Nhưng mà, cái
phế vật Mộ Dung Thất Thất kia như thế nào lại quen biết Liên công tử? Nếu Liên
công tử thật sự chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu, Đoan Mộc Tình có long
thai thì làm sao bây giờ?

“Không
được! Ngôi vị thái tử là của hoàng nhi của bản cung, bản cung
tuyệt đối sẽ không để yên!” Mộ Dung Tuyết Liên vuốt ve cái bụng hơi
hơi lớn, gọi Hổ Phách - tâm phúc của nàng tới, dặn dò nàng ta vài câu, bảo
nàng ta đến phủ Thừa Tướng truyền tin giúp nàng.

“Tam
tiểu thư, đây là đồ trang sức nương nương ban cho ngài!” Hổ
Phách đem một hộp trang sức bằng trân châu đặt ở trước mặt Mộ Dung
Thất Thất.

“Thật xinh đẹp a! Thật sự
tặng cho ta sao?” Mộ Dung Thất Thất lộ ra vẻ mặt khó tin, thật cẩn
thận vuốt ve những hạt châu cỡ bằng hạt đậu, toàn bộ ánh mắt bị chúng
nó hấp dẫn, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy đồ tốt như vậy.

Thấy bộ dáng "không
có kiến thức" của Mộ Dung Thất Thất, Hổ Phách bĩu môi, nhìn nàng châm
chọc, “Tam tiểu thư thích là tốt rồi! Tam tiểu thư làm sao lại biết Liên
công tử?”

“Nha, khi lên núi hái thuốc vô tình
quen hắn! Liên tốt bụng lắm!” Thấy đối phương rốt cục đi vào việc
chính, Mộ Dung Thất Thất cười thô lỗ, lộ ra hàm rắng trắng noãn.

“Liên?” Thấy Mộ Dung Thất Thất
xưng hô vô cùng thân thiết với Liên công tử, trong lòng Hổ Phách kinh
ngạc, nhưng biểu tình vẫn bình thường như trước, “Vậy, Liên công tử hiện
tại đang ở nào?”

“Không biết.” Mộ Dung Thất
Thất lắc đầu, trong mắt đều là mê mang, “Ta đã ba
năm không gặp hắn.”

Hô... Hổ Phách thoáng thở ra
nhẹ nhàng, xem ra Liên công tử cùng Mộ Dung Thất Thất đã thật lâu
không liên lạc với nhau.

“Hổ Phách tỷ tỷ, ngươi hỏi cái
này làm gì a? Ngươi xem, ta mang loại ngọc này đẹp không?” Mộ
Dung Thất Thất đứng ở trước gương đồng cầm một cây trâm ngọc khoa
loạn xạ lên đầu.

Lại trở mặt xem thường, Hổ
Phách không còn kiên nhẫn để ứng phó với Mộ Dung Thất Thất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3