Tình Cờ - Chương 39
Tình Cờ - Chương 39
Đồng Đồng
và gia đình bác sĩ Trương làm quen với nhau, gia đình họ rất đơn giản, người vợ
là Ôn Lam, không con không cái.
Với việc
Đồng Đồng tạm thời gia nhập vào nhà họ dường như vui vẻ lạ thường, sắp xếp xong
mọi thứ bác sĩ Trương và vợ rời khỏi, để lại không gian cho Lôi Dương và Đồng Đồng.
Tuy Ôn
Lam rất thích Đồng Đồng, muốn nói thêm vài câu, nhưng ánh mắt sắc bén của Lôi
Dương bắn về phía họ làm họ vội vàng chạy ra ngoài, dù sao bọn họ vẫn có việc
phải làm.
Bác sĩ
Trương và Ôn Lam không thể không đi ra ngoài!
Đồng Đồng
nằm trên chiếc giường mà ôn lam đã chuẩn bị chu đáo.
” Vì sao
lại bắt tôi ở nơi này?” Đồng Đồng nhìn Lôi Dương đang im lặng lên tiếng hỏi.
Lôi
Dương nhíu mày, mắt lạnh nhìn Đồng Đồng nói:” Đến lúc tôi sẽ đón em đi, hiện tại
em cần người chăm sóc!”
Đồng Đồng
trong lòng khẽ cười một tiếng, Lôi Dương trả lời cũng giống như không trả lời,
nếu hỏi không ra kết quả vậy thì không cần tốn lời nữa. Cô nhắm mắt lại, chuẩn
bị nghỉ ngơi.
Thân thể
cao lớn của Lôi Dương ngồi bên cạnh Đồng Đồng , anh đặt hai tay bên người Đồng
Đồng nâng cô vào trong vòng tay của anh, anh cúi đầu nhìn Đồng Đồng nói:” Bình
tĩnh ở trong này nghỉ ngơi, không cần gây chuyện!” Bằng không tôi sẽ xử lí em!
Đồng Đồng
hơi liếc mắt nhìn Lôi Dương, trào phúng nói:” Tôi phải cảm ơn anh thế nào đây!”
Lôi
Dương dường như cũng không để ý thấy thái độ của Đồng Đồng , còn nói:” Hôn
tôi!”
” Cái
gì?” Đồng Đồng choàng mở mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Lôi Dương,
trên mặt anh không có vẻ đùa cợt, anh nói thật !
” Tôi
nói hôn tôi!” Lôi Dương nói xong cúi mặt xuống gần Đồng Đồng.
Đồng Đồng
quay đầu đi không muốn chạm vào Lôi Dương, bởi vì cô đang tức giận, đang oán hận,
cô không cần gần gũi anh, không cần đi lấy lòng người đàn ông vô tình này, để
xem anh ta định làm gì cô!
Lôi
Dương tựa hồ nhìn thấu tâm tư Đồng Đồng , ánh mắt anh lạnh như băng nhìn Đồng Đồng,
chậm rãi áp sát Đồng Đồng.
Đồng Đồng
cảm thấy Lôi Dương đang sắp lại gần bèn nhắp chặt mắt lại, cô định quay đầu đi
nhưng đôi môi của Lôi Dương vẫn áp lên môi cô.
Chuyện
ngoài dự kiến chính là nụ hôn này dịu dàng, lưu luyến nhưng lại rất ngắn ngủi.
” Nụ hôn
tạm biệt!” Lôi Dương giọng có chút khàn khàn nói.
Đồng Đồng
không khỏi mở mắt nhìn vào đáy mắt gợn sóng của Lôi Dương , đó ánh mắt gì, ly
biệt, lưu luyến, còn có…… dục vọng sao? Đồng Đồng không dám xác định, cô chỉ
ngoan ngoãn nằm im không phản ứng lại, mãi đến thân hình cao lớn của Lôi Dương
rời khỏi phòng ngủ cô mới lấy lại được bình tĩnh
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~
Lôi
Dương đi để lại cô ở trong nhà của bác sĩ Trương.
Đồng Đồng
nghĩ tình hình của mình hiện tại về nhà không thích hợp cho lắm, mẹ mà nhìn thấy
cô bây giờ chắc chắn sẽ rất đau đớn, còn Lôi Dương thả cô đi cũng là muống giấu
cô, hơn nữa cũng ám chỉ cô không được rời khỏi đây, bằng không cô cứ chờ mà
xem.
Trải qua
hơn một tháng, Đồng Đồng đã khỏe hơn, cô và gia đình bác sĩ Trương còn có cảm
tình rất tốt.
Bác sĩ
Trương và ôn lam đối đãi với cô như với chính mình, không dè dặt gì khiến Đồng
Đồng có chút cảm giác của một ngôi nhà.
Ở nơi
này đã một tháng Lôi Dương không hề một lần xuất hiện, tựa hồ anh đã quên đi sự
tồn tại của cô. Để cô lại một chỗ sáng sủa rồi mặc kệ không hỏi lấy một câu.
Tim Đồng
Đồng có loại khúc mắc rối rắm không nói nên lời, không biết Lôi Dương làm như vậy
cô nên vui vẻ hay phiền não.
Đồng Đồng
nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới Lôi Dương cô không khỏi thở dài.
Một chiếc
áo ấm được choàng qua người cô.
Đồng Đồng
quay đầu nhìn thấy bà ôn lam hiền lành .
Cô ảm đạm
cười nói:” Cám ơn bác!”
Ôn lam nắm
tay Đồng Đồng ngồi trên sô pha, hiền từ nói:” Nhớ cậu ấy thì gọi một cuộc điện
thoại đi!”
” Cháu
không nhớ anh ta!” Hận anh còn chưa kịp chứ nhớ nhung gì, nhưng thật sự cô có
nghĩ như vậy sao? Vậy vừa rồi cô thở dài là vì cái gì? Cô có thể tự lừa dối
trái tim của chính mình sao.
Lôi
Dương hơn một tháng chưa có tới nhìn cô, có lẽ anh đã muốn có cô gái khác mà
quên cô rồi, dù sao thì một cô gái nghe lời sẽ vừa ý Lôi Dương hơn, còn cô, Hân
Đồng, lại là một cô gái không nghe lời, bị quên, bị rũ bỏ cũng là chuyện dễ hiểu
thôi!
Tâm cô lại
đau hơn một chút!