Thục nữ PK Xã hội đen - Chương 45-46

 

Chương 45:Nhạc mẫu đại nhân không dễ đối phó.

Lữ Nghị sợ mẹ vợ là bắt đầu từ cái ngày kết hôn với Nại Nại

Lúc còn đi học anh đã nghe Nại Nại kể lể không biết bao nhiêu lần về mẹ cô, rằng thì mẹ Nại Nại đã vất vả như thế nào khi phải gánh vác 1 mình, vừa phải nuôi con gài vừa phải kiếm tiền. Tuy bắt đầu từ ngày Nại Nại tốt nghiệp bà đã tuyên bố nghỉ hưu, nhưng phong độ bao năm nay của bà vẫn còn đó. Cô nói nhiều đến nỗi mỗi lần đến nhà Nại Nại anh đều sợ hãi, ban đầu, khuôn mặt tươi cười và sự ăn bận khá bình thường của người phụ nữ trung niên quả thực cũng khiến anh thoải mái đôi chút, cho đến…cho đến ngày mà Nại Nại kết hôn, bộ dạng lương thiện giả tạo của bà đã hoàn toàn tan vỡ.

Ngày diễn ra hôn lễ, mẹ Nại Nại bắt Lữ Nghị đợi ở bên ngoài đúng 2 tiếng đồng hồ mới mở cửa, cái cách 1 tay giao giấy bảo đảm, 1 tay giao con gái của bà khiến tất cả những người đưa dâu đón dâu đều phì cười, trong khi đó tân lang Lữ Nghị thì nếm đủ mùi đau khổ.

Lúc đó anh đã nghĩ, may mà nhà họ Tần chỉ có 1 cô con gái, cũng chỉ gả con gái 1 lần, bằng không, thật không biết sẽ có thêm người đàn ông xui xẻo nào lại đến gõ cửa chịu tội!

 -- Bạn đang đọc truyện tại www.alobooks.vn --

Lúc quay về nhà, Nại Nại còn tưởng mẹ đang chuẩn bị phong ba bão táp sắp sẵn đợi mình, cho dù không mắng thì ít nhất cũng làm mặt lạnh không nói chuyện vài ngày. Ai ngờ, vừa chớp mắt đã ngót 1 tuần, chẳng có động tĩnh nào hết. Càng như vậy, ngược lại cô càng cảm thấy bất an, thà cứ bị mắng 1 trận nên thên còn thấy an tâm hơn. Thế nên cô lặng lẽ tìm mọi cách lấy lòng mẹ, nhưng hiển nhiên là bà không chịu rồi.

Sáng sớm, Nại Nại cùng mẹ ra chợ mua thức ăn, đứng giữa 1 nhóm các bà thím, cô nổi bật hơn hẳn với mái tóc cột cao. Thế nên những mẩu chuyện tán gẫu linh tinh cũng đều xoay quanh cô.

“Con nhà bác năm nay hai mấy rồi?” Thím Lý hỏi

“Đã ba mươi rồi đấy” Sắc mặt mẹ Nại Nại rõ ràng vẫn chưa có xu thế chuyển biến. Nại Nại chỉ dám thận trọng xách túi đi theo sau, không dám nói lời nào

“KHÔNG giống chút nào, trông thế này nhiều người thích lắm, mắt mũi mồm miệng đều giống chị” Mỗi khi thím Lý khen ai là không có nương tình     

 

 “Thực ra, nó giống bố hơn” Tuy đẩy công lao cho người khác, nhưng trong lòng mẹ Nại Nại vẫn rất vui, miệng khẽ nhếch lên

Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, vội vã niệm a di đà phật, may mà thím Lý khéo ăn nói, không thì không biết mặt mẹ còn sầm đến bao giờ.

Hôm đó, sau khi cô gọi được đt về nhà chứng minh mẹ mình chỉ đang tán gẫu chuyện phiếm với chị họ về chú cún con, chứ không phải nộ khí xung thiên báo cảnh sát, Nại Nại không dám nấn ná, liền bị LÔI KÌNH lái xe hộ tống về nhà

Nói anh chở cô về chi bằng nói bốn chiếc xe ô tô cùng lúc hộ tống cô về. Dưới trận thế lớn vậy, biểu cảm đầu tiên của mẹ Nại Nại khi mở cửa đó là sắc mặt chuyển từ nhiều mưa sang giông tố trong chớp mắt.

May mà LÔI KÌNH có việc không lên lầu, nếu không chắc chắn đã dính chưởng, chỉ có điều lần này trên tay mẹ cô là chiếc muôi!!!

Từ hôm đó trở đi, không khí trong nhà quái lạ khác thường. Dù tin rằng không động tĩnh gì là tốt, nhưng cái tình trạng dự báo mưa gió bão bùng sắp ập tới vẫn khiến người ta sợ hãi bất an

“Có người yêu chưa?” Thím Trần xông xáo góp vui: “Nhà tôi có đứa cháu được lắm”

Nại Nại khựng lại, đang định quay người giả bộ mua đồ không nghe thấy, thì tiếng nói sang sảng của mẹ như muốn thuchút tất cả ánh mắt về phía cô: “Có rồi! Nghe nói là một…có mở 1 công ty”

Nại Nại nhẹ nhõm, biết mẹ cô phải khó khắn lắm mới dằn 3 chữ ‘xã hội đen’ không nói ra. Với cảm giác tội lỗi, Nại Nại vội vã lấy 1 nải chuối chạy đến bên cạnh mẹ nói: “Mẹ, mẹ thích ăn cái này, con mua nhiều 1 chút”

Thím Trần ngó qua gỏ đi chợ rồi tán thưởng: “Bà xem con gái hiếu thảo chưa kìa, mua chuối cũng chọn quả to đẹp”

Híc! Nại Nại không biết nên khóc hay nên cười, vội và ghé sát người mẹ lỏn lẻn cười trừ.

