Hậu cuốn theo chiều gió - Chương 51-52
Chương 51
Thức ăn ngon thật, nhưng quả chỉ có bấy nhiêu là đáng nói, Scarlett che giấu ý nghĩ nầy của mình sau nụ cười giã lã trong lúc lần lượt bắt tay các bà khách của Molly đến kiếu từ. Những bàn tay đến là nhão nhoét! Với lại tất cả bọn họ đều cùng một giọng nói lạ như thể có cái gì đó chặn ngang lấy cổ họng. Ta chưa từng thấy ở đâu có một cuộc họp mặt tồi tệ hơn thế.
Quả là chưa bao giờ Scarlett bắt gặp thói đua đòi kiểu cách của một xã hội tỉnh lẻ chỉ muốn học đòi làm sang. Ở các chủ đồn điền quận Clayton, lại có một sự thẳng thắn lành mạnh và một vẻ quí phái tự nhiên, khiến họ khinh bỉ thói tự phụ của Charleston và của cái câu lạc bộ mà nàng đã xem như "những người bạn của Melly" tại Atlanta. Cái kiểu ngón tay út dảnh lên khi nâng tách, kiểu nhâm nhi những mẩu bánh mì nhỏ không kẹp thịt và có kẹp thịt từng tí một như chuột gặm, kiểu cách đặc trưng ấy của Molly và bạn bè của chị, trông thật chết cười. Nàng đã ăn thật ngon miệng các món tuyệt vời ấy và chẳng thèm để tâm đến những lời mời mọc quanh co ra vẻ thương xót dùm cho sự thô lỗ của bọn người chân lấm tay bùn.
- Vậy thì anh Robert làm gì hả Molly! Suốt ngày anh ấy đeo găng tay da dê à? - Nàng thốt lên, lòng khấp khởi mừng thầm vì vừa phát hiện ra những nếp nhăn trên làn da tuyệt vời của Molly khi chị ấy cau mặt.
Mình thiết nghĩ chị ấy phải nói đôi lời với Colum cảm ơn anh đã đưa mình đến, nhưng mình chẳng cần. Vậy mà đúng với chị ấy đấy, chị có cần chuyện trò gì với mình, chị coi mình như chẳng dính dáng gì đến dòng họ O Hara, cũng như đến chị ấy cả mà. Chị ấy đã moi ở đây ra được ý nghĩ cho rằng đồn điền - chị ấy nói thế nào nhỉ! - giống như một trang viên của người Anh vậy!
Bản thân mình sẽ có đôi lời với Colum. Nhưng bộ mặt thộn của bọn họ trông thật thích khi mình tuyên bố với họ rằng đầy tớ và nông dân của mình toàn là người da đen.
Mình có cảm tưởng họ chưa bao giờ nghe nói đến những con người có màu da đen, và tất nhiên là chưa từng thấy bao giờ. Quả đây là một chốn kỳ quái.
- Thật là một buổi tiếp tân thú vị, chị Molly ạ, Scarlett thốt lên. Và em xin thú thật là em ăn khá nhiều. Bây giờ em cần lên phòng nghỉ một chút.
- Em cứ việc Scarlett ạ, tất nhiên rồi. Chị đã bảo sửa soạn xe ngựa để ra đi dạo một vòng, nhưng nếu em thích ngủ một chút thì…
- Ồ không, em lại rất thích đi. Ta có thể đến nhìn con sông chăng, ý chị thế nào!
Nàng đã định thoát khỏi Molly, nhưng dịp may nầy thật hiếm có. Nói thật ra, nàng vẫn thích đi đến tận sông Boyne bằng xe ngựa mui trần hơn là cuốc bộ. Khi nghe Colum bảo đến đó không xa lắm, nàng chẳng tin chút nào.
Nàng nhận thấy mình đã đoán đúng. Mang găng màu vàng cho tiệp màu với nan hoa bánh xe, Molly đưa xe ra tận đường cái rồi băng qua làng. Scarlett tò mò nhìn một dãy nhà kiểu buồn tẻ.
Họ băng qua một hàng rào song sắt đồ sộ mà Scarlett chưa bao giờ nhìn thấy, một cái gì đó khổng lồ bằng sắt nung, trên đầu mỗi thanh đều có một mũi dáo vàng, mỗi cánh cổng to lớn đều trang trí một huy hiệu viền vàng chạm khắc rất cầu kỳ.
Đó là gia huy của bá tước đấy, Molly bình phẩm, giọng xúc động. Chúng ta sẽ đi đến tận toà nhà lớn để có thể nhìn được con sông từ phía hoa viên. Việc nầy không có gì rắc rối bởi ông ta không có mặt tại đó, với lại Robert đã xin phép ông Alderson rồi.
- Ai thế!
- Người quản lý lãnh địa của bá tước. Ông ta trông nom cả toà lâu đài. Robert quen biết ông ta.
Scarlett cố làm ra vẻ ngưỡng mộ, cho người khác nghĩ nàng đang bị ấn tượng mạnh - dù nàng chẳng thấy có lý do gì cho đáng. Một người quản gia thì có gì ghê gớm! Chẳng qua đó vẫn là một nhân viên.
Nàng tìm ra câu trả lời sau hồi lâu chạy dọc theo lối đi rộng có lát sỏi, thẳng tắp, qua những thảm cỏ bát ngát, được chăm sóc kỹ lưỡng khiến nàng chợt nhớ đến công viên mênh mông với những bồn cỏ hình bậc thang ở Dunmore. Nhưng khi nhìn thấy Toà nhà lớn, ký ức ấy chợt biến khỏi tâm trí nàng.
Thật là hùng vĩ và phải nói, thay vì một toà dinh thự đơn độc thì đó là cả một quần thể lớp lớp các mái nhà, các ngọn tháp, các bức tường thành có lỗ châu mai. Đó là một thành phố nho nhỏ hơn là một ngôi nhà, và chưa bao giờ Scarlett nhìn thấy một kiến trúc tương tự. Lúc nầy, nàng mới hiểu ra vì sao Molly tỏ vẻ kính trọng đối với viên quản gia. Cả một cơ ngơi như thế hẳn phải cần đến nhiều lao động hơn so với cái đồn điền lớn nhất mà nàng từng biết. Nàng vươn cổ để ngắm nhìn các tường thành bằng đá và những cửa sổ kiểu gô tích bằng cẩm thạch. Ngôi nhà Rhett đã xây cho nàng, đã là Toà nhà lớn nhất và - theo ý nàng - lộng lẫy nhất ở Atlanta, nhưng nay nó chỉ đáng được nhét vào một xó trong toà lâu đài nầy, và chỉ chiếm một diện tích nhỏ đến mức chẳng đáng được chú ý đến làm gì. Mình thèm được thấy bên trong quá…
Molly lấy làm kinh ngạc khi Scarlett nghĩ ra một yêu cầu như vậy.
- Chúng ta chỉ được phép dạo chơi trong khuôn viên thôi. Chị sẽ cột ngựa vào trụ gỗ nầy và chúng ta sẽ đi qua cánh cổng kia kỳa.
Chị chỉ vòm cổng cong vòng. Cánh cổng bằng đồng đang hé mở Scarlett nhảy ngay xuống xe ngựa. Vòm cống dẫn vào khoảng sân rải sỏi theo một kiểu thức hẳn hoi. Bước chân lên đó, nàng cảm thấy e dè chỉ sợ dấu chân mình sẽ làm hỏng những đường cong hoàn mỹ đã được vẽ bằng bồ cào. Nàng e ngại lyếc nhìn về phía khu vườn, bên kia sân. Đúng, các lối đi đều được rải sỏi và được cào phẳng. Tạ ơn Chúa, đã không còn cào thành những đường cong nữa, nhưng lại chẳng hề thấy một vết chân nào. Mình tự hỏi họ làm thế nào nhỉ! Người cào sỏi cũng phải có chân chứ. Nàng hít một hơi thật sâu và mạnh dạn bước lên lớp sỏi lạo xạo đến tận những bậc thềm bằng đá cẩm thạch dẫn vào khu vườn. Đôi giầy bốt của nàng giẫm lên lớp sỏi gây ồn ào như cả một quân đoàn đang tiến bước. Nàng hối tiếc là đã đến đây.
- Ủa, Molly đâu rồi! Scarlett quay lưng lại, cố hết sức nhẹ nhàng. Molly đang theo sau nàng, bằng cách cẩn thận đặt từng bước chân lên đúng dấu chân Scarlett.
Nàng chợt thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy bà chị họ lắc đầu thật kiêu kỳ - lại còn tỏ ra khiếp sợ hơn nàng. Nàng ngắm nhìn ngôi nhà một lúc trong khi chờ Molly bước lên kịp. Điều đó làm cho mình có vẻ ra người hơn là vừa rỏi. Các cánh cửa phụ đều mở về hướng sân, lúc nầy đều khép lại và được phủ trướng, nhưng không quá lớn để có thể ra vào bình thường, thật khác xa với những cánh cửa đồ sộ dẫn vào nhà. Có thể nghĩ rằng ở đây đang sinh sống những người bình thường, chớ không phải những người khổng lồ.
- Con sông ở về phía nào nhỉ! Scarlett kêu to.
Nàng không muốn để ngôi nhà trống vắng kia uy hiếp mình đến mức phải thì thào.
Nhưng nàng cũng không muốn chậm trễ thêm chút nào nữa. Nàng từ khước ngay gợi ý của Molly muốn dạo gót khắp các lối đi và xem hết các khu vườn.
- Em chỉ muốn nhìn dòng sông thôi. Còn các khu vườn làm em buồn chán đến chết được, chỉ có chồng em là thích thế.
Nàng lẩn tránh sự tò mò cháy bỏng của Molly về cuộc hôn nhân của nàng, trong lúc cả hai cùng theo lối đi chính, hướng về hầng cây chỗ giới hạn của khu vườn.
Rồi đột nhiên nàng nhìn thấy dòng sông, qua khe hở của hai vòm cây cắt tỉa khéo léo trông thật tự nhiên.
Mặt nước óng ánh vàng và nâu, không giống bất cứ nơi nào khác. Mặt trời như nung cháy vàng trên mặt nước và đang từ từ quậy cho nó biến thành những cuộn nước nhờ nhợ như rượu Brandy.
- Đẹp quá! Nàng trầm trồ nhẹ nhàng.
Nàng không sao hình dung nổi một vẻ đẹp như vậy trước đó. Cứ như cha nàng kể thì dòng sông phải đỏ ngầu những dòng máu đã đổ ra và cuồn cuộn những đợt sóng sôi sục. Nhưng nó lại gần như lờ lững trôi. À ra con sông Boyne là thế đấy. Nàng đã nghe nói về nó suốt một thời thơ ấu và rồi lúc nầy đây, nàng đã ở sát bên nó đến có thể nghiêng người và nhúng tay xuống nước. Scarlett cảm thấy được một cảm xúc lạ kỳ nhưng không sao gọi tên nó lên được. Nàng cố thử tìm một từ ngữ để xác định, để hiểu ra nó, điều ấy lại thật cần thiết, giá như nàng có thể tìm được nhỉ…
- Đấy cảnh trí ở đây là thế, Molly loan báo bằng giọng nói đã bị méo mó vì cố làm ra kiểu cách. Tất cả những lãnh địa đẹp nhất đều có một cảnh nhìn ra sông, một cảnh trí như thế từ phía vườn mình.
