Couple 50 - Chương 03 part 1
CHƯƠNG III
CHUYẾN DU LỊCH TRÊN ĐƯỜNG THỜI QUANG
Phục vụ?
Vừa rồi trái tim còn có chút dao động, nhưng lúc này tôi thực sự nổi giận! Tôi
giận dữ nghiến răng, nhìn trừng trừng vào bát “Dựa vào nhau” trong tay An Vũ
Phong, rồi lại nhìn vào dáng vẻ đắc ý của hắn, hận là không thể biến ra một cái
roi quất lên người hắn!
- Mau lên, nếu không sau đây sẽ có màn trừng phạt đáng sợ hơn đấy. Ha ha ha… Ai
bảo cô từng nói chịu chơi chịu phạt…
Hu hu!
Tôi cố kìm chế lửa giận trong lòng, nhận bát Lẩu Quan Đông, nhưng trong đầu tôi
lại có một tia sáng xuất hiện!
Ăn theo kiểu tiêu chuẩn?
Không phải chứ? Lẽ nào hắn tưởng tượng đến cảnh tượng lần trước với Ngưu Xuân
Hoa, anh một miếng? Tôi một miếng?
- Mau lên! Lẽ nào ở gần tôi khiến cô không kìm chế được bản thân sao? Mau tới
đút cho tôi! Nhớ đấy, miếng cuối cùng phải để dành cho tôi!
- Cho anh ăn chết đi!
- Tô Cơ, cô có thể đừng làm mất hứng thế được không, đừng quên câu chuyện mà
ông chủ vừa kể!
- Chết đi! ********! Đừng có ngậm chặt cái dĩa không chịu nhả ra như thế, như
thế là không vệ sinh, có biết không hả?
- Vệ sinh? Ha ha, Tô Cơ, cô quên nhanh quá! Cô quên là lát nữa chúng ta còn
phải cùng nhau uống hết bát canh này sao? Để tôi nghĩ xem, nên để cô uống trước
hay là tôi uống trước nhỉ? Hay là chúng ta uống cùng lúc?
- Cút ra!
…
Đáng ghét, giọng nói đáng ghét của An Vũ Phong cứ quay tròn trong đầu tôi, bỗng
dưng tôi thấy hoa mắt, chóng mặt.
Hu hu! Lẩu Quan Đông ngọt ngào… Thì ra chẳng có gì là ngọt ngào cả, đây chỉ là
một cái bẫy mà tôi ngu ngốc rơi vào. Hu hu…
Lằng nhằng gần hết buổi, trời đã tối rồi tôi và An Vũ Phong mới vào một quán ăn
tên là Sunny Day.
Đây là một quán ăn rất lãng mạn dành cho các cặp tình nhân. Bóng nến hắt lên
tường, không khí thoang thoảng mùi hương, không biết vì sao, khi tôi và An Vũ
Phong nắm tay nhau vào Sunny Day, tôi nghe thấy rõ tiếng tim mình đập rộn ràng,
giống như ôm một con thỏ trước ngực, không thể nào yên tĩnh được.
- Tô Cơ, không khí nơi này có vẻ rất hợp với chúng ta. – An Vũ Phong vẫn tỏ ra
thoải mái như ở nhà, nụ cười đểu cáng thường ngày lúc này được ánh đèn chiếu
rọi, trông dịu dàng vô cùng! Tôi nhất thời thấy hoảng sợ, đứng ngây ngô nhìn
hắn, không nói được lời nào.
- Chào mọi người! Hôm nay là một năm ngày khai trương của Sunny Day! – Đúng vào
lúc này, trên cái bục hình trái tim ở giữa quán ăn có một cô gái đeo đôi cánh
thiên sứ bước lên, mỉm cười tuyên bố. – Để chúc mừng ngày đặc biệt này, nếu mọi
người đồng ý, có thể thoải mái lên sân khấu trình diễn tài nghệ của mình! Khách
hàng nào được điểm cao nhất sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt của nhà hàng
chúng tôi, phần thưởng rất lớn đó!
- Tiết mục đặc biệt? Thú vị lắm. Chúng ta cùng tham gia nhé! Hay là chúng ta
cùng hát tình ca.
