Trình gia có hỉ - Chương 39-40


Chương 39: Cự tuyệt cuối cùng

 Edit: gau5555

Beta: meott

Thật ra Xuân Hỉ cũng không nắm chắc Gia Lập có thể tới hay không, nếu kế hoạch không bị bại lộ, thì cô vẫn còn tin tưởng. Bọn họ không nên tin tưởng Tiếu Hàm, người này mỗi khi đưa ra chủ ý gì thoạt nhìn cũng không tồi nhưng cuối cùng nhất định sẽ thất bại, đây là vì sao? Chính anh ta cũng rất buồn rầu.

 Điền Nghiên an ủi anh ta: “Thật ra, chuyện này không thể trách anh, không phải kế hoạch của anh không tốt, mà là Trình Gia Lập rất giảo hoạt, âm hiểm.”

Xuân Hỉ bỗng chốc nhảy dựng lên: “Nói ai âm hiểm chứ! Cậu mới âm hiểm, cả nhà đều cậu đều âm hiểm! Đấy là Gia Lập thông minh có được không!”

Điền Nghiên quay ngoắt liếc cô một cái: “Được, được, coi như mình chưa nói, giống như gà mẹ bảo vệ gà con!”

Thời gian từng giây từng giây đi qua, đang lúc mọi người không còn kiên nhẫn, cảm thấy Gia Lập căn bản sẽ không đến, thì chuông cửa vang lên.

Xuân Hỉ là người đầu tiên đứng dậy mở cửa, quả nhiên, Gia Lập sắc mặt có vẻ lo lắng đứng ở cửa. Trái tim Xuân Hỉ trong nháy mắt liền tan chảy, rất cao hứng, Gia Lập vẫn thật sự nghe lời của cô!

Cô kéo Gia Lập vào trong phòng, sau đó đóng cửa khoá lại: “Được rồi được rồi, người đã mời đến cho các người, muốn nói gì thì nói đi, từ từ nói, không cần cãi nhau a!”

Gia Lập đứng ở đàng kia không nhúc nhích, ánh mắt dừng ở trên người đôi vợ chồng mới cưới, con ngươi trầm xuống, tựa hồ có chút kinh ngạc.

Chú rể đầu tiên đứng lên, gật gật đầu với Gia Lập: “Xin chào bác sĩ Trình, chúng ta lại gặp mặt. Nói thẳng đi, lần này là chúng tôi cố ý để cho bạn bè của anh mời anh đến, thật sự là không có biện pháp mới ra hạ sách này. Bệnh nhân là cháu gái của tôi, chúng tôi đã hỏi thăm thật lâu mới biết được bác sĩ Trình đối với giải phẫu pháp tứ tương đối chuyên nghiệp, bé gái còn nhỏ, người lớn nhà chúng tôi vô cùng lo lắng, tùy tiện tìm bác sỹ thật sự là không dám dễ dàng tin tưởng, cho nên mới chấp nhất như vậy muốn tìm anh giải phẫu, hy vọng anh không cần tức giận.”

Gia Lập nghe thấy vậy, biểu tình có chút dịu đi, nhìn nhìn Lý Nghị Duy, sau đó mở miệng: “Như vậy tôi nghĩ các người hẳn là đã biết bốn năm rồi tôi đã không cầm dao mổ, không cần nói người khác, mà ngay cả chính bản thân mình cũng không tin tưởng trình độ hiện tại của bản thân. Không phải tôi không muốn, mà là tôi thật sự bất lực. Nhị viện có rất nhiều bác sĩ xuất sắc, các người hẳn nên tin tưởng bệnh viện, nếu không, một bệnh viện như thế làm sao lại có được danh tiếng như vậy chứ? Thực xin lỗi, các người vẫn là đi mời cao minh khác đi!”

Nói xong, không khí trong phòng chớp mắt một cái liền trầm mặc, mọi người không nghĩ tới Gia Lập vẫn có thái độ cương quyết như thế, nhưng mà theo như lời anh nói cũng không phải không có lý, đối với một bác sĩ đã lâu chưa phẫu thuật, bỗng nhiên để cho anh ta động vào dao, chuyện này thành công cũng không lớn.