Scarlett những muốn đấm cho chị ấy mấy đấm. Bây giờ, nàng không sao tìm ra được điều mà từ nãy giờ nàng đã cố sục sạo một cách mơ hồ. Nàng nhìn theo hướng Molly chỉ và thấy một ngọn tháp sừng sững bên kia dòng nước. Nó trông giống với những ngọn tháp mà Scarlett đã nhìn thấy trên tàu lửa, đều được xây bằng đá và đã đổ nát quá nửa. Rêu phủ kín chân tháp và dây leo bám chằng chịt trên tường. Quả là nó đồ sộ hơn nhiều so với nàng tưởng lúc nhìn từ xa, chắc là phải rộng khoảng chín thước và cao gấp đôi. Nàng phải đành thừa nhận với Molly quả đó là một cảnh trí thơ mộng.
- Nào ta đi thôi, nàng gợi ý sau khi đã nhìn kỹ.
Đột nhiên, nàng cảm thấy mệt lả.
***
Anh Colum à, em nghĩ em sẽ giết chết cô chị họ Molly yêu quý mất thôi. Nếu như anh mà nghe được, tối hôm qua, lúc ăn tối, cái lão Robert khốn kiếp ấy cứ lải nhải rằng ưu tiên lắm chúng em mới được dạo gót trên các lối đi ngớ ngẩn trong cái trang viên của tên bá tước ấy! Lão ta nhắc đi nhắc lại có đến ít nhất bảy trăm lần, mà cứ mỗi lần thế Molly lại mê mẩn đến hết mười phút về niềm hạnh phúc vô song ấy.
- Sáng nay, Scarlett kể tiếp, chị ấy lại đã suýt bất tỉnh khi nhìn thấy em trong bộ trang phục mua ở Galway. Nầy, anh hãy tin em, đó không còn là những tiếng kêu bực bội nho nhỏ nữa đâu. Mà chị ấy lên mặt quở trách em hẳn hoi vì cho rằng em sắp tiêu huỷ mất vị trí xã hội của chị ấy và gây phiền bực cho Robert. Vâng đúng là cho Robert! Lão ta đi mà phiền bực với bộ mặt to bè và ngu xuẩn của lão khi nhìn vào gương đi chứ. Sao Molly lại cả gan thuyết giáo em về chuyện của lão ấy!
Colum vỗ nhè nhẹ vào bàn tay nàng.
- Scarlett thân yêu, quả là Molly không thể là người bạn tốt nhất mà anh cầu chúc cho em có được, nhưng chị ấy vẫn có những ưu điểm riêng của chị ấy chứ. Hôm nay, chị ấy đã cho chúng ta mượn chiếc xe ngựa mui trần, và chúng ta sẽ có một ngày tuyệt đẹp, vậy không nên làm hỏng đi vì mải nghĩ đến chị ấy. Hãy cứ ngắm nhìn những đoá hoa mơ rừng trên các hàng giậu và rặng anh đào đang nở rộ hoa trong sân nông trại kia. Thật là một ngày tuyệt đẹp không ai nỡ đánh mất vì những giận hờn đâu đâu. Em trông như một cô gái Ireland nhỏ nhắn dễ yêu với đôi vớ sọc và chiếc váy phồng màu đỏ.
Scarlett duỗi chân ra trước và phá lên cười. Colum nói đúng. Sao lại cứ để cho Molly làm cho ngày hôm nay của nàng mất vui!
Họ đi đến Trim, một phố cổ có bề dày lịch sử mà Colum tin chắc nó chẳng hấp dẫn được Scarlett chút nào. Anh đành nói chuyện với nàng về chợ phiên mỗi cuối tuần giống như ở Galway, có điều là nó nhỏ hơn rất nhiều, Colum biết khá rõ. Lại điều nầy nữa: một bà thầy bói thường xuất hiện gần như mọi ngày thứ bảy, cái đó thì ở Galway thực tế khó tìm ra, chỉ cần cho bà ta một đồng tuppence là bà ta sẽ đoán cho đủ thứ danh vọng và phú quý, một penny thì bà cũng đoán cho một hạnh phúc vừa phải, còn nếu chỉ nặn hầu bao được một nửa penny thì ngược lại bà ta sẽ tiên đoán cho đủ thứ gian nan bất hạnh.
Scarlett phá lên cười. Colum vẫn luôn chọc cho nàng cười được và kín đáo sờ tay vào túi tiền nằm gọn trong ngực, giấu kín dưới lớp áo và áo choàng xanh mua ở Galway. Không ai ngờ rằng nàng đang mang hai trăm đôla bằng vàng trong người, thay cho coóc-sê. Sự trống trải trên ngực khiến nàng có cảm giác không tề chỉnh. Từ năm mười một tuổi đến nay, chưa bao giờ nàng bước chân khỏi nhà mà không mặc coóc xê cả.
Colum chỉ cho nàng thấy toà lâu đài lừng danh ở Trim và Scarlett vờ như có quan tâm đến. Rồi anh chỉ cho nàng cửa hiệu, nơi Jamie đã làm việc từ năm mười sáu tuổi cho đến lúc bốn mươi bốn tuổi, trước khi sang Savannah, và lần nầy sự quan tâm của Scarlett không còn là vờ vĩnh nữa. Hai người chuyện trò cùng chủ hiệu và chẳng còn cách nào khác là ông ta khép ngay cửa hiệu, mời họ lên lầu gặp mặt bà vợ, bà chắc chắn sẽ chết rầu nếu như không được nghe tin tức Savannah từ chính miệng Colum, và nếu như bà không được làm quen với phu nhân O Hara trẻ tuổi đã đến thăm, mà nhan sắc cũng như nét quyến rũ kiểu Mỹ đã là cái món được bàn tán trong tất cả mọi câu chuyện khắp vùng.
Dĩ nhiên cần lập tức báo tin cho hàng xóm về sự hiện diện của một vị khách như thế, và thế là họ đổ xô đến đông nghẹt các căn phòng phía trên cửa hiệu đến nỗi Scarlett quả quyết là đã nhìn thấy các bức tường nở phình ra.
Rồi "gia đình Mahoney sẽ lấy làm phật ý nếu chúng ta đến Trim mà không ghé thăm họ", Colum tuyên bố khi rốt cuộc họ cũng chia tay được với người chủ cũ của Jamie. Ai thế! Thì tất nhiên đó là gia đình của Maureen rồi chớ ai khác, gia đình có quán rượu lớn nhất ở Trim đó Scarlett đã thử bia porter lần nào chưa! Lần nầy thì thiên hạ còn kéo đến đông nghẹt hơn trước nữa, họ ùn ùn kéo đến không ngớt, thoáng chốc đã thấy dọn cơm trưa, có cả những tay đàn violon phục vụ. Nhiều giờ trôi qua và hoàng hôn đằng đẵng đã buông xuống khi hai người lên đường để vượt qua đoạn đường ngắn ngủi trở về Adamstown. Cơn mưa rào đầu mùa không sao tin nổi vào lúc trời đang còn nắng chang chang như thế, Colum nói - càng làm cho hương vị của các hàng giậu thêm nồng. Scarlett trùm mũ lên đầu và cả hai cùng hát vang suốt dọc đường cho mãi đến tận làng.
***
- Anh sẽ ngừng lại một lát ở quán rượu xem có thư từ gì không, Colum nói.
Anh quàng dây cương ngựa quanh giếng bơm nước đầu làng. Một lát sau nhà nào cũng có nhiều cái đầu xuất hiện trong khung cửa.
- Scarlett, Mary Helen kêu to, em bé mới mọc một cái răng nầy. Vào đây uống một tách trà, cháu sẽ chỉ cho cô xem.
- Không, Mary Helen. À, tốt hơn là nên qua bên tôi, với thằng nhỏ, cái răng, ông chồng và tất cả, Clare O Gorman, con nhà O Hara cãi lại. Cô ấy không phải là cô của tôi sao! Với lại thằng Jim nhà tôi thèm thấy cô ấy muốn chết được. - Đó cũng là cô của tôi, Clare à, Peggy Monaghan to tiếng hơn. Tôi lại còn có món barm brack sốt nóng vì tôi biết cô ấy thích món đó.
Scarlett không biết phải làm sao.
- Colum! Nàng gọi.
Theo anh, mọi điều thật đơn giản. Hai người sẽ lần lượt đến từng nhà bắt đầu bằng ngôi nhà gần nhất, vừa đi vừa tập họp mọi người. Và đến khi cả làng tề tựu hết trong một ngôi nhà duy nhất, thì lúc ấy họ cũng nán lại đó một lát.
- Nhưng coi chừng, không được lâu quá đấy, bởi vì em còn phải trang điểm bao thứ nữ trang đẹp nhất của em để ăn tối tại nhà Molly. Chị ấy có những thiếu sót cũng giống như tất cả chúng ta, nhưng không nên sỉ nhục chị ấy ngay trong nhà chị ấy. Chị ấy khổ sở lắm mới rời bỏ được loại váy phồng ấy, nên không sao chịu đựng nổi khi lại nhìn thấy nó trong phòng ăn nhà mình.
Scarlett đặt bàn tay lên cánh tay Colum.
- Anh có nghĩ rằng em có thể đến ở lại nhà bác Daniel không! Nàng hỏi. Em ghét ở nhà Molly quá rồi… Sao anh lại cười, anh Colum!
- Anh đang tự hỏi làm thế nào thuyết phục Molly cho chúng ta mượn chiếc xe ngựa thêm một ngày nữa. Bây giờ thì anh tin có thể thuyết phục chị ấy để cho chúng ta mượn suốt thời gian em ở đây. Bởi vậy, em hãy vào nhà kia đi để ngắm nhìn cái răng mới, còn anh thử đi nói chuyện với Molly một chút. Đừng tỏ vẻ khó chịu gì cả Scarlett ạ, nhưng anh tin chắc chị ấy sẵn sàng hứa bất cứ điều gì miễn là anh đồng ý đưa em đi nơi khác. Chị ấy không bao giờ chịu nổi câu em nói về Robert, về cái đôi găng tay da dê anh ấy dùng để vắt sữa bò đó. Đó là chuyện người ta cười đùa trong khắp các nhà bếp, từ đây đến tận Mullyngar.
Đến giờ ăn tối thì Scarlett đã dọn đến căn phòng trên gác, phía trên nhà bếp. Thậm chí bác Daniel cũng mỉm cười khi nghe Colum kể lại chuyện đôi găng tay của Robert. Thế là thêm một sự kiện đặc sắc nầy nữa, và mỗi lần đem kể lại, câu chuyện lại được thêm mắm thêm muối vào.
Scarlett hoà nhập vào sự bình dị trong ngôi nhà nhỏ của Daniel với một sự thoải mái kỳ lạ. Được dành riêng cho một phòng và với tính siêng năng không mệt mỏi trong việc nội trợ và bếp núc của chị Kathleen kín đáo, Scarlett chẳng còn phải lo nghĩ gì ngoài việc vui chơi trong suốt thời gian nàng ở thăm đây. Và đó là việc làm của nàng - nàng tha hồ vui chơi.
