Im lặng - Chương 2 phần 2

Hắn xin phép và
dắt xe ra khỏi cổng, khẽ cúi đầu chào người đàn bà, lên xe rồ ga và rời khỏi
ngôi nhà. Đã tới giờ hẹn với Liên. Liên là bạn gái của nạn nhân. Nghe nói họ
đang hẹn hò trước khi nạn nhân chết. Hắn hẹn cô ta để tìm hiểu một vài vấn đề,
mong có chút tiến triển khả quan hơn. Hắn nhấn thêm chút ga cho xe chạy nhanh
hơn, trong đầu hắn vẫn không quên cái cảm giác lúc nãy.

Sau khi hầu như
lật tất cả sách vở của nạn nhân, hắn vẫn không thấy chút manh mối nào. Hắn bắt
đầu thu xếp lại sách vở lại chỗ cũ để rời khỏi căn phòng thì có một cuốn bị
sách rơi xuống nền nhà. Hắn cuối xuống định nhặt lên thì ánh mắt của hắn liếc
nhìn thấy dưới bàn nơi góc chân sát bức tường có một cục giấy nhỏ bằng nửa đầu
ngón tay út bị vo lại. Hắn đưa tay nhặt lên, và nhẹ nhàng mở ra xem, mẩu giấy
hình chữ nhật nhỏ gần như nhàu nát được mở ra, bên trong chỉ có ba chữ được
viết bằng mực đỏ, các chữ đã bị nhàu theo tờ giấy nhưng vẫn đọc rõ được ba chữ:
NHẬT KÍ MA. Bất chợt, từ đâu có một luồng gió lạnh ập vào phòng, trong khi
ngoài trời nhiệt độ đang nắng nóng tới ba mươi mấy độ thì cơn gió này ở đâu ra?
Xung quanh thì nhà cửa đã che khuất. Một hiện tượng hắn không thể nào giải
thích được. Chưa hết, hắn kiểm tra nét chữ thì có thể đây là dòng chữ nạn nhân
đã viết. Vậy những chữ cái viết hoa này có ý nghĩa gì chăng? Nó nói đến một
cuốn nhật kí nào đó hay đây là ám hiệu chỉ một biệt hiệu của một người nào đó
ẩn danh? Hay là... Nó ám chỉ... bí danh của hung thủ?

Hắn cho xe tấp
vào một quán café, cho xe vào chỗ dừng và đi vào bên trong quán. Lúc này, trong
quán chỉ có mấy bàn có khách, những khuôn mặt của những cô cậu non choẹt, tóc
tai đủ kiểu. Nhiều cậu tóc tai đỏ vàng, tay thì cầm điếu thuốc phì phèo, khói
thuốc tỏa xanh một góc. Gần đó, một bàn với vài cô cậu đang sát phạt nhau vài
ván bài, lâu lâu lại văng ra vài câu tục tĩu. Lớp trẻ bây giờ, có một phần là
cô ấm cậu chiêu, quý tử của nhà có tiền, theo thói đua đòi ăn chơi. Chúng cứ
lao vào các cuộc chơi bời, không một chút bận tâm cho tương lai mà cũng có thể
vì đã có bố mẹ chúng lo dùm rồi. Tất cả chúng như lạc phương hướng và không
định hướng được giá trị của bản thân. Những thành phần này, họ cứ tưởng mình
danh giá, đáng tự hào nhưng thực chất là một gánh nặng của xã hội này. Dũng
nghĩ vu vơ và tìm cho mình một chiếc bàn, một góc yên tĩnh và ngồi vào ghế. Một
nữ tiếp viên còn trẻ trong quầy đi ra, tiến về phía hắn đứng trước mặt và lịch
sự hỏi:

- Dạ, anh uống gì
ạ?

- À, cho một chai
coca lạnh. Ừm! Anh có hẹn với Liên, hôm nay Liên có đi làm không em?

- Dạ, anh đợi
chút. – Người tiếp viên nói xong và đi vào trong quán nơi quầy tiếp tân, nói to
nhỏ với một cô gái và chỉ về phía hắn.