Gia Lập không tự tin cũng không phải giả, nhưng mà trong tâm tư anh. Anh cũng không muốn lại có quan hệ gì với Nhị viện. Nếu giải phẫu thành công, công lao xem như của Nhị viện, một khi thất bại, tai ương còn không phải một mình anh chịu?

Lý Nghị Duy còn muốn khuyên giải, Gia Lập đã xoay người nói với Xuân Hỉ: “Còn không đi?”

Xuân Hỉ lấy lại tinh thần, “Vâng” một tiếng, cùng Gia Lập rời đi. Lúc rời đi, cô nhỏ giọng nói với Lý Nghị Duy: “Thực xin lỗi, mặc kệ nói như thế nào, tôi chỉ có thể giúp được như vậy. Tôi từ đầu đến cuối đều tôn trọng ý kiến của Gia Lập, anh ấy không muốn, như vậy tôi cũng không muốn. Về sau không cần tìm tới tôi, tôi nghĩ tôi cũng không thể giúp cái gì, bao gồm cả việc riêng của anh với anh ấy.”

Giọng cô nói rất nhỏ, nhưng mà Gia Lập vẫn nghe thấy, thân thể cứng đờ, bàn tay dần dần nắm chặt, không tự giác ngừng lại chờ cô đuổi kịp theo bước chân của anh.

Có một người như vậy, từ đầu đến cuối đều là yên lặng quan tâm đến suy nghĩ của mình, cảm giác như vậy, thật sự tốt lắm.

Dọc theo đường đi, Gia Lập cùng Xuân Hỉ đều không nói gì, trầm mặc mãi cho đến khi về dưới lầu nhà Xuân Hỉ.

Bọn họ một trước một sau lên lầu, thời điểm Gia Lập lấy chìa khóa ra mở cửa, Xuân Hỉ bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của anh, rụt rè hỏi: “Tức giận sao?”

Im lặng vài giây, Gia Lập nói: “Không có.”

“Vậy sao anh không để ý tới em? Khẳng định là tức giận! Anh tức giận cái gì a, không cho phép tức giận, em không phải vì muốn tốt cho anh sao, anh xem một cơ hội tốt như vậy anh cũng không…” Giọng cô càng nói càng nhỏ, ánh mắt Gia Lập căn bản không ở trên người cô, mà là bình tĩnh nhìn phía sau cô.

Cô quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh, đúng là cửa của căn hộ cách vách nhà cô, nhất thời, Xuân Hỉ thấy sau lưng lạnh run.

Bọn họ nguyên bản, một tầng có ba hộ, nhà Xuân Hỉ ở bên trong, nhà Gia Lập ở bên phải, bên trái là một hộ đã lâu không có ai ở.

 

Xuân Hỉ lúc còn rất nhỏ, ở trong phòng kia có một bà lão đã từng ở đấy, tám chín mươi tuổi, đứa con hàng năm không có ở bên người, chỉ có một y tá thỉnh thoảng tới chăm sóc. Xuân Hỉ không có anh chị em làm bạn, có đôi khi buổi tối nhàm chán, cũng không có người chơi đùa cùng cô, Gia Lập thì khẳng định sẽ không để ý tới cô, bởi vì anh còn phải làm bài tập. Cho nên, khi đó Xuân Hỉ thường xuyên đến nơi này chơi, trò chuyện cùng bà lão, rồi chơi trò chơi.

Bà lão rất thích cô, thường xuyên mua đồ ăn cho cô. Có một lần Xuân Hỉ đang cùng bà lão say mê chơi trò chơi, rất say sưa, đã quên thời gian, không có về nhà đúng giờ. Cha mẹ nghĩ rằng cô luôn chơi ở nhà Gia Lập, thời điểm về nhà tìm thì không ai thấy bóng dáng của cô, người lớn lập tức liền sốt ruột tìm tán loạn trong nhà. Chỉ có Gia Lập, rất bình tĩnh nói: “Để con đi tìm em.”