Quả là chưa bao giờ Scarlett bắt gặp thói đua đòi kiểu cách của một xã hội tỉnh lẻ chỉ muốn học đòi làm sang. Ở các chủ đồn điền quận Clayton, lại có một sự thẳng thắn lành mạnh và một vẻ quí phái tự nhiên, khiến họ khinh bỉ thói tự phụ của Charleston và của cái câu lạc bộ mà nàng đã xem như "những người bạn của Melly" tại Atlanta. Cái kiểu ngón tay út dảnh lên khi nâng tách, kiểu nhâm nhi những mẩu bánh mì nhỏ không kẹp thịt và có kẹp thịt từng tí một như chuột gặm, kiểu cách đặc trưng ấy của Molly và bạn bè của chị, trông thật chết cười. Nàng đã ăn thật ngon miệng các món tuyệt vời ấy và chẳng thèm để tâm đến những lời mời mọc quanh co ra vẻ thương xót dùm cho sự thô lỗ của bọn người chân lấm tay bùn.
- Vậy thì anh Robert làm gì hả Molly! Suốt ngày anh ấy đeo găng tay da dê à? - Nàng thốt lên, lòng khấp khởi mừng thầm vì vừa phát hiện ra những nếp nhăn trên làn da tuyệt vời của Molly khi chị ấy cau mặt.
Mình thiết nghĩ chị ấy phải nói đôi lời với Colum cảm ơn anh đã đưa mình đến, nhưng mình chẳng cần. Vậy mà đúng với chị ấy đấy, chị có cần chuyện trò gì với mình, chị coi mình như chẳng dính dáng gì đến dòng họ O Hara, cũng như đến chị ấy cả mà. Chị ấy đã moi ở đây ra được ý nghĩ cho rằng đồn điền - chị ấy nói thế nào nhỉ! - giống như một trang viên của người Anh vậy!
Bản thân mình sẽ có đôi lời với Colum. Nhưng bộ mặt thộn của bọn họ trông thật thích khi mình tuyên bố với họ rằng đầy tớ và nông dân của mình toàn là người da đen.
Mình có cảm tưởng họ chưa bao giờ nghe nói đến những con người có màu da đen, và tất nhiên là chưa từng thấy bao giờ. Quả đây là một chốn kỳ quái.
- Thật là một buổi tiếp tân thú vị, chị Molly ạ, Scarlett thốt lên. Và em xin thú thật là em ăn khá nhiều. Bây giờ em cần lên phòng nghỉ một chút.
- Em cứ việc Scarlett ạ, tất nhiên rồi. Chị đã bảo sửa soạn xe ngựa để ra đi dạo một vòng, nhưng nếu em thích ngủ một chút thì…
- Ồ không, em lại rất thích đi. Ta có thể đến nhìn con sông chăng, ý chị thế nào!
Nàng đã định thoát khỏi Molly, nhưng dịp may nầy thật hiếm có. Nói thật ra, nàng vẫn thích đi đến tận sông Boyne bằng xe ngựa mui trần hơn là cuốc bộ. Khi nghe Colum bảo đến đó không xa lắm, nàng chẳng tin chút nào.
Nàng nhận thấy mình đã đoán đúng. Mang găng màu vàng cho tiệp màu với nan hoa bánh xe, Molly đưa xe ra tận đường cái rồi băng qua làng. Scarlett tò mò nhìn một dãy nhà kiểu buồn tẻ.
Họ băng qua một hàng rào song sắt đồ sộ mà Scarlett chưa bao giờ nhìn thấy, một cái gì đó khổng lồ bằng sắt nung, trên đầu mỗi thanh đều có một mũi dáo vàng, mỗi cánh cổng to lớn đều trang trí một huy hiệu viền vàng chạm khắc rất cầu kỳ.
Đó là gia huy của bá tước đấy, Molly bình phẩm, giọng xúc động. Chúng ta sẽ đi đến tận toà nhà lớn để có thể nhìn được con sông từ phía hoa viên. Việc nầy không có gì rắc rối bởi ông ta không có mặt tại đó, với lại Robert đã xin phép ông Alderson rồi.
- Ai thế!
- Người quản lý lãnh địa của bá tước. Ông ta trông nom cả toà lâu đài. Robert quen biết ông ta.
Scarlett cố làm ra vẻ ngưỡng mộ, cho người khác nghĩ nàng đang bị ấn tượng mạnh - dù nàng chẳng thấy có lý do gì cho đáng. Một người quản gia thì có gì ghê gớm! Chẳng qua đó vẫn là một nhân viên.
Nàng tìm ra câu trả lời sau hồi lâu chạy dọc theo lối đi rộng có lát sỏi, thẳng tắp, qua những thảm cỏ bát ngát, được chăm sóc kỹ lưỡng khiến nàng chợt nhớ đến công viên mênh mông với những bồn cỏ hình bậc thang ở Dunmore. Nhưng khi nhìn thấy Toà nhà lớn, ký ức ấy chợt biến khỏi tâm trí nàng.
Thật là hùng vĩ và phải nói, thay vì một toà dinh thự đơn độc thì đó là cả một quần thể lớp lớp các mái nhà, các ngọn tháp, các bức tường thành có lỗ châu mai. Đó là một thành phố nho nhỏ hơn là một ngôi nhà, và chưa bao giờ Scarlett nhìn thấy một kiến trúc tương tự. Lúc nầy, nàng mới hiểu ra vì sao Molly tỏ vẻ kính trọng đối với viên quản gia. Cả một cơ ngơi như thế hẳn phải cần đến nhiều lao động hơn so với cái đồn điền lớn nhất mà nàng từng biết. Nàng vươn cổ để ngắm nhìn các tường thành bằng đá và những cửa sổ kiểu gô tích bằng cẩm thạch. Ngôi nhà Rhett đã xây cho nàng, đã là Toà nhà lớn nhất và - theo ý nàng - lộng lẫy nhất ở Atlanta, nhưng nay nó chỉ đáng được nhét vào một xó trong toà lâu đài nầy, và chỉ chiếm một diện tích nhỏ đến mức chẳng đáng được chú ý đến làm gì. Mình thèm được thấy bên trong quá…
Molly lấy làm kinh ngạc khi Scarlett nghĩ ra một yêu cầu như vậy.
- Chúng ta chỉ được phép dạo chơi trong khuôn viên thôi. Chị sẽ cột ngựa vào trụ gỗ nầy và chúng ta sẽ đi qua cánh cổng kia kỳa.
Chị chỉ vòm cổng cong vòng. Cánh cổng bằng đồng đang hé mở Scarlett nhảy ngay xuống xe ngựa. Vòm cống dẫn vào khoảng sân rải sỏi theo một kiểu thức hẳn hoi. Bước chân lên đó, nàng cảm thấy e dè chỉ sợ dấu chân mình sẽ làm hỏng những đường cong hoàn mỹ đã được vẽ bằng bồ cào. Nàng e ngại lyếc nhìn về phía khu vườn, bên kia sân. Đúng, các lối đi đều được rải sỏi và được cào phẳng. Tạ ơn Chúa, đã không còn cào thành những đường cong nữa, nhưng lại chẳng hề thấy một vết chân nào. Mình tự hỏi họ làm thế nào nhỉ! Người cào sỏi cũng phải có chân chứ. Nàng hít một hơi thật sâu và mạnh dạn bước lên lớp sỏi lạo xạo đến tận những bậc thềm bằng đá cẩm thạch dẫn vào khu vườn. Đôi giầy bốt của nàng giẫm lên lớp sỏi gây ồn ào như cả một quân đoàn đang tiến bước. Nàng hối tiếc là đã đến đây.
- Ủa, Molly đâu rồi! Scarlett quay lưng lại, cố hết sức nhẹ nhàng. Molly đang theo sau nàng, bằng cách cẩn thận đặt từng bước chân lên đúng dấu chân Scarlett.
Nàng chợt thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy bà chị họ lắc đầu thật kiêu kỳ - lại còn tỏ ra khiếp sợ hơn nàng. Nàng ngắm nhìn ngôi nhà một lúc trong khi chờ Molly bước lên kịp. Điều đó làm cho mình có vẻ ra người hơn là vừa rỏi. Các cánh cửa phụ đều mở về hướng sân, lúc nầy đều khép lại và được phủ trướng, nhưng không quá lớn để có thể ra vào bình thường, thật khác xa với những cánh cửa đồ sộ dẫn vào nhà. Có thể nghĩ rằng ở đây đang sinh sống những người bình thường, chớ không phải những người khổng lồ.
- Con sông ở về phía nào nhỉ! Scarlett kêu to.
Nàng không muốn để ngôi nhà trống vắng kia uy hiếp mình đến mức phải thì thào.
Nhưng nàng cũng không muốn chậm trễ thêm chút nào nữa. Nàng từ khước ngay gợi ý của Molly muốn dạo gót khắp các lối đi và xem hết các khu vườn.
- Em chỉ muốn nhìn dòng sông thôi. Còn các khu vườn làm em buồn chán đến chết được, chỉ có chồng em là thích thế.
Nàng lẩn tránh sự tò mò cháy bỏng của Molly về cuộc hôn nhân của nàng, trong lúc cả hai cùng theo lối đi chính, hướng về hầng cây chỗ giới hạn của khu vườn.
Rồi đột nhiên nàng nhìn thấy dòng sông, qua khe hở của hai vòm cây cắt tỉa khéo léo trông thật tự nhiên.
Mặt nước óng ánh vàng và nâu, không giống bất cứ nơi nào khác. Mặt trời như nung cháy vàng trên mặt nước và đang từ từ quậy cho nó biến thành những cuộn nước nhờ nhợ như rượu Brandy.
- Đẹp quá! Nàng trầm trồ nhẹ nhàng.
Nàng không sao hình dung nổi một vẻ đẹp như vậy trước đó. Cứ như cha nàng kể thì dòng sông phải đỏ ngầu những dòng máu đã đổ ra và cuồn cuộn những đợt sóng sôi sục. Nhưng nó lại gần như lờ lững trôi. À ra con sông Boyne là thế đấy. Nàng đã nghe nói về nó suốt một thời thơ ấu và rồi lúc nầy đây, nàng đã ở sát bên nó đến có thể nghiêng người và nhúng tay xuống nước. Scarlett cảm thấy được một cảm xúc lạ kỳ nhưng không sao gọi tên nó lên được. Nàng cố thử tìm một từ ngữ để xác định, để hiểu ra nó, điều ấy lại thật cần thiết, giá như nàng có thể tìm được nhỉ…
- Đấy cảnh trí ở đây là thế, Molly loan báo bằng giọng nói đã bị méo mó vì cố làm ra kiểu cách. Tất cả những lãnh địa đẹp nhất đều có một cảnh nhìn ra sông, một cảnh trí như thế từ phía vườn mình.
Scarlett những muốn đấm cho chị ấy mấy đấm. Bây giờ, nàng không sao tìm ra được điều mà từ nãy giờ nàng đã cố sục sạo một cách mơ hồ. Nàng nhìn theo hướng Molly chỉ và thấy một ngọn tháp sừng sững bên kia dòng nước. Nó trông giống với những ngọn tháp mà Scarlett đã nhìn thấy trên tàu lửa, đều được xây bằng đá và đã đổ nát quá nửa. Rêu phủ kín chân tháp và dây leo bám chằng chịt trên tường. Quả là nó đồ sộ hơn nhiều so với nàng tưởng lúc nhìn từ xa, chắc là phải rộng khoảng chín thước và cao gấp đôi. Nàng phải đành thừa nhận với Molly quả đó là một cảnh trí thơ mộng.
