Khổng tước rừng sâu - Chương 06 --> 10
(6)
Tôi tốt nghiệp thuận lợi , chuẩn bị học nghiên cứu sinh. Dọn ra khỏi ký túc xá đại học, chuyển sang khu dành cho nghiên cứu sinh. Vinh An nhập ngũ, tôi ở cùng phòng với một cậu nghiên cứu sinh khoa Cơ khí. “Hình như tôi đã gặp cậu rồi.” Đây là câu đầu tiên cậu bạn cùng phòng mới nói với tôi.
Lưu Vỹ Đình chắc là lên năm tư rồi, còn Liễu Vỹ Đình có nụ cười ngọt ngào thì chẳng rõ tung tích. Nhưng vào lễ tốt nghiệp, lúc các sinh viên tốt nghiệp đi một vòng quanh trường, tôi đã từng nhìn thấy Liễu Vỹ Đình. Cô ấy mặc áo cử nhân, bị một quả bóng nước ném trúng vai, tóc và quần áo đều ướt sũng. Cô ấy thì lại cười rinh rích, nụ cười vẫn ngọt ngào như vậy. Rồi mắt tôi bỗng nhoà đi. Không phải vì cảm thương đến rơi lệ, mà là trong lúc đang ngây ra nhìn cô ấy, cũng bị bóng nước ném trúng vào mặt.
Không thể ở bên Lưu Vỹ Đình là một chuyện đáng tiếc, hơn nữa tôi có cảm giác áy náy rất sâu sắc với cô ấy. Tôi cũng không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào, chỉ hy vọng thời gian có thể xoá mờ đi ký ức của nhau. Nhưng điều này dường như rất khó, ít nhất là đối với tôi, rất khó có thể quên được cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy. Tuy cái liếc mắt ấy rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng tôi nó lại vô cùng rõ rệt.
Phần lớn thời gian tôi đều ở trong phòng nghiên cứu, về phòng ngủ thường chỉ để tắm rửa và ngủ. Bạn cùng phòng hình như cũng vậy, nên cơ hội chúng tôi gặp nhau hay nói chuyện rất ít. Khi nào gặp nhau, thường cũng nói dăm ba câu. Cậu ta thường nói: “Hình như tôi đã từng gặp cậu.” Đây gần như đã trở thành câu cửa miệng của cậu ta.
Học kỳ mới bắt đầu được một tháng, có thi đấu bóng giải liên khoa, đủ các loại bóng. Đàn em khoá dưới tìm tôi đi đánh bóng bàn, bởi vì hồi đại học tôi đã từng tham gia thi đấu bóng bàn liên khoa. Thi đấu chia bảy điểm, năm đơn hai đôi, đội nào giành được bốn điểm trước là thắng. Tối hôm thi đấu tôi mặc một chiếc quần soóc, cầm vợt, đi từ ký túc tới nhà thi đấu. Trận đầu đấu với khoa Điện cơ, tôi đánh ván thứ nhất, thắng, khoa tôi cũng giành được bốn điểm trước. Trận thứ hai đấu với khoa Quản trị doanh nghiệp, ba ván đầu chúng tôi thắng hai thua một, đến phiên tôi đánh ván thứ tư.
“Ván thứ tư đánh đơn, Thái Trí Uyên khoa Thuỷ Lợi, Liễu Vỹ Đình khoa Quản trị doanh nghiệp.”
Trọng tài vừa dứt lời, tôi giật mình, vợt trong tay suýt rơi. Đang nghi ngờ mình có nghe nhầm không, tôi thấy Liễu Vỹ Đình cầm vợt đi tới trước bàn bóng. Không ngờ gặp lại cô gái có nụ cười ngọt ngào - Liễu Vỹ Đình, lại là trong tình cảnh này.
Cô ấy đến trước bàn bóng, có lẽ là trừ sinh viên khoa Quản trị ra, tất cả mọi người đều thấy ngạc nhiên. Tuy không có quy định nữ sinh không được tham dự, nhưng từ trước tới giờ đều là nam sinh tham gia, đột nhiên xuất hiện một cô gái, đến trọng tài cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Cô ấy thậm chí còn đi tới trước mặt trọng tài, nhìn danh sách trong tay ông ấy, rồi lại nhìn tôi một cái.