Sau đó, không hề lo lắng, Gia Lập đưa Xuân Hỉ từ trong phòng bà lão về nhà, còn mặt không chút thay đổi giáo huấn cô: “Lần sau em đi chơi đâu phiền toái nói với ba mẹ em một tiếng.”

Xuân Hỉ lúc ấy thực sự oan ức, rưng rưng nói: “Anh không sợ bọn họ sẽ nghĩ rằng anh làm lạc mất em a!”

Gia Lập trầm mặc thật lâu, mới nói: “Em nhớ cho kỹ, anh vĩnh viễn cũng không để cho em bị lạc, cho dù tự mình em đi lạc, anh cũng có thể tìm được em.”

Tình cảnh lúc đó, Xuân Hỉ đương nhiên đã sớm không nhớ rõ, nhưng mà cô nhớ rất rõ ràng, không bao lâu sau, bà lão nhà bên bị bệnh qua đời. Một đêm cúng tuần (cúng cho người chết), Xuân Hỉ còn nhìn thấy bà, lúc đó cô còn nhỏ, không biết bà lão đã qua đời, lúc nửa đêm tỉnh ngủ đứng lên đi toilet, mơ mơ màng màng thấy bà lão đang ngồi trong phòng khách ở đàng kia ngoắc ngoắc cô, miệng còn nói: “Tiểu Xuân Hỉ a, chơi cùng bà nội nào?”

Xuân Hỉ dụi dụi mắt, vô cùng buồn ngủ, lắc đầu nói: “Không chơi, cháu muốn đi ngủ, bà nội ngày mai cháu chơi cùng bà được không?”

Ngày hôm sau, thời điểm cô đúng hẹn đi tìm bà lão mới biết được, bà lão đã qua đời, trong phòng trống rỗng, đồ dùng trong nhà đều lót vải trắng. Cô đứng sửng sốt thật lâu, thẳng đến khi có người chạm vào cô: “Cháu nhỏ đi đâu? Mau đi ra ngoài, chúng ta còn phải khóa cửa.”

Gia Lập ở phía sau ôm cô đi ra ngoài, tim cô đập mạnh và loạn nhịp hỏi: “Bà nội có phải đã chết hay không?”

Gia Lập gật gật đầu.

Cô càng thêm hoang mang : “Nhưng mà… Nhưng mà đêm qua em còn nói chuyện cùng bà nội a.”

Lời này làm cho Gia Lập không khỏi ngẩn ra, sau đó anh sờ sờ đầu cô, thực sự khẳng định nói: “Xuân Hỉ, đêm qua là em nằm mơ, em cũng không thực sự nói chuyện với bà, mà là nằm mơ.”

Theo tuổi tăng lên, Xuân Hỉ dần dần quên lãng chuyện này, nhưng mà hiện tại, cô nhìn cánh cửa này, lại nhớ tới chuyện đấy, cảm giác lạnh không khỏi từ lòng bàn chân hướng thẳng lên trên, toàn thân nổi da gà.

Ngay tại giờ phút này, Xuân Hỉ bỗng nhiên cảm giác được có nguời cầm tay cô, cô cả kinh, mạnh mẽ bỏ ra, “A” hét lên một tiếng ôm lấy Gia Lập, đem mặt chôn ở trong lòng anh, như thế nào cũng không chịu ngẩng đầu nhìn xem.

Gia Lập bị cô làm cho không thể hiểu được, sau đó nở nụ cười, vỗ vỗ lưng của cô: “Sợ cái gì? Em ngày trước không phải rất thích bà lão cách vách đấy sao!”

Cô sắp muốn khóc đến nơi: “Em thích người sống, mới không thích người chết! Làm em sợ muốn chết… Vừa rồi có người chạm vào tay em, ô ô, làm em sợ muốn chết…”

Gia Lập bị thần kinh không ổn định của cô làm cho dở khóc dở cười: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, chạm vào tay em hiển nhiên là anh, em đừng tự mình dọa mình.”

Xuân Hỉ vừa nghe, ngẩng đầu nhìn anh, há mồm liền hung hăng cắn vào tay anh một chút: “Anh cố ý ! Gọi làm cho em sợ! Em cắn chết anh!”