- Nào ta đi thôi, nàng gợi ý sau khi đã nhìn kỹ.
Đột nhiên, nàng cảm thấy mệt lả.
***
Anh Colum à, em nghĩ em sẽ giết chết cô chị họ Molly yêu quý mất thôi. Nếu như anh mà nghe được, tối hôm qua, lúc ăn tối, cái lão Robert khốn kiếp ấy cứ lải nhải rằng ưu tiên lắm chúng em mới được dạo gót trên các lối đi ngớ ngẩn trong cái trang viên của tên bá tước ấy! Lão ta nhắc đi nhắc lại có đến ít nhất bảy trăm lần, mà cứ mỗi lần thế Molly lại mê mẩn đến hết mười phút về niềm hạnh phúc vô song ấy.
- Sáng nay, Scarlett kể tiếp, chị ấy lại đã suýt bất tỉnh khi nhìn thấy em trong bộ trang phục mua ở Galway. Nầy, anh hãy tin em, đó không còn là những tiếng kêu bực bội nho nhỏ nữa đâu. Mà chị ấy lên mặt quở trách em hẳn hoi vì cho rằng em sắp tiêu huỷ mất vị trí xã hội của chị ấy và gây phiền bực cho Robert. Vâng đúng là cho Robert! Lão ta đi mà phiền bực với bộ mặt to bè và ngu xuẩn của lão khi nhìn vào gương đi chứ. Sao Molly lại cả gan thuyết giáo em về chuyện của lão ấy!
Colum vỗ nhè nhẹ vào bàn tay nàng.
- Scarlett thân yêu, quả là Molly không thể là người bạn tốt nhất mà anh cầu chúc cho em có được, nhưng chị ấy vẫn có những ưu điểm riêng của chị ấy chứ. Hôm nay, chị ấy đã cho chúng ta mượn chiếc xe ngựa mui trần, và chúng ta sẽ có một ngày tuyệt đẹp, vậy không nên làm hỏng đi vì mải nghĩ đến chị ấy. Hãy cứ ngắm nhìn những đoá hoa mơ rừng trên các hàng giậu và rặng anh đào đang nở rộ hoa trong sân nông trại kia. Thật là một ngày tuyệt đẹp không ai nỡ đánh mất vì những giận hờn đâu đâu. Em trông như một cô gái Ireland nhỏ nhắn dễ yêu với đôi vớ sọc và chiếc váy phồng màu đỏ.
Scarlett duỗi chân ra trước và phá lên cười. Colum nói đúng. Sao lại cứ để cho Molly làm cho ngày hôm nay của nàng mất vui!
Họ đi đến Trim, một phố cổ có bề dày lịch sử mà Colum tin chắc nó chẳng hấp dẫn được Scarlett chút nào. Anh đành nói chuyện với nàng về chợ phiên mỗi cuối tuần giống như ở Galway, có điều là nó nhỏ hơn rất nhiều, Colum biết khá rõ. Lại điều nầy nữa: một bà thầy bói thường xuất hiện gần như mọi ngày thứ bảy, cái đó thì ở Galway thực tế khó tìm ra, chỉ cần cho bà ta một đồng tuppence là bà ta sẽ đoán cho đủ thứ danh vọng và phú quý, một penny thì bà cũng đoán cho một hạnh phúc vừa phải, còn nếu chỉ nặn hầu bao được một nửa penny thì ngược lại bà ta sẽ tiên đoán cho đủ thứ gian nan bất hạnh.
Scarlett phá lên cười. Colum vẫn luôn chọc cho nàng cười được và kín đáo sờ tay vào túi tiền nằm gọn trong ngực, giấu kín dưới lớp áo và áo choàng xanh mua ở Galway. Không ai ngờ rằng nàng đang mang hai trăm đôla bằng vàng trong người, thay cho coóc-sê. Sự trống trải trên ngực khiến nàng có cảm giác không tề chỉnh. Từ năm mười một tuổi đến nay, chưa bao giờ nàng bước chân khỏi nhà mà không mặc coóc xê cả.
Colum chỉ cho nàng thấy toà lâu đài lừng danh ở Trim và Scarlett vờ như có quan tâm đến. Rồi anh chỉ cho nàng cửa hiệu, nơi Jamie đã làm việc từ năm mười sáu tuổi cho đến lúc bốn mươi bốn tuổi, trước khi sang Savannah, và lần nầy sự quan tâm của Scarlett không còn là vờ vĩnh nữa. Hai người chuyện trò cùng chủ hiệu và chẳng còn cách nào khác là ông ta khép ngay cửa hiệu, mời họ lên lầu gặp mặt bà vợ, bà chắc chắn sẽ chết rầu nếu như không được nghe tin tức Savannah từ chính miệng Colum, và nếu như bà không được làm quen với phu nhân O Hara trẻ tuổi đã đến thăm, mà nhan sắc cũng như nét quyến rũ kiểu Mỹ đã là cái món được bàn tán trong tất cả mọi câu chuyện khắp vùng.
Dĩ nhiên cần lập tức báo tin cho hàng xóm về sự hiện diện của một vị khách như thế, và thế là họ đổ xô đến đông nghẹt các căn phòng phía trên cửa hiệu đến nỗi Scarlett quả quyết là đã nhìn thấy các bức tường nở phình ra.
Rồi "gia đình Mahoney sẽ lấy làm phật ý nếu chúng ta đến Trim mà không ghé thăm họ", Colum tuyên bố khi rốt cuộc họ cũng chia tay được với người chủ cũ của Jamie. Ai thế! Thì tất nhiên đó là gia đình của Maureen rồi chớ ai khác, gia đình có quán rượu lớn nhất ở Trim đó Scarlett đã thử bia porter lần nào chưa! Lần nầy thì thiên hạ còn kéo đến đông nghẹt hơn trước nữa, họ ùn ùn kéo đến không ngớt, thoáng chốc đã thấy dọn cơm trưa, có cả những tay đàn violon phục vụ. Nhiều giờ trôi qua và hoàng hôn đằng đẵng đã buông xuống khi hai người lên đường để vượt qua đoạn đường ngắn ngủi trở về Adamstown. Cơn mưa rào đầu mùa không sao tin nổi vào lúc trời đang còn nắng chang chang như thế, Colum nói - càng làm cho hương vị của các hàng giậu thêm nồng. Scarlett trùm mũ lên đầu và cả hai cùng hát vang suốt dọc đường cho mãi đến tận làng.
***
- Anh sẽ ngừng lại một lát ở quán rượu xem có thư từ gì không, Colum nói.
Anh quàng dây cương ngựa quanh giếng bơm nước đầu làng. Một lát sau nhà nào cũng có nhiều cái đầu xuất hiện trong khung cửa.
- Scarlett, Mary Helen kêu to, em bé mới mọc một cái răng nầy. Vào đây uống một tách trà, cháu sẽ chỉ cho cô xem.
- Không, Mary Helen. À, tốt hơn là nên qua bên tôi, với thằng nhỏ, cái răng, ông chồng và tất cả, Clare O Gorman, con nhà O Hara cãi lại. Cô ấy không phải là cô của tôi sao! Với lại thằng Jim nhà tôi thèm thấy cô ấy muốn chết được. - Đó cũng là cô của tôi, Clare à, Peggy Monaghan to tiếng hơn. Tôi lại còn có món barm brack sốt nóng vì tôi biết cô ấy thích món đó.
Scarlett không biết phải làm sao.
- Colum! Nàng gọi.
Theo anh, mọi điều thật đơn giản. Hai người sẽ lần lượt đến từng nhà bắt đầu bằng ngôi nhà gần nhất, vừa đi vừa tập họp mọi người. Và đến khi cả làng tề tựu hết trong một ngôi nhà duy nhất, thì lúc ấy họ cũng nán lại đó một lát.
- Nhưng coi chừng, không được lâu quá đấy, bởi vì em còn phải trang điểm bao thứ nữ trang đẹp nhất của em để ăn tối tại nhà Molly. Chị ấy có những thiếu sót cũng giống như tất cả chúng ta, nhưng không nên sỉ nhục chị ấy ngay trong nhà chị ấy. Chị ấy khổ sở lắm mới rời bỏ được loại váy phồng ấy, nên không sao chịu đựng nổi khi lại nhìn thấy nó trong phòng ăn nhà mình.
Scarlett đặt bàn tay lên cánh tay Colum.
- Anh có nghĩ rằng em có thể đến ở lại nhà bác Daniel không! Nàng hỏi. Em ghét ở nhà Molly quá rồi… Sao anh lại cười, anh Colum!
- Anh đang tự hỏi làm thế nào thuyết phục Molly cho chúng ta mượn chiếc xe ngựa thêm một ngày nữa. Bây giờ thì anh tin có thể thuyết phục chị ấy để cho chúng ta mượn suốt thời gian em ở đây. Bởi vậy, em hãy vào nhà kia đi để ngắm nhìn cái răng mới, còn anh thử đi nói chuyện với Molly một chút. Đừng tỏ vẻ khó chịu gì cả Scarlett ạ, nhưng anh tin chắc chị ấy sẵn sàng hứa bất cứ điều gì miễn là anh đồng ý đưa em đi nơi khác. Chị ấy không bao giờ chịu nổi câu em nói về Robert, về cái đôi găng tay da dê anh ấy dùng để vắt sữa bò đó. Đó là chuyện người ta cười đùa trong khắp các nhà bếp, từ đây đến tận Mullyngar.
Đến giờ ăn tối thì Scarlett đã dọn đến căn phòng trên gác, phía trên nhà bếp. Thậm chí bác Daniel cũng mỉm cười khi nghe Colum kể lại chuyện đôi găng tay của Robert. Thế là thêm một sự kiện đặc sắc nầy nữa, và mỗi lần đem kể lại, câu chuyện lại được thêm mắm thêm muối vào.
Scarlett hoà nhập vào sự bình dị trong ngôi nhà nhỏ của Daniel với một sự thoải mái kỳ lạ. Được dành riêng cho một phòng và với tính siêng năng không mệt mỏi trong việc nội trợ và bếp núc của chị Kathleen kín đáo, Scarlett chẳng còn phải lo nghĩ gì ngoài việc vui chơi trong suốt thời gian nàng ở thăm đây. Và đó là việc làm của nàng - nàng tha hồ vui chơi.
Chương 52
Trong tuần lễ tiếp theo, Scarlett rất bận rộn, và về mặt nào đó, nàng lại thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết! Nàng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn về thể chất, như chưa bao giờ có được thế. Nàng khỏi phải theo thời trang, khỏi phải mang cái khung thép của coóc xê, nên nàng có thể cử động nhanh nhẹn hơn, hít thở không khí sâu hơn, như nàng chưa từng làm từ thời thơ ấu. Hơn nữa, trong lúc mang thai, sinh lực nàng tăng lên, như để đáp ứng với những đòi hỏi của cái mầm sống mới đang lớn dần trong nàng. Đêm đến, nàng ngủ say như chết và thức giấc khi gà gáy, bụng cồn cào thèm ăn và háo hức trước một ngày mới bắt đầu.