Một lúc sau, Liên
đi ra với chiếc khay trên tay đựng một lon coca và một li đá. Trước đó, Dũng đã
từng gặp Liên một lần, cũng chỉ là để hỏi về Lãnh – bạn trai của Liên và nạn
nhân của vụ án. Liên có khuôn mặt dễ nhìn, làn da trắng mịn, dáng người cao.
Tới nơi, cô gái miệng nở một nụ cười chào hắn và đặt lon coca và li đá lên bàn
trước mặt hắn. Hắn chào lại và mời cô gái ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

- Em uống gì?

- Dạ không. Không
biết hôm nay có chuyện gì anh muốn gặp em? – Cô gái vô thẳng vấn đề.

- À, anh muốn hỏi
em thêm một vài vấn đề về Lãnh. Em không bận chứ? – Hắn đưa mắt dò hỏi cô gái.

- Vâng, anh cứ
nói.

- Thật sự Lãnh
không có thù hằn gì với ai chứ? Em nhớ kĩ lại thử xem? – Hắn hỏi vậy vì câu này
hắn đã hỏi từ lần đầu gặp Liên và câu trả lời hôm đó là không. Cô gái nhìn hắn
lắc đầu và nói:

- Thật sự là em
không biết hết. Tụi em cũng chỉ mới quen nhau thôi anh. Lãnh là một người tương
đối hòa đồng, theo như em biết thì trên trường lớp Lãnh không có gây sự với ai
mà để cho người khác ghét. Còn việc Lãnh có gây sự với ai ở nơi nào khác không
thì em không biết.

- Vậy trước khi
gặp nạn, Lãnh có kể với em chuyện gì? Ý anh là những ngày trước đó.

- Không ạ, mấy
ngày trước khi Lãnh đi, bọn em chỉ bàn chuyện thi đại học vừa qua và mấy chuyện
lặt vặt giữa hai đứa.

- Nhật Kí Ma. Có
để lại em ấn tượng gì không? – Dũng cố nhấn mạnh ba chữ: Nhật Kí Ma. Và cũng
không biết sao mình lại hỏi câu hỏi này. Cô gái ngồi im, mắt cuối xuống. Sụt
sịt như khóc. Có lẽ vì nhắc đến cái chết của người yêu làm cô gái buồn hay câu
hỏi này sẽ hé lộ ra điều gì? Hắn thầm nghĩ và nhìn chăm chú vào cô gái mong đợi
câu trả lời. Cô gái đưa tay gạt những giọt nước mắt trên má và trên mắt, ngước
lên nhìn người đàn ông trước mặt và chậm rãi nói:

- Có người nói,
Lãnh chết là do ma ám. Em cực kì sợ ma anh à. Lãnh yêu em, Lãnh biết điều đó và
chưa bao giờ Lãnh nói chuyện ma quỷ gì trước mặt em. Theo như em biết, Lãnh
không có thói quen viết nhật kí và hình như cũng chưa bao giờ viết nhật kí.
Cũng vì bọn em mới quen nhau nên em cũng chưa biết hết các mối quan hệ bạn bè
của Lãnh cả, những gì em biết em đã nói hết với các anh rồi.

- Lãnh có nhiều
bạn bè phải không em? – Dũng hỏi tiếp.

- Dạ, Lãnh hòa
đồng nên có nhiều bạn bè. Ngoài bạn bè trên trường trên lớp thì Lãnh còn có bạn
ở nhà. Nghe đâu cũng có vài người bạn trên Tân Sơn và Song Pha nữa. Nhưng em
chỉ biết bạn trên trường của Lãnh thôi ạ.

Xem ra cũng chẳng
khá hơn. Có thể thật sự, cô gái không biết nhiều về người mình yêu. Cô gái đã
trả lời một cách rõ ràng, rằng cô ta không biết gì về ba từ: Nhật Kí Ma. Như
vậy cũng xem như chẳng tiến triển gì nhiều. Hắn cám ơn cô gái, tính tiền và
không quên lời dặn: Nếu nhớ ra điều gì thì hãy gọi cho hắn. Sau đó hắn rời khỏi
quán café. Về nhà.