Tuy tôi rất hoang mang, nhưng không có thời gian để nghĩ nhiều, trận đấu bắt đầu rồi.
Đây là một trận thi đấu nghiêng hẳn về một bên. Ý tôi không phải là nội dung thi đấu, mà là tất cả mọi người đều cổ vũ cho cô ấy, bao gồm cả bọn khoá dưới khoa tôi. Cô ấy đánh cũng không tồi, nhưng so với trình độ thông thường của giải liên khoa, vẫn còn kém một bậc. Cộng thêm cô ấy là con gái, vì thế tôi chỉ chặn bóng chứ không tạt bóng, cắt bóng hay giết bóng. Thỉnh thoảng không cẩn thận thuận tay quật một cú, bọn khoá dưới bèn gào lên: “Anh! Anh có nhân tính không vậy hả?”. Tôi chỉ cần được một điểm, cả nhà thi đấu bốn phía e hèm; nhưng cô ấy được một điểm, thì tiếng hò reo vang lên như sấm. Tôi thắng liền hai séc, giành được điểm thứ tư. Khi kết thúc trận đấu, theo lệ thường hai bên phải bắt tay để tỏ ra phong độ. Khi tôi bắt tay cô ấy, cô ấy để lộ nụ cười. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô ấy ở khoảng cách gần như vậy, tôi nghĩ tôi đã đỏ mặt rồi.
Lúc ván thứ năm sắp bắt đầu, Liễu Vỹ Đình vội vã chạy ra khỏi nhà thi đấu, tôi cảm thấy rất mất mát. Nhớ lại lúc lên lớp, cũng nhớ lại bóng dáng cô ấy, nụ cười ngọt ngào của cô ấy; sau đó nhớ tới bức thư tình kia, nhớ tới Lưu Vỹ Đình, nhớ tới những lúc ở bên với cô ấy, cùng với ánh mắt cuối cùng của cô ấy. Bỗng cậu em khoá dưới vỗ vai tôi, hưng phấn nói: “Anh, chúng ta thắng rồi, vào nhóm tám đội mạnh rồi!”
Tuy được vào nhóm tám đội mạnh, nhưng tôi chẳng hề thấy vui. Nhóm tám đội mạnh tối mai mới thi đấu, vì thế tôi thu dọn vợt, chuẩn bị rời khỏi nhà thi đấu.
“Anh ơi, xin lỗi đã làm phiền. Có thể đợi một lát nữa hãy đi không?” Có hai cậu con trai chặn trước mặt tôi, nói năng rất khách sáo, không tỏ vẻ muốn gây sự.
“Các cậu là FBI à?” Tôi nói.
“Hả?”
“Không có gì, tôi xem nhiều phim quá ấy mà.” Tôi nói. “Có chuyện gì sao?”
“Có người nhờ bọn em giữ anh lại, người ta sẽ ra ngay bây giờ, xin anh đợi một lát.”
Chỉ đợi chừng hai phút, liền thấy Liễu Vỹ Đình chạy tới. Đầu tiên cô ấy nói cảm ơn với hai cậu con trai kia, rồi nói với tôi:
“Xin lỗi, bắt bạn phải đợi lâu.”
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ ngây ra nhìn cô ấy, đầu óc trống rỗng.
“Ở đây hơi ồn, chúng ta ra ngoài nói, được không?” Cô ấy cười cười.
Tôi định thần lại, tiếng binh binh của quả bóng đập trên bàn bóng lúc này mới dội vào tai.
(7)
Ra khỏi nhà thi đấu, cô ấy nói: “Khoa mình không đủ người, nên mình đành bù vào.”
“Bù vào?” Tôi nói, “Không phải chứ, thực ra bạn đánh rất tốt.”
“Làm gì có ai thắng lại đi khen người thua chứ? Như vậy chẳng phải là nói bạn đánh càng giỏi hơn hay sao?”
“Tôi không phải có ý này.”
“Mình biết.” Cô ấy cười nói, “Bạn có thể kể chuyện cười không?”
“Có thể.”
“Vậy có thể hỏi bạn một chuyện không?”
“Đương nhiên là được.”