Điều đó không khỏi mang lại cho nàng nỗi hân hoan tràn ngập về nguồn vui gia đình, đồng thời với sự phấn khích trước những điều mới mẻ đang trải qua. Colum rất thích thú vì đã đưa nàng "vào cuộc phiêu lưu" như anh nói, trong cỗ xe ngựa mui trần của chị Molly.
Nhưng trước tiên, anh đã phải kéo Scarlett ra khỏi đám bạn bè mới của nàng. Bữa ăn sáng vừa xong là họ đã thò đầu qua cửa. Họ hỏi thăm nàng, mời nàng đến chơi, kể cho nàng câu chuyện có thể nàng chưa được nghe, hoặc đưa cho nàng xem một lá thư từ Mỹ gửi về trong đó có vài chữ hoặc câu cần được nàng giúp đỡ để làm cho rõ thêm. Nàng trở thành chuyên gia về nước Mỹ và họ cứ năn nỉ nàng kể cho họ nghe về đất nước ấy xem nó như thế nào. Với lại, nàng cũng là người Ireland, cho dù nàng rất tiếc vì không biết gì nhiều lắm, về đất nước nầy. Còn họ lại có hàng ngàn chuyện để tiết lộ với nàng, giảng giải cho nàng hiểu, chỉ cho nàng xem.
Ở những phụ nữ Ireland nầy sự mộc mạc làm nàng chưng hửng, như thể họ đến từ một thế giới khác, xa lạ với cái thế giới mà hết thảy họ đều tin tưởng ở đó đầy dẫy những nhân vật ma quái, thực hiện đầy đủ mọi thứ phù phép và mọi điều huyền bí. Scarlett cười bằng thích khi mỗi buổi tối nhìn thấy Kathleen đặt trước ngưỡng cửa một tô sữa và một đĩa bánh mì vụn, dành cho những "cô hồn" đi ngang qua đấy. Rồi sáng hôm sau, khi thấy đĩa bánh sạch trơn và tô sữa cạn hết, thì Scarlett cho là một con mèo hoang đã làm việc ấy.
Nhưng thứ chủ nghĩa hoài nghi của nàng không làm Kathleen nao núng, và các bữa ăn tối thần tiên ấy, dưới con mắt Scarlett, lại trở thành một trong những nét tuyệt diệu nhất, tróng cuộc sống của nàng giữa những người bà con dòng họ O Hara.
Nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc được bầu bạn cùng bà nội. Bà chắc như da thuộc, Scarlett tự hào nghĩ thầm, và nàng thích thú nghĩ rằng chính dòng máu của bà đang chảy trong huyết quản của nàng, đã giúp nàng vượt qua được những giây phút tuyệt vọng trong đời.
Nàng thường chạy về những ngôi nhà nhỏ và khi nàng gặp bà nội Katie Scarlett thức giấc và vui chuyện, nàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu, năn nỉ bà kể lại những kỷ mệm về thời trai trẻ của cha nàng.
Rồi cuối cùng, nàng chiều theo những lời van xin của Colum, và lên xe để dong duổi theo cuộc phiêu lưu trong ngày. Quần mình trong những chiếc váy len, khoác lên người áo choàng và mũ trùm đầu, nàng đã sớm biết coi thường các đợt gió Tây hoặc những trận mưa rào thường đột ngột ập đến.
Trời đổ mưa đúng vào lúc Colum đưa nàng đến "Tara chính thống". Gió lùa vào áo khoác, khi Scarlett bước lên phía cao chót vót, trên những bậc đá gập ghềnh tạc vào sườn đồi, ở chính nơi mà các vị Đại đế của Ireland đã từng trị vì và chơi nhạc, nơi họ biết yêu thương và biết căm thù, nơi họ cử hành các lễ hội hoặc các cuộc chinh chiến, và nơi cuối cùng họ đã thua trận.
Không còn chút dấu tích hoang tàn của một toà lâu đài Nhìn quanh, Scarlett chỉ thấy một đàn cừu. Bộ lông đen của chúng trông như ngả màu xám, dưới bầu trời thấp và ánh sáng mờ nhạt. Nàng rùng mình. "Một con ngỗng đã dẫm lên mộ ta". Nàng ngạc nhiên khi nhớ lại câu tục ngữ thời thơ ấu và mỉm cười.
- Em thấy thích chứ! Colum hỏi.
- Ờ vâng, rất đẹp!
- Đừng nói dối, Scarlett, đừng tìm cái gì đẹp ở Tara.
- Em đến đây với anh!
Anh đưa tay và Scarlett đặt tay nàng vào tay anh. Họ bước chầm chậm qua đám cỏ rậm rạp, đến một nơi mà đất tụ thành gò dưới cỏ. Colum dừng lại.
- Thánh Patrick đã đứng ở chính chỗ nầy đây, chỗ chúng ta đang đứng hôm nay. Đó là một con người, một nhà truyền giáo bình thường, chắc không cao lớn hơn anh là bao. Sau nầy, Người mới hiển thánh, và trong tâm trí của mọi người, Người đã hoá thân thành một người khổng lồ thật sự, bất khả chiến bại, được vũ trang bằng Lời Chúa. Anh nghĩ tốt nhất nên khắc ghi trong ký ức về Người trước hết như một con người. Chắc rằng Người đã cảm thấy sợ hãi lúc một thân một mình, mang dép và mặc áo thô, đối mặt với quyền lực của Đại đế và những thuật sĩ của triều đình. Patrick chỉ có niềm tin, sứ mệnh mang chân lý và tuyên bố chân lý. Một luồng gió lạnh có lẽ đã nổi lên. Nhưng sứ mệnh nung nấu trong Người như một ngọn lửa thiêng bừng cháy. Người đã bất tuân lệnh của Đại đế bằng cách nhóm lên ngọn lửa vào cái đêm mà Đại đế ra lệnh dập tắt lửa. Người ta có thể giết người vì tội bất tuân lệnh Vua. Người biết điều đó Người đã lyều thân để được nhà Vua chú ý, và chứng minh cho nhà Vua tính cao cả trong thông điệp mà chính người, Patrick, đang mang trong mình. Người không sợ chết, chỉ sợ không làm tròn sứ mệnh của Chúa. Điều đó đã không xảy ra. Từ trên ngai vàng cổ kính khảm đá quý, Vua Laoghire chấp thuận cho nhà truyền giáo dũng cảm quyền được tự do giảng đạo. Và thế là Thiên chúa giáo được truyền bá ở Ireland.
Có điều gì đó trong giọng nói bình thản của Colum, buộc Scarlett phải lắng nghe và cố tìm hiểu xem anh nói gì cả những gì sau những lời anh nói. Nàng đã không hề nghĩ về các vị thánh như về những con người dễ bị khiếp nhược. Trước đây, nàng không hề để tâm về các vị thánh, chỉ cho đó là những cái tên ghi các ngày lễ trong lịch. Còn lúc nầy đây, nhìn vóc người to bè của Colum, gương mặt bình dị, mái tóc muối tiêu của anh rối tung trước gió, nàng có thể hình dung gương mặt và dáng đứng của một con người khác, cùng dáng dấp bình dị trong trạng thái sùng đạo nhiệt thành. Con người ấy không sợ cái chết. Sao người ta lại không sợ chết được nhỉ! Thế là thế nào nhỉ! Nàng chợt cảm thấy mối ghen tị rất trần tục đang thôi thúc trong nàng đối với thành Patrick, với tất cả các vị thánh, và lạ thay với cả Colum nữa! Mình không sao hiểu được, và sẽ không bao giờ hiểu được, nàng tự nhủ. Nhưng rồi nàng cũng hiểu được một cách chậm chạp với bao khó khăn và nặng nề. Nàng đã nhận biết một sự thật khiến nàng bối rối và đau đớn.
Có những điều quá sâu xa, quá phức tạp, đầy dẫy mâu thuẫn không thể cắt nghĩa hoặc cảm nhận trong cuộc đời thường. Đột nhiên, Scarlett cảm thấy cô đơn trước cơn gió Tây cuồng lộng.
Colum lại bước đi, kéo nàng theo anh. Anh chỉ bước vài mươi bước, rồi lại dừng lại.
- Kỳa, anh nói. Dãy đồi nhỏ thấp dưới kia, em có nhìn thấy không?
Scarlett gật đầu.
- Phải có âm nhạc và một ly Whisky để em chống trả với gió lộng và mở mắt ra được, nhưng anh lại không có những thứ đó cho em, cho nên có lẽ tốt nhất là em nên nhắm mắt lại! Đấy là tất cả những gì còn lại của những phòng yến tiệc với hàng nghìn ngọn nến lung lynh trước đây của chúng ta. Cả dòng họ O Hara đã ở đây, Scarlett thân yêu, với tất cả những người em biết - Monaghan, Mahoney, McMahon, O Gorman, O Brien, Danaher, Donahu, Carmody - và nhiều người khác nữa mà em chưa được gặp. Tất cả những người anh hùng đều ở đây. Thức ăn và rượu tràn trề. Và cả âm nhạc để nâng tâm hồn lên khỏi thể xác. Hàng ngàn thực khách có thể ngồi ở đấy, dưới muôn ngàn ánh nến lung lynh. Em có thấy họ không, Scarlett! Ánh lửa lấp lánh hai, ba lần, hàng ngàn lần trên những xuyến vàng, trên những cốc rượu vàng họ đang nâng lên môi, lấp lánh trên màu đỏ, màu xanh, màu lam thẫm của những hạt ngọc nạm trên các khoá vàng giữ những chiếc áo choàng màu sẫm trên vai họ. Họ ăn uống ngon miệng làm sao - với thịt thú rừng, heo rừng, ngỗng quay vàng ngậy trong mỡ, và trong tiếng nhạc rộn ràng khiến tay họ cứ nhịp nhịp lên bàn tiệc làm rung rinh những mâm vàng chạm vào nhau.
- Em có nhìn thấy cha em không! Và cả Jamie nữa! Và cả cái thằng bợm Brian cứ hay lyếc nhìn phụ nữ! A, bữa tiệc mới lynh đình làm sao! Em đã nhìn thấy chứ Scarlett?
Nàng cùng cười với anh:
- Ừ phải, chắc cha mình đã hát bài "Peg lên xe bỏ đi" và cứ đòi rót thêm rượu vào cốc mãi bởi vì, một người hát nhiều thì khát khủng khiếp. Hẳn cha mình đã đam mê tất cả những thú vui đó.
- Có cả ngựa nữa chứ, nàng mạnh dạn nói thêm. Cha em không thể thiếu ngựa được!
- Những con ngựa đẹp và dũng mãnh như những đợt sóng đổ xô vào bờ đá.
- Và phải có một người nào đó kiên nhẫn, để có thể đưa ông lên giường chứ!
Colum phá lên cười và siết nhẹ nàng.
- Anh biết em sẽ cảm nhận được cả tính chất vinh quang của ông, anh nói.
Nàng nhận ra niềm tự hào trong câu nói của anh.
Anh tự hào về nàng, Scarlett mỉm cười với anh, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc bích.
Gió hất tung chiếc mũ choàng, và cảm thấy hơi nóng trên đỉnh đầu. Trận mưa rào đã dứt. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, những cụm mây trắng xoá, nhởn nhơ như những vũ nữ trước từng đợt gió. Áng mây trông thật gần gũi, và bầu trời Ireland ấm áp và bình yên xiết bao.
