Cưới ta, mua một tặng một - Chương 29-30

Theo như những gì tôi biết về Tiêu Quân , anh là một con người khó hiểu và phức tạp.  Anh ấy có thể nắm chắc trong tay những gì anh muốn,chỉ có những điều anh ấy muốn biết hay không, chứ không có gì là không thể. Có lẽ với anh đó là một sở thích – sự thích thú coi người khác là con mồi của một thợ săn máu lạnh.

Anh ấy có thừa bạn bè và đàn em để bao dung và chiếu cố, tất nhiên nói đúng ra thì bao che và chiếu cố này là “bao che khuyết điểm”.HƠn nữa trình độ bao che của anh ấy có thể khiến người khác tức chết!

Kể cả đối với kẻ thù, anh cũng vô cùng tàn nhẫn, anh sẵn sàng dùng những cách không ai có thể ngờ tới để “tiếp đãi” kẻ thù.Thủ đoạn quang minh chính đại hay âm hiểm giảo hoạt đều dựa vào tâm tình anh ấy lúc đó thế nào. Tôi nhớ ngày trước có một kẻ đã chế giễu anh ngay trong yến tiệc là dựa vào vị thế của cha mới được như ngày hôm nay, kết quả một tuần sau, tên thương nhân nổi tiếng đó liền tuyên bố phá sản và còn bị đi tù nữa. Mọi người ai cũng biết là do Tiêu Quân bày ra trò này, lại không ai biết anh ấy đã dùng thủ đoạn gì. Theo lí mà nói với những chuyện vớ vẩn này anh ấy sẽ chẳng quan tâm, kể cả tới bây giờ vẫn chỉ cười cười rồi cho qua,có điều kẻ kia lại đụng chạm tới điều cấm kị của Tiêu gia, mà đối với Tiêu Quân lại tương đương với lòng tự trọng của anh.

Một nam nhân khinh thường quyền thế, khinh thường tiền bạc, khinh thường thân tình, cũng khinh thường tình yêu, cũng bởi những gì anh khinh thường đều là những thứ anh có thể có một cách dễ dàng, người khác ghen tị với anh, sùng bái anh mà ghen tị với anh cũng có, anh có thể tùy ý khinh thường cái này, phá hoại cái nọ.Người như vậy quả thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Nhưng người như vậy lại tình nguyện ở bên tôi suốt bốn năm, còn cho phép Ngôn Tiếu gọi anh là ba. Cũng sẵn sàng cười lấy lòng bà ngoại, nếu là trước kia tôi sẽ không ngạc nhiên là mấy,  bởi vì ở chung lâu ngày ắt sẽ trở nên thân thiết mà thôi., Sau này tôi mới nhận ra những việc anh ấy làm cho tôi, những gì dành cho tôi đều rất khác lạ, nhưng lại chẳng khiến tôi để ý bao giờ, vì Tiêu Quân trước mắt tôi luôn khác xa so với con người anh ở ngoài xã hội, tại sao lại có sự khác lạ đến thế? Chẳng lẽ tôi đã xem nhẹ cái gì sao?

Có lẽ vì quen với những ngày bình lặng, quen được dựa dẫm vào anh nên tôi đã quên đi mất mình chẳng là danh phận gì của anh, thực tế chỉ có tôi không nhận ra anh là viên kim cương nóng bỏng nhường nào, là mục tiêu của bao nhiêu thiếu nữ rình mò như hổ đói. Hôm nay Chu Tuyền xuất hiện đã chứng minh cho tôi hiểu nam nhân này không phải thứ tôi dễ dàng có được, nếu không tranh thủ cơ hội bây giờ , sớm muộn cũng có ngày tôi mất anh ấy.

Tuy rằng tôi uống rượu giỏi hơn, tuy rằng tôi đánh nhau giỏi hơn, nhưng giờ nhìn cô ta ủy khuất nghẹn ngào, được Tiêu Quân quan tâm thế khiến tôi không khỏi tức giận, trong lòng cảm thấy thật hối hận…. Có lẽ một cước ban nãy tôi đá nhẹ quá, 囧!

Nhưng tôi vẫn bình tĩnh nhìn anh ấy, chăm chú quan sát, chỉ mong có được một lời giải thích cho thỏa đáng. THậm chí tôi còn mù quáng chỉ mong anh ấy nói một câu, cho dù có là giả dối cũng được “Anh cùng cô ta không có quan hệ gì cả” chỉ một câu đơn giản thôi mà.

