Trình gia có hỉ - Chương 19-20

Chương 19: Còn có thể giúp bao lâu?

 Edit: gau5555

Beta: meott

Bác sỹ đến thực tập trong khoa Tim mạch chẳng những là cháu gái của chủ nhiệm Tiền, mà còn là sư muội của Trình Gia Lập. Đương nhiên, thời điểm Tiền Vi San vào đại học y thì Trình Gia Lập đã tốt nghiệp đại học, không thể biết nhau.

Bọn họ là quen biết ở Nhật Bản.

 Gia Lập năm ngoái đi Nhật Bản mấy tháng để giao lưu về y học, kết bạn với Tiền Vi San trong quá trình giao lưu học tập ở Nhật Bản, sau khi nói chuyện mới biết được đối phương nguyên lai là học cùng đại học y. Gia Lập trong lúc ở Nhật Bản, dần dần quen thuộc với Tiền Vi San, hai người dường như mỗi ngày đều ở cùng một chỗ.

Gia Lập vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ không gặp lại, không nghĩ tới duyên phận lại đến tận đây, TiềnVi San đúng là bác sĩ mới tới thực tập, anh rất cao hứng, bởi vì Tiền Vi San là người có trách nhiệm, chịu khó học hỏi sẽ là thầy thuốc tốt.

Thời điểm Dương Diệu đi làm, Xuân Hỉ đang cầm cặp lồng cơm vừa ăn cơm, vừa xem di động.

“Buổi tối lão Tiền mời khách, cùng đi nhé!” Dương Diệu nói.

Xuân Hỉ thoáng ngẩng đầu: “Không đi.”

“Vì sao không đi? Ăn uống không phải trả tiền còn không tốt sao? Thuận tiện nhìn bác sĩ thực tập mới đến kia!”

“Tôi đã thấy, người rất tốt, rất sáng sủa .” Xuân Hỉ lần đầu tiên nhìn thấy Tiền Vi San, liền cảm thấy cô ta là một đại mỹ nữ mạnh mẽ, mắt ngọc mày ngài, vóc dáng cao gầy, tóc dài bay bay, cười nhẹ có thể mê đảo một đám người, nhất là đứng chung một chỗ với Gia Lập, nam tài nữ mạo, thiên hạ vô song, xứng đôi cực kỳ. Xuân Hỉ cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là nữ nhân, động tác khác biệt lớn như vậy?

“Phải không? Vậy cô thực sự không đi a?”

“Không muốn đi.”

Xuân Hỉ là rất không muốn đi, trong lòng có chỗ nói không nên lời không được tự nhiên, nhưng mà thời gian tan tầm, Gia Lập lại tự mình đến đây tìm cô.

“Em không…” Xuân Hỉ mệt mỏi từ chối, nhưng Gia Lập căn bản không cho cô cơ hội, anh cười nhẹ, vỗ vỗ đầu của cô: “Ngoan, ăn một bữa cơm rồi chúng ta trở về. Không thể không nể mặt người quen, hiểu hay không?”

Xuân Hỉ miễn cưỡng đáp ứng.

Tan tầm tất cả bác sĩ khoa tim mạch đều đi. Một đám người chậm rãi đến quán ăn gần bệnh viện.

Xuân Hỉ cùng sóng vai với Gia Lập, Tiền Vi San đi lên tán gẫu với Gia Lập, thần thái tươi tỉnh, Xuân Hỉ nhất thời cảm thấy bản thân mình thật chán nản, nhìn bọn họ tán gẫu rất hợp nhau, vì thế chậm rãi đi chậm bước chân xuống, gia nhập với đội ngũ Dương Diệu cùng Tiếu Hàm.

Thời điểm qua đường, Gia Lập nghiêng đầu nói chuyện với Tiền Vi San, bàn tay tự nhiên mà đi cầm lấy tay Xuân Hỉ bên cạnh, nhưng mà lại bắt vào không khí. Trong lòng anh cả kinh, quay đầu tìm kiếm Xuân Hỉ, liền thấy ở phía sau anh, Tiếu Hàm túm lấy Xuân Hỉ, còn giả bộ nghiêm túc răn dạy cô: “Nhỏ ngốc này, qua đường đừng lộn xộn!”

Xuân Hỉ bĩu môi làm mặt quỷ với Tiếu Hàm, kết quả chính mình nhịn không được nở nụ cười, mặt mày giống như ngôi sao loé lên, rất đẹp.

Gia Lập có chút thất thần, Tiền Vi San huých chạm vào anh: “Làm sao vậy? Nếu không qua đường thì sẽ gặp đèn đỏ .”