Rồi nàng nhìn xuống, cả đất nước Ireland hiện ra trước mắt nàng với màu xanh mơn mởn của những cánh đồng mạ còn non, của rừng cây lá mới, của những hàng giậu rầm rì. Một cảm giác ngoại đạo xa xưa dâng lên từ trong tiềm thức sâu thẳm của nàng, và tính hoang dã mới được thuần hoá vốn tạo thành con người tiềm ẩn của nàng, bỗng lại chảy dồn trong huyết quản. Đấy, làm vua là thế, đứng trên tầm cao thống trị cả thế giới, cận kề với mặt trời và bầu trời. Nàng dang rộng đôi tay ôm lấy niềm hạnh phúc, lúc nầy đang được đứng ở đây, bằng xương bằng thịt, trên ngọn đồi nầy, với cả thế giới, đang trải qua dưới chân mình.
- Đấy là Tara, Colum tuyên bố.
- Em cảm thấy một điều gì đó rất kỳ lạ, Colum ạ. Cái đó không hề có gì giống với em cả!
Scarlett đặt chân lên một nan hoa màu vàng của bánh xe, rồi nhón người lên ngồi trên xe ngựa.
- Đã hàng thế kỷ trôi qua, Scarlett ạ. Tất cả cuộc sống ấy, tất cả niềm vui và nỗi khổ, tất cả những bữa tiệc và cuộc chiến chinh, giờ đây đang phảng phất trong không khí quanh em và trên mặt đất em đang giẫm lên. Đó là thời gian, đó là bao năm, tháng trĩu nặng trên mặt đất. Em không thể thấy, không thể nghe được gì đâu nhưng em cảm nhận được điều đó đang lướt nhẹ qua em và thầm thì với em trong im lặng. Thời gian. Điều huyền diệu.
Mặc dù trời nóng, Scarlett vẫn quấn chiếc áo choàng quanh mình.
- Thật giống như lúc ở bên bờ sông. Ở đấy, em cũng cảm thấy có một cái gì kỳ lạ hư ảo. Em gần như có thể gọi được tên nó, nhưng rồi cái tên ấy lại mất.
Nàng kể cho Colum nghe về trang viên của bá tước, dòng sông, và cảnh ngọn tháp.
- "Tất cả những cơ ngơi đẹp nhất đều có một cảnh trí như thế từ phía khu vườn", phải không?
Giọng Colum vang lên như bị một cơn giận dữ ghê người.
- Có phải đúng Molly đã nói như vậy không! Anh hỏi lại.
Scarlett càng cố thu mình hơn nữa trong tấm áo choàng. Nàng đã nói ra điều gì ghê tởm thế ư? Nàng chưa bao giờ thấy Colum giận dữ như thế, trông anh cứ như một người khác hẳn, một kẻ xa lạ!
Anh quay về phía nàng, mỉm cười, và nàng thấy mình đã lầm.
- Em sẽ nói với anh điều gì để khích lệ khi anh yếu đuối Scarlett! Hôm nay, người ta sẽ đem trình diễn ngựa trên trường đua ở Trim. Anh rất thích xem chúng và chọn một con để đặt ít tiền cược vào cuộc đua ngày chủ nhật sắp tới.
Scarlett phấn khởi nhận lời.
Khoảng mười dặm là đến Trim, đối với Scarlett đó không phải là một quãng đường xa xôi lắm. Nhưng con đường cứ ngoằn ngoèo rẽ ngang, rồi lại ngoằn ngoèo rẽ dọc. Scarlett vui vẻ nhận lời Colum dừng lại ở một ngôi làng, uống tách trà và dùng bữa ăn nhẹ. Lên xe, họ đi một đoạn ngắn nữa, đến một ngã tư rồi chuyển vào con đường rộng rãi, thẳng tắp hơn Anh quất ngựa để ngựa nó đi nhanh. Vài phút sau, anh lại quất thêm, quất mạnh, và họ vượt qua một ngôi làng lớn với tốc độ phi nước đại, nhanh đến nỗi chiếc xe lắc lư trên đôi bánh cao nghệu.
- Ngôi làng trông sao hoang vắng vậy? - Scarlett nhận xét - Sao ra nông nỗi thế, Colum!
- Không một ai muốn sống ở Ballyhara, lịch sử đã để lại đó những kỷ niệm bi thảm.
- Thật lãng phí! Ngôi làng có vẻ đáng yêu lắm.
- Em đã xem đua ngựa lần nào chưa, Scarlett?
- Chỉ một lần duy nhất ở Charleston, với một cuộc đua thật sự đấy. Nhưng ở nhà, em vẫn luôn tổ chức đua ngựa để vui chơi. Cha em chạy dở nhất. Cha không thể điều khiển ngựa chạy nước kiệu để nói chuyện với kỵ sĩ chạy bên cạnh. Ở khúc đường nào cha cũng lấy cớ để phóng nước đại.
- Sao lại không nhỉ!
Scarlett bật cười, nhiều khi Colum có nét giống cha nàng quá.
- Chắc người ta phải đóng cửa thành phố Trim, Scarlett kêu lên khi nhìn thấy đám đông chen chúc quanh trường đua. Mọi người đều kéo nhau ra đây cả thôi!
Nàng nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc.
- Em thấy cũng phải đóng cửa luôn cả Adamstown nữa, nàng lại nói.
Đám con trai O Hara vẫy tay và mỉm cười với nàng.
Nàng chẳng thích có số phận giống như chúng, nếu như ông già Daniel bất chợt bắt gặp chúng ở đây. Những cái hố còn chưa đào xong mà.
Đường đua hình bầu dục dài ba dặm. Toán thợ đã đặt xong các rào chắn cho cuộc đua vượt chướng ngại vật.
Colum buộc ngựa vào một thân cây, cách hơi xa, rồi rẽ đám đông đi vào.
Tâm trạng mọi người đều phấn khởi, ai cũng biết Colum; và ai cũng muốn được bắt tay Scarlett "cô phu nhân nhỏ bé đã hỏi phải chăng Robert Donahue mang găng tay là để cày đất chăng"!
- Em có cảm giác mình là hoa khôi của vũ hội, nàng thì thầm với Colum.
- Còn ai hơn em trong vai trò ấy nữa!
Anh đưa nàng đi, sau nhiều lần phải dừng lại, về phía đường đua. Ở đó, những anh nài và huấn luyện viên đang quay đàn ngựa lại.
- Những con ngựa đẹp tuyệt, Colum ạ. Những con ngựa đẹp như thế thì làm nên trò trống gì trong cuộc đua ở một tỉnh lẻ tồi tàn nầy!
Anh giải thích cho nàng biết rằng cuộc đua vừa không nhỏ, vừa không "tồi tàn" đâu. Người thắng cuộc sẽ được năm chục bảng Anh, nhiều hơn cả những gì mà nhiều thương gia hoặc nông dân kiếm được trong một năm đấy. Với lại việc vượt qua những chướng ngại vật là một cuộc thử thách thực sự chứ không phải đùa. Kẻ thắng cuộc ở Trim có thể ngẩng cao đầu trong các cuộc đua nổi tiếng hơn ở Punchestown, Galway, cả ở Bublyn. Hoặc thậm chí là thắng mười chặng ở bất cứ cuộc đua nào ở Mỹ, anh nói thêm với nụ cười rạng rỡ. Ngựa Ireland là giống tốt nhất thế giới đấy, và đó là điều đã được thừa nhận ở khắp nơi.
- Phải kể cả rượu Whisky Ireland nữa chứ, cô con gái của Gerald O Hara đáp lại. Nàng đã nghe nói về hai điều đó từ lúc còn bé xíu.
Đối với nàng rào cản là một độ cao không thể vượt qua được; có lẽ Colum nói đúng. Chắc sẽ là một cuộc đua rất hấp dẫn. Với lại, trước cuộc đua, còn có chợ phiên ở Trim. Chắc chắn không ai có thể mơ ước một cuộc nghỉ hè nào đẹp hơn nữa!
Một tiếng ầm ĩ phía bên dưới dần dần át tiếng trò chuyện, tiếng cười, tiếng la hét của đám đông.
"Một vụ ẩu đả một vụ ẩu đả!" Colum đu người lên hàng rào đế xem. Anh mỉm cười vui vẻ rồi đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái.
- Cha có muốn cược gì không! Colum! Một người ngồi ngất ngưởng trên hàng rào bên cạnh hỏi.
- Kỳa, dĩ nhiên rồi chứ. Năm bảng Anh cho người họ O Hara.
Scarlett suýt làm Colum ngã lộn nhào khi nàng kéo chân anh.
- Chuyện gì xảy ra vậy!
Đám đông rời chu vi trường đua để đến gần nơi xảy ra ẩu đả. Colum nhảy xuống đất, nắm cổ tay Scarlett và kéo nàng chạy.
Khoảng năm chục đàn ông, trẻ có, già có đang hò hét, và gầm gừ đấm đá nhau túi bụi. Đám đông bao quanh thành một vòng tròn rộng và la hét cổ vũ. Hai đống quần áo vứt tung bên cạnh chứng tỏ cuộc ẩu đả diễn ra bất chợt; họ đã cởi áo quá hấp tấp đến nỗi tay áo còn lộn trái. Trong đánh đánh nhau, những chiếc áo sơ mi tay loang đỏ khi máu đổ. Không có trật tự, thế trận gì. Người nầy đập vào người đứng gần mình nhất, và đưa mắt tìm mục tiêu kế tiếp. Kẻ ngã gục được kẻ đứng bên dựng dậy, và ném vào đám ẩu đả.
Scarlett chưa bao giờ thấy cảnh đàn ông đấm đá nhau. Tiếng đấm huỳnh huỵch và cảnh máu mũi, máu mồm toé ra làm nàng khiếp đảm. Bốn người con của Daniel đang xông xáo trong đám ẩu đả, và nàng van nài Colum kéo chúng ta.
- Để rồi anh mất toi năm bảng à! Đừng nói những chuyện ngớ ngẩn, thưa cô phu nhân bé nhỏ!
- Anh thật là ghê tởm, Colum O Hara. Thật là ghê tởm!
Sau nầy nàng còn lặp đi, lặp lại điều nầy với Colum, với những đứa con của Damel, cũng như với Michael và Joseph, hai người em của Colum mà nàng chưa gặp. Họ đều ở trong bếp, nhà Daniel, Kathleen và Bridie lặng lẽ băng những vết thương, không quan tâm đến những rên rỉ vì đau đớn cũng như tiếng càu nhàu vì các cô lỡ mạnh tay. Colum phân phát các ly rượu Whisky theo vòng.
- Mình không thấy cái gì ngu xuẩn hơn. Scarlett thầm nghĩ, dù họ có nói gì đi nữa. Nàng không sao tin được rằng những cuộc ẩu đả giữa những băng khác nhau lại là một phần của cuộc vui trong những chợ phiên và những ngày trọng đại trong cuộc sống cộng đồng, cho những người dòng họ O Hara và cả cho bạn bè của họ.
- "Chỉ để đùa vui thôi mà" anh nói thế được ư? Còn đám phụ nữ, lại còn tệ hơn: họ mua vui bằng cách chế nhạo Timothy vì anh ta chẳng kiếm chác được gì ghê gớm hơn ngoài một con mắt bị tím bầm!