“Thế lúc nào kết hôn?” Thím Trần không nén được tò mò, tiếp tục hỏi thăm

Mẹ Nại Nại cau mày lại, quay sang nhìn cô: “Bà hỏi nó xem, tôi còn chưa thấy người đâu”

Nại Nại lí nhí trách móc: “Cái này sao trách con được, sắc mặt mẹ mấy hôm nay tệ như thế, con nào dám đưa về nhà”

Mẹ Nại Nại lườm cô 1 cái, phía sau lưng cũng không còn câu hỏi nào nữa. Cô cúi đầu xách túi thức ăn, lẽo đẽo theo sau mẹ, giống như nàng dâu chịu uất ức, chẳng dám lên tiếng

Bỗng vang lên tiếng gọi: “Nại Nại”

Nại Nại giật mình quay đầu lại, thì thấy Lâm Trị với bộ quần áo thể thao

“Sao cậu lại ở đây?” Nại Nại không thèm quan tâm tới bộ mặt phụng phịu sau khi bị mẹ mắng vừa rồi, cười toe toét lên tiếng hỏi         

 

 “Tôi hả? Đang tập thể dục buổi sáng, nhà tôi ở gần đây!” Anh vừa nở nụ cười là lộ ra cả hàm răng trắng sáng, khiến Nại Nại không ngớt trầm trồ, tuổi trẻ thật là tốt, đến nụ cười cũng thoải mái hơn LÔI KÌNH

Nụ cười của LÔI KÌNH, phải nói sao nhỉ, luôn có ít nhiều cảm giác không an toàn, khiến người ta cảm thấy chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị thiệt thòi gì đó, nhưng cùng 1 nụ cười khi hiện trên gương mặt của Lâm Trị thì lại cảm thấy vô hại

Thấy Lâm Trị định tới giúp mình xách túi, cô liền chần chừ, sợ người xung quanh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “KHÔNG cần đâu, chúng tôi sắp về đến nhà rồi”

Lâm Trị cười nói: “Đừng hiểu lầm, nhà bạn gái tôi cùng tòa nhà với chị”

“Thật không ? Sao cậu lại biết” Nại Nại ngạc nhiên hỏi

“Hôm đưa bạn gái về, tôi thấy bạn trai chị cũng đang tiễn chị” Lâm Trị miệng vẫn mỉm cười

Nại Nại cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng vẫn mỉm cười: “Vậy thì tốt quá! Sau này chúng ta có thể làm hàng xóm rồi”

Thực ra nhiều chuyện trên đời luôn kì lạ vậy đấy, tuy biết rõ ràng ban đầu là mình từ chối người ta, ng ta đương nhiên cũng có quyền chọn lựa 1 lần nữa, nhưng vẫn sẽ có 1 chút tiếc nuối trong lòng

Nhìn chung phụ nữ đều rất ích kỉ, dù là từ chối người ta, nhưng vẫn muốn có 1 chỗ trong trái tim người đó, và lúc nào cũng nhung nhớ về mình khôn nguôi

Cô thở dài nói tiếp: “Khi nào cậu kết hôn, nhớ mất công 1 chuyến mang thiệp mời cho tôi, dù gì cũng cho là chúng ta không phí 1 lần xem mặt”

Lâm Trị cười tít mắt : “Chắc chắn rồi, nếu không có chị khai thông đầu óc, sợ rằng bây giờ tôi vẫn loay hoay 1 mình. Bây giờ thì tốt rồi, tôi đã tìm được rồi”

Có lẽ, anh lại có 1 câu chuyện khác.

Nại Nại cảm thấy chút xót xa, vội vã vẫy tay tạm biệt Lâm Trị rồi rảo bước đuổi theo mẹ. không hiểu nổi tại sao mình lại phải chạy, tại sao lại hoang mang, cô chỉ bất giác muôn nhanh chóng rời xa sự thương cảm, càng nhanh càng tốt.

Cô không thích ly biệt, cô mong muốn tất cả mọi người đều ở cạnh bên mình mãi. Kiểu tính cách tiểu công chúa này từ nhỏ cô đã có, tuy đã từng bị người ta đả kích, nhưng vẫn còn xót lại 1 ít tàn dư. Bây giờ Lâm Trị đã tìm được người tình như ý, nghe đồng nghiệp nói Tiểu Trần sẽ làm cô dâu mùa đông, duy chỉ có mình cô vẫn đi trên con đường xa xôi và gian khổ.

Chuyện kết hôn giống như 1 điều cấm kị. Anh và cô đều không ai nhắc đến nữa. Đương nhiên chuyện gặp gia trưởng trc khi kết hôn cũng theo đó mà bị đẩy lui lại. không phải không muốn, mà là tìm không ra thời điểm     

 

 Cô không thể nào hùng dũng nói với LÔI KÌNH: “Này mẹ em muốn gặp anh, em với anh về nhà gặp mẹ em đi” Con người truyền thống như cô không thể làm thế được. Cô vẫn hy vọng, anh có thể tự mình đến nhà ra mắt

Thế là cô chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện đợi ngấy sắc mặt mẹ cô trở nên sáng sủa hơn, đợi cái ngày LÔI KÌNH xuất hiện mau chóng đến.

KHÔNG phải cô muốn lấy chồng mà là rất rất rất muốn lấy chồng rồi.

Có 1 gia đình thuộc về riêng mình, có 1 đứa con của riêng mình, thật hạnh phúc biết bao!

 -- Bạn đang đọc truyện tại www.alobooks.vn --

LÔI KÌNH vẫn luôn có chút do dự về chuyện đến gặp người nhà Nại Nại.

Nói sao nhỉ, nhìn hành động cử chỉ hàng ngày của Nại Nại là biết mẹ cô dạy dỗ thành công. Trong mọi tình huống, cách cư xử của Nại Nại đều cho thấy rõ hai từ ‘gia giáo’. Nhưng con người LÔI KÌNH lại không thích rằng buộc, từ bé đã tự do sinh trưởng, sau này người nhà mất hết càng khiến anh xa cách sự trói buộc của quy củ. Trong các trường hợp càng gò bó, hành động của anh càng tùy tiện. Con người coi thường mọi quy tắc đạo đức như anh rất dễ đem lại ấn tượng không tốt cho mẹ Nại Nại. Nếu như bà phản đối chuyện của 2 người, Nại Nại nhất định sẽ rất buồn, vậy nên anh không muốn Nại Nại khó xử.

