Hậu cuốn theo chiều gió - Chương 07-08

Chương 7
- Ồ thưa vâng, tôi rất cần việc làm, thưa bà Butler, Joe Colleton nói.
Ông thầu khoán là một người bé nhỏ, mảnh khảnh khoảng ngoài bốn mươi. Ông có vẻ già trước tuổi vì mái tóc bạc và gương mặt dãi dầu mưa nắng. Ông ta cau mày và những nếp nhăn trên trán làm cặp mắt nâu tối lại:
- Tôi cần việc làm, nhưng chưa đến mức phải làm cho bà?
Scarlett suýt quay lưng bỏ đi, không có gì buộc nàng phải chịu đựng lời mắng chửi của một kẻ da trắng hãnh tiến. Nhưng nàng cần Colleton, nhà thầu khoán điền thổ lương thiện duy nhất ở Atlanta (nàng biết ông vào thời kỳ nàng bán gỗ cho những đồng nghiệp của ông trong những năm khôi phục và phát triển kinh tế sau chiến tranh). Nàng muốn dậm chân. Lỗi của Melly đấy thôi. Nếu như không đặt điều kiện ngu ngốc là Ashley sẽ không biết nàng đã giúp anh, thì nàng đã có thể sử dụng bất cứ nhà thầu khoán nào, bởi nàng sẽ canh chừng hắn ta như một con chim ưng, đích thân kiểm soát mỗi công đoạn và nàng rất thích làm việc này.
Nhưng nàng lại không được phép làm gì cả. Và trong điều kiện ấy, nàng chỉ có thể trông cậy vào Colleton.
Colleton phải nhận công việc đó, nàng phải làm mọi cách để ông ta nhận. Nàng đặt bàn tay nhỏ nhắn lên cánh tay ông, bàn tay mịn màng trong chiếc găng tay bé nhỏ.
- Ông Colleton, ông sẽ làm tôi thất vọng nếu ông từ chối. Tôi cần một người rất đặc biệt để giúp tôi.
Nàng nhìn ông với cặp mắt mơn trớn và bối rối. Tiếc rằng ông không cao lớn hơn một chút. Rất khó đóng vai một người phụ nữ mảnh mai yếu đuối trước một người đàn ông vóc dáng tương tự như nàng. Tuy nhiên, những chú gà trống vẫn luôn chứng tỏ tinh thần hiệp sĩ với phái yếu.
- Tôi không biết sẽ phải làm gì nếu ông từ chối, nàng nói thêm.
- Thưa bà Butler, Colleton đáp, tay co lại. Có lần bà đã bán gỗ non cho tôi mà bà nói là gỗ già. Tôi không bao giờ muốn làm ăn với một người đã lừa dối tôi.
- Nhưng chắc chắn đó là một sự lầm lẫn? Thời đó tôi chưa thạo mà. Tôi vừa mới vào nghề. Ông có nhớ không, thời kỳ ấy khó khăn làm sao? Bọn Yankee vẫn không ngừng hành hạ chúng ta. Tôi đã sống qua những ngày run rẩy vì khiếp sợ.
Nước mắt lưng tròng, đôi môi tô một lớp son nhạt của nàng run run. Nàng có vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
- Chồng tôi, ông Kennedy, bị bọn Yankee giết chết khi chúng phát hiện một cuộc họp của đảng Klan.
Cái nhìn thẳng của Colleton làm nàng lúng túng.
Cặp mắt người đàn ông ngang tầm mắt nàng, giống như mắt tượng đá. Scarlett rút bàn tay nàng khỏi tay áo ông. Nàng làm gì bây giờ đây? Nàng không thể thua cuộc, không thể như thế được. Ông ta phải nhận công việc này.
- Tôi đã hứa với người bạn thân nhất của tôi lúc cô ấy hấp hối, ông Colleton ạ, - nàng vừa nói vừa nức nở thật sự - Bà Wikes đã yêu cầu tôi giúp anh ấy, và giờ đây, tôi cầu xin ông hãy giúp tôi!
Những điều này kể lể khá lộn xộn - nào là cách Mélanie bảo vệ Ashley, sự bất lực hoàn toàn của Ashley trong công việc kinh doanh, sự liều mình của anh khi lao xuống huyệt chôn vợ mình, những đống gỗ không bán được, sự cần thiết phải giữ bí mật…
Colleton giơ tay ngắt lời nàng:
- Thôi được, bà Butler. Nếu vì bà Wilkes, tôi sẽ nhận!
Ông vừa nói vừa cầm tay nàng. Chúng ta hãy niêm phong bản giao ước. Bà sẽ có những ngôi nhà xây đẹp nhất, với vật hệu tốt nhất.
- Cảm ơn, Scarlett nói và đặt tay nàng trong tay người đàn ông.
Nàng có cảm giác đang sống trong niềm chiến thắng lớn nhất của đời nàng.
Chỉ vài giờ sau, nàng mới nhớ ra nàng không có ý định dùng những vật liệu tốt nhất, mà chỉ dùng gỗ tốt nhất thôi. Những ngôi nhà tồi tàn bẩn thỉu ấy sẽ lấy mất cả một gia tài của nàng. Và nàng sẽ phải trả bằng chính số tiền mà nàng đã phải chật vật lắm mới có được?
Và hơn nữa, cũng sẽ chẳng có ai thèm giúp Ashley như vậy đâu? Mọi người sẽ tiếp tục đóng sập cửa khi thấy mặt anh ấy.
Không phải tất cả mọi người đâu. Mình có một nhóm bạn riêng, nàng thầm nghĩ, họ còn lạ lùng gấp mấy bọn giả đạo đức của giới trưởng giả xứ Atlanta này.
Scarlett trải bản hoạ đồ thiết kế do Joe Colleton vẽ trên một túi bằng giấy để nàng nghiên cứu và chấp thuận. Chi phí xây dựng là điều khiến nàng quan tâm hơn hết. Nàng biết làm gì cái việc các ngôi nhà thoáng mát hay chỗ đặt cầu thang.
Nàng cầm tập danh mục bìa bằng nhung trong ngăn kéo và lên một danh sách. Nàng sẽ tổ chức một buổi tiếp tân. Một buổi tiếp tân lớn, có nhạc, có rượu sâm banh chảy như suối với những món ăn ngon nhất, đắt tiền nhất, được phục vụ thừa thãi. Giờ đây, nàng đã mãn đại tang, đã đến lúc làm cho bạn bè biết là họ có thể mời nàng đến dự các buổi chiêu đãi và cách hay nhất là chính nàng mời họ đến dự buổi dạ hội của nàng trước.
Nàng lướt nhanh qua tên họ những gia đình lâu đời ở Atlanta. Những người này đều nghĩ rằng mình chịu tang Melly, không cần mời họ. Và cũng không cần phải để tang. Cô ấy đâu phải em ruột mình, chỉ là em chồng thôi và mình cũng thấy điều đó thật ra cũng chẳng đáng gì vì Charles Hamilton là chồng trước của mình và sau đó mình đã có thêm hai đời chồng nữa.
Scarlett khom người xuống. Charles Hamilton chẳng ăn nhập gì ở đây, cũng không phải chuyện có để tang hay không. Nàng chịu tang Mélanie một cách thực nhất: một gánh nặng thường xuyên trĩu nặng lên nàng.
Nàng nhớ biết bao người bạn gái dịu hiền và đáng yêu, người bạn đối với nàng còn quan trọng hơn là nàng tưởng rất nhiều. Thiếu Mélanie, thế giới sẽ lạnh lẽo, tối tăm hơn và hoang vắng quá. Scarlett từ quê lên chỉ mới có ba ngày mà đêm đến nàng cũng cảm thấy nỗi cô đơn thấm sâu tận đáy lòng mình.
Với Mélanie, nàng mới nói được là Rhett đã bỏ nàng! Mélanie là người duy nhất mà nàng có thể thổ lộ một chuyện đáng xấu hổ đến thế. Và Melly sẽ nói với nàng điều nàng mong mỏi được nghe: "Chắc chắn anh ấy sẽ trở lại, bạn yêu dấu, anh ấy yêu chị lắm?" Trước lúc mất, đúng là Mélanie đã nói: "Đại uý Butler… hãy đối xử tốt với anh ấy? Anh ấy… yêu chị lắm?".
Chỉ nhớ lại những lời của Mélanie, Scarlett đủ cảm thấy thanh thản hơn, nếu Melly nói Rhett yêu nàng, đó là sự thật rồi, không phải là ước mơ đâu. Scarlett cố gạt nỗi buồn và đứng dậy. Cô đơn đâu phải là định mệnh và nếu cái xứ Atlanta già cỗi không muốn nói về nàng nữa thì mặc kệ? Nàng có nhiều bạn bè. Bằng chứng là: danh sách khách mời dài đến hai trang và nàng cũng mới viết đến vần G của quyển danh mục.
Scarlett đã dự định mời lũ người trục lợi ồn ào nhất, giàu có nhất đã đến Géorgie dưới thời chính phủ Phục hưng. Nhiều người có gốc gác đã bỏ đi khi chính phủ bị lật đổ năm 1871, nhưng cũng còn nhiều người ở lại để thừa hưởng nhà cửa, tài sản mà họ ky cóp được nhờ hút hết xương tuỷ của cái Liên bang đã chết. Họ không hề có ý muốn trở về quê. Tốt nhất, họ quên nguồn gốc của họ.
Rhett luôn khinh bỉ họ. Anh cho họ là bọn bất lương và bỏ nhà đi khi Scarlett ăn mừng linh đình. Nàng cho anh là khờ khạo và nói:
- Người giàu thường ngây ngô hơn người nghèo. Quần áo, xe cộ, trang sức của họ đều đẹp hơn và họ dùng món ăn thức uống ngon nhất khi họ mời anh.
Nhưng những thứ mà những người bạn ấy dọn lên ở nhà họ không thể sánh được các cuộc lễ hội sang trọng và Scarlett đã tổ chức. Lần này, nàng quyết định sẽ tổ chức một cuộc tiếp tân linh đình nhất. Nàng viết một danh sách mà nàng ghi là: "Đừng quên" ở đó nàng ghi phải mua những con thiên nga bằng thuỷ tinh để bày món ăn nguội và mười thùng rượu sâm banh. Một cái áo dài mới nữa chứ. Nàng phải đến bà thợ may khi nàng đưa in các thiệp mời.
Scarlett nghiêng đầu ngắm cái diềm tổ ong màu trắng hồ bột trên mũ kiểu Mary Stuart. Điểm trên trán thật rất hợp. Nàng kẻ đậm đường cong của đôi mày đen và tô xanh óng ánh hai mắt. Hai bên viền mũ những lọn tóc đen dầy của nàng mềm như lụa. Nào ai nghĩ chiếc áo tang lại tôn vẻ đẹp của nàng đến thế.
