Thời gian tươi đẹp (Tập 2) - Chương 35 phần 2
Vài tiếng đồng hồ sau,
Trần Tranh và mấy tâm phúc đứng ở cổng nhà máy, nhìn đống hàng “không đạt yêu
cầu” đang được đóng lên ô tô.
Đám tâm phúc cũng xót
ruột, một người lên tiếng: “Trần tổng, ít nhất cũng sáu đến bảy mươi phần trăm
số sản phẩm của lô hàng này có thể đem tiêu thụ bình thường.”
Một người khác nói:
“Lô hàng này do chúng ta đầu tư sản xuất, tổn thất cũng do chúng ta gánh chịu.
Hơn nữa vào cuối năm nay, sổ sách công ti không ra sao, theo bản thỏa thuận,
Trần tổng sẽ bị tước quyền quản lí. Không phải mấy người Australia có ý này
đấy chứ?”
Sắc mặt Trần Tranh rất
tệ. Anh ta đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, anh ta đứng trước dây chuyền sản
xuất lô hàng này với tinh thần phấn chấn. Trong con mắt của anh ta lúc bấy giờ,
thị trường túi xách thông thường là miếng thịt béo ngậy nhả ra từ miệng người
khác. Ai ra tay trước, kẻ đó sẽ giành phần thắng.
Nhưng sự thật bao giờ
cũng tàn khốc.
Series túi xách thông
thường Aier của Lệ Trí Thành sớm không ra, muộn không ra, mà tung đúng lúc toàn
bộ sản phẩm của Trần Tranh đã được sản xuất, chuẩn bị đưa vào thị trường. Nếu
Aier ra sớm hơn một chút, anh ta sẽ không có nhiều hàng tồn như vậy, nếu muộn
một chút, không biết chừng anh ta đã chiếm lĩnh thị trường.
Chuyện cũ đã trở thành
kí ức không thể thay đổi, Trần Tranh cất giọng lạnh lùng: “Lẽ nào tôi không
biết Charles có ý đồ gì? Mặc kệ bọn họ, hãy chuyển lô sản phẩm này đến các cửa
hàng thuộc khu vực hẻo lánh xa xôi. Cử người theo dõi đám Charles, nếu bị phát
hiện thì bảo các cửa hàng tạm thời gỡ hàng xuống, để mọi chuyện qua đi là
được.”
Sáng ngày hôm sau,
nghe tin Trần Tranh đã xử lí toàn bộ lô phế phẩm, Charles rất vui mừng. Đồng
thời, anh ta cũng triệu tập cuộc họp chiến lược bàn kế hoạch tiếp theo.
Phòng hội nghị lớn
ngồi kín người, Charles ngồi ở vị trí đầu tiên, hào hứng phát biểu: “Người
Trung Quốc có câu “mã thủ thị thiêm[1].” Bây giờ Lệ Trí Thành chính là “đầu
ngựa” của ngành túi xách Trung Quốc.”
[1] “Mã thủ” có nghĩa là “Đầu ngựa.” “Mã thủ thị
thiêm”: thời xưa, binh lính thường xem đầu ngựa của chủ tướng để quyết định
tiến hay lùi. Câu này có nghĩa: hành động theo người khác, bắt chước theo người
khác.
Phòng hội nghị yên
lặng như tờ. Mọi người đều biết sự ví von của anh ta rất chuẩn xác.
Ái Đạt từ chối bán cổ
phần, thái độ của Tân Bảo Thụy lập lờ không rõ ràng. Vì vậy, hoạt động thu mua
của DG gặp trở ngại toàn diện. Mọi người đều biết rõ, Tân Bảo Thụy đang quan
sát Ái Đạt. Không riêng bọn họ, các doanh nghiệp túi xách khác cũng vậy.
Muốn hoàn thành kế
hoạch thu mua, DG phải giải quyết Ái Đạt trước.
Theo thông lệ của tập
đoàn đa quốc gia này, nếu trực tiếp thu mua không thành công, họ sẽ triển khai
cuộc tấn công trên thị trường.
DG sẽ lợi dụng ưu thế
tuyệt đối của mình, đánh bại doanh nghiệp bản xứ, cuối cùng mua lại cổ phần với
giá rẻ.
“Trung Quốc còn một
câu nói nữa, là mềm không xong thì chơi rắn.” Charles có phần dương dương tự
đắc, tựa hồ bản thân anh ta cho rằng câu nói này rất thú vị. Đại diện phía
Trung Quốc do Trần Tranh dẫn đầu ngồi im, sắc mặt không một chút biểu cảm.