Thế nhưng, những lời nói của Lão Thất cũng khiến anh suy nghĩ nhiều

Lão Thất nói: Nại Nại là 1 người phụ nữu truyền thống, sự ỷ lại và tín nhiệm vào gia đình của cô đạt ở mức độ cao nhất. Cho nên, nhận được lời chúc phúc của người nhà, cô mới có thể bình tâm vui vẻ, cũng thật sự thừa nhận sự tồn tại của LÔI KÌNH

Cho nên LÔI KÌNH vẫn quyết định đi gặp mẹ vợ mà theo miêu tả của HTD là có khuynh hướng bạo lực

Nói cho cùng, mẹ vợ là người thân duy nhất của bà xã, muốn ‘lừa bắt’ con gái người đi, chí ít phải qua cửa của mẹ vợ trc.

 -- Bạn đang đọc truyện tại www.alobooks.vn --

Lúc Nại Nại mở cửa, phát hiện người phía sau cánh cửa là LÔI KÌNH, mắt cô suýt chút nữa lăn từ sống mũi xuống

LÔI KÌNH nhìn cô cười, gật đầu rồi tự mình bước vào nhà. Nại Nại đang thất thần chợt bừng tỉnh, nhanh chóng chạy theo sau anh, thì thầm hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Đặt làn hoa quả to bự lên tay cô, LÔI KÌNH hôn nhẹ lên trán Nại Nại rồi nói: “Đến ra mắt mẹ em” Lời nó của anh khiến cô lâng lâng, nhớ lại những gì suy nghĩ sáng nay, mặt bỗng đỏ bừng        

 

 Cô vừa muốn gả, thì đã có người chịu lấy?

Hai người vẫn đang duy trì tư thế tình tứ, mẹ Nại Nại đứng phía sau không nhịn nổi nữa, đột nhiên húng hắng 1 tiếng: “Xong rồi thì tìm chỗ nào ngồi xuống”

Í, Nại Nại lập tức bật ra, hoang mang nói: “Mẹ, sao mẹ đứng sau lưng mà không lên tiếng?”

“Con cũng phải nhìn mẹ thì mẹ mới nói được chứ” Mẹ Nại Nại bình thản trả lời

Tên tiểu tử đáng chết, rõ ràng đã nhìn thấy bà đứng ngay phía sau mà vẫn cố tình diễn 1 màn ‘Không tốt cho người già’, đừng tưởng bà không biết anh đang định giở trò gì

Cho dù bằng lòng cũng không được, dám trêu ghẹo con gai bà trong địa bàn của bà? Tên tiểu tử đáng chết

LÔI KÌNH quay người, cung kính tự giới thiệu bản thân: “Chào bác, cháu tên LÔI KÌNH, cháu là…bạn tốt của Nại Nại”

Giây phút ngừng nghỉ giữa câu của LÔI KÌNH, tim Nại Nại như sắp bật ra ngoài, chỉ sợ anh dùng từ ngữ quá thân mật

Mẹ Nại Nại gật đầu, bà nhìn anh đáng giá 1 hồi, sau khi xác định đã nhìn kĩ đối phương, bà quay sang nói với Nại Nại: “Ngồi xuống đi, con đi rót nước”

Thần thái Nại Nại không mấy thoải mái, nhìn LÔI KÌNH ra hiệu bảo anh nói ít thôi, rồi mới quay người đi vào bếp

Gần đây hình như cô suốt ngày phải đi rót nước, Nại Nại vừa tìm lá trà vừa nghĩ. Lần trc rót nước xong thì kẻ thù biến thành bạn bè, không biết lần này trong lúc cô rót nước mẹ có bắt tay hữu nghị với LÔI KÌNH không, nếu được như vậy thì thật là cảm tạ trời đất

LÔI KÌNH ngồi trên sofs, tư thế vẫn được coi là đúng quy củ, anh đang dò xét người phụ nữ vô cùng giống Nại Nại đang ngồi trc mặt

Anh nhớ lại câu nói của Lão Thất, Nại Nại từ nhỏ mồ côi cha, một tay mẹ Nại Nại nuôi lớn, thế nên Nại Nại có 1 sự kính phục và ý lại vô hạn vào mẹ

“Nại Nại nhà chúng tôi không thông minh” Bà thẳng thắn vào đề, lúc nói còn nhìn Nại Nại đang bận rộn trong bếp, hạ thấp giọng

“Cái này cháu biết” LÔI KÌNH cười nói, sau đó cũng nhìn theo hướng ánh mắt bà, Nại Nại đang bận rộn đi lại trong bếp, không biết đang tìm kiếm cái gì

Trc mắt biểu hiện của LÔI KÌNH trong mắt của mẹ Nại Nại vẫn khá tốt. Nhưng bà không dám nhẹ dạ cả tin, lần đầu tiên Lữ Nghị ra mắt cũng có biểu hiện vô cùng tốt, ai ngờ rằng sau này lại có nhân tình nhân ngãi ở bên ngoài. Cho nên lần này bà phải “giữ thành” nghiêm ngặt, vì con bé ngốc Nại Nại mà bận tâm thêm 1 chút.

“Nhà tôi không tiền không thế, đương nhiên cũng không dám hy vọng dựa dẫm vào các nhà có tiền có thế. Nại Nại nhà tôi đời này đã chịu nhiều đau khổ, con bé này trc giờ không nói với người khác, nhưng tôi biết nó luôn phải sống rất vất vả. Từ nhỏ đã mồ côi cha, lớn lên lập gia đình thì chồng lại ngoại tình, rõ ràng là đã ba mấy tuổi vậy mà vẫn đơn thuần như đứa trẻ, giao nó cho ai tôi cũng không an tâm”    

 

 “Cháu cũng không yên tâm” LÔI KÌNH cười tiếp lời mẹ Nại Nại

Mẹ Nại Nại cảm thấy bất ngờ trc câu trả lời của LÔI KÌNH: “Cậu có ý gì?”