Anh quay đầu lại trả lời, nhưng lại không chút tươi cuời .

Đến nhà hàng, Xuân Hỉ đi qua phía sau Gia Lập muốn ngồi cùng với Dương Diệu, lại bị Gia Lập tay mắt lanh lẹ kéo cổ tay. Gia Lập kéo ghế cho Xuân Hỉ, ý bảo cô ngồi xuống.

Xuân Hỉ ngẩn người, nói: “Không cần, em muốn ngồi cùng Dương Diệu.”

Nhưng mà Gia Lập lại bắt cổ tay của cô chưa buông lỏng, trong hai mắt lại nhiễm một tầng mỏng manh không kiên nhẫn. Xuân Hỉ hiểu biết đành im miệng mà ngồi xuống.

Trong bữa ăn, lão Tiền long trọng giới thiệu một chút về Tiền Vi San, liền có nguời mượn rượu, nháo đòi Tiền Vi San nói quá trình trải qua ở Nhật Bản.

Tiền Vi San cười cười, nhìn vào mắt Gia Lập, nói: “May mà có Trình sư huynh, tôi ở Nhật Bản trải qua rất nhiều thú vị. Tôi thật ngu ngốc, không biết nấu ăn, còn luôn quên không mang theo tiền, sư huynh rất tốt, luôn thu nhận và giúp đỡ tôi. Một tay làm đồ ăn rất ngon, tôi luôn có lộc ăn cả một bát to. Mùa đông ở Nhật Bản kỳ thật không phải rất lạnh, có tuyết rơi, phong cảnh mùa đông rất được, thời điểm tôi cùng sư huynh được nghỉ thì sẽ đi vào thành phố chụp cảnh tuyết. Kỳ thật một chút cũng không mệt, tôi rất thích cuộc sống như vậy, có cơ hội, mọi người cũng đi Nhật Bản chơi.”

Người hiểu chuyện vẫn như trước không buông tha: “Bác sĩ Tiền ba câu không câu nào không nhắc đến bác sĩ Trình nha, vậy hai người ở Nhật Bản không phát sinh chuyện tình một đêm chứ?”

Người nọ vừa nói xong đã bị người bên cạnh huých vào: “Nói cái gì thế, anh làm như lão Tiền không tồn tại sao?”

Người nọ ngẩn ra, mới phản ứng lại, ngây ngô cười gượng hai tiếng: “Tôi hay nói giỡn, hay nói giỡn !”

Gia Lập nghe thấy coi như không nghe thấy, cúi đầu gắp rau cho Xuân Hỉ, bên môi thản nhiên cười, không người nào nhìn thấy anh suy nghĩ gì. Xuân Hỉ chỉ lo vùi đầu tiêu diệt đồ ăn trong bát, quai hàm phình ra.

Tiếu Hàm ló đầu ra chê cười cô: “Chỉ biết ăn, lại không có ai tranh với em, ăn nhanh như vậy làm gì, cẩn thận nghẹn !”

Tay Gia Lập dừng một chút, đưa chén trà cho Xuân Hỉ, cúi người ở bên tai của  cô nói: “Uống nước rồi lại ăn, đừng vội, chốc lát rồi chúng ta về nhà.”

Tiền Vi San nhìn bọn họ cười cười, thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Gia Lập, giúp em gắp món ăn, em với không tới.”

Lão Tiền phía sau mở miệng nói chuyện: “Bác sĩ Trình, còn chưa có bạn gái chứ? Nếu không tôi làm mai nhé, cháu gái tôi không phải thật tốt, không biết có xứng với cậu?”

Vừa dứt lời, Xuân Hỉ liền phốc khụ lên, che miệng ho khan, nước mắt đều đi ra, hai má đỏ bừng, mạnh mẽ đánh gãy lời nói của Lão Tiền.

Gia Lập thật có lỗi cười cười với lão Tiền, vỗ nhẹ phía sau lưng Xuân Hỉ, rút tờ giấy lau miệng cho cô.

Xuân Hỉ cau mày xua tay: “Không có việc gì, em không sao, chỉ là bị sặc…..”

Tiền Vi San nhìn Xuân Hỉ cười như không cười, nói: “Cô là bác sĩ phòng chúng ta? Hình như là chưa quen biết.”

“Không phải bác sĩ, là nhân viên văn phòng.” Gia Lập trả lời thay Xuân Hỉ, sau đó thấp giọng hỏi Xuân Hỉ: “Muốn trở về hay không?”

Xuân Hỉ ngượng ngùng cười cười với Lão Tiền: “Vậy… Vậy cái kia, tôi có thể là ăn quá no, nên dạ dày có chút đau, tôi về trước, mọi người cứ chậm rãi!”