Vậy mà nghe tôi nói xong, anh chẳng nói gì còn thản nhiên liếc tôi một cái,  không thèm trả lời câu nào, đùng đùng kéo tôi vào văn phòng , vừa đóng cửa lại, anh nắm chặt bả vai ép chặt tôi vào sau cửa, một tay ép tôi vào cửa, tay kia vòng qua thắt lưng tôi.

Tư thế tùy ý như vậy lại khiến người trong cuộc… như tôi cảm thấy bức bối.

“Ngôn Tử, chỉ vì cô ta nói mấy câu khiêu khích em đã đồng ý động tay động chân? Thật là ngốc nghếch không có tiền đồ!”Anh cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp áp cạnh tai, hơi thở ấm áp phủ lên nơi tai mẫn cảm, ngay tức khắc khiến tôi nổi da gà da vịt.

Tôi hơi quay mặt sang một bên, tạo khoảng cách giữa hai người rồi mới bất mãn nói:“Vậy em phải làm sao, gọi người quẳng cô ta ra ngoài chắc?”

Tiêu Quân cười, bàn tay chết tiệt ôm thắt lưng tôi bắt đầu sợ soạng lung tung,“Hơi bạo lực nhưng anh cũng không phản đối cách làm này.”

“Đừng chuyển hướng đề tài, cô ta là loại người thế nào, sao anh lại biết cô ấy?”Tôi hung hăng trừng mắt,  tay giữ tay anh lại,cố ý nói ra những lời thô tục. Hừ, ban nãy các người còn mắt đối mắt, thân tình mật ý thế cơ mà, đúng là buồn nôn.

Nghe thấy tôi chất vấn,  mắt anh tối sầm lại,  rồi bày ra vẻ mặt cười như không cười,“Xem ra em đã nhận ra anh với cô ấy tốt hơn, làm sao bây giờ? Anh đâu nỡ bỏ em ở lại,… tội nghiệp lắm.”

“Anh dám……!”Bị anh nói thế, tôi càng thêm nóng nảy,“Tiêu Quân,  suốt ngày có người tới tìm em tuyên chiến,anh còn không định kể cho em về sự tồn tại của cô ta?”

“Ngôn Tử, thu thập thông tin không dễ đâu,em muốn khai thác thông tin từ anh, anh được lợi gì?” Anh lười nhác hỏi, hình như còn sợ tôi không hiểu ý, vô cùng lưu manh liếc tôi một cái trắng trợn này khiêu khích.

Tôi cuối cùng cũng nhận ra mình thật đáng thương, vừa rồi rõ ràng tôi là người nắm thế chủ động, vậy mà anh chỉ nói có một câu,… tôi liền rơi vào thế bị động, đã vậy còn phải dùng “sắc” để khai thác thông tin… thật là dọa người .

Nam nhân trước mắt này đúng là một đại boss siêu biến thái, trang bị vũ khí cực đại trong khi tôi chỉ là tiểu bạch thỏ ( Nhím : tiểu bạch thỏ? *khụ khụ*) vũ khí kém cỏi làm sao đủ sức chống lại.

Cực kì không hài lòng, tôi đành dùng nốt những dũng khí cuối cùng  còn sót lại, nói với ngữ khí hung hăng nhất có thể:“Tiêu Quân,anh đừng quá đáng thế!”

Nói vừa xong, tôi lập tức nhụt chí, những lời này căn bản không giống phản kháng mà nghe giống làm nũng hơn, vì thế,tôi tiếp tục thấy mình thật đáng thương.

Anh nheo mắt, cười hỏi:“Em không muốn biết sao?”

Tôi lườm, tôi rủa, tôi giết….. tôi tận tình dùng ánh mắt thể hiện tất cả sự khinh bỉ của mình dành cho anh, mới khẽ ư hừm trong cổ họng, chuẩn bị cho cơ thể sẵn sàng chịu đựng cuộc tập luyện lao động vất vả[ mỗi khi làm tình Tiêu Quân luôn làm đến khi nào bạn Ngôn của chúng ta ngất….., cũng chưa thôi, vì vậy mới nói là “ vất vả”: ], chuẩn bị hành động.