“Nại Nại quá đơn thuần, quá lương thiện, đẻ cô ấy bên ngoài như đợi người ta đến lừa, ít nhất để chỗ cháu thì không có ai dám lừa gạt cô ấy” Thấy Nại Nại dang nhìn về phía mình, anh còn dám hiên ngang đưa tay lên vẫy. Tiếp đó là loảng xoảng một trận, hình như chiếc đĩa bị rơi trên sàn, anh càng nở nụ cười tươi rói

“Tiếc là cái phúc này lớn quá, sợ rằng Nại Nại nó không hưởng được” Mẹ Nại Nại lạnh lùng nói: “Nại Nại không chịu được khổ, cũng không hưởng nổi phúc, thế nên cứ yên bình mà qua ngày là tốt nhất”

LÔI KÌNH nhướng mày, khuôn miệng giữ nguyên trạng thái tươi cười. Đúng là 1 bà già giảo hoạt, rõ ràng trong câu nói có ẩn ý.

Mẹ Nại Nại quay lại nhìn LÔI KÌNH cười: “Vậy hôm nay Lôi tiên sinh đến đây là vì…”

“Cháu yêu N và cũng muốn kết hôn với cô ấy” LÔI KÌNH đi thẳng vào vấn đề

“Ồ” Sau khi thốt ra 1 tiếng đơn giản, mẹ Nại Nại không nói thêm gì nữa, kiểu phản ứng này khiến LÔI KÌNH không biết phải phòng bị thế nào

Một hồi lâu sau chẳng ai nói gì nữa, tiếp đo thì Nại Nại bê nước từ trong bếp ra, đặt trên bàn, ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, không mấy thoải mái ngồi nhìn LÔI KÌNH đối diện bị thẩm vấn

“Cháu rất nghiêm túc” LÔI KÌNH lại bổ sung thêm một câu

“Năm nay Lôi tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi” Mẹ Nại Nại đột nhiên hỏi câu này khiến LÔI KÌNH không kịp trở tay

Anh nghiêm nghị trả lời: “35 tuổi ạ”

“Nại Nại nhà tôi năm nay cũng hơn ba mươi rồi, không phải thiếu nữ nữa” Bà nói tiếp

Nại Nại ngồi bên phản đối: “Con mới qua 30 thôi”

“Thế không phải là hơn 30 sao?” Mẹ cô chẳng giữ chút thể diện nào cho cô

“Với tuổi này không còn chơi đùa được nữa. Lôi tiên sinh tướng mạo cũng bảnh bao, hoàn toàn có thể tìm các cô gái trẻ dưới 25 tuổi. Cậu có thể nói tại sao lại thích Nại Nại nhà tôi không ? Phải chăng vì nó ngốc nghếch?”

“Đương nhiên không phải…” Câu chuyện nói tới đây đột nhiên trở nên kì lạ và khó khăn, LÔI KÌNH mỉm cười: “Cháu cảm thấy…”

“KHÔNG có gì là cảm thấy hay không cảm thấy, tôi nói thẳng luôn, tôi nhận thấy điều kiện của cậu không phù hợp với gia đình tôi. Sự nghiệp, con người cậu và Nại Nại đều không tương xứng. Điều quan trọng nhất là, tôi thấy Nại Nại ở cùng cậu rất nguy hiểm. Đây cũng là 1 trong những nguyên nhân tôi không chấp nhận yêu cầu của cậu” Thái độ của mẹ Nại Nại vẫn rất nghiêm túc, từng câu từg chữ đều rất khó nghe

 

 “Cháu thấy Nại Nại đã thành niên mười hai năm rồi, sao bác không hỏi ý kiến của cô ấy?” LÔI KÌNH nói

Mẹ Nại Nại đưa mắt liếc nhìn Nại Nại đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh: “Nó? Cho dú nó 50 tuổi trong mắt tôi vẫn luôn là đứa trẻ, thế nên nghe hay không nghe cũng không quan trọng”

Một câu từ chối thẳng thừng, không để lại chút đất xoay chuyển tình thế. Nại Nại chớp mắt 1 cái, túm lấy tay áo của mẹ Nại Nại, sợ sệt nói: “Mẹ, con có thể nói không ?”

“KHÔNG được” Mẹ Nại Nại đối đãi con gái không khác gì người ngoài, từ chối dứt khoát y chang

Được!Sao hôm nay ‘bà lão’ này lại trở nên cương quyết như vậy, Nại Nại chỉ có thể nở nụ cười biết lỗi với LÔI KÌNH, thể hiện bản thân đã tận lực rồi, nhưng quả thực cánh tay không níu được cẳng chân, không còn cách nào khác

“Nói khó nghe 1 chút Nại Nại nhà tôi là bị người từ chối, dù cho ai đúng ai sai, đều cho thấy tôi dạy con gái không đúng cách, trên người Nại Nại có tìm ngang tìm dọc cũng không ra được bao nhiêu ưu điểm, nên đương nhiên cũng không thể có được sự coi trọng của Lôi tiên sinh. Nếu sau này nó theo anh, lại chưa được bay ngày đã bị người ta đóng gói trả về, không những chỉ có nõ sống không tốt, mà e rằng đến bản thân tôi cùng không sống được tử tế. Thế nên lần này vấn đề không phải là cậu nói có thể là tôi tin được. Cậu phải làm ra chuyện gì khiến tôi có thể tin tưởng”

Nại Nại lại kéo cánh tay của mẹ Nại Nại, và lại bị bà hất ra

LÔI KÌNH gật đầu rất nghiêm túc: “Việc này cháu sẽ làm”

“Vậy thì được, đợi khi nào làm xong thì lại đến. Nại Nại tiễn khách” Mẹ Nại Nại cười tít mắt,  “Lôi tiên sinh bây giờ chắc muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành”