“Căn cứ vào mạng lưới
tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳ và hiện trạng tiêu dùng của Trung Quốc, tôi và Ben đã
thảo luận và quyết định, đưa những nhãn hiệu loại hai và ba trực thuộc DG vào
thị trường Trung Quốc trước.” Nhắc đến nghiệp vụ, Charles tỏ ra nghiêm túc:
“Mấy nhãn hiệu này cũng mang lại lợi nhuận rất lớn cho DG. Chúng tôi tin tưởng
sẽ được đại đa số người tiêu dùng Trung Quốc chấp nhận.”
Mọi người vỗ tay hoan
hô, Trần Tranh mỉm cười. Sản phẩm của mấy nhãn hiệu này bất kể về chất lượng
hay mẫu mã cũng đều bảo đảm. Không thể không thừa nhận, nhãn hiệu quốc tế đúng
là nhãn hiệu quốc tế, sản phẩm khác hoàn toàn. Một khi tung ra thị trường, nhất
định sẽ hạ gục Lệ Trí Thành và Ninh Duy Khải. Tư Mỹ Kỳ của anh ta có thể nhân
cơ hội này, đoạt lại vị trí trên thị trường.
Lúc này, Charles quay
sang Lâm Mạc Thần ngồi bên cạnh. Là người đại diện của phía nước ngoài, anh
cũng được mời tham gia cuộc họp ngày hôm nay.
“Jason!” Ngữ khí của
Charles hết sức thân mật: “Anh cho rằng cách làm này của chúng tôi có khả thi
không?”
Lâm Mạc Thần cười
cười: “Tôi làm nghề đầu tư, không tiện phát biểu ý kiến về công việc kinh
doanh.”
“Come on” Charles
cười: “Jason, ai mà chẳng biết trước khi bước vào lĩnh vực đầu tư, công ti của
anh ta đã lên sàn chứng khoán NASDAQ[2], bây giờ ủy thác cho người khác quản lí.
Cho tôi ý kiến đi, được không?”
[2] Là một sàn giao dịch chứng khoán của Mĩ. Đây
là sàn giao dịch lớn nhất Mĩ hiện nay.
Đây là lần đầu tiên
mọi người, gồm cả Trần Tranh nghe nói đến vụ này. Bọn họ lại nhìn Lâm Mạc Thần
bằng con mắt khác.
Lâm Mạc Thần cũng
không từ chối, gật đầu nói: “Tôi không hiểu rõ về ngành này nên không thể phát
biểu ý kiến cụ thể. Có điều, anh chọn nhãn hiệu loại hai, ba là rất phù hợp với
thị trường Trung Quốc, cũng đem lại lợi nhuận lớn hơn.”
Charles sáng mắt: “Anh
đã nói trúng những suy nghĩ trong lòng tôi. Jason, tại sao anh chỉ phụ trách
thu mua Tư Mỹ Kỳ và Tân Bảo Thụy, mà không phụ trách Ái Đạt? Nếu anh tham gia,
tôi tin hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
Lời nói vừa dứt, mọi
người đều dồn ánh mắt về phía Lâm Mạc Thần. Trần Tranh cũng im lặng nhìn anh.
Ai ngờ Lâm Mạc Thần
dường như phát giác ánh mắt của Trần Tranh, lập tức liếc anh ta một cái.
Trần Tranh giật mình,
bởi ánh mắt của Lâm Mạc Thần như thông suốt, như coi thường, cũng giống… cảnh
cáo.
Lâm Mạc Thần nhanh
chóng thu hồi ánh mắt, mỉm cười với Charles: “Là vấn đề cá nhân. Hơn nữa tinh
lực của tôi có hạn, để đồng nghiệp của tôi làm càng thích hợp hơn.”
***
Lại tới buổi chiều
ngày thứ Sáu. Lâm Thiển mặc bộ đồ xanh công nhân, đứng trước một dây chuyền sản
xuất. Bên cạnh cô là bốn, năm thợ lành nghề, đang cho cô xem mấy loại vật liệu.
Lâm Thiển xem đếm loại
nào cũng lắc đầu.
“Không được, cái này
dày quá.”
“Cái này chỉ số chống
mài mòn quá thấp.”
“Vật liệu này thực sự
không đẹp…”
Bốn, năm loại vật liệu
đều không đạt yêu cầu, tổ trưởng công nhân có chút bất lực: “Giám đốc Lâm, rốt
cuộc cô muốn loại vật liệu như thế nào?”
Lâm Thiển ngẫm nghĩ,
đáp: “Tôi muốn loại vật liệu nhẹ nhất, bền nhất, cũng đẹp nhất, phụ nữ nhìn là
thích ngay.”