Như vậy không
phải hôm nay không thu thập được gì. Với việc phát hiện ra mảnh giấy với ba từ:
Nhật Kí Ma. Dũng có linh cảm có thể mấu chốt nằm ở đây. Theo như Liên thì nạn
nhân không có thói quen viết nhật kí, với lại trong quá trình điều tra đội điều
tra đã tìm kiếm nhưng không phát hiện ra bất kì cuốn nhật kí nào cả. Có thể đây
chính là bí danh của hung thủ đã sát hại Lãnh. Nhưng việc tìm ra kẻ bí danh này
không phải dễ dàng, có thể đưa ra giả thuyết như thế này: Lãnh đã có một mối
quan hệ với một tổ chức tội phạm nào đó, và phát hiện ra một bí mật gì đó của
bọn chúng. Và bọn chúng đã cử sát thủ đến để trừ khử nhằm bịt đầu mối. Nhưng
Nhật Kí Ma là bí danh của sát thủ hay là tên của tổ chức đó? Trong tám năm làm
điều tra dưới tỉnh, hắn nhớ là chưa bao giờ gặp bí danh này, cái này hắn cần
kiểm tra lại hồ sơ lưu trữ để xác minh. Nhưng quan trọng hơn hết, hung thủ đã
dùng hung khí gì và cách thức gì để thực hiện tội ác là như thế nào?

Ba mẹ hắn đã về,
nhà không khóa cửa và chiếc honda đang dựng trong nhà. Hắn cho xe vào trong
nhà. Không có ai ở phòng khách, nhà hình như mới lâu dọn vì nền nhà còn nhiều
chỗ chưa khô hẳn, hắn cảm thấy trong lòng dễ chịu và mát mẻ khác xa với cái
không khí oi bức ngoài kia. Hắn đi nhanh vào phòng làm việc cất chiếc cặp táp.
Sau đó, hắn đi xuống nhà dưới, ở gian nhà bếp trên chiếc bàn ăn thức ăn đang
được bày ra. Mẹ hắn bên bếp, hình như đang làm món chả ram mà hắn thích. Nhìn
mẹ mồ hôi nhễ nhại do sức nóng của chiếc bếp ga mà hắn thấy lòng lao xao vô
cùng. Hắn thầm cảm ơn người mẹ đã vì con cái mà chịu nhiều vất vả. Hắn bước tới
chào mẹ và tỏ vẻ trách mẹ vì đang bệnh tật mà cứ ham việc, mẹ hắn chỉ tươi cười
nhìn hắn. Hắn hỏi mẹ về căn bệnh, theo như những gì phía bác sĩ nói thì bệnh
của mẹ hắn phải uống thuốc một thời gian xem kết quả thế nào, mẹ hắn cho hắn
biết hôm nay sẽ ở lại, có thể mai mới về. Đìêu đó làm hắn rất vui, vì lâu lâu hắn
mới được gần gũi bố mẹ. Sau cuộc nói chuyện ngắn, mẹ hắn kêu hắn tranh thủ đi
tắm cho mát mẻ rồi ra ăn cơm. Lúc này ba hắn từ trong nhà tắm đi ra, hắn chào
ông và đi vào phòng ngủ lấy đồ để đi tắm.

