Hậu cuốn theo chiều gió - Chương 27-28

Chương 27
Thánh lễ buổi sáng không đem lại sự thanh thản cho Scarlett. Nàng chỉ nghĩ đến phần tinh thần đang ở vào lúc suy sụp nhất của mình. Nàng đã trông thấy Rhett trong buổi chiêu đãi trọng thể ở Câu lạc bộ đua ngựa tiếp theo những cuộc đua.
Từ nhà thờ về nhà nàng cố tìm lý do để tránh không dùng điểm tâm ở nhà các dì, nhưng Pauline chẳng thèm - Chúng ta cần nói với con một chuyện tối quan trọng, bà nghiêm trang tuyên bố.
Scarlett chờ đợi một bài thuyết giáo về những cuộc khiêu vũ quá thường xuyên với Middleton Courtney, chuyện ấy lại chẳng được đặt ra. Nỗi phiền muộn của dì Eulalie và vẻ nghiêm khắc của dì Pauìine có một lý do khác.
- Scarlett, các dì được biết con không hề viết thư cho ông ngoại Robillard.
- Tại sao con lại phải viết cho ông già cau có ấy! Từ xưa đến nay ông ấy có hề nhúc nhích để làm cho con một cái gì đâu!
Eulalie và Pauline lặng người vì ghê tởm. Hay lắm, Scarlett thầm nghĩ, khi nâng tách cà phê và ném về phía họ một cái nhìn đắc thắng. Giờ thì các người trả lời sao đây! Nếu như ông ta chẳng làm chút gì cho tôi thì ông ta cũng chẳng làm gì hơn cho các người! Ai đã thu xếp cho các người khi ngôi nhà nầy suýt phải bán đi để trả tiền thuế? Hiển nhiên không phải là ông bố yêu quí cả các người, mà chính là tôi đây. Cũng chính tôi đã chi tiền để chôn cất chú Carey đàng hoàng. Cũng lại nhờ vào tiền của tôi mà các người được ăn, mặc chỉnh tề và đầy đủ. Nếu dì Pauline chịu mở cái ngăn chạn đầy ắp thức ăn của dì ấy nhỉ! Các người chỉ uổng công trố mắt nhìn tôi như những con cú già thế kia! Hãy thú nhận rằng các người không có gì để trả lời cho tôi đâu!
Được Eulalie đồng tình, dì Pauline vẫn cứ lải nhải về lòng tôn kính người trên, về tinh thần gia tộc, về ý thức nghĩa vụ và về một nền giáo dục tốt. Bực mình, Scarlett dằm mạnh chiếc tách lên đĩa.
- Thuyết giáo như thế đủ lắm rồi đấy, dì Pauline ạ! Con đã ngấy đến tận cổ! Con chẳng cần biết đến cái ông ngoại Robillard của con làm gì? Ông ấy đã tỏ ra đê tiện với mẹ con và đối xử tệ với con. Con ghét ông ấy! Nếu vì thế, mà con có bị thiêu xác dưới địa ngục thì cũng mặc!
Cơn giận bộc phát đã giúp nàng nguôi ngoai. Từ lâu, nàng đã phải kềm nén, đã phải chịu đựng bao buổi trà đàm, bao cuộc thăm viếng, và quá nhiều sự đỏng đảnh!
Nàng cứ phải thường xuyên ngậm miệng. Nàng là người ưa nói thẳng những suy nghĩ của mình mà chẳng cần bận tâm đến hậu quả. Nhưng lâu nay, nàng phải lễ phép lắng nghe những lời tán tụng của mọi người ở Charleston đối với ông bố, ông nội của họ, tổ tiên dòng dõi của họ đến tận thời Trung Cổ. Tôn kính tổ tiên, tinh thần gia tộc! Những lý lẽ cuối cùng mà dì Pauline có thể tung ra là thế đấy!
Trước vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi của các dì, Scarlett cảm thấy hả dạ. Sự yếu đuối luôn khiến nàng ghê tởm.
Không ngọ ngậy được kể từ khi đến Charleston, nàng đã gần đi đến chỗ khinh bỉ cả chính mình. Bởi vậy, nàng vội chút lên các dì tất cả sự hằn học vì nàng đã phải chịu khuất phục trước người khác trong thời gian qua và vẫn ấm ức trong lòng!
- Đừng có nhìn con như thể tay con cầm chĩa ba và đầu con có sừng như thế. Các dì cũng thừa biết là con nói đúng, nhưng lại sợ sệt, để không muốn thừa nhận.
Ông ngoại luôn xem thường mọi người. Con dám cá với các dì một trăm đô la là ông chẳng thèm trả lời những điều vô vị mà các dì viết ra. Có khi, ông cũng chẳng thèm đọc nữa là khác. Con biết rõ ông hơn ai hết, chính con cũng chẳng bao giờ đọc hết những bức thư của các dì! Điều đó có ích gì, cuối cùng, thì bao giờ cũng chỉ là - xin tiền…
Chợt nhận ra mình đã đi quá đà, Scarlett vội lấy tay bịt miệng. Nàng đã vi phạm cả ba điều cấm kỵ thiêng liêng nhất trong luật xử thế của người miền Nam: nói về tiền bạc, nhắc nhở một người chịu ơn rằng người ta đã làm phước cho họ, dồn đến chân tường một đối thủ đã hoàn toàn mất khả năng tự vệ…
Những giọt nước mắt của các dì khiến nàng hổ thẹn.
Nhìn những bát đĩa sứt, mẻ và chiếc khăn trải bàn vá víu nàng thêm day dứt. Mình cũng có hào phóng gì đâu! Nàng tự nhủ, kể ra, mình có thể gửi cho họ nhiều hơn, mà cũng chẳng mất gì của mình!
- Con xin lỗi các dì, nàng thì thầm. Và thế là nàng khóc oà.
Một lát sau, Eulalie lau nước mắt và hỉ mũi thật mạnh.
- Dì nghe nói Rosemary vừa có người ngấp nghé, bà nói, giọng hãy còn sụt sùi - Con có biết anh ta không, Scarlett! Có phải là một con người thú vị không?
- Có thuộc gia đình danh giá không! Pauline hỏi thêm.
Scarlett đã trấn tĩnh lại.
- Mẹ chồng con có quen biết gia đình anh ta và theo con bà ấy cũng có nhận xét tốt. Rosemary thì chẳng muốn nhìn mặt mũi anh ta, các dì cũng biết cô ta rồi…
Nhìn khuôn mặt nhăn nheo của các dì lúc nầy nàng cảm thấy sự trìu mến và kính trọng chân thành. Dù sao, các dì cũng chỉ biết tuân theo các luật lệ và cứ thế sống đúng như vậy cho đến cuối đời! Các dì sẽ không bao giờ còn nhớ đến chuyện đứa cháu gái đã xúc phạm họ, bởi lẽ, không một người dân miền Nam thực thụ nào cố ý hạ nhục kẻ khác. Scarlett ngồi ngay lại và ngẩng cao đầu.
- Anh ta tên là Elmett Marshall, nàng cố lấy giọng vui vẻ để nni tiếp. Các dì chưa thấy một ai kỳ cục như anh ta đâu? Người thì như que tăm nhưng trịnh trọng như một con cú! Dù sao, thì anh ta cũng dũng cảm đấ y, Rosemary mà nổi giận thì nó sẽ băm thây anh ta mất thôi! Thế cũng chưa hết đâu, nàng cúi xuống nói thêm.
- Các dì có biết anh ta là một tên Yankee không?
Một tiếng kêu sửng sốt cùng bật ra từ miệng Pauline và Eulalie.
- Ở Boston, nàng nói chậm rãi, cốt tăng thêm trọng lượng cho điều tiết lộ của mình, thật khó mà tẩy cái mác Yankee ấy đi phải không! Có một hãng sản xuất phân bón đã mở một văn phòng ở thành phố, và anh ta làm giám đốc….
Sau khi ngồi thoải mái một lúc, nàng làm bộ như sợ trễ giờ, rồi lao vội ra phòng ngoài, với lấy chiếc áo khoác.
- Lẽ ra con không được ngồi lâu như thế, con đã hứa với mẹ chồng con về trước giữa trưa. Mong gã Marshall không đến thăm bên nhà, nàng nói thêm, mắt ngước nhìn trời. Bọn Yankee không bao giờ ý thức nổi rằng chúng đang làm phiền người khác.
Đến ngưỡng cửa, nàng nói ngắn gọn.
- Cám ơn các dì, nàng nói ngắn gọn.
- Hãy về đây ngay với các dì, nếu gã Yankee kia ở đó nhé! Eulalie phì cười, đề nghị.