Tổ trưởng công nhân:
“…”
Lâm Thiển phì cười:
“Là tôi nói chung chung quá. Vậy đi, tôi sẽ chọn mấy màu sắc và loại hình vật
liệu, các anh thử cải tiến xem sao. Đây là tôi nhờ các anh làm với danh nghĩa
cá nhân. Tôi sẽ phát tiền thưởng riêng cho các anh, bảo đảm khiến các anh hài
lòng. Nhưng các anh nhớ giữ bí mật giùm tôi.”
Mọi người đều cười,
kêu giám đốc Lâm không cần khách sáo, có việc gì nói một câu là được. Bọn họ
đều biết, kể từ khi Lâm Thiển tiếp quản chi nhánh công ti Minh Đức ở đại lục
đến nay, phong cách quản lí của cô dứt khoát nhưng cũng thân thiện, không bao
giờ nuốt lời. Cô tuyên bố tiền thưởng khiến bọn họ hài lòng, vậy thì nhất định
sẽ là một khoản hậu hĩnh. Sự nhờ vả này lại không tốn nhiều công sức, đám công
nhân cầu còn không được ấy chứ.
Trò chuyện một lúc,
Lâm Thiển mới rời nhà xưởng. Vừa đi ra ngoài, điện thoại của cô đổ chuông.
Mỗi tuần vào giờ này,
đương nhiên là Lệ Trí Thành gọi tới.
Trái tim Lâm Thiển
dường như đập nhanh hơn. “Anh đến thành phố A rồi à?”
Không ngờ lần này Lệ
Trí Thành khiến cô thất vọng: “Anh vẫn đang ở thành phố Lâm, phải đi công tác
bây giờ.”
“Vậy à?” Lâm Thiển
đáp: “Hẹn gặp anh vào tuần sau.”
“Không.” Giọng nói
trầm thấp của anh vang lên ở đầu kia điện thoại: “Em đến đây đi.”
Lâm Thiển: “Hả?”
“Anh đã đặt vé máy bay
đi Bắc Kinh vào tối nay cho em rồi. Nếu bây giờ em lập tức đi sân bay thì vẫn
còn kịp đấy.” Lệ Trí Thành tỏ ra bình thản.
Nhưng Lâm Thiển không
bình tĩnh nổi: “Bây giờ? Em còn chưa thu dọn hành lí.”
“Ở nhà có.” Anh trả
lời ngắn gọn: “Anh đã giúp em thu dọn rồi.”
Trống ngực Lâm Thiển
đập thình thịch. Sao cô có cảm giác cùng anh trốn nhà ra đi thế này?
“Em có đi không?” Lệ
Trí Thành hỏi.
Sao có thể không đi cơ
chứ?
Lúc máy bay tới thành
phố Bắc Kinh, đêm đã về khuya. Lâm Thiển mặc bộ áo sơ mi trắng và váy công sở
đơn giản, xách túi đi ra ngoài. Cô nhanh chóng nhìn thấy Lệ Trí Thành ở cửa ra
sân bay.
Anh đã cởi bỏ bộ comple
quen thuộc, mặc đồ bình thường, hai tay đút túi quần, nhìn cô chăm chú.
Lâm Thiển đi tới: “Sao
gấp gáp thế?”
Lệ Trí Thành giơ tay
ôm eo cô: “Xuân tiêu khổ đoản[3].”
[3] Xuân tiêu khổ đoản: đêm xuân đẹp đẽ luôn ngắn
ngủi, thường hình dung thời khắc ngọt ngào của cặp vợ chồng mới cưới.
Lâm Thiển không nhịn
được cười. Xem ra gần đây công việc tiến triển thuận lợi nên tâm trạng của anh
rất tốt. Vì vậy, anh mới nói câu suồng sã này.
Khách sạn nằm ở gần
sân bay, Lâm Thiển hơi bất ngờ: “Sao chúng ta không ở trong thành phố.”
Lệ Trí Thành đáp:
“Ngày mai chúng ta còn bay đi nơi khác.”
Nửa đêm, sau một hồi
“tiểu biệt thắng tân hôn,” Lệ Trí Thành đè Lâm Thiển dưới thân, vuốt ve tấm
lưng trần của cô. Còn Lâm Thiển nằm sấp trên giường, xem thông tin về vật liệu
trên điện thoại.
Một lúc sau, cô quay
đầu về phía anh, ánh mắt lấp lánh: “Chồng ơi, em có một ý tưởng.”
“Gì cơ?”
“Em muốn tự mình làm
một nhãn hiệu.”
Lệ Trí Thành nhướng
mắt nhìn cô. Lâm Thiển mỉm cười: “Có phải anh cho rằng đề xuất của em quá xa
vời? Em biết bây giờ thị trường đã bão hòa, rất khó có chỗ đứng cho nhãn hiệu
mới. Nhưng…” Cô liếc anh một cái: “Em muốn thử, dựa vào khả năng của mình, tạo
ra một nhãn hiệu hoàn toàn thuộc về em.”