Bữa cơm trưa diễn
ra với không khí ấm cúng của gia đình. Từ lúc học đại học cũng như đi làm Dũng
luôn mong muốn có nhiều bữa cơm chung với gia đình. Hắn làm việc dưới tỉnh, nhà
ba mẹ chỉ ở cách chừng bốn mươi cây số nhưng thường thường thì hắn mới về thăm
gia đình hoặc là ba mẹ hắn thân chinh xuống thăm hắn, vì công việc của hắn rất
bận rộn, đôi khi lại không có ngày nghỉ. Cho nên với những bữa cơm như thế này
thì hắn rất trân trọng và biết ơn. Ba mẹ hắn lúc nào cũng thế, lo lắng và hỏi
han nhiều chuyện, từ công việc cho tới cách ăn uống cách sinh hoạt cứ y như
rằng trong mắt của hai người, hắn chưa bao giờ là lớn, là trưởng thành cả. Như
mẹ hắn, căn bệnh dạ dày hành hạ bà nhiều, cũng tại vì ham tiếc công việc cũng
như lo lắng cho gia đình mà không chịu đi chữa trị sớm, chỉ đợi đến khi nào hắn
nặng lời thì mới chịu đi. Cái nghề giáo viên của ba mẹ hắn cũng bèo bọt, thấp
thỏm với mức sống hiện tại. Nhiều lắm thì cũng chỉ dạy được vài năm nữa là về
hưu. Lương hiện tại của hai người cộng lại thì cũng đủ trang trải ở nhà. Cũng
không đến nỗi túng thiếu.

Cũng không ngoài
dự đoán của Dũng. Người đàn bà bắt đầu gợi mở câu chuyện:

- Không biết khi
nào ba mẹ mới có cháu mà bế đây? Con không định lấy vợ à? – Người đàn bà hỏi và
liếc sang nhìn chồng và nhìn Dũng đợi câu trả lời.

- Mẹ à, chuyện đó
từ từ rồi tính, con biết ba mẹ mong đợi nhiều. Nhưng giờ công việc của con bận
quá. Con cũng chưa nghĩ tới chuyện này. - Hắn vừa nói vừa chậm rãi gắp một
miếng thịt kho đặt vào chén mẹ mình. Người đang bà với những nếp nhăn rõ hằn
trên đuôi mắt đặt chén cơm xuống bàn, nói như vẻ trách móc:

- Mẹ biết công
việc của con bận, nhưng chuyện gia đình con phải tính. Con đâu còn trẻ nữa, đã
ngoài ba mươi rồi còn gì. Giờ này, đáng ra cái tuổi của ba mẹ, nhiều người đã
có cháu bế rồi, đằng này... Người đàn bà ngưng một chút vẻ ngậm ngùi rồi nói tiếp:

- Biết đâu lỡ một
ngày mẹ mày mất đi mà chưa có cháu mà bế thì tủi lắm.

Người đàn bà như
khóc. Bữa cơm trở nên thầm lặng và nặng nề hơn. Người chồng nhìn vợ cũng thấy
tủi cho mình nhưng cũng thương người con, nên cũng mở lời khuyên nhủ:

- Mẹ con cũng chỉ
vì muốn con có một mái ấm. Có dâu có cháu cho vui cái tuổi già. – Rồi quay ra
người vợ đang sụt sùi mà nói:

- Thôi bà nó à,
con nó cũng lớn rồi. Chắc nó cũng đã nghĩ. Việc nó cứ để nó biết mà nó liệu.

Bữa cơm trở nên
thầm lặng hơn, ai cũng chẳng nuốt nổi. Thật ra, Dũng không phải là không nghĩ
đến chuyện vợ con. Hắn cũng khổ tâm với chuyện này nhiều. Một phần thì công
việc hắn quá bận rộn, với lại công việc của hắn có phần nguy hiểm nhất định,
hắn sợ liên lụy tới vợ con. Với lại tìm một người phụ nữ mà chấp nhận hay thấu
hiểu công việc của hắn không phải dễ. Đối với hắn, vợ chồng không phải là sự
hợp nhau lại giữa hai người để làm một công việc là duy trì nòi giống. Vợ chồng
là phải luôn đồng cảm, thấu hiểu và biết chia sẻ cho nhau. Hắn sợ sẽ không đem
lại sự bình yên và hạnh phúc cho bất kì một người phụ nữ nào đến với hắn.

Bữa cơm kết thúc
trong sự thầm lặng. Hắn phụ mẹ dọn dẹp những đồ trên bàn, trong lúc này hắn
không thấy trách mẹ mình mà ngược lại hắn thấy mình lại thương mẹ hơn.