- Nhất là đừng chần chờ đấy! Dì Pauline nghiêm giọng. Và hãy cố thu xếp để cùng đi với các dì đến Savannah dự sinh nhật ông ngoại đấy nhé! Chúng ta sẽ đáp tàu vào ngày 15 sau Thánh lễ.
- Cảm ơn dì Pauline, những chắc con không đi được đâu! Chúng con đã nhận lời mời đi dự tất cả các buổi vũ hội từ đây đến cuối Mùa chơi.
- Nào con yêu quí, đến lúc đó thì Mùa chơi cũng đã kết thúc rồi mà! Vũ hội Sainte-Cécile sẽ diễn ra vào ngày thứ sáu 13. Dì nghĩ thật là sai lầm khi chọn cái ngày xúi quẩy ấy, nhưng nào có ai quan tâm đến đâu.
Scarlett hầu như không còn nghe dì Pauline nói gì nữa. Mùa chơi chỉ ngắn ngủi vậy thôi ư? Thế mà nàng cứ nghĩ sẽ còn đủ thời gian để chinh phục lại Rhett…
- Ta sẽ gặp lại nhau sau, các dì nhé, nàng vội vã đáp. Giờ thì con phải đi thôi.
***
Scarlett ngạc nhiên, khi bắt gặp bà Butler ở nhà một mình.
- Julia Ashley đã mời Rosemary ăn cơm trưa. Bà Eleanor giải thích còn Rhett thì lại thấy thương hại Cooper. Thằng bé rủ nó đi bơi thuyền.
- Hôm nay ư? Trời lạnh cóng thế kia mà.
- Phải, trời đã trở lạnh. Mong sao mùa đông năm nay đừng quá khắc nghiệt! Hôm qua, ngoài trường đua, mẹ đã cảm thấy thế. Gió cứ như cấu xé vào da thịt và mẹ chỉ sợ bị cảm lạnh. Một bữa ăn yên tĩnh, chỉ có hai chúng ta, trên chiếc bàn chơi bài trước lò sưởi thư phỏng, con nghĩ thế nào! Bà Butler nói tiếp, với nụ cười khuyến khích. Manigo sẽ bị xúc phạm một chút, nhưng với điều ấy chẳng quan trọng nếu con không thấy có gì trở ngại!
- Con sẽ rất sung sướng, mẹ ạ.
Sự thân mật ấy quả làm nàng mãn nguyện. Mình yêu biết bao những bữa ăn đầm ấm giữa hai chúng ta, nàng tự nhủ. Trước khi Mùa chơi kết thúc! Trước khi Rosemary về nhà. Trước khi Rhett từ Dunmore quay về, một giọng nói từ trong lòng nàng nhắc nhở. Đó là sự thật, cho dù nàng ghê tởm, không muốn thừa nhận.
Cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao khi nàng không phải dùng thời gian để lắng nghe tiếng bước chân của chính mình để rình những phản ứng của chính mình, và để đoán trước ý nghĩ của chính mình
Hơi ấm của ngọn lửa giúp nàng thư giãn nhanh đến mức nàng bất giác ngáp dài.
- Xin lỗi mẹ, nàng vội nói. Con không sao chịu nổi sự buồn chán.
- Mẹ cũng cảm thấy đúng như thế, bà Butler đáp. Sự mơ màng nầy thật dễ chịu!
Bà Eleanor cũng ngáp theo, cứ thế mãi cho đến khi cuộc thi đua ngầm giữa hai người kết thúc bằng một trận cười giòn giã.
Scarlett đã quên khuấy rằng mẹ của Rhett có thể làm cho bà trông rất buồn cười khi nào bà muốn.
- Con yêu mẹ quá, nàng bỗng thốt lên.
- Mẹ cũng yêu con! Scarlett ạ, bà Eleanor đáp và cầm lấy tay nàng. Chính vì vậy, mẹ không bao giờ hỏi con hoặc bắt con phải nghe những lời phàn nàn khó chịu! Mẹ chỉ mong sao con ý thức được điều con làm!
Bị tổn thương bởi lời phê phán ngầm nầy, Scarlett lập tức phản ứng và rụt tay lại.
- Con không làm điều gì xấu cả! Nàng lạnh lùng nói.
Bà Eleanor vờ như không nhận thấy sự nhảy cảm ấy.
- Các dì Eulalie và Pauline có khoẻ không! Đã lâu rồi mẹ không có dịp chuyện trò với các dì ấy. Mùa chơi nầy làm mẹ mệt lả.
- Các dì ấy vẫn khoẻ. Vẫn luôn độc đoán như xưa. Các dì muốn con cùng đi đến Savannah để sự sinh nhật ông ngoại con.
- Chúa ơi! Bà Eleanor thốt lên, vẻ không tin. Ông ấy vẫn còn sống sao?
Scarlett đã nở nụ cười.
- Thoạt tiên, con cũng nghĩ vậy, nhưng dì Pauline sẽ lột da con nếu con nói điều ấy. Ông ngoại chắc ít nhất cũng trăm tuổi rồi!
Cau mày, bà Eleanor lẩm nhẩm một lúc, như thể đang gặp những con tính rắc rối.
- Chắc chắn phải trên chín mươi, cuối cùng bà nói. Mẹ nhớ hồi cưới bà ngoại con, vào năm 1820, ông ấy đã gần bốn chục. Một người dì của mẹ - bà ấy chết lâu rồi - đã không ngớt đau lòng về chuyện ấy! Bà dì si mê ông con và ông con bám riết bà ấy, thật đấy! Nhưng khi Solange, bà ngoại con chấm ông con, thì chẳng còn chút may mắn nào cho dì Alice tội nghiệp nữa! Hồi đó, mẹ mới lên mười, dẫu sao mẹ cũng hiểu những chuyện xảy ra xung quanh. Alice đã toan tự tử, và chuyện ấy là cả một vụ tai tiếng lớn.
Scarlett như tỉnh hẳn người.
- Tự tử à! Chuyện ra sao vậy mẹ!
- Bà ấy đã nốc nguyên cả một chai cồn parégenc. Nhiều ngày sau, bà ấy dở sống, dở chết đấy!
- Chỉ vì… ông ngoại của con!
- Pierre Robillard là một người rất điển trai, quyến rũ không thể tưởng được, dáng dấp oai nghiêm mà chỉ dân quân sự mới có được. Mà cái giọng Pháp của ông mới tuyệt chứ! Khi ông chào ai thì cứ nghe như là một diễn viên nhạc kịch. Hết thảy phụ nữ đều say mê ông. Ông ngoại các con kể rằng ngôi giáo đường của phái Calvin ở Savannah đã mang ơn ông về cái mái ngói mới. Thỉnh thoảng, Pierre Robillard vẫn đến vì ở đó người ta cầu nguyện bằng tiếng Pháp. Mỗi lần làm lễ, các cô gái lại chen chúc nhau, ngôi đền như chỉ chực sụp đổ, còn các giỏ xin tiền cứ đầy ắp! Lúc nầy đây, khi mẹ hồi tưởng lại, Eleanor mỉm cười nói tiếp, thì dì Alice đã lấy một ông giáo sư văn học Pháp ở Havard từ lâu rồi. Sự thông thạo ngôn ngữ cũng chẳng phải là hoàn toàn… vô ích đối với dì ấy!
Scarlett không để câu chuyện lảng sang hướng khác.
- Mẹ hãy kể về ông ngoại con nữa đi! Và cả bà ngoại con nữa! Con đã từng hỏi mẹ về bà con nhưng mẹ cứ tránh không trả lời
- Mẹ chẳng biết phải mô tả bà ngoại con ra sao nữa! Bà ấy chẳng giống ai trên đời nầy cả!
- Bà rất đẹp phải không mẹ!
- Phải mà cũng không phải. Thật ra, cũng khó nói, bà ấy cứ thay đổi luôn. Cũng rất Tây nữa. Chính người Pháp cũng thường nói: "Phụ nữ chỉ đẹp thực sự khi biết thỉnh thoảng làm cho mình xấu đi". Mà người Pháp vốn có đức tính khôn ngoan, khiếu tinh tế mà người Anglo- Saxon chẳng sao hiểu được…
Scarlett cũng chẳng hiểu gì hơn những điều bà Eleanor cố diễn đạt.
- Trong bức chân dung ở Tara, trông bà rất đẹp! - Nàng khăng khăng.