Nàng quay qua, quay lại, ngoái nhìn hình mình trong gương. Viền thêu tua và ngọc trai lấp lánh trên chiếc áo dài đen. Áo tang "thông thường" không khủng khiếp bằng áo "đại tang". Áo có vẻ lả lơi vừa đủ, phần hở cổ của chiếc áo dài đen lộ một làn da mịn màu hoa mộc lan.
Nàng sửa lại đầu tóc và xức nước hoa lên vai, lên cổ. Nàng phải vội khách mời sắp đến rồi. Nàng nghe các nhạc sĩ hoà âm ở dưới nhà. Mắt nàng dừng lại thoả mãn trên những chồng giấy bìa trắng để lộn xộn giữa những đồ dùng của phòng tắm và những chiếc gương tay bằng bạc. Các thiếp mời sẽ dồn dập đến với nàng khi các bạn biết là nàng đã trở lại với giới thượng lưu. Sẽ làm gì hết tuần này đến tuần khác? Còn nhiều cuộc vui khác nữa, rồi nàng lại tổ chức tiếp tân hoặc có thể một vũ hội vào đêm Giáng sinh. Phải rồi, mọi việc rồi sẽ tốt đẹp. Nàng xúc động mạnh như cô gái lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng. Chẳng có gì ngạc nhiên hết! Bảy tháng đã trôi qua, kể từ lần dạ hội trước. Ngoại trừ dịp Tony Fontaine trở về. Nàng mỉm cười nhớ lại kỷ niệm ấy. Bạn Tony đáng mến, với đôi bốt cao ống và cái yên ngựa nạm bạc. Nàng rất muốn anh có mặt tối nay. Cử toạ sẽ không tin vào mắt mình khi thấy anh quay tít khẩu súng lục.
Nàng phải xuống. Nhạc đã cử lên. Chắc đã trễ rồi.
Scarlett xuống cầu thang, tấm thảm đỏ làm giảm nhẹ bước chân vội vàng của nàng. Hoa kết trong bình cao toả hương thơm ở mọi phòng. Đôi mắt lấp lánh niềm vui, nàng từ phòng này sang phòng khác để kiểm tra.
Tất cả đã hoàn hảo. Lạy Chúa, Pansy từ Tara đã về; không ai hơn cô ấy trong việc thúc người hầu làm việc.
Cô ấy xoay xở rất tài mỗi lúc người quản gia mới muốn thay Pork. Scarlett cầm lấy ly sâm banh trên mâm mà người hầu bàn dâng cho nàng. Ít ra, thì anh ta cũng phục vụ tốt đấy. Anh ta hơi kiểu cách một chút và Scarlett thích kiểu cách như thế!
Có người gọi chuông ngoài cổng. Scarlett làm người quản gia ngạc nhiên bằng một cụ cười vui rồi nàng đi ra cửa đón các bạn.
Họ đến đông như làn sóng triều liên tục suốt một tiếng đồng hồ và ngôi nhà vang tiếng cười nói, nồng nặc mùi phấn và nước hoa, óng ánh màu sắc của lụa là, sa-tanh hồng ngọc và sa-phia.
Scarlett vui thích, đi từ người này đến người khác.
Nàng cười, tán tỉnh, tinh nghịch với cánh đàn ông, lịch sự nhận lời khen tặng hơi quá đáng của các bà. Mọi người vui mừng được gặp lại nàng. Nàng đã vắng mặt quá lâu không buổi tiếp tân nào lại thành công như của nàng. Ngôi nhà của nàng tráng lệ quá, bộ áo dài của nàng rất đẹp, mái tóc nàng mượt mà, thân hình nàng thon thả, nước da ngà ngọc của nàng thật là tuyệt mỹ.
- Mình vui quá. Thật là một lễ hội tuyệt vời.
Nàng liếc nhìn các đĩa thức ăn và mấy chiếc mâm bạc sắp theo chiều dài của chiếc bàn sơn véc-ni để kiểm tra việc phục vụ có chu đáo không. Đối với nàng, thức ân đầy ắp cũng là quan trọng vì nàng không bao giờ quên cái ngày kết thúc chiến tranh, thời kỳ mà nàng đã kề cận với cái đói. Cô bạn Mamie Bart bắt gặp ánh mắt nàng và mỉm cười với nàng. Một giọt nước sốt bơ trên lát bánh mì đang ăn dở ứa ra bên mép chảy xuống chuỗi kim cương trang điểm chiếc cổ đẫy đà của cô. Scarlett quay mặt đi. Mamie sẽ ganh đua với bầy voi. Lạy Chúa, mình có thể ăn mọi thứ mình thích mà không khi nào rây lấy một chút đâu.
Nàng mỉm một nụ cười mơn trớn về phía Harry Connington, chồng của cô bạn Sylvia.
- Chắc anh đã tìm được rượu ngon, Harry, anh như trẻ ra mười tuổi so với lần trước tôi gặp anh.
Tinh nghịch, nàng nhìn Harry thót bụng lại. Mặt anh đỏ lên rồi chuyển dần sang màu hoa cà trước khi anh dãn bụng ra, Scarlett phì cười rồi bỏ đi.
Một tiếng cười làm nàng chú ý và nàng bước đến gần rnột nhóm ba người đàn ông. Nàng rất thèm nghe một điều gì thật ngộ nghĩnh, kể cả một trong những chuyện đùa bỡn mà các bà phải làm bộ như không hiêu.
Lúc đó, tớ mới thầm nghĩ "Bill ơi, một thằng hoảng sợ thì thằng khác sẽ lợi dụng, và tớ không biết đứa nào trong hai đứa sẽ là thằng già Bill".
Scarlett rời xa. Tối nay, nàng muốn vui, nói chuyện "Cơn hoảng loạn" thì nàng không vui. Tuy nhiên, nàng cũng hiểu được điều đó. Nàng biết dù có ngủ mê, nàng cũng còn tinh anh hơn Bill Weller vào thời kỳ sung sức nhất của anh ta. Nếu anh ta làm giàu trong thời kỳ hoảng loạn, nàng cũng muốn biết anh làm bằng cách nào. Nàng lại đến gần.
- Cái bọn miền Nam ngu ngốc, chúng cứ luôn hoạnh họe với tôi từ khi tôi đến ở đây, Bill thú nhận. Người ta chẳng thể làm được gì với cái bọn không còn biết ham muốn tiền bạc, vốn rất tự nhiên đối với con người. Lúc đó mọi trái phiếu đáng giá gấp ba, còn tất cả chứng nhận về mỏ vàng mà tôi trưng ra, chỉ đẻ ra một con chuột nhắt. Bọn đó đãi vàng con thê thảm hơn lũ mọi đen mà chúng lại để dành từng đồng xu lương, phòng cho một ngày mưa dầm sắp tới. Nói chung, có hàng đống bọn chúng, đã ôm khư khư một tủ đầy trái phiếu. Trái phiếu của chính phủ Liên bang đấy!
Tiếng cười của Bill kéo theo những tiếng cười khác.
Scarlett nổi giận. "Bọn miền Nam ngu ngốc", mày dám nói thế à? Người cha yêu quý của nàng cũng là người đầu tiên thu góp một tủ đầy trái phiếu của chính phủ Liên bang, cũng giống như bao người tốt bụng khác ở Clayton. Nàng cố bước ra xa, nhưng rồi một đám hiếu kỳ vây kín phía sau nàng, họ cũng bị cuốn vào tiếng cười của Bill Weller.
- Phải mất một lúc, tớ mới hiểu - Weller nói tiếp - té ra là họ không tin vào giấy má? Và họ cũng đếch tin những mánh mung của tớ: nào là thần dược, nào là cột thu lôi, và tất cả các mánh mung hái ra tiền khác. Thú thực, tớ rất phật ý, hắn ra dáng rầu rĩ rồi toét miệng cười, lỗ cả ba chiếc răng hàm bọc vàng - khỏi nói các cậu cũng đã biết, tớ và Lula lúc đó cũng chẳng cần gì, ngay cả khi tớ đếch kiếm được xu nào. Trong những ngày chè chén huy hoàng hồi còn chế độ Cộng hoà ở Georgie, tớ đã hốt được nhiều tiền nhờ mấy cái hoạt động đường sắt mà tụi bạn bè kiếm dùm, đủ cho bọn tớ sống như ông hoàng ngay cả khi tớ có ngu dại lao vào xây mấy cái đường sắt đi nữa. Nhưng tớ khoái vụ đó, với lại Lula cằn nhằn riết về việc tớ rảnh việc ngồi không ở nhà. Vinh danh Chúa trên trời, đúng lúc đó lại xảy ra vụ "Hoảng loạn", và bọn nổi loạn ào ào đi rút tiền tiết kiệm ở nhà băng để đem về nhét vào nệm giường. Mỗi ngôi nhà, mỗi túp lều đều trở thành một mỏ vàng mà tớ quyết không buông tha.
- Thôi, đừng nói vòng vo nữa, Bill. Cậu đã kiếm được gì nào? Đợi cậu vặn vẹo cái lưng mà kể cho xong chắc tớ đến khô cả cổ mất - Amos la toáng lên rồi nhổ một bãi nước bọt không vào ống nhổ.
Scarlett cũng cảm thấy nôn nóng. Nàng nôn nóng muốn bỏ đi.
- Yên đã nào, Amos, tớ kể tới ngay đây mà! Bằng cách nào tớ gom được những tấm nệm đó hả! Tớ đếch phải loại người có thể đi thuyết giáo cho bà con xây Nhà thờ mới. Tớ chỉ khoái ngồi sau bàn giấy và sai bọn tay chân đi gạ gẫm. Tớ đã làm như vậy đấy, và chính lúc đang ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da và nhìn ra cửa sổ, tớ đã nhìn thấy một đám ma. Cứ y như thể sét đánh qua đầu vậy. Không nhà nào ở Géorgie mà không có người thân bị chết.
Scarlett ghê tởm nhìn Bill Weller trong khi hắn say sưa mô tả những thủ đoạn làm giàu của mình.
Những bà mẹ già vợ goá là những người dễ ăn nhất, mà họ chiếm phần đông ở đây. Thậm chí họ cũng chẳng buồn chau mày khi bọn lính của tớ bảo rằng mấy ông cựu chiến binh của chính phủ Liên bang đang cho xây các tượng đài trên khắp các chiến trường. Thế là chưa kịp nói hết câu "Abe Lincoln" họ đã dốc hết các nệm giường để trả tiền cho việc chồng con họ được ghi tên lên bảng đá.
Điều này còn tệ hơn cả những gì Scarlett đã hình dung.
- Cáo thật, anh đúng là thiên tài. - Amos thốt lên.