LÔI KÌNH hiểu ý đuổi khách của bà liền đứng dậy, cung kính cúi đầu chào: “Bác gái, cháu sẽ còn đến nữa”

“Hy vọnh là vậy” Mẹ Nại Nại cầm tách trà trc mặt lên, sau khi nhấp 1 ngụm cũng đứng dậy, đi thẳng vào bếp tìm lá trà. Con bé này vội vàng đến mức không cho cả lá trà vào

Chỉ còn lại Nại Nại với LÔI KÌNH, Nại Nại nói đầy vẻ hối lỗi: “KHÔNG ngờ mẹ em lại như thế”

LÔI KÌNH ấn nhẹ mũi cô: “Nếu trc kia em không làm người khác phải lo lắng nhiều, thì bây giờ mẹ em có phải hao tâm tổn sức thế không ? Bà định ép tôi rút lui đấy”

“Vậy anh đã rút lui chưa?” Nói không chừng lại có khả năng này thật. Anh đường đường là 1 xã hội đen, đã bao giờ phải chịu sự dạy dỗ và phê bình của 1 phụ nữ trung nhiên đâu, hơn nữa bị người ta lên lớp còn không thể vỗ đít bỏ đi, vẫn phải chết dí ở đây để nghe hết tất cả mới được đi xuống, đổi thành ai cũng có thể rút lui        

 

 “Tôi rút lui thì em có buồn không ?” Anh cố tình trêu cô

“LÔI KÌNH” Cô hét tên anh 1 cách trịnh trọng

“Hả?” Thấy nét mặt nghiêm túc của cô, anh cúi mặt xuống hỏi tiếp: “Sao thế?”

“Anh đi chết đi” Nại Nại nói vô cùng kiên định

 

Chương 46: Giành chiến thắng cũng có thể đi đường tắt

Mẹ Nại Nại rất thích xem phim bi kịch gia đình,  tình tiết khiến bà không chịu nổi nhất là,  chỉ cần nhân vật nữ chính có thai với người đàn ông nào,  thì không quan tâm người đó đạo đức và gia cảnh ra sao,  vồ lấy người ta,  sống chết phải gả cho người đó bằng được.

Câu bình phẩm kinh điển của bà đối với những câu chuyện kiểu này là: Đây có phải bại não hay không ?

KHÔNG chỉ bản thân thấy đau xót khó chịu,  bà còn lôi cả Nại Nại vào,  thế là cô đành đưa ra lời bình phẩm mang tính thời đại: Đây chính là thánh mẫu!

Mỗi tối mẹ Nại Nại và Nại Nại đều cùng nhau ngồi xem phim bi kịch nhưng đến khi sự việc xảy ra với mình thì…

Dùng câu nói thường hay có trong phim truyền hình,  câu đó thế nào nhỉ: Chỉ có trời mới biết…

 -- Bạn đang đọc truyện tại www.alobooks.vn --

“Mẹ,  sao mẹ lại đối sử với anh ấy như thế?” Nhìn theo bóng dáng LÔI KÌNH dưới sân lầu hiu quạnh,  Nại Nại cảm thấy lo lắng.

Mẹ Nại Nại chậm rãi nói: “Nếu để mẹ mắng cho no 1 trận nó không dám tới nữa đâu,  loại đàn ông bất tài thế con dám lấy sao?”

Nại Nại uất ức nói: “Nhưng người ta cũng lớn tuổi rồi,  ai nỡ để mặt già của họ chịu bị nhà gái thuyết giáo cho 1 bài. ”

Mẹ Nại Nại lặng đi 1 lúc,  hồi lâu sau mới nói tiếp: “Việc này vốn là của cha con,  giờ đặt lên vai mẹ,  mẹ có thể không nghiêm khắc được không ? Lần trước đã nhìn nhầm 1 lần rồi,  lần này sao để con đi lầm bước nữa?”

Nghe thấy những lời của mẹ,  Nại Nại liền rưng rưng nước mắt.

Nại Nại luôn luôn cho rằng chuyện ly hôn là của riêng mình,  đúng cũng được,  sai cũng xong,  không liên quan gì đến người nhà hết.  Nhưng người mẹ kiêm nhiệm trọng trách người cha này lại coi đó là lỗi lầm của mình.  Bà cảm thấy day dứt,  nghĩ rằng sự chiều chuộng từ khi còn bé đã hại Nại Nại,  nên mới dễ dàng ly hôn với người ta.  Tuy biết rằng không làm được gì,  nhưng bà cảm thấy nỗi đau của Nại Nại còn đau đớn hơn tự cắt da cắt thịt mình.

Cho nên,  lần này bà phải chịu trách nhiệm với Nại Nại,  cũng là có 1 lời giải thích rõ ràng với cha Nại Nại.

 

 Nại Nại với LÔI KÌNH lại xa nhau vài ngày,  lý do rất đơn giản mẹ Nại Nại nói,  con gái thì phải biết giữ gìn.

Trước yêu cầu khá buồn cười của mẹ Nại Nại rằng phụ nữ ngoài ba mươi phải biết giữ gìn,  Nại Nại cũng đành bó tay.  Buổi tối thi thoảng cô nói chuyện với LÔI KÌNH qua điện thoại,  tán gẫu 1 vài chuyện thú vị.  Nhưng đối với người đàn ông như LÔI KÌNH,  chuyện chỉ nói chuyện điện thoại,  nhìn không thấy,  sờ không hay thật sự khó chịu.  Vậy là anh mệnh lệnh cho Nại Nại phải tìm được lý do ra ngoài,  bồi thường nỗi khổ tương tư cho anh bấy lâu.