Gia Lập đứng lên nói: “Anh đưa em về.”

Có người xen mồm: “Sao lại đi rồi a? ở lại một lát! Cô gái nhỏ còn khó chịu sao? Nếu không để anh xem bệnh cho em nhé?”

Gia Lập căng mặt cười, sắc mặt cũng không tốt: “Không cần, tôi đưa cô ấy trở về.”

Tiếu Hàm đột nhiên đứng lên: “Cậu ở lại, để mình đưa cô ấy về.”

Gia Lập không nói chuyện, cười cười liền nắm tay Xuân Hỉ rời đi.

Từ nhà hàng đi ra, tâm tình Gia Lập hình như tốt lắm, nghiêng đầu hỏi Xuân Hỉ: “Em ăn no chưa?”

Xuân Hỉ hơi hơi nhíu mi, sờ sờ bụng, lắc đầu nói: “Sao có thể chứ! Còn bị đói đây!”

Gia Lập cười rộ lên: “Muốn ăn cái gì? Anh mang em đi, thưởng cho em giải vây cho anh.”

Xuân Hỉ trừng mắt nhìn: “Anh sao lại biết em đang giả vờ?”

“Anh còn không biết em? Em cho là chỉ anh nhìn ra? Ở đây chỉ sợ chỉ có Dương Diệu không nhìn thấy.”

“Vì sao?”

“Cô ấy với em ngu ngốc giống nhau.”

“…” Xuân Hỉ trừng mắt, “Em đã giúp mà anh còn chê cười em! Lúc này lão Tiền khẳng định hận chết em, đều tại anh! Làm sao bây giờ? Em sau này có phải sẽ không có ngày nào tốt hay không.”

“Không phải có anh sao.”

Xuân Hỉ vui rạo rực cười cười: “Anh thực không thích Tiền Vi San? Em sao lại thấy người ta rất thích anh a!”

Gia Lập không nói chuyện, nhướng mày cười yếu ớt nhìn Xuân Hỉ.

Xuân Hỉ nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh cả người, cười mỉa khoát tay: “Em cái gì cũng chưa hỏi, không có hỏi! Hắc hắc, ăn cơm đi!”

Buổi tối Tiếu Hàm gọi điện thoại tới an ủi, Xuân Hỉ ở trên ban công đi qua đi lại nhận điện thoại.

“Em không sao chứ?”

“Ưhm, không có việc gì .”

“Thực không có việc gì?”

“Thực không có việc gì.”

“Làm bạn gái anh đi?”

“…” Xuân Hỉ dừng chân một chút, không nói chuyện.

“Xuân Hỉ, anh không hay nói đùa, anh là nghiêm túc. Chúng ta thử xem thế nào?” Tiếu Hàm thấp giọng nói.

Xuân Hỉ cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn ngôi sao che kín trên bầu trời, gằn từng tiếng nói: “Thực xin lỗi, em đã có nguời trong lòng .”

Tiếu hàm nhất thời không tiếng lên tiếng. Thật lâu sau, anh mới hỏi: “Là… Gia Lập?”

Xuân Hỉ không nói chuyện.

“Trước kia không nghe em nói qua nha. Cái gì… Khi nào thì thích anh ta?” Tiếu Hàm vẫn là nhịn không được muốn biết.

Xuân Hỉ nắm chặt di động, bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Chưa nói qua không có nghĩa là em không thích, khi nào sao? Em cũng không biết, dù sao cũng là rất lâu rất lâu … Thực xin lỗi, anh Tiếu Hàm, em… Khả năng không có biện pháp…”

“Được rồi! Anh đã biết!” Tiếu Hàm ngắt lời cô, anh thở dài: “Gia Lập anh ta biết không?”

“Làm sao có thể! Không thể cho anh ấy biết! Anh cũng không thể nói a! để cho Gia Lập biết em sẽ xong đời!”

“Vậy vạn nhất Gia Lập cũng thích em thì sao?”

Xuân Hỉ cười khổ một chút: “Sẽ không, Gia Lập không thích em, anh ấy nếu thích, chúng em cũng sẽ không như bây giờ.”

Xuân Hỉ căn bản không biết mình yêu Trình Gia Lập lúc nào, tự cô lờ mờ biết được tình hình, đối với Gia Lập có một phần tình cảm đặc biệt. Cùng anh tranh cãi ầm ĩ, cùng anh đấu trí cùng ương bướng, chủ yếu là muốn để cho Gia Lập càng thêm chú ý cô mà thôi. Cô xuất ra tất cả chiêu thức ở trước mặt Gia lập làm một cô gái nhu thuận, nhưng mà nhớ đến một câu kia của anh “Cô ấy tốt lắm, nhưng mà con chính là không thích” .