Lũ đàn ông cười còn to hơn lúc nãy, Scarlett tưởng như mình sắp nôn mửa. Các đường xe lửa và các mỏ vàng ma thì cũng còn chưa liên quan gì đến nàng, nhưng các bà mẹ và các người vợ mà Bill Weller lừa đảo thì lại chính là máu mủ của nàng. Có khi hiện giờ người của hắn đang đến chỗ Béatrice Tarleton hoặc Cathleen Calvert, hoặc Dimity Munroe hoặc bất kỳ người phụ nữ nào khác ở Clayton đã từng mất con, mất anh hoặc mất chồng. Giọng nàng bỗng cắt ngang các chuỗi cười như một nhát dao.
- Đó là một câu chuyện thối tha và đê tiện nhất mà tôi chưa từng nghe trong đời! Bill Weller, anh làm tôi ghê tởm. Tôi ghê tởm tất cả. Các anh biết gì về người dân miền Nam? Anh hiểu gì về những người lương thiện và họ ở đâu? Cả đời, anh chưa một lần có một ý nghĩ lương thiện hoặc một hành động lương thiện nào.
Nàng gạt những bàn tay, cánh tay và đám đàn bà, đàn ông sửng sốt đang giơ lên và vây quanh Weller để tháo chạy, vừa chạy vừa lấy tay phủi váy như để tẩy sạch các dấu vết họ chạm vào.
Chiếc bàn tiệc trong phòng ăn bỗng xuất hiện trước mặt nàng với những chiếc đĩa bạc sáng loá đầy ắp thức ăn. Scarlett cảm thấy lợm giọng trước cái mùi nồng nặc và béo ngậy của nước sốt hoà lẫn các mùi của những ống nhổ đầy. Nàng nhớ lại bàn ăn của gia đình Fontaine được chiếu sáng bằng một ngọn đèn độc nhất và những món ăn giản dị gồm thịt nguội, bánh mì tự nướng và rau trong vườn nhà. Đó mới thực sự là chỗ của nàng giữa những người thân chứ không phải giữa bọn đàn ông và đàn bà thô lỗ, huyênh hoang và hãnh tiến này.
Scarlett quay lại nhìn thẳng vào Weller và đám người của hắn.
- Đồ bất lương, nàng hét lớn - cả lũ các người là thế đó đồ bất lương, cút ngay khỏi nhà tôi! Xéo hết khỏi đây! Các người làm tôi tởm lợm!
Mamie Bart đã sai lầm khi thử dỗ dành nàng.
- Này, bạn thân yêu của tôi… cô ta vừa nói vừa đưa bàn tay đeo đầy nữ trang.
Scarlett lùi lại, không cho Mamie chạm vào người.
- Cả cô nữa, đồ lợn béo!
- Ồ không! - Mamie Bart lắp bắp - dù chết chứ tôi không cho ai nói với tôi như thế đâu nhé! Tôi chẳng thèm ở lại đây dù cô có quỳ xuống mà van xin tôi đi nữa, Scarlett Butler.
Lời qua tiếng lại mỗi lúc một ầm ĩ và kích động và chưa đầy mười phút sau, các căn phòng đã đầy những mảnh vỡ vụn.
Không thèm chớp mắt, Scarlett bước xăm xàm qua những món ăn và những chai sâm banh đổ nhào, đĩa ăn và ly tách bể nát. Nàng cần phải ngẩng cao đầu như mẹ nàng đã dạy. Scarlett như đang trở về Tara với cuốn sách dày cộm của Weller Scott, Waverley, đội trên đầu, và nàng bước lên cầu thang lưng thẳng như thân cây, cằm thẳng góc với hai vai.
Theo kiểu một mệnh phụ, như mẹ nàng đã dạy. Đầu óc nàng quay cuồng và đôi chân run rẩy, nhưng nàng vẫn bước, không dừng lại. Một mệnh phụ không bao giờ được tỏ ra mệt mỏi hoặc phật ý.
- Bà ấy phải làm cái gì chứ, không lẽ tay cứ đờ ra như thế kia, một nhạc công thổi kèn coóc-nê nói.
Tám nhạc công này ẩn phía sau các lùm cây cọ đã chơi các bản Valse trong nhiều buổi tiếp tân khác của Scarlett.
- Muộn quá rồi, một nhạc sĩ vĩ cầm nói, sau khi khạc nhổ vào một chậu cây cọ. Đúng là xúi quẩy!
Ở tầng trên, Scarlett ném người, nằm úp mặt lên tấm trải giường bằng lụa và khóc nức nở như thể trái tim nàng đang tan vỡ. Nàng cứ nghĩ sẽ có một buổi tối vui kia đấy.
***
Đêm đã khuya, khi ngôi nhà chìm trong yên lặng và bóng tối, Scarlett xuống nhà để uống một ly rượu mong được ngủ thiếp đi. Tất cả dấu vết của cuộc vui đã được dọn dẹp, ngoại trừ những chùm hoa tươi và những cây nến cháy dở của chiếc đèn chùm sáu ngọn còn để lại trên chiếc bàn trống trai.
Scarlett thắp nến và thổi tắt cây đèn của mình. Tại sao nàng lại phải mò mẫm trong đêm như một tên trộm thế này? Đây là nhà của nàng, chai rượu Brandy của nàng, và nàng có thể làm những gì nàng muốn.
Nàng chọn một chiếc ly mang đến bàn cùng với chai rượu và ngồi vào ghế bành ở đầu bàn. Cả chiếc bàn này cũng là của nàng.
Rượu Brandy toả một luồng nóng dễ chịu khắp người nàng, Scarlett thở dài. Tạ ơn Chúa! Thêm một ly nữa là các dây thần kinh của ta sẽ thư giãn không còn căng thẳng nữa. Nàng lại rót đầy cái ly rượu nhỏ nhắn và xinh xắn, nhanh tay đưa lên miệng… Mình không nên uống nhanh như thế, nàng tự nhủ khi rót tiếp ly thứ ba.
Các mệnh phụ không được phép làm như vậy.
Nàng nhắm nháp ly rượu thứ ba. Ánh sáng từ các ngọn nến mới đẹp làm sao? Những ngọn lửa vàng phản chiếu trên lớp véc-m của chiếc bàn trông đến thích mắt
Cả cái chai không trông cũng hay hay. Các mặt thuỷ tinh của nó lung linh những sắc cầu vồng khi nàng xoay nó giữa các ngón tay của mình.
Ngôi nhà im lặng như một nấm mồ. Tiếng thuỷ tinh va chạm làm nàng giật nẩy mình khi rót thêm một ly nữa. Có lý do gì cần phải uống thêm ly này nữa chứ?
Nàng quá bị kích động đến không ngủ được. Các ngọn nến lụi dần và chai rượu cũng dần dần vơi.
Nàng nới lỏng sự kiểm soát thường có đối với tâm trí và hồi ức xưa cũ bỗng lại thấp thoáng hiện về. Chính trong căn phòng này mọi việc đã bắt đầu. Cái bàn cũng trống trải như buổi tối nay, chỉ có vài ngọn nến và chiếc khay bạc đựng chai rượu Brandy cùng mấy cái ly. Rhett đã say. Nàng chưa bao giờ thấy chàng say đến thế - một con người uống rượu vào có vừa gì. Nhưng đêm hôm ấy chàng đã say, thật kinh sợ. Chàng đã nói với nàng những điều ghê gớm khiến nàng đau khổ biết bao. Anh vặn tay nàng mạnh đến mức nàng phải kêu thét lên vì đau đớn.
Nhưng rồi… chàng đã nhấc bổng nàng lên tay, đưa vào phòng và cưỡng bức nàng. Đến lúc này, chàng không cần phải dùng đến vũ lực. Cơ thể nàng như bừng sống dậy dưới những vuốt ve, mơn trớn khi chàng hôn lên môi, lên cổ, khắp người nàng. Thân xác nàng bốc cháy và đòi được bốc cháy hơn nữa, còn thân xác chàng lại quấn quít và căng lên khi tìm gặp thân xác nàng… một lần nữa…và một lần nữa …
Điều đó không thể xảy ra được. Nàng đang mơ.
Nhưng làm sao nàng có thể mơ thấy một điều mà chưa bao giờ nàng hình dung nó tồn tại trên đời?
Không một mệnh phụ nào có thể có một dục vọng man dại đến thế. Không một mệnh phụ nào từng làm những điều như nàng đã làm… Scarlett cố xua đuổi ý nghĩ hắc ám vào những góc tối và bề bộn nhất trong tâm trí nàng, nơi nàng vẫn thường nhồi nhét những điều không thể chấp nhận được và không thể tưởng tượng được. Nhưng nàng đã uống quá nhiều…
Điều đó đã tự đến kia mà! Trái tim nàng kêu lên. Đã tự đến? Mình đâu có tự đặt ra nó?
Nhưng lý trí của nàng - cái lý trí mà mẹ nàng đã dạy dỗ kỹ lưỡng rằng các mệnh phụ không thể có những cơn động tình như loài vật - đã không kìm hãm nổi những đam mê của thân xác muốn được chiếm đoạt một lần nữa và được buông tha theo tất cả…
Nàng xiết chặt đôi tay trên khuôn ngực nhức nhối của mình, nhưng thân xác nàng không đòi hỏi những bàn tay của nàng. Nàng buông thõng hai tay lên bàn và gục đầu mình lên đó. Nàng thả mình cho những cơn dục vọng và đau đớn đến quằn quại cả thân xác mình. Nàng gào lên trong tiếng nấc giữa căn phòng vắng lặng, lập lờ những ngọn nến.
- Rhett, ôi Rhett, em muốn anh biết bao!

 

Chương 8
Mùa đông đang đến gần và mỗi ngày, Scarlett mỗi thấy thêm bồn chồn. Joe Colleton đã đào tầng hầm cho những ngôi nhà đầu tiên, nhưng những cơn mùa liên tiếp đã cản trở việc đổ xi măng đúc móng.
"Nếu tôi mua gỗ trước khi sẵn sàng xây tường thì ông Wilkes sẽ nghi là có âm mưu gì?" ông Joe nói rất có lý và Scarlett biết rằng ông không sai. Nhưng sự chậm trễ cũng không xa sự thất bại.