- Trên tranh thì có lẽ vậy, bởi bà biết cách trở thành đẹp, hoặc xấu. Bà có khả năng lột xác thành tất cả thứ gì bà muốn. Chẳng hạn, bà có thể chìm đắm trong lặng lẽ im ắng hoàn toàn đến mức người ta quên mất sự hiện diện của bà. Và rồi, khi bà nhìn ai với đôi mắt tròn đen láy thì người ấy lại bị hút y như nam châm vậy. Sức lôi cuốn của bà không chỉ với trẻ em, mà cả với thú vật nữa! Ngay cả với đám phụ nữ cũng chẳng ai có thể dửng dưng được nổi với bà. Đàn ông thì cứ như mất trí vì bà…
Bà Butler dừng lại một lát, để lấy hơi.
- Ông ngoại con là một sĩ quan từ đầu đến chân và quen chỉ huy người khác! Thế mà, chỉ cần bà mỉm một nụ cười, là ông ấy đã tự biến thành kẻ nô lệ. Bà hẳn nhiều tuổi hơn ông, nhưng điều đó không đáng kể. Bà đòi các con mình được giáo dục theo Thiên Chúa giáo và ông con chỉ có nước chấp thuận, mặc dù chính ông con là tín đồ đạo Tin Lành. Nếu như bà muốn, chắc ông con cũng để cho bà biến các con mình thành linh mục nữa là khác! Bà là người duy nhất mà ông con thề nguyện. Mẹ còn nhớ, khi cảm thấy mình đã già, bà quyết định mọi thứ quanh mình phải mang sắc hồng. Đối với một quân nhân như ông con, thì một cái chao đèn màu hồng trong phòng cũng không thể chấp nhận được vì ông cho như thế là uỷ mị. Bà đã nài nỉ rằng màu hồng khiến bà cảm thấy hạnh phúc. Thế là, cuối cùng ông đã cho sơn màu hồng không chỉ ở các căn phòng trong nhà mà cả các bức tường bên ngoài nữa! Để làm cho bà hạnh phúc, ông có thể làm bất cứ vịêc gì!
Eleanor buông một tiếng thở dài.
- Tất cả những chuyện đều điên rồ và lãng mạn tuyệt trần. Đáng thương cho Pierre! Cái chết của người vợ, theo một nghĩa nào đó, cũng đã giết chết ông! Ông giữ nguyên ngôi nhà cho đến từng đồ vật như hồi bà sắp mất. Mẹ tin rằng sự ra đi ấy cũng là một nỗi đau đớn cho cả mẹ và các dì con.
Trên bức chân dung, bà Solange Robillard mặc một chiếc áo bó sát đến mức người ta dễ hình dung bà không mặc gì hết. Thế mới biết vì sao đàn ông đã như mất trí, Scarlett thầm nghĩ. Kể cả chồng bà!
- Nhiều lúc trông con, mẹ thấy cũng có nét giống bà ấy! - Eleanor nói tiếp.
Lời nhận xét nầy nhen lên mối quan tâm ở Scarlett.
- Sao cơ, thưa mẹ!
- Con có đôi mắt tròn với khoé mắt cũng hơi xếch lên y như bà ngoại. Con cũng rạo rực đầy nghị lực, và đầy sức sống như thể con sống mãnh liệt hơn đa số người khác.
Được tâng bốc, Scarlett sung sướng mỉm cười.
- Còn bây giờ, bà Eleanor kết luận và nhìn nàng trìu mến, mẹ phải đi ngủ đây!
Bà rất hài lòng về cách đã lèo lái câu chuyện, chẳng hề nói gì sai, mà cũng chẳng nói gì hớ. Bằng cách nầy, bà mong sao không kể lại cho Scarlett biết bà ngoại nàng đã có đến hàng tá tình nhân đeo đuổi và đã gây ra hàng chục vụ thách đấu. Có Chúa biết chuyện đó sẽ gieo rắc những ý nghĩ gì vào đầu óc con dâu bà.
***
Sự bất hoà đã rõ của vợ chồng người con trai khiến Eleanor vô cùng lo lắng. Bà chẳng sao dò hỏi Rhett được bởi anh đã chưa tâm sự gì với bà. Còn các phản ứng của Scarlett trước lời bóng gió và mối quan hệ tai tiếng giữa nàng và Courtney đã cho bà thấy rõ bà chẳng còn thể tin nàng được nữa. Khép mắt lại, bà Butler cố ru mình trong giấc ngủ. Cân nhắc kỹ, bà thấy chẳng thể làm gì khác hơn là hy vọng mọi chuyện rồi sẽ kết thúc tốt đẹp thôi. Rhett chẳng còn là một đứa trẻ nữa cả Scarlett cũng vậy. Thế nhưng, dưới mắt bà, cả hai đứa đều xử sự với nhau y như những đứa trẻ bất trị.
Ngồi trong phòng chơi bài với chiếc ống nhòm trên tay, Scarlett cũng đang cố tìm lại cho mình sự yên tĩnh. Chiếc thuyền buồm của Tommy Cooper vẫn chưa thấy tăm hơi. Rhett chắc đã đi ngược về đầu nguồn sông, chứ không đưa thuyền ra vịnh. Có lẽ tốt nhất là nàng đừng nên tìm gặp chàng nữa!
Nàng đang còn đau đớn vì đã đánh mất niềm tin ở Anne từ khi nhìn thấy cô ta qua ống nhòm ở trường đua. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy mình già nua và mệt mỏi! Đúng là mệt lả. Dù sao đi nữa, điều đó có nghĩa là gì! Anne Hampton yêu chồng của người khác. Vô vọng! Thế nhưng, ở lứa tuổi cô ta, nàng đã chẳng từng hành động y như vậy sao! Yêu Ashley, nàng đã làm hỏng cuộc sống bên Rhett khi cứ bám víu vào cuộc tình ấy, một cuộc tình cũng vô vọng, mà phải rất lâu sau đó nàng mới hiểu - nhưng vẫn không muốn thú nhận - rằng Ashley mà nàng yêu chỉ là một ảo tưởng! Liệu Anne cũng sẽ đánh mất tuổi trẻ của mình hệt như nàng, khi mơ tưởng đến Rhett! Yêu để làm gì nếu tình yêu chỉ làm hỏng cuộc đời.
Scarlett lấy mu bàn tay quệt nước mắt. Chuyện gì đến với ta thế nầy! Ta đang phải như một con cú già. Phải làm điều gì đó, đi ra ngoài chẳng hạn, hay làm bất cứ việc gì để thoát khỏi tâm trạng ghê gớm nầy.
Manigo gõ nhẹ lên cửa.
- Thưa bà Scarlett, bà có khách đến thăm.
Gặp Sally Brewton, Scerlett mừng rỡ đến mức suýt chút nữa nhảy lên bá lấy cổ bà.
- Ngồi lại gần lò sưởi đi, Sally! Thật khủng khiếp khi mùa đông đến mà ta không chờ đợi phải không cô! Em đã bảo Manigo mang trà lại. Thành thực mà nói, chưa bao giờ em thấy phấn chấn như lúc con Sweet Sally dành được chiến thắng.
Sự nhẹ nhõm khiến nàng bối rối. Sally đã làm nàng bật cười khi mô tả Miles ôm hôn con ngựa cùng với người nài ngựa. Câu chuyện của bà kéo dài mãi cho đến khi Manigo đặt chiếc khay trước mặt Scarlett và lui ra ngoài.
- Mẹ chồng em đã đi nghỉ, nếu không em đã báo cho bà ấy biet có cô đến thăm, Scarlett nói. Khi nào bà ấy thức dậy thì…
- Thì cô đã đi rồi, Sally ngắt lời. Cô biết bà Eleanor thường hay ngủ trưa, Rhett thì bơi thuyền, còn Rosemary thì ở nhà Julia. Chính vì vậy mà cô mới đến vào lúc nầy, cô có chuyện muốn nói riêng giữa hai chúng Sally Brewton, người mà không gì trên đời có thể làm bối rối, rõ ràng đang lúng túng trước những gì định nói ra. Sững sờ, Scarlett đổ ba muỗng trà vào ấm, rót nước sôi, đậy nắp lại và chờ đợi.
Scarlett, bà mở đầu, cô không thể dung thứ cho mình khi can thiệp vào đời tư của em. Cô sẽ còn tệ hơn khi đưa ra những lời khuyên mà em chẳng cầu xin! Nói tóm lại là như sau: em cứ phiêu lưu mặc sức với Middleton Courtney nhưng, lạy Chúa, hãy kín đáo hơn một chút! Cách cư xử của em thật là bất nhã đến khủng khiếp!