“Được.” Lệ Trí Thành
cắt ngang lời cô.
Lâm Thiển chớp mắt,
không lên tiếng.
“Em có thể thử sức.”
Lệ Trí Thành lật người Lâm Thiển, vuốt ve gương mặt cô: “Bạn gái anh muốn chia
một miếng bánh thị trường sao? Vậy thì với tư cách là người đứng đầu anh có nên
tiêu diệt nhãn hiệu mới này hay không?”
Một câu trêu ghẹo rất
“tàn nhẫn” và mạnh mẽ. Lâm Thiển trừng mắt với anh: “Anh dám? Sau này nơi nào
có sản phẩm của Lâm Thiển, mời Lệ Trí Thành tránh xa ba trượng không được xâm
phạm.”
Lệ Trí Thành cúi đầu
hôn cô: “Để anh nắm giữ cổ phần.”
Lâm Thiển giơ tay đẩy
người anh: “Không. Đây là nhãn hiệu của riêng em, không liên quan đến anh. Hơn
nữa sau khi em làm ra, anh cũng không được phát biểu ý kiến. Em sẽ hoàn toàn
dựa vào khả năng của mình. Nếu thất bại, em cũng sẽ chấp nhận. Nếu thành công…”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt đắc ý: “Anh đừng có thèm muốn sản phẩm của em, đến lúc
đó em có thể cho anh tham gia cổ phần.”
Lâm Thiển không nói
thật. Từ hôm nghe anh trai nói “em là nhược điểm duy nhất của cậu ta,” cô cứ
canh cánh trong lòng. Tài năng của cô đương nhiên không thể sánh bằng Lệ Trí
Thành, nhưng cô cũng không tệ.
Cô luôn tôn sùng Lệ
Trí Thành, muốn đứng bên cạnh anh, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ cảm thấy tự
ti. Nhưng câu nói của Lâm Mạc Thần đã khơi gợi một tâm tình nào đó mà cô bỏ qua
đã lâu ở trong lòng. Thật ra, khi đứng dưới vầng hào quang sáng chói lọi của
một người nào đó trong một thời gian dài, bạn cũng sẽ thấy mệt mỏi, tự ti,
hoang mang và sợ đánh mất bản thân.
Vì vậy, ý tưởng tạo
dựng một nhãn hiệu thuộc về bản thân dần hình thành trong đầu óc Lâm Thiển. Mục
đích không phải vì kiếm tiền, mà chỉ muốn nhận rõ bản thân.
Điều này không liên
quan đến Lệ Trí Thành.
Người phụ nữ của mình
có tham vọng lập nghiệp, lại chỉ cho phép mình tham gia cổ phần, cảm giác của
Lệ Trí Thành giống như trái tim đang bình lặng bị cô bóp nhẹ một cái.
Lệ Trí Thành có chút
không thích ứng, bởi từ trước đến nay Lâm Thiển luôn nằm trong tầm kiểm soát
của anh.
Nhưng điều này cũng
khiến anh nhìn thấy một người phụ nữ tự do và mới mẻ hơn. Từ đó, cô càng khơi
gợi dục vọng chiếm hữu mãnh liệt từ nơi sâu thẳm trong nội tâm của anh.
“Được.” Anh cúi đầu
hôn lên môi cô: “Anh sẽ chờ đợi. Nhưng anh không bảo đảm sẽ không cưỡng ép thu
mua trong tương lai.”
Lâm Thiển: “Đồ xấu
xa.”
Sáng sớm ngày hôm sau,
Lâm Thiển bị Lệ Trí Thành bế xuống giường.
“Chuyến bay sớm như
vậy sao?” Lâm Thiển nghi hoặc, cô vốn tưởng còn ở Bắc Kinh nghỉ ngơi một ngày,
đến tối mới lên đường.
Lệ Trí Thành cười
cười, thu dọn hành lí của hai người, nắm tay cô đi ra cửa.
Đến lúc làm thủ tục
lên máy bay, Lâm Thiển tròn mắt: “Chúng ta đi châu Âu sao?”
Họ chiếu của cô để ở
nhà, nên visa làm từ lúc nào cô cũng không hay biết. Cô cũng nghe nói kế hoạch
đi công tác châu Âu của anh trong thời gan gần đây, bởi đó là một bước quan
trọng trong cẩm nang diệu kế.
Nhưng không ngờ anh
chẳng nói chẳng rằng đã “bắt cóc” cô đi cùng anh.
Tất nhiên kể cả vì
công việc, chuyến đi châu Âu của hai người cũng sẽ trở thành hành trình ngọt
ngào.
Lâm Thiển liếc Lệ Trí
Thành, anh cũng bám người thật đấy.