Cũng có thể ý định xây dựng này là sai lầm. Mỗi ngày báo chí lại tường thuật những vụ phá sản mới trong giới kinh doanh. Người ta đã tổ chức những buổi phát chẩn cháo trong tất cả các thành phố lớn của nước Mỹ và những nguời thất nghiệp chạý kiếm ăn cứ chen chúc nhau trong những buổi phát chẩn ấy. Cứ mỗi lần một xí nghiệp bị phá sản thì lại thêm một vài người bị mất việc. Tại sao Scarlett lại dám đánh liều bỏ tiền ra lúc này, ở một thời điểm tệ hại nhất? Tại sao nàng lại phải thực hiện lời hứa điên rồ ấy với Melly? Ôi! Giá như những cơn mưa lạnh giá ấy chịu dứt… và giá như ngày thôi đừng thu ngắn lại. Ban ngày, nàng còn có việc để bận bịu, nhưng đến đêm thì nàng lại thấy mình bị giam hãm trong ngôi nhà trống vắng làm bạn với những ý nghĩ của chírh mình… mà nàng thì chẳng muốn nghĩ ngợi nữa bởi nàng chẳng bao giờ tìm được câu trả lời.
Làm sao nàng lại có thể rơi vào một hoàn cảnh như thế này? Nàng chưa bao giờ cố ý làm việc gì khiến mọi người chống lại nàng, thế thì tại sao họ thù ghét nàng đến thế! Tại sao Rhett đã quá lâu không đến? Nàng biết làm gì đây để dàn xếp mọi việc? Phải có một phương cách nào đó? Chứ nàng không thể cứ mãi rảo hết phòng này đến phòng khác trong ngôi nhà rộng mênh mông giống như một hạt đậu lẻ loi va vào thành chậu.
Nàng mong Wade và Ella ở bên mình, nhưng Suellen đã viết thư nói rằng chúng đang bị cách ly vì mắc bệnh thuỷ đậu và đang thay phiên nhau bị tra tấn bởi những trận ngứa ngáy triền miên. Nàng có thể nối lại quan hệ với chị em nhà Bart và các bạn bè của họ. Dù nàng có mắng mỏ Mamie da dày như cá sấu là lợn đi nữa thì cũng chẳng việc gì cả. Nếu như Scarlett thích "đánh bạn" với bọn bất lương thì cũng một phần là vì nàng có thể tha hồ chửi bới chúng rồi nàng lại thấy chúng bò lại với mình như thể chúng muốn xin thêm những lời nhục mạ mới. Lạy Chúa, ta đã không tồi tệ đến mức đó. Ta không hề có ý định lết lại dưới chân chúng khi giờ đây ta biết bọn chúng đáng khinh bỉ biết bao.
Nhưng sao trời mau tối và đêm lại lê thê đến thế và ta không sao ngủ được cho dù rất muốn. Mọi việc rồi sẽ tốt hơn thôi khi mưa dứt… khi mùa đông tàn… và khi Rhett trở về nhà với ta…
Cuối cùng rồi thời tiết cũng trở nên sáng sủa với những ngày nắng ráo và ấm áp, khi những vệt mây dài chỉ làm nổi lên một nền trời xanh ngắt. Colleton bơm nước tụ trong các hố móng và gió đã thổi khô nước làm nền đất đỏ của Géorgie rán lại như gạch thẻ. Ông cho mua xi-măng và gỗ làm cốp-pha để đúc móng.
Scarlett mua thật nhiều quà để ăn mừng sự việc này.
Giáng sinh sắp đến rồi còn gì. Nàng mua búp-bê cho Ella và mỗi con gái của Suellen, mua cho mấy đứa nhỏ những hình nộm bé con với thân mình bằng vải nhồi mạt cưa và chiếc đầu mũm mĩm bằng sứ giống như tay với chân. Với Suellen và Ella, nàng tìm mua những cô búp-bê hình tiểu thư và những chiếc hòm da đựng đầy những bộ xiêm y rực rỡ. Còn với Wade, nàng nghĩ đến nát óc. Scarlett không bao giờ biết phải làm gì cho nó.
Nàng chợt nhớ ra lời hứa của Tony Fontaine: Anh ấy sẽ dạy nó cách sử dụng khẩu súng lục. Thế là nàng mua cho con trai một cặp súng lục và cho khắc tên nó lên hai báng súng bằng ngà. Đối với Suellen thì dễ rồi: Một chiếc bóp bằng lụa có đính những viên ngọc trai, chiếc bóp quá sang trọng để dùng ở nông thôn, nhưng bù lại, nếu trong đó có một đồng hai mươi đô-la bằng vàng thì cô ta có thể sử dụng ở bất cứ đâu. Còn Will? Chịu thôi.
Scarlett đã đi lùng sục cùng trời cuối đất để rồi đành đầu hàng và mua cho chú ấy một chiếc áo chăn cừu cũng giống như năm trước và năm trước nữa. Quan trọng là ta đã có ý mua tặng, nàng tự nhủ để yên lòng.
Nàng đã lưỡng lự rất lâu trước khi quyết định không tặng gì cho Beau. Nàng không sao chịu nổi nếu India gửi ngược lại gói quà còn nguyên chưa mở. Hơn nữa, Beau đâu có thiếu thứ gì, nàng cay đắng tự nhủ. Các chi phí ở gia đình Wilkes ở cừa hàng cứ tăng lên mỗi tuần.
Nàng mua một dao cắt xì-gà bằng vàng cho Rhett, song không sao đủ can đảm để gửi cho chàng. Bù lại, nàng gửi cho hai bà cô của chàng ở Charleston nhiều món quà đẹp hơn mọi lần. Biết đâu họ sẽ chẳng nói lại với mẹ Rhett rằng nàng đã ân cần với họ, thế nào mà bà Butler chẳng nhắc đến điều đó với con trai?
- Mình tự hỏi liệu chàng có gửi cho mình món quà gì không… Hoặc mang lại cho mình một cái gì… Có thể chàng sẽ đến vào dịp Giáng sinh để khoá mõm cái bọn ác mồm độc miệng.
Khả năng ấy đủ hiện thực đối với Scarlett đến mức nàng lao vào trang trí nhà cửa với một niềm vui cuồng nhiệt mà chẳng mấy chốc ngôi nhà của nàng trông giống như một bó những cành thông, cành hoa trạng nguyên và tầm gửi. Nàng đã ôm đến cửa hàng vô số những đồ trang trí đẹp mắt.
- Trong tủ kính của chúng ta bao giờ cũng chỉ có mỗi dậy hoa bạc như thế này, thưa bà Butler, như thế cũng đủ rồi, Willie Kershaw nói.
Ông không phải dạy tôi cái gì đủ, cái gì không. Tôi muốn ông trang trí tất cả các kệ hàng bằng cây thông và ông hãy làm ơn treo giùm một vòng hoa trạng nguyên trên cửa cho tôi. Điều đó rất tuyệt để tạo cho mọi người không khí Giáng sinh và họ sẽ vung tiền ra nhiều hơn để mua quà. Chúng ta còn thiếu nhiều những món xinh xinh nhẹ tiền để làm quà. Cái hộp lớn đựng quạt bằng giấy dầu đâu rồi!
- Bà đã dặn tôi cất nó đi. Bà nói chúng ta không việc gì phải để cho các của nợ ấy chiém chỗ trên các kệ hàng trong khi khách hàng đaing cần đinh, cần ván giặt.
- Sao mà ông đần thế? Đó là trước đây, còn bây giờ là Giáng sinh? Mang nó ra đây ngay?
- Nhưng tôi không biết chính xác nó nằm ở đâu? Cũng lâu quá rồi.
- Mẹ ơi! Ông ra xem người đàn ông kia muốn gì. Tôi tự mình tìm nó vậy.
Scarlett lách sau quầy tính tiền và xông thẳng vào kho như một cơn bão.
Ngay lúc đang đứng trên đầu thang để lục lọi những chồng hộp bụi bặm ở ngăn kệ trên cùng, thì nàng cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc của bà Merriwether và cô con gái Maybelle.
- Con nhớ mẹ đã nói với con là sẽ không bao giờ bước chân vào cửa hàng của Scarlett kia mà!
- Con im đi, gã bán hàng kia nghe thấy bây giờ. Hai mẹ con mình đã rảo khắp thành phố này mà chẳng tìm đâu ra một miếng nhung đen nào. Mẹ không thể may xong áo nếu thiếu nó. Con có nghĩ là nữ hoàng Victoria lại mang một cổ áo màu không?
Scarlett chau mày. Họ đang nói gì vậy nhỉ? Nàng lặng lẽ bước xuống thang rồi rón rén tiến đến, áp tai vào tấm vách ngăn mỏng.
- Không, thưa bà, người nhân viên đáp. Ở chỗ chúng tôi chưa bao giờ có bán nhung cả.
- Tôi cũng nghĩ thế. Thôi, đi nào, Maybelle.
- Mình đã lỡ đến đây rồi, nào, để con tìm mấy sợi lông chim cho chiếc mũ Pocahontas của con xem, Maybelle cố nài nỉ.
Không được đâu. Chúng ta đi thôi. Lẽ ra chúng ta không đến đây mới phải. Con nghĩ xem có ai đó thấy chúng ta thì sao?
Bà Merriwether bỏ đi, bước chân nặng nề nhưng vội vàng, và sập mạnh cửa lại.
Scarlett lại leo lên cầu thang. Tất cả niềm vui của ngày lễ Giáng sinh gần kề bỗng tan biến. Có ai đó đã tổ chức một buổi dạ hội hoá trang và nàng không được mời.
Phải chi nàng để mặc cho Ashley ngã gãy cổ trong huyệt mộ của Mélanie cho rồi. Cuối cùng, nàng cũng lôi ra được chiếc hộp nàng muốn tìm và ném xuống đất.
Chiếc hộp vỡ toang, những chiếc quạt màu sặc sỡ vung vãi tứ tung.
- Nhặt chúng lên và lau từng cái một, Scarlett ra lệnh. Tôi phải đi đây.
Nàng thà chết còn hơn là sụt sịt trước nhân viên của mình.
Nàng thấy tờ báo ngày hôm đó để trên ghế cỗ xe.
Nàng quá bận rộn với việc trang trí để có thể đọc, còn bây giờ thì lại càng chẳng muốn chúi vào đọc chút nào nhưng tờ báo sẽ giúp nàng che lại khuôn mặt để tránh cái nhìn của những kẻ hiếu kỳ. Scarlett mở trang giữa và xếp gọn lại để có thể đọc mục "Thư Charleston". Ở đó chỉ thấy nói về trường đua ngựa Washington mà người ta vừa mới mở lại và về các trận đua ngựa sẽ diễn ra vào tháng giêng. Scarlett đọc lướt qua một bài hồi ký bốc lửa về các trận đua ngựa thời kỳ trước chiến tranh với những trận đẹp mắt nhất vẫn luôn diễn ra ở Charleston, nơi mọi việc đều hoàn hảc. Bài báo tiên đoán các trận đua sắp tới sẽ còn huy hoàng hơn các trận đua trước đây, và nếu đúng như thế thì trong những tuần sắp tới, mỗi ngày sẽ kết thúc tưng bừng bằng một cuộc chiêu đãi hoặc một buổi vũ hội.