Scarlett giật nẩy mình, phẫn nộ. Một cuộc phiêu lưu ư? Chỉ những phụ nữ thua cuộc mới phạm những điều như vậy! Sally Brewton có quyền gì mà lăng nhục nàng như vậy! Nàng kiêu hãnh, đứng thẳng dậy:
- Cô Brewton, xin cô hãy biết cho rằng các nguyên tắc giáo dục của em đã quá đầy đủ so với các nguyên tắc của cô, nàng lạnh lùng nói.
- Vậy thì hãy áp dụng chúng đi! Em cứ việc hẹn hò với Middleton trưa nay, cứ việc vui chơi cho thoả thích, nhưng chớ có ép vợ anh ta, chồng em và cả thành phố nầy phải nhìn hai người cứ ôm nhau quay tít trong các vũ hội, y như một con chó đực đang đánh hơi một con chó cái động tình vậy.
Scarlett chưa bao giờ nghe những lời lẽ ghê tởm như thế. Nhưng lời tiếp theo lại càng tồi tệ hơn:
- Dù sao, cô cũng báo trước với em rằng trên giữờng, hắn sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu! Trên sàn nhảy, hắn có thể đóng vai một Don Juan tuyệt vời đấy, nhưng hắn sẽ chẳng hơn gì một thằng ngốc ở thôn quê khi hắn tháo đôi giầy bóng lộn và thay bộ lễ phục vừa nói, Sally vừa lắc lắc ấm trà. - Chỗ trà nầy mà hãm lâu hơn nửa thì chắc đem nhuộm da được đấy! Cô rót cho em nhé!
Scarlett không trả lời. Sally cúi xuống và chăm chú nhìn nàng.
- Lạy Chúa! Bà thở dài. Em còn ngây thơ về điều nầy hay sao! Cô rất tiếc, Scarlett ạ. Đây, hãy uống một tách trà bỏ nhiều đường em sẽ thấy dễ chịu đấy!
Scarlett phác một cử chỉ thoái thác. Nàng muốn khóc, muốn bịt tai lại, muốn trốn chạy khỏi nơi đây. Sally, mà nàng ngưỡng mộ và hãnh diện được kết bạn, lẽ nào lại có thể nói với nàng những lời bẩn thỉu như thế!
- Cô bé đáng thương của cô! Sally nói tiếp. Nếu biết vậy, cô sẽ nói với em nhẹ nhàng hơn! Nhưng những gì cần nói thì đã được nói, em hãy xem đó như một sự giáo dục cấp tốc. Scarlett ạ, em đang ở Charleston và chồng em là người Charleston. Em không thể che mình trong bộ giáp ngây thơ man dã! Thành phố chúng ta ta khá cổ kính và chúng ta tạo thành một xã hội cổ kính. Tôn trọng sự nhạy cảm của kẻ khác là một nguyên tắc căn bản của xã hội nầy. Theo tinh thần đó, em có thể làm bất cứ điều gì em cho là tốt, nhưng với điều kiện là phải kín đáo! Em sẽ phạm một lỗi không thể tha thứ, nếu cứ áp đặt những sai trái của mình lên bạn bè! Trái lại, em cần phải xử sự sao cho người khác có thể tảng lờ như không biết những việc em làm.
Scarlett không còn tin ở tai mình nữa. Vấn đề không còn là giả vờ tin rằng chiếc khăn tay lót bàn của người nầy lại thuộc về một người khác! Thật là đáng công phẫn! Nàng đã ba lần lấy chồng mà vẫn yêu một người khác, nhưng chưa bao giờ nàng có ý định lừa dối về mặt thể xác bất kỳ người chồng nào!
Nàng có mòn mỏi vì Ashley và có mơ màng đang nằm trong vòng tay chàng thật đấy, nhưng chưa bao giờ nàng gian dối để tìm cách lén lút gặp chàng.
Nếu cái xã hội gọi là văn minh của Charleston nầy là như thế, nàng tuyệt vọng nghĩ thầm, thì ta chẳng thèm sống chung với nó nữa!
Từ nay, nàng sẽ không thể nhìn thấy một người đàn bà nào trong thành phố nầy mà không tự hỏi liệu Rhett có phải hoặc đã từng là nhân tình của họ không! Vậy thì nàng đến đây làm gì! Ở đây, không có chỗ có nàng! Nàng cũng chẳng thèm dành lấy một chỗ đứng ở nơi mà Sally Brewton đã mô tả.
- Hãy để cho em yên, nàng nói. Em không được khoẻ!
Sally buồn bã nhìn nàng:
- Cô xin lỗi đã làm phật ý em về điều đó, Scarlett ạ. Dù sao, em cũng có thể tự an ủi rằng em không phải là cô gái ngây thơ duy nhất ở Charleston nầy! Ngoài ra, còn rất nhiều người khác nữa Người ta không bao giờ nói với các cô gái đến tuổi lấy chồng hoặc các cô gái độc thân, dù ở lứa tuổi nào, về những điều họ không biết, hoặc không muốn biết. Những người đàn bà chung thuỷ thì cũng không phải là những ngoại lệ. Cô có diễm phúc được ở trong số nầy. Miles chắc chắn đã có phạm vài chuyện ngông cuồng thời trai trẻ, nhưng phần cô, cô không bao giờ có loại cám dỗ ấy! Có thể cả em cũng vậy thôi. Cô chỉ mong có thế. Em hãy bỏ qua sự vụng về của cô, Scarlett. Bây giờ thì cô đi đây! Em uống trà đi, và hãy bình tĩnh lại! Nhớ xử sự khéo léo hơn với Middleton!
Sally đeo găng tay và bước ra cửa.
- Khoan đã! Scarlett kêu lên. Đợi một lúc đã, cô Sally!
- Em muốn biết một điều, Rhett… với ai!
- Theo cô biết, thì không có ai cả, cô thề với em đấy, Sally đáp, những đường nét nhăn nhó của bà bỗng dịu đi vì lòng thương hại. Khi rời Charleston, anh ấy mới mười chín tuổi. Ở tuổi đó, các chàng trai hay lui tới các nhà chứa hoặc các cô gái nghèo chịu trao thân.
Từ lúc trở về, anh ấy tỏ ra hết sức tinh tế, khước từ mọi việc cầu thân mà chẳng làm thương tổn một ai.
- Đừng hiểu lầm cô, Scarlett ạ: Charleston không phải là một chốn sa đoạ. Chẳng ai buộc phải nộp mình cho sự dâm ô, Rhett chung thuỷ với em, cô tin chắc điều đó…
- Em khỏi phải tiễn cô, cô đã biết đường rồi!
Sally vừa đi khỏi, Scarlett lập tức chạy về phòng riêng và giam mình trong đó. Nàng vật vã trên giường và oà khóc. Bao hình ảnh đau lòng cứ nối tiếp nhau xuất hiện, dằn vặt nàng: Rhett đang trong vòng tay của người đàn bà nầy, người đàn bà kia, một người đàn bà khác và một người đàn bà khác nữa - cho đến khi tâm trí nàng lần lượt hiện ra tất cả những người đàn bà mà nàng vẫn gặp hàng ngày ở các vũ hội và các cuộc tiếp tân.
Thật là ngu xuẩn, thật là điên rồ khi nàng lầm tưởng rằng có thể làm cho chàng phải ghen tuông
Cuối cùng, nàng không còn chịu đựng nổi! Nàng kéo chuông gọi Pansy, thấm nước rửa mặt và trang điểm lại.
Nàng cảm thấy không còn gượng cười nổi và cũng chẳng còn đủ tỉnh táo để chuyện trò với mẹ chồng khi bà thức dậy. Nàng cần phải ra ngoài trời, dù chỉ trong chốc lát.
- Chúng ta cùng ra ngoài nhé, nàng nói với Pansy. Em lấy giùm cô chiếc áo lông.
Scarlett lầm lũi bước rất lâu, nàng im lặng bước nhanh, chẳng hề bận tâm liệu Pansy có theo kịp mình không. Đứng trước những ngôi nhà xinh đẹp cổ kính của Charleston, nàng không thấy một biểu hiện kiêu hãnh nào của sự trường tồn ở các bức tường màu phấn đã phai nhạt với lớp vữa chốc lở, nhưng chỉ thấy một dấu ấn của sự khinh bỉ cái khung cảnh mà chúng phô ra trước người qua lại, chúng xoay lưng lại với họ như thế để cuộn tròn lại tốt hơn trong vẻ bí ẩn của các khu vườn bên trong.
Cũng như các ngôi nhà của họ, nàng thầm nghĩ, người dân ở đây đã giữ kín những bí ẩn của họ và chỉ chia chúng với nhau. Ở đây, mọi người đều sống vờ vĩnh! Ở đây, chỉ những ảo tưởng và thói đạo đức giả ngự trị mà thôi!