Nại Nại bị dày vò lâu,  đánh lấy cớ Tiểu Trần sắp kết hôn,  phải cùng cô bé đi chọn váy cưới,  xin mẹ ra ngoài.  Đang tưới nước cho hoa,  mẹ Nại Nại “hừ” hai tiếng: “Con xem tốc độ của người ta kìa.  Đi đi. ”

Khi làm chuyện chột dạ Nại Nại thường không tỉ mỉ,  rõ ràng nói đi dạo phố vậy mà lại đi giày cao gót,  trước khi đi còn không quen chỉnh lại kiểu tóc,  kẻ chút lông mày.  Mẹ Nại Nại biết thừa sự việc không hề đơn giản,  chẳng qua là chả buồn vạch trần,  để mặc cô ra ngoài thả lỏng tinh thần.

LÔI KÌNH lái xe đến cửa khác của khu nhà đứng đợi,  Nại Nại vừa thò đầu ra khỏi sân,  anh đã đứng bên cạnh kéo tay cô,  xoa nhẹ mái tóc rồi nhẹ cười: “Thật không ngờ mới mấy ngày không gặp em đã béo lên rồi. ”

“Béo lên hả? Trời lạnh nên em mặc nhiều thôi hiểu không ?” Nại Nại vội vã giải thích .

“Vậy sao? Vậy mặt em mặc cái gì?” LÔI KÌNH nhìn như chẳng biết nói lời ngọt ngào,  toàn thốt ra những lời chọc tức chị em phụ nữ.

Nại Nại lườm anh 1 cái,  bày tỏ không buồn bà luận tiếp về chuyện này.

Thấy cô không nói gì,  anh hơi ngại ngùng: “Về biệt thự số 21 nhé?”

“Em không thích ,  ở đó 1 đống người.  Mấy hôm nay em thấy buồn ngủ lắm,  chỉ muốn trốn ở chỗ nào ngủ 1 giấc cho đã. ” Vừa nói cô vừa ngáp cái ngon lành.

“Mẹ không cho em ngủ sao? Sao lại buồn ngủ tới mức đó?” LÔI KÌNH cau mày,  khởi động xe.

Nại Nại lại lườm anh cái nữa: “Mẹ là mẹ đẻ của em,  sao lại không cho em ngủ được? Chỉ là buổi sáng mẹ dậy sớm,  em muốn ngủ thêm chút cũng không được. ”

LÔI KÌNH nhếch môi cười: “May mà em không được ngủ,  chứ ngày nào cũng để tự tỉnh giấc,  chắc em sẽ biến thành Nhị sư huynh mất. ”

Cảm giác trong xe ấm áp khiến người ta càng buồn ngủ,  Nại Nại lấy tay che miệng,  quay người sang nói với LÔI KÌNH: “Anh thích nghĩ sao thì nghĩ,  em ngủ chút đã,  đến nới thì gọi em nhé. ”

LÔI KÌNH cởi áo khoác ngoài choàng lên người Nại Nại.  Cảm nhận hơi ấm toát từ trong áo ra,  qua khe áo cô khẽ khảng mở mắt thấy LÔI KÌNH 1 tay lái xe,  1 tay kéo áo cho cô.  Cảm giác ấm áp mạnh mẽ khác hẳn xuyên thấu trái tim nhỏ bé của Nại Nại.       

 

 Nại Nại nở nụ cười khóe môi,  không thể phản kháng nổi tiếng gọi của Châu Công,  quẫy hai cái nữa,  rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

 -- Bạn đang đọc truyện tại www.alobooks.vn --

Lúc Nại Nại tỉnh dậy,  bốn bề sáng chói,  chiếc đèn treo trên trần nhà khiến cô mơ màng,  tìm kiếm xung quanh.  LÔI KÌNH nắm lấy tay cô thì thầm: “Làm gì thế? Tôi ở đây mà. ”

“Anh bế em lên à?” Nại Nại lầu bầu trong mơ màng.

“Ừm,  em ngủ say quá!” LÔI KÌNH thấy lại hỏi: “Trước đây,  anh xoay người em cũng kêu phiền,  bây giờ sao thế?”

“Chẳng biết nữa,  chỉ thấy buồn ngủ,  ngày nào cũng chỉ muốn nằm trên giường không thức dậy. ” Nại Nại thản nhiên nói.

“Đứng dậy,  chúng ta đi bệnh viện khám. ” LÔI KÌNH ra lệnh.

“Sao phải thế? Em vẫn rất ổn mà. ” Nại Nại không hài lòng khi phải rời khỏi chiếc giường ấm áp êm dịu này.

“Sao em cứ mơ mơ màng màng thế? Tôi hỏi em,  tháng này cái kia của em đến chưa?” Sao cô lại ngốc ngếch như thế,  1 chút cảnh giác của phụ nữ cũng không có.  Mặt LÔI KÌNH đầy vẻ thần bí.

“Hình như,  hình như chưa tới. ” Nại Nại giật thót tim,  lập tức bật người ngồi dậy.

Tháng này cô quá bận rộn,  nào là ngênh đón hai tình địch,  lo lắng anh bị kẻ thù tìm đến,  rồi cả chuyện ra mắt thất bại nữa.  Hầu như không có cơ hội để thở,  đến lúc hết bận rộn thì mới phát hiện,  thân thích  quan trọng như thế đã không ghé thăm.

Trời ạ,  càng nghĩ càng sợ hãi,  nếu chuyện đang lo lắng là thật,  thì lần này không chết cũng bị lột da.

LÔI KÌNH vỗ vỗ vai cô,  cười nói: “Đừng sợ,  nếu chuyện này là thật,  thì lần này chúng ta có thể kết hôn rồi. ”

“Lăng nhăng,  dựa vào cái gì,  dừa vào cái gì mà tặng không cho anh người vợ chứ?” Nại Nại tự nhiên thấy ấm ức,  sao phòng chống kỹ thế mà nó vẫn dính? Rõ ràng đã có biện pháp tác chiến,  sao…sao lại thành ra thế này?

Bỗng nhiên cô lườm LÔI KÌNH đầy cảnh giác: “Anh nói xem,  có phải anh giở trò không ?”

Nghi ngờ của Nại Nại cũng không phải là không có ly do,  những thứ đó đều do anh mua,  nếu như anh âm thầm làm gì đó khuất tất, cô cũng không thể phát hiện được.