- Và mình đánh cuộc là Rhett Butler sẽ có mặt ở đấy!
Scarlett thì thầm.
Nàng gấp tờ báo lại và ném xuống đất. Một hàng tít trên trang nhất bỗng đập vào mắt nàng: Hội Carnaval sẽ kêt thúc bằng một buổi dạ hội hoá trang. Nàng thầm nghĩ có lẽ đây là lý do khiến mụ quý tộc già và cô nàng Maybelle chuẩn bị xiêm y đây. Mọi người đều đang chuẩn bị cho những buổi lễ hội tuyệt vời nhất, ngoại trừ nàng… nàng lại cầm tờ báo lên.
"Lúc này đã có thể thông báo rằng công tác tô chức và chuẩn bị đã hoàn tất, bài báo viết vào ngày sáu tháng giêng, Atlanta sẽ là nơi diễn ra lễ hội Carnaval mà sự tráng lệ sẽ làm mờ nhạt ngay cả lễ hội "Ngày thứ ba ăn mặn" (Mardi Gras) lừng danh ở New Orléans. Ban tổ chức Lễ hội các Hoàng đế vừa được trả lời gồm nhiều nhân vật tiếng tăm trong giới kinh doanh của thành phố chúng ta, là những người khởi xướng sự kiện độc đáo này. Vua Carnaval sẽ ngự trị Atlanta với cả một triều đình gồm những nhà quý tộc. Ngài sẽ tiến vào và băng qua thành phố trên cỗ xe vương giả của mình trong một cuộc diễu hành sẽ kéo dài đến hơn một dặm.
Tất cả công dân thành phố, các thần dân một ngày của Ngài, đều được mời đến chiêm ngưỡng vô số những điều kỳ diệu của cuộc diễu hành mà giờ giấc và lộ trình sẽ được thông báo trong số báo tới.
"Những hội hè trong ngày sẽ kết thúc bằng một dạ hội hoá trang. Nhà hát kịch De Gives, do đó sẽ thực sự bỉến thành xứ sở của những điều diệu kỳ. Ban tổ chức đã phân phát gần ba trăm vé mời cho những hiệp sĩ quý tộc và các công nương đẹp nhất của Atlanta".
- Ồ không! Scarlett thót lên.
Một cảm giác đau buồn xâm chiếm lấy nàng, và nàng bật khóc như một đứa trẻ. Rhett thì khiêu vũ và cười đùa ở Charleston và tất cả những kẻ thù của nàng ở Atlanta thì chơi đùa vui vẻ trong khi nàng ngồi lại một mình trong ngôi nhà mênh mông và lặng lẽ này, điều ấy thật bất công? Nàng có làm điều gì xấu xa đâu để phải gánh chịu một sự trừng phạt như thế.
Mi cũng không bao giờ được hạ mình khóc lóc vì họ nữa, nàng tự nhủ, giận dữ.
Scarlett lấy sống tay quệt khô nước mắt. Nàng sẽ không vui thú gì trong hoàn cảnh khốn khổ này. Nàng sẽ làm những gì cần thiết để đạt được những điều nàng muốn. Nàng cần phải đến buổi dạ hội này và tìm cách lọt vào đớ Việc nhận giấy mời dự dạ hội không phải là điều không thể làm được, thậm chí cũng không phải là khó: Scarlett được biết cuộc diễu hành tưng bừng phần lớn sẽ gồm các xe trang trí để quảng cáo cho các sản phẩm hoặc các cửa hàng. Dĩ nhiên, cần phải mua quyền được tham gia đoàn xe diễu hành và chịu các chi phí trang trí cỗ xe, song những ai tham gia đều sẽ nhận được hai vé mời dự dạ hội. Nàng sai Willie Kershaw mang theo số tiền cần thiết đến đăng ký cho "Cửa hàng bách hoá Kennedy" tham dự cuộc diễu hành. Điều này lại càng khiến nàng tin chắc rằng có thể mua được tất cả. Tiền là trên hết!
- Bà định trang trí cỗ xe như thế nào đây, thưa bà Butler? Kershaw hỏi.
Hàng trăm khả năng mở ra trong trí tưởng tượng của nàng.
- Để tôi nghĩ xem, Wilhe.
Phải rồi! Nàng có thể bỏ ra hàng giờ thậm chí dành trọn những buổi tối để nghĩ ra một cách nào đó có thể biến tất cả các cỗ xe khác trở nên thảm hại trước cỗ xe của nàng.
Nàng cũng cần phải nghĩ xem mình sẽ hoá trang thế nào trong buổi dạ hội. Ôi việc này mới mất thời gian làm sao?
Nàng sẽ phải xem lại tất cả các tạp chí thời trang mà nàng có để biết xem những kẻ khác sẽ mặc gì, để còn chọn vải, may thử và chọn kiểu tóc nữa.
- Ồ, không! Nàng còn đang có tang kia mà. Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa nàng phải mặc toàn màu đen để đi dự một buổi dạ hội như thế! Nàng chưa bao giờ dự một buổi dạ hội hoá trang và chưa biết gì về các luật lệ của nó. Nhưng trước hết phải làm sao đánh lừa được mọi người, đúng không? Phải làm sao để không giống như thường ngày nghĩa là phải cải trang. Trường hợp này, nàng có thể tránh được màu đen. Buổi dạ hội hiện ra trong trí óc nàng mỗi ngày mỗi rõ hơn.
Scarlett giải quyết các công việc của mình ở cửa hàng nhanh hơn thường lệ rồi đi ngay đến chỗ người thợ may quen thuộc.
Bà Marie là một người to béo đến nỗi gắng sức một tí là bà đã hổn hển. Bà đưa tay rút chùm đinh ghim khỏi miệng rồi giảng giải cho nàng biết các "quý bà" đã đến đặt những bộ trang phục gì. Bà thì bộ hồng nụ (áo dạ hội màu hồng có viền những bông hồng vải), bộ nụ tuyết (áo dạ hội màu trắng viền ren trắng hồ bột), bộ đêm đen (áo nhung xanh đậm có thêu những ngôi sao màu bạc), bộ rạng đông (vải hồng sáng trên vải hồng sậm), bộ chăn cừu (váy sọc với tạp dề và yếm nịt viền rua).
- Được được, - Scarlett nôn nóng ngắt lời - Tôi hiểu cách họ ăn mặc rồi. Ngày mai tôi sẽ nói với bà tôi sẽ cải trang ra sao.
Bà Marie giơ cả hai tay lên trời:
- Nhưng tôi không còn thời giờ để may áo cho bà đâu, bà Butler ạ. Hiện giờ tôi đã phải cần thêm hai người thợ nữa, mà tôi vẫn chưa hiểu phải làm sao cho kịp đây… Tôi không thể nhận thêm bất cứ một bộ nào nữa ngoài những bộ mà tôi đã nhận.
Scarlett đưa tay ra hiệu gạt ngay những lời lẽ từ chối này. Nàng biết rằng nàng sẽ nhận được thứ mà nàng muốn. Điều khó khăn nhất là chọn cách cải trang nào.
Câu trả lời đã đến với nàng khi nàng ngồi chơi bài một mình trong lúc chờ đợi bữa ăn. Nàng đang nhìn tay bài của mình xem liệu có thể nhận được con già mà nàng cần để điền vào một chỗ trống hay không. Không! Phải qua hai con đầm rồi mới đến con già. Thế là ván bài này đã hỏng.
- Con đầm! Phải rồi. Nàng có thể mặc một bộ đồ tuyệt đẹp với một cái vạt đuôi dài viền bằng lông thú màu trắng, còn nữ trang thì tất cả những nữ trang nàng muốn đeo.
Nàng ném các quân bài xuống bàn và chạy lên gác xem hộp nữ trang của nàng. Ôi! Tại sao Rhett lại tỏ ra bủn xỉn như vậy khi mua sắm những món ấy cho nàng?
Anh đã tặng nàng tất cả những gì nàng muốn, nhưng về nữ trang, anh chỉ chấp thuận các viên ngọc trai. Nàng lấy các chuỗi hạt trai và bày lên bàn trang điểm. Đây rồi! Đôi bông tai bằng kim cương, nhất định nàng sẽ đeo chúng. Nàng sẽ đeo ngọc trai lên tóc, cổ và cườm tay.
Đáng tiếc là nàng không thể liều lĩnh phô trương chiếc nhẫn cưới của mình. Có quá nhiều người có thể nhìn viên ngọc lục bảo nạm kim cương mà nhận ra nàng và loại nàng khỏi lễ hội. Nàng tin bộ y phục và chiếc mặt nạ của nàng có thể giúp nàng tránh mặt các bà Merriwether, India Wilkes và nhiều phụ nữ khác.
Nàng tha thiết được vui đùa, được tham dự mọi cuộc khiêu vũ, được một lần nữa trở lại giữa cuộc sống sôi động.
***
Ngày năm tháng giêng, một ngày trước lễ hội Carnaval, cả Atlanta náo nức chuẩn bị. Văn phòng thị trưởng đã ban lệnh cho các xí nghiệp phải đóng cửa vào ngày mùng sáu và tất cả các toà nhà nằm dọc con đường diễn ra cuộc diễu hành phải được trang trí bằng các sắc cờ màu đỏ và trắng, cờ của Rex, vua của lễ hội Carnaval.
Scarlett cảm thấy tiếc phải đóng cửa, ngưng kinh doanh vào một ngày thành phố tràn ngập người từ nông thôn ra để dự lễ. Tuy nhiên, nàng vẫn cho treo những chiếc nơ vải khổng lồ ở các mặt kính cửa hàng và trên các chắn song của ngôi nhà nàng. Cũng như mọi người nàng cũng vô cùng sửng sốt trước sự biến đổi của các con đường Whitchall và Marietta. Cờ xí phất phới trên tất cả các cột đèn, trên mỗi ngôi nhà mặt tiền tạo thành một đường hầm lớn màu đỏ, trắng, sáng rực và náo động suốt lộ trình dẫn Rex đến ngai vàng.
- Lẽ ra mình phải đưa Wade và Ella từ Tara về đây để xem diễu hành, - Scarlett thủ thầm - nhưng có lẽ chúng còn chưa được khỏe vì chứng thuỷ đậu, nàng lại tự biện bạch - Nhưng mình cũng không có vé mời dự dạ hội cho Suellen và Will. Hơn nữa, với tất cả những món quà Giáng sinh mà mình đã gửi đến đó thì…
Cơn mưa không ngớt hột vào ngày lễ Carnaval đã làm nàng thấy nhẹ bớt cảm giác có lỗi với các con. Dù sao chúng cũng không thể đứng dưới mưa gió, rét mướt để nhìn những cỗ xe đi qua.