Gia Lập nói như vậy rồi, đã không phải người trong lòng anh thì cô làm gì cũng vô dụng, huống chi khuyết điểm của cô đếm mười ngày mười đêm cũng không xong, Gia Lập căn bản chướng mắt với cô.

Gia Lập ở bên cô hơn hai mươi năm, Xuân Hỉ đã cảm thấy thật đủ, cô không mong Gia Lập có thể yêu cô, chỉ cầu có thể ở bên người anh, giúp anh đi qua càng nhiều xuân hạ thu đông.

Xuân Hỉ dập điện thoại quay người lại liền thấy Gia Lập đứng ở ban công đối diện nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng không rõ. Xuân Hỉ nhất thời tim đập suýt rơi, nhìn anh không khỏi khẩn trương. Anh có nghe được cái gì không?

“Anh đến đây lúc nào?” Xuân Hỉ đánh cuộc anh không nghe thấy.

“Vừa mới.”

“Anh có biểu tình gì vậy, nhìn em làm sao!” Xuân Hỉ vẫn là có chút chột dạ.

Gia Lập chỉ chỉ vào váy của cô, nói: “Để ý phía sau một chút.”

Xuân Hỉ nghi hoặc đưa tay đi sờ mông, hai má thoáng chốc đỏ bừng. Cô lại không cẩn thận đem váy giác nhét vào bên trong quần lót ! Vậy chẳng phải vừa rồi bị Gia Lập nhìn thấy hết?

Cô luống cuống tay chân nhanh chóng đem váy ra, chỉ vào Gia Lập mắng: “Anh đại sắc lang này! Mong anh ngày mai bị đau mắt hột!”

Gia Lập không cảm thấy gì cười cười, trong đầu cũng nghe duy nhất được một câu kia của Xuân Hỉ: “Anh Tiếu hàm, cám ơn anh.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió xuân, từng trận kích động vào trái tim của anh, êm tai như vậy, cũng là nói với một người nam nhân khác. Anh đã nhìn Xuân Hỉ trưởng thành hơn hai mươi năm, thật sự không thuộc về anh .

Hoặc là nói, cho tới bây giờ cũng không thuộc về anh.

Anh còn có thể giúp cô bao lâu?

 


Chương 20: Một trăm phong thư tình

 Edit: gau5555

Beta: meott

Hôm nay, thời điểm Xuân Hỉ cùng Dương Diệu từ căn tin trở về, bị một y tá cản lại. Cô gái kéo Xuân Hỉ sang một bên, sắc mặt ngượng ngùng đưa cho cô một phong thư, nói: “Nghe nói cô là em gái của bác sĩ Trình, giúp tôi một việc, có thể đem phong thư này giao cho bác sĩ Trình không? Tôi cám ơn cô nha! Cám ơn cả nhà cô!”

 Nói xong cô gái kia nhanh như chớp bỏ chạy, còn lại Xuân Hỉ cầm lá thư này đứng sững sờ.

Dương Diệu che miệng cười trộm, đi qua chọc chọc Xuân Hỉ: “Ai, đầu năm nay còn có người viết thư tình a? Thật sự là thêm kiến thức !”

Xuân Hỉ cảm thán: “Loại chạy chân đưa thư tình này, tôi đã lâu không có làm, thật có chút không quen…”

Xuân Hỉ suy nghĩ, quyết định đi tìm Gia Lập. Cô gõ gõ cửa đi vào, thấy Tiền Vi San đang ngồi bên cạnh Gia Lập, không biết hai người đang nói cái gì.

Xuân Hỉ cho tới bây giờ cũng không thích Tiền Vi San, lúc này liền càng chán ghét.

Cô đứng ở cửa chần chừ một lúc, đang muốn đi, Gia Lập liền thấy cô, vừa nhấc mắt là ôn hòa tươi cười: “Lại đây.”

Xuân Hỉ đem phong thư để ở sau người, “Làm sao?”

“Em không phải tìm anh sao?”

Xuân Hỉ nhìn Tiền Vi San, cô ta đang có hứng thú nhìn Xuân Hỉ.

Xuân Hỉ bĩu môi: “Ai tìm anh! Em tìm anh Tiếu Hàm chứ!”

Tiếu Hàm nghe thấy, vội vội vàng vàng đã chạy tới: “Tìm anh sao? Anh đây nguyện ý tùy thời cống hiến sức lực cho em!”

Xuân Hỉ cười cười: “Buổi tối xem phim, nguyện ý không?”