LÔI KÌNH bĩu môi: “Em nghĩ anh ở không vậy sao? Nhiều việc thế ai có thời gian giở trò gi?”

“Thế chuyện này là sao?” Nại Nại đưa chân đá vào bùng LÔI KÌNH.  Nếu là trước kia,  cô tuyệt nhiên không dám,  nhưng thấy mình sắp được “cầm lệnh bài thiên tử hiệu triệu chư hầu” rồi không sợ,  không sợ.          

 

 LÔI KÌNH giữ bàn chân cô lại,  bò dọc theo chân khống chế động tác của cô rồi cười lớn: “Đừng động đậy linh tinh.  Nếu là thật,  cẩn thận động thai. ”

“LÔI KÌNH,  anh mau chết đi. ” Nại Nại giấu mặt vào gối gào lên,  ra sức lăn qua lăn lại.

LÔI KÌNH nhịn cười,  vỗ vai cô nói: “Nghe lời nào,  đừng lo lắng,  lát nữa chúng ra đi bệnh viện kiểm tra,  tiện mua luôn tấm vé số. ”

Nại Nại ngẩng đầu khỏi đống gối,  thấy anh cười gian tà lại càng nộ khí xung thiên.  Vô cớ tức giận,  cô chỉ muốn làm anh tắt ngay nụ cười đáng ghét đó: “Là ý gì?”

“Chúc mừng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ còn khó khăn hơn cả trúng độc đắc. ” LÔI KÌNH nghiêm trang nói.

“Cút!” Nại Nại quát lên 1 tiếng nữa.

 -- Bạn đang đọc truyện tại www.alobooks.vn --

Nại Nại quen khám ở phòng khám bà mẹ trẻ em Hải Điện,  trước đây cô thường tới đó kiểm tra phụ khoa cùng các cô vợ của bạn LN,  tổng chi phí chưa tới 400 tệ,  kiểm tra đầy đủ từ trong ra ngoài. Nhưng đề nghị của cô nhanh chóng bị người ta bác bỏ,  sau khi tìm hiểu,  anh lái xe thẳng đến bệnh viện Hòa Mục.

Nại Nại vừa nghe đến tên viện liền thở ra 1 hơi lạnh: “Đâu cần phải tốn kem thế,  bệnh viện đó đắt lắm. ”

LÔI KÌNH nghiêm túc trả lời: “Cái này cần thiết,  nhỡ chỗ khác chuẩn đoán sai thì sao?”

Nại Nại không nhịn được cười: “Anh đừng căng thẳng quá,  không khủng bố đến thế đâu,  chỗ nào mà chẳng dùng giấy thử thai,  sao có sai sót được?”

“Ai bảo tôi căng thẳng?” LÔI KÌNH với bộ trang phục tông lạnh không hề ăn nhập với kiểu trang trí màu hồng dịu dàng của khoa phụ sản.  không đợi anh lên tiếng thì cô y tá mặt cười tươi rói đi tới,  1 trong số họ dịu dàng hỏi: “Xin hỏi,  chị đây muốn khám gì ạ?”

Nại Nại hạ thấp giọng xuống nói: “Tôi đến kiểm tra có thai hay không. ”

Vẫn cười tươi tắn,  1 trong hai người dẫn LÔI KÌNH vào phòng chờ,  người kia đưa Nại Nại vào phòng khám,  lấy tờ đơn từ cần điền,  từng bước hướng dẫn Nại Nại viết.  Sau đó lại dẫn cô đến phòng xét nghiệm,  cầm theo ống nghiệm rồi cười nói: “ Mời chị đi theo tôi làm xét nghiệm. ”

Nại Nại vốn đã sợ hãi,  nụ cười hiền dịu của cô y tá càng khiến cô dựng tóc gáy,  cảm thấy mình như 1 chú heo béo tốt đang bị người ta đưa vào lò mổ thịt.  Trong lòng không chút tình nguyện đi theo thiên sứ áo hồng ra pháp trường,  cô càng bước càng chậm,  hận không thể hoãn thêm chút nữa hay chút ấy.

Cô đứng bông chồn trc phòng xét nghiệm.  Nếu như có thai thật,  có nghĩa là tất cả mọi thứ đều sụp đổ,  phải quên đi mọi ân oán,  vui buồn,  an phận làm vợ LÔI KÌNH.  Nhưng mọi thứ đột ngột quá,  cô vẫn chưa hoàn thành sự chuyển biến từ người tình sang người vợ,  chứ đừng nói là vượt thêm 1 bc lên chức người mẹ.  Vốn đa sầu đa cảm,  cô đột nhiên muốn khóc,  nếu như sau này anh rời bỏ cô,  1 thân 1 mình nuôi con,  cô biết đi đâu về đâu?           

 

 không xong rồi,  càng nghĩ càng thảm!

Cô y tá áo hồng không hiểu tại sao cô lại run run,  chỉ nghĩ rằng chắc là sợ các thiết bị máy móc,  nên luôn miệng an ủi: “Xét nghiệm này rất đơn giản,  nếu xac định có thai thì mới phải siêu âm. ”

Nại Nại gật đầu,  chống tay vào tường: “Chị cứ vào trước đi,  tôi chuẩn bị thêm 1 chuts. ”

Lời nói của Nại Nại khiến cô y tá bật cười: “Chị vui tính thật,  chuẩn bị cái gì? Đừng sợ,  nếu có con thật thì tốt biết mấy!”

Nại Nại cười miễn cưỡng,  sau đó cúi đầu định bước vào,  đúng lúc 1 chân đứng trong 1 chân đứng ngoài thì có người nắm lấy tay cô: “Đừng sợ,  tôi tới rồi!” LÔI KÌNH đứng sát cạnh cô,  cười nói.

“Thưa anh,  chỗ này đàn ông không được vào. ” Cô y tá căng thẳng nói.

“Tôi đợi cô ấy ở ngoài cửa.  Kiểm tra xong thì ra ngay hai chúng ta cùng chờ nghe kết quả!” Câu sau cùng anh nói riêng với Nại Nại.