Nhưng còn nàng thì lại được. Quàng trong một chiếc khăn choàng thật ấm áp và che một chiếc dù lớn, nàng đứng trên băng ghế đá gần hàng rào nhà, thế là nàng đứng vượt lên trên tất cả những cái đầu có hoặc không che dù của tất cả khán giả đang xúm xít với nhau trên vỉa hè.
Như dự đoán, đoàn diễu hành nối đuôi nhau kéo dài đến hàng dặm. Đó là một sự kiện vừa đầy ấn tượng cũng vừa thật đáng buồn Nước mưa đã làm cho các bộ triều phục trở nên nhòe nhoẹt: màu đỏ nhuộm chảy loang lổ, những chiếc lông đà điểu rũ cả xuống, những chiếc nón nhung bảnh bao cụp xuống các khuôn mặt hệt như những chiếc lá cải. Các viên quan tuyên chỉ và các thị đồng ướt loi ngoi như chuột lột dường như đang lạnh cóng người, nhưng họ vẫn tiếp tục ngẩng cao đầu trong vai trò của mình. Các kỵ sĩ đang chiến đấu dũng cảm với các con ngựa đầy bùn để tiếp tục tiến bước giữa bùn nước nhớp nháp và trơn trượt, Scarlett hoà theo những tràng vỗ tay chào mừng viên chỉ huy Đội cận vệ: đó là bác Henry Hamilton, người duy nhất còn có vẻ đùa vui được ông đi chân đất lội bì bõm, một tay xách giày, còn tay kia cầm chiếc mũ nước chảy ròng ròng, hết quay người sang bên này đường lại quay bên kia để chào khán giả với nụ cười toe toét.
Scarlett cũng được một trận cười khi các vị mệnh phụ của triều đình từ từ kéo qua chễm chệ trên những cỗ xe không mui. Các nhân vật tiếng tăm nàycủa Atlanta đều mang mặt nạ, nhưng ai ai cũng có thể dễ dàng đọc thấu những nỗi thống khổ các vị phải cắn răng mà chịu, mặc dù bề ngoài các vị cố ra vẻ kiên cường. Maybelle Merriwether với chiếc mũ Pocahontas của mình đã để chu những sợi lông gà mềm nhũn, ướt nhèm bết cả vào tác để nước chảy dài xuống cả má cả cổ. Cũng dễ dàng nhận ra bà Elsing trong bộ đồ Betsy Ross đang run lên lập cập và bà Whiting trong bộ đồ Florence Nightingale đang ướt như chuột lột. Còn bà Meade hiện thân cho cái "thời xưa quí hoá" thì bao nhiêu diềm lụa sũng nước bết nhau dày như mo. Chỉ riêng bà Merriwether là chẳng coi mưa ra gì: hoàng hậu Victoria này che chiếc ô đen, nên tóc tai khô ráo, cổ áo nhung không hề vương một giọt mưa nào.
Sau các vị mệnh phụ là một khúc cách quãng khá dài. Người xem bắt đầu tản đi thì xa xa nghe tiếng nhạc Dixie, bài ca ra trận của miền Nam. Lập tức, đám đông bắt đầu gào thét đến khản đặc cả cổ và không gì có thể ngăn nổi họ cho đến khi đội lễ nhạc đã ở ngay trước mặt. Chỉ khi đó, tất cả mới đột nhiên im lặng.
Đó là một đội lễ nhạc nhỏ chỉ có hai trống, hai ống sáo và một cây kèn âm thanh êm dịu và bay bổng.
Những nhạc công đều mặc đồng phục màu xám, với dây thắt lưng vàng và cúc áo sáng loáng. Dẫn đầu là người đàn ông cầm một tay chiếc cán ngọn cờ Liên bang. Đó là lá cờ với các dải bắt chéo nhau, điển hình các ngôi sao và mang nhiều vết rách, dấu tích một thời vinh quang, một lần nữa lá cờ lại được diễu qua phố Cây Đào. Đám người đi xem quá nghẹn ngào vì xúc động không còn đu sức hét vang những lời cảm kích.
Scarlett cảm thấy những giọt lệ đang lăn trên má nàng, nhưng đó không phải là những giọt lệ thất bại. Đó là những giọt lệ tự hào. Lính tráng của Sherman đã đốt cháy Atlanta, bọn Yankee đã cướp phá Géorgie, nhưng chúng không thể nào huỷ diệt được miền Nam. Nàng bắt gặp những giọt lệ tương tự trên gương mặt các phụ nũ và đàn ông đứng phía trước. Mọi người đều hạ dù xuống và để đầu trần.
Khá lâu, cứ thế, họ đứng dưới mưa rét, thẳng người, tự hào để ngỏ lòng tôn kính đối với lá cờ.
Sau đoàn lễ nhạc là đội cựu chiến binh của Nhà nước Liên bang trong bộ quân phục tả tơi và nháp nhúa mà họ đã từng mặc khi trở về nhà. Họ bước đi trong nhịp quốc ca như thể đang trở lại với thời trai trẻ của mình.
Những người dân miền Nam dầm mình dưới cơn mưa, đứng nhìn họ, bỗng nhiên lại cất tiếng reo hò, huýt sáo ầm ĩ để chào mừng, làm sống lại không khí những ngày đưa đoàn quân bất khuất ra chiến trường.
Tiếng hò reo cứ kéo dài mãi mãi cho đến khi đoàn các cựu chiến binh khuất dạng. Những chiếc dù lại được bật ra và mọi người bắt đầu tản đi. Họ đã quên cả Rex và lễ hội các Hoàng đế. Cao điểm của cuộc diễu hành đã trôi qua, mọi người đều ướt sũng và lạnh cóng nhưng đầy phấn khích.
- Tuyệt vời!
Khi mọi người đi ngang qua hàng rào nhà nàng. Scarlett đã nghe thấy hàng chục chiếc miệng nhoẻn cười lập lại lời thán phục ấy.
- Cuộc diễu hành chưa chấm dứt mà, nàng nói với một nhóm người đang đi qua.
- Chẳng còn gì hấp dẫn hơn điệu Dixie nữa đâu? Có người đáp lại.
Scarlett lắc đầu. Ngay chính nàng cũng chẳng còn thiết tha nhìn những cỗ xe nữa, mặc dầu nàng bỏ rất nhiều công sức để trang hoàng cho cỗ xe của mình.
Nàng đã chi phí rất nhiều tiền cho các vải kếp và các dây hoa mà cơn mưa có lẽ đã khiến cho chúng trở nên thảm hại. Dù sao, bây giờ nàng đã có thể ngồi xuống để nhìn đoạn kế tiếp. Nàng không muốn bị mệt mỏi trước cuộc dạ hội hoá trang đêm nay.
Mười phút tưởng chừng như vô tận trôi qua thì cỗ xe đầu tiên xuất hiện. Khi nó đến gần, Scarlett chợt hiểu vì sao: Các bánh của nó liên tục bị lún sâu vào đất sét đỏ trên đường. Nàng thở ra và xiết lại chiếc khăn quanh người. Có lẽ mình sẽ phải còn đợi lâu - nàng tự nhủ.
Phải đến hơn một giờ đồng hồ, tất cả các cỗ xe trang hoàng mới đi qua hết trước mắt nàng. Từ trước khi đoàn xe kết thúc nàng đã run lên, hai hàm răng đánh lập cập. May ra cỗ xe của nàng cũng còn là chiếc đẹp nhất.
Những bông vải kếp bọc quanh xe đã ướt sũng, nhưng mầu sắc vẫn giữ nguyên vẻ tươi tắn. Hàng chữ "Cửa hàng bách hoá Kennedy" nổi bật, kết bằng những dây hoa bằng bạc lấp lánh những giọt nước mưa. Những chiếc thùng lớn ghi các chữ "bột mì", "đường", " ngũ cốc", "mật", "cà phê", "muối" đều là thùng rỗng - nghĩa là nàng chẳng mất gì cả. Các bồn rửa chén và các tấm ván giặt đều bằng sắt tây cũng chẳng rỉ sét được. Các ấm đun nước bằng sắt là những thứ đã bị hư hỏng (nàng đã dán bông giấy lên để che dấu các khuyết tật). Trong việc này, nàng chỉ phải tốn những dụng cụ cán gỗ. Ngay cả tấm vải mà nàng đã xếp nếp trên một sợi dây thép một cách hết sức nghệ thuật cũng vẫn còn có thể đem bán hạ giá.
Giá như mọi người còn chịu chờ đợi để nhìn thấy cỗ xe của nàng, thì nàng tin chắc nó sẽ gây cho họ nhiều ấn tượng.
Nàng nhún vai nhăn mặt khi cỗ xe cuối cùng đi qua, bao quanh là hàng chục đứa trẻ đang la hét và nhảy nhót.
Một gã đàn ông cải trang thành một vị thần trong bộ quần áo sặc sỡ đang ném những viên kẹo cho lũ nhóc.
Scarlett nhìn lên cái tên ghi trên tấm biển gắn ở mui xe: "Hãy đến với Rich". Willie thường nói với nàng về cửa hàng mới mở này ở Ngã Năm. Willie rất lo lắng vì Rich bán phá giá và Cửa hàng bách hoá Kennedy đang mất khách. Chuyện tầm phào - Scarlett khinh bỉ nghĩ thần. "Rich" sẽ chẳng mở cửa đủ lâu để có thể làm hại mình. Đâu phải cứ bán tống bán tháo và phân phát kẹo là thành công được trong kinh doanh. Kiểu làm ăn này mình lại thấy vui. Mình có thể báo ngay từ giờ cho Wilhe Kershaw chấm dứt cái lo lắng ngu xuẩn của ông ấy. Nàng lại càng hài lòng hơn nữa khi thấy cỗ xe rước chính: ngai vàng của Rex. Cơn mưa đã đột thủng một lỗ ở chiếc lọng màu đỏ sọc trắng che đầu nhà vua và nước không ngừng chảy trên cái đầu đội vương miện và chiếc cổ áo viền lông chồn của Bác sĩ Meade. Trông ông ta mới đến là khốn khổ.
Cầu cho ông ta mắc luôn một cơn viêm phổi nặng và chết quách đi rồi, Scarlett lẩm bẩm, trước khi bước vội về nhà để được tắm nước nóng.
***
Scarlett hoá trang thành con đầm Cơ. Thật ra nàng muốn cải trang thành đầm Rô hơn với một chiếc vương miện lấp lánh, một chiếc vòng cổ dính đầy những chùm kim cương sáng loá, nhưng như vậy nàng lại không thể đeo các chuỗi ngọc trai mà người chủ tiệm kim hoàn đã đánh giá "xứng đáng với một vị hoàng hậu đích thực".
Tuyệt hơn nữa là nàng đã kiếm được những viên hồng ngọc giả rất lớn để trang điểm cho chiếc áo bằng nhung đỏ hở vai của nàng. Mặc chiếc áo với nhiều màu rực rỡ mới thích làm sao.