Hắn mời ba mẹ mình
vào nghỉ trưa, sau đó tiến vào phòng làm việc vào trong và khép cửa lại. Nơi
chiếc bàn đặt chiếc máy vi tính, chiếc cặp đựng tài liệu còn đặt đó. Hắn kéo
chiếc ghế ra ngồi vào và giở cặp táp lấy tài liệu, hắn lôi những bức ảnh chụp
tại hiện trường nơi mà Lãnh đã chết. Một xấp bức ảnh với các góc khác nhau của
xác chết, hắn chăm chú săm soi vào các bức ảnh. Thật sự không có gì, những bức
ảnh này hắn đã xem đi xem lại đến hàng trăm lần rồi, vẫn không phát hiện ra
điều gì. Nhưng hắn tự hỏi cái không khí ớn lạnh và ảm đạm như có một cái gì đó
bao trùm lên tại hiện trường vào ngày hôm đó là gì. Hôm đó, như thoang thoảng
cái mùi thối rữa của xác chết, nó không rõ ràng nhưng chắc chắn là cái mùi đó,
hắn không nhằm vào đâu được vì hắn đã tiếp xúc với cái mùi này nhiều rồi. Nhưng
cái mùi đó ở đâu ra? Trong khi xác nạn nhân chưa bị thối rữa. Cũng có thể đó là
một loại khí độc mà hung thủ đã dùng để giết nạn nhân? Nhưng xét nghiệm thì
chẳng phát hiện ra cơ thể nạn nhân bị nhiễm gì cả. Lúc này, trong đầu hắn lại
nhớ đến phát hiện hồi sáng về ba chữ: Nhật Kí Ma. Không chần chừ nhiều, hắn thu
xếp tất cả các bức ảnh trên bàn lại cho vào cặp táp, khóa lại và xách ra khỏi
phòng làm việc.

Bên ngoài phòng
ba mẹ hắn đang nằm trên giường xem ti vi. Hắn tới thưa với ba mẹ mình rằng hắn
sẽ lên cơ quan, có chút việc gấp. Ba mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi, có chuyện gì thì
điện thoại. Tối hắn sẽ tranh thủ về sớm ăn cơm. Sau đó hắn thay vội bộ đồ, xách
cặp, dắt xe và rời khỏi nhà.

Hắn muốn tới cơ
quan để xác minh Nhật Kí Ma là ai? Là cái gì? Hắn đề ga cho xe chạy nhanh hơn.
Trụ sở công an tỉnh vào giờ nghỉ trưa, tương đối yên tĩnh. Hắn nhanh chóng cho
xe vào bãi, và di chuyển về phòng dữ liệu. Giờ này chắc đồng nghiệp trong đội
điều tra cũng đang nghỉ, hắn muốn nhờ cấp dưới của mình kiểm tra trong hệ thống
lưu trữ tài liệu trên máy vi tính của tỉnh, có hồ sơ nào liên quan đến bí danh:
Nhật Kí Ma hay không? Còn phần hắn sẽ đích thân vào phòng lưu trữ hồ sơ của
tỉnh để tìm kiếm.

Năm giờ ba mươi
chiều.

Vẫn chưa phát
hiện bất kì một dấu vết nào. Hắn gần như lục lọi khắp căn phòng lưu trữ này.
Căn phòng lưu trữ với nhiều dãy kệ song song, trên đó sắp xếp hàng ngàn hồ sơ,
từ vụ án lớn đến nhỏ, các năm được sắp xếp rõ ràng. Một mình hắn đúng là mò kim
đáy bể, cho dù hắn đã khoanh vùng kiểm tra các vụ án từ mười năm trở lại đây
nhưng vẫn chưa xong. Hồi nãy, cấp dưới hắn có điện thoại và cho hắn biết đã
kiểm tra theo yêu cầu của hắn nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Nếu như hôm nay
không có ba mẹ hắn ở lại thì hắn đã ở lại đây kiểm tra cho tới đêm rồi. Nhưng
hắn không muốn làm ba mẹ mình buồn. Ngày mai hắn sẽ tiếp tục công việc. Hắn xếp
tập hồ sơ đang cầm trên tay vào khay kệ và rời khỏi phòng lưu trữ.