“Cái này khẳng định nguyện ý! Em mời anh xem phim, anh mời em ăn gà, thế nào?”

Tiền Vi San cười: “Bác sĩ Tiếu sao lại giống như trẻ nhỏ thế a!”

“Cái này không phải tuỳ đối tượng sao, cùng đứa nhỏ nói chuyện phải giả vờ làm đứa nhỏ, nói chuyện với cô, phải giả vờ thâm trầm, vậy mới có vẻ có học vấn. Nói chuyện cùng Gia Lập, phải giả vờ xiên xỏ, bằng không anh ta sẽ doạ cô nha!” Tiếu Hàm cợt nhả nói.

Gia Lập thuận tay ném một quyển sách vào Tiếu Hàm, Tiếu Hàm anh dũng tiếp được, miệng mắng: “Cậu muốn mưu sát sao!”

Tiền Vi San cười nhìn nhìn Gia Lập, “Đỡ đẹp!”

Tiếu Hàm cười tủm tỉm bước đến bên cạnh Xuân Hỉ một tay choàng lên vai của cô, cúi đầu ở bên tai cô nói nhỏ: “Nói mau, là anh tốt hay là anh Gia Lập của em tốt?”

Xuân Hỉ đỏ hồng mặt đẩy anh ta ra, sẵng giọng: “Tốt cái gì mà tốt!” Sau đó chạy ra khỏi văn phòng.

Tiếu Hàm vui tươi hớn hở nhìn theo bóng dáng Xuân Hỉ : “Xuân Hỉ của chúng ta thật đáng yêu!”

Gia Lập kéo môi miễn cưỡng cười cười.

Buổi tối tan tầm, Tiếu Hàm quả thật vào văn phòng hẹn với Xuân Hỉ.

“Đi thật a? Em chỉ nói đùa thôi!” Xuân Hỉ nói, còn nhìn nhìn Dương diệu bên cạnh

Dương Diệu trong nháy mắt cười nói: “Cô nhìn tôi làm gì! Đi đi!”

Tiếu Hàm lại đây giúp Xuân Hỉ thu dọn bàn: “Em thật là ngốc? Anh đây không phải giúp em sao! Cho anh Gia Lập của em ăn dấm chua, thật tốt!”

Xuân Hỉ nhanh tay che miệng của anh ta lại: “Anh nói nhỏ thôi!”

Tiếu Hàm ngăn tay của cô, nhíu mày: “Cho anh ta biết thì làm sao? Anh ta sẽ không để ý tới em nữa? Mà em sao lại khẳng định anh ta không thích em?”

Tiếu Hàm nhìn ra, Gia Lập đối với Xuân Hỉ là có cảm giác, bằng không thời điểm anh nói muốn theo đuổi Xuân Hỉ, Gia Lập có thể phản ứng lớn như vậy sao? Dù là anh trai cũng không thể như vậy, huống chi Gia Lập ngay cả anh trai giả đều không tính!

“Em cũng tự biết!” Xuân Hỉ tức giận nói, ôm cái miệng của anh ta rồi mà sao vẫn còn nhiều lời vô nghĩa như vậy!

“Nghe anh trai nói một câu, nam nhân nếu thật lòng thích nữ nhân, khẳng định sẽ vì nữ nhân kia ghen. Chúng ta hẹn hò với em lại không có tổn thất gì, ta đánh cá một chút, đánh cá Gia Lập thích em!”

Xuân Hỉ thật sự hổn hển, Dương Diệu còn ở bên cạnh, anh ta sao lại như không thấy người ta, muốn cho khắp thiên hạ đều biết cô Cố Xuân Hỉ vô dụng thầm mến Trình Gia Lập? Sớm biết thế sẽ không nói với anh ta! Tùy tiện tìm một lý do cự tuyệt anh ta là được rồi, cô sao lại muốn ăn ngay nói thật?

“Như vậy đối với anh có chỗ gì tốt?” Xuân Hỉ nói.

“Đương nhiên là có, tìm các loại cơ hội ở một chỗ với em, làm cho Trình Gia Lập ghen ngụy trang tình cảm với em phát triển, nói không chừng ngày nào đó em sẽ không thích Gia Lập mà lại thích anh chứ?” Tiếu Hàm cười cười.

Xuân Hỉ nghẹn lời.

Lúc này Gia Lập gõ cửa vào, thấy bọn họ sửng sốt một chút, hỏi Xuân Hỉ: “Về nhà chưa?”

Xuân Hỉ nhìn Tiếu hàm đang nháy mắt với cô, khẽ cắn môi nói: “Không trở về, phải cùng anh Tiếu Hàm… hẹn hò.”