Được rồi, tôi thừa nhận đây không phải lần đầu tiên tôi bán rẻ thân thể mình, có điều lần này làm chủ động cũng thuận tiện hơn trước. Tôi vòng hai tay qua cổ anh,  cộng thêm bắt chéo chân vòng qua thắt lưng anh,  còn rất rất đáng xấu hổ là cọ xát với “ tiểu tử thối” của anh ( Nhím : =-=, càng về cuối truyện này càng vô sỉ là sao????), tôi hướng gần tai anh, nỉ non thăm dò:“Tiêu Quân, nói cho em biết đi!! Cô ta là ai? Sao anh lại biết cô ấy?”

Bởi vì thân thể hai người đang tiếp xúc rất gắt gao, lúc này tôi hoàn toàn có thể cảm nhận sự phản ứng trong cơ thể anh, nam nhân nghiêng mặt, không kém phần vô liêm sỉ, liếm vành tai tôi,nói,“Thế này mà đòi khai tin mật sao.”

Đầu tôi đầy khói đen,  chịu làm cái tư thế kinh khủng này là đạt đến giới hạn rồi, còn dám đòi hỏi thêm, anh ta tưởng tôi là cải trắng ngây thơ sao.

Hít một hơi thật sâu, thân thể tiếp tục cọ xát,“Hai người sao lại biết nhau? Nói cho em biết thôi……” Dựa vào đâu a,  tôi đã làm đến mức này rồi mà còn chưa chịu trả lời thì tôi không còn là người a, sẽ làm một con thú hoang luôn! Không đúng, thú hoang giống tên biến thái này.

Có điều tôi vẫn cố hết sức lấy lòng, thật sự mong mỏi sẽ có tác dụng.

“Đáng chết.”Anh thấp giọng rủa thầm một tiếng, nhanh chóng lật tôi ra, hung hăng hôn điên cuồng.

Tôi dùng sức đẩy anh ra, cười nói:“Tiêu Quân, không cho phép nuốt lời!”

Anh thở hổn hển, ánh mắt nóng bỏng,  lại cúi xuống nhưng không hôn sâu mà hôn nhanh chóng, dạt dào , cũng giải thích ngắn gọn:“Anh được cô ta giúp đỡ cái ngày em mất tích ấy,  người nhà anh giới thiệu ,nhanh tìm ra em thế là nhờ cô ta giúp.” Anh vừa nói xong, tay đã cởi bỏ cúc áo tôi, Bra màu đen phụ trợ làm nổi bật bộ ngực trắng nõn, càng làm nam nhân thú tính thêm điên cuồng hơn.

Nhưng chuyện này không quan trọng. Quan trọng là tôi còn chưa tiêu hóa nổi những lời của anh, hiện giờ tôi vô cùng hoảng sợ, theo như Tiêu Quân vừa nói, nữ tử tên Chu Tuyền này gián tiếp trở thành ân nhân cứu mạng của tôi? Nhưngvị ân nhân này lại muốn cướp đoạt nam nhân của tôi, vậy tôi làm sao cảm kích cô ta cho nổi a!!

Giữ cái đầu đáng ghét đang « làm càn » trước ngực, tôi thở không ra hơi hỏi:“Vậy sau khi cứu em, cô ta đã “bò” lên người anh?”

Anh bận rộn với thân thể nên không thèm quan tâm tôi, hừ một tiếng,“Nếu còn sức hỏi chuyện vớ vẩn này, vậy thì cùng anh chiến đấu đến khi kiệt sức đi.”Vừa nói xong, anh liền áp chặt lên ngực tôi, thô bạo…., lập tức làm ý thức của tôi bay sạch lên 9 tần mây.

Giữ lấy đầu anh, tôi ngẩng mặt,  theo phản xạ ưỡn ngực lên cao, toàn thân mệt mỏi  thở gấp,  tên vô sỉ này không chỉ  là thú hoang mà còn là sắc ma, tối hôm qua kịch liệt điên đảo như thế, vậy mà hôm nay còn sức mà làm như con chó sói bị bỏ đói 1 tháng.

Sau đó, tôi không nhắc lại chuyện này nữa, không phải tôi không muốn hỏi mà vì cứ mở miệng ra là lại phát ra tiếng rên rỉ rất đáng xấu hổ.