Trong lúc hắn
đang đi xuống nhà để xe thì trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ, có khi nào
mật danh: Nhật Kí Ma không phải xuất phát từ tỉnh này? Trước khi nạn nhân chết,
nạn nhân đã vào Sài Gòn để thi đại học. Có thể, chính trong lúc này nạn nhân đã
dính vào cái mật danh Nhật Kí Ma kia. Nghĩ tới đó, hắn móc điện thoại trong túi
quần và bấm điện thoại.

- Alo... Alo,
Bằng hả? Dạo này sao rồi, khỏe không?

- Dũng hả, lâu
quá chưa gặp, tôi vẫn bình thường, sao hôm nay điện cho tôi thế, có chuyện gì
không?

- À, tôi đang gặp
chút rắc rối, anh có thể kiểm tra giúp tôi mật danh Nhật Kí Ma được không? Đang
rất gấp... Okay... Cám ơn anh! Vậy tôi liên lạc lại sau ha! – Dũng nghe bên kia
tiếng ok rồi cúp máy. Bằng là cán bộ công an đang công tác tại Sài Gòn, phụ
trách bên bộ phận lưu trữ, bạn học thời đại học của hắn. Hắn cảm thấy có chút hi
vọng cho vụ án. Còn giờ hắn phải về nhà, và đợi tin tức của Bằng.

Trời lúc này nắng
đã tắt, bóng tối chập choạng trùm xuống thành phố. Ngoài đường, những bóng đèn
điện đã sáng, những dòng xe cộ cũng đã tấp nập tạo nên những luồng ánh sáng di
động trên đường bởi những chiếc đèn của xe gắn máy, xe ô tô. Cả ngày trời nắng,
nóng bức nhiều người không có công việc thì như trốn cái nắng bằng cách ở lì
trong nhà. Giờ này, khi mặt trời đã mất dạng và nhường chỗ cho màn đêm, không
khí trở nên dễ chịu và mát mẻ hơn, lúc này người ta đổ ra đường, tới công viên,
quảng trường hay bãi biển để hóng mát. Dũng chợt nghĩ, hắn sẽ về nhà nhanh và
dẫn ba mẹ mình đi hóng mát ngoài bãi biển bù lại cho cái nóng bức trong ngày.

Đã hơn chín giờ
tối.

Hồi chiều sau khi
ăn tối xong. Hắn đã dẫn ba mẹ mình ra bãi biển để hóng mát. Nhìn vẻ mặt vui vẻ
của ba mẹ thì hắn cũng vui lây. Ngày mai, ba mẹ hắn về sớm nên đã đi ngủ từ
sớm, giờ này chắc cũng đã ngủ say. Hắn vẫn chưa muốn ngủ, đang ngồi nghiên cứu
lại mớ tài liệu hỗn độn trên bàn, theo như những gì hắn đã thu thập được và giả
thuyết thì mấu chốt của vụ án này nằm ở chỗ mật danh Nhật Kí Ma. Kết quả của
việc tìm ra được mật danh này có ý nghĩa gì thì vụ án này sẽ có những tiến
triển quan trọng. Mà sao giờ này vẫn chưa có kết quả từ Bằng? Đang nghĩ thì bất
chợt chuông điện thoại của hắn đổ chuông. Hắn bấm máy và nghe. Đã có kết quả từ
bạn hắn. Từ chiều đến giờ Bằng đã lục lọi nhưng chẳng thấy bất kì một vụ án nào
liên quan đến cụm từ Nhật Kí Ma. Kết quả này làm hắn dao động vô cùng. Chẳng lẽ
những giả thuyết của hắn đã sai? Ngoài những giả thuyết đó thì có cái gì hợp lí
hơn nữa? Không sao, hắn vẫn còn hi vọng vào đống hồ sơ ở phòng lưu trữ của tỉnh
sẽ cho hắn chút manh mối nào đó. Dù sao hắn cũng còn có cái để mà hi vọng, bằng
không thì coi như vụ án này bế tắt hoàn toàn, lại phải bắt đầu lại từ đầu. Điều
này không dễ dàng chút nào.