 

Chương 28
Màng đêm buông xuống khi Scarlett trở về, từ bên ngoài ngôi nhà toát lên vẻ thị tịch và hoang vắng.
Mỗi buổi chiều, khi mặt trời lặn, các bức rèm các khung cửa sổ được buông xuống và không để một tia nắng lọt qua. Nàng mở cửa, lẳng lặng bước vào tiền sảnh.
- Em báo với Manigo rằng cô nhức đầu, không dùng bữa chiều, nàng nói với Pansy. Rồi em trở lại đây, giúp cô thay áo. Cô đi nằm ngay bây giờ!
Nàng cảm thấy mình không thể nói chuyện với ai được Manigo sẽ báo lại với nhà bếp và cả nhà. Scarlett rón rén đi về phía cầu thang, qua cửa phòng khách sáng choang và bước nhanh, khi nghe Rosemary đang thuật lại ý kiến của Julia Ashley về một đề tài chắc chắn là chẳng ích lợi gì.
Pansy, giúp nàng thay áo, rồi nàng tắt đèn và cuốn mình trong chăn, như để tự bảo vệ mình khỏi cơn hoảng loạn. Giá như nàng có thể ngủ được, quên được Sally Brewton, quên được tất cả! Bóng đêm, trong đó nàng đang lặn ngụp, như trêu ghẹo sự bất lực của nàng khi đi tìm giấc ngủ. Thế mà nàng cũng không sao khóc được.
Cơn bão tố giầy vò nàng sau khi nghe Sally tiết lộ những chuyện khủng khiếp, đã làm cạn những dòng nước mắt của nàng.
Thình lình, cánh cửa phòng bật mở và một luồng ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng. Bị chói mắt, Scarlett giật mình, quay phắt lại.
Rhett cầm một ngọn đèn trên tay đang đứng ở ngưỡng cửa, ánh sáng làm lộ rõ những nếp phẳng trên khuôn mặt dày dạn gió sương và hắt bóng lên mái tóc muối tiêu của chàng. Quần áo chàng ướt sũng nước biển, dán vào lồng ngực, vào tay, vào đùi làm nổi bật những bắp thịt rắn chắc. Trông chàng thật dữ tợn với vẻ mặt sa sầm trong cơn giận dữ khó nén.
Tim Scarlett đập mạnh vì sợ hãi và kích động. Đã bao lần nàng mơ thấy Rhett bước vào phòng với một dục vọng còn mạnh hơn sự bình tĩnh thường ngày của chàng…
Rhett lấy chân đạp mạnh cho cửa đóng lại rồi nhảy đến bên giường.
- Scarlett, em đừng mong trốn thoát được anh! Chàng gầm lên. Đứng dậy ngay!
Chàng quơ tay, gạt phắt chiếc đèn trên bàn ngủ xuống đất, vỡ tan, rồi dằn mạnh chiếc đèn của mình lên bàn. Chiếc đèn ngã nghiêng, chực đổ theo. Chàng giật tung tấm chăn, chụp lấy tay Scarlett và lôi nàng dậy.
Mái tóc Scarlett xoã trên bờ vai. Trái tim nàng phập phồng dưới chiếc áo ngủ hở cổ viền ren. Nỗi xúc động khiến đôi má đỏ bừng và màu xanh rực lên trong đôi mắt nàng. Rhett tàn nhẫn xô nàng về phía cột giường, rồi lùi lại một bước.
- Quỷ tha ma bắt cái đồ ôn dịch quấy nhiễu cuộc đời ta! Chàng nói, giọng khản đặc. Lẽ ra anh phải giết em ngay từ lúc em mới đặt chân đến Charleston!
Tay vịn lấy cột giường để khỏi ngã, choáng váng trước nỗi đe doạ đang đè nặng, Scarlett cảm thấy máu mình sôi lên. Ai, điều gì đã đẩy Rhett đến tình trạng nầy?
- Đừng có đóng vai trinh nữ hoảng sợ như thế, Scarlett! Với anh, trò đó không ổn đâu, anh biết em quá rõ! Anh sẽ không giết mà cũng chẳng thèm đánh em đâu! Dẫu rằng, chúa biết đấy, em đáng bị như vậy. Màn kịch cảm động đấy! Chàng nói tiếp với nụ cười mai mỉa. Cổ họng phập phồng, ánh mắt ngây thơ… Cái tai hoạ là trong tâm hồn gian dối của em, em vẫn cứ tưởng rằng mình ngây thơ mà chẳng hề nghĩ đến những nỗi đau đớn mà người đàn bà đáng thương, hoàn toàn trơ trọi kia phải chịu đựng chỉ vì em đã nhốt chặt anh chồng khờ dại của nàng trong lưới tình của em!
Scarlett không sao nén được nụ cười đắc thắng vừa nở trên môi. Thì ra việc nàng chinh phục Middleton Courtney đã khiến Rhett nổi giận! Nàng đã thắng!
Chàng đã thừa nhận rằng mình ghen! Nàng chỉ còn làm sao cho chàng thú nhận yêu nàng, và nàng sẽ biết cách làm như vậy…
Song, những lời sau đó đã khiến nàng vỡ mộng.
- Anh coi thường cái trò đóng kịch của em! Thật ra, anh thấy thích thú khi nhìn một người đàn bà ở tuổi em lại cứ cố thuyết phục mình hãy còn là một cô gái mười sáu đầy quyến rũ. Em không thể trưởng thành sao, Scarlett! Có phải tham vọng duy nhất của em là mãi mãi làm người đẹp quận Clayton không! Thế thì, lúc nầy đây cái trò đùa đó không còn khôi hài nữa rồi em ạ
Giọng chàng vang lên khiến Scarlett giật nẩy người. Nắm tay siết chặt, rõ ràng Rhett đang cố hết sức tự kiềm chế.
- Sáng nay, khi ra khỏi nhà thờ, - chàng nói, giọng bình tĩnh hơn - một người bạn cũ, đồng thời cũng là một người anh em họ của anh, đã đề nghị làm chứng cho anh, nếu anh thách đấu với Middleton Courtney. Anh ta không hề nghi ngờ gì về việc anh có ý định đến đó, vì cho dù tình huống thực tế có diễn ra thế nào đi nữa, theo anh ta, anh vẫn phải bảo vệ phẩm giá của em và danh dự của gia đình.
Scarlett cắn môi.
- Anh trả lời sao?
- Thế nầy đây: "Chẳng cần phải thách đấu làm gì. Vợ anh chẳng có một kinh nghiệm xã hội nào cả. Cử chỉ của nàng dễ bị hiểu lầm vì nàng không biết cách xử sự đó thôi! Từ nay, anh sẽ dạy bảo nàng".
Vươn người thật nhanh, chàng chụp lấy cổ tay nàng và kéo mạnh về phía mình. Bị siết chặt vào ngực chàng, một tay bị bẻ quặt sau lưng, Scarlett không sao vùng vẫy khỏi cái nhìn như xoáy lốc của Rhett và hơi thở nóng hổi đượm mùi muối của chàng.
- Bài học đầu tiên: Tôi chẳng thích thú gì khi bị coi là một gã mọc sừng dưới mắt thiên hạ, thưa bà vợ vô cùng quý mến và chung thuỷ, nhưng không gì và không ai có thể đẩy tôi đến chỗ đánh đấm với Middleton Courtney. Bài học thứ hai: nếu tôi giết thằng ngu độn đó, thì sẽ phải rời khỏi thành phố hoặc lên giá treo cổ, điều nầy sẽ là tồi tệ nhất trong hai khả năng. Tôi chẳng hề định để cho hắn dễ dàng hành động đâu, nhưng hắn có thể bắn và làm tôi bị thương, một điều mà tôi cũng chẳng khoái!
Scarlett muốn tát vào mặt chàng, nhưng chàng đã chụp được cánh tay còn lại của nàng đang giáng tới và bẻ quặt ra sau lưng. Bây giờ, cả hai tay nàng đều bị khoá cứng, và chàng giữ chặt nàng trong đôi tay chàng như trong một cái lồng. Scarlett cảm thấy hơi ấm của quần áo chàng thấu qua chiếc áo ngủ mỏng dính của nàng.