Điều đó không khỏi mang lại cho nàng nỗi hân hoan tràn ngập về nguồn vui gia đình, đồng thời với sự phấn khích trước những điều mới mẻ đang trải qua. Colum rất thích thú vì đã đưa nàng "vào cuộc phiêu lưu" như anh nói, trong cỗ xe ngựa mui trần của chị Molly.
Nhưng trước tiên, anh đã phải kéo Scarlett ra khỏi đám bạn bè mới của nàng. Bữa ăn sáng vừa xong là họ đã thò đầu qua cửa. Họ hỏi thăm nàng, mời nàng đến chơi, kể cho nàng câu chuyện có thể nàng chưa được nghe, hoặc đưa cho nàng xem một lá thư từ Mỹ gửi về trong đó có vài chữ hoặc câu cần được nàng giúp đỡ để làm cho rõ thêm. Nàng trở thành chuyên gia về nước Mỹ và họ cứ năn nỉ nàng kể cho họ nghe về đất nước ấy xem nó như thế nào. Với lại, nàng cũng là người Ireland, cho dù nàng rất tiếc vì không biết gì nhiều lắm, về đất nước nầy. Còn họ lại có hàng ngàn chuyện để tiết lộ với nàng, giảng giải cho nàng hiểu, chỉ cho nàng xem.
Ở những phụ nữ Ireland nầy sự mộc mạc làm nàng chưng hửng, như thể họ đến từ một thế giới khác, xa lạ với cái thế giới mà hết thảy họ đều tin tưởng ở đó đầy dẫy những nhân vật ma quái, thực hiện đầy đủ mọi thứ phù phép và mọi điều huyền bí. Scarlett cười bằng thích khi mỗi buổi tối nhìn thấy Kathleen đặt trước ngưỡng cửa một tô sữa và một đĩa bánh mì vụn, dành cho những "cô hồn" đi ngang qua đấy. Rồi sáng hôm sau, khi thấy đĩa bánh sạch trơn và tô sữa cạn hết, thì Scarlett cho là một con mèo hoang đã làm việc ấy.
Nhưng thứ chủ nghĩa hoài nghi của nàng không làm Kathleen nao núng, và các bữa ăn tối thần tiên ấy, dưới con mắt Scarlett, lại trở thành một trong những nét tuyệt diệu nhất, tróng cuộc sống của nàng giữa những người bà con dòng họ O Hara.
Nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc được bầu bạn cùng bà nội. Bà chắc như da thuộc, Scarlett tự hào nghĩ thầm, và nàng thích thú nghĩ rằng chính dòng máu của bà đang chảy trong huyết quản của nàng, đã giúp nàng vượt qua được những giây phút tuyệt vọng trong đời.
Nàng thường chạy về những ngôi nhà nhỏ và khi nàng gặp bà nội Katie Scarlett thức giấc và vui chuyện, nàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu, năn nỉ bà kể lại những kỷ mệm về thời trai trẻ của cha nàng.
Rồi cuối cùng, nàng chiều theo những lời van xin của Colum, và lên xe để dong duổi theo cuộc phiêu lưu trong ngày. Quần mình trong những chiếc váy len, khoác lên người áo choàng và mũ trùm đầu, nàng đã sớm biết coi thường các đợt gió Tây hoặc những trận mưa rào thường đột ngột ập đến.
Trời đổ mưa đúng vào lúc Colum đưa nàng đến "Tara chính thống". Gió lùa vào áo khoác, khi Scarlett bước lên phía cao chót vót, trên những bậc đá gập ghềnh tạc vào sườn đồi, ở chính nơi mà các vị Đại đế của Ireland đã từng trị vì và chơi nhạc, nơi họ biết yêu thương và biết căm thù, nơi họ cử hành các lễ hội hoặc các cuộc chinh chiến, và nơi cuối cùng họ đã thua trận.
Không còn chút dấu tích hoang tàn của một toà lâu đài Nhìn quanh, Scarlett chỉ thấy một đàn cừu. Bộ lông đen của chúng trông như ngả màu xám, dưới bầu trời thấp và ánh sáng mờ nhạt. Nàng rùng mình. "Một con ngỗng đã dẫm lên mộ ta". Nàng ngạc nhiên khi nhớ lại câu tục ngữ thời thơ ấu và mỉm cười.
- Em thấy thích chứ! Colum hỏi.
- Ờ vâng, rất đẹp!
- Đừng nói dối, Scarlett, đừng tìm cái gì đẹp ở Tara.
- Em đến đây với anh!
Anh đưa tay và Scarlett đặt tay nàng vào tay anh. Họ bước chầm chậm qua đám cỏ rậm rạp, đến một nơi mà đất tụ thành gò dưới cỏ. Colum dừng lại.
- Thánh Patrick đã đứng ở chính chỗ nầy đây, chỗ chúng ta đang đứng hôm nay. Đó là một con người, một nhà truyền giáo bình thường, chắc không cao lớn hơn anh là bao. Sau nầy, Người mới hiển thánh, và trong tâm trí của mọi người, Người đã hoá thân thành một người khổng lồ thật sự, bất khả chiến bại, được vũ trang bằng Lời Chúa. Anh nghĩ tốt nhất nên khắc ghi trong ký ức về Người trước hết như một con người. Chắc rằng Người đã cảm thấy sợ hãi lúc một thân một mình, mang dép và mặc áo thô, đối mặt với quyền lực của Đại đế và những thuật sĩ của triều đình. Patrick chỉ có niềm tin, sứ mệnh mang chân lý và tuyên bố chân lý. Một luồng gió lạnh có lẽ đã nổi lên. Nhưng sứ mệnh nung nấu trong Người như một ngọn lửa thiêng bừng cháy. Người đã bất tuân lệnh của Đại đế bằng cách nhóm lên ngọn lửa vào cái đêm mà Đại đế ra lệnh dập tắt lửa. Người ta có thể giết người vì tội bất tuân lệnh Vua. Người biết điều đó Người đã lyều thân để được nhà Vua chú ý, và chứng minh cho nhà Vua tính cao cả trong thông điệp mà chính người, Patrick, đang mang trong mình. Người không sợ chết, chỉ sợ không làm tròn sứ mệnh của Chúa. Điều đó đã không xảy ra. Từ trên ngai vàng cổ kính khảm đá quý, Vua Laoghire chấp thuận cho nhà truyền giáo dũng cảm quyền được tự do giảng đạo. Và thế là Thiên chúa giáo được truyền bá ở Ireland.
Có điều gì đó trong giọng nói bình thản của Colum, buộc Scarlett phải lắng nghe và cố tìm hiểu xem anh nói gì cả những gì sau những lời anh nói. Nàng đã không hề nghĩ về các vị thánh như về những con người dễ bị khiếp nhược. Trước đây, nàng không hề để tâm về các vị thánh, chỉ cho đó là những cái tên ghi các ngày lễ trong lịch. Còn lúc nầy đây, nhìn vóc người to bè của Colum, gương mặt bình dị, mái tóc muối tiêu của anh rối tung trước gió, nàng có thể hình dung gương mặt và dáng đứng của một con người khác, cùng dáng dấp bình dị trong trạng thái sùng đạo nhiệt thành. Con người ấy không sợ cái chết. Sao người ta lại không sợ chết được nhỉ! Thế là thế nào nhỉ! Nàng chợt cảm thấy mối ghen tị rất trần tục đang thôi thúc trong nàng đối với thành Patrick, với tất cả các vị thánh, và lạ thay với cả Colum nữa! Mình không sao hiểu được, và sẽ không bao giờ hiểu được, nàng tự nhủ. Nhưng rồi nàng cũng hiểu được một cách chậm chạp với bao khó khăn và nặng nề. Nàng đã nhận biết một sự thật khiến nàng bối rối và đau đớn.
Có những điều quá sâu xa, quá phức tạp, đầy dẫy mâu thuẫn không thể cắt nghĩa hoặc cảm nhận trong cuộc đời thường. Đột nhiên, Scarlett cảm thấy cô đơn trước cơn gió Tây cuồng lộng.
Colum lại bước đi, kéo nàng theo anh. Anh chỉ bước vài mươi bước, rồi lại dừng lại.
- Kỳa, anh nói. Dãy đồi nhỏ thấp dưới kia, em có nhìn thấy không?
Scarlett gật đầu.
- Phải có âm nhạc và một ly Whisky để em chống trả với gió lộng và mở mắt ra được, nhưng anh lại không có những thứ đó cho em, cho nên có lẽ tốt nhất là em nên nhắm mắt lại! Đấy là tất cả những gì còn lại của những phòng yến tiệc với hàng nghìn ngọn nến lung lynh trước đây của chúng ta. Cả dòng họ O Hara đã ở đây, Scarlett thân yêu, với tất cả những người em biết - Monaghan, Mahoney, McMahon, O Gorman, O Brien, Danaher, Donahu, Carmody - và nhiều người khác nữa mà em chưa được gặp. Tất cả những người anh hùng đều ở đây. Thức ăn và rượu tràn trề. Và cả âm nhạc để nâng tâm hồn lên khỏi thể xác. Hàng ngàn thực khách có thể ngồi ở đấy, dưới muôn ngàn ánh nến lung lynh. Em có thấy họ không, Scarlett! Ánh lửa lấp lánh hai, ba lần, hàng ngàn lần trên những xuyến vàng, trên những cốc rượu vàng họ đang nâng lên môi, lấp lánh trên màu đỏ, màu xanh, màu lam thẫm của những hạt ngọc nạm trên các khoá vàng giữ những chiếc áo choàng màu sẫm trên vai họ. Họ ăn uống ngon miệng làm sao - với thịt thú rừng, heo rừng, ngỗng quay vàng ngậy trong mỡ, và trong tiếng nhạc rộn ràng khiến tay họ cứ nhịp nhịp lên bàn tiệc làm rung rinh những mâm vàng chạm vào nhau.
- Em có nhìn thấy cha em không! Và cả Jamie nữa! Và cả cái thằng bợm Brian cứ hay lyếc nhìn phụ nữ! A, bữa tiệc mới lynh đình làm sao! Em đã nhìn thấy chứ Scarlett?
Nàng cùng cười với anh:
- Ừ phải, chắc cha mình đã hát bài "Peg lên xe bỏ đi" và cứ đòi rót thêm rượu vào cốc mãi bởi vì, một người hát nhiều thì khát khủng khiếp. Hẳn cha mình đã đam mê tất cả những thú vui đó.
- Có cả ngựa nữa chứ, nàng mạnh dạn nói thêm. Cha em không thể thiếu ngựa được!
- Những con ngựa đẹp và dũng mãnh như những đợt sóng đổ xô vào bờ đá.
- Và phải có một người nào đó kiên nhẫn, để có thể đưa ông lên giường chứ!
Colum phá lên cười và siết nhẹ nàng.
- Anh biết em sẽ cảm nhận được cả tính chất vinh quang của ông, anh nói.
Nàng nhận ra niềm tự hào trong câu nói của anh.
Anh tự hào về nàng, Scarlett mỉm cười với anh, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc bích.
Gió hất tung chiếc mũ choàng, và cảm thấy hơi nóng trên đỉnh đầu. Trận mưa rào đã dứt. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, những cụm mây trắng xoá, nhởn nhơ như những vũ nữ trước từng đợt gió. Áng mây trông thật gần gũi, và bầu trời Ireland ấm áp và bình yên xiết bao.
