[Đoản Văn] Nếu cuộc sống chỉ như thưở ban đầu – Phỉ Ngã Tư Tồn

Nguồn convert : DĐ Lê Quý Đôn

Edit : Alex Le

Toàn
khoa Công Trình chỉ có sáu nữ sinh, Giang Thành nhỏ tuổi nhất, nên bị
mọi người trong phòng phán cho biệt danh “Lục muội”, sau đó dần dần lan
rộng ra, đến năm thứ hai đại học, tất cả mọi người đều gọi cô một tiếng
“Lục muội” . Khi Hứa Vọng Hải chuyển đến, Giang Thành lại trở thành
“Thất muội”. Giang Thành căm hận chất vấn: ” Hứa Vọng Hải, tại sao cậu
lại làm mình rớt xuống một cấp?” Hứa Vọng Hải đáp lại một cách đắc ý:
“Giang Thành , không phải cậu vừa vặn xếp hàng thứ bảy sao?”

Giang
Thành liền lườm anh: “Đừng hễ mở miệng ngậm miệng cũng Như Nguyện, ai
chẳng biết cậu sắp được như nguyện.” Thật ra thì việc Vọng Hải theo đuổi
Như Nguyện cũng không hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, ngay cả Giang
Thành cũng không thể giúp được anh, mặc dù Như Nguyện và Giang Thành từ
nhỏ quan hệ rất tốt, cho tới bây giờ vẫn như hình với bóng, cùng nhau ăn
cơm cùng nhau rót nước cùng ra cùng vào, đến lúc tắt đèn cũng không
muốn trở về phòng riêng của mình, thường xuyên ôm nhau chung giường mà
ngủ. Giang Thành từng có lần tự giễu: “Mình nhất định là nữ sinh mà nam
sinh toàn trường thống hận nhất, dám chiếm đoạt hoa khôi Như Nguyện của
trường.” Như Nguyện liền cười hì hì khoác vai cô: “Mình mới là vậy đó,
không chịu buông tay khỏi đóa hoa thơm.”

Giang
Thành chỉ có thể giúp Vọng Hải nói một lời: “Như Nguyện, cậu vàVọng Hải
rất xứng đôi, hoa khôi của trường đứng bên nam sinh tuấn tú nhất, trong
tiểu thuyết đều là như vậy.” Ánh mắt mê hồn của Như Nguyện nhàm chán
liếc xéo, đôi làn thu thủy dập dờn quyến rũ: “Giang Thành, để Vọng Hải
cho các nữ sinh xuất sắc khác đi, mình không muốn chìm trong vũng nước
đục đó.”

Đến
năm thứ ba Đại học, Giang Thành vứt bỏ sự nghiệp học hành ôm chí lớn,
càng ngày càng ít dự công khóa, hoặc cúp học mò đến Thư viện Nghệ thuật
Nhiếp ảnh của trường từ sớm, hoặc vùi đầu lật lật tra cứu đống tài liệu ở
Đồ Thư Quán, hoặc thường nằm dài ở ven bờ sông, chạy nhảy đến khi ướt
hết giày. Kết quả bị vị đứng đầu trong Tứ đại danh bổ của trường – Diệt
Tuyệt sư thái – bắt quả tang  —— lúc điểm danh không thấy có mặt cô, bèn
cho sinh viên đi tìm. Cho tới bây giờ Diệt Tuyệt sư thái luôn là loại
người lòng dạ sắt đá, lập tức tuyên bố ở kỳ thi cuối sẽ cho cô đẹp mặt,
Giang Thành ảo não một hồi lâu, chỉ trốn ở trong phòng tự kỉ, vừa đúng
lúc Vọng Hải gọi điện đến, lập tức níu lấy cái phao cứu sinh: “Anh vợ,
lúc này anh nhất định phải giúp em.”

Vọng
Hải không biết là nên khóc hay nên cười, nói: “Nghe cậu gọi một tiếng
này, cũng biết là không có chuyện tốt.” Cô chưa từng gọi anh như vậy,
bởi không chịu nhận Như Nguyện là chị, như thể với cô đó là một thua
thiệt thật lớn, Như Nguyện hơn cô mấy tháng, năm đó Giang Thành học tiểu
học vào sớm một năm, thành ra đến khi vào trung học cấp I so ra lại nhỏ
hơn các bạn đồng lứa, thường bị bạn học trêu cợt là em gái nhỏ, lúc vào
đại học cũng vẫn như vậy, thế nên cô hận nhất là số tuổi của mình.
Giang Thành nhớ đến khuôn mặt lãnh huyết vô tình của Diệt Tuyệt sư thái,
hướng về điện thoại bắn pháo pằng pằng: “Mình mặc kệ, nghe nói người
Diệt Tuyệt sư thái có cảm tình nhất chính là cậu, cậu phải thay mình
giải quyết bà ấy.”

Vọng Hải đáp ứng, chỉ nói: “Sau khi đại sự thành công phải mời mình ăn cơm.”

Sau
đó Giang Thành kì kèo với Vọng Hải nói sẽ cùng Như Nguyện ăn ở một tiệm
nhỏ, đang mùa hè nắng nóng nổ mỡ lại đòi ăn lẩu, Giang Thành đầu đầy mồ
hôi cao hứng gắp một xâu thịt dê, miếng bò mập, ớt chỉ thiên, đậu hủ,
rau xà lách, thịt chiên, rau chân vịt. . . . . . Vọng Hải đột nhiên bật
một tiếng cười khẽ, Như Nguyện nhẹ nhàng cất giọng hỏi: “Vọng Hải, cậu
cười gì?”

Vọng
Hải mỉm cười đáp: “Mỗi lần cùng Giang Thành ăn cơm, mình lại cảm thấy
đặc biệt ngon miệng. Mình nghĩ nếu sau tốt nghiệp cậu ấy không tìm được
việc làm, chi bằng đi làm nhà ẩm thực chuyên nghiệp đi.”

Giang
Thành phỉ nhổ luôn miệng: “Vọng Hải, cậu lại dám rủa mình như vậy? Mình
mà không tìm được việc, sẽ ăn bám Như Nguyện, bắt cậu ấy nuôi mình.”
Như nguyện mỉm cười yếu ớt, cùng Vọng Hải tay nắm tay nhìn Giang Thành
chém giết tứ phương. Ánh mặt trời chênh chếch bên ngoài quán cơm nhỏ, lá
cây khuynh diệp đã ngả sang màu đỏ từ lúc nào, từng chiếc tan tác tung
bay trong gió, loại cây này thường rụng lá sau mùa xuân. Như Nguyện chợt
nhẹ giọng nói: “Giá mà cả đời chúng ta đều được giống như bây giờ.”
Giang Thành đang ăn một miếng ớt cay, bị sặc trong cổ họng, ho sùng sục
đến mức thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Sau
khi cơm nước xong, Vọng Hải và Như Nguyện đi đến phòng tự học, Giang
Thành mượn một cuốn Tầm Tần Ký, chạy như bay qua một bên xem tiểu
thuyết, bất chợt nhìn cây anh đào đã sớm quá kỳ ra hoa ngoài cửa sổ mà
ngẩn người, có tiếng người cất lên bên tai: “A, xin hỏi cậu là Giang
Thành sao?”

Sau
này Giang Thành thường hỏi Minh Viễn, làm thế nào nhận ra cô. Minh Viễn
chẳng mặn chẳng nhạt đáp: “Mình hỏi Vọng Hải tin tức về cậu, cậu ấy chỉ
nói, ngàn vạn lần đừng để cậu lừa gạt.” Thật ra thì Vọng Hải cũng không
chỉ nói mỗi câu này, anh còn nói cho Minh Viễn biết Giang Thành thích
nhất là tiểu thuyết, anh nói cô không hề giống như trong tưởng tượng của
Minh Viễn. Bài văn của cô trên tập san của trường đúng là có khiến cho
một số người chú ý, mang đến cho cô biệt danh nữ văn sĩ Quỳnh Dao, Minh
Viễn đã nói: “Mình vừa nhìn, thấy cạnh cửa sổ tầng một một cô gái đang
chúi mũi vào quyển sách, nhất định đó là cậu.” Ngày đó Minh Viễn mặc một
chiếc Jeanswest giảm giá mua được ở đường Tôn Bạch, mái tóc ngắn bóng
lưng nhỏ thoạt nhìn giống như một nam sinh yếu ớt.

Lúc
nhà trường tổ chức cho sinh viên chọn địa điểm thực tập, Vọng Hải đi
Bắc Kinh, Như Nguyện lưu lại Trùng Khánh, Giang Thành lại chọn một thành
phố nho nhỏ. Vọng Hải kinh ngạc: “Giang Thành, đầu cậu bị sao rồi?”
Giang Thành chỉ muốn tách ra một mình, thật ra Vọng Hải biết rõ nguyên
nhân, khẽ thở dài, nói: “Được.”

Chẳng
qua là muốn ở gần Minh Viễn một chút, nhưng lại kiêu ngạo không chịu
thừa nhận, lòng cố chấp của cô có thể nói kéo dài đến chín vạn tám ngàn
dặm. Một trăm bốn mươi ba cây số, nếu như đi xe, chỉ mất hai giờ. Khoảng
ba tháng sau khi tốt nghiệp, Vọng Hải gọi điện thoại đến, chỉ nói đúng
một câu: “Giang Thành, cậu là đồ ngốc.” Nước mắt Giang Thành chỉ chực có
thế như mưa rớt xuống, cô đã biết mình vĩnh viễn không đến gần được
Minh Viễn, nào chỉ là một trăm bốn mươi ba cây số, khi đó Vọng Hải còn
cách cô hai ngàn cây số đó thôi.

Mùa
đông năm 2001, Như Nguyện đi Nhật Bản. Vọng Hải từ Thượng Hải gọi điện
thoại tới, oán trách cô: “Giang Thành, tại sao ngay cả họp lớp cũng
không đi?” Kế đó báo cả địa chỉ chỗ làm mới lẫn số điện thoại cho cô,
lúc ấy Giang Thành đang làm báo cáo, số liệu bảng biểu cứ theo tiếng nói
của người trong máy nhảy nhót lung tung cả lên, cô bèn tiện tay gõ số
điện thoại của anh vào hộp thư điện tử, nhưng chỉ chớp mắt sau đã quên
liền mật khẩu luôn .

Mùa
xuân năm 2002, Minh Viễn rốt cục cũng chịu liên lạc, niềm vui bất ngờ
khiên ngay cả giọng nói của Vọng Hải cũng thành xa lạ đến thế, nghe một
hồi lâu cô mới nhận ra, anh than thở luôn miệng: “Giang Thành ơi là
Giang Thành, xem ra cậu đã có người mới rồi, trọng sắc khinh bạn, ngay
cả bạn cũ cũng không nhận ra.” Giang Thành hễ mở mồm lại khen người kia
một câu, câu cuối cùng của Giang Hải trong điện thoại, đói là: “Thất
muội, mình thấy vui cho cậu.” Đã từ lâu năm, không nghe anh gọi mình như
vậy. Cô ngẩn người hồi lâu, bỗng dưng thấy phiền muộn vô cớ vì quãng
thanh xuân khi đó.

Mùa
hạ năm 2003, Giang Thành tới Thượng Hải trong một chuyến công tác, cùng
Vọng Hải hẹn gặp ở một quán rượu trong đại sảnh. Anh áo mũ chỉnh tề bận
tây phục giày da, cô mặc một chiếc quần dài truyền thống thêu hoa, mái
tóc dài cuộn sóng rủ xuống trên vai, phảng phất bóng dáng tiên nữ xuất
trần. Anh nhìn một hồi lâu mới nhận ra cô, mỉm cười nói: “Chưa từng thấy
cậu mặc quần dài bao giờ, lại thêm tóc dài nữa, thật giống như hai
người khác nhau.” Giang Thành mỉm cười, trong ký ức của Vọng Hải có lẽ
cô mãi mãi là một nữ sinh hoạt bát năng động trên sân trường, áo thể
thao giày ba ta say mê chơi bóng, không chuyện tinh quái nào không làm.

Vọng
Hải lái xe đưa Giang Thành ra ngoài ăn cơm, từ phía bắc đến phía nam
thành phố, xuyên qua hơn nửa Thượng Hải, đoạn đường trước mặt kéo ra
dường như vô tận, ngoài cửa xe tiếng gió rít nhỏ nhẹ. Giang Thành từ đầu
đến cuối như chưa bao giờ ngậm miệng, luôn mồm kể đủ loại chuyện, cả
xưa lẫn nay. Không hề né tránh khi nói về Như Nguyện, oán trách năm đó
khi bạn đi cô chẳng hay biết gì. Vọng Hải nhớ tới năm đó Giang Thành
cũng biết sơ qua tình cảm của anh với Như Nguyện, gương mặt hiện lên nét
 kinh ngạc, tiếp đó nở nụ cười sáng rực như hoa nở, khẽ ngâm: “Hoa cười
nào biết lòng gió xuân?” Thật ra thì Như Nguyện không đọc Hồng Lâu
Mộng, Vọng Hải tuy biết rõ lai lịch xuất xứ câu thơ, lại chỉ cười trừ.

Bạn
gái Vọng Hải, Nguyệt Mỹ đang ở trong phòng ăn chờ bọn họ, Vọng Hải giới
thiệu với Nguyệt Mỹ: “Đây là Thất muội trong hệ khoa chúng ta năm đó.”
Giang Thành sửa lời anh: “Là Lục muội.” Vừa cười vừa nói với Nguyệt Mỹ:
“Chỉ là một người em gái thôi, Hứa đại ca cũng không có nhiều em gái như
vậy.” Trong đại học thường nghe người ta hát câu “Cậu đến tột cùng có
mấy em gái tốt ?” Đáng tiếc, bài hát này hôm nay cô cũng đã quên mất
giai điệu.

Vọng
Hải kể lể vô số chuyện xấu khi còn ngồi ghế đại học của Giang Thành,
cười to vui vẻ: “Em không biết năm đó Giang Thành có nhiều biệt danh thế
nào đâu, người người ai cũng biết trong khoa có tài nữ Giang Thành, nhà
trường phát động cuộc thi viết bài kỉ niệm 60 năm thành lập, người ta
đều viết dạng văn trang trọng hô hào, mình cô nàng lại viết tình cảm
sướt mướt kiểu uyên ương hồ điệp, bối cảnh nhảy từ thời đó tới nay theo
kiểu ngôn tình tiểu thuyết. Hết mặt này tới mặt khác đều là những ngôn
từ hoa mỹ sặc sỡ, khiến giáo sư tổ trưởng tổ văn Trần Minh cả con mắt
cũng phải rớt xuống. . . . . .”

Chuyện
cũ đã giống như vệt chân trời xa tít tắp, Giang Thành chỉ mỉm cười,
nghe được cái tên Minh Viễn cũng đã không còn nhiều xúc cảm. Vọng Hải
nắm tay Nguyệt Mỹ hăng hái kể chuyện, từ đầu đến cuối gần như chỉ có
mình anh chàng độc diễn, chỉ thấy Nguyệt Mỹ nhẹ nhàng xen ngang: “Vọng
Hải không giỏi tiếp khách, mời Giang tiểu thư dùng bữa.” Vọng Hải cười
nói: “Đúng rồi, năm đó Giang Thành còn từng nói muốn làm nhà ẩm thực
chuyên nghiệp.” Năm xưa nơi quán cơm nhỏ gần trường học, ngoài cửa sổ là
một tầng ánh dương trong suốt, ngày hôm nay ngoài nhà hàng sang trọng
là ánh đèn đường đô thị rực rỡ. Giang Thành ngắm Nguyệt Mỹ mỉm cười nhẹ
nhàng, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều là hạnh phúc.

Tháng
7 năm 2004, ngoài cửa sổ trời đổ mưa không ngớt như đang khóc, Giang
Thành không ngừng quay số điện thoại, đáp lại vẫn là tiếng máy trả lời
tự động. 1giờ 49 phút đêm, cả thành phố đang chìm trong giấc ngủ, toàn
thế giới đang chìm trong giấc ngủ, chỉ còn lại mình cô tuyệt vọng. Nước
mắt thẽ thọt rớt xuống, cô chỉ muốn tìm một người có thể nói chuyện
cùng, đôi mắt đẫm lệ giàn giụa nhìn lại, cuốn số danh bạ chằng chịt,
nhưng chỉ có một dãy số mà cô quen thuộc. Không chút è dè bấm số, hóa ra
Vọng Hải ẫn chưa ngủ, nghe thấy cô khóc bù lu bù loa, im lặng không lên
tiếng, cũng không hỏi gì, khi Giang Thành khóc đủ rồi, lúc này mới nhớ
tới người bên kia đầu dây, lại càng đau lòng. Cuối cùng Vọng Hải nhẹ
nhàng thở dài một hơi, nói: “Giang Thành, ra biển đi.” Giang Thành còn
đang nghẹn ngào thổn thức, nhưng vẫn mở miệng nói một câu: “Năm đó cùng
nhau đi biển một lần, thiếu chút nữa mình đã chết đuối, không dám liều
mạng nhỏ nữa đâu.” Lời nói càn bậy như vậy, cũng chỉ có thể nói với anh.

Bảy
năm, ghé lại chốn cũ, ngay cả ký ức lần đầu gặp nhau cũng vẫn còn tươi
mới trong trí nhớ, Vọng Hải bước vào phòng ngủ của các cô, tự giới thiệu
rất tự nhiên: “Lục muội, anh là Vọng Hải.” Cô vừa mới gội đầu xong,
từng sợi tóc ngắn như sợi mì vểnh lên như nhím, bàn tay ấm áp sạch sẽ
của anh, mỉm cười vươn ra nắm lấy tay cô, một đôi mắt hiền lành, trong
veo như từng hạt nước rũ xuống từ mái tóc cô. Tiếp đó có người đề nghị
chơi bài, lúc đó đang thịnh hành nhất là trò đấu cặp, anh và Giang Thành
bắt tay hợp tác, thắng liền mấy trận, ánh mắt của cô vừa khẽ động đậy
là anh đã hiểu ý tứ, từ đó đánh ra vô địch thiên hạ. Giang Thành vô cùng
đắc ý khoe khoang: “Chúng ta thật đúng là tâm ý tương thông.”

Không hề thẹn thùng, không hề kiêng kỵ.

Cuộc sống có đôi khi chỉ như lúc mới gặp nhau, bay một vòng vẫn về chỗ ban đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3