Vì đang trong tư thế đứng ngay cửa nên Tiêu Quân « giúp » tôi xoay người lại,  tư thế áp lưng về phía anh, quần áo đã bị lột sạch lại áp mình vào cửa, da thịt nóng bỏng bất ngờ gặp hơi lạnh của cửa khiến tôi không khỏi run run.

Bởi đang ở tư thế này nên tôi không dám rên rỉ, chỉ có thể cắn chặt môi đến nhợt nhạt rồi thở gấp.  Áp tai vào cửa có thể nghe tiếng nhạc cũng tiếng người ồn ào ngoài kia ( Nhím : đang ở quán bar mà),  ngay cả tiếng người bước gần đó cũng nghe không sót tiếng nào, cách âm tồi như thế, làm sao tôi dám rên rỉ đây?

Tiếc rằng nam nhân chết tiệt này lại không cho tôi chút nào,  đè thấp thắt lưng tôi, một cái ra sức đem toàn bộ vào trong mật đạo vốn đang ẩm ướt của tôi, đột nhiên chịu đau đớn khiến tôi mở miệng kêu, nhịn không được tức giận mắng ,“Dựa vào đâu a, Tiêu Quân – anh không phải người! Ân……” Anh chẳng hề quan tâm còn lên cao hơn khiến tôi không kịp chuẩn bị đau đến mức làm tôi bạnh cả quai hàm.

Tuy rằng bất mãn nhưng tôi không thể không thừa nhận anh ấy thật sự là một nam nhân tuyệt vời…. Ít nhất là trên giường,  có thể dễ dàng khiến tôi lên cao đến đỉnh điểm, không chỉ hoạt động nhiệt tình mà còn rất bài bản, vuốt ve khu vực mẫn cảm của tôi, đằng trước đằng sau đều chịu kích thích kịch liệt khiến tôi tâm trí mê màng, sớm đã đầu hàng rồi.

Cánh cửa đáng thương liên tục phải chịu sức ép … va đập mạnh , tôi thật sự rất lo có ai đó đi qua sẽ nghe được, quả thật việc này so với làm chuyện dan díu cũng chẳng khác nhau là mấy tuy rằng tính chất thì không những  về hình thức thì cũng tương tự… thật sự đáng xấu hổ.

Vì thế, tinh thần bị kích thích , cơ thể bị kích thích khiến tâm tư tôi đã mơ hồ hơn bao giờ hết, hồn sớm đã bay khỏi cơ thể. Dưới áp lực kịch liệt của nam nhân đáng chết này, tôi sớm đã quen nhưng việc thích ứng thì chưa thể. Chính bởi thế mà giờ phút này đây, tôi phải chịu đựng những luồng nhiệt nóng bức từ cơ thể anh truyền sang không dứt.

Tôi thật sự nhịn không nổi nữa đành nghiến răng nghiến lợi nói,“ Chết tiệt, Tiêu Quân , anh mau lên một chút!!”

( Nhím : Truyện thì chưa đâu vào với đâu…. Mà cảnh H thì tràn đầy… ôi, mình còn nhỏ mà!!! TT^TT)

 

Đầu tiên là bị Tiêu Quân quở trách, tôi đành hi sinh thân thể để anh bớt giân, sau đó vừa tới quán bar đã gặp phải “tiểu mĩ nhân” Chu Tuyền đòi thách thức tôi uống rượu, đánh nhau. Còn chưa lại sức đã bị Tiêu Quân ép vào cửa lạnh lẽo “làm kịch liệt” tới hai lần!tôi chợt nhận ra, có lẽ luôn có một thế lực siêu nhiên nào đó thích thú vây lấy tôi, hại tôi suýt chết. Vốn cứ tưởng sẽ có một ngày nghỉ ngơi thoải mái, nào ngờ tiếng động ồn ào ngoài phòng khách làm tôi có muốn giả điếc cũng chẳng xong.

Mặc nguyên quần áo ngủ mỏng manh, loẹt quẹt đôi dép lê, tóc rối bù như tổ quả,  có hơi tức giận xô cửa ra, dồn khí đĩnh đạc quat:“Ngôn Tử Phàm, Ngôn Tiếu cười cái gì mà lớn thế hả, có biết……” Tôi trợn trừng mắt, những tiếng còn lại nghẹn ứ trong cổ họng.