Phần đuôi áo của nàng được viền bằng lông cáo trắng. Khi dạ hội kết thúc, nó sẽ phải bỏ đi, nhưng điều đó chẳng hề hấn gì đâu? Chiếc đuôi sẽ cuốn lại quanh tay khi nàng khiêu vũ, thế là thật duyên dáng. Nàrng sẽ mang một chiếc mặt nạ bí hiểm, bằng sa-tanh đỏ phủ kín khuôn mặt nàng cho đến tận đỉnh mũi, và nàng cũng kiếm được loại son môi phù hợp. Nàng cảm thấy mình hết sức táo bạo và cũng đã khá an toàn. Tối nay nàng có thể khiêu vũ thoả thích vẫn không ai phát hiện và có thể nguyền rủa nàng. Dạ hội hoá trang thật đúng là một ý tưởng tuyệt vời?
Tuy nhiên, mặc dù phải giấu mặt, Scarlett vẫn cảm thấy hơi lấn cấn với ý nghĩ nàng không có bạn nhảy cùng đến dạ hội. Nhưng không còn cách nào khác, một đám đông đeo mặt nạ đang vui vẻ ùa vào cửa lớn đúng lúc nàng vừa bước xuống xe. Nàng vội vã nhập ngay vào họ để không ai có thể biết nàng đi một mình. Khi đã vào trong, nàng nhìn quanh và sửng sốt. Nhà hát kịch De Gives đã biến đổi đến mức khó thể nhận ra, và gian đại sảnh cũng đã lột xác đến mức có thể sánh với một cung điện.
Một chiếc sàn đã được dựng sẵn ở một nửa gian nhà, nối dài sân khấu vốn đã rộng thành một sàn nhảy đồ sộ. Ở tít bên trong là bác sĩ Meade trong vai Rex đang ngồi trên ngai vàng, tả hữu là các thị vệ mặc đồng phục trong đó có vị hầu rượu của triều đình. Ở chính giữa ban công tầng một là một giàn nhạc khổng lồ mà Scarlett chưa từng thấy. Còn trên sàn nhảy thì đang lượn lờ những cặp khiêu vũ, các khán giả và những người đi dạo qua lại. Sự vui nhộn gần như có thể sờ mó được - một không khí cuồng nhiệt được tạo ra bởi sự bí ẩn của những chiếc mặt nạ và những đồ hoá trang khác. Khi nàng vừa bước vào gian phòng, một gã đàn ông trong bộ đồ Trung Hoa với cái đuôi sam dài bỗng luồn bàn tay bọc lụa của hắn quanh thân mình nàng và kéo về phía sàn nhảy. Một người ngoại quốc thật ư? Ôi! Thế mới thật nguy hiểm và thật kích độngl Dàn nhạc đang chơi một điệu valse và người bạn nhảy của nàng tỏ ra là một tay khiêu vũ tuyệt vời.
Trong khi cả hai đang quay cuồng, Scarlett bắt gặp những người Hindu, những anh hề, những người làm trò, những nữ tu, gấu, những gã cướp biển, những nữ thần, những Hồng y. Tất cả đều đeo mặt nạ, đều nhảy nhót với cùng một niềm hứng khởi như nàng.
Khi nhạc dừng lại, nàng hầu như thở không ra hơi.
- Thật tuyệt, nàng thốt lên khó nhọc. Thật tuyệt vời. Ôi đông nghẹt người! Cả Géorgie chắc đang ở đây.
- Không hẳn đâu. Nhiều người không có giấy mời, người bạn nhảy của nàng đáp lại và chỉ ngón tay cái lên phía trên rạp hát.
Scarlett nhìn lên thì thấy trên các ban-công đầy nghẹt những khán giả không mặc y phục dạ hội. Tuy vậy một số người vẫn trang phục khác thường: Mamie Bart chẳng hạn, có bao nhiêu kim cương đều đeo tất. Xung quanh cô ta là những ả bất lương khác.
- Mình thật có lý khi không quan hệ lại với bọn chúng.
Scarlett thầm nghĩ. Bọn chúng không xứng đáng để được mời đi bất cứ đâu. Nàng vội quên ngay gốc gác tấm giấy mời của chính mình.
Sự hiện diện của các khán giả làm cho buổi dạ hội càng thêm sôi động, Scarlett nghiêng đầu và cười ngặt nghẽo. Những tia sáng lấp lánh trên đôi bông tai bằng kim cương của nàng phản chiếu lại trên đôi mắt của viên quan Trung Hoa nhìn qua chiếc mặt nạ.
Viên quan bước tránh ra sau khi bị một gã tu sĩ đội chiếc mũ nhọn che lấp gần hết khuôn mặt nạ, xô lấn.
Lẳng lặng gã tu sĩ chụp lấy tay Scarlett rồi luồn tay mình qua thân nàng ngay khi dàn nhạc trỗi lên một bản Poìka cuồng nhiệt.
Nàng nhảy như thể nhiều năm nay đã không hề được nhảy. Nàng đang ở một trạng thái bay bổng, ngây ngất với bầu không khí điên cuồng của buổi dạ hội hoá trang, choáng váng bởi những cảnh tượng diệu kỳ đang bao quanh mình, bởi rượu sâm - banh, mà những thị đồng mặc quần áo sa - tanh mang đến trên những chiếc khay bạc, bởi niềm vui thú được có mặt trong buổi lễ hội, bởi sự thành công không thể chối cãi của nàng.
Nàng nhận ra các bà mệnh phụ của triều đình. Họ vẫn giữ nguyên bộ cánh như lúc đi diễu hành. Nàng cũng nhận ra Ashley ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù anh đeo mặt nạ. Trên tay áo bộ y phục đen, trắng của một chú hề, anh đã cài một chiếc băng tang.
Có lẽ India đã lôi anh đến đây vì không kiếm được bạn nhảy đi cùng, Scarlett thầm nghĩ - Thật là độc ác!
Tất nhiên, cô ta đâu có cần biết điều đó độc ác hay không, miễn sao là còn nằm trong phạm vi xã hội cho phép. Và một người đàn ông có tang đâu bị bó buộc phải từ khước mọi cuộc đi chơi như là phụ nữ đâu. Anh có thể cài băng tang trên bộ cánh đẹp nhất và bắt đầu những cuộc chinh phục mới trước khi xác vợ anh ta kịp nguội lạnh trong nấm mồ. Nhưng chỉ cần nhìn anh ỉu xìu trong bộ y phục đẹp đẽ của mình thì ai cũng có thể nói Ashley đáng thương đang căm ghét ngay cả những ý nghĩ đến dự buổi dạ hội này. Thôi đừng làm thế, Ashley thân mến. Joe Colleton sẽ còn xây dựng nhiều ngôi nhà khác. Sang xuân, anh sẽ phải bận bịu với việc giao gỗ đến mức sẽ chẳng còn thời gian đâu mà buồn.
Nhiều giờ trôi qua, không khí của buổi dạ hội lại càng sôi nổi hơn trước. Một số người ngưỡng mộ Scarlett đã hỏi tên nàng. Thậm chí, một kẻ trong số này định kéo cả mặt nạ của nàng xuống nhưng nàng đã đẩy họ ra dễ dàng. Mình vẫn không quên cách đuổi khéo những cu cậu nào quá táo tợn, nàng mỉm cười thầm nghĩ. Bởi chúng đều là các cậu bé cả, dù tuổi nào đi nữa. Chúng chẳng bao giờ ngồi tách ra một góc để nhấm nháp chút rượu khác bốc hơn là sâm banh. Mình dám cá, chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ bắt đầu phát ra những tiếng thét của đoàn quân bất khuất.
- Cái gì khiến cô cười thế, nữ hoàng huyền bí của tôi?
Chàng hiệp sĩ cất tiếng hỏi và xem ra anh chàng này cố tình dẫm lên chân của nàng lúc nhảy.
- Em dành nụ cười ấy cho ông đó mà, Scarlett đáp. Không, nàng vẫn chưa quên gì cả.
Khi chàng hiệp sĩ định nhường bàn tay của nàng cho viên quan Trung Hoa hăng tiết đã trở lại với nàng đến lần thứ ba, Scarlett liền duyên dáng yêu cầu được ngồi và xin một cốc sâm-banh. Chàng hiệp sĩ đã gay gắt đạp mạnh lên một ngón chân của nàng.
Nhưng, khi người bạn nhảy đưa nàng đến chỗ những chiếc ghế đặt ở một góc phòng, thì bất chợt nàng lại tuyên bố dàn nhạc vừa cất lên bản nhạc nàng yêu thích và nàng không thể bỏ qua.
Nàng vừa bắt gặp bà cô Pittypat và bà Elsing. Liệu họ có nhận ra nàng không?
Một sự pha lẫn giữa giận dữ và lo lắng bỗng che mờ sự xao động hạnh phúc đang rộn lên trong nàng, và nàng cũng không sao quên cái chân đau lẫn hơi thở nồng nặc mùi rượu của viên quan.
- Mình không muốn bận tâm đến điều ấy vào lúc này.
Chẳng có bà Elsing. Cũng chẳng có ngón chân bị giẫm.
- Mình sẽ không để bất cứ điều gì làm hỏng cuộc vui của mình tối nay. Nàng cố xua đi những ý nghĩ đen tối này và thả mình trong niềm vui của lễ hội.
Nhưng nàng vẫn không thể ngăn được mắt mình cứ hướng về phía góc gian phòng, nơi những người đàn ông và đàn bà đang nghỉ chân khi ngừng khiêu vũ.
Khi hai người đi ngang qua một cánh cửa, một tên cướp biển râu ria xồm xoàm đang tựa lưng vào khung cửa, bGng dưng nhoài người ra thi lễ với nàng một cách cung kính. Scarlett cảm thấy mình như ngưng thở.
Nàng quay đầu lại nhìn. Thái độ của hắn có vẻ gì đó…
Như xấc xược.
Gã cướp biển đang mặc áo sơ-mi trắng và chiếc quần dạ hội màu đen. Cách ăn mặc chẳng có gì là lễ hội, ngoại trừ chiếc thắt lưng rộng bản quấn quanh bụng để trồi ra hai khẩu súng lục. Hắn cột những chiếc nơ màu xanh lên chòm râu và một bến mắt được che bằng một tấm mạng đen. Nàng không biết hắn… có đúng không nhỉ? Thời nay rất ít ai phô trương những chùm râu rậm rạp như vậy… Nhưng cái cung cách của hắn… cái cách mà hắn nhìn nàng qua chiếc mặt nạ của hắn.