- Sẽ có giải thưởng đặc biệt gì nhỉ? Tò mò quá!
Cô gái vừa nói xong, cả quán Sunny Day rộ lên những tiếng bàn tán to nhỏ, không
lâu sau, một chàng trai cao lớn và một cô gái xinh xắn lên sân khấu, hai người
đứng kề vai bên nhau, dưới sự hỗ trợ của tiếng violon vui nhộn, hai người cùng
nhau khiêu vũ!
- Tô Cơ, xem ra chuyến du lịch tình yêu của chúng ta ngày hôm này càng ngày
càng thú vị rồi. – An Vũ Phong vừa nói vừa ung dung bưng ly nước chanh lên uống,
nhưng ánh mắt hắn lại đột nhiên thay đổi, từ sân khấu chuyển sang tôi. – Đúng
rồi, nếu cứ ngồi ăn uống rồi xem biểu diễn thế này thì trận PK này dễ dàng quá!
- An Vũ Phong, anh muốn làm gì? – Tôi có một dự cảm không lành, nhưng không
buồn trả lời tôi, An Vũ Phong đã đưa tay ra đặt lên miệng, ra dấu cho tôi đừng
nói nữa. Tôi còn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì thì đã thấy hắn ngồi thẳng
lên, vẫy tay về phía người dẫn chương trình đeo đôi cánh thiên thần.
- Vâng, anh bạn đẹp trai này có phải muốn lên sân khấu biểu diễn không? – Cô
gái “thiên sứ” mỉm cười bước qua, đặt micro tới gần An Vũ Phong.
- Ha ha! Thực ra, người biểu diễn tiếp theo không phải tôi mà là cô gái đáng
yêu đang ngồi cạnh tôi đây! Cô ấy muốn nhân cơ hội này để nói ra tiếng lòng mình
với chàng trai mà cô ấy thầm yêu sâu sắc! Mong mọi người dành cho cô ấy một
tràng pháo tay. Xin cảm ơn!
Bình…
Câu nói của An Vũ Phong như một hòn đá rơi vào đầu tôi, khiến tôi không hề có
chút phòng bị nào.
Bốp bốp bốp…
Ngay sau đó là một tràng pháo tay giòn giã vang lên. Tôi há hốc miệng nhìn
người dẫn chương trình đứng bên cạnh, mọi người khắp quán ăn đều đứng lên như
thể vừa uống doping, không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.
- An Vũ Phong, anh… - Tôi nổi giận tới mức tưởng đầu mình sắp nổ tung ra, đứng
phắt dậy, hai tay chống hông định **** cho An Vũ Phong một trận! Nhưng An Vũ
Phong lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy cánh tay tôi khiến
cả người tôi đổ ập về phía hắn!
- Tô Cơ, chẳng phải em luôn cho rằng em là vạn người mê sao? Nhưng vạn người mê
không phải chỉ có ngoại hình khiến người ta yêu thích là OK đâu? Tôi rất hy
vọng em có thể thể hiện được vẻ đẹp nội tâm của mình! – An Vũ Phong nhướng mày
đểu cáng nhìn tôi. – Nếu muốn tôi chấp nhận thua cuộc thì nhất định phải bước
lên sân khấu này, để tôi tâm phục khẩu phục!
- Anh… - Mặc dù cơn giận dữ đang tuôn trào, mắt tôi không tự chủ được nhìn chằm
chằm vào An Vũ Phong, nhưng những lời nói vừa rồi của hắn lại như một cơn gió
mát khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn!
- Được, An Vũ Phong! Anh chờ mà xem!
Tôi nghiến răng lườm An Vũ Phong, hít một thơi thật sâu, sau đó điều chỉnh lại
tâm trạng của mình, đứng dậy!
An Vũ Phong, lẽ nào anh không biết rằng Bạch Tô Cơ tôi từ nhỏ đã là một “cây”
văn nghệ sao, muốn tôi biểu diễn có lẽ còn dễ hơn bắt con muỗi trên mặt anh
đây! Hừ hừ…
Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu của tôi lại tăng lên! Tôi ưỡn ngực, hóp bụng lại,
hơi hất đầu lên, dùng khuôn mặt nghiêng 15 độ quyết rũ nhất để mỉm cười với mọi
người xung quanh, ánh mắt tôi lướt qua khắp mọi nơi, những tiếng kêu kinh ngạc
vang lên.