“Trong rừng sâu, bạn nuôi mấy con vật, ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày bạn bắt buộc phải rời khỏi rừng, nhưng chỉ có thể mang theo một con vật mà thôi, bạn sẽ mang theo con vật nào?”
“Khổng tước.” Tôi thở dài, nói tiếp: “Chắc bạn vẫn còn ấn tượng với tôi.”
“Ừm.” Cô ấy nói, “Khi đó thầy giáo chỉ hỏi bạn tại sao chọn khổng tước.”
“Còn có câu hỏi khác sao?”
“Bạn đúng là Thái Trí Uyên chứ?”
“Ừ.”
“Vừa rồi mình nhìn thấy tên bạn trong danh sách của trọng tài, giật cả mình.”
“Tại sao?”
“Có phải bạn đã từng…”
“Hửm?”
“Để mình hỏi cách khác vậy.” Cô ấy nói, “Có phải bạn đã từng viết thư cho con gái?”
“Ừ.”
“Mà cô gái này bạn không hề quen.”
“Phải.”
“Đó là thư tình.”
“Không sai.”
Cô ấy lấy từ trong túi áo khoác ra một phong thư, phía ngoài viết: Người nhận Lưu Vỹ Đình.
“Đấy là tôi viết.” Không đợi cô ấy hỏi, tôi trực tiếp trả lời. Có lẽ do tôi trả lời quá đột ngột, cô ấy sững người lại, hồi lâu không lên tiếng.
Tôi thấy cô ấy không nói gì, bèn hỏi: “Sao bức thư này lại ở trong tay bạn?”
“Vỹ Đình là đàn em khoá dưới của mình, lúc mình tốt nghiệp nó đưa bức thư này cho mình, lại nói là người nhận thư thực ra là mình, mà người gửi thư là Thái Trí Uyên khoa Thuỷ Lợi. Nhưng mình thấy bức thư này ký tên là…”
“Kha Tử Long.” Tôi ngắt lời cô ấy, “Đó là biệt hiệu của tôi.”
“Tại sao phải dùng biệt hiệu?”
“Bởi vì…” Tôi nghĩ một hồi, nhún nhún vai, “Chẳng sao cả. Chỉ là một lý do vớ vẩn thôi.” Cô ấy cũng không hỏi thêm lý do vớ vẩn là gì, chỉ ậm ờ một tiếng.
Chúng tôi đều dừng lại, tôi đợi cô ấy hỏi câu tiếp theo, cô ấy suy nghĩ xem tiếp theo hỏi câu gì.
Qua một hồi, cô ấy cuối cùng cũng hỏi: “Bức thư này thật là viết cho mình sao?”
“Phải.” Tôi trả lời rất thẳng thắn.
“Ừm.” Cô ấy ừm một tiếng, lại chẳng nói gì nữa.
“Nếu không có chuyện gì nữa, thì tôi đi đây.”
Cô ấy mở miệng muốn nói gì đó, nhưng tôi không đợi cô ấy nói, liền quay người rời đi.
Tôi không phủ nhận tối nay bất ngờ nhìn thấy Liễu Vỹ Đình, trong lòng tôi có vui mừng, nhưng một loạt các câu hỏi, lại làm tôi cảm thấy khó chịu. Nhất là cô ấy là người tôi thích, lại là người nhận chính thức của bức thư đó, khi cô ấy lấy ra bức thư đó trước mặt tôi, tôi cảm thấy mình như bị lột trần.
“Bạn đợi một chút!”
Đi được hơn chục bước, tiếng cô ấy từ đằng sau vọng đến, tôi dừng lại.
“Xin lỗi.” Cô ấy chạy đến trước mặt tôi, “Mình không có ý ép bạn. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là bức thư này rất có ý nghĩa với mình, vì thế mình muốn xác định một chút mà thôi.”
“Vậy bây giờ bạn xác định rồi đấy.”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu. “Xin lỗi.”
Tôi thở dài, nói: “Không có gì.”
“Vốn muốn thi đấu xong hỏi bạn luôn, nhưng lại thấy không ổn, nên chạy về lấy bức thư này trước.” Cô ấy lật lật lá thư trong tay hai lần, đút vào túi áo khoác, nói tiếp: “Mình sợ bạn đi mất, nên mới nhờ hai cậu em giữ bạn lại.”