Đang trong dòng
suy nghĩ thì bất chợt hắn thấy trong người cồn cào khó chịu, giống như có lửa
đốt trong lòng. Mắt trái của hắn cứ giật liên hồi, có vẻ như có điều gì đó
không lành chăng. Hắn đứng dậy, đi lại khắp phòng, dụi vào con mắt và xuống bếp
uống một ca nước thì thấy đỡ hơn. Có lẽ do mất ngủ nhiều ngày nay nên hắn thấy
mệt mỏi và buồn ngủ, hắn nhanh chóng đi vào phòng và đóng cửa lại.

sáu giờ sáng hôm
sau.

Dũng mở mắt, thì
nghe tiếng lục đục ngoài phòng, hắn đứng dậy thực hiện vài động tác thể dục
theo thói quen rồi bước ra khỏi phòng. Ba mẹ hắn đã dậy từ lâu, hai người đang
thu xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà. Ba mẹ hắn muốn về sớm cho mát mẻ, vì nắng sớm
chưa gắt. Nhìn mặt ba mẹ hắn thấy có vẻ mệt mỏi. Hỏi ra thì biết hôm qua hai
người ngủ không được, cứ thao thức và cồn cào trong người, ba mẹ hắn nghĩ ở nhà
chắc xảy ra chuyện vì điện thoại về không ai bắt máy. Hắn nghĩ ba mẹ mình hay
lo lắng, giờ này có thể em hắn chưa ngủ dậy nên không bắt máy. Có thể đêm qua,
vì lâu ngày lạ chỗ ngủ nên ba mẹ hắn không quen. Dù đã giải thích như vậy,
nhưng ba mẹ hắn vẫn quyết định ra về sớm.

Hồi nãy mẹ hắn đã
dậy sớm và nấu cơm cho hắn. Tuy nhiên ba mẹ hắn không cùng ăn mà đã về. Hắn
tranh thủ ăn sáng, hôm nay hắn phải tiếp tục trở lại phòng lưu trữ để hoàn
thành công việc dang dở hôm qua.

Nắng đã gắt hơn,
hắn điều khiển cho xe chạy nhanh hơn chút nữa, cũng đã gần tới cơ quan. Hắn
chợt nghĩ lại nỗi lo lắng của bố mẹ mình hồi sáng, rõ ràng đêm hôm qua hắn cũng
có cảm giác cồn cào đó, cái cảm giác như bị lửa đốt trong lòng, mắt trái hắn giật
liên hồi. Điều đó theo như ba mẹ hắn cho biết thì báo hiệu điều chẳng lành. Hắn
lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra cho người thân của mình không? Hắn nghĩ
tới cơ quan hắn sẽ điện thoại về nhà ba mẹ để hỏi thăm.

Hắn vừa cho xe
vào nhà xe. Xách chiếc cặp táp chuẩn bị vào phòng lưu trữ thì chiếc điện thoại
trong túi quần đổ chuông inh ỏi. Cuộc gọi đến của bác hắn, hắn bắt đầu lo lắng
và bấm nghe.

- Alo... Alo.
Dũng hả, có chuyện với thằng Hùng rồi con ơi.

- Chuyện gì bác? Em con sao ạ? Bác bình tĩnh đi ạ. - Hắn lo
lắng cực độ, bác hắn như nấc lên trong điện thoại, ba mẹ hắn về tới nhà chưa?
Rốt cuộc là em trai hắn bị gì, hắn chỉ nghe tiếng ai như khóc nấc lên bên kia
điện thoại vọng lại...

- Thằng Hùng chết rồi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3