- Bài học thứ ba: anh và cả thằng ngu ngốc Courtney đó sẽ là cái bia cho mọi người mỉa mai vì đã liều mạng chỉ để cứu lấy cái tâm hồn nhỏ nhoi, vô đạo đức của em khỏi sự nhục nhã. Vì vậy, bài học thứ tư: em phải tuân theo từng ly, từng tí mọi chỉ dẫn của anh về cách xử sự trước thiên hạ cho đến hết Mùa chơi. Đừng có hòng hối hận hay ăn năn gì trước mọi người đấy nhé, người đẹp! Việc đó không phù hợp với loại người như em và chỉ nuôi thêm những câu chuyện ngồi lê đôi mách! Bởi vậy, hãy ngẩng thật cao cái đầu tóc xoăn xinh đẹp của em, cứ việc theo đuổi những cuộc chinh phục không mệt mỏi của tuổi trẻ đang lụi tàn, nhưng nhớ là phải chia đều sự chú ý đối với các đại diện của giống đực đang bị nhan sắc em quyến rũ. Anh sẽ rất vui sướng được chỉ định chàng nào trong số các ông thân mến nầy lần lượt được em ưu đãi. Khi đó, anh muốn em phải tuân thủ theo mọi lời khuyên của anh.
Chàng buông hai cổ tay nàng ra, nắm lấy hai vai nàng.
- Bài học thứ năm: em phải thực hiện chu đáo tất cả những gì anh bảo em làm…
Tách ra khỏi Rhett và hơi nóng của thân thể chàng Scarlett cảm thấy chiếc áo ẩm ướt của nàng dán chặt vào da thịt như một lớp kiếng mỏng. Hai tay đặt chéo trên ngực, nàng chỉ hoài công sưởi ấm cho mình.
Tâm trí nàng cũng lạnh giá như thân thể nàng, trong đầu nàng vẫn mãi văng vẳng những lời của Rhett. Chưa khi nào chàng quan tâm đến nàng. Chàng không cần đến nàng. Chàng chỉ bận tâm đến những gì phù hợp với chàng, liên quan đến chàng hoặc gây phiền toái cho chàng thôi.
Chàng có quyền gì mà tự cho phép công khai sỉ vả nàng, bôi nhọ nàng trước một thành viên của gia đình chàng, xô đẩy nàng trong phòng riêng của nàng như một cái bao bột tầm thường! Tầng lớp trưởng giả của Charleston là thế ư? Đúng là bọn đàn ông cũng chẳng hay ho gì hơn đám đàn bà! Tất cả đều là bọn nói láo, đạo đức giả…
Nàng đưa nắm đấm lên chực đánh chàng, nhưng chàng vẫn giữ chặt hai vai nàng và đôi tay nàng đành rủ xuống, bất lực trước ngực. Dãy dụa một lúc, cuối cùng, nàng cũng vùng thoát ra được. Che lưng bàn tay trước mặt như để đỡ các cú đánh, Rhett bật cười chế nhạo. Scarlett lại đưa tay lên. Song lần nầy, chỉ là để vén những lọn tóc đang loà xoà trước mắt nàng.
- Anh hãy tiết kiệm nước bọt một chút! Rhett Butler. Em không cần những lời khuyên lẫn những lời dạy dỗ của anh vì em sẽ chẳng còn ở đây để có dịp dè bỉu chúng. Em căm ghét Charleston yêu quí của anh, em khinh bỉ mọi người ở đây - và trên hết là anh! Ngày mai em sẽ ra đi.
Hai tay chống nạnh, cằm vênh lên, người run rẩy đưới làn áo ngủ bằng lụa ướt đẫm, nàng nhìn chàng thách thức. Rhett quay mặt.
- Không, Scarlett, anh lạnh lùng nói, em không bỏ đi được đâu! Việc đào tẩu của em chỉ càng tố cáo thêm tội lỗi của em và như vậy, anh buộc phải giết Courney. Bằng mặc cả, em đã buộc anh cho phép em ở lại đến cuối Mùa chơi, vậy thì em cứ ở lại. Em sẽ làm những gì anh bảo và tỏ ra thích thú với việc ấy chứ! Nếu không, xin thề trước Chúa, anh sẽ nghiền nát xương em. Từng cái một.
Chàng tiến về phía cửa. Khi tay đã đặt lên nắm cửa, chàng quay lại phía nàng, với một nụ cười bỡn cợt.
- Và đừng có tìm cách chơi khăm anh đấy, người đẹp như mộng của anh. Anh sẽ theo dõi em sát sao. Rất sát đấy!
- Tôi căm ghét anh! Nàng gào lên trước cánh cửa đã đóng lại.
Khi nghe tiếng chìa khoá lách cách, nàng ném mạnh chiếc đồng hồ quả lắc trên lò sưởi vào cánh cửa. Que cời lò cũng gãy nát. Nàng chợt nhớ đến các phòng khác cùng mở ra ban công nhưng đã quá muộn. Khi nàng vội vã lao người đến đó thì tất cả các cửa đều đã bị khoá chặt từ phía ngoài. Lủi thủi quay về phòng, nàng lê la một hồi, rồi mệt lả, buông mình trên ghế bành, đấm thùm thụp lên tay vịn cho đến khi cả hai tay đau buốt lên.
- Tôi sẽ đi, nàng lớn giọng, hắn sẽ không thể làm gì để cản được tôi.
Cánh cửa vẫn im ỉm đóng chặt như ném trả lại nàng sự thách thức.
Nàng chỉ mất thời giờ khi đấu tranh trực diện với Rhett, tốt hơn hết là dùng mưu mẹo để gạt chàng. Chắc chắn phải có cách thoát khỏi tay chàng, và nàng sẽ tóm được. Không cần phải mang theo hành lý cồng kềnh, nàng sẽ đi với một vài thứ gọn nhẹ trên người. Thế nầy nhé: nàng sẽ uống trà, chơi bài Whist hoặc đến một buổi tiếp tân, rồi nàng sẽ chuồn trước lúc kết thúc, sẽ ra thẳng ga nhảy lên tàu. Nàng có dư tiền để mua vé… Đi đâu bây giờ nhỉ!
Mỗi lúc gặp khó khăn, Scarlett luôn nghĩ đến Tara. Tara, nơi nàng tìm lại được nguồn sinh lực, tìm lại được bình an… và Suellen. Ôi! Giá như Tara là của nàng và chỉ riêng của nàng thôi! Nhưng hình ảnh vẽ ra trong mơ về đồn điền của Julia Ashley lại ám ảnh nàng. Sao Carreen lại bỏ phần thừa kế của mình như thế?
Như con thú đói, đánh hơi thấy con mồi, nàng đột ngột nhỏm đầu dậy. Đối với tu viện Charleston, cái phần nầy của Tara chẳng đáng gì cả. Nó không thể bán được, ngay cả khi có người hỏi mua, vì Will sẽ không bao giờ chịu bán - và cả nàng cũng như vậy. Các nữ tu nhận được một phần ba huê lợi từ bông vải, thật đấy. Nhưng nó có là bao! Ba mươi, bốn mươi đôla mỗi năm là cao nhất. Nếu nàng đề nghị mua lại nó, chắc chắn họ sẽ nắm lấy ngay cơ hội ngàn vàng nầy.
Rhett muốn nàng ở lại ư? Được, nàng sẽ ở lại - nhưng với điều kiện là chàng phải giúp nàng chuộc lại phần của Carreen ở Tara. Một khi đã dành được hai phần ba, nàng sẽ có đủ lực để thâu tóm nốt phần của Will và Suellen. Và nếu Will từ chối thì biết sao được, nàng sẽ tống khứ họ ra!
Nàng thoáng gợn một chút áy náy và nàng vội xua đi: Will đã gắn bó với Tara ư? Tất nhiên rồi… nhưng sao bằng nàng. Nàng lại cần có Tara. Tara là nơi duy nhất mà chẳng ai còn bận tâm đến nàng. Nàng sẽ làm cho Will hiểu rằng Tara là hy vọng duy nhất và cuối cùng của nàng.
Nàng vụt đứng dậy và chạy lại kéo dây chuông. Một lúc sau, Pansy mở khoá, bước vào.
- Thưa với ông Butler rằng cô muốn gặp ông ấy ở đây, trong phòng cô, nàng tuyên bố, và mang khay đựng bữa tối lại đây cho cô. Giờ thì cô lại thấy đói.
Nàng thay chiếc áo ngủ ẩm ướt, mặc một chiếc áo khoác ấm áp, chải lại mái tóc và thắt một dải băng nhung. Tấm gương phản chiếu cái nhìn ủ dột của nàng.
Nàng đã thua cuộc. Nàng không thể chinh phục lại được Rhett. Mọi việc đã không đi theo hướng nàng mơ tưởng.