“Thực ra một cậu là đủ rồi.”
“Mình sợ một người không giữ được bạn.”
“Tại sao?” Tôi nhìn cô ấy, mặt đầy nghi hoặc.
Cô ấy hơi xấu hổ, né tránh ánh mắt tôi rồi nói: “Mình không quen bạn, cũng không biết bạn có khuynh hướng bạo lực không. Nhỡ may trong lòng bạn không vui, ra tay đánh người…” Cô ấy nói đến đây bỗng im bặt, trên mặt lộ vẻ gượng gạo.
Tôi sững người lại, qua vài giây thấy buồn cười, bèn mỉm cười.
“Vậy…” Cô ấy lúng túng, “Mình còn có thể hỏi bạn một câu cuối cùng không?”
“Bạn hỏi đi.”
“Tối mai mình có thể đến cổ vũ cho bạn không?”
Tôi nhìn cô ấy, chẳng bao lâu sau, trên mặt cô ấy lại nở một nụ cười ngọt ngào, vì thế tôi gật đầu.
(8)
Vòng tám đội mạnh đấu với khoa Nông Lâm, tôi đánh ván thứ năm. Trận đấu bắt đầu, Liễu Vỹ Đình vừa vặn tới nơi, đứng một mình cách bàn bóng khoảng mười mét. Đến phiên tôi thi đấu, bốn ván trước bọn tôi thắng một thua ba; nói cách khác, nếu tôi thua thì khoa Thủy lợi sẽ thua. Tôi đấu với một thành viên trong đội tuyển của trường, nhìn tư thế vung vợt của anh ta, lòng chợt lạnh đi. Nhìn về phía Liễu Vỹ Đình, trên mặt cô ấy nở nụ cười, còn giơ tay hình chữ V với tôi.
Thi đấu bóng bàn không giống thi đấu quyền anh, đấu quyền anh trên lôi đài, nếu người yêu ở bên cạnh hô cố lên, anh có thể vì lượng adrenalin tiết ra mà đánh gục được đối thủ mạnh hơn mình. Sau đó hai má sưng vù máu mũi ròng ròng nước mắt tràn trề, ôm người yêu vừa chạy như bay lên võ đài hôn thắm thiết. Nhưng khi thi đấu bóng bàn, kỹ thuật kém một bậc sẽ không có cơ hội chiến thắng; cho dù người yêu ở bên cạnh nói nếu anh thắng trận này em sẽ cởi hết cho anh xem miễn phí thì cũng thế cả thôi. Vì thế tôi thua liền hai séc, cũng làm cho khoa Thuỷ lợi thua mất vòng tám đội mạnh.
Sau khi tôi thua, bọn khoá dưới bảo: “Anh à, đi uống chút gì đi.” Tôi nhìn thấy Liễu Vỹ Đình đang đi về phía tôi, vì thế nói: “Anh còn có chút chuyện, các cậu cứ đi đi.” Sau đó cùng với cô ấy đi ra khỏi nhà thi đấu. Mấy cậu em sau lưng nhất định rất kinh ngạc khi thấy tôi đi với đối thủ của trận đấu tối qua.
“Đội tuyển trường đánh với giải liên khoa, chẳng công bằng chút nào.” Vừa ra khỏi nhà thi đấu, cô ấy liền mở miệng.
Tôi cười cười, không nói gì.
“Đúng là không công bằng.” Cô ấy nói.
Tôi nhìn cô ấy, vẫn không nói gì.
“Quả thật là rất không công bằng.” Cô ấy lại nói.
“Cùng đi uống chút gì đi.” Cuối cùng tôi mở miệng, “Được không?”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu.
Chúng tôi đi tới quán giải khát cạnh cổng trường ăn kem, vừa mới ngồi xuống, phát hiện bọn khoá dưới cũng tới đây.
“Anh! Anh tài thật đấy! Chỉ đánh một trận đã hẹn được chị xinh thế này rồi!”
“Cậu không hiểu rồi! Có khi anh đã quen chị ấy từ lâu rồi.”
“Đúng vậy! Chưa biết chừng chị ấy là chị dâu ấy.”