Rốt cuộc là tôi có nhìn lầm không đây? Sao lại là Mộ Dung Cạnh?Cậu ta… cậu ta…… làm sao lại xuất hiện ở đây, đã vậy còn ôm bảo bối trong lòng cười ngất! Chẳng lẽ là tôi bị ảo giác ? Ảo giác ? Mộng du? Ra sức lắc đầu, thậm chí còn bấu chặt vào tay.. ôi, đau chết đi được, thế này thì không phải mơ rồi, như vậy, làm sao cậu ta lại ở nơi này!!

“Mộ Dung Cạnh, sao  cậu lại ở đây?” Dù cố cũng không khiến tôi hết ngạc nhiên, tôi nói chói tai tới mức chính mình còn ngạc nhiên. Hung hăng bước tới thật nhanh cướp Ngôn Tiếu từ tay cậu ta,  động tác thô lỗ như vậy đáng lẽ phải  khiến con bé bị dọa khóc òa, vậy mà con bé chẳng những không khóc còn cười khành khạch vô cùng thích thú, cái con bé này tính tình quái đản chẳng biết giống ai đây ( Nhím : Ngốc quá……Có mỗi người a).

Hiển nhiên Mộ Dung Cạnh cũng không ngờ được sự xuất hiện bất ngờ của tôi,  tiểu tử trong lòng phút trước còn đó mà giờ đã bị giật lại, ánh mắt  có chút ngạc nhiên, tay vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu,“Tử này, cậu sao thế?”

Tôi cau mày, nói,“Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi……” Mộ Dung Cạnh còn chưa kịp trả lời thì tiếng bà ngoại từ bếp vọng vào đã cắt ngang, bà ngoại bưng bát canh nóng đặt ra bàn , không hài lòng nói,“ Ngôn Tử Kì,  sao lại ăn nói bất lịch sự thế hả, vừa rồi thằng bé gọi điện tới tìm gặp cháu, là bà bảo nó lên đây.”

Tôi ôm chặt bảo bối, thất thểu nhìn bà ngoại. Ôi bà ơi là bà, rốt cuộc bà có hiểu rõ tình hình hiện tại hay không, tự nhiên còn đem kẻ này tới nhà, nhỡ đâu để Mộ Dung Cạnh biết bảo bối là con cậu ta, đã vậy còn bám theo tôi không dứt. Như vậy còn chưa đủ loạn sao, chẳng lẽ cần thêm nữa mới đủ sao.

“Mẹ, đồ chơi, đồ chơi.” Ngôn Tiếu chỉ vào con búp bê lớn đặt trên ghế sôpha“Thúc thúc mua .”

Tôi liếc mắt nhìn con búp bê tinh xảo đến từng đường nét, vừa thấy đã biết giá trị không nhỏ,  hơn nữa không phải có thể mua con búp bê thế này ở bất kì đâu. Ý thức được chuyện này, sắc mặt tôi tối sầm lại, nam nhân này sớm đã chuẩn bị món quà tốt thế này, xem ra cậu ta đã quyết tâm lắm rồi.

Mộ Dung Cạnh tươi cười có điểm chua sót, miễn cưỡng cười nói:“Tôi chỉ định tới thăm cậu. Tử này, đừng khó khăn vậy có được không.”

Nơi này là địa bàn của tôi, tôi khó chịu thì có sao, chính xác là tôi không chào đón sự có mặt của cậu đấy, có sao không? Tôi không một cước ném cậu ra ngoài cửa đã là may cho cậu lắm rồi đấy.

Tôi nói,“Tôi cũng có lời cần nói với cậu, chờ tôi thay quần áo.”Thả Ngôn Tiếu ra, tôi chán nản vào phòng thay đồ.

Chờ tới khi tôi hoàn thiện bề ngoài đã thấy Ngôn Tử Phàm cũng Ngôn Tiếu ngồi ở ghế ăn cũng nhau chơi đùa con búp bê , mà Mộ Dung Cạnh  chỉ lẳng lặng ngồi một mình trên sô pha, ánh mắt ôn hòa lại tràn ngập cưng chiều.