Gia Lập mặc cho cô làm càn, chờ cô nháo xong rồi dễ dàng ôm lấy cô, để ở trên tường hôn cô.

Anh luôn thình lình bất ngờ hôn cô, bắt đầu cô còn bị doạ, nhưng dần dần, cô cũng thành thói quen khó có được anh chủ động cùng nhiệt tình, ôm lấy thắt lưng của anh, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của anh.

Thật lâu sau, anh mới rời đi khỏi môi của cô, Xuân Hỉ chạm nhẹ vào khóe môi của anh, hỏi: “Không tức giận a? Mặt mũi em cũng đã đánh mất, tiện nghi cũng cho anh chiếm, không cho phép tức giận!”

Gia Lập cười rộ lên: “Anh không phải nói rồi sao, anh không tức giận .”

Xuân Hỉ bỗng nhiên có một loại cảm giác bị lừa gạt, vừa rồi cô ra sức hôn anh như vậy, lấy lòng anh, hoá ra đều là tự cô một mình tình nguyện a!

Bóng tối trong hành lang tuy rằng có thể che giấu khuôn mặt đỏ của cô, nhưng không thể ngăn trở được đôi mắt thẹn thùng của cô. Đôi mắt to của cô lòe lòe động lòng người, khẽ nhíu mày, đôi môi sưng đỏ, không phục lại một lần cắn vào cánh tay của anh.

….

Khoá học ba tháng của Xuân Hỉ trên cơ bản đã xong, ngày cuối cùng của khoá học, trong lớp có vẻ ầm ĩ bạn học đề nghị mọi người nộp ít tiền để cùng đi ăn cơm, cùng đi hát Karaoke, Xuân Hỉ thích náo nhiệt, là người đầu tiên giơ tay tham gia, hưởng ứng tiếp theo cô chính là Phan Dương.

Khoảng chừng được hơn hai mươi người, buổi tối liền tiến hành tụ họp.

Chơi đùa rất say sưa, Xuân Hỉ quên gọi điện cho cha mẹ xin phép, còn có Gia Lập nữa, thế cho nên lúc cô lấy di động ra, đã nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ.

Trong KTV mọi người gắt cổ họng ca hát, rất ầm ỹ, cô đứng dậy đi ra bên ngoài gọi điện thoại.

Phan Dương bỗng nhiên giữ chặt cô: “Đi đâu vậy?”

Xuân Hỉ lớn tiếng nói: “Gọi điện thoại!” Sau đó chỉ chỉ vào túi của mình, “Giúp tôi nhìn một chút, cám ơn!”

Cô một bên đi ra hành lang bên ngoài nhìn vào kính sửa tóc, vừa gọi điện thoại cho Gia Lập, trong chốc lát, điện thoại chuyển được .

“Đang ở đâu vậy?”

“Đang ở KTV ca hát, hôm nay là ngày cuối cùng của khoá học, mọi người đều đi chơi, thực xin lỗi a, em quên không nói với anh.” Xuân Hỉ vuốt vuốt tóc, thấy trong kính xuất hiện một thân ảnh có chút quen thuộc.

Gia Lập ở điện thoại bên kia nói: “Khi nào chấm dứt thì gọi điện cho anh, anh tới đón em, chính mình cẩn thận một chút, không cần chơi đùa quá, không cho phép uống rượu, có biết hay không?”

Xuân Hỉ ngại anh dong dài, nhưng mà khóe miệng cũng là hơi hơi nhếch lên, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đã biết!”

Ngắt điện thoại quay người lại, cô liền nhìn thấy Lý Nghị Duy ở hành lang bên kia đang nói chuyện với người khác, cuối cùng, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Xuân Hỉ, cười cười với cô.


Chương 40: Ổn định công việc mới

 Edit: gau5555

Beta: meott

Thời điểm tụ họp kết thúc, mọi người đồng loạt cùng hát bài “Khó quên đêm nay”, Xuân Hỉ xông ra khỏi vòng vây cướp được một cái mic gắt họng hát, hát thì sai nhạc, ma âm điếc tai, làm cho đại bộ phận bạn học mãnh liệt chống lại.