Sự tunh tế hiếm có của LÔI KÌNH khiến Nại Nại vô cùng cảm động,  cô gật đầu lia lịa rồi bước vào phòng xét nghiệm.

 -- Bạn đang đọc truyện tại www.alobooks.vn --

 

Nại Nại bước ra ngoài là 1 quá trình lâu dài,  nhưng thời gian LÔI KÌNH nắm bàn tay lạnh buốt của Nại Nại đợi kết quả sau khi cô đã ra ngoài rồi lại càng dài lâu hơn.  Anh 1 tay nắm chặt bàn cô,  tay kia vòng qua ôm lấy vai cô,  cứ chốc chốc lại vỗ nhẹ vài cái an ủi.

Thỉnh thoảng phía cuối hành lang truyền lại tiếng cười khẽ khàng,  rồi có vẻ như có những lỡi bàn bạc thì thầm truyền ra từ phòng xét nghiệm.  Trừ hai chỗ đó ra thì cả hành lang đều tĩnh lặng không nói gì.

Nại Nại cảm thấy như nghe rõ mồn 1 tiếng tim đập trong lồng ngực,  thình thịch thình thịch đến sợ hãi,  mồ hôi tuôn ra làm ướt chiếc áo,  còn chiếc áo thì càng dính chặt vào người.  Sinh con đồng nghĩa với việc gian khổ,  cửa ải đầu tiên chính là quay 1 số vòng trong cửa ải của quỷ.  Khi sinh Nại Nại,  mẹ Nại Nại đã mất 13h đống hồ,  vừa truyền oxy vừa truyền dịch,  vậy còn cô thì sao?

Nhận thấy được Nại Nại đang vô cùng sợ hãi,  LÔI KÌNH nắm chặt tay cô,  thì thầm bên tai: “KHÔNG sao đâu,  dù cho có chuyện gì xảy ra,  tôi đều ở cạnh bên em. ”         

 

 Đứng rồi,  Nại Nại còn nhớ 1 chuyện nữa,  người đàn ông mặt sẹo từng nói rằng đợi khi con hai người đầy tháng,  anh ta sẽ quay lại.  Vừa nghĩ tới đây Nại Nại càng lo sợ,  đây đâu phải snh con,  ma là gọi quỷ tới đấy chứ.

Thế là cô quay phắt lại,  tức giận mắng: “Lăng nhăng,  anh ở bên kiểu gì? Hôm trước không phải nói người kia sẽ còn quay lại sao? Lúc đó anh mất mạng rồi còn ở bên cạnh sao được?”

LÔI KÌNH nhận được thông tin quan trọng từ trong câu mắng vô duyên vô cớ của Nại Nại,  chợt ngộ ra: “Thì ra em đang lo chuyện này!” Sau đó liền mỉm cười: “Ngốc qua! Nếu như tôi thách đấu 1 sống 1 còn với người ta thật,  thì sẽ không kết hôn với em đâu.  Để em làm quả phụ,  tôi đau lòng lắm. ”

Nại Nại bỗng nhiên xót xa: “Em đang hối hận đến chết đây,  sao lại tìm phần tử không ổn định như anh.  Chưa nói việc không trông mong được gì,  nói không chừng mất tung mất dạng đâu đâys,  đến lúc đấy em tìm cũng chẳng tìm thấy. ”

LÔI KÌNH nhếch mép đắc ý: “Bây giờ hối hận thì muộn rồi,  em đã là mẹ của con người ta rồi. ”

Nại Nại bĩu môi,  nói khinh bỉ: “Cái này cũng chưa chắc,  biết đâu chả có gì hết.  Đến lúc đấy em sẽ tìm người khác.  Chỉ cần không có thai,  em muốn tìm người thật thà có thể dựa dẫm gả cho họ vẫn kịp. ”

LÔI KÌNH lặng nhìn cô trong vòng tay mình rồi nói: “Em vẫn còn muốn tìm người khác để lấy?”

“Đương nhiên rồi!” Nại Nại vẫn không biết nguy hiểm đang tiềm tàng phía trước.

LÔI KÌNH cúi xuống hôn lên môi cô,  nói khản khản: “Đừng quên tôi là xã hội đen đấy.  Dù đã rửa tay gác kiếm,  nhưng tôi hoàn toàn có thể ngăn cản em lấy người khác. ”

Anh vưag nói vừa lặng lẽ luồn tay vào trong áo cô,  vui sướng nghe cô chửi rủa: “ Đồ khốn LÔI KÌNH,  bỏ ngay tay của anh ra,  ở đây là bệnh viện,  anh không cần thể diện nhưng tôi thì cần. ”

“Mẹ của con tôi sắp theo người khác rồi,  tôi còn có thể để ý đây là bệnh viện sao?” Anh cười gian tà,  ra sức xâm chiếm môi cô,  rồi nói nhỏ: “Trừ phi em nói cả đời này chỉ theo 1 mình tôi. ”

Nại Nại nộ khí xung thiên: “Đừng mơ tưởng !”

Thần thái LÔI KÌNH vẫn thoải mái,  chẳng buồn để tâm đến lời nói của Nại Nại: “Đừng mơ tưởng,  tôi đã nắm được thứ có thể lay chuyển được mẹ em rồi. ”

“Xì! Lần trước mẹ em mắng chưa đủ sao? Lần này còn tự vác xác đến bị người ta ghét?” Nại Nại xem thường mấy lời bốc phét của anh.

“Lần này khác xa rồi,  chúng ta đang nắm trong tay chìa khóa dẫn tới thắng lợi rồi,  chỉ cần 1 bước nhảy là thành công. ” Tiếng nói của LÔI KÌNH dần mất đi trong miệng Nại Nại,  mang đi hôn phách của cô.

Đường tắt? Đứa trẻ?     

 

 Thần thánh ơi,  ai có thể nói cho cô biết chuyện này có thật không ?

Sao cô lại cảm thây hư vô đến thế?

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3