Chỉ trong vài giờ, cả cái thế giới của nàng đã bị xô ngã. Nàng vẫn còn chới với vì những cú giáng của Sally Brewton. Sau tất cả những gì nàng được biết, sao nàng còn ở lại Charleston! Thật như dã tràng xây nhà trên cát Scarlett lấy tay ôm trán như cố giữ lại cơn xoáy lốc trong đầu với bao ý nghĩ quay cuồng, hỗn độn để có thể tìm ra hướng đi. Nàng cần phải tập trung vào một việc nào đó thôi. Trong đời nàng đã chỉ thành công khi hướng các năng lực của mình vào một đối tượng duy nhất.
Tara…
Đúng, Tara là cái đích chính đáng. Một khi nàng được Tara thì nàng còn đủ thời gian để tính mọi chuyện còn lại.
- Bữa tối đây ạ, thưa bà Scarlett.
- Đặt khay lên bàn, Pansy, và ra ngoài đi! Cô sẽ gọi em khi nào cô ăn xong.
- Thưa bà, ông Rhett sẽ đến khi nào ông ấy dùng cơm xong.
- Tốt. Đi ngay đi, hãy để cho cô yên!
***
Ngoài chút ngờ vực còn trong ánh mắt, vẻ mặt Rhett hoàn toàn bí hiểm.
- Em muốn gặp anh phải không, Scarlett!
- Vâng. Anh yên tâm, em không tìm cách khiêu chiến lại với anh đâu. Em muốn đề nghị với anh một giao kèo.
Chàng không nói, cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Bằng giọng tính toán của một nhà kinh doanh, nàng nói tiếp:
- Cả hai chúng ta đều thừa biết rằng anh không thể giam em ở Charleston và cũng chẳng ép em đến các buổi vũ hội và tiếp tân được. Chúng ta cũng đều biết thừa rằng em hoàn toàn có khả năng nói ra, hoặc làm bất cứ chuyện gì công khai trước mọi người mà chính anh cũng chẳng thể ngăn cản em nổi! Bởi vậy, em đề nghị với anh như sau: Em sẽ ở lại, em sẽ cư xử theo ý anh, nhưng với điều kiện anh phải giúp em làm một việc mà em mong muốn, không liên can gì đến anh và Charleston cả!
Rhett ngồi xuống, rút điếu xì gà trong túi, gật đầu và chậm rãi châm lửa hút.
- Anh nghe em đây.
Scarlett trình bày dự định của mình và càng nói càng sôi nổi hẳn lên. Trước đây rất lâu, Rhett đã cho nàng vay tiền để mua xưởng cưa đầu tiên. Chàng luôn quan tâm đến thành quả trong các xí nghiệp của nàng - Quả thật chàng là người duy nhất quan tâm và trên thực tế, cũng là người duy nhất không cho việc phụ nữ lao vào kinh doanh là điều xấu. Bởi thế, ý kiến của Rhett luôn được nàng coi trọng.
- Sự táo bạo của em thật đáng phục. Scarlett, chàng nói khi nàng dứt lời. Anh biết em có thể địch nổi tướng Sherman và toàn bộ quân đội của ông ta, nhưng muốn xỏ mũi giáo hội Thiên Chúa La Mã thì anh xin nói ngay là mắt em đã to hơn bụng mất rồi!
Chàng cười lớn, nhưng đó là tiếng cười thân thiện, ngưỡng mộ, như thể chính nàng cũng đang sống lại một thời hạnh phúc, khi họ còn là bạn của nhau.
- Em không muốn xỏ mũi ai cả! Rhett ạ! Em chỉ đơn giản muốn thực hiện một cuộc chuyển nhượng lương thiện thôi.
- Một cuộc chuyển nhượng lương thiện, em ấy à? - Chàng toét miệng cười. - Em làm anh thất vọng đấy, Scarlett ạ, không, em đã mất thói quen cũ rồi sao? Anh không biết gì cả! Nào, hãy thẳng thắn đi, đó có phải là lý do khiến em chạy vội đi lễ mỗi chủ nhật và vung chuỗi tràng hạt của em không! Có phải em tính toán cái dự án lập nghiệp ở quê nầy, ngay từ lúc đầu không?
- Em không tính toán gì cả. Thậm chí em còn tự hỏi tại sao em không nghĩ ra nó sớm hơn…
Scarlett khựng lại. Tay bụm miệng, nàng cố chặn một tiếng than bực bội. Làm cách nào Rhett lại cứ luôn buộc nàng phải nói nhiều hơn nàng dự định như thế nầy!
- Sao! Nàng bực bội nói tỉếp. Anh giúp em chứ, được hay không nào!
Anh chẳng mong gì hơn thế, nhưng anh chưa biết bằng cách nào! Nếu Mẹ bề trên từ chối, em vẫn cứ ở lại đến cuối Mùa chơi chứ!
- Em đã hứa, em sẽ giữ lời! Dù sao, bà ấy cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Em sẽ trả cho bà ta nhiều hơn Will có thể đề nghị. Phần anh, anh có thể tác động bà ấy. Anh quen biết mọi người ở đây và cũng biết cách làm sao đạt được kết quả mà.
- Sụ tin tưởng của em làm anh cảm động quá đấy, Scarlett ạ! Anh quả có quen biết tất cả bọn vô lại, bọn kinh doanh, bọn làm ăn xảo quyệt trong vòng một ngàn dặm trở lại đây, nhưng anh chẳng có chút ảnh hưởng nào đốí với những người lương thiện thuộc giới đó. Anh không giúp được gì cho em, ngoài một vài lời khuyên.
- Đừng dụ dỗ người đàn bà thánh thiện ấy! Hãy nói thật với bà ta, nếu như em có thể, và chấp nhận những điều kiện mà bà đưa ra. Đừng mặc cả.
- Anh nói đùa đấy chứ, Rhett! Chỉ có ngu dại mới trả theo cái giá mà người ta đặt ra! Với lại, tu viện đâu có cần tiền. Các xơ đã có cả toà nhà đồ sộ, họ làm việc không cần trả lương - đó là em chưa kể các chân đèn và thánh giá bằng vàng khối trên bàn thờ cửa nhà nguyện.
Rhett nghiêm nét mặt tuy không dập tắt những tia vui trong ánh mắt.
- Anh xin chúc em được may mắn nhất trên đời! Scarlett ạ, hãy coi như anh vửa ban phước lành cho em.
Chàng nghiêm trang bước ra - để rồi cười sặc sụa ở cầu thang. Scarlett sẽ giữ lời, như nàng vẫn luôn làm thế. Với sự hợp tác của nàng, vụ tai tiếng sẽ nhanh chóng qua đi và quên lãng. Không đầy mười lăm ngày nữa, Mùa chơi sẽ kết thúc và Scarlett sẽ bay đi. Một khi được giải thoát khỏi sự hiện diện của nàng từng làm xáo trộn cuộc sống nghiêm túc mà chàng cố duy trì ở Charleston, chàng sẽ rảnh rang bay đến Dunmore với bao dự định cần hoàn thành. Việc thương lượng giữa Scarlett và Mẹ bề trên sẽ giúp chàng khuây khoả cho đến khi cuối cùng, chàng có thể sống một cuộc đời tự do.
Ta sẽ đánh cược về phía Giáo hội, vì nàng cứ nói theo kiểu lâu dài hơn là vài tuần lễ, chàng nghĩ thêm. Nhưng ta sẽ không đánh cược lớn. Khi Scarlett đã ngoạm lấy con mồi, thì chẳng còn cách nào làm cho nàng nhả ra…
Mãi sau nầy, Rhett vẫn còn cười cợt về chuyện ấy.
Như Rhett đã dự đoán, ván cờ giữa Scarlett và Mẹ bề trên không hề đơn giản chút nào.
- Bà ấy không nói "được" mà cũng chẳng nói "không", thậm chí cũng chẳng thèm nghe em giải thích rằng bán như vậy sẽ rất có lợi! Scarlett than thở, lần đầu đến thăm tu viện.
Lần thứ hai trở về, rồi thứ ba, thứ năm, mỗi lần trở về lại thêm nỗi thất vọng mới, nàng vẫn ì ạch ở nguyên điểm xuất phát! Rhett kiên nhẫn lắng nghe những lời chửi rủa của nàng và phải nén lắm mới không bật cười bởi anh biết nàng không thể tâm sự với bất cứ ai khác
Hầu như ngày nào chàng cũng có dịp để giải trí khi chứng kiến sự leo thang các phương tiện mà Scarlett sử dụng trong cuộc chiến đấu chống lại Giáo hội. Nàng mở đầu bằng việc đi lễ buổi sáng, với hy vọng sự sùng đạo của mình sẽ gây tiếng vang đến tu viện. Nàng thăm viếng Carreen thường xuyên rồi chẳng mấy chốc, nàng đã biết tên các nữ tu và một nửa số thực tập sinh. Sau một tuần lễ bàn bạc không kết quả, và sau những trả lời thoái thác của Mẹ bề trên, nỗi tuyệt vọng của Scarlett đã đến mức nàng dám theo các đi đến thăm một số bạn bè của họ bị khánh kiệt, nhưng vẫn là những giáo dân ngoan đạo.