Phan Dương ở bên cạnh cô kéo kéo tay áo của cô, để sát vào gọi: “Xuân Hỉ! Điện thoại của cậu! Kêu !”

 Xuân Hỉ rút tay ra không liếc mắt nhìn anh ta, khoát tay lại tiếp tục sôi nổi hát lên.

Phan Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đem cô từ trên ghế túm xuống, chỉ chỉ túi của cô nói: “Di động của cậu kêu đã lâu!”

Xuân Hỉ cả kinh, vội vàng lấy điện thoại di động ra, “Ai nha” một tiếng. Là Gia Lập gọi tới, đã gọi vài lần mà cô không nhận. Sợ bị mắng, cô chạy nhanh đi ra ngoài gọi điện lại.

Qua một hồi lâu điện thoại mới được thông: “Đã xong chưa?”

“Cũng sắp rồi, em có thể đi trước. Anh đang ở đâu? Em tới tìm anh!”

“Anh đang ở ngay gần đấy, em đi ra là có thể nhìn thấy anh.” Gia Lập nói.

“Được, chờ em a, em hiện tại đi ra.”

Xuân Hỉ ngắt điện thoại, vào trong tạm biệt các bạn học: “Các vị, tiểu nữ đi trước một bước, mọi người tiếp tục chơi đùa nha, chơi vui nhé!”

Phan Dương hỏi: “Cần tôi đưa cậu về không?”

Xuân Hỉ sáng sủa cười: “Đãi ngộ này để cho các bạn nữ khác trong lớp đi, tôi có lái xe tới đón.”

Cô từ cầu thang xuống lầu, lúc đến chỗ rẽ nghe được giọng nói của Gia Lập, anh hình như đang nói chuyện với người khác. Cô nghi hoặc dừng chân, hơi hơi dò xét ló đầu, liền thấy Gia Lập đang cùng với Lý Nghị Duy đối mặt nói chuyện với nhau.

Cô thè thè lưỡi, nhanh chóng tránh ở đầu cầu thang.

Cô nghe thấy Lý Nghị Duy nói: “Mặc kệ nói như thế nào tôi cũng thực sự xin lỗi cậu, tôi không vì mình mà bào chữa, nhưng mà sự thật là tôi còn nghĩ cậu biết. Lúc ấy nếu mình biết bọn họ để cho cậu chịu trách nhiệm…”

“Quên đi, tôi đối với sự thật đó đều không có một chút hứng thú nào. Mặc kệ là ai, cũng sẽ có một người phải thay cậu gánh vác tội danh đó, ai cũng đều giống nhau. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu, cũng sẽ không hận cậu, dừng ở đây đi, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng. Làm anh em với cậu một thời gian cũng coi như duyên phận, chuyện đó nói ra tôi cũng không thể tiêu tan, lòng tôi như nào cậu cũng rõ, hai bên rốt cuộc là loại người nào cậu cũng biết, nên nói là chí hướng không hợp đi. Đây là lần cuối cùng tôi và cậu nói chuyện như vậy, thật sự không cần đối với chuyện quá khứ mà canh cánh trong lòng mãi, nhanh già.” Gia Lập mặt không gợn sóng, không sợ hãi nói.

Một câu cuối cùng “Nhanh già”, giọng nói của anh bỗng nhiên biến đổi, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chọc Xuân Hỉ một bên nghe lén không nhịn được ‘xì’ một tiếng cười ra.

Cô nhanh chóng che miệng lại, sợ bị phát hiện.

Hai người kia trầm mặc một lát, Lý Nghị Duy cuối cùng cũng buông tha không bác bỏ, chỉ nghe anh ta nói: “Gia Lập, tôi thật không muốn mất đi người bạn như cậu.”

Nói xong, anh ta dường như rời đi. Hành lang khôi phục yên tĩnh, đang lúc Xuân Hỉ do dự có nên đi xuống dưới hay không, Gia Lập bỗng nhiên mở miệng: “Mọi người đã đi rồi, em còn không ra?”

Xuân Hỉ cười hắc hắc, từ cầu thang đi xuống dưới, “Anh làm sao mà biết là em?”

Gia Lập mím môi, nhưng cười không nói.