Nhìn biểu tình hiện lành của cậu ta lòng tôi càng cảm thấy bất an, nhịn không được giọng nói có chút khẩn trương,“Mộ Dung, chúng ta ra ngoài nói chuyện”

Bà ngoại đang bận rộn nấu ăn trong bếp thấy chúng tôi có ý định ra ngoài, ngạc nhiên hỏi:“Đến giờ ăn trưa, hai đứa định đi đâu?”

Mộ Dung Cạnh  như thuận cười, dịu dàng nói,“Bà ngoại , chúng cháu ra ngoài nói chút chuyện.”

Thấy bà còn định nói thêm gì đó, tôi vội vàng lôi Mộ Dung Cạnh đi. Khi cửa thang máy bật mở, tôi không khỏi ngây ngẩn, Tiêu Quân từ trong thang máy bước ra, cũng có chút ngạc nhiên, nhìn nhìn tôi, lại nhìn Mộ Dung Cạnh, ánh mắt híp lại, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.

Chỉ thấy anh hướng Mộ Dung Cạnh chào hỏi,“Hai người định đi đâu? Mộ Dung tiên sinh nếu đã tới sao không ở lại thêm một lát?”

Tôi chăm chú nhìn anh,  theo hướng anh nhìn, tôi mới nhận ra tay mình nãy giờ vẫn nắm chặt lấy cổ tay Mộ Dung Cạnh, vội vàng bỏ ra…,“Tiêu Quân  sao anh lại tới?”

Thấy tôi  bỏ tay ra rồi, khóe miệng anh mới nhếch lên ý cười thỏa mãn, nói:“Anh định tới ăn cơm, nhưng xem ra là tới trễ rồi ?”

“Không đâu,  bà ngoại mới nấu xong thôi. Em với cậu ấy có chút chuyện cần nói.” Tôi ấn gọi thang máy, ý bảo Mộ Dung Cạnh đi vào đi.

Mộ Dung Cạnh vẫn như cũ trầm mặc,dường như là thất vọng, mãi mới nói,“Tiêu tiên sinh, lần khá gặp hẹn dùng bữa.”

“Nhất định, vậy hôm nay không giữ anh, hẹn gặp lại.” Tiêu Quân khách sáo nói xong, xoay người tiến gần cửa, thuần thục lấy chìa khóa ra ở cửa đi vào,khoảng khắc đóng cửa, còn không quên hướng phía tôi và cậu ta cười. Kì lạ là.. tôi nhớ khi đi ra.. không có khóa cửa vậy thì anh ấy lấy khóa mở cái gì. ( =-=)

Mộ Dung Cạnh nhìn thấy chìa khóa trong tay anh, sắc mặt ngày càng tối sầm lại đứng  trong thang máy, không nói nửa lời, bộ dáng lãnh đạm như vậy là lần đầu tiên tôi thấy.

Hai người ra khỏi khu nhà, cách đó không xa có một quán trà. Tìm được chỗ ngồi thích hợp. Mộ Dung Cạnh mới thở dài,  sâu kín hỏi,“Hai người sống cùng nhau?”

Tôi bình tĩnh nhìn gương mặt điển trai, cảm thấy có lẽ cậu ta hơi quá phận rồi, cậu ta lấy quyền gì mà hỏi tôi chuyện này? Tôi đoán có lẽ Mộ Dung Cạnh bị động tác “ vô tình” rút chìa khóa của Tiêu Quân ban nãy kích động rồi :“Cũng có thể xem là thế, chúng tôi ở cùng một khu, vả lại với quan hệ của chúng tôi bây giờ thì cũng không khác biệt lắm.”

Uống một ngụm trà lạnh,  hôm nay trời thật là nóng, uống một ngụm trà thanh mát cảm thấy khoan khoái biết bao, dập tắt bao nhiêu tức giận trong lòng tôi:“Mộ Dung, cuộc sống của tôi bây giờ tốt lắm, tôi nguyện ý cũng cậu làm bạn,  và tôi không muốn cậu quấy rầy gia đình tôi.”

Mộ Dung Cạnh bóp cái chén, không chớp mắt nhìn chằm chằm chén trà lạnh, giống như đang do dự điều gì đó, thật lâu sau mới thong thả mở miệng nói:“Tử này, cậu đừng tuyệt tình như vậy được không, Ngôn Tiếu cũng là con của tôi mà.”