Gia Lập gật đầu, nói vớiTiếu hàm: “Vậy đi, Tiếu hàm cậu sớm đưa cô ấy về nhà một chút, buổi tối đừng cho cô ấy ăn đồ ăn quá cay, chăm sóc cô ấy, đừng để cho cô ấy lạc mất.”

Gia Lập đi rồi, Xuân Hỉ trừng mắt với Tiếu Hàm: “Xem đi, em đã nói Gia Lập không thích em! Anh thực nhàm chán!”

“Không thích dẹp đi, một cô gái anh thích tốt như vậy, đi a, chúng ta hẹn hò đi!”

“Không đi!”

“Đứa nhỏ này sao lại không tuân thủ chữ tín chứ? Vừa rồi không phải nói tốt sao! Đi a!”

“…”

Dương Diệu rốt cục nhịn không được nói: “Tôi nói hai người thật đúng là coi tôi không tồn tại a?”

Xuân Hỉ đều muốn khóc: “Dương Diệu, Cô cùng Tiếu Hàm đi thôi? Tôi sắp phiền muốn chết!”

Dương Diệu buồn cười: “Bác sĩ Tiếu, nguyện ý hẹn hò cùng tôi sao?”

Tiếu Hàm bất đắc dĩ nhìn hai cô gái này, “Cố Xuân Hỉ, anh đang tính toán nhìn thấu em! Tiểu vũ trụ nhiều tà ác này! Lợi dụng xong lại muốn quăng anh đi? Nói cho em biết, diễn trò phải làm nguyên bộ, Gia Lập nếu nhìn thấy chúng ta không đi hẹn hò, khẳng định ở trong lòng vụng trộm vui mừng đâu!”

Dương Diệu ha ha cười rộ lên, đẩy Xuân Hỉ: “Đi thôi đi thôi! Tôi cam đoan, hôm nay tôi cái gì cũng chưa nghe được, cái gì cũng chưa phát hiện được! Bạn học Cố Xuân Hỉ không thích bác sĩ Trình Gia Lập! Yên tâm, chị em sẽ thay cô giữ bí mật!”

Xuân Hỉ nhìn hai người này, không có cách, cầm túi: “Được rồi, được rồi, tôi đi!”

Gia Lập sau khi ăn cơm chiều xong vẫn ngồi ở trên ban công, nhìn chỗ nào đó trong khu mà ngẩn ngươi.

“Xuân Hỉ không cùng trở về với con sao?” Trình mẫu hỏi.

“Không có.”

Trình mẫu thở dài: “Con xem xem, mẹ cùng mẹ của Xuân Hỉ tạo bao nhiêu cơ hội cho hai đứa? Con sao lại không cố gắng chứ? Con nói con cùng Xuân Hỉ cũng đã ở chung, bây giờ còn làm cùng một nơi, mà sao vẫn không được chứ? Con xem con cũng đã sắp già rồi, nếu không hãy tính toán quay về nhà đi.”

Trình mẫu nói liên miên cằn nhằn vào lỗ tai anh một trận, anh cũng không trả lời, vẫn như cũ nhìn một chỗ kia. Trình mẫu dừng lại theo Gia Lập ánh mắt nhìn qua, đúng là đầu cửa khu, bà bất đắc dĩ lắc đầu: “Chờ Xuân Hỉ trở về a? Con aiz, cố thêm sức lực!”

Ước chừng thời gian khoảng chín, mười giờ, ở cửa một chiếc màu xám tiến vào, xe đứng ở dưới lầu, anh liền thấy Xuân Hỉ từ trong xe nhảy ra, Tiếu Hàm cũng xuống xe. Tiếu Hàm đưa lưng về phía tầm mắt của Gia Lập, cúi người vừa vặn chặn Xuân Hỉ, anh ta một tay giữ chặt Xuân Hỉ, như vậy xem ra, rất giống Tiếu hàm đang hôn môi Xuân Hỉ.

Gia Lập dời ánh mắt, một lát, lại nhìn về phía bọn họ.

Xuân Hỉ thấy Tiếu Hàm đột nhiên nhìn qua đây, sợ tới mức lui về sau từng bước, lại bị Tiếu hàm giữ chặt cánh tay. Cô đem đầu lệch đi: “Anh làm gì?”

“Đừng nhúc nhích, cứ để như thế nào.” Tiếu hàm vẻ mặt cười xấu xa.

Xuân Hỉ không biết anh ta có ý gì, đành phải tuỳ anh, chỉ ngây ngốc đứng một hồi lâu như vậy .

Sau một lúc lâu, Tiếu Hàm buông cô ra: “Đi lên đi.”

Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, kỳ quái cẩn thận mỗi bước đi, người này không phải bệnh chứ?

Tiếu Hàm nhìn Xuân Hỉ rời đi, lại ngẩng đầu nhìn ban công trên lầu, vừa vặn chống lại ánh mắt của Gia Lập, anh ta đàng hoàng giơ nắm đấm lên đối với Gia Lập rồi đặt ở ngực của mình, sau đó cười nghênh ngang mà đi.

Xuân Hỉ vào cửa liền đến thẳng ban công lấy quần áo tắm rửa, chỉ chớp mắt mùa hạ đã qua, buổi chiều gió đầu thu lạnh lạnh rung, cô ôm cánh tay, đem toàn bộ quần áo lấy  xuống dưới, vừa quay đầu lại liền thấy Gia lập đứng ở đối diện nhìn cô.

“Anh hôm nay trở về ngủ?”

Gia Lập không lên tiếng.

“Em có cái này cho anh, anh chờ một chút.” Xuân Hỉ nhớ tới phong thư tình ban ngày ở bệnh viện, thùng thùng thùng trở về phòng cầm lá thư ra.

Cửa nhà, Xuân Hỉ đem thư đưa cho Gia Lập: “Thư tình của anh.”

Gia Lập giương mắt nhìn cô: “Em làm bồ câu đưa thư từ khi nào? Về sau loại này nọ này nhận thì tự mình giữ lại, nếu không liền ném, không cần đưa cho anh!”

“Muốn hay không là chuyện của anh, em chỉ có lòng tốt hỗ trợ truyền tin thái độ của anh là gì a? Trước đây anh thiếu đạo đức, cho dù không nhận thư, lại để cho ta hủy đi thư hay đưa cho người ta sửa chữ sai, không sửa xong không cho nghỉ ngơi, sửa xong rồi anh cũng không xem. Hiện tại càng thiếu đạo đức, giúp anh truyền tin còn phát hỏa với em.” Xuân Hỉ cáu nói.

Gia Lập không nói lời nào, cầm thư trong tay Xuân Hỉ, nhìn chằm chằm cánh môi, ánh mắt của cô, dường như muốn phát hoả đến nơi: “Người khác lợi dụng em làm gì em đều vui? Em thực không phải ngu ngốc bình thường!”

Xuân Hỉ nhìn anh ta phanh một tiếng đóng cửa lại, hổn hển đem lá thư nắm lại thành một đống: “Trứng thối!”

Tắm rửa xong, Xuân Hỉ mở ngăn kéo bàn học ra, từ bên trong lấy ra một quyển sách ghi chép màu trắng. Cô mở sách ra, chữ viết bên trên rất quen thuộc —— thư tình cho Gia Lập.

Cô chống cằm, một tờ một tờ mở ra. quyển sách ghi chép này, là cô cố ý mua để viết thư tình, tuy rằng là viết cho Gia Lập, nhưng mà cô  cho tới bây giờ cũng không tính cho Gia Lập xem. Sách thật dày cũng chỉ dùng một trăm trang, cô cũng chỉ viết một trăm phong thư tình.

Thư tình cũng không coi là thư tình, giống như một kiểu nhật ký, sau đó lúc chấm dứt mỗi phong thư đều biểu đạt một chút tình yêu của cô đối với Gia Lập.

Trước mắt một phong thư này, là thời điểm lớp 11 cô viết. Nội dung như sau: Gia Lập, hôm nay trắc nghiệm toán học em được 98 điểm, ha ha, có phải thực đáng giá để vui mừng hay không? Được rồi, thật ra đầy đủ phải là 100 điểm. Nhưng em đã đạt tiêu chuẩn, vẫn là đáng giá để vui mừng đi? Gia Lập, anh chừng nào thì trở về? Học tiến sĩ vất vả không? Nói cho anh một việc, hôm nay có một học trưởng cấp ba thổ lộ với em, nói thích em, còn hỏi em có nguyện ý làm bạn gái anh ta hay không. Nhưng làm em sợ hãi. Anh nói chưa thi đỗ vào trường cao sao lại muốn nói chuyện yêu đương chứ? Còn nữa, bạn học Gia Lập của chúng ta học tốt, học tập thật tốt, cho tới bây giờ cũng chưa yêu đương! Gia Lập, em rất nhớ anh, Gia Lập, Gia Lập, em thích anh, anh có biết không? Nghe thấy không? Sẽ chán ghét em sao? Gia Lập, nhanh chút trở về giúp em học bổ túc toán học đi.