“Nếu là chị dâu, tại sao tối qua anh lại có thể thi đấu bình tĩnh đến thế?”
”Anh là vì đại nghĩa diệt thân đấy! Vì vinh dự của cả khoa, không ngại sỉ nhục chị dâu trên bàn bóng.”
“Đúng là tấm gương cho đàn em! Anh, lẽ ra anh phải nhận được giải Nobel Chí công vô tư mới phải.”
Năm sáu tên đàn em xông tới mồm năm miệng mười.
“Các cậu tới kia ăn kem đi.” Tôi chỉ sang cái bàn trống cách đó ba bốn bước, “anh mời.”
“Yeah!” Bọn chúng reo hò ầm ĩ, sung sướng đi về phía cái bàn trống kia.
Bọn chúng đi rồi, xung quanh tuy đã yên tĩnh lại, nhưng tôi lại không biết nên nói gì?
Liễu Vỹ Đình cũng không nói gì.
Tôi ăn miếng kem đầu tiên, cảm thấy xung quanh và cả bản thân mình đều lạnh, bèn nói: “Thật sự là không công bằng.”
Liễu Vỹ Đình ngây người, rồi bật cười. Nụ cười của cô ấy quả thật rất ngọt ngào, tiếng cười cũng vậy. Tôi bỗng nhiên kích động, cũng bật cười theo, hơn nữa càng lúc càng cười to.
Tiếng cười của cô ấy chậm lại, nói: “Bạn không giống người chọn khổng tước.”
Tôi vội vàng ngừng cười, cảm thấy trong họng có sức ép của tiếng cười bị dừng đột ngột.
“Bạn đối với đàn em khoá dưới rất hào phóng.” Cô ấy lại nói.
Tuy tôi nhìn Liễu Vỹ Đình, nhưng ký ức về Lưu Vỹ Đình lại ào về trong nháy mắt.
Gượng gạo cười một tiếng, nói: “Cũng bình thường thôi.”
“Sao bạn lại chọn khổng tước?” Cô ấy hỏi.
Tôi nhớ Lưu Vỹ Đình cũng từng hỏi tôi câu hỏi này, khi đó tôi đã nghĩ rất lâu;
Nhưng bây giờ tôi chẳng muốn suy nghĩ về câu trả lời chút nào.
Tôi nhún vai, nói: “Chẳng nghĩ gì nhiều, cứ thế chọn thôi.”
“Vậy bạn có biết mình chọn gì không?” Cô ấy lại hỏi.
“Bạn chọn dê.”
“Sao bạn biết?”
“Tôi luôn chú ý bạn, nếu không sao lại có bức thư kia?”
“Vậy… ừm…” cô ấy ngập ngừng, “cái đó…”
Tôi cười, nhìn cô ấy nói mãi không nên lời, bèn nói: “Có phải bạn muốn hỏi: tại sao bức thư đó lại bị gửi nhầm?”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, giọng nhẹ nhõm, “có thể hỏi không?”
“Bạn đương nhiên có thể hỏi, nhưng có trả lời hay không là do tôi.”
“Ồ.” Giọng cô ấy có phần thất vọng.
“Đùa thôi.” Tôi cười.
Tôi kể tóm tắt cho Liễu Vỹ Đình nghe chuyện xảy ra hồi học kỳ 2 năm thứ tư. Kể lại chuyện này phải bao gồm cả Vinh An và Lưu Vỹ Đình, lúc nhắc tới Vinh An tôi khó tránh nói nhiều hơn vài câu, mà nhắc tới Lưu Vỹ Đình thì chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Có lẽ vì tỷ trọng không đều, nên cô ấy thường xen vào hỏi những chỗ vẫn chưa đầy đủ. Tôi lại mất thêm một chút thời gian nói cho xong, kem ở trước mặt chúng tôi cũng đã tan hơn nửa.
(9)
Tôi lấy thìa khoét vài cục kem đang nổi trên nước, cho vào miệng rồi hỏi:
“Sao bạn lại chọn dê?”
“Vì nó hiền hoà nhất, lại có thể ôm trong lòng, như thế sẽ khiến mình thấy ấm áp.”