Khi Scarlett quan sát hắn lần thứ ba thì họ mỉm cười, những chiếc răng trắng tươi bày ra giữa râu đen và nước da bánh mật, Scarlett cảm thấy đôi chân nàng đang nhũn ra. Chính là Rhett.
Không thể được? Chắc là nàng tưởng tượng ra. Nhưng không mà! Trực giác của nàng không thể đánh lừa nàng được. Lọt vào một buổi dạ hội mà rất ít người được mời, hành động ấy chẳng giống với chàng hay sao? Rhett có thể làm được bất cứ điều gì.
- Xin lỗi, tôi phải đi. Không, thật mà. Nàng đẩy viên quan ra và chạy lại phía chồng mình.
Rhett lại cúi chào nàng một lần nữa.
Edward Teach sẵn sàng phục vụ bà, thưa bà.
- Ai cơ?
Chàng tin rằng nàng không nhận ra chàng thật sao?
- Edward Teach, nổi tiếng với biệt danh "Râu Đen", tên vô lại lớn nhất từng cướp bóc trên các vùng biển Đại Tây Dương, Rhett vừa giải thích vừa mân mê một lọn râu cột nơ của mình.
Trái tim Scarlett giật thót lên. Anh ấy đùa, nàng nhủ thầm, bằng cách kể những câu chuyện bỡn cợt mà anh ấy biết rằng mình hầu như không bao giờ hiểu được.
Hệt như xưa… trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Mình không thể để hụt chân nữa. Nhất định là không. Mình nói với anh những gì trước khi yêu anh đến mức ấy nhỉ?
- Em rất ngạc nhiên thấy anh có mặt trong một buổi dạ hội ở Atlanta, trong khi ở Charleston của anh đang diễn ra biết bao nhiêu sự kiện trọng đại, cuối cùng nàng nói.
Thế! Cần phải nói như thế. Không quá dữ dằn mà cũng không quá mềm mỏng.
Đôi lông mày của Rhett lộ ra hệt như hai chiếc bánh sừng bò màu đen bên trên tấm mạng che mắt. Scarlett nín thở. Anh luôn làm như vậy khi cảm thấy thích thú.
Nàng vẫn chưa phạm một sai lầm nào.
- Làm cách nào em lại biết rõ như vậy về cuộc sống xã hội Charleston, Scarlett?
- Em đọc báo. Không biết cô nàng ngu ngốc nào kể lể mãi về chuyện đua ngựa.
Cái chòm râu chết tiệt? Nàng tin chắc chàng đã cười, thế mà nàng vẫn không sao thấy được đôi môi của chàng.
- Anh cũng đọc báo, Rhett nói. Tin tức cũng đến được Charleston khi một xó xỉnh như Atlanta cũng muốn cạnh tranh với New Orléans.
New Orléans! Chàng đã đưa nàng đến đấy, trong tuần trăng mật. Hãy đem em đến đó một lần nữa đi anh.
Nàng muốn thốt lên như vậy - Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu và tất cả sẽ khác đi. Nhưng nàng không thể nói như thế. Chưa thể được. Kỷ niệm xô về dồn dập, lộn xộn: những con đường lát đá, những căn phòng cao ráo nhưng tăm tối, những chiếc gương với khung mạ vàng, những món ăil lạ và ngon tuyệt…
- Em chịu là những món giải khát ở đây không pha chế ngon bằng ở đó, nàng thừa nhận.
- Lãng nhách! Rhett cười.
- Mình đã làm cho chàng cười. Từ lâu nàng chưa được nghe chàng cười. Lâu quá rồi còn gì. Hẳn chàng đã thấy cả bọn đàn ông ấy dành nhau để được khiêu vũ với mình.
- Làm cách nào anh nhận ra em dưới chiếc mặt nạ này?
- Anh chỉ cần tìm người phụ nữ nào ăn mặc phô trương nhất, Scarlett ạ. Người ấy chỉ có thể là em.
- Ồ! Anh đúng là đồ… thô lỗ! Nàng buột miệng mà quên mình đang muốn làm anh vui. Anh chẳng đẹp trai ghê gớm lắm đâu với cái bộ râu quái gở ấy. Rhett Butler ạ. Anh dám dán cả da gấu lên mặt lắm đấy.
- Đó là cách hoá trang hay nhất mà anh nghĩ ra được. Ở Atlanta có một số người mà anh đặc biệt không muốn để họ nhận ra.
- Vậy anh đến đây làm gì? Đâu phải chỉ để xúc phạm em phải không?
- Anh đã hứa với em là sẽ xuất hiện thường xuyên để khoá mõm những kẻ ác mồm độc miệng kia mà, Scarlett, đây chính là một cơ hội tuyệt vời.
- Một buổi dạ hội hoá trang ư? Nhưng ở đây có ai biết ai là ai đâu?
- Đến nữa đêm tất cả các mặt nạ đều sẽ phải buông xuống. Mà cũng chỉ còn khoảng bốn phút nữa thôi. Chúng ta sẽ công khai khiêu vũ với nhau rồi sau đó chúng ta sẽ bỏ đi.
Rhett ôm Scarlett trong đôi tay mình và nàng quên cả cơn giận, quên mối hiểm nguy khi phải bỏ mặt nạ trước mặt các kẻ thù, quên cả thế giới. Không có gì quan trọng hơn khi Rhett đã ôm nàng trong đôi tay chàng.
Scarlett đã thao thức gần hết đêm để cố hiểu điều gì đã xảy ra. Ở buổi dạ hội, mọi việc đã diễn ra tốt đẹp. Khi tiếng chuông điểm nửa đêm, bác sĩ Meade yêu cầu mọi người tháo bỏ mặt nạ, và Rhett đã vừa cười vừa lột hàm râu giả của mình ra. Mình cam đoan là anh ấy rất vui.
Anh ấy đến chào ông bác sĩ, nghiêng mình trước bà Meade, rồi sau đó kéo mình ra ngoài, lách nhanh giữa đám đông như một con lươn. Thậm chí anh ấy cũng chẳng thèm để ý đến cách mọi người quay lưng lại với mình, hay là anh ấy đã làm ra vẻ như không để ý. Và anh ấy đã cười thật thoải mái.
Ở trong xe, trên đường về, mình không thể thấy khuôn mặt anh vì trời quá tối, nhưng mình nghe rõ, giọng anh nói. Mình chẳng biết nói sao mà cũng chẳng có gì phải suy nghĩ cả. Anh hỏi chuyện ở Tara đã diễn ra như thế nào và viên luật sư của anh có thanh toán các hoá đơn cho mình hay không. Trong lúc mình trả lời thì xe đã về đến nhà. Và đến đây thì điều đó đã xảy ra. Ở chân cầu thang, trong gian đại sảnh, anh chỉ chúc mình ngủ ngon, anh kêu mệt và lên thẳng phòng. Giọng anh không có vẻ gì là ghét bỏ hay lạnh lùng.
Anh chỉ chúc mình ngủ ngon rồi lên lầu. Điều đó có nghĩa gì? Tại sao anh lại chịu khó lặn lội suốt cả một quãng đường dài? Chắc chắn không phải chỉ để dự buổi lễ trong khi toàn bộ Charleston cũng đang sôi sục có kém gì. Cũng chẳng phải là để dự dạ hội hoá trang vì nếu muốn, anh có thể dự dạ hội ở New Orléans với tất cả các bạn bè của anh ở đó.
Chàng đã nói: "Để khoá mõm của những kẻ ác mồm độc miệng". Giữa con mắt của hàng trăm ngàn người. Các bà các cô ấy chắc tức lộn ruột lên khi thấy anh ấy giựt bộ râu ngớ ngẩn kia đi.
Nàng hình dung hàng trăm lần diễn tiến của buổi dạ hội đêm ấy cho đến khi đầu đau buốt. Cuối cùng, khi đã thiếp đi, giấc ngủ của nàng vẫn ngắt quãng và không yên. Tuy nhiên, nàng vẫn dậy kịp giờ để xuống dưới nhà trong bộ đồ ngủ hợp với nàng nhất. Hôm nay, nàng không sai đem thức án lên buồng vì Rhett luôn dùng điểm tâm trong phòng ăn.
- Em dậy sớm thế hả, em yêu? Chàng vừa nói vừa ném chiếc khăn lên bàn ăn. Cảm ơn em, như vậy là anh sẽ đỡ phải viết lời tạm biệt. Anh đã đóng gói vài món đồ mà Pork quên không làm. Anh sẽ trở lại lấy lúc ra ga.
- Đừng bỏ em! Trái tim Scarlett van xin. Nàng quay đầu đi để giấu chàng lời van lơn ấy trong đáy mắt.
- Lạy Chúa, Rhett, anh hãy dùng hết cà phê đi đã nào, nàng nói. Em sẽ không làm rầy rà anh đâu mà.
Nàng đi rót cà phê đặt trên chiếc bàn đẩy, mắt vẫn không ngừng quan sát Rhett qua tấm gương. Nàng cần phải bình tĩnh. Biết đâu anh ấy sẽ ở lại.
Nhưng Rhett đã đứng dậy và nhìn đồng hồ.
- Anh không còn thời gian nữa, anh nói. Anh cần phải tranh thủ dịp đến đây để gặp một số người. Từ nay đến hè, anh sẽ rất bận. Nếu ai muốn tin thì anh sẽ nói thẳng rằng anh đi Nam Mỹ làm ăn. Thế sẽ chẳng có ai chế nhạo bàn tán về việc anh vắng mặt khá lâu như vậy Ngay số đông dân chúng ở Atlanta này cũng chẳng biết Nam Mỹ nằm ở đâu kia. Em thấy đấy, em yêu, anh vẫn giữ nguyên lời hứa là sẽ bảo vệ thanh danh của em mà, anh nói với một nụ cười ranh mãnh, rồi đóng chiếc đồng hồ lại bỏ vào túi quần mình. Tạm biệt em nhé, Scarlett!
- Tất hơn hết là anh cứ đi luôn đi, đi Nam Mỹ đi và biệt tăm luôn đi.
Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng anh, Scarlett lập tức với tay lấy chai rượu mạnh. Tại sao nàng lại có thái độ ấy? Thái độ ấy không phản ứng đúng những gì nàng cảm nhận. Rhett luôn luôn gây cho nàng cái phản ứng ấy: chàng luôn đẩy nàng đến chỗ phải nói, những điều không có trong suy nghĩ của nàng. Lẽ ra nàng phải dè chừng và không được để mắc lỡm vào tròng của chàng. Nhưng chuyện gì anh lại khiêu khích mình bằng cách nói về thanh danh của mình như vậy, nàng nổi giận. Làm sao anh biết được mình đã bị cô lập với toàn bộ cuộc sống xã hội ở đây?
Trong cả cuộc đời mình, chưa bao giờ nàng lại đau khổ như thế.

-------------------------------------------------

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3