Khi tôi bước lên trung tâm của sân khấu hình trái tim, mọi ánh đèn trong quán
ăn dường như đều tối lại, chỉ còn một ánh đèn màu tím chiếu sáng, in bóng tôi
xuống sàn, khiến tôi trở thành trung tâm của quán ăn. Tôi cầm micro trong tay,
im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên, bắt đầu cất tiếng hát bằng trái tim mình.
Chỉ tới khi không kìm được những giọt nước mắt cô đơn, anh mới an ủi em. Lo
lắng ngày nắng quá ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể bị bóng đen chiếm lĩnh, chờ
khi có cơ hội…
Đó là một bài hát mà gần đây tôi hay nghe. Không biết vì sao, tôi luôn thích
những bài tình ca sướt mướt như vậy… Tôi thả hồn mình vào trong ca khúc, dưới
sân khấu yên tĩnh vô cùng, thoáng chốc, tôi chỉ nhìn thấy trong bóng tối dưới
sân khấu là những ngọn đèn đang lay động, chiếu ra những tia sáng dịu dàng. Bất
giác, dưới sân khấu vang lên những tiếng phụ họa vừa thân thiết vừa đều đặn…
… Anh luôn nắm tay phải của em, nhưng trái tim lại đập ở bên trái…
Đúng vào lúc tôi đang say mê với bài hát của mình, bỗng dưng, một tiếng nhạc
nhẹ nhàng từ dưới vang lên. Đó là tiếng violon!
Hơn nữa đó là bài “Bên trái”!
Tiếng đàn như khóc như than, du dương, xúc động, khiến người nghe không khỏi
thấy ngậm ngùi.
- Wa! Là chàng trai đó!
- Đẹp trai quá…
Tiếng hát của tôi vừa kết thúc, dưới sân khấu đã vang lên những tiếng huyên
náo.
Con trai?
Tôi ngạc nhiên mở to mắt, những gì bên dưới khiến tôi sững sờ. Tiếng hát của
tôi dường như đã đóng băng, chết lặng ở cổ họng!
Người chơi đàn violon vẫn đứng ở một góc quán Sunny Day lúc này đang dựa lưng
vào tường! Anh ta cũng mở to hai mắt, nhìn vào bóng người cao lớn đằng trước!
An Vũ Phong?
Tôi kinh ngạc đưa tay lên bịt miệng, mở to hai mắt nhìn An Vũ Phong ung dung
kéo cây đàn violon, khóe miệng nở nụ cười kiêu ngạo, bước từng bước về phía sân
khấu! Dáng vẻ của hắn vô cùng hoàn mĩ, cái bóng màu trắng càng nổi bật lên
trong bóng tối của quán ăn, nhìn hắn như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống,
và giai điệu du dương, xúc động ấy đang phát ra từ cây đàn hắn cầm trên tay.
- Tô Cơ, tiếp tục hát hết đi nào. – An Vũ Phong đã tới bên cạnh tôi lúc đó vẫn
còn chưa hoàn hồn lại, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn tôi, khóe miệng xinh đẹp khẽ
mở ra, giọng nói dịu dàng rót vào tai tôi.
Cả quán Sunny Day như chìm trong tĩnh lặng. Tôi dường như đang được tới bên bờ
biển, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, ngửi thấy mùi không khí mằn mặt của
nước biển trên đầu lưỡi, trái tim tôi bỗng nhẹ nhàng hơn. Giây phút đó, tôi cảm
thấy niềm hạnh phúc vô bờ, đúng vậy, đó là hạnh phúc!
Đưa tay phải ra, cùng anh đi về phía trước, cảm nhận nhịp tim đang
đập ở lồng ngực bên trái, em yêu anh sâu sắc như vậy, chắc chắn anh sẽ nhận ra…
Dưới tiếng đàn dìu dặt của An Vũ Phong, tôi hát hết bài hát, trong tiếng vỗ tay
vang rền như sấm, tôi và An Vũ Phong nhìn nhau mỉm cười rồi đi xuống.