“Dê đúng là một đáp án tốt, biết thế tôi đã chọn dê rồi.”
“Bạn tuyệt đối không phải là người sẽ chọn dê.” Cô ấy nói một cách chắc chắn.
“Tại sao?”
“Lúc bạn phát hiện thư tình bị gửi nhầm, không nói ngay cho Lưu Vỹ Đình biết, phải không?”
“Không sai.”
“Nếu như Vỹ Đình mãi không biết sự tình, bạn có lẽ sẽ vĩnh viễn không nói cho cô ấy biết là bạn gửi nhầm.”
“Ừm…” Tôi nghĩ một lúc, “Có lẽ là vậy.”
“Người chọn dê trong mắt chỉ có tình yêu, tuyệt đối không miễn cưỡng chính mình qua lại với người mình không thích. Bạn sợ làm tổn thương Vỹ Đình, vì thế chọn cách lỡ sai rồi cho sai luôn, vì thế bạn nhất định không phải là người chọn dê.”
Tôi nhìn Liễu Vỹ Đình, chìm vào trầm tư.
“Người chọn dê cho rằng tình yêu là quan trọng nhất, trong quá trình theo đuổi tình yêu, thường sẽ bất đắc dĩ mà làm tổn thương người mình không yêu. Nếu không có sự giác ngộ về việc làm tổn thương người khác, sao có thể coi là người chọn dê?”
Liễu Vỹ Đình cầm thìa khuấy vào ly kem, kem trước mặt cô ấy hình như đã tan thành nước hết.
“Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì?” Tôi hỏi.
“Mình nhất định sẽ nói hết sự tình ngay từ lúc đầu.” Cô ấy đặt thìa xuống, giọng nói trầm xuống như đang nhấn mạnh điều gì: “Không hề do dự.”
Nghe cô ấy nói thế, lòng tôi kinh động. Tôi không thích mình là người chọn khổng tước, nếu có thể chọn lại, tôi hy vọng mình sẽ chọn dê. Tôi đơn phương tình nguyện tin rằng, người chọn dê – dù là nam hay nữ, chắc chắn phải là người dịu dàng, hơn nữa còn đem lại hạnh phúc cho nửa kia của mình, bởi vì trong mắt họ tình yêu là quan trọng nhất. Nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới, người chọn dê tất có lúc phải chuẩn bị tâm lý làm tổn thương người khác.
Tôi bỗng thấy vô cùng phản cảm với bài trắc nghiệm tâm lý kia, cũng không muốn cuộc nói chuyện cứ xoay quanh nó mãi, vì thế nói: “Đừng nhắc tới cái trắc nghiệm tâm lý kia nữa, đó là một trò chơi vớ vẩn.”
“Nhưng mình tin trắc nghiệm tâm lý có một ý nghĩa tượng trưng nhất định nào đó.”
“Vậy sao?”
“Tin mình đi.” Cô ấy cười, “Mình học thống kê mà.”
Chiếc thìa trong tay tôi trượt xuống, đập vào đĩa phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.
Tôi bắt đầu trầm ngâm, Liễu Vỹ Đình lại do dự không biết có nên ăn hết chỗ kem đã tan thành nước trước mặt mình hay không? Tôi cảm thấy không khí hơi gượng gạo, bèn hỏi cô ấy: “Bây giờ bạn học Quản trị doanh nghiệp à?”
“Ừ. Mình thi vào nghiên cứu sinh Quản trị doanh nghiệp.” Cô ấy đáp.
“Giỏi thật đấy, thi Quản trị khó lắm.”
“Cũng tạm, ăn may ấy mà.”
Cô ấy đặt thìa xuống, hình như quyết định từ bỏ đĩa kem toàn nước. Bọn em khoá dưới phải đi về, tôi đứng dậy trả tiền cho bọn nó. Có thằng cu còn vẫy tay với cô ấy, nói: “Chị dâu, tạm biệt.” Cô ấy cười cười, cũng vẫy tay lại, nhưng không nói gì. Lúc tôi về chỗ, cô ấy đưa cho tôi bức thư tình kia. Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.
“Trên này đã viết địa chỉ của mình.” Cô ấy lại lấy ra một cái phong bì mới, cười nói:
“Bạn hãy bỏ lá thư kia vào cái phong bì này, gửi cho mình.”