Lời cậu ta nói như sét đánh mạnh vào đầu tôi, nháy mắt  đem tôi chém làm đôi,  há hốc mồm không biết nói gì, chuyện muốn giấu kín , chẳng phải cuối cùng vẫn lộ ra sao? Chẳng lẽ kẻ này thật sự muốn cướp con của tôi?

Cơn tức vừa chìm xuống lập tức lại trỗi dậy cao thêm mấy trượng, tôi đập bàn thật mạnh, quát to:“Mộ Dung Cạnh, cậu điều tra tôi?”

Không trả lời đồng nghĩa với đồng ý, tôi dùng sức dùng nắm đấm giáng mạnh xuống cái bàn, cái bàn yếu ớt vang lên “Oành” một tiếng, khiến mọi người trong quán hoảng sợ đều hướng tới tôi và hắn.

“Mộ Dung Cạnh, cậu có tư cách gì mà nói tôi tuyệt tình, lúc trước là kẻ nào luôn quấn quýt lấy tôi làm nũng, kẻ nào luôn muốn tôi an ủi? Là ai kiên quyết nhờ tôi giúp cưa cẩm người khác? Là ai mặt dày mặt dạn dụ tôi lên giường trong khi luôn miệng nói chúng ta là bạn? Là ai không một câu từ biệt bỏ tôi lại, còn bản thân đi ra nước ngoài sinh sống?Tôi phải chịu đựng bóng ma của quá khứ ngần ấy năm là do ai hại?Giờ này cậu còn có tư cách gì nói tôi tuyệt tình, có tư cách gì nói Ngôn Tiếu là con cậu! Khi tôi mang thai, chịu khổ sở biết bao, ăn gì cũng không nổi, lúc đó cậu ở đâu?Khi đứa trẻ trong bụng tôi thiếu chút nữa bị mất đi, cậu ở đâu? Khi tôi mổ bụng lấy đứa trẻ ra, mất biết bao nhiêu máu, cậu ở đâu? Cậu dựa vào đâu mà nói đi là đi, nói đến là đến. Rốt cuộc ai cho cậu cái quyền đó. Mộ Dung Cạnh , tôi nói cho cậu hay, đúng là cậu rất tài giỏi, quả thật cậu có thừa tài năng để kiêu ngạo với đời, nhưng cậu cũng chẳng phải trung tâm của sự chú ý, trái đất cũng không vì cậu mà ngừng chuyển động. Ngày hôm nay, tôi vô cùng thoải mái mà nói vào mặt cậu, tôi cực kì không mong gặp lại cậu, cũng không muốn gặp lại cậu, tôi ước gì tôi không quen biết cậu, cậu đừng bao giờ mơ tưởng cướp được Ngôn Tiếu!”

Tôi chẳng thèm ánh mắt kì quái của mọi người nhìn tôi. Một hơi đem toàn bộ nỗi giận tích tụ bấy lâu trong lòng coi như đống rác mà đổ đi. Nhìn mặt cậu ta tái nhợt, trắng bệch không một giọt máu, bỗng cảm thấy mọi tức giận đều tan biến hoàn toàn.. như gió thoảng mây bay, lại cảm thấy thương cảm cho cậu ta, mong rằng… nếu còn cảm thấy áy náy, tốt nhất cậu nên tự mình rút lui đi, Mộ Dung Cạnh.

Chỉ thấy bàn tay cầm cái chén run run , tôi nhìn chằm chằm,  một giọt nước mắt theo khóe mắt cậu ta tràn xuống không hề báo trước, một Mộ Dung Cạnh yếu đuối như vậy… tôi không quen. Trước đây khi giận nhau, cho dù tôi có giận dữ tới đâu, quyết tâm không thèm chơi với cậu ta nữa, cậu ta luôn lộ ra vẻ mặt không quan tâm, sau đó, chỉ có tôi mềm lòng, tự mình tha thứ cho cậu ta.

Không ngờ chỉ trong vài năm, khi mà tôi đã trở nên cứng rắn hơn nhiều thì … hắn ( giờ dùng cả hắn lẫn cậu ta, vì giờ Tử Kì có vẻ thương cảm hơn rồi mà ) lại có bộ dáng như thế. Kí ức bất chợt ùa về, những kỉ niệm ngày ấy, khi tôi còn là cô gái mềm lòng, khi cậu ta còn là một thiếu niên tham lam.