Rồi nàng nhìn xuống, cả đất nước Ireland hiện ra trước mắt nàng với màu xanh mơn mởn của những cánh đồng mạ còn non, của rừng cây lá mới, của những hàng giậu rầm rì. Một cảm giác ngoại đạo xa xưa dâng lên từ trong tiềm thức sâu thẳm của nàng, và tính hoang dã mới được thuần hoá vốn tạo thành con người tiềm ẩn của nàng, bỗng lại chảy dồn trong huyết quản. Đấy, làm vua là thế, đứng trên tầm cao thống trị cả thế giới, cận kề với mặt trời và bầu trời. Nàng dang rộng đôi tay ôm lấy niềm hạnh phúc, lúc nầy đang được đứng ở đây, bằng xương bằng thịt, trên ngọn đồi nầy, với cả thế giới, đang trải qua dưới chân mình.
- Đấy là Tara, Colum tuyên bố.
- Em cảm thấy một điều gì đó rất kỳ lạ, Colum ạ. Cái đó không hề có gì giống với em cả!
Scarlett đặt chân lên một nan hoa màu vàng của bánh xe, rồi nhón người lên ngồi trên xe ngựa.
- Đã hàng thế kỷ trôi qua, Scarlett ạ. Tất cả cuộc sống ấy, tất cả niềm vui và nỗi khổ, tất cả những bữa tiệc và cuộc chiến chinh, giờ đây đang phảng phất trong không khí quanh em và trên mặt đất em đang giẫm lên. Đó là thời gian, đó là bao năm, tháng trĩu nặng trên mặt đất. Em không thể thấy, không thể nghe được gì đâu nhưng em cảm nhận được điều đó đang lướt nhẹ qua em và thầm thì với em trong im lặng. Thời gian. Điều huyền diệu.
Mặc dù trời nóng, Scarlett vẫn quấn chiếc áo choàng quanh mình.
- Thật giống như lúc ở bên bờ sông. Ở đấy, em cũng cảm thấy có một cái gì kỳ lạ hư ảo. Em gần như có thể gọi được tên nó, nhưng rồi cái tên ấy lại mất.
Nàng kể cho Colum nghe về trang viên của bá tước, dòng sông, và cảnh ngọn tháp.
- "Tất cả những cơ ngơi đẹp nhất đều có một cảnh trí như thế từ phía khu vườn", phải không?
Giọng Colum vang lên như bị một cơn giận dữ ghê người.
- Có phải đúng Molly đã nói như vậy không! Anh hỏi lại.
Scarlett càng cố thu mình hơn nữa trong tấm áo choàng. Nàng đã nói ra điều gì ghê tởm thế ư? Nàng chưa bao giờ thấy Colum giận dữ như thế, trông anh cứ như một người khác hẳn, một kẻ xa lạ!
Anh quay về phía nàng, mỉm cười, và nàng thấy mình đã lầm.
- Em sẽ nói với anh điều gì để khích lệ khi anh yếu đuối Scarlett! Hôm nay, người ta sẽ đem trình diễn ngựa trên trường đua ở Trim. Anh rất thích xem chúng và chọn một con để đặt ít tiền cược vào cuộc đua ngày chủ nhật sắp tới.
Scarlett phấn khởi nhận lời.
Khoảng mười dặm là đến Trim, đối với Scarlett đó không phải là một quãng đường xa xôi lắm. Nhưng con đường cứ ngoằn ngoèo rẽ ngang, rồi lại ngoằn ngoèo rẽ dọc. Scarlett vui vẻ nhận lời Colum dừng lại ở một ngôi làng, uống tách trà và dùng bữa ăn nhẹ. Lên xe, họ đi một đoạn ngắn nữa, đến một ngã tư rồi chuyển vào con đường rộng rãi, thẳng tắp hơn Anh quất ngựa để ngựa nó đi nhanh. Vài phút sau, anh lại quất thêm, quất mạnh, và họ vượt qua một ngôi làng lớn với tốc độ phi nước đại, nhanh đến nỗi chiếc xe lắc lư trên đôi bánh cao nghệu.
- Ngôi làng trông sao hoang vắng vậy? - Scarlett nhận xét - Sao ra nông nỗi thế, Colum!
- Không một ai muốn sống ở Ballyhara, lịch sử đã để lại đó những kỷ niệm bi thảm.
- Thật lãng phí! Ngôi làng có vẻ đáng yêu lắm.
- Em đã xem đua ngựa lần nào chưa, Scarlett?
- Chỉ một lần duy nhất ở Charleston, với một cuộc đua thật sự đấy. Nhưng ở nhà, em vẫn luôn tổ chức đua ngựa để vui chơi. Cha em chạy dở nhất. Cha không thể điều khiển ngựa chạy nước kiệu để nói chuyện với kỵ sĩ chạy bên cạnh. Ở khúc đường nào cha cũng lấy cớ để phóng nước đại.
- Sao lại không nhỉ!
Scarlett bật cười, nhiều khi Colum có nét giống cha nàng quá.
- Chắc người ta phải đóng cửa thành phố Trim, Scarlett kêu lên khi nhìn thấy đám đông chen chúc quanh trường đua. Mọi người đều kéo nhau ra đây cả thôi!
Nàng nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc.
- Em thấy cũng phải đóng cửa luôn cả Adamstown nữa, nàng lại nói.
Đám con trai O Hara vẫy tay và mỉm cười với nàng.
Nàng chẳng thích có số phận giống như chúng, nếu như ông già Daniel bất chợt bắt gặp chúng ở đây. Những cái hố còn chưa đào xong mà.
Đường đua hình bầu dục dài ba dặm. Toán thợ đã đặt xong các rào chắn cho cuộc đua vượt chướng ngại vật.
Colum buộc ngựa vào một thân cây, cách hơi xa, rồi rẽ đám đông đi vào.
Tâm trạng mọi người đều phấn khởi, ai cũng biết Colum; và ai cũng muốn được bắt tay Scarlett "cô phu nhân nhỏ bé đã hỏi phải chăng Robert Donahue mang găng tay là để cày đất chăng"!
- Em có cảm giác mình là hoa khôi của vũ hội, nàng thì thầm với Colum.
- Còn ai hơn em trong vai trò ấy nữa!
Anh đưa nàng đi, sau nhiều lần phải dừng lại, về phía đường đua. Ở đó, những anh nài và huấn luyện viên đang quay đàn ngựa lại.
- Những con ngựa đẹp tuyệt, Colum ạ. Những con ngựa đẹp như thế thì làm nên trò trống gì trong cuộc đua ở một tỉnh lẻ tồi tàn nầy!
Anh giải thích cho nàng biết rằng cuộc đua vừa không nhỏ, vừa không "tồi tàn" đâu. Người thắng cuộc sẽ được năm chục bảng Anh, nhiều hơn cả những gì mà nhiều thương gia hoặc nông dân kiếm được trong một năm đấy. Với lại việc vượt qua những chướng ngại vật là một cuộc thử thách thực sự chứ không phải đùa. Kẻ thắng cuộc ở Trim có thể ngẩng cao đầu trong các cuộc đua nổi tiếng hơn ở Punchestown, Galway, cả ở Bublyn. Hoặc thậm chí là thắng mười chặng ở bất cứ cuộc đua nào ở Mỹ, anh nói thêm với nụ cười rạng rỡ. Ngựa Ireland là giống tốt nhất thế giới đấy, và đó là điều đã được thừa nhận ở khắp nơi.
- Phải kể cả rượu Whisky Ireland nữa chứ, cô con gái của Gerald O Hara đáp lại. Nàng đã nghe nói về hai điều đó từ lúc còn bé xíu.
Đối với nàng rào cản là một độ cao không thể vượt qua được; có lẽ Colum nói đúng. Chắc sẽ là một cuộc đua rất hấp dẫn. Với lại, trước cuộc đua, còn có chợ phiên ở Trim. Chắc chắn không ai có thể mơ ước một cuộc nghỉ hè nào đẹp hơn nữa!
Một tiếng ầm ĩ phía bên dưới dần dần át tiếng trò chuyện, tiếng cười, tiếng la hét của đám đông.
"Một vụ ẩu đả một vụ ẩu đả!" Colum đu người lên hàng rào đế xem. Anh mỉm cười vui vẻ rồi đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái.
- Cha có muốn cược gì không! Colum! Một người ngồi ngất ngưởng trên hàng rào bên cạnh hỏi.
- Kỳa, dĩ nhiên rồi chứ. Năm bảng Anh cho người họ O Hara.
Scarlett suýt làm Colum ngã lộn nhào khi nàng kéo chân anh.
- Chuyện gì xảy ra vậy!
Đám đông rời chu vi trường đua để đến gần nơi xảy ra ẩu đả. Colum nhảy xuống đất, nắm cổ tay Scarlett và kéo nàng chạy.
Khoảng năm chục đàn ông, trẻ có, già có đang hò hét, và gầm gừ đấm đá nhau túi bụi. Đám đông bao quanh thành một vòng tròn rộng và la hét cổ vũ. Hai đống quần áo vứt tung bên cạnh chứng tỏ cuộc ẩu đả diễn ra bất chợt; họ đã cởi áo quá hấp tấp đến nỗi tay áo còn lộn trái. Trong đánh đánh nhau, những chiếc áo sơ mi tay loang đỏ khi máu đổ. Không có trật tự, thế trận gì. Người nầy đập vào người đứng gần mình nhất, và đưa mắt tìm mục tiêu kế tiếp. Kẻ ngã gục được kẻ đứng bên dựng dậy, và ném vào đám ẩu đả.
Scarlett chưa bao giờ thấy cảnh đàn ông đấm đá nhau. Tiếng đấm huỳnh huỵch và cảnh máu mũi, máu mồm toé ra làm nàng khiếp đảm. Bốn người con của Daniel đang xông xáo trong đám ẩu đả, và nàng van nài Colum kéo chúng ta.
- Để rồi anh mất toi năm bảng à! Đừng nói những chuyện ngớ ngẩn, thưa cô phu nhân bé nhỏ!
- Anh thật là ghê tởm, Colum O Hara. Thật là ghê tởm!
Sau nầy nàng còn lặp đi, lặp lại điều nầy với Colum, với những đứa con của Damel, cũng như với Michael và Joseph, hai người em của Colum mà nàng chưa gặp. Họ đều ở trong bếp, nhà Daniel, Kathleen và Bridie lặng lẽ băng những vết thương, không quan tâm đến những rên rỉ vì đau đớn cũng như tiếng càu nhàu vì các cô lỡ mạnh tay. Colum phân phát các ly rượu Whisky theo vòng.
- Mình không thấy cái gì ngu xuẩn hơn. Scarlett thầm nghĩ, dù họ có nói gì đi nữa. Nàng không sao tin được rằng những cuộc ẩu đả giữa những băng khác nhau lại là một phần của cuộc vui trong những chợ phiên và những ngày trọng đại trong cuộc sống cộng đồng, cho những người dòng họ O Hara và cả cho bạn bè của họ.
- "Chỉ để đùa vui thôi mà" anh nói thế được ư? Còn đám phụ nữ, lại còn tệ hơn: họ mua vui bằng cách chế nhạo Timothy vì anh ta chẳng kiếm chác được gì ghê gớm hơn ngoài một con mắt bị tím bầm!