Dọc theo đường đi về nhà, Xuân Hỉ đều líu ríu nói không ngừng, đề tài đó là quay chung quanh chuyện giải phẫu của Lý Nghị Duy.

Cô nói: “Cái loại người nhân phẩm siêu cấp thấp có người đứng sau thì thế nào? Sớm hay muộn sẽ lại phạm sai lầm, không phải mỗi một lần đều có vận tốt có người thay anh ta nhận tội như vậy! Còn có a, bác sĩ kỹ thuật đỉnh như anh, một ngày nào đó sẽ ngóc đầu trở lại, lại lên như diều gặp gió! Gia Lập, anh chính là bác sỹ vĩ đại!”

“Được rồi, anh biết em muốn biểu đạt cái gì, anh cũng không phải chưa gượng dậy nổi.” Gia Lập cười nói.

Xuân Hỉ ha ha cười: “Dù sao em vẫn sẽ đi cùng anh.”

…………

Ngày Xuân Hỉ lấy bằng chứng nhận khoá học, Điền Nghiên gọi điện thoại cho cô như muốn cứu mạng. Trong điện thoại, Điền Nghiên nói với cô một nhà xuất bản về văn học nước người đang lo lắng chuyện tuyển người, bảo cô có thể đi thử một lần.

Xuân Hỉ hiện nay tìm việc tương đối cẩn thận, nên hỏi cô ấy xem có thể tin cậy hay không. Điền Nghiên vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề, hoàn toàn tin cậy! Biên tập của nhà xuất bản là đệ tử của cha mẹ mình, sẽ không sai!”

Biết được vị trí cụ thể của nhà xuất bản, Xuân Hỉ hôm đó liền đến thẳng nơi đó nhận lời mời.

Đến nơi mới biết được, nhà xuất bản trong miệng của Điền Nghiên kỳ thật là một công ty xuất bản, xuất bản tiêu thụ các loại sách, đệ tử của cha mẹ cô ấy có thể chính là biên tập của khối văn học nước ngoài này.

Vận khí của cô có vẻ tốt, vừa vặn tới kịp thông báo ngày tuyển dụng của công ty. Cô đến đại sảnh lấy hồ sơ, xếp hàng ngồi ở phía sau ghé vào trên ghế điền sơ yếu lý lịch. Các loại giấy chứng nhận đã sao chép cô đều mang theo bên mình, thời điểm đến phiên cô đi vào phỏng vấn, vừa vặn đã chuẩn bị xong tất cả. So với với vài lần phỏng vấn trước, lúc này đây là không có chuẩn bị gì. Cô không có gì tin tưởng, hít sâu một hơi, tim nhảy lung tung, phá bình phá ngã đi!

Đi vào, hai người phỏng vấn đối diện đang đánh giá cô một chút. Xuân Hỉ hơi hơi cúi đầu sau đó ngồi xuống, bắt đầu tự giới thiệu. Nói đến một nửa, một vị trong đó hỏi: “Đã dùng tiếng Anh nói bao giờ chưa?”

Xuân Hỉ trong lòng đắc ý, tiếng Anh chính là vốn ban đầu của cô, có thể không nói sao!

Thuận tiện phun ra một loạt câu tiếng Anh tiêu chuẩn một cách trôi chảy, vị đưa ra câu hỏi kia có chút vừa lòng gật gật đầu.

Có một vị hỏi: “Đã từng làm biên tập đồ văn sao?”

Xuân Hỉ thoáng suy nghĩ, vì thế gật gật đầu, văn bí hẳn là cũng coi như nửa biên tập đồ văn chứ?

Người phỏng vấn nhìn nhìn sơ yếu lý lịch của cô, cúi đầu nói nhỏ một lát, sau đó ngẩng đầu cười cười với cô: “Được rồi, cô trúng tuyển, buổi sáng thứ Hai tuần sau chín giờ đúng giờ đến làm việc.”

Xuân Hỉ vui mừng muốn khóc, đây chính là lần đầu tiên cô dựa vào chính mình mà đi phỏng vấn thành công đạt được một công việc đứng đắn, đây chính là bước đầu tiên trong cuộc đời cô!


 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3