- Cái điệu nầy, thì chuỗi hạt của em đến hết nhẵn mà chẳng được tích sự gì cả! Nàng giận dữ nói. Tại sao con mụ già ấy cư xử ác với em như vậy, Rhett!
- Chắc bà ta nghĩ làm vậy sẽ cứu được linh hồn em đấy, chàng gợi ý, cố giữ vẻ nghiêm túc.
- Linh hồn em khỏe mạnh hơn bao giờ hết, cám ơn. Có điều em chỉ không dám nói như vậy về cái thể xác khốn ~hổ của em. Em chỉ buồn nôn vì khói hương trong nhà thờ và chiều nào, ra khỏi nơi đó, mặt em cũng tái mét.
- Bù lại, cặp mắt thâm quầng của em sẽ tạo cho em dáng dấp khổ hạnh và chắc chắn sẽ gây ấn tượng cho Mẹ bề trên!
- Ôi! Rhett! Điều anh nói thật khủng khiếp! Em phải đánh phấn ngay mới được.
Sự thiếu ngủ quả đã bắt đầu để lại dấu ấn trên khuôn mặt nàng và nỗi thất vọng đã tạo những nếp nhăn li ti nằm dọc giữa hai hàng lông mày. Cả Charleston đều ngạc nhiên về cơn sùng đạo của nàng.
Không ai còn nhận ra vẻ lịch thiệp, nhưng xa vắng. Vẻ cám dỗ phù phiếm đã biến mất! Nàng từ chối mọi lời mời chơi bài Whist, nàng ngừng giao du với xã hội thượng lưu như người ta vẫn thấy thường xuyên từ đầu Mùa chơi.
Không gì đáng khen hơn lòng tôn kính Chúa, Sally Brewton một hôm đã nói. Trong Mùa chay, tôi vẫn thường nhịn cả những thứ mà tôi ưa thích nhất. Nhưng theo tôi, Scarlett đã đi quá xa trong việc hành xác ấy! Thật là thái quá
Emma Anson không đồng tình:
- Tôi thấy kính trọng cô ta hơn trước. Chị biết đấy, tôi không hiểu nổi chị làm sao mà dẫn dắt cô ta được như vậy! Tôi đã từng coi cô ta như một cô bé hám danh, hợm hĩnh và vô giáo dục. Bây giờ, tôi sẵn sàng rút lại những lời nầy! Ta không thể không ít nhiều ngưỡng mộ những ai có những tình cảm tôn giáo chân thành. Cho dù đó là những người theo Giáo hội La Mã đi nữa.
Sáng thứ tư, sau tuần lễ thứ hai vây hãm bà Mẹ bề trên, trời trở lạnh và mưa. Ta không thể đi bộ đến tu viện dưới cơn mưa như trút nầy, Scarlett than thầm, ta sẽ làm hỏng đôi giầy cao cổ độc nhất của ta thôi.
Nàng tiếc rẻ khi nghĩ đến Ezekiel, người đánh xe ngựa cũ của gia đình Butler, mà hệt như vị thần tốt bụng chui ra từ chiếc lọ thần, đã xuất hiện trong hai buổi tối mưa gió, đúng lúc họ cần đi ra ngoài. Tấn kịch nầy làm ta phẫn uất, chỉ vì đã lỡ tự nguyện đóng vai trong đó, mà hôm nay ta không được ở nơi khô ráo, ấm áp Nhưng ta lại không thể làm thế mà cần phải đi ra ngoài. Ta sẽ ra ngoài vậy.
- Mẹ bề trên đã đi đến nhà dòng của chúng tôi ở Géorgie từ sáng sớm, để dự một cuộc họp, xơ phụ trách tiếp khách, nói với nàng. Không một ai biết chính xác Mẹ sẽ vắng mặt trong bao lâu! Một ngày, hai ngày, hay một tuần, có thể là hơn nữa.
Nhưng ta làm sao chờ được cả tuần lễ; Scarlett phải cố nén mới không la toáng lên. Ta còn không được phép để mất một ngày kia mà.
Nàng bì bõm lội về, dưới làn mưa như thác.
- Quẳng ngay đôi giầy cao cổ khốn khổ đó đi và soạn cho cô một bộ đồ ấm, nàng bảo Pansy.
Còn ướt sũng hơn bà chủ, Pansy giả bộ cất tiếng ho như xé ruột, rồi lê đôi chân lệt bệt bỏ đi. Con nhỏ nầy thật đáng đánh đòn, Scarlett nghĩ thầm. Thật vậy, nỗi chán nản còn đè nặng lên nàng hơn cả cơn giận dữ.
Mưa tạnh vào buổi chiều. Bà Butler và Rosemary quyết định cùng đi thăm các cửa hàng trên phố Hoàng Gia. Scarlett chẳng còn lòng dạ nào để tham gia, và đành ngồi lại trong phòng để nghiền ngẫm những bất hạnh của mình! Nhưng rồi như bị ngộp thở trong không gian tù túng, nàng bước xuống thư phòng, với hy vọng sẽ gặp Rhett và biết đâu tìm được ở chàng một chút an ủi. Vì vẫn chưa tiết lộ các dự định của mình với bất kỳ ai, chàng là người duy nhất nàng có thể thổ lộ.
- Cuộc cải cách Giáo hội Thiên Chúa giáo đã tiến triển đến đâu rồi! Chàng vừa hỏi, vừa nhướng lông mày, vẻ giễu cợt.
Scarlett phẫn nộ kể lại cho chàng nghe việc lánh mặt của bà Mẹ bề trên. Vừa ban phát cho nàng vài lời an ủi, chàng vừa chuẩn bị châm một điếu xì gà.
- Anh ra hàng hiên hút thuốc đây, chàng nói khi thấy đầu điếu xì gà đã đỏ rực. Ta ra ngoài trời đi em, cơn mưa đang đem mùa hè đến cho ta. Ngoài trời rất dễ chịu! Gió đã xua hết các đám mây ra biển.
Bước ra khỏi căn nhà tranh tối, tranh sáng, ánh mặt trời thật chói chang. Một tay che mắt, Scarlett hít đầy lồng ngực hương vị của cây cỏ và đất ẩm toả lên từ khu vườn, hoà lẫn với hơi mặn bốc lên từ ngoài vịnh và cái mùi đầy nam tính của khói xì gà. Sự gần gũi với Rhett làm nàng chợt bối rối đến mức phải lui ra vài bước. Khi chàng mở lời, Scarlett cảm thấy giọng nói của chàng như từ cõi xa xôi vọng lại.
- Nếu anh không lầm thì ký túc xá của các xơ vùng Georgie nằm ở Savannah. Sau ngày lễ nữ Thánh Céccile, em có thể đến đó dự sinh nhật ông ngoại. Các dì em đã quấy rầy em khá nhiều về chuyện nầy, phải không! Nếu đó là một hội nghị dòng quan trọng thì Đức Giám mục sẽ có mặt ở đó! Có thể, với ông ta, em sẽ may mắn hơn với Mẹ bề trên!
Scarlett cố gắng nghe những gợi ý của Rhett. Vô ích: sự hiện diện của chàng đã ức chế điều đó. Chẳng lạ lắm sao khi chàng khiến nàng rụt rè, trong khi gần đây hai người đã không sao hàn gắn lại được những liên hệ tin cậy và thân thiết trưôc kia. Dựa lưng vào một cây cột.
Rhett say sưa hút.
- Để rồi xem, vừa nói, nàng vừa bước vội trước khi oà lên khóc.
Điều gì đã xảy ra với mình thế nầy! Nàng tự hỏi và chùi hai má. Kìa, mình lại trở thành cô bé mít ướt, thiếu tự chủ, điều mà chính mình ghét nhất trên đời!
Nếu có phải mất thêm chút ít thời gian so với dự định để đạt được điều mình muốn thì nào có hề chi! Mình sẽ dành lại được Tara! Và cả Rhett nữa, nếu như mình có mất đi cả một cuộc đời cũng chẳng sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3