Cúi đầu nhìn địa chỉ, biết được cô ấy ở gần trường học.
“Nhớ điền tên mình ở cột người nhận nhé.” Cô ấy lại nói.
“Chỉ thế thôi?” Tôi ngẩng lên.
“Đương nhiên không chỉ có thế.”
“Còn phải làm gì nữa?”
“Còn phải dán tem nữa chứ!” Cô ấy cười tươi.
Tôi nhận thư và phong bì, cô ấy đứng dậy nói: “Mình phải đi rồi.”
Thấy cô ấy đi vào phía trong quán, bỗng nhớ ra vừa rồi mới chỉ trả tiền cho bọn đàn em, vội vã chạy vượt cô ấy, giành lấy hoá đơn thanh toán luôn.
“Bạn đúng là chẳng giống người chọn khổng tước.” Cô ấy lại cười. Nghe cô ấy lại nhắc tới khổng tước, trong lòng thấy không thoải mái, nhưng cũng không tiện thể hiện tại chỗ, đành gượng gạo mỉm cười, sắc mặt hơi khó xử.
“Nếu bạn vẫn muốn gửi thư cho mình, mình sẽ rất vui.” Ra khỏi tiệm kem, cô ấy nói: “Nếu bạn không muốn, cũng không sao cả.”
Tôi hơi giật mình, không đáp lại.
“Có lẽ mình không giống như trong tưởng tượng của bạn.” Cô ấy cười, “Chưa biết chừng bạn đã không còn lý do để viết lá thư đó rồi.”
Tôi vẫn không có câu trả lời.
“Hồi trước bọn mình lên lớp là vào thứ ba đúng không?” Cô ấy hỏi.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Hôm nay vừa đúng là thứ ba, nếu trước thứ ba tuần sau mình nhận được thư, mình sẽ cho bạn câu trả lời.”
“Câu trả lời?”
“Trong thư bạn nói ấy.”
Tôi đột nhiên hiểu ra, ý cô ấy là: gốc cây thứ ba cách giảng đường 100m về phía trái.
“Nếu tôi không gửi?”
“Vậy mỗi người sống cuộc sống của riêng mình.”
Tôi nhìn cô ấy, thần thái cô ấy rất thoải mái, nụ cười cũng rất tự nhiên.
“Tạm biệt.” Cô ấy nói.
“Tạm biệt.” Tôi cũng nói.
(10)
Sau hai ngày, tôi mới gửi thư cho Liễu Vỹ Đình. Thực ra tôi không do dự, chỉ không tìm thấy tem mà lại lười đi mua, nên kéo dài thêm một ngày.
Tối hôm đó quay về ký túc, tôi lại đọc lại bức thư một lần. Thật kỳ lạ, lúc đầu khi viết bức thư này, trong đầu toàn là nụ cười ngọt ngào của Liễu Vỹ Đình; nhưng trong quá trình đọc lại, những ký ức về Lưu Vỹ Đình lại không ngừng tái hiện. Thậm chí cảm thấy bức thư này nếu viết vì Lưu Vỹ Đình, hình như cũng rất phù hợp. Có điều phải sửa lại từ “nụ cười ngọt ngào.”
Nhìn dòng chữ “Người nhận: Lưu Vỹ Đình.” trên phong bì, ngẩn ngơ hồi lâu. Phong bì là phong bì kiểu tây bé xinh, mặt trước in chìm mấy đoá hoa, mặt sau vẽ một cô bé chừng mười tuổi, gương mặt chăm chú nhưng không mỉm cười. Lúc đầu không muốn dùng phong bì tiêu chuẩn để gửi thư tình vì thấy kỳ cục, giống như mặc quân phục hát tình ca vậy. Nhưng phong bì Liễu Vỹ Đình đưa cho tôi là loại tiêu chuẩn.