“Mộ Dung Cạnh, tôi cứ nghĩ cậu đã trưởng thành… không ngờ…..”

“Tử này, tôi…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Tôi không ngờ mấy năm qua cậu đã chịu nhiều đau khổ đến vậy.” Thanh âm nghẹn ngào, tôi nhận ra cậu ta đã chẳng thể che giấu cảm xúc được nữa,“Nhưng xin cậu tin tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đoạt lại Ngôn Tiếu,  tôi chỉ tới đây vì mong có thể khiến cậu về bên tôi, cảm ơn cậu vì đã không bỏ con bé, cảm ơn cậu vì đã cho nó được sống.”

Tôi cười khổ,“Lúc trước quả thật tôi muốn bỏ cái thai đi, là nhờ Tiêu Quân khuyên giải, nói con bé là một sinh linh vô tội .”

Hắn vô lực gục đầu xuống, có chút không ngờ, não nề nói:“Quả nhiên tôi không thể bằng anh ta!”

Thở dài, tôi đột nhiên nói:“Từ  Linh về nước rồi, tới gặp cô ấy đi.”

Mộ Dung Cạnh mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn tôi, muốn nói  cái gì đó nhưng rồi lại lựa chọn im lặng.

“Nếu tôi không lầm, cha mẹ cô ấy đều ở nước ngoài, lần này về nước chắc là vì cậu đấy.”

Sắc mặt cậu ta lại một lần nữa trắng bệch, máy móc lặp lại như cái máy,“Cô ấy muốn quay lại.”

“Mộ Dung, cậu không còn nhỏ nữa , vì sao còn tùy tiện như thế, lúc trước cậu vất vả lắm mới chiếm được trái tim cô ấy, sau đó còn sống bên nhau bốn năm, ngần ấy thời gian cậu còn nói là không thích hợp? Hiện tại cậu muốn quay lại với tôi, bốn năm sau, nhỡ cậu cảm thấy chúng ta không thích hợp, chẳng lẽ lại buông tay rời đi sao? Bây giờ tôi thật sự nghi ngờ, rốt cuộc cậu có hiểu tình yêu là gì không? Từ Linh là một cô gái tốt, tôi mong cậu có được quyết định sáng suốt .”

Khi tôi đứng dậy rời đi, cậu ấy không giữ lại, chỉ trầm lặng ngồi đó không nhúc nhích, giống như một con rối gỗ không có linh hồn, tâm hồn tôi lại lay động… nhưng mà vì cảm thấy tội nghiệp cho cậu ta, dù thế nào, đây cũng không phải người tôi có thể yêu.

Về nhà, còn chưa kịp lấy chìa khóa, cửa từ bên trong đã mở ra, tôi biết sắc mặt mình khó coi biết bao, nam nhân đứng trước cửa, dáng hình cao lớn, nụ cười nhếch mép quen thuộc có phần hiền hào, bao dung. Trong nháy mắt làm cho tôi cảm thấy thật thư thái.

“Tiêu Quân, em trở về rồi đây.” Tôi ôm chặt anh.

“Hoan nghênh em về nhà.” Anh cười khẽ, ôm chặt lấy tôi kéo vào nhà.

Lồng ngực rắn chắc, ấm áp quen thuộc, tôi vùi mình trong lòng anh, thoải mái hít hương thơm thoang thoảng đầy hấp dẫn của anh, tôi thật sự yêu hương thơm này.  Tuy rằng tôi không biết lí do vì sao anh từ chối lời cầu hôn của tôi, nhưng từ hôm nay trở đi, tôi nhất định sẽ cố gắng theo đuổi anh, Chẳng phải anh khinh thường tình yêu sao ? Tôi sẽ khiến anh mê mẩn nó. Ha ha .

Vì thế, nhịn không được nũng nịu nói:“Tiêu Quân, cưới em đi, mua một tặng một.”

Anh vỗ nhẹ đầu tôi“Anh đói muốn ngất rồi này. Cưng à, một người như em mà còn mua một tặng một, anh sẽ chết mất.”( Nhím : Tự dưng để Cưng, cho nó hợp với anh Quân)

Trong lòng tôi cười thầm, thực ra, chỉ cần tôi dứt khoát được tình cảm của mình, thì tình yêu  cũng không khó khăn như tôi tưởng!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Viết chương này xong thấy thật là khoan khoái!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3