Xuân Hỉ khép sách lại, đôi mắt có chút hồng. Bất tri bất giác đã thích Gia Lập nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ dám biểu lộ phần tình cảm này, cô sợ hãi cỡ nào Gia Lập một khi biết bản thân cô đối với anh mơ mộng hão huyền, sẽ không bao giờ để ý tới cô nữa. Gia Lập giống như một cây bông êm ái, động tác nào của anh cũng đều là thờ ơ, lạnh lùng thản nhiên. Thời gian lâu, cô cũng hiểu được, Gia Lập không thích cô. Là do cô tự cho mình là đúng!

Thư tình viết đến một trăm phong cô sẽ bỏ lại, bởi vì đều phí công. Nhưng mà hôm nay, cô lại nhịn không được muốn viết một phong.

Đề bút, cắn môi viết : Gia Lập, em yêu anh. Gia Lập, em yêu anh. Gia Lập, em yêu anh. Gia Lập, em yêu anh…

Cô viết hết cả trang, viết đến cuối cùng, nước mắt cũng đi theo ba chữ “em yêu anh” choáng váng mơ hồ không chịu nổi. Viết xong, cô khép sách lại, để nó vào trong ngăn kéo rồi khoá lại.

Một buổi tối, Xuân Hỉ nằm mơ. Cảnh trong mơ từ lúc cô còn rất nhỏ cưỡi ở trên cổ Gia Lập rất vui vẻ mãi cho đến ngày Gia Lập kết hôn, Tiền Vi San đứng ở bên người đắc ý dào dạt, thời điểm cô tỉnh lại liền cảm thấy ánh mắt đau nhức vô cùng.

Cả một ngày, cô đều ngây ngốc, buồn bã, Dương Diệu hỏi cô sao lại thế này, cô chỉ nói không ngủ được.

Không tập trung kết quả chính là, cô đưa tư liệu vào cả một ngày sửa sang lại, bởi vì quên lưu trữ, không được bảo vệ, cho nên cô lại một lần nữa làm lại. Đã đến tan tầm, mà tư liệu này ngày mai chủ nhiệm Tiền phải dùng để họp vẫn chưa xong, cái này có nghĩa là, cô phải ở lại tăng ca, hoàn thành nó trước ngày mai .

“Cô như thế nào còn không đi a?” Dương Diệu kỳ quái hỏi.

“Cô đi trước đi, tôi còn một chút nữa chưa làm xong.” Nếu Xuân Hỉ nói cô phải làm một lần nữa, Dương Diệu khẳng định sẽ nghĩa khí lưu lại giúp cô làm xong, mà cô thì không muốn phiền toái người ta.

Sắc trời dần dần tối xuống, bụng Xuân Hỉ rất hợp với tình hình thầm thì kêu hai tiếng. Lúc này Gia Lập đẩy cửa tiến vào, nhìn cô còn đang ở trước máy tính đánh chữ, hỏi: “Tiếu Hàm đã đi rồi, em còn không đi?”

Tiếu Hàm đi rồi liên quan gì đến cô? Xuân Hỉ ủ rũ ủ rũ trả lời một câu: “ Uh, tăng ca.”

Gia Lập đi đến bên người cô, nhìn máy tính của cô: “Thời gian đi làm em làm gì? Một chút này đến bây giờ còn chưa làm xong?”

“Đúng vậy, em không phải ngu ngốc bình thường a, đã sớm làm xong nhưng em lại không lưu, làm lại một lần nữa. Trình đại bác sĩ anh có thể tan tầm rời đi, anh ở trong này em không có biện pháp chuyên tâm công tác!” Xuân Hỉ bĩu môi nói.

Gia Lập không biết khi nào đã cúi thân mình để sát vào một chút, làm hại Xuân Hỉ vừa quay đầu lại, nhưng thiếu chút nữa đụng tới môi của anh. Chóp mũi của cô chạm phải chóp mũi của anh, hơi thở ẩm ướt của anh phun ở trên môi của cô, làm cho cô có chút mê muội. Xuân Hỉ bị kiềm hãm, nháy mắt đã quên hô hấp, ngây ngốc cứng người lại.

Gia Lập nhíu nhíu mày, đứng dậy bước đi.

Xuân Hỉ cắn răng, căm giận gõ bàn phím, người nào a! Chiếm tiện nghi của cô mà còn bước đi? So với Trần Quán Hi còn xấu xa hơn, tốt xấu gì người ta còn để lại ảnh chụp a, hoan hô Trình Gia Lập, vỗ vỗ mông chạy lấy người!

Ước chừng qua 20 phút, cửa lại bị người đẩy ra. Xuân Hỉ ngẩng đầu nhìn, Gia lập đang cầm theo gà đi tới.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3