- Anh… kéo đàn hay thật!
Ngồi lại vào chiếc bàn với ánh nến lung linh huyền ảo, tôi ấp tay lên gò má
nóng bừng của mình, khẽ khàng nói.
- Ha ha ha… Bạch Tô Cơ, giọng hát của cô hay hơn tưởng tượng của tôi nhiều lắm!
Đáng ghét, tại sao những lời nói của gã này lúc nào cũng làm tôi cụt hứng như
vậy? Sự kích động vừa rồi dần dần tan biến, sắc mặt của tôi cũng trở về trạng
thái bình thường. Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn An Vũ Phong, lạnh nhạt
nói:
- Cho dù thế nào, chắc chắn tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục!
- Được, Tô Cơ, tôi chờ ngày cô khiến tôi tâm phục khẩu phục. Ha ha ha… – An Vũ
Phong cười nhạt, rồi nhấc ly nước chanh lên một hơi uống cạn.
- Thưa các bạn, sau khi mọi người đã tiến hành bình chọn, kết quả cho người có
màn biểu diễn xuất sắc nhất đã có! Tiếp theo đây, xin mời vị khách giành được
thắng lợi cuối cùng lên sâu khấu để nhận phần thưởng của chúng tôi.
Ánh đèn bỗng tràn ngập khắp quán Sunny Day, người dẫn chương trình “thiên sứ”
bước lên sân khấu, tuyên bố:
- Xin mời cô gái hát bài “Bên trái” lên sân khấu!
Tôi?
Không ngờ tôi chỉ nổi hứng hát một bài mà lại được mọi người khen ngợi như vậy.
Tâm trạng tôi bất giác nổi sóng. Tôi đứng lên và bước lên sân khấu bằng tư thế
đẹp nhất.
- Cô bạn gái xinh đẹp của chúng ta, màn biểu diễn vừa rồi của cô đã thu hút tất
cả mọi người. Xin mọi người dành cho cô một tràng pháo tay để cảm ơn sự đóng
góp của cô!
Giọng nói của người dẫn chương trình “Thiên sứ” vừa dứt, một tràng pháo tay
vang lên bao vây lấy tôi. Tôi bất giác nhìn về phía An Vũ Phong, mỉm cười dịu
dàng.
- Nhưng trước khi trao giải thưởng thần bí, còn có một phần nhỏ nữa! Lần này,
sau khi đã được mọi người bầu chọn, còn có một vị khách nữa cũng nhận được sự
ủng hộ nhiều như cô gái này. Bởi vậy, người chiến thắng cuối cùng của chương
trình ngày hôm nay không phải chỉ có một người! Tiếp theo đây, xin mời người
chiến thắng còn lại lên sân khấu! Anh chính là – anh chàng đẹp trai vừa kéo
violon!
Bốp bốp bốp…
- Yeah… Yeah!
Trong tràng pháo tay cuồng nhiệt và những tiếng reo hò, An Vũ Phong bước chân
lên sân khấu. Thế là một lần nữa tôi và An Vũ Phong lại gặp nhau trên cái sân
khấu hình trái tim này! Theo yêu cầu của người dẫn chương trình, tôi và An Vũ
Phong đứng sát vai vào nhau, nhìn thẳng vào ống kính, tôi lại một lần nữa nở
“nụ cười tiêu chuẩn” đẹp mê hồn…
- Chờ một lát. – Ai ngờ An Vũ Phong lại ngắt lời của người chụp ảnh.
- Sao thế? – Tôi ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.
- Bỏ ngay cái nụ cười giả dối đó đi, tôi muốn cô cười một cách thực sự. – Mặc
dù giọng nói của hắn vẫn kèm theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm
túc, nghiêm túc tới mức bất giác khiến tôi thấy sợ hãi.
- Nhìn tôi… – Hắn quay người tôi lại, bắt tôi nhìn thẳng vào hắn. Rất lâu sau,
dáng vẻ nghiêm túc của hắn vẫn không hề thay đổi, có lẽ từ trước tới nay tôi
chưa bao giờ nhìn thấy một An Vũ Phong như vậy, không biết vì sao, tôi không
nhịn được bật cười nhẹ…
- Tách.