Tôi thở dài, viết trên cột người nhận của chiếc phong bì tiêu chuẩn: Người nhận: Liễu Vỹ Đình. Sau đó bỏ Lưu Vỹ Đình bé xinh vào trong Liễu Vỹ Đình tiêu chuẩn. Dán xong phong bì, mới nghĩ ra đáng lẽ chỉ nên cho tờ giấy viết thư vào thôi, không cần phải bỏ cả chiếc phong bì nhỏ. Nhưng dán thì đã dán rồi, bóc ra sẽ để lại dấu tích, lại càng không ổn. Tôi đặc biệt đến bưu điện lần trước gửi thư đi, nhét thư vào thùng, nghe keng một tiếng. Quay đầu nhìn thùng thư, có một cảm giác kỳ lạ, dường như bức thư đó rất nặng nề.
Tận đến trước ngày thứ ba, buổi tối đi ngủ đều không nằm mơ. So với lần đầu gửi bức thư này, không chỉ không nằm mơ, đến cảm giác căng thẳng và chờ đợi cũng biến mất. Ngày thứ ba tuần mới rốt cuộc cũng đến, tôi nhẩm tính giờ tan lớp hồi trước, đến gốc cây thứ ba cách giảng đường 100m về phía trái đợi Liễu Vỹ Đình.
Giờ đã là cuối thu, không còn nghe thấy tiếng ve nữa. Từ phía xa xa có một cô gái từ giảng đường đi lại phía tôi, tôi bắt đầu cảm thấy kích động. Dường như đang trở lại khoảnh khắc chờ đợi Lưu Vỹ Đình lúc đầu, thậm chí có thể nghe thấy cô ấy nói: “Chúng ta đi thôi.” Sau đó ánh mắt tôi càng lúc càng mơ hồ. Dụi dụi khoé mắt, khi ánh mắt dần trở nên rõ rệt hơn, nhìn thấy Liễu Vỹ Đình. Tôi bỗng cảm thấy một chút thất vọng.
“Bạn có phải là Kha Tử Long viết thư cho mình không?”
“Phải.”
”Bạn bắt đầu chú ý tới mình từ bao giờ?”
“Tuần thứ hai sau khi khai giảng.”
“Nụ cười của mình rất ngọt ngào sao?”
“Ừ.”
“Thế lúc mình không cười?”
“Hừm…” tôi nghĩ một lúc, “lúc không cười đôi mắt rất to.”
Liễu Vỹ Đình ngây người ra, trông vẻ mặt như đang quyết định xem nên cười hay không nên cười? Cuối cùng cô ấy quyết định cười. “Có khả năng vừa cười mà mắt vừa to không?” Cô ấy vừa cười vừa hỏi, lại thử mở to đôi mắt.
“Cái này rất khó.” Tôi lắc đầu, “Trừ khi là cười giả tạo.”
Cô ấy cuối cùng cũng từ bỏ việc vừa cười vừa trợn cho đôi mắt vừa to vừa tròn, cười một trận sảng khoái.
Lúc cô ấy cười mắt hơi híp lại, cong thành hình trăng khuyết, đây mới là nụ cười ngọt ngào mà tôi biết. Lúc trước cùng nhau lên lớp, nụ cười này luôn có thể dễ dàng đưa trái tim tôi tới một nơi thật xa thật xa. Tuy sau khi quen với Lưu Vỹ Đình, sức đề kháng của tôi trước nụ cười này dần dần tăng lên; nhưng bây giờ Lưu Vỹ Đình đã đi rồi, không còn cần lý do để đề kháng nữa.
Ngắm nhìn nụ cười của cô ấy, tôi hơi thất thần, cho đến khi cô ấy gọi tôi một tiếng, mới tỉnh lại nghe cô ấy nói: “Chúng ta tới bờ biển An Bình ngắm hoàng hôn được không?” Tôi gật đầu.
Tôi chở cô ấy bằng xe máy, dọc đường không nói gì với nhau, ngay cả lúc dừng xe đợi đèn đỏ cũng vậy. Lần đầu tiên hẹn hò (nếu được tính là thế) lại đi ngắm mặt trời xuống núi, quả không phải là điềm hay. Sau đó tôi lại nhớ tới Lưu Vỹ Đình. Trước đây khi ở bên Lưu Vỹ Đình, phải sau năm phút làm nóng máy, mới cảm thấy quen thuộc; mà khi tiếp xúc với Liễu Vỹ Đình, lại không có giai đoạn cảm thấy